Gian Khách

Quyển 4 - Chương 93: Quyền giám hộ (D)

Hứa Nhạc đi vào giữa phiên tòa, bình thản nói ra một câu, khiến cho tất

cả mọi người ở giữa phiên tòa làm ra đủ các loại phản ứng hoàn toàn bất

đồng với nhau. Mọi người hoặc là vẻ mặt hoạt kê không nói tiếng nào,

hoặc là trầm mặc lặng lẽ giống hệt như một tảng đá, hoặc là kích động

giống như một nồi nước sôi sắp sửa bùng nổ vậy. Tất cả những cái phản

ứng này cũng đều là đến từ những ý tứ rõ ràng cùng với cảm xúc mãnh liệt được thể hiện mạnh mẽ bên trong câu nói kia của hắn. Mà càng quan trọng hơn nữa chính là đến từ tên tuổi cùng với hình ảnh của chính bản thân

hắn. Đó chính là tên tuổi cùng với hình ảnh ở bên trong Liên Bang hiện

tại có được rất nhiều những ý tứ hàm xúc bùng nổ mạng mẽ.

Vị nữ

quan tòa trung niên cao cao tại thượng ở trên bục xét xử kia, biểu tình

vẫn như cũ là một mảnh bình tĩnh, mang theo một loại biểu tình có chút

hờ hững mà những pháp quan cao cấp bên trong Liên Bang đặc biệt mới có.

Nhưng mà hai nắm tay đang dần dần nắm chặt lại bên dưới bộ áo chuyên

dụng của quan tòa Liên Bang đã bán đứng tâm tình thật sự bên trong nội

tâm bà ta vào giờ phút này. Bà ta nhìn xuống vị Thượng Tá Liên Bang trẻ

tuổi đang đứng bên dưới ở giữa phiên tòa kia, vị nữ quan tòa trung niên

theo bản năng khẽ nghiêng người về phía trước một chút, nhưng lại cố

gắng làm ra vẻ không nhìn về phía hắn, mà là liếc mắt nhìn sang Tiêu Văn Tĩnh bên kia, ánh mắt mang theo ý tứ dò hỏi.

- Thân phận của

Thượng Tá Hứa Nhạc ngày hôm nay chính là nhân chứng đặc thù cùng với

người thỉnh cầu quyền lợi lâm thời. Về phần bản thỉnh cầu để cử lên trên phiên tòa của anh ta, buổi tối ngày hôm qua, bên phía chúng tôi đã đưa

lên văn kiện thỉnh cầu rồi.

Tâm tình của luật sư Tiêu Văn Tĩnh từ khi Hứa Nhạc bước chân phiên tòa đã trở nên phi thường thoải mái. Hắn

dùng ánh mắt mang theo ý tứ trào phúng trêu chọc rõ ràng nhìn về phía vị nữ quan tòa trung niên trên kia, không nhanh không chậm trả lời.

Vị nữ quan tòa trung niên rất nhanh lật lại những hồ sơ vụ án đặt trước

mặt mình, sau một lúc đã phát hiện ra quả thật bên phía Đoàn luật sư nhà cổ Chung Gia vào buổi tối ngày hôm qua đã đệ trình lên bản thỉnh cầu

đưa ra nhân chứng lâm thời. Chỉ có điều là… bên trong mấy cái giấy tờ

thỉnh cầu khốn kiếp chết tiệt này, không ngờ lại cố ý che giấu đi tên

tuổi của vị nhân chứng lâm thời này. Cái này là bọn họ nghĩ muốn làm gì

đây chứ? Nghĩ muốn đột nhiên tập kích, khiến cho Đoàn luật sư đối

phương, thậm chí là khiến cho mình không kịp đưa ra biện pháp đối phó

hay sao?

