Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 18: Mưa to như trút nước

Lúc đầu, mọi người dự định sẽ chạy suốt đêm đến địa điểm thứ hai là núi Tiên Vân, nhưng ban đêm lại nổi lên gió to, giống như muốn đổ mưa. Với thời tiết này mà đi thuyền suốt một đêm sẽ rất nguy hiểm, nên mọi người buộc phải ở lại Bình Giang phủ một đêm.

Vì Tiểu Đao ăn cua, lại uống quá nhiều rượu, nên tối đó vừa bị đau đầu lại vừa bị đau dạ dày, nằm trên giường dùng chăn quấn cả người lại, lăn qua lăn lại.

Hiểu Nguyệt cũng nói ăn quá nhiều cua nên dạ dày khó chịu, vì vậy, nửa đêm, hai nha đầu khoác chăn ngồi xổm trong bếp, nhóm lửa nấu trà gừng đường đỏ để uống, khiến cho mọi người trong khách điếm ngửi thấy mùi gừng nồng nặc cả đêm.

Sáng hôm sau, Tiết Bắc Phàm thức dậy, hứng thú bừng bừng đến đập cửa phòng bọn người Tiểu Đao.

Đập hai cái, Hiểu Nguyệt liền ra mở cửa, lò đầu ra nhìn hắn: “Suỵt!”

“Tặc nha đầu kia đâu?” Tiết Bắc Phàm vui tươi hớn hở hỏi: “Hôm nay không có chuyện gì chứ, định đưa nàng ta đi dạo phố mua đồ.”

Hiểu Nguyệt liếc trộm vào trong phòng, chợt nghe tiếng Tiểu Đao la lên: “Đừng cho hắn vào! Đuổi hắn đi!”

Tiết Bắc Phàm nghe xong cảm thấy buồn cười, rướng cổ hướng vào bên trong nhìn xung quanh, khi nhìn vào bên trong hắn thiếu chút nữa giật bắn người lên. Bên trong, Tiểu Đao đang ngồi cạnh bàn, ngửa khuôn mặt lên, trên đôi mắt có hai miếng dưa leo mỏng, trong tay cầm một chiếc khăn nóng đang lau mặt.”

“Nha đầu kia càng ngày càng thần thao*.” Tiết Bắc Phàm bùi ngùi.

thần thao: làm những việc không giống người bình thường hay làm

Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong từ gian phòng kế bên đi ra.

“Hôm nay gió mạnh, chốc nữa có lẽ sẽ tiếp tục mưa, ngày mai chúng ta lên đường sẽ tốt hơn.” Nói xong, Trọng Hoa nhìn Hiểu Nguyệt, do dự trong chốc lát.

Vẻ mặt của hắn bị Hiểu Nguyệt nhìn thấy.

Hiểu Nguyệt hỏi: “Trọng công tử, có việc gì cần ta xử lý sao?”

Trọng Hoa có chút ủ rũ: “Hiểu Nguyệt, nàng cứ gọi thẳng là Trọng Hoa đi, nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn vậy.”

Hiểu Nguyệt nhếch miệng, thành thói quen rồi.

Tiết Bắc Phàm ở một bên trêu chọc: “Không thể như vậy được, gọi như vậy nghe cứ như côn trùng*.”

‘Trọng Hoa’(chónghuá) và ‘trùng’ (côn trùng – chóng) là hai từ đồng âm khác nghĩa

Hiểu Nguyệt bị hắn chọc cười, Tiểu Đao ở trong phòng cũng bị làm cười đến dậm chân,cơ thể vì cười run lên khiến hai miếng dưa leo rớt xuống, nàng vội vàng chụp lại.

Tiết Bắc Phàm đi vào bên trong: “Bị sao vậy? Tối hôm qua ngủ không được à?” Nói xong muốn đưa tay lấy hai miếng dưa leo của nàng.

“Đừng đụng vào!” Tiểu Đao đạp hắn một cái.

Tiết Bắc Phàm vội vàng né đi: “Mắt bị sưng à? Để ta nhìn thử?”

“Xùy xùy xùy!” Tiểu Đao đuổi hắn đi: “Chuyện nữ nhân ngươi quản ít thôi.” Vừa nói vừa chỉ vào ly trà nguội trên bàn: “Chén trà này nguội chưa, đưa qua đây cho ta.”

Tiết Bắc Phàm đưa ly trà qua cho nàng.

Hiểu Nguyệt đi từ cửa vào, Trọng Hoa vội vàng lên tiếng: “Hiểu Nguyệt, hôm nay có chuyện gì không?”

