Gian Khách

Quyển 4 - Chương 71: Anh hùng đang trở về (Hạ)

Bên trong đại sảnh chỉ huy quân sự bên ngoài vùng ngoại ô của Đặc khu

Thủ Đô trên tinh cầu S1, hơn mười vị tướng lĩnh cao cấp của Quân đội

Liên Bang, ai nấy trên ngực áo đều có những khỏa ngôi sao huân chương

Kim tinh sáng rọi đang có mặt ở đó. Bọn họ hoặc đang đứng hoặc đang

ngồi, thần tình vô cùng khẩn trương, nhìn chăm chú vào cái màn hình lớn

hình tròn ở trên bức tường lớn của đại sảnh. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, Cố

vấn An toàn Quốc gia, Chủ nhiệm Ủy ban Quân sự của Nghị Viện, các đại

lão Quân đội, thì lại đều đứng ở bên cạnh lan can của lầu hai nhìn xuống dưới.

Những hình ảnh xuất hiện bên trên màn hình lớn giữa đại

sảnh kia lúc có lúc không. Bởi vì nguyên nhân cự ly quá xa xôi, khiến

cho tín hiệu truyền về bị hao tổn nghiêm trọng, phi thường mơ hồ, cũng

chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được một chiếc phi thuyền Ba cánh hạm

tạo hình vô cùng cổ quái, rác rưởi tàn tạ, đang ở bên trong phiến sao

trời xa lạ kia, dùng tốc độ cao nhất mà phóng chạy thẳng về phía trước.

Mà ở trong bóng tối bốn phía xung quanh chiếc phi thuyền Ba cánh hạm

kia, mơ hồ có thể nhìn thấy được mấy trăng chiếc Chiến hạm Đế Quốc màu

xanh đen đang hướng về phía chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia mà đuổi

theo.

Một tràng đuổi giết cùng với trốn chết phát sinh bên trong

phiến Tinh vực Đế Quốc vô cùng xa xôi kia, đã khiến cho tất cả các đại

nhân vật thượng tầng bên trong Liên Bang này phải vô cùng chú mục. Từ

sau khi hệ thống thu giữ hình ảnh quang học trên hai khỏa vệ tin trung

chuyển tín hiệu bí mật bố trí trong khu vực Tinh hệ gần đó may mắn kích

hoạt thành công bị mất đi hiệu lực, bọn họ cũng không thể nào nhìn thấy

được những hình ảnh thu nhận từ bên ngoài không gian được nữa, cũng chỉ

có thể thông qua những thiết bị bên trên chiếc phi thuyền Ba cánh hạm

đang chạy trốn chết kia, nhìn thấy những hình ảnh về con đường vũ trụ

càng thêm sâu thẳm ở phía trước.

Bên trong những hình ảnh đứt

quãng không liên tục kia, ngoại trừ những chiếc Chiến hạm Đế Quốc ngẫu

nhiên từ một nơi nào đó trong không gian vũ trụ phía trước chiếc phi

thuyền Ba cánh hạm đột nhiên lao ra, tất cả mọi người cũng không ai nhìn thấy được vô số những chiếc Chiến hạm Đế Quốc đang ở phía sau gắt gao

đuổi giết chiếc phi thuyền Ba cánh hạm này. Nhưng mà thông qua những

quang điểm xanh biếc đại biểu cho Chiến hạm Đế Quốc càng ngày càng xuất

hiện nhiều hơn trên màn hình ra-đa của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm, dày dày đặc đặc giống hệt như một đàn châu chấu vào mùa đại dịch vậy, khiến cho tất cả mọi người cũng đều cảm thấy vô cùng khẩn trương và lo lắng.

- Bay cao lên!

- Tăng tốc!

- Cẩn thận!