Nếu như đây chỉ là một gã quân nhân sĩ quan bình thường

nào đó đưa ra lời thỉnh cầu được trở thành người giám hộ chính thức của

vị Tiểu Công chúa Chung Gia kia, bản thân bà ta ở bên trong hệ thống Tư

pháp Liên Bang sớm đã có thanh danh vô cùng hiển hách, căn bản cũng sẽ

không thèm liếc mắt nhìn đến một cái nào cả, thậm chí liền có khả năng

trực tiếp dùng tội danh xem thường phiên tòa mà đem đối phương đuổi

thẳng ra ngoài nữa. Nhưng mà giờ phút này bà ta hoàn toàn không thể làm

như vậy được, bởi vì cái gã Thượng Tá Liên Bang trẻ tuổi đang đứng giữa

phiên tòa kia, càng chính xác hơn mà nói, cái vị Thượng Tá Liên Bang trẻ tuổi nhất trong toàn bộ Quân đội Liên Bang kia, chính là Thượng Tá Hứa

Nhạc.

Cái phiên tòa tranh chấp quyền giám hộ ngày hôm nay này, từ đầu đến giờ cũng đều dựa theo những quy trình kỹ thuật pháp luật chặt

chẽ cùng với cái kế hoạch ngầm đã định sẵn từ trước kia mà tiến hành

thuận lợi. Ai có thể ngờ đến được tại thời khắc gần như thành công kia,

Hứa Nhạc đột nhiên lại xuất hiện giữa phiên tòa, hơn nữa lại còn đưa ra

một lời thỉnh cầu quyền lợi khiến cho tất cả mọi người cũng đều không

thể nào tưởng tượng ra nổi như thế.

Tâm tình của vị nữ quan tòa

vào giờ phút này đã trở nên tối tăm cùng với dao động bất an mãnh liệt.

Trong lòng bà ta nhất thời nhớ lại cái bản tinh tức truyền hình trực

tiếp mấy ngày hôm trước giới truyền thông tin tức Liên Bang không ngừng

truyền phát tin lặp đi lặp lại liên tục, nhớ tới hình ảnh một cái bắt

tay thân mật giữa vị Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu cùng với Thượng Tá

Hứa Nhạc kia… Bàn tay đang lật hồ sơ thẩm tra của bà ta cũng nhịn không

được nhất thời trở nên run rẩy một trận.

Đúng vậy, hệ thống Tư

pháp Liên Bang chính là sự tồn tại tuyệt đối độc lập với mọi cơ quan ban ngành khác trong Liên Bang. Thậm chí là cái vị lão nhân gia kia ở Phí

Thành cũng tuyệt đối không có biện pháp nào có thể ảnh hưởng đến sự

tuyên phán của tòa án cả. Nhưng mà… tất cả mọi người ai nấy cũng đều vô

cùng rõ ràng, ngoại trừ cái vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh đã già nua rất

nhiều rất nhiều năm rồi mà mãi vẫn không chịu chết đi kia, cái gọi là sự độc lập trong hệ thống Tư pháp hoàn toàn là một sự chê cười vô cùng thô thiển. Nếu như Pháp viện Liên Bang thật sự có thể hoàn toàn độc lập với mọi thế lực bên ngoài xã hội Liên Bang kia, vị nữ quan tòa trung niên

này ngày hôm nay lại như thế nào có thể xuất hiện trên đài cao kia, hơn

nữa lúc trước lại như thế nào lại nói ra những lời nói lạnh lùng nhiều

đến như thế?

- Tôi phản đối!

Ngay tại thời điểm toàn bộ

phiên tòa đang lâm vào một mảnh trầm mặc đầy quỷ dị, Đoàn luật sư phía

bên kia sau khi trải qua một phen bàn bạc khẩn trương trong thời gian

ngắn, rốt cuộc cũng đã làm ra phản ứng trở lại. Vị đại luật sư dân sự có thanh danh vô cùng hiển hách bên trong Liên Bang kia lại một lần đứng

thẳng người lên, có chút khẩn trương đưa tay lau đi mớ mồ hôi đã tươm ra đầy trán của mình, lớn tiếng nói:

- Chuyện này hoàn toàn không

phù hợp với quy trình pháp luật của một vụ kiện tụng dân sự! Tên tuổi

của tất cả những người có liên quan quyền lợi cần tranh chấp, vào mười

bốn ngày trước đây cũng đã được đệ trình lên đầy đủ cả rồi. Căn cứ vào

những chi tiết quy tắc tương quan trong luật tố tụng dân sự về quyền

giám hộ thừa kế di sản của Liên Bang, bất cứ những người nào có quyền

hạn liên quan đến quyền lợi cần tranh chấp, cần phải trong thời gian năm ngày trước khi phiên tòa diễn ra, phải đưa ra được đầy đủ những chứng

cứ hợp pháp tương quan cùng với lời thỉnh cầu hợp pháp… Thế nhưng mà bất luận là bên phía pháp đình hay là bên phía chúng tôi, cũng đều không có nhìn thấy bất cứ giấy tờ thỉnh cầu nào cả.