Hiểu Nguyệt quay qua nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao đang gặm dưa leo, vừa nhai ‘rốp rốp’ vừa lắc đầu: “Không có, hôm nay rảnh.”

Hiểu Nguyệt quay qua trả lời Trọng Hoa.

Trọng Hoa giống như được cổ vũ thêm, hỏi Hiểu Nguyệt: “Cùng ra ngoài không?”

Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Ra ngoài có chuyện gì sao?”

“Ặc…”Trọng Hoa cười gượng: “Cũng không có chuyện gì.”

Hiểu Nguyệt gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ là chuyện gì không thể để người ta biết sao?”

Ngay cả Hách Kim Phong ngốc nghếch cũng hiểu được, hắn nhịn cười đi vào trong phòng.

“Hiểu Nguyệt!” Tiểu Đao xen mồm vào: “Trọng Hoa chắc là muốn mua nhiều thứ nhưng không cầm hết được, nên muốn cô giúp đỡ hắn, đúng lúc, cô cũng đi mua một vài thứ đi, nữ nhân phải biết cách xài tiền.”

Hiểu Nguyệt hỏi Trọng Hoa: “Là chuyện này à?”

“Ừ.” Trọng Hoa cứng ngắc gật đầu.

Hiểu Nguyệt cười: “Được, đây cũng không phải là chuyện gì cực nhọc, có thể tranh thủ ra ngoài chơi một lát.”

“Có thể có thể!” Trọng Hoa vội vàng gật đầu, nhìn như con gà đang mổ thóc: “Trên núi có hội chùa, đi không? Nghe nói rất náo nhiệt.”

“Được.” Hiểu Nguyệt đồng ý, vui tươi hớn hở quay về phòng.

Trọng Hoa chạy ra ngoài giơ nắm đấm —— rốt cuộc cũng được như ý muốn.

“Ai.” Tiểu Đao nâng cằm, vừa vớt bã trà trong chén, vừa lẩm bẩm với Tiết Bắc Phàm ngồi bên cạnh: “Trọng Hoa còn hơn ngươi và Thẩm Tinh Hải, đúng là một trời một đất mà! Đất, nước ở mỗi nơi thì nuôi dưỡng được một nhân tài khác, có trăm hạt gạo thì có trăm loại người, có người dính bùn có người sạch sẽ.”

Tiết Bắc Phàm bị nàng chế nhạo hoài thành thói quen, cũng không phản bác, mà quay qua hỏi Hách Kim Phong ở bên cạnh: “Hách huynh hôm nay có gì để tiêu khiển không?”

Hách Kim Phong ngồi ngay ngắn: “Hôm nay nha môn của Bình Giang phủ có thẩm vấn vài nghi can, ta muốn đi nghe thử.”

“Chủ ý hay.” Tiết Bắc Phàm chà chà hai tay, quay qua hỏi Tiểu Đao: “Vậy còn hai ta, làm gì nào?”

Tiểu Đao liếc hắn một cái, đem bã trà bỏ lại vào trong bình, dùng một cái muỗng bằng đồng giã nát: “Trộn rau.”

“Hai ta ra ngoài chơi không? Cô có nhiều bạc như vậy, không có lý do nào lại không ra ngoài để tiêu xài, có đúng hay không?”

Tiểu Đao giã bã trà xong, vớt ra đắp lên mặt, đi qua bên cạnh cửa sổ nhìn trời: “Trời đầy mây?”

“Sẽ không mưa.” Tiết Bắc Phàm xúi giục nàng: “Bình Giang phủ có rất nhiều thứ hay, từng ngõ nhỏ đường đi đều được xây dựng từ cách đây mấy trăm năm, không đi dạo thì thật đáng tiếc.”

“Đương nhiên sẽ đi, nhưng không đi với ngươi.” Tiểu Đao nói xong, vui vẻ lấy Hồng Chỉ Bảo Tán ra cầm trong tay.

Tiết Bắc Phàm bĩu môi: “Lấy cái ô nay ra che à? Cô thực sự tin rằng chiếc ô này có thể giúp người ta có mối nhân duyên tốt sao?”

Tiểu Đao đưa tay vân vê bã trà trên mặt, luôn tiện liếc Tiết Bắc Phàm một cái: “Không cần ngươi lo!”

Tiết Bắc Phàm thở dài, không chút hứng thú nói: “Quên đi, đại gia ta tự đi uống rượu vậy.”

