Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 32: Chuyện xưa về cái bóng

Ngụy Tân Kiệt đuổi tới nơi, xoay người xuống ngựa, bất luận là mức độ nhấc chân, hay cảnh tượng ống tay áo phiêu dật tung bay, cũng khiến Tiểu Đao nhịn không được chậc chậc hai tiếng —— không khuyết điểm! Không vừa mắt!

Tiết Bắc Phàm nhìn Ngụy Tân Kiệt, thì cảm thấy lai giả bất thiện [1], quay đầu lại nhìn Tiểu Đao. Vốn những tưởng Tiểu Đao nhìn thấy hắn tuấn tú lịch sự lễ độ nho nhã có thể sẽ cảm thấy vừa mắt, không ngờ Tiểu Đao lắc lắc đầu còn bĩu môi trông như là đang chán ngán.

Tiết bắc phảm cảm thấy thú vị, Nhan Tiểu Đao này thật không đơn giản, mắt nhìn nam nhân cũng tinh thật.

Ngụy Tân Kiệt vừa tới, liền xuống ngựa chắp tay thủ lễ với Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm, “Nhị vị xin dừng bước.”

Hai người đã sớm đứng lại, không còn cách nào khác hơn là đành phải quay lại nhìn hắn.

“Nghe nói nhị vị đã cứu phó tướng ta, ta đặc biệt tới cảm tạ.” Ngụy Tân Kiệt ăn nói vô cùng thành thật, “Nhị vị thỉnh cho biết tôn tính đại danh, ngày khác nhất định đến nhà cảm tạ.”

Trong lòng Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao đã sớm đoán được, Ngụy Tân Kiệt đây là muốn tìm hiểu gia cảnh, vô luận thế nào, cũng không thể kéo Trọng lão phu nhân vào việc này.

“Tình cờ đi ngang qua mà thôi.” Tiết Bắc Phàm cười cười.

“Nơi này cấm vào.” Ngụy Tân Kiệt ngoài miệng nói là “Cấm vào” nhưng trên mặt luôn đeo cái dáng vẻ tươi cười, “Nhị vị vì sao lại đi ngang qua nơi này?”

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao một chút, ý nói —— cô không phải mồm mép lắm sao? Chỉnh đốn hắn cái đi!

Tiểu Đao ngầm trừng mắt, hai tay chắp ra sau lưng, Tiết Nhị ngươi khá lắm!

“Tại hạ họ Ngụy, gọi là Ngụy Tân Kiệt, không biết xưng hô với cô nương thế nào?” Tầm chú ý của Ngụy Tân Kiệt từ đầu vẫn đặt trên người Tiểu Đao, “May mắn nhờ có cô nương kiến thức sâu rộng.”

“Họ Hách.” Tiểu Đao trả lời.

“Tại sao lại vào cấm địa?”

Tiểu Đao híp mắt cười đến mức có phần ngớ ngẩn, “Đi ngang qua nha.”

Ngụy Tân Kiệt hơi nhướng mày nhìn, hiển nhiên là không tin, có điều nếu người ta đã nói như vậy, cũng không thể phản bác lại.

Còn đang nói chuyện, thì mấy quan viên trợ thủ nghiêm túc bên cạnh, đặc biệt có một nam tử trung niên đứng cạnh Ngụy Tân Kiệt nói giúp. Hắn vuốt vuốt chòm râu, “Ai, tiểu cô nương này nói sai rồi, bốn phương tám hướng đều là tầng tầng lớp lớp quan binh vây quanh, các vị làm sao lại có thể vào núi?”

Tiểu Đao nhìn sang hắn một chút, quan sát trên dưới. Người này vóc dáng cao gầy, mặt mày sáng sủa, nhưng gầy, trông ra kinh nghiệm đầy mình. Ba sợi râu trắng nhìn rất chi là nhã nhặn, trên người toát ra một loại khí độ nho nhã xen lẫn quân nhân. Lão phu tử trung niên dạng này Tiểu Đao thường ngày ít gặp qua đấu khẩu, hơn nữa người này phỏng chừng từng trải khá nhiều, thoạy nhìn có vẻ như thâm bất khả trắc*. Tiểu Đao nhớ lại nương nàng từng chỉ dạy, “Gặp người không quen giả ngu so với giả thông minh thì tốt, ít nói so với nhiều lời còn tốt hơn, tốt nhất là không nên nói lời nào.”