Thời điểm đưa ra lời

phản đối mạnh mẽ chắc chắn này, vị đại luật sư nổi tiếng là nghiêm khắc

cùng với mạnh mẽ kia, lại vốn không hề quay đầu liếc mắt nhìn về phía

bên kia lấy một cái. Cũng không biết là do ông ta nghĩ thấy những lý do

mà mình đưa ra đã hoàn toàn đầy đủ, không cần tiến hành những công tác

biện luận khác nữa, hay là bởi vì… ông ta không thế nào dám liếc mắt

nhìn Hứa Nhạc lấy một cái?

Luật sư Tiêu Văn Tĩnh bình tĩnh đứng thẳng người lên, nhìn thẳng về phía vị đại luật sư này, bình thản nói:

- Căn cứ vào những điều khoản bổ sung cho chi tiết quy tắc có liên quan

trong trình tự pháp luật mà ngài vừa nêu ra, có một vài nguyên nhân đặc

thù mà không có bất cứ ai có thể phản đối được, cho nên trường hợp này

hoàn toàn có thể bỏ qua được.

- Có nguyên nhân gì mà không có bất cứ người nào có thể đưa ra lời phản đối được chứ?

Vị đại luật sư kia rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn về phía bên này. Khi mà ánh mắt của hắn rơi lên người của Hứa Nhạc, hắn cũng theo bản năng bàn

tay khẽ nắm lại một chút, trong mắt toát ra một kia kiêng kỵ.

-

Khi đưa ra danh sách những người có quyền hạn lợi ích tương quan quyền

lợi cần tranh chấp, Thượng Tá Hứa Nhạc, cũng chính là đương sự thứ hai

mà tôi thay mặt đại diện, lúc đó đang trên con đường gian nan từ bên

phía Đế Quốc phản hồi trở về Liên Bang… Anh ta tự nhiên không có khả

năng biết được ở bên Liên Bang có một hồi phiên tòa ảnh hưởng trực tiếp

đến quyền lợi của chính mình được… Về điều này, tin tưởng rằng tất cả

các quý vị nếu đã từng xem qua tin tức hẳn là cũng phi thường hiểu biết. Tôi cũng không cần phải bổ sung chi tiết nữa.

Tiêu Văn Tĩnh đảo mắt một vòng nhìn qua tất cả mọi người có mặt trong phiên tòa ngày hôm nay, bình tĩnh nói:

- Tin tưởng rằng cái nguyên nhân tôi vừa mới đưa ra này, cũng sẽ không có ai phản bác!

Khẳng định là sẽ không có ai phản bác rồi. Toàn bộ xã hội Liên Bang cũng đều

đã quan sát trực tiếp quá trình ngàn dặm bôn đào cực kỳ khủng bố ngày

hôm đó, cho nên hiện tại sẽ tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào có quyền nghi ngờ thanh âm của Thượng Tá Hứa Nhạc cả.

Bên phía chỗ

ngồi ở bên kia tòa án nhất thời bùng phát lên những thanh âm nghị luận

vô cùng khẩn trương. Bọn họ căn bản không thể nào không thừa nhận cái

nguyên nhân vừa mới được đưa ra này.