Hách Kim Phong tò mò nhìn chiếc dù đỏ kia: “Chiếc ô này có thể đem nhân duyên đến sao?”

“Ừm.” Tiết Bắc Phàm phủi phủi chiếc dù: “Nghe mọi người bảo chiếc ô này là chiếc ô nhân duyên, dĩ nhiên, đó chỉ là truyện thần thoại, cũng không thấy nó thật sự linh nghiệm, đây chẳng qua là một cái ô cũ kỹ mà thôi.”



Ăn điểm tâm xong, Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa đi ra ngoài, Trọng Hoa cầm một du chỉ tán*, Hiểu Nguyệt đem theo một chiếc giỏ nhỏ, dự định mua một vài thứ.

du chỉ tán: dù làm bằng giấy thấm dầu, ngày xưa người người ta hay dùng giấy này để làm dù.

Hai người vừa mới bước chân ra khỏi cửa, Hách Kim Phong cũng đi theo phía sau chạy đến nha môn.

Tiểu Đao chùi hết bã trà, bắt đầu trang điểm, Tiết Bắc Phàm tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Đừng nói là, bã trà nhỏ bé này có công dụng, khiến khuôn mặt trở nên trắng hồng.”

Tiểu Đao trang điểm nhẹ, rồi cầm dù đỏ hớn hở ra ngoài.

Tiết Bắc Phàm cũng rời khỏi khách điếm, thấy Tiểu Đao cả người quần áo màu trắng, phía trên con mặc thêm một chiếc áo ngắn màu vàng nhạt, bên hông đeo miếng mã não ‘lục lạng’, nhìn nó lắc lư theo từng bước chân nàng.

Mãi đến khi Tiểu Đao đã đi xa, Tiết Bắc Phàm mới bất đắc dĩ lắc đầu, biểu tình vui tươi hớn hở đã không còn xuất hiện ở trên mặt, mặt không chút biểu tình xoay người đi về hướng ngược lại.

Đi qua một chiếc cầu hình vòm bằng đá cao cao, có một tòa tửu lâu cao nhất Bình Giang phủ.

Tìm một chỗ ngồi kế cửa sổ, Tiết Bắc Phàm kêu tiểu nhị cho một bình Lê Hoa tửu hảo hạng, ngồi dựa vào cửa sổ tự rót tự uống một mình. Hai mắt nhìn ra ngoài, xa xa trước Bình Giang phủ là một con sông lớn nước chảy mạnh, phía sau là Tiểu Kiều – con gái rượu của gia đình Lưu Thủy.

Bầu trời vẫn đầy mây đen như cũ, trong người có chút bực mình, chờ đợi một cơn mưa to sẽ nhanh chóng đổ xuống, để cuốn trôi đi mọi bụi bặm có hoặc không có, khiến người ta yên tĩnh trở lại.

Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt cùng nhau đi trên con đường cái, hai bên là các quầy hàng cùng các cửa hàng buôn bán vô cùng náo nhiệt.

Hiểu Nguyệt cũng không biết nên mua cái gì, Trọng Hoa cũng không dám kéo tay nàng, chỉ khẽ dìu giỏ xách trong tay nàng, đưa nàng đi đến một cửa hàng. Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn, hắn nhất định cướp trả tiền.

Hiểu Nguyệt có phần khó hiểu: “Trọng công…”

Trọng Hoa nhướng mày.

“Trọng Hoa…” Hiểu Nguyệt vội vàng đổi cách xưng hô: “Huynh thích cái này?”

“Ừ.” Trong đầu óc hiện giờ của Trọng Hoa đầy ắp hai chữ ‘Trọng Hoa’ do Hiểu Nguyệt nói ra, nghiêm túc gật đầu, giơ lên một cái kẹp tóc đỏ thắm: “Thích.”

“Vậy chúng ta lấy hai cái?” Khi Hiểu Nguyệt lấy bạc ra, Trọng Hoa vẫn chưa kịp hoàn hồn, bởi vì hai chữ ‘chúng ta’ khiến hắn cảm thấy bản thân mình muốn ngất.



Tiết Bắc Phàm ở ô cửa sổ thứ ba uống rượu, nhìn Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa ở phía xa xa. Hai người càng ngày đi càng gần đến nơi này, Trọng Hoa đối với người khác thường rất linh hoạt, không có ngại ngùng thế này.

Tiết Bắc Phàm cầm ly rượu, nhịn không được bật cười.

Lúc này, bỗng cảm thấy bên cạnh có người, liền quay lại, một dáng người thướt tha tới gần.

Tiết Bắc Phàm tiếp tục uống rượu, không hề nhìn kĩ khuôn mặt người bên cạnh.

“Chung quy vẫn nghe người ta hỏi Bắc Hải Tiết Bắc Phàm là một người khoái hoạt, từ trước đến giờ chưa từng thấy tình cảnh buồn thảm thế này.” Nàng mở đôi môi đỏ thắm, âm thanh khéo léo: “Nếu không phải chắc chắn là huynh, ta thật không dám bắt chuyện… Sao lại có vẻ mặt dọa người như vậy?”

Tiết Bắc Phàm bưng ly rượu, ánh mắt rơi xuống một con đường ở xa xa bỗng nhiên xuất hiện một màu đỏ tươi, khóe miệng bất giác nhếch lên.

“Có thể cười nha.” Nữ tử bên cạnh cầm vò rượu lên, đổ đầy ly rượu trong tay hắn: “Cười một cái mới có thể nhìn ra Nhị Tiết công tử phẩm chất phong lưu.”

Tiết Bắc Phàm vẫn như cũ không nói chuyện.

Nàng kia tiến sát lại hỏi: “Chẳng lẽ bị câm điếc?!”

Tiết Bắc Phàm hai mắt trước sau vẫn nhìn thẳng về phía màu đỏ tươi trong con ngõ nhỏ phía trước, cười lắc đầu: “Trời không mưa, lại che ô, nha đầu này muốn nhân duyên đến muốn điên rồi sao.”

“Không lẽ say rượu?” Nữ tử kia không để ý, vẫn không chịu buông tha, lời nói còn chưa dứt, một tiếng ‘Ào’, một màn mưa quét qua ngay trước mặt.

Cái chén vẫn ở trong tay Tiết Bắc Phàm… Đúng lúc chén đang đầy rượu, rượu lập tức được thay bằng nước mưa, tay ướt, cũng không biết là do nước hay do rượu. Hắn ngơ ngẩn ở trước cửa sổ, nhìn cơn mưa to thình lình rơi xuống ở trước mặt.

“Ô kìa, thật thần kì, huynh làm sao biết rõ trời sẽ mưa?” Nữ bên cạnh đưa tay vỗ cánh tay Tiết Bắc Phàm: “Tiết công tử, không vào trong tránh mưa sao?”

Tiết Bắc Phàm nhìn ly rượu đã đầy nước trong tay, bỗng nhiên nở nụ cười.

Nữ tử bên cạnh giơ nắm đấm khẽ gõ lên bệ cửa sổ: “Tiết công tử thật quá kiêu ngạo rồi, ta ở chỗ này đứng nửa ngày, huynh thế nhưng lại nhìn mưa chứ không nhìn ta. Bất quá…” Nàng đổi đề tài, cười khéo léo: “Có thể cười như vậy cho ta xem, còn hơn cả vạn ngữ nghìn ngôn*.”

vạn ngữ nghìn ngôn: vạn tiếng nói, ngàn lời nói

Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên quay đầu, cười rộ lên với nàng, dáng tươi cười bây giờ với lúc nãy hoàn toàn khác nhau, nữ tử kia có chút giật mình. Nụ cười lúc nãy là chân thật, còn nụ cười hiện tại là giả tạo…

Nụ cười đền xuất phát từ khóe miệng của một người, nhưng nụ cười trước thì rất động lòng người, nụ cười sau lại khiến lòng người giá rét.

“Thật tiếc, không phải cười cho cô xem.”vTiết Bắc Phàm để ly rượu trên bàn, nữ tử trước mặt bỗng nhiên bị người khác làm cho nhục nhã, thẹn quá hóa giận nói: “Ta chẳng thèm*.”

(câu này là edit thoáng nghĩa, cả editor lẫn beta cũng chả hiểu gì sất, chỉ dựa theo hoàn cảnh thôi-.-)

Nữ tử này cũng là một mỹ nữ có tiếng trên giang hồ, chưa từng bị ức hiếp như thế này, giậm chân nói: “Tiết Bắc Phàm, ngươi khinh người quá đáng.”

Tiết Bắc Phàm cười lớn ném bạc xuống, không những không nể mặt mà còn rất vô lễ đối với nàng ta xua tay nói: “Đi tìm một kẻ không kén chọn đi.”

“Ngươi!” Nữ tử tức giận đến nghiến răng, phi vào hắn, ai nói Tiết Bắc Phàm thích được nữ nhân vây quanh, hắn căn bản không đem nữ nhân vào mắt! Cái thói kiêu căn ngạo mạn này, chỉ là một xú nam nhân không có chút phong tình!



Tiểu Đao đang đứng cạnh một bức tường đá, trên tường có vài nhành dương xỉ tím bò theo lối ngõ nhỏ, giẫm lên tấm gỗ đào ẩm ướt trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn một cô bé tròn trịa đang đứng ở cửa sổ ngây ngốc nhìn.

Lại nói lúc nãy, Tiểu Đao loạng choạng đi vào một con phố cổ, liếc mắt nhìn thấy một cậu bé mập mạp kháu khỉnh đứng trước bệ cửa sổ, đang chơi đùa với một nhánh lau sậy được thắt thành hình con châu chấu. Nhìn thấy nàng, cậu bé liền quan sát một hồi, sau đó ngân ngô hô lên: “Tiểu nữ tử.”

Tiểu Đao bị hắn lời gọi của hắn chọc cười, nắm hay tay lại chống hông, nghiêm túc hỏi hắn: “Tiểu bàn tử*, ai dạy đệ gọi người khác như vậy?”

‘bàn’ là mập, ‘tiểu bàn tử’ là cậu nhóc mập

Tiểu oa nhi lắc lắc cái đầu: “Cha nói, không mập, gọi Lưu Thủy cô nương xinh đẹp là tiểu nữ tử, gọi nương ta là hổ nương (cọp mẹ).”

“Cha nương đệ đâu?” Tiểu Đao cố gắng nhịn cười hỏi.

“Cha buôn bán, nương nấu cơm, đêm nay nhà ta ăn sủi cảo.” Oa nhi này dường như thích bắt chước mấy vị đại nhân lớn tuổi tóc bạc kể chuyện, mở miệng cười, trên dưới còn còn thiếu hai cái răng, gió luồng thẳng vào trong.

Tiểu Đao nhìn bé cười kịch liệt.

Lúc đó, một trận gió thổi qua, cô vội vàng mở ô ra: “Về nói với nương của đệ, bảo nương của đệ mau lấy quần áo vô đi.”

Tiểu oa nhi ngẩn đầu nhìn bầu trời phía trên bức tường dài hẹp, mờ mịt, không mây… lập tức lắc đầu: “Tỷ thật ngốc, trời sẽ không mưa.”

Chữ “mưa” vừa nói xong, một tiếng ‘rào’…

Con châu chấu trong tay tiểu bàn đôn* cũng ướt đẫm, chợt nghe từ trong nhà truyền ra tiếng của một đại thẩm: “Bàn Hổ, mau giúp mẹ lấy quần áo!”

‘bàn’ là mập, ‘đôn’ là khối, chuyển ngữ thoáng thì ‘tiểu bàn đôn’ là khối mỡ nhỏ, chuyễn ngữ sát nghĩa là khối mập

Tiểu bàn oa mở lớn miệng, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, đem con châu chấu ném về phía Tiểu Đao.

Tiểu Đao đưa tay tiếp nhận, cậu bé thấy vậy liền giơ ngón tay cái lên oa oa nói: “Tiểu nữ tử, thật phi phàm.”

Chữ “phàm” vừa nói xong , liền bỏ chạy về phía sau.

Tiểu Đao mở ô, cầm theo con châu chấu, tiếp tục đi dạo trong ngõ nhỏ. Quẹo qua… thiếu chút nữa té xuống sông. Vỗ vỗ ngực đứng vững lại, phía trước là một con sông nhỏ, trên sông là một cây cầu hình vòm bình thường nhưng hơi thấp. Cây cầu này cũng lạ, bên này thì ở trong nước, bên kia thì chiếm nửa con đường.

Tiểu Đao ngắm những con người đứng dưới cầu, nghĩ rằng Bình Giang phủ nhiều mưa, cho nên cố tình xây cầu như vậy để người ta tránh mưa.

Mở dù ra đi lên cầu, chợt nghe có người nói: “Tiểu mỹ nhân cầm ô đỏ trên cầu.”

Tiểu Đao vịnh vào lan can nhìn xuống dưới, chỉ thấy ở dưới cầu chỉ có người đang ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt tinh tế đầy bọt nước, hắn lấy một tay lau nước, đến gần ô của Tiểu Đao —— đây là chẳng phải là Tiết Bắc Phàm hay sao.

Tiểu Đao nghiêng ô đỏ cúi xuống nhìn hắn ở dưới cầu.

Tiết Bắc Phàm ngửa mặt, khoanh tay hỏi: “Có gặp được nhân duyên không?”