Giang Hồ Ký

Chương 24: Trong Tam Âm bang hội quần hùng

Vừa dứt tiếng, trên lầu đã có thêm một người.

Người này rất uy mãnh, đầu báo miệng sư, mắt tròn mặt tím, dưới cằm đầy râu đỏ dài hơn thước, mái tóc bạc rối bời, mặc chiếc áo xám dài chỉ đến đầu gối, tay trái chống một ngọn trượng gỗ đen nhánh, đầu trượng treo một chiếc hồ lô màu vàng, sau lưng nhô cao, thì ra là một lão nhân lưng gù.

Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan không biết lão nhân này.

Nhưng Thẩm Tam Thắng và Tà Hiệp thì biết, bởi lão nhân lưng gù vừa hiện thân đã hướng về Tà Hiệp ôm quyền thi lễ nói :

- Chân lão tà vẫn khỏe chứ?

Tà Hiệp cũng ôm quyền cười nói :

- Cổ huynh, trong mấy mươi năm qua, cục gù trên lưng Cổ huynh lại cao thêm mấy thước nữa rồi.

Lão nhân lưng gù cười to :

- Nếu tiếp tục cao nữa, lão gù này đội trời còn gì?

Đoạn quay sang Thẩm Tam Thắng hỏi :

- Thẩm huynh khỏe chứ?

Thẩm Tam Thắng cười :

- Khỏe, nhưng không đắc ý bằng Cổ huynh.

Lão nhân lưng gù chau mày :

- Thẩm huynh nói vậy là sao?

Thẩm Tam Thắng cười :

- Lưng gù của Cổ huynh mọc cao được, còn đầu trọc của Thẩm mỗ thì mấy mươi năm chẳng mọc ra được một sợi tóc, vậy chẳng phải không đắc ý bằng Cổ huynh là gì?

Lão nhân lưng gù cười phá lên :

- Hay nhỉ, Thẩm huynh mới đi với Chân huynh mà đã nhiễm nhiều tà khí rồi.

Tà Hiệp cũng cười phá lên :

- Đó gọi là gần son thì đỏ, gà tà thì xiên... Nhưng nếu có kẻ bảo gần gù thì gù, Cổ huynh tính sao?

Lão nhân lưng gù cười quái dị :

- Lão phu đập xương lưng hắn thành kẻ gù giả là xong.

Ba lão nhân cùng vỗ tay cười vang.

Cười xong, lão nhân lưng gù đưa tay chỉ Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan hỏi :

- Chân huynh, đây là hậu duệ của ai vậy?

Lão nhân lưng gù nói năng cũng đượm đầy tà khí, khiến Cốc Mộng Viễn với Chân Dật Lan chau mày nực cười, nhưng ngại không dám cười lên thành tiếng.

Tà Hiệp nghe hỏi liền cười nói :

- Tôn nữ nhi của lão phu với tôn nhi của Nam Nho!

Đoạn quay sang hai người nói :

- Hai người hãy mau bái kiến Xích Tu Đà Ông Cổ Bát Công, và cũng là Trượng Độc, người cao tuổi hơn hết trong Kiếm Lâm tứ tuyệt, có lẽ ông ấy sẽ tặng cho chút lễ vật diện kiến đấy.

Hai người nghe vậy mới biết lai lịch của lão nhân lưng gù, vội tiến tới bái kiến.

Xích Tu Đà Ông Cổ Bát Công ha hả cười nói :

- Chân huynh, tại hạ càng già lại càng tà hơn, ngay cả việc bòn rút cũng chẳng từ.

Đưa mắt nhìn hai người, lắc đầu nói tiếp :

- Lão phu hôm nay không ngờ lại gặp hai người, lễ vật diện kiến tất nhiên phải có, nhưng phải chờ lão phu ít hôm, chuẩn bị xong mới tặng được chăng?

Hai người cười :

- Không dám, lão tiền bối chớ nhọc tâm.

Cổ Bát Công cười giòn :

- Nhất định là phải tặng! À, danh tánh hai người, lão phu còn chưa biết.

Cốc Mộng Viễn vội nói :

- Vãn bối là Cốc Mộng Viễn.

Chân Dật Lan cũng cười nói :

- Vãn bối là Chân Dật Lan, nhưng lão tiền bối gọi vãn bối là Lan nhi.

Cổ Bát Công cười to :

- Được... được... lão phu gọi là Lan nhi! Cốc lão đệ, lệnh tổ vẫn khỏe chứ?

Cốc Mộng Viễn lắc đầu :

- Vãn bối chưa từng gặp gia tổ bao giờ.

Cổ Bát Công kinh ngạc :

- Cốc lão đệ chưa từng gặp lệnh tổ ư?

- Vâng!

Cổ Bát Công lắc đầu :

- Lão già này thật chứng nào tật nất, rõ là dán thuốc cao trên râu, một tôn nhí khá thế này mà lại không chịu gặp, chả lẽ còn muốn giấu giếm võ công hay sao?

Ngưng chốc lát, bỗng chau mày hỏi :

- Võ công của lão đệ do ai truyền thụ vậy?

- Gia sư tự xưng là Tử Trúc Lâm Trung Khách!

Cổ Bát Công ngẩn người :

- Tử Trúc Lâm Trung Khách ư? Chân huynh có từng nghe nói đến không?

Tà Hiệp cười đáp :


- Lão phu chưa từng nghe nói đến nhưng qua võ công của tiểu tử này, đã nhận ra Tử Trúc Lâm Trung Khách là ai rồi?

- Là ai vậy?

- Một trong Không Vô nhị tiên.

- Ồ! Cốc lão đệ thật là phúc đức sâu dày.

Sau đó, Tà Hiệp bắt đầu kể lại mọi sự, xuông xuôi hỏi :

- Cổ huynh thấy việc n ày có chỗ nào không ổn hay không?

Cổ Bát Công lắc đầu liên hồi :

- Chẳng những không ổn mà còn hết sức phi lý, xá đệ với Tần Tiêu Hồng không phải là thâm giao, hẳn việc này không liên quan đến Tần Tiêu Hồng, chắc chắn có kẻ khác mạo danh...

Tà Hiệp tiếp lời :

- Lão phu cũng nghĩ như vậy, nhưng có điều theo lời Cổ huynh, lệnh đệ không có thâm giao với Tần Tiêu Hồng, vậy thì người này mượn danh Tây Trúc có dụng ý gì?

Thẩm Tam Thắng xen lời :

- Chân huynh nói đúng, việc này thật hết sức vô lý!

Cổ Bát Công trầm ngâm :

- Xem ra đành phải hỏi Tần lão đệ thôi.

Tà Hiệp lắc đầu :

- Theo lời lệnh đệ chỉ nói là chuyển đến một nơi rất an toàn, vậy biết đâu mà tìm kiếm. Hơn nữa, bốn vị Chưởng môn bị kịch độc chưa được giải trừ, đâu thể đi xa được...

Cổ Bát Công cười tiếp lời :

- Lão phu có biết nơi ẩn cư của Tần lão đệ!

Tà Hiệp vội hỏi :

- Ở đâu vậy?

- Trong Thanh Thành sơn!

Thẩm Tam Thắng ngạc nhiên :

- Xa vậy ư?

Tà Hiệp cũng chau mày :

- Không thể vậy được, xa như vậy lệnh đệ không chịu đi đâu!

Cổ Bát Công gật đầu :

- Lão phu cũng nghĩ vậy, nhưng Tần Tiêu Hồng từ khi kết hôn với nữ ma Ngân Tiêu công chúa hồi ba mươi năm trước, quả là đã ẩn cư ở Thanh Thành...

Thẩm Tam Thắng kinh ngạc xen lời :

- Cổ huynh, Lăng Thiên Thiên đã về làm vợ Tần Tiêu Hồng rồi ư?

Tà Hiệp cũng chau mày nói :

- Chuyện ấy sao Tần lão đệ không công khai với võ lâm thiên hạ thế nhỉ? Lăng Thiên Thiên từ khi bị Chưởng môn nhân năm phái liên thủ đả thương và lấy đi binh khí Thất Tuyệt, y thị đã biệt vô âm tín, thì ra đã về làm vợ Tây Trúc Tần lão đệ, thật là điều quá bất ngờ.

Cổ Bát Công tiếp lời :

- Lăng Thiên Thiên cải tà quy chính thật phúc đức cho giới võ lâm, nhưng việc tại đây hôm nay thật là khó hiểu, nếu bảo vì mối hận trọng thương năm xưa, Lăng Thiên Thiên đã xúi giục Tần lão đệ đứng ra bắt cóc bốn vị Chưởng môn nhân, vậy cũng chẳng phải là vô lý.

Tà Hiệp gật đầu :

- Đúng, cũng rất có thể vậy!

Cổ Bát Công ngẩn người :

- Hai vị cho việc này là do Tần lão đệ gây ra ư?

Thẩm Tam Thắng tiếp lời :

- Chính lệnh đệ đã để lại thư nói như vậy mà!

Cổ Bát Công chau mày :

- Nhưng lão phu lại nghĩ việc này có vấn đề.

Thẩm Tam Thắng hỏi :

- Theo nhận xét của Cổ huynh thì sao?

- Thẩm huynh sao không nghĩ thử xem, Tất Lôi sao không thể mượn danh Tây Trúc đánh lừa vợ chồng xá đệ chứ?

Thẩm Tam Thắng gật đầu :

- Cũng rất có thể vậy!

Tà Hiệp bỗng đề nghị :

- Cổ huynh, theo ý lão phu, chúng ta phải chia nhau đi tìm thôi.

Cổ Bát Công ngạc nhiên :

- Chân huynh không đồng ý với nhận định của lão phu ư?

Tà Hiệp lắc đầu :

- Không phải!

Cổ Bát Công bực mình dằn mạnh trượng gỗ trong tay :

- Chân huynh hãy nói rõ hơn không được sao?

- Việc này quá là mơ hồ, chúng ta thảy đều hoang mang, nên theo lý lão phu tốt hơn hết là chia nhau đi tìm...

Cổ Bát Công cười to :

- Vậy Chân huynh định đi đâu?

- Thanh Thành!

Cổ Bát Công quay sang Thẩm Tam Thắng :

- Còn Thẩm huynh?

- Thẩm mỗ suất lĩnh thủ hạ trở về bổn giáo trước.

Cổ Bát Công ngạc nhiên :

- Sao vậy? Các vị chẳng phải cũng định đi tìm bắt lại bốn vị Chưởng môn nhân hay sao?

Thẩm Tam Thắng lắc đầu :

- Thẩm mỗ đã đổi ý lâu rồi, phải trở về trong giáo để phòng biến cố.

Cổ Bát Công và Tà Hiệp cùng kinh ngạc hỏi :

- Thẩm huynh muốn nói biến cố gì vậy?

Thẩm Tam Thắng nghiêm giọng :

- Thành giáo chủ của bổn giáo hùng tâm rất lớn, nếu không có Thẩm mỗ ở bên, e rằng y thị vì đạt mục đích sẽ chẳng từ thủ đoạn... Truyện "Giang Hồ Ký "

Tà Hiệp cười khảy tiếp lời :

- Được, lão phu biết rồi.

Ngưng chốc lát, bỗng đưa mắt nhìn Thẩm Tam Thắng nói :

- Thẩm huynh nên rời khỏi mảnh đất thị phi ấy là hơn.

Thẩm Tam Thắng cười đau khổ :

- Thẩm mỗ vì báo ân vạn nhất thôi.

Cổ Bát Công cười to :

- Thẩm huynh cả đời chỉ thọ ơn cứu mạng của Thành Thế Hùng, chả lẽ Giáo chủ Thiên Ma giáo chính là con gái của Thành Thế Hùng hay sao?

Thẩm Tam Thắng gật đầu :

- Y thị chính là con gái của Trung Châu Nhất Kiếm Thành huynh!

Cổ Bát Công trầm ngâm :

- Vậy thì tùy ý Thẩm huynh, nhưng mong là Thẩm huynh có thể giữ mình trong sạch!

Thẩm Tam Thắng thở dài :

- Những lời vàng ngọc của Cổ huynh, Thẩm mỗ xin ghi lòng tạc dạ! Truyện "Giang Hồ Ký "

Tà Hiệp cười hăng hắc tiếp lời :

- Thẩm huynh, sau khi trở về những mong Thẩm huynh hãy khuyên ả nha đầu ấy đừng nuôi ảo tưởng tranh bá võ lâm, bọn lão già này còn sống một ngày, ả ta đừng mong...

Thẩm Tam Thắng cười :

- Chân huynh khỏi lo, Thẩm mỗ có thể tìm cách can gián.

Tà Hiệp mỉm cười :

- Cầu mong Thẩm huynh thành...

Bỗng ngưng lời, quay sang Cổ Bát Công hỏi :

- Cổ huynh định đến Tam Âm bang phải không?

Cổ Bát Công gật đầu :

- Đúng vậy!

Tà Hiệp đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn hỏi :

- Tiểu tử ngươi thì sao?

Cốc Mộng Viễn cười :

- Vãn bối phải đến Tam Âm bang một chuyến.

- Được, ngươi hãy đi với Cổ huynh.

Tà Hiệp quay sang Chân Dật Lan nói tiếp :

- Nha đầu, ngươi đi với gia gia!

Chân Dật Lan lắc đầu :

- Không!

Tà Hiệp chau mày :

- Vậy chứ ngươi định đi đâu?

- Lan nhi đi theo Cốc đại ca.

Tà Hiệp tức giận :

- Không được, tên tiểu tử này không đáng tin cậy.

Cốc Mộng Viễn nghe vậy bất giác đỏ mặt.

Chân Dật Lan phụng phịu :

- Gia gia... Lan nhi không đi với gia gia đâu.

Tà Hiệp bỗng cười phá lên :

- Hay nhỉ! Ngay cả gia gia ngươi cũng không cần nữa rồi. Này, tiểu tử...

Đưa tay chỉ Cốc Mộng Viễn cười lên ba tiếng quái dị, nói tiếp :

- Ngươi hãy cho lão phu biết, ngươi có thương tôn nữ nhi của Sài Kiện hay không?

Cốc Mộng Viễn phì cười :

- Vãn bối chỉ nói chuyện với nàng ta chỉ vài ba câu, sao bảo được là thương hay không chứ?

Tà Hiệp vẻ mặt liền thư giãn :

- Thật chứ?

Cốc Mộng Viễn trầm giọng :

- Vãn bối không cần phải nói dối.

Tà Hiệp đưa mắt nhìn Chân Dật Lan một hồi mới cười nói :

- Lão phu tin ngươi một lần. Lan nhi, gia gia để cho ngươi đi với tên tiểu tử này, nhưng nếu hắn hiếp đáp ngươi, ngươi phải cho gia gia biết đấy.

Chân Dật Lan cười :

- Đương nhiên, nhưng Cốc đại ca không bao giờ hiếp đáp Lan nhi đâu!

Tà Hiệp tức giận :

- Chưa chắc, đừng quá tin ở hắn.

Đoạn quay sang Thẩm Tam Thắng và Cổ Bát Công gật đầu cười nói :

- Hai vị, xin tạm biệt!

Vừa dứt lời, người đã vọt qua cửa sổ đi mất.

Sau đó, Thẩm Tam Thắng cũng từ biệt ba người ra đi.

Cổ Bát Công cười to :

- Cốc lão đệ, Lan nhi, chúng ta cũng nên đi thôi.

° ° °

Lao Sơn!

Một tòa trang viện nguy nga hùng vĩ, rộng hằng mấy mẫu tọa lạc trong một khu rừng bách sum suê, lưng dựa chủ phong, mặt giáo hướng đông Bắc Hải.

Tòa trang viện này người thường nhìn vào hẳn nghĩ đây là phủ đệ của một vị quan hầu, nhưng giới võ lâm đều biết đây chính là Tổng đàn của Tam Âm bang.

Lúc này vừa mới qua khỏi giờ mùi trước cửa cổng bỗng xuất hiện ba khách, một già hai trẻ.

Người giữa chính Xích Tu Đà Ông Cổ Bát Công cao to vạm vỡ, bên trái là Cốc Mộng Viễn anh tuấn siêu quần, bên phải là Chân Dật Lan xinh đẹp như hoa.

Ba người đứng trước cổng trang đưa mắt quan sát một hồi, Cổ Bát Công chóng mạnh ngọn trượng đen nhánh trong tay, lớn tiếng nói :

- Tất Lôi! Lão tử ngươi đã đến còn chưa cút ra đây nghênh tiếp hả?

Ông ngưng tụ trung khí cất tiếng trong vòng hai dặm nghe như vang lên bên tai.

Cổ Bát Công vừa dứt lời, trong trang liền tức vọng ra một chuỗi cười quái dị, rồi có người cất tiếng nói :

- Ngoài cửa là vị cao bằng thân hữu nào mà xem trọng lão phu thế này?

Theo sau tiếng nói, một lão nhân toàn thân y phục đen, mặt đỏ như máu, tóc đen búi cao, dáng người vạm vỡ chẳng kém Cổ Bát Công sải bước đi ra.

Theo sau là một đạo một tục.

Người tục gia, Cốc Mộng Viễn với Chân Dật Lan đều biết, chính là Cửu Thủ Kim Bằng Lam Nhân Trù, Phó bang chủ Tam Âm bang.

Còn đạo nhân kia tướng mạo rất hung ác, tóc dài phủ vai, râu ria xồm xoàm cơ hồ che cả mũi miệng, mình mặc đạo bào màu đỏ sậm thật khác thường.

Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan thấy đều gớm ghiếc.

Cổ Bát Công lớn tiếng quát :

- Tất Lôi, Tam Âm bang lúc này nghèo túng lắm phải không? Sao ngay cả người gác cửa cũng chẳng có thế này?

Cốc Mộng Viễn nghe vậy mới biết là lão nhân áo đen mặt đỏ kia chính là Âm Dương Kiếm Sĩ Tất Lôi, Bang chủ Tam Âm bang.

Âm Dương Kiếm Sĩ Tất Lôi cười ha hả nói :

- Đại giá Cổ huynh lại đến Lao Sơn, thật huynh đệ hết sức bất ngờ...

Lắc đầu cười nói tiếp :

- Cổ huynh mắng rất đúng, huynh đệ bởi quanh năm Lao Sơn trăm dặm đều là môn hạ Tam Âm bang, thường ngày chẳng sợ có người lẻn vào bang, nên mọi cửa đều không cần người canh gác, thật chẳng ngờ lại khiến Cổ huynh cười cho.

Cổ Bát Công cười quái dị :

- Tất Lôi, tôn giá đã trở nên lắm mồm thế này từ bao giờ vậy? Lão phu từ xa đến là khách, chả lẽ để lão phu đứng đây hóng gió hay sao?

Nói đoạn không chờ Tất Lôi trả lời đã sải bước đi vào cổng.

Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cũng liền theo sát sau lưng.

Âm Dương Kiếm Sĩ Tất Lôi đảo mắt, cười to nói :

- Xin mời! Xin mời! Huynh đệ rất hân hạnh được đón tiếp đại giá của Cổ huynh.

Đoạn liền bước nhanh đi trước dẫn đường.

Cốc Mộng Viễn thấy vậy cười thầm :

- Những gian hùng võ lâm này quả là thâm hiểm, cho dù lòng không muốn mà ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình.

Rẽ qua một bãi cỏ rộng lớn, băng qua một gian tiểu sảnh, thẳng đến một ngôi nghị sự đường hệt như đại điện, Cổ Bát Công và Tất Lôi mới dừng bước.

Quanh nghị sự đường này có hơn hai mươi chiếc ghế thái sư, chính giữa là một chiếc bàn to bằng gỗ đàn tím, quanh bàn cũng có bốn chiếc ghế thái sư.

Âm Dương Kiếm Sĩ Tất Lôi mời Cổ Bát Công ngồi vào một chiếc ghế bên trái rồi quay sang Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cười, chìa tay nói :

- Mời hai vị tiểu hữu tùy tiện ngồi.

Cốc Mộng Viễn và công lực cười, ngồi xuống bên Cổ Bát Công, gật đầu ra hiệu với Lam Nhân Trù.

Nhưng ánh mắt Lam Nhân Trù lại ngập đầy địch ý chòng chọc nhìn hai người.

Cổ Bát Công vừa ngồi yên, Tất Lôi đã ôm quyền cười nói :

- Cổ huynh đại giá đột nhiên đến đây chẳng hay có điều chi kiến giáo vậy?

Cổ Bát Công quắc mắt :

- Tất huynh, trước hết lão phu xin giới thiệu hai vị tiểu hữu này...

Đoạn đưa tay chỉ Cốc Mộng Viễn nói tiếp :

- Đây là Cốc Mộng Viễn.

Âm Dương Kiếm Sĩ ôm quyền thủ lễ :

- Hân hạnh!

Cổ Bát Công cười ha hả đưa tay chỉ Chân Dật Lan :

- Còn đây là Chân Dật Lan cô nương, tôn nữ của Chân lão tà!

Âm Dương Kiếm Sĩ thoáng biến sắc mặt, gượng cười nói :


- Chân cô nương, lệnh tổ tiên thể an khang chứ?

Chân Dật Lan khúc khích cười :

- Gia tổ rất khỏe mạnh, không cần phải hỏi.

Tất Lôi không ngờ Chân Dật Lan lại trả lời như vậy, nhất thời vô cùng ngượng ngập, dở khóc dở cười, khiến Cổ Bát Công ha hả cười to.

Nếu không nhờ Cổ Bát Công cười, Tất Lôi thật chẳng biết xử trí thế nào, bèn cũng cười to nói :

- Cổ huynh dạo này trong giang hồ có đắc ý không?

Truyện "Giang Hồ Ký "

Cổ Bát Công cười quái dị :

- Không, không đắc ý, thật kém xa Tất huynh.

Tất Lôi chau mày cười :

- Cổ huynh rõ khéo đùa!

Trong khi nói đã có mấy gã đồng bộc mang trà đến.

Cổ Bát Công cầm tách trà lên, uống mạnh một hớp rồi nói :

- Tất huynh, lão phu có điều muốn thỉnh giáo.

Tất Lôi thầm cười khảy, song bên ngoài vẫn bình thản nói :

- Cổ huynh có điều chi cứ nói!

Cổ Bát Công đưa mắt nhìn Lam Nhân Trù hỏi :

- Hai vị này là gì trong bang Tất huynh vậy?

Tất Lôi giờ mới nhớ là chưa giới thiệu hai người, vội cười nói :

- Vị này là Cửu Thủ Kim Bằng Lam Nhân Trù, Phó bang chủ của bổn bang.

Cổ Bát Công mỉm cười :

- Còn vị mũi trâu này?

Đạo nhân nghe vậy ánh mắt chợt lạnh, cơ hồ định phát tác.

Tất Lôi chau mày, ngăn cản đạo nhân, cười nói :

- Vị này là Độc Thủ Ma Đạo Quan Bảo Huê, Đường chủ Hình đường của bổn bang.

Cổ Bát Công ngửa mặt cười :

- Khá khen cho một tên ma đạo, Tất huynh cũng đã gia nhập ma đạo rồi phải không?

Tất Lôi lắc đầu cười :

- Cổ huynh sao lại nói vậy? Chả lẽ huynh đệ có gì đắc tội Cổ huynh hay sao?

Cổ Bát Công cười :

- Đâu có! Tất huynh là tôn chủ một bang, chỉ bằng vào danh vọng ấy cũng đủ dọa nạt kẻ khác rồi, làm gì có điều đắc tội lão phu chứ?

Tất Lôi cười hăng hắc :

- Cổ huynh lời lẽ đầy mai mỉa thế này, chẳng hay là gì vậy?

Cổ Bát Công cười to :

- Tất huynh hỏi hay nhỉ! Những lời mai mỉa mà Tất huynh không chịu nổi, thế như Tất huynh bị người bắt giữ thì sao?

Tất Lôi cười khảy :

- Không thể nào có việc như vậy.

Cổ Bát Công nhướng mày :

- Nếu có thể thì sao?

Tất Lôi cười gằn :

- Tung hết cao thủ bổn bang ra, giết sạch đối phương.

Cổ Bát Công vỗ tay cười to :

- Hay lắm! Đúng lắm! Tất huynh cũng còn được chút khí khái anh hùng, Cổ Bát Công này thật lòng bội phục.

Tất Lôi nghe đối phương ca ngợi mình như vậy, lòng hết sức hoang mang thắc thỏm, chau mày hỏi :

- Cổ huynh thật ra có dụng ý gì?

- Tất huynh, nếu Tất huyh bị người bắt giữ thì Tất huynh tung hết cao thủ trong bang ra giết sạch đối phương, còn như kẻ khác bị Tất huynh bắt giữ thì sao?

Tất Lôi cười ha hả :

- Cốc huynh quá lo xa rồi, huynh đệ không bao giờ làm chuyện ấy đâu.

- Tất huynh tự tin như vậy ư?

- Huynh đệ là người quang minh lỗi lạc, tuổi đã ngoài năm mươi, xét kỹ bình sanh, huynh đệ bao giờ có hành vi đê hèn như vậy?

Cổ Bát Công cười khảy :

- Tất huynh khẳng định chưa bao giờ có ư?

Tất Lôi nghiêm mặt :

- Lòng này có trời đất chứng giám.

Cổ Bát Công ha hả cười to :

- Hay cho cái lòng này có trời đất chứng giám.

Đoạn nhướng mày trừng mắt nhìn chốt vào mặt Lam Nhân Trù nói :

- Việc vị Lam phó bang chủ này đã bắt giữ Chưởng môn nhân bốn phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Côn Luân và Nga My ở gần Động Đình hồ, Tất huynh giải thích sao đây?

Tất Lôi bỗng cười to :

- Cổ huynh muốn nói về việc này ư?

Cổ Bát Công tức giận :

- Tất huynh còn như rất là đắc ý hay sao?

- Huynh đệ không phải đắc ý, mà biết là Cổ huynh đã hiểu lầm huynh đệ rồi.

- Hiểu lầm gì? Rõ là ngụy biện!

Tất Lôi vẫn không tức giận, thản nhiên cười :

- Việc ấy quả tình là Lam phó bang chủ đây đã thi hành theo mệnh lệnh của người khác.

- Vậy sao Tất huynh lại chối?

- Huynh đệ hà tất phải chối? Việc này quả thật là do Hắc Thủy Điếu Tẩu, Quỷ Oán Thần Sầu lão tiền bối đã trực tiếp chỉ đạo, nhưng giữa đường bốn vị Chưởng môn nhân đã bị người của Hàn Bích cung cướp đi mất rồi