Sau một hồi thanh âm nghị

luận khẩn trương kích động chợt cao chợt thấp sau, Đoàn luật sư với trận hình tuyệt đối khủng bố ở ngay phía sau lưng Chung Tử Kỳ bên kia rốt

cuộc cũng đã đạt thành một sự nhận thức chung. Cái vị Thủ tịch Luật sư

của Đoàn luật sư từ đầu đến giờ vẫn mãi trầm mặc lúc này chợt chậm rãi

đứng lên, hướng về phía Hứa Nhạc cùng với nữ quan tòa trung niên kia lần lượt cúi đầu kính chào một cái, sau đó mới mở miệng nói:

- Bên

phía chúng tôi chấp nhận văn bản thỉnh cầu của Thượng Tá Hứa Nhạc. Nhưng mà bởi vì do có thêm người có quyền hạn lợi ích tương quan ảnh hưởng

xuất hiện, cho nên bên phía chúng tôi cần có thời gian tiến hành chuẩn

bị.

- Phiên tòa tạm nghỉ nửa tiếng đồng hồ!

Vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả màu trắng kia đưa tay xoa xoa mi tâm, cao giọng nói.

- Bởi vì bản ghi âm điện tử nguyên gốc kia nằm trong mớ hồ sơ tuyệt mật

của Bộ Quốc Phòng, quá trình lấy ra có chút phiền phức, cho nên tôi đã

đến chậm một chút…

Hứa Nhạc hướng về phía Tiêu Văn Tĩnh, tỏ vẻ có lỗi, nói:

- Hy vọng sẽ không phát sinh vấn đề gì.

- Nếu như phải thông qua tòa án đi thỉnh cầu lấy ra chứng cứ có liên

quan, khẳng định là cần phải có thời gian lâu hơn rất nhiều. Chúng ta

cũng không còn thời gian cùng với đối phương giằng co lâu hơn nữa.

Tiêu Văn Tĩnh khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Một khi anh đã có thể cầm nó đến đây rồi, như vậy mặc kệ bên phía đối

phương có thể đưa ra những sức ép mạnh đến đâu đi chăng nữa, cái phiên

tòa quyền giám hộ này khẳng định có thể đánh thắng!

Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời khẽ nheo lại một chút. Hắn biết

rõ ràng cái vấn đề thời gian trong lời nói của Tiêu Văn Tĩnh kia chính

là muốn chỉ cái gì. Chỉ có khi nào một phen đem vụ kiện tụng về quyền

giám hộ đánh cho thắng lợi, như vậy thì cái phiên tòa quản lý tài sản

kia mới có thể đưa lên được đến Tòa án Tối cao, đem đến được tới trước

mặt của vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh kia. Tuy rằng hắn quả thật cũng

không tin tưởng chắc chắn vị Pháp quan già nua kia nhất định sẽ phán

định cho bên mình thắng lợi, nhưng ít ra hắn cũng tin tưởng tuyệt đối

vào trí tuệ cùng với tinh thần Tư pháp công chính của vị lão nhân kia.

Nhưng mà Pháp quan Hà Anh đã già nua đến như thế rồi, không biết vào lúc nào, thậm chí có thể là ngay lập tức ngã xuống chết đi. Cho nên bọn họ

cần phải tranh thủ thời gian một chút.

Nghĩ đến điều này, trong

lòng hắn không khỏi nghĩ đến cái vị lão nhân gia ở bên Phí Thành bên

kia, tâm tình nhất thời trở nên nặng nề một chút.

Dựa theo sự an

bày cẩn thận của Thai Chi Nguyên, buổi tối ngày hôm kia, hắn một mực

cùng với đám luật sư âm thầm đứng sau lưng Tiêu Văn Tĩnh kia đã tiến

hành một buổi thương nghị an bày công việc cho hai vụ kiện tụng này.

Chung Tử Kỳ cùng với đám lão thái gia Chung Gia vô sỉ kia ý đồ muốn đoạt lấy quyền giám hộ Chung Yên Hoa, từ đó toàn diện thu hoạch luôn quyền

sở hữu của tất cả sản nghiệp của Chung Gia. Một chiêu này quả thật là vô cùng độc, vô cùng sắc bén, thậm chí khiến cho kẻ khác phải cảm thấy vô

cùng tuyệt vọng. Bởi vì bất luận là Điền mập mạp hay là đám lão nhân

Quân đội Tây Lâm cực kỳ đáng tín nhiệm của Chung Tư Lệnh kia, không có

một ai có quan hệ huyết thống với Chung Yên Hoa cả.