*thâm bất khả trắc: thâm sâu đến độ khó dò

Vì thế, Tiểu Đao híp mắt cười với hắn, “Vẫn chính là đi ngang qua.”

Đây chính là cái gọi là khó mà đánh vào mặt người đang cười [2], Ngụy Tân Kiệt là quan lớn, dĩ nhiên phu tử cũng là người có chức vị, xung quanh có rất nhiều quan binh người cao ngựa lớn nhìn một Tiểu Đao một nha đầu mới mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người nhưng lại nói năng ngốc ngốc, làm sao dám cùng nàng so đo, biết đâu thực sự là đi ngang qua?

Ngụy Tân Kiệt cũng bó tay, chung quy nếu tra hỏi thì lại bất hảo, dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng phó tướng, bèn chuyển đề tài, nhìn Tiết Bắc Phàm, chắp tay, “Huynh đài là…”

Không đợi Tiết Bắc Phàm mở miệng, Tiểu Đao khoát tay, “Hạ nhân ta.”

Tiết Bắc Phàm thiếu điều cắn phải đầu lưỡi, đem khẩu khí nuốt xuống, nha đầu kia nói cái gì là thì là cái đó, cũng không ai ngăn được nàng.

“Hạ nhân?” Ngụy Tân Kiệt cười, “Cô nương chẳng là tiểu thư nhà nào?”

Tiểu Đao chớp mắt trả lời, “Chẳng phải là Hách gia sao.”

Ngụy Tân Kiệt có cảm giác bất lực, như đang dùng một quyền đánh vào một mớ bông, chính nàng đã nói mình họ Hách, đi ngang qua, còn lại cái gì cũng không có.

Ngụy Tân Kiệt bó tay đành nhìn Tiết Bắc Phàm.

Tiểu Đao xoay mặt ngoắc tay với hắn, “Nhị Ngưu, chúng ta về.”

Tiết Bắc Phàm thật muốn trói Tiểu Đao giống như ngày đó nàng trói chú mèo vàng vậy… Nhị Ngưu?!

Tiểu Đao bởi vì còn đang chiếm được tiện nghi nên rất chi là vui vẻ, cáo biệt Ngụy Tân Kiệt và vị phu tử nọ, dẫn Tiết Bắc Phàm đi.

“Chờ đã.” Ngụy Tân Kiệt vội vã đuổi theo, “Hách tiểu thư đã cứu phó tướng ta một mạng, không bằng ta đưa cô trở về?”

Tiểu Đao quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, “Đưa về làm chi? Ta biết đường đi mà.”

“A, không phải, là để tránh gặp nguy hiểm.”

“Không nguy hiểm, Nhị Ngưu khí lực rất lớn.” Tiểu Đao vừa nói, vừa lấy tay vỗ vỗ tay Tiết Bắc Phàm, Tiết Bắc Phàm âm thầm nghiến răng cùng nàng phối hợp, làm như ngưu… Hay cho cái tên Nhị Ngưu, có thể không có khí lực lớn sao?!

Ngụy Tân Kiệt đại khái cũng nhìn ra Tiểu Đao đang giả ngu, cũng không nóng nảy, mà kì kèo với nàng, “Ta muốn mời cô nương ăn trưa.”

“Được nha, có điều hôm nay không rảnh.” Tiểu Đao ra chiều khó xử, lập tức vỗ tay một cái, “Không bằng thế này, ngày mai ngươi đến đây chờ ta, ta mời ngươi ăn cơm.”

Phu tử đứng sau Ngụy Tân Kiệt có phẩn không chịu nổi, nha đầu kia giả điên giả khờ, đang định chỉ trích một phen, Ngụy Tân Kiệt lại khẽ khoát tay chặn lại, gật đầu, “Được, ta chờ cô, cô nhất định phải tới.”