Các vị tướng lĩnh, đại nhân vật cao cấp bên trong Liên Bang, ngày bình

thường vẫn luôn bình tĩnh nghiêm túc đến cực điểm, rốt cuộc cuối cùng

cũng đều không nhịn được, hạ giọng kêu lên liên hồi. Vô số các thanh âm

ồn ào nhất thời vang lên liên miên bên trong đại sảnh chỉ huy. Các vị

Tướng quân, đại nhân vật mặc dù cũng biết rõ ràng những lời trợ uy cố

lên của mình ở nơi này cũng không thể nào khiến cho chiếc phi thuyền Ba

cánh hạm đang vô cùng chật vật đau khổ trốn chết cách đây hơn hàng tỷ km kia có thể chạy nhanh hơn được một chút, nhưng mà bọn họ vẫn như cũ

theo bản năng nắm chặt năm tay, nhăn chặt cặp mày, lớn tiếng kêu gọi cổ

vũ không ngừng.

- Bọn người Đế Quốc bên kia điên cả rồi hay sao?

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia Liên Bang sắc mặt khiếp sợ nhìn vào kết quả

tính toán giám sát vừa mới nhận được, nhìn thấy số lượng Chiến hạm Đế

Quốc tiến hành truy sát chiếc phi thuyền Ba cánh hạm vừa mới thống kê

được xuất hiện trên màn hình, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi hô

lớn:

- Vì để truy sát một chiếc phi thuyền Ba cánh hạm, không ngờ lại điều đến cả ba chi Hạm đội hạng trung! Chẳng lẽ phiến Tinh vực của

bọn họ cũng không cần phải bố phòng hay sao? Một hồi truy kích toàn lực

vô kỷ luật điên cuồng như thế kia, nếu như đụng phải Hạm đội Liên Bang,

chỉ cần một đội hình trường cung chữ thập đồng loạt bắn tới, liền có thể nhẹ dàng dứt khoát xóa sạch đi một phần ba tổng số Chiến hạm của bọn

chúng rồi!

Các vị Tướng quân, đại nhân vật bên trong gian đại

sảnh chỉ huy lúc này cũng đã sớm để ý đến điểm ấy rồi. Bọn họ đối với

chuyện này cũng đều là nghĩ mãi mà không thể nào hiểu nổi được. Không rõ vì cái gì mà bên phía Đế Quốc lại chấp nhận một sự phiêu lưu mạo hiểm

lớn đến như thế, hướng về phía chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia mà truy

sát không chịu buông tha.

Cặp mày rậm rạp mà trắng xóa của Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư khẽ nhếch lên một chút, mở miệng nói một câu tràn đầy ý tứ trào phúng:

- Chẳng lẽ là Thượng Tá Hứa Nhạc đã một phen cưỡng gian vị Công chúa Điện hạ kia rồi sao?

Trên lầu dưới lầu bên trong đại sảnh chỉ huy nhất thời bộc phát nên một

tràng cười to sảng khoái. Thế nhưng mà ngay sau đó tiếng cười lập tức im bặt trở lại. Bởi vì bên trong những hình ảnh chập chờn không rõ ràng

trên màn hình máy tính, đã bắt đầu xuất hiện những quang ảnh nhàn nhạt,

hình ảnh những tia lửa đạn từ trên Chiến hạm Đế Quốc phun ra. Những đạo

tia sáng thẳng tắp trí mạng kia không ngừng xẹt sát bên lớp vỏ ngoài của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm, cực kỳ hung hiểm, ai cũng không nói trước được đạo tua lửa đạn ngay tiếp theo sau đó có thể nào bắn trúng chiếc

phi thuyền Ba cánh hạm hay không.

Vị Nghị viên Chủ nhiệm Ủy ban

Quân sự vừa bên phía Nghị Viện vội vàng chạy tới kia, vẻ mặt mang theo

một tia phức tạp, liếc mắt nhìn về phía Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, thu hết can đảm, hạ thấp thanh âm, nói:

- Hạm đội Liên Bang đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.