Nhưng mà đúng vào lúc này, cái vị Hà đại luật sư, vừa bị bắt buộc phải từ bỏ quyền

biện hộ cho vụ kiện tụng lần này kia, lại nghĩ ra được một mưu kế hoàn

toàn có thể lật ngược tình thế, hơn nữa cũng tuyệt đối thạch phá kinh

thiên… Chính là để Hứa Nhạc ra mặt tranh đoạt quyền giám hộ cho Chung

Yên Hoa!

Nhìn từ bên ngoài, Hứa Nhạc ra mặt tranh đoạt quyền giám hộ, so với những người khác ra mặt tranh đoạt cũng chẳng có chút khác

biệt nào cả, bởi vì bản thân hắn cùng với Chung Gia Tây Lâm cũng không

có bất cứ quan hệ huyết thống nào cả. Nhưng mà sau khi trải qua một phen phân tích cẩn thận của Hà đại luật sư xong, Tiêu Văn Tĩnh cùng với đám

luật sự, đồng nghiệp âm thầm hỗ trợ hắn, mới kinh ngạc phát hiện ra, hóa ra Hứa Nhạc quả nhiên chính là sự lựa chọn tốt nhất hiện tại. Càng quan trọng hơn nữa chính là, bản thân Hứa Nhạc lại có được một cái ưu thế mà không ai có thể so sánh được, hơn nữa lại là một cái vũ khí bí mật mà

không ai có thể phản bác được.

- Sự tình có sự biến hóa lớn đến

như thế, vì cái gì cũng không có ai nói cho tôi biết một tiếng vậy, làm

cho tôi lo lắng từ mấy ngày nay, không ăn uống được miếng nào cả…

Điền mập mạp khẽ mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, vỗ vỗ mạnh đầu vai hắn mấy cái:

- Thoạt nhìn tựa hồ như là cậu muốn cướp đi cái công việc cha nuôi của ta a?

- Ngài không muốn à?

Hứa Nhạc nhìn về phía cái vị cố nhân đã một thời gian rất lâu không không

gặp lại, tâm tình cảm thấy có chút chấn động, cùng hắn ôm chặt một cái,

nghiêm túc nói:

- Đã lâu rồi không gặp!

Vào thời điểm này, cô bé con từ đầu đến giờ vẫn mãi im im lặng lặng ngồi ở bên cạnh bàn,

cúi đầu chăm chú làm bài tập về nhà kia rốt cuộc cũng làm ra phản ứng.

Cây bút điện tử thanh tú nằm trong mấy ngón tay nhỏ nhắn của cô bé bị

quẳng lên trên mặt bàn một cái, phát ra một thanh âm vang vọng nho nhỏ.

Sau đó cô bé con quay đầu nhìn lại, mái tóc đen mềm mại chỉnh tề nhất

thời được hất nhanh lên một chút, tựa hồ như một mảnh vỏ dưa hấu đáng

yêu được lột ra vậy…

Vị tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa hiện tại đã

mười một tuổi, lúc này đứng thẳng người dậy, đôi mắt to tròn đen láy

sáng ngời giống hệt hai ngôi sao, không chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm

chằm về phía Hứa Nhạc. Mái tóc đen trên vai, món đồ chơi quen thuộc, con búp bê nhìn qua có chút cổ xưa được mang theo ngay bên hông, từ trên

xuống dưới cả người toát ra một loại hơi thở ngây ngô trong sáng của trẻ con, giống hệt như sáu năm trước đây, bên cảnh cửa sổ mạn tàu khổng lồ

của khu 32 chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào, tựa hồ như rất nhiều năm trời

cũng không có một chút thay đổi nào cả.

Thế nhưng chung quy cô bé còn này cũng đã thay đổi rất nhiều rất nhiều rồi. Cô bé con đã mất đi

cha mẹ này cũng đã bắt đầu trưởng thành! Cô bé trợn tròn cặp mắt, quật

cường nhếch mạnh cặp môi đỏ hồng hồng của mình, nhếch gò má lên một

chút, giương mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc một lúc thật lâu, sau đó mới

lớn tiếng thốt lên:

- Không phải là anh đã bỏ mặc em rồi sao?

Hứa Nhạc thoáng giật mình một cái, im lặng, trầm mặc, lẳng lặng nhìn về

phía cô bé con, hiện tại đã sắp sửa cao đến ngực của chính mình, chẳng

biết vì sao trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cảm xúc trìu mến như

một bậc cha chú vô hạn. Bàn tay hắn có chút thô bạo vươn sang, cắt đứt

đi sự phẫn nộ đang bộc phát của Tiểu Dưa Hấu, lung tung đem mái tóc đen

chỉnh tề trên đầu cô bé con vò cho rối bời lên, sau đó trầm giọng nói:

- Không được nói mấy lời nói bừa bãi như vậy!

Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa giống hệt như một đầu động vật con, có chút căm

tức lắc lắc đầu liên hồi, muốn một phen đem cái bàn tay rộng lớn mạnh mẽ trên đầu mình hất xuống, lại phát hiện căn bản mình phí công không thể

làm được gì, bèn căm phẫn thốt lên:

- Vậy sau này anh còn có bỏ đi nữa hay không?

- Không đi nữa!

- Gạt người!

- Gạt em làm cái gì chứ? Anh ngay lập tức sẽ trở thành người giám hộ của em mà.

- Vậy anh nên một phen đem phiên tòa này đánh thắng trước đi!

- Yên tâm đi!

Cái phiên tòa Tây Lâm Chung Gia này nhìn qua tựa hồ như sắp sửa sẽ kéo dài

đến mấy năm trời, không đánh đến mức thiên hôn địa ám, long trời lở đất

tuyệt đối không yên lặng. Bởi vì song phương hai bên cũng đều có những

bối cảnh mạnh mẽ sau lưng. Ngay cả trong cuộc chiến tranh giành quyền

giám hộ ban đầu thôi cũng liền đã gần như lâm vào một tràng chiến đấu vô cùng thảm khốc rồi. Cái loại thảm thiết như thế này cũng không phải là ở trên phiên tòa xuất hiện những tràng cảnh súng ống đối chọi, đạn pháo

tung bay, mà là những sự điều phối tài nguyên cùng với những kỳ kế quỷ

chiêu tranh đấu lẫn nhau ở phía sau tấm màn. Mà sự xuất hiện của Hứa

Nhạc vào lúc này không hề nghi ngờ chính là một kích tuyệt đối trí mạng, bất ngờ mà tràn ngập lực lượng của bên phía nhà cổ Chung Gia bên này.

Đoàn luật sư khổng lồ tập hợp vô số những đại luật sư nổi tiếng trong Liên

Bang, phục vụ cho đám lão thái gia Chung Gia kia, sau khi trải qua nửa

tiếng đồng hồ bàn bạc vô cùng khẩn trương, rốt cuộc cũng đã định ra được sách lược ứng phó lâm thời. Đối diện với hoành cảnh Liên Bang đang tiến hành chiến tranh vô cùng cấp bách như hiện tại, Đoàn luật sư căn bản

không thể đối với bản thân Hứa Nhạc đưa ra bất cứ sự nghi ngờ chất vấn

nào cả. Cái mà bọn họ dựa vào chính là kiên trì cho rằng Hứa Nhạc cùng

với phiên toàn tranh giành quyền giám hộ này căn bản cũng không có bất

cứ quan hệ nào cả. Bọn họ liên tiếp đưa ra những bằng chứng, những nhân

chứng về tình thân thích của Chung Gia, lại một lần nữa trình diễn một

màn hài kịch hào môn nhỏ lệ khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải động dung.

Luật sư Tiêu Văn Tĩnh cùng với đám người Hứa Nhạc bên này không ngờ lại vẫn

trầm mặc bàn quang, bình thản ngắm nhìn, tựa hồ như xem một bản hài kịch không hề liên quan gì đến mình, căn bản không thèm để ý đến. Đến khi

đến lượt bọn họ lên tiếng, Tiêu Văn Tĩnh bình thản đứng lên, bình tĩnh

nói:

- Nghe xong những lời chất vấn tràn đầy nghi ngờ của đối

phương, thế nhưng tôi cũng không nghe qua bất luận người nào có chút

nghi ngờ đối với vấn đề phẩm đức của Thượng Tá Hứa Nhạc cả. Điều này

khiến cho tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, chứng tỏ rằng cũng không có bất cứ kẻ nào bị lợi ích khiến cho ý nghĩ điên đảo, mà làm càn tiến hành

nói xấu đương sự của chúng tôi…

Nghiên cứu thiết kế ra con Robot

MX, vạch trần sự sao chép của Viện Khoa Học Liên Bang, dẫn dắt Tiểu đội 7 ở tiền tuyến gánh vác những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, mạo hiểm xâm nhập

vào cảnh nội Đế Quốc, tiến hành báo thù rửa hận cho Chung Tư Lệnh… Mấy

năm gần đây Hứa Nhạc đã làm ra rất nhiều những chuyện tình, những sự

kiện như thế, cũng không chỉ là đại biểu cho hắn đã làm cho Liên Bang

những cái gì, mà càng quan trọng hơn nữa chính là thông qua những kiện

sự tình này, đã có thể nhìn ra được hắn là một con người như thế nào.

Đương nhiên, nếu như Hứa Nhạc cũng chỉ là một tiểu nhân vật bình thường nào

đó, như vậy cho dù hắn ta có những mẫu mực đạo đức tiêu chuẩn nhất đi

chăng nữa, ở trong miệng của đám đại luật sư nổi tiếng khắp Liên Bang

này, tuyệt đối cũng sẽ có thể biến thành những nhân vật cực kỳ ác ôn,

không ác không làm bên trong Liên Bang. Nhưng mà trong Liên Bang hiện

tại, làm gì còn có người nào có thể, hoặc là còn có người nào dám nghi

ngời phẩm chất đạo đức của Hứa Nhạc nữa đây?

- Thân là một người

giám hộ, hẳn là cần phải có những tư cách đạo đức tiêu chuẩn cùng với

những bối cảnh kinh tế, nhân thân nào đó… Tôi nghĩ vị chỉ trì phiên tòa

cùng với tất cả mọi người ở đây cũng đều phi thường rõ ràng cả. Như vậy

không cần phải nói nữa, Thượng Tá Hứa Nhạc chính là đối tượng thích hợp

nhất để trở thành người giám hộ của Chung Yên Hoa tiểu thư…

- Hơn nữa, các vị cũng không nên quên rằng, sau khi vợ chông Chung Tư Lệnh bị đám người Đế Quốc âm hiểm ám sát, là ai đã không tiếc sinh mệnh mà vì

bọn họ báo thù…

Vào đúng thời điểm này, cái vị Thủ tịch Luật sư

của Đoàn luật sư bên kia, biểu tình trầm mặc, chậm rãi đứng lên, bình

tĩnh nhìn về phía vị nữ quan tòa trung niên trên kia, nói:

- Đúng như những gì mà luật sư đối phương vừa nối, sẽ không có bất cứ ai nghi

ngời hành vi đạo đức cùng với nhân phẩm hằng ngày của Thượng Tá Hứa Nhạc cả. Nhưng mà tôi nghĩ muốn xin chỉ trì phiên tòa cùng với bên phía đối

phương để ý một chút, hôm nay cái mà chúng ta thảo luận chính là vấn đề

quyền giám hộ, chứ không phải là vấn đề chuẩn mực đạo đức cá nhân… Nếu

như nói những người có tư cách thích hợp trở thành người giám hộ, liền

có thể trở thành người giám hộ, như vậy thì chẳng phải tất cả các trẻ em cần được giám hộ bên trong cảnh nội Liên Bang này, cũng đều nên xin

Thượng Tá Hứa Nhạc trở thành người giám hộ của mình hay sao?

Khóe mắt của vị nữ quan tòa trung niên kia khẽ nhếch lên một chút, liền biết được vị Thủ tịch Luật sư này chính là muốn ám chỉ chính mình nên theo

góc độ gì để tiến hành phán quyết, tâm tình nhất thời trở nên thoải mái

hơn một chút.

Vị Thủ tịch Luật sư kia khẽ quay đầu nhìn về phía Tiêu Văn Tĩnh bên này, tiếp tục mở miệng nói:

- Nếu như căn cứ vào cái thuyết pháp này, như vậy tôi xin được mạn phép

đề nghị, người giám hộ của tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa chúng ta, hẳn lên là… Quân Thần đại nhân mới đúng. Dựa theo tinh thần pháp luật Liên Bang về quyền giám hộ nhi đồng của Liên Bang chúng ta, từ trước cho đến nay

vẫn luôn luôn chú trọng về vấn đề quan hệ thân nhân. Thượng Tá Hứa Nhạc

cho dù có là đối tượng thích hợp nhất để trở thành một người giám hộ đi

chăng nữa, thế nhưng anh ta cùng với Chung Yên Hoa tiểu thư cũng không

có bất cứ quan hệ đặc thù được pháp luật công nhận nào cả. Thậm chí anh

ta cùng với toàn bộ việc này cũng không có bất cứ quan hệ nào cả!

- Nếu như các vị đã không phản đối vấn đề tư cách người giám hộ của

Thượng Tá Hứa Nhạc, như vậy tôi cũng không tiếp tục đưa ra ý kiến về

việc đó nữa.

Tiêu Văn Tĩnh khẽ nhún nhún vai mấy cái, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Đương nhiên, cả ngài lẫn tôi cùng đều biết rất rõ ràng, cái này cũng

chỉ là một câu nói đáng chê cười mà thôi. Chẳng qua tôi cũng không phải

là muốn lý giải theo ý tứ đó. Nếu như có chứng cứ xác thực cho rằng,

Thượng Tá Hứa Nhạc cùng với vụ án kiện tranh chấp quyền giám hộ này có

mối liên hệ nào đó, như vậy… anh ta chính là đối tượng người giám hộ

thích hợp nhất, có phải như vậy hay không?

Ánh mắt của vị Thủ

tịch Luật sư kia khẽ cúi xuống một chút, cảm giác được trong lời nói kia của Tiêu Văn Tĩnh tựa hồ mang theo một tia hương vị quỷ dị nào đó.

Nhưng mà giờ phút này ông ta cẩn cẩn thận thận nhớ kỹ lại những ghi chép bên trong hồ sơ, tuy nói rằng Hứa Nhạc cùng với vợ chông Chung Tư Lệnh

tựa hồ như có quan hệ qua lại không bình thường, nhưng cũng không có bất cứ chứng cứ trực tiếp nào có thể cho thấy hắn ta có quyền nhúng tay vào vụ tranh chấp quyền giám hộ này cả. Sau khi suy đi nghĩ lại cẩn thận

mấy lần, ông ta mới ngẩng đầu lên, mỉm cười, nói:

- Có thể lý giải như vậy!

- Tốt lắm!

Tiêu Văn Tĩnh nở nụ cười đắc thắng, hướng về phía vị nữ quan tòa trung niên kia, chậm rãi nói:

- Vừa rồi Thượng Tá Hứa Nhạc có trình lên một phần tài liệu ghi âm điện

tử cho phía quan tòa. Bởi vì nguyên nhân phiên tòa bị tạm dừng, cho nên

mọi người còn chưa có cơ hội nghe được… Hiện tại, mọi người có phải là

nên lắng nghe một chút hay không?

Bên trong gian phòng tòa án cực kỳ im lặng, những thanh âm điện tử ồn ào rất nhỏ, lẫn bên trong đó còn

có một vài thanh âm nổ mạnh xa xa nào đó nữa. Mọi người ai nấy cũng đều

trầm mặc mà chăm chú lắng nghe, không muốn bỏ sót bất cứ thanh âm nào.

Sau đó tất cả bọn họ cũng đều nghe được thanh âm hùng hậu của một vị nam nhân. Tuy rằng lúc ấy đã làm thời điểm cuối cùng của cuộc đời vị nam

nhân kia, nhưng mà thanh âm của ông ta vẫn như cũ rõ ràng, bình tĩnh,

mạnh mẽ, hữu lực như thế…

- Hứa Nhạc có ở đó hay không?

- Tư Lệnh, tôi ở đây!

- Giúp ta chiếu cố Yên Hoa!

- Vâng!