“Được.” Tiểu Đao xoay người dẫn Tiết Bắc Phàm rời đi.

“Tướng quân.” Thấy Tiểu Đao vào Tiết Bắc Phàm nhanh chóng mất hút trên đường lớn, phu tử nọ vội vàng nhắc nhở Ngụy Tân Kiệt, “Nữ tử đó rõ ràng là càn quấy!”

Ngụy Tân Kiệt bất đắc dĩ cười cười, “Trần phu tử, ngươi so đo cùng một cô nương mười tám tuổi có đáng không?”

Trần phu tử nọ sửng sốt, xấu hổ, “Ai, ta làm sao lại cùng một nha đầu chưa lớn cãi nhau chứ.”

“Không thể, tiểu cô nương nếu như thực sự giả ngu, ngươi có hỏi đến tối cũng không ra một nguyên do.” Ngụy Tân Kiệt khẽ thở dài, “Tiết Bắc Phàm ấy vậy là lại để cô ta đè đầu cưỡi cổ, thật đúng là ngoài ý muốn, chẳng lẽ người Bắc Hải phái cũng vậy?”

“Bắc Hải phái hiện tại đã đổi chủ từ sớm, Tiết Bắc Hải cũng đã chết, Tiết Bắc Phàm hắn có nhà cũng không thể về, ở chỗ này cùng một nha đầu giả điên giả khờ, thực sự là Tiết Bắc Hải không đáng giá chút nào.” Trần phu tử lắc đầu khinh thường nói, “Ai cũng nói hắn chơi bời lêu lổng lãng phí cả một thân thiên bẩm, quả nhiên là không sai.”

Ngụy Tân Kiệt trầm mặc một hồi, khẽ lắc đầu, “Ta thì lại không cảm thấy như vậy.”

Trần phu tử bất ngờ, “Tướng quân cho rằng, Tiết Bắc Phàm không phải như người giang hồ đồn đãi sao?”

Ngụy Tân Kiệt cười nhạt, hai tay đan sau người ánh mắt cũng sắc bén hơn mấy phần, “Thấy bức tường vừa nãy không?”

Trần phu tử nghẹn lời, nhưng chung quy vẫn không phục, “Đích thực là nội lực thâm hậu, đó là căn cơ tốt của Bắc Hải phái.”

Ngụy Tân Kiệt vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc, “Hắn là đang cảnh cáo ta, không được đến gần cô nương kia.”

Trần phu tử nhíu mày, “Tiết Bắc Phàm bộ dạng như lưu manh, cả người không có ý chí chiến đấu…”

“Ha hả.” Không đợi hắn nói hết, Ngụy Tân Kiệt đột nhiên cười nhạt một tiếng. xoay người, hắn vỗ vai Trần phu tử rồi đi, ý nói —— nhiều lời vô ích.

Vị Trần phu tử này lai lịch cũng không nhỏ. Đừng xem người này bộ dang như văn sinh, kỳ thực cũng là một võ tướng. Chức quan phó tướng, là tam phẩm, danh xưng thư sinh Trần Phán, là một trong những trợ thủ đắc lực của Ngụy Tân Kiệt. Trần Phán xuất thân từ thường dân, năm đó đi theo cha của Ngụy Tân Kiệt tiến nhập quan trường, từ đó về sau đường làm quan bằng phẳng thăng chức rất nhanh, là gia thần của Ngụy gia.

Người giang hồ thì đa phần là hiếu chiến, đại đa số nhân sĩ nhìn nhận hai huynh đệ Tiết Bắc Phàm và Tiết Bắc Hải không giống nhau. Tiết Bắc Hải là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng Tiết Bắc Phàm là một kẻ bất tài luôn chơi bời lêu lổng, nỗi nhục của gia môn.

Sau khi Tiết Bắc Hải chết, Bắc Hải phái không ngoài dự kiến mà rơi vào tay người khác, theo lý thuyết thì đây chẳng phải là tiêu biểu cho mối thâm cừu đoạt môn sát huynh cần rửa hận đấy sao? Ấy vậy mà lại không ai thấy bóng dáng Tiết Bắc Phàm đâu cả, có thể nói là hành động bất trung bất nghĩa. Khi tin tức Tiết Bắc Hải truyền ra ngoài, Tiết Bắc Phàm cũng khiến cho người giang hồ khinh miệt nhiều hơn.

Ngoài ra, thiên hạ đệ nhất đã chết, những cao thủ từng đoạt không được cái danh thiên hạ đệ nhất nay lại ngóc đầu lên tranh bốn chữ thiên hạ đệ nhất, Tiết Bắc Phàm lúc này lại đột nhiên xuất hiện, há chẳng phải khiến cho Trần Phán nổi lên tư tâm muốn đấu sao.

Trần Phán quay sang ngoắc một tùy tùng bên cạnh.

“Phó tướng.”

“Đi theo hai người kia, nói cho ta biết nơi Tiết Bắc Phàm dừng chân.”

“Dạ!”



Lúc này, Tiểu Đao đang dẫn “Nhị Ngưu” trở về thành.

“Cô lừa cũng tàm tạm đấy, nhưng chưa hẳn đã lừa được Ngụy Tân Kiệt.” Tiết Bắc Phàm hỏi Tiểu Đao, “Nếu hắn kiên nhẫn hỏi tiếp, trước sau gì chúng ta cũng bị tra xét thân phận.”

Tiểu Đao vẫn như cũ đi tiếp, hai lọn tóc mai loăn xoăn sau tai khẽ bay, lộ ra dáng vẻ hoạt bát sinh động, miệng vẫn không ngừng tha người khác, “Sợ hắn làm chi.”

Tiết Bắc Phàm cảm thấy buồn cười, “Cô có phải Nhan Tiểu Đao không đó? Trước đó lá gan so với thỏ còn nhỏ hơn.”

“Ngươi mới là so với thỏ còn nhỏ hơn đấy!” Tiểu Đao hất cằm, “Ta sợ cái gì, ngươi không phải nói sao, ai dám ức hiếp ta ngươi giúp ta đánh hắn rụng hàm.”

Tiết Bắc Phàm bó tay, không ngờ tự mình lại rước lấy pheiền toái. Suy nghĩ một chút tránh không nổi hiếu kỳ, “cô thực sự là chướng mắt nam nhân thiên hạ? Ngụy Tân Kiệt kia cử chỉ như một công tử hào hoa, danh tiếng có địa vị có, sao cô lại không trưng cái vẻ mặt nào đó tốt hơn?”

Tiểu Đao nhịn không được mắng, “Ta ghét nhất loại nam nhân như thế.”

“Loại nào?”

“Chỉ có loại công tử hào hoa, danh tiếng có địa vị có mới tốt hả!”

“Vì sao?” Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao, “Cô biến thái à?”

Tiểu Đao đuổi hắn, “Ngươi mới biến thái.”

“Ấy thế mà hắn lại là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ nhân trong kinh thành.”

“Bởi vì là nhiều người cùng đoạt mới không chọn!” Tiểu Đao đắc ý nói, “Nương ta nói, loại nam nhân tốt nhất, thì rất nhiều người nhìn không thấy hắn tốt. Thứ tốt đều phải tốn tâm tư mà tìm, sẽ không có cái bánh nào tự dưng lại từ trên trời rớt xuống, dù có thật là chụp được, cũng không biết quý trọng.”

“Rất có đạo lý! Cô xem ta nè.” Tiết Bắc Phàm nghe được mấy lời ấy thì hứng chí, chỉ vào mình hỏi Tiểu Đao, “Ta có giống như cái bánh đó không?”

Tiểu Đao nhìn hắn một chốc, xoay mặt đi, “Ta đi tìm nước rửa mắt!”

Tiết Bắc Phàm nhìn trời.

Lại đi một chốc, Tiểu Đao đột nhiên như tới tới gì đó, quay sang gọi, “Tiết Nhị Ngưu.”

Vẻ mặt Tiết Bắc Phàm có chút sa sầm, “Nhị Ngưu cái gì chứ, ta suất như vậy, đại ca cô mới là Ngưu.”

Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn, cũng không cùng hắn so đo, mà hỏi nghi ngờ trong lòng, “Tiết Bắc Hải là đại ca ruột của ngươi sao? Ngươi có phải là do nhặt được không?”

Tiểu Đao nói một câu, khiến Tiết Bắc Phàm thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, giương mắt nhìn nàng, “Cái gì?”

Tiểu Đao hơi dẩu môi, nhẹ giọng nói, “Ta cảm thấy hắn đang lợi dụng ngươi.”

Tiết Bắc Phàm sửng sốt, nhịp chân tự nhiên cũng hơi rối loạn, nhưng nháy mắt lại trở về bình thường, khóe miệng mất tự nhiên mà nhếch lên, bày ra một bộ dạng tươi cười, may mắn Tiểu Đao vẫn liên tục nhìn phía trước, không chú ý đến dáng vẻ xấu hổ của hắn.

“Vì sao lại nghĩ như vậy?”

Rất lâu sau Tiết Bắc Phàm mới hỏi, “Lại có liên quan đến những lời vàng ngọc của nương cô sao?”

“Hở?” Tiểu Đao quay đầu lại, “Có liên quan gì tới nương ta?”

“Nương cô sẽ không phải lại nhìn nam nhân nữa sao.” Tiết Bắc Phàm lúc này đã khôi phục lại bộ dáng tùy tiện thường ngày, trêu ghẹo hỏi.

“Nương ta nếu nhìn nam nhân thì sẽ không theo cha ta biến thành như vậy.” Tiểu Đao lắc lắc đầu, hai lọn tóc vẻ thành một hình vòng cung thật đẹp, vân vê một hồi mới ngừng, “Người chẳng qua là bảo ta đừng để chịu thiệt, dạy ta làm con nhím.”

Tiết Bắc Phàm cảm thấy dùng hình tượng con nhím để miêu tả Tiểu Đao kỳ thực rất chính xác, “Ừ, so với với con nhím cũng không sai mấy…”

“Cút!” Tiểu Đao thụi một cái, Tiết Bắc Phàm dễ dàng né tránh, “Có thể làm nhím cũng không sai a.”

Tiểu Đao nhăn mặt nhăn mũi, vẻ mặt khổ sở, “Con nhím không gả đi được!”

“Ai nói? Vậy con nhím con đó từ đâu ra?” Tiết Bắc Phàm nói một câu khiến Tiểu Đao vui vẻ, cười tủm tỉm gật đầu, “Cũng đúng a.”

“Cô nói đại ca ta lợi dụng ta để làm chi?”

Một lát sau, Tiết Bắc Phàm không nhịn được lại hỏi một câu, nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao nguyên bản đã chóng quên, nghe hắn hỏi, thì hờ hững “A” một tiếng, “Ta chung quy cảm thấy ngươi giống như là đang chịu thiệt vậy.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Ta có chỗ nào là giống chịu thiệt?”

“Ngươi hôm nay hỏi nhiều thật đó, ta cũng không muốn chia rẽ tình cảm huynh đệ của các ngươi, chẳng qua là cảm thấy chuyện này vốn chẳng có can hệ gì với ngươi, kéo ngươi vào cuộc thì ngươi có lợi ích gì. Nếu đổi lại là ta, có phiền phức thì tự mình vác lấy là được rồi, cần chi phải kéo huynh đệ tỷ muội vào.”

Nói dứt, cũng vừa vặn vào thành, Tiểu Đao bèn kéo Tiết Bắc Phàm, “Tiết Nhị, chúng ta đi ăn mì thịt bò đi? Mì thịt bò ở chỗ đó đó, Hiểu Nguyệt nói ăn ngon lắm!“

Tiết Bắc Phàm ngơ ngác bị Tiểu Đao kéo vào trong quán, Tiểu Đao giơ tay gọi tiểu nhị cười cười, “Hai chén mì thịt bò đặc trưng, chén lớn nha! Nhiều ớt nhiều hành!”

“Được rồi!” Tiểu nhị vắt khô giẻ lau, thét to tên món ăn, rồi có hai người vội vàng bưng hai tách trà tới.

Tiết Bắc Phàm ngồi xuống cạnh bàn, Tiểu Đao dùng trà rửa đũa.

So đũa ngồi chờ ăn, Tiểu Đao hết nhìn trái lại nhìn phải, vừa quay đầu, thì thấy Tiết Bắc Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ. Cả kinh, Tiểu Đao lại ngó nghiêng sang chỗ khác, trước tiên nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai, quay đầu lại hỏi Tiết Bắc Phàm, “Làm gì thế?”

Tiết Bắc Phàm không trả lời, tựa hồ là đang ngây ra.

“Này!” Tiểu Đao vỗ một cái trước mặt hắn, “Hồn quay về mau.”

Lúc này, mì thịt bò nóng hổi cũng đã tới, Tiểu Đao trước hết gắp một miếng thịt bò nếm thử, thỏa mãn gật đầu. Không nói một lời xì xụp ăn một hơi, nhai qua nhai lại, ngẩng đầu thấy Tiết Bắc Phàm vẫn đang đờ người, Tiểu Đao bèn dùng đũa gắp miếng thịt bò trong bát của hắn.

Tiết Bắc Phàm phục hồi tinh thần, hỏi, “Cô cho rằng cái bóng thì như thế nào?”

“Thế nào là sao?” Tiểu Đao nghe không hiểu, lại ăn thêm một miếng, “Nói nhiều quá đấy.”

“Hay cho một mỹ nhân, ăn không có chút nho nhã nào sao?” Tiết Bắc Phàm ôm vẻ mặt xót xa nhìn Tiểu Đao.

“Ăn mì thịt bò quá nhã nhặn thì thật có lỗi với đầu bếp!” Tiểu Đao hùng hổ trả lại hắn một câu, dùng đũa gõ gõ thành bát của hắn, “Ăn đi! Ngây ngốc cái gì.”

Tiết Bắc Phàm so đũa kẹp lấy một miếng thịt, ngẩng đầu, cách một màn hơi nóng mỏng manh lởn vởn bay lên, hỏi Tiểu Đao, “Cái bóng?”

Tiểu Đao tròn mắt nhìn hắn, “Cái bóng?” vừa giơ tay gọi tiểu nhị, “Cho ta một dĩa giấm chua, mười sủi cảo chiên.”

“Cô là thùng cơm hả?” Tiết Bắc Phàm bó tay nhìn Tiểu Đao.

“Ta ăn năm ngươi ăn năm!” Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn, “Chẳng lẽ một tên đại nam nhân như ngươi ăn không nổi một chén mì năm sủi cảo chiên?”

Tiết Bắc Phàm đem đũa cắm vô bát, còn muốn nói chuyện thêm.

Tiểu Đao vội vàng rút đũa ra, “Lư hương người ta mới cắm xuyên qua, quán ăn cũng có quy tắc của quán ăn —— ném bát chửi đầu bếp, cắm đũa rủa chủ tiệm, phá bàn bể chén là lừa đảo, coi chừng bị đánh!”

“Cô từ đâu lại biết rõ như vậy.” Tiết Bắc Phàm lắc đầu cười, bắt đầu ăn.

“Nương ta dạy đó.” Tiểu Đao thấy sủi cảo chiên được bưng tới, trước dùng đũa chọt chọt mấy cái sủi cảo chiên mập mạp, sau đó lại quay sang chén giấm chua.

“Ai!” Tiết Bắc Phàm vội ngăn cản, “Ta không ăn giấm.”

Tiểu Đao dẩu môi, “Nam nhân sao lại chú ý nhiều như vậy, mắc nghẹn trong họng nuốt xuống dạ dày sao! Sao lại ngọt như vậy hả.”

“Cô…” Tiết Bắc Phàm tức khí làm nàng nở nụ cười.

“Được rồi.” Tiểu Đao nhấm nháp một cái sủi cảo, hỏi hắn, “Ngươi mới nãy nói cái gì mà bóng với chả ảnh?”

Tiết Bắc Phàm không ngờ lại chuyển về chủ đề này, nhưng chỉ nhún vai, “À, cũng không có gì, khi còn bé ta từng thích chơi với cái bóng.”

“Ta cũng thích nữa, ha! Tiết Nhị ngươi nếm thử xem.” Tiểu Đao dựng thẳng ngón cái với hắn, “Cái bóng thì tốt, ngươi dù gian khổ thế nào nó cũng không bỏ ngươi đi, buồn bực thì có thể cùng nó chơi đùa một lúc.”

“Cùng cái bóng chơi đùa thế nào?” Tiết Bắc Phàm khó hiểu hỏi.

“Cùng nó nói chuyện tụng kinh này nọ!” Tiểu Đao chớp mắt, “Chỉ cần ngươi nghiêm túc nói, nó nhất định nghiêm túc nghe, hơn nữa tuyệt đối không nói với ai.”

Tiết Bắc Phàm trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng hơi giật giật, “Nếu vậy thì có người giống như cái bóng không?”

“Người như thế thì ở chỗ nào?” Tiểu Đao nói, lại suy nghĩ một chút, “A, ta biết tại sao lại thấy Hiểu Nguyệt thuận mắt rồi! Nàng giống như cái bóng a! Im lặng đi theo bên cạnh người khác, chuyện gì cũng để trong lòng, bị ủy khuất cũng không để lộ ra, bản thân còn tự mình biến thành màu đen.”

Tiết Bắc Phàm tiếp tục ăn, hai mắt yên lặng nhìn chén.

“Ai nha!”

“Khụ khụ…” Tiểu Đao đột nhiên cả kinh, khiến Tiết Bắc Phàm một phen sặc sụa, đấm đấm ngực vô lực nhìn sang nàng.

Tiểu Đao vỗ tay một cái, “Ta biết ky quan của Tiên Vân miếu nằm ở đâu rồi!”

Tiết bắc phảm bất giác ngừng ho khan, ánh mắt phảng phất như hiểu ra cái gì, nhướng mi hỏi, “Cái bóng?!”

Tiểu Đao cười vui vẻ, nhẹ gõ đũa xuống mặt bàn, “Ngươi thật đúng là không ngốc chút nào.”

Tiết Bắc Phàm được khen, lập tức cười thỏa mãn, Tiểu Đao xoay mặt gọi, “Tiểu nhị, làm một chén mì thịt bò khô!”

“Vẫn còn ăn?” Tiết Bắc Phàm cả kinh.

“Ta mua cho Hiểu Nguyệt!” Tiểu Đao ngầm đạp hắn một cước dưới bàn, “Ngươi mới là thùng cơm!”

“Ta chưa nói thùng cơm…”

“Mắt ngươi nói!” Tiểu Đao nhìn chòng chọc dùng đủa chỉ vào hắn, “Ngươi còn muốn nói ta béo!”

Tiết Bắc Phàm há miệng vài lần cuối cùng vẫn thành thành thật thật khép miệng lại, lấy tay che mắt cúi đầu ăn. Hắn hiện tại cảm thấy trên đời này chỉ riêng nữ tử là khó dưỡng, bất luận là tiểu nhân ở đây hay nha đầu trước mặt cũng không muốn tính toán gì nữa.

“Mì ăn ngon không? Cười đến mức miệng cũng méo rồi kìa.” Tiểu Đao nhìn vẻ mặt vừa ăn vừa cười của Tiết Bắc Phàm thì hài lòng, cảm thấy có điểm thú vị, khó có thể thấy được Tiết Nhị lại ngồi cười ngây dại một hồi.

Đổi lại Tiết Bắc Phàm càng buồn bực hơn —— mình đang cười sao?

.

oOo

Chú thích:

[1] lai giả bất thiện: nguyên văn đầy đủ là

“lai giả bất thiện

thiện giả bất lai”

Tạm dịch: người tốt không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì

Nhưng trong chương chỉ có vế đầu, không có vế sau

[2] nguyên văn伸手难打笑脸人 tức là ‘thân thủ nan đả tiếu kiểm nhân’

Thực ra nguyên văn của câu này là ‘thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân’, hình như chị Nhã ghi nhầm thì phải, cũng không biết có phải cố ý hay không

Câu này tựa tựa như câu “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, ý nói là con người phải có lòng nhân từ