Nhưng mà nếu quả thật khai chiến cùng với Hạm đội Đế Quốc… Chúng ta dưới tình huống không có chuẩn bị sẵn sàng, tôi lo lắng là sẽ có tổn thất

quá lớn…

Vị Nghị viên tiên sinh kia cũng không có một phen đem

toàn bộ lời nói trong lòng nói rõ ràng ra, nhưng trên thực tế thì đây

cũng chính là những lời sâu trong nội tâm của một vài vị đại nhân vật,

thậm chí là một vài người nào đó bên trong Quân đội đang có mặt ở nơi

này. Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến bị tiến hành điều động bất ngờ,

kế hoạch tiến công Tinh hệ X3 hoãn lại vô thời hạn, Hạm đội mang theo

toàn bộ đạn dược khởi hành… Ai cũng không biết trước được Liên Bang sẽ

bởi vì cái biến cố bất ngờ này mà phải trả cái giá lớn đến như thế nào.

Mà tất cả hết thảy những thứ này cũng chỉ là vì muốn cứu viện một người

mà thôi, như vậy thật sự là đáng giá hay sao?

Tuy nói rằng bên

trong chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia đã chuyển về đây một phần tình

báo được mã hóa, hơn nữa nghe nói trong tay Hứa Nhạc còn có một phần

tình báo thứ hai còn quan trọng hơn rất nhiều đối với toàn thể Liên

Bang, nhưng mà những thứ này thật sự đáng giá để Liên Bang phải trả ra

một cái giá quá lớn như thế hay sao?

- Không cần phải để ý đến

lợi ích mà cái tin tình báo kia mang lại, thậm chí tạm thời không cần

suy nghĩ đến chuyện đây là sự kiện thuộc danh sách cấp độ I!

Trên khuôn mặt ngăm đen của vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng vẫn như

cũ không có một tia biểu tình nào cả, ông ta nâng cánh tay lên, sau đó

chỉ thẳng về phía những quang điểm dày đặc đại biểu cho những chiếc

Chiến hạm của Hạm đội Liên Bang được mô phỏng lại trên màn hình điện tử, hùng tráng nói:

- Bên phía Đế Quốc không tiếc hết thảy mọi thứ,

bằng mọi giá cũng muốn giết chết cậu ta, chẳng lẽ Liên Bang chúng ta lại không thể không tiếc hết thảy mọi thứ, bằng mọi giá cũng phải cứu sống

cậu ta hay sao? Vừa rồi tôi đã nói qua rồi, không tiếc hết thảy mọi thứ, nhớ kỹ, chính là không tiếc hết thảy mọi thứ!

Đúng vào cái thời

điểm này, Chủ nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Dinh thự Tổng Thống đột nhiên

cắt đứt điện thoại, biểu tình vô cùng ngưng trọng, đi đến ngay phía sau

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, thấp giọng nói:

- Tổng Thống tiên sinh,

Tổng Giám đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác gọi điện đến hỏi về chuyện này. Ông ta quả thật rất quan tâm đến an nguy của Thượng Tá Hứa Nhạc.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ cau mày, có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Bố Lâm.

Chủ nhiệm Bố Lâm ngay sau đó cũng đã lập tức hạ giọng nói tiếp:

- Còn có rất nhiều những phương diện khác cũng đã gọi điện thoại đến hỏi

thăm. Bọn họ chính là muốn xác nhận xem chuyện này có phải là sự thật

hay không. Không biết vì nguyên nhân gì đó, tin tức Thượng Tá Hứa Nhạc

vẫn còn sống đã bị người khác tiết lộ ra trên mạng Internet. Bên phía

Đài truyền hình Liên Bang xin chỉ thị, có thể nào phát ra tin tức chính

thức từ phía Chính phủ hay không?

Xuất phát từ vấn đề suy nghĩ

theo ảnh hưởng chính trị, trước khi xác định chính xác có thể một phen

đem Hứa Nhạc tiếp đón an toàn trở về hay không, bên phía Chính phủ Liên

Bang tuyệt đối sẽ không đem việc này công bố rộng rãi ra bên ngoài dân

chúng. Nhưng mà không biết là vì cái gì, cái tình huống nguyên bản nên

phải giữ bí mật một cách nghiêm khắc, thì lại ở trong khoảng thời gian

cực ngắn, đã bắt đầu lan truyền rộng rãi khắp nơi trên mạng Internet dân dụng trong Liên Bang rồi.

- Tôi lập tức bố trí quản lý việc lưu truyền thông tin trên Internet.

Chủ nhiệm Bố Lâm nhìn thấy Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ mãi vẫn luôn trầm mặc không nói gì, lập tức nói.

- Không cần!

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ phất phất tay:

- Tôi cho phép Kênh tin tức được quyền tuyên bố những tin tức từ phía

Chính phủ. Nhưng mà những hình ảnh truyền phát nhất định phải để ý cẩn

thận một chút.

- Vâng!

Hứa Nhạc hiện tại vẫn còn sống,

đang ở trên một chiếc phi thuyền Ba cánh hạm tàn tạ rác rưởi hướng về

phía Liên Bang mà chạy tới, phía sau lưng hắn chính là vô cùng vô tận

những Chiến hạm Đế Quốc đang không ngừng truy sát. Cái tin tức khiến cho toàn bộ xã hội Liên Bang phải lâm vào khiếp sợ này, tự nhiên chính là

do những đại nhân vật nào đó có khả năng tiếp xúc tin tức tình báo cao

cấp cố tình tung ra ngoài.

Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu ngày hôm

nay không gió cũng không mưa, không khí thế nhưng lại có chút rét lạnh.

Trên người Thai phu nhân đang khoác một kiện áo choàng bằng loại tơ lông thượng hạng, hai tay co lại, chống lên mặt bàn, có chút trầm mặc mà

nhìn về phía những mảnh ánh sáng lấp lánh bên trên mặt hồ xa xa trước

mặt, trong lòng thì lại âm thầm suy nghĩ. Nếu như cái tên tiểu tử kia

thật sự có thể may mắn sống sót trở về, như vậy thì thế cục chính trị

bên trong Liên Bang có thể nào phát sinh ra dị động hay không? Hắn có

thể nào đối với cái sự kiện phi thuyền Cổ Chung Hào năm xưa kia mà tiến

hành truy xét mãnh liệt không ngừng hay không?

Khẳng định là sẽ có. Dựa theo tính tình của tên tiểu tử Hứa Nhạc kia, hắn khẳng định là sẽ truy xét đến cùng.

Khóe môi của Thai phu nhân đột nhiên nổi lên một tia mỉm cười khó hiểu cực

kỳ hàm ý sâu sắc. Bà ta liếc mắt nhìn Trầm thư ký đang đứng bên cạnh

mình, nhẹ nhàng nói:

- Phàm là hễ chiến tranh xảy ra, liền sẽ cấp cho bên phía Quân đội một lực lượng mạnh mẽ cùng với rất nhiều những

lợi thế. Đối với cái đám trường phái thanh tráng tính tình điên cuồng

kia, cấp cho lực lượng quá mức cường đại, cuối cùng cũng không phải là

chuyện gì tốt cả. Nhưng mà ta rất tò mò muốn biết, sau khi tiểu tử Hứa

Nhạc kia mang theo quang mang vô cùng sáng rọi như vậy mà trở về, bọn họ sẽ chuẩn bị đối phó với hắn như thế nào?

Trầm thư ký cũng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Bàn tay phải đang nhẹ nhàng đặt dọc theo chân mình khẽ nắm lại một chút. Một lát sau đó, hắn nhẹ giọng nói:

-

Dựa theo sự phân phó của ngài, hiện tại toàn bộ Liên Bang cũng đều đã

biết cái chuyện tình này rồi. Hiện tại chuyện mà chúng ta có thể làm,

chính là hy vọng Thượng Tá Hứa Nhạc có thể có được phần may mắn này, an

toàn trở về.

Tất cả những dân chúng Liên Bang đang mở xem Kênh

tin tức Đài truyền hình Liên Bang trên TV, cơ hồ là đồng thời đình chỉ

tất cả những động tác đang dở dang của chính mình. Bất luận là những gã

nhân viên đang bị cấp trên liều mạng thúc giục phải cập nhật báo cáo của chính mình, hay là những ông chồng đang bị vợ mình mạnh mẽ nhét cái giẻ rửa chén vào trong tay mình, cũng đều bị quẳng ném sang một bên phóng

tới trước TV.

Bọn họ khiếp sợ mà kinh hỉ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh xuất hiện trên Kênh tin tức, lắng nghe vị nữ phát thanh viên

đang kích động mà sung sướng thông báo không ngừng, lắng nghe cái tên

của vị anh hùng Liên Bang đã dần dần có chút phai nhạt trong ký ức của

mình, có chút không dám tin tưởng vào ánh mắt của lỗ tai của chính mình.

Bên trong vô số những gian nhà trọ cùng với những ký túc xá trường đại học

đều vang lên những tiếng hoan hô ầm ĩ, những tiếng thét vô cùng hưng

phấn, thậm chí còn có người kích động mà quẳng ném hết thảy mọi thứ

trong tay mình lên trời nữa.

Trên màn hình của Kênh tin tức kia,

chiếc phi thuyền Ba cánh hạm đã từng chịu tải vô số những giấc mộng cùng tình cảm anh hùng ẩn sâu bên trong trái tim của vô số người kia, lúc

này đang ở bên trong một hoàn cảnh vũ trụ tối tăm hắc ám xa lạ, đang

không một tiếng động phóng chạy thẳng về phía trước. Ở ngay phía sau

lưng nó, chính là dày dày đặc đặc vô số những chiếc Chiến hạm Đế Quốc

điên cuồng đuổi giết, mãi không buông tha. Những hình ảnh đó xuất hiện

vô cùng mơ hồ, lúc đứt lúc có, tựa hồ như từng hồi trống giục, đập mạnh

lên từng trái tim của bọn họ vậy.

Đám dân chúng Liên Bang hưng

phấn mà khẩn trương lập tức một phen đem lực chú ý của mình chuyển hướng lên trên mạng Internet. Bọn họ chúi đầu vào đó, ý đồ muốn sưu tầm thêm

càng nhiều những tin tức cùng với càng nhiều những hình ảnh về chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia.

Bên trong đại sảnh lớn nhất của tòa Đại

khách sạn Văn Hoa tại Cảng Đô lúc này đang cử hành một hồi hôn lễ sang

trọng. Những chiếc xe danh tiếng sang trọng đậu thành những hàng dài mấy cây số, thanh thế vô cùng to lớn, phô trương cực kỳ hào hao xa xỉ dị

thường, khiến cho vô số dân chúng Liên Bang cũng đều phải ghé mắt liếc

nhìn. Không nói đến chuyện song phương của buổi hôn sự hôm nay cũng đều

là những thanh niên Liên Bang cực kỳ có bối cảnh cực kỳ có tiền đồ, chỉ

nhìn thấy người chứng hôm ngay hôm nay chính là vị Tổng Giám đốc tiên

sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác, công ty to lớn đệ nhất toàn bộ Liên

Bang này, đại khái cũng có thể biết được trình độ long trọng của tràng

hôn lễ ngày hôm nay là như thế nào rồi.

- Anh chỉ là con cháu bên ngoại bà con khá xa của Tào Gia mà thôi, cũng không tính là con cháu đệ tử của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang gì.

Cái gã nam thanh niên chất phác thành thật kia, ngày hôm nay trên người mặc một kiện lễ phục vô

cùng sang quý. Hắn ngắm nhìn vị tân nương tử ngày hôm nay đặc biệt xinh

đẹp động lòng người bên cạnh mình, thành thành thật thật nói:

- Cho nên anh cũng không phải là cố ý giấu diếm gì em cả.

- Thất Đại Gia Tộc Liên Bang trong truyền thuyết kia cùng với chuyện chúng ta kết hôn hôm nay cũng chẳng có chút quan hệ nào cả.

Ngày hôm nay trên người Thương Thu mặc một kiện lễ phục màu đỏ rực cắt may

vô cùng khéo léo, bộ ngực trắng noãn hở một phần được màu đỏ của kiện lễ phục phụ trợ, càng thêm kiêu ngạo đặc biệt mê người. Chỉ là trên khuôn

mặt của cô nàng vẫn như cũ duy trì một sự bình tĩnh của một vị Công

Trình Sư xuất sắc, cũng chẳng hề có chút xíu cảm giác khẩn trương hoặc

là thẹn thùng một một cô thiếu nữ khi làm đám cưới đáng lý ra phải có.

Nghe được câu nói mang theo một tia bối rối nhàn nhạt của chú rễ họ Tào

kia, nàng ta có chút bất nhã khẽ bĩu môi, nhún nhún vai, nói:

-

Giấu diếm hay là lừa gạt gì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi đồng ý

cùng anh kết hôn, chính là bởi vì đại khái cũng chỉ có mỗi mình anh là

có thể chấp nhận đáp ứng những điều kiện không chút đạo lý nào của tôi

mà thôi. Chẳng qua nói tới cũng phải xin lỗi anh một chút, ngài mai tôi

còn có một hồi hội thảo kỹ thuật quan trọng cần phải tham gia, cho nên

cái chuyến du lịch tuần trăng mật lên tinh cầu S3 để đối phó với cha mẹ

anh đó, chỉ sợ là phải hủy bỏ thôi.

Vị chú rễ họ Tào kia thoáng

có chút thất vọng, nhưng cũng không mở miệng nói gì. Khóe mắt của hắn

chợt chút ý đến vị khách nhận quan trọng nhất trong buổi hôn lễ ngày hôm nay, cũng chính là nhân vật làm chứng hôn cho bọn họ ngày hôm nay, Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác. Lúc này ông ta đang có

một cú điện thoại, vừa nghe, biểu tình trên mặt ông ta đột nhiên trở nên có chút quái dị cùng với phức tạp.

Tổng Giám đốc tiên sinh của

Công ty Cơ khí Quả Xác cắt đứt điện thoại, vẻ mặt vô cùng phức tạp đi

tới trước mặt của hai người, ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, mới nhìn về

phía vị chú rễ họ Tào kia, mở miệng nói:

- Thật sự xin lỗi!

Vẻ mặt chú rễ họ Tào cùng với Thương Thu có chút kinh ngạc nhìn vị Tổng

Giám đốc tiên sinh, trong lòng thầm nghĩ cho dù ông có việc gấp phải rời khỏi đây đi chăng nữa, cũng không cần đến mức một phen nói ra mấy chữ

thật sự xin lỗi một cách chân thành cùng với trầm trọng đến như thế chứ?

Ánh mắt vị Tổng Giám đốc tiên sinh khẽ chuyển hướng sang phía Thương Thu, khẽ mỉm cười một cái, nói:

- Tôi nghĩ rằng có một cái tin tức tôi cần phải nhân lúc trước khi các

người kết hôn mà báo cho cô biết. Bằng không tôi thật sự lo lắng sau này cô bởi vì oán hận tôi cả đời mà lựa chọn ngay lập tức từ chức khỏi Bộ

Công Trình Quả Xác a.

Ông ta khẽ ngừng lại một chút, sau đó ngữ khí chậm rãi mà kiên định, nói:

- Hứa Nhạc vẫn còn sống!

Nghe thấy câu nói đó, Thương Thu vốn dĩ ngày hôm nay chuẩn bị kết hôn đột

nhiên ngây ngẩn cả người, cứ như vậy mà ôm váy bộ lễ phục sang quý mà

ngây ngẩn cả người. Sau đó nàng ta không một chút do dự quay đầu lại,

nhìn về phía vị chú rễ họ Tào động dạng đang vô cùng khiếp sợ bên kia,

cực kỳ thành khẩn cúi đầu tạ lỗi:

- Thành thật xin lỗi!

Ngay sau đó nàng ta quay đầu lại, hướng về phía bên ngoài Đại khách sạn Văn

Hoa mà chạy nhanh ra. Trên màn hình to lớn gắn trên con đường đối diện,

chính là phát trực tiếp buổi phát hình của vị nữ phát thanh viên của

Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, đang chuẩn bị phát trực tiếp một buổi phát tin đặc biệt kia.

- Hiện tại tôi mới hiểu được vì cái gì vừa rồi ngài lại nói xin lỗi với tôi nghiêm túc như thế.

Chàng thanh niên họ Tào kia có chút luyến tiếc nhìn theo cái đạo thân ảnh

đang chạy ra khỏi tòa khách sạn kia, có chút thần kỳ là cũng không hề

phẫn nộ chút nào, mà ngược lại còn dị thường bình tĩnh, mỉm cười nhìn vị Tổng Giám đốc tiên sinh, nói:

- Hóa ra Thương Thu tiểu thư chính là tình nhân cũ của Thượng Tá Hứa Nhạc a. Xem ra ánh mắt nhìn người của tôi thật sự cũng không tệ.

Thương Thu cũng không có nghe được

câu nói cực kỳ có phong độ nam nhân của gã thanh niên suýt chút nữa biến thành chồng mình kia. Giờ phút này toàn bộ tinh thần của cô nàng cũng

đều đã đặt trên cái màn hình lớn khổng lồ đặt trên con đường đối diện

bên kia.

Tay trái nhẹ nhàng cởi bớt nút thắt của cái bộ lễ phục

màu đỏ rực khiến cho mình có chút hít thở khó khăn kia, tay phải thì từ

cái rãnh nhỏ trước ngực móc ra cặp kính mắt giấu sẵn trong đó, sau đó

khéo léo cài lên trên mặt, Thương Thu mang theo một tia nụ cười nhàn

nhạt bắt đầu trầm mặc mà chuyên chú đứng xem. Những ngọn gió lành lạnh

cuối mùa thu thổi quét lên trên gương mặt trắng nõn của cô nàng, khiến

cho có chút cảm giác tê tê nhàn nhạt.

Nam Tương Mỹ hiện tại vừa

mới chấm dứt những ngày nghỉ phép bên phía quỹ Cơ Kim Hội bên kia. Dưới

sự khuyên bảo chân tình của mẫu thân, cô nàng chuẩn bị xin thêm một kỳ

nghỉ phép dài hạn hơn nữa để thu thập tốt một chút tâm tình của chính

mình. Hiện tại nàng đang dưới sự trợ giúp của bà vú già, tiến hành thu

thập hành lý của mình. Sau khi đem những lá thư tình yêu viết xong còn

chưa kịp gởi bỏ vào trong cái hòm nhỏ bằng da dưới bàn làm việc của

mình, ánh mắt của nàng rơi xuống tấm vé xe lửa đặt ngay trên mặt bàn

kia.

Chuyến hành trình lần này của cô nàng lại là một lần nữa

ngồi trên chuyến tàu lửa cao tốc Cao Thiết, lại một lần nữa đi lại trên

con đường năm xưa. Chỉ là cô bạn tốt ở cùng gian xe lửa năm xưa, hiện

tại cũng đã lâu không có liên lạc nữa, mà cái gã nam tử năm xưa ở trong

toa hành khách bên cạnh, chỉ một cái liếc mắt nhìn thấy liền khắc cốt

ghi tâm, từ lâu trước đây đã bước chân lên chuyến hành trình xa xôi mà

không có đường về rồi.

Nam Tương Mỹ cũng không có khóc, trên

gương mặt tú lệ của cô nàng chỉ là hiện lên một tia cảm giác an bình hòa nhã nhưng lại đặc biệt vô cùng kiên cường mạnh mẽ. Nàng ta cầm lấy tấm

vé xe lửa, nhẹ giọng hướng tới chính mình, cũng là hướng tới cái gã nam

nhân đã rời xa kia mà tự nói:

- Em không phải bởi vì sợ mình quên đi anh cho nên mới lại một lần nữa đi lại chuyến hành trình năm đó. Bởi vì em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên anh. Chỉ là một khi anh đã ra đi

không chịu quay về, em nghĩ cũng cần phải cùng anh tiến hành một lần cáo biệt chính thức.

- Cáo biệt anh cũng không phải là bởi vì em

muốn quên anh, mà là em chuẩn bị đem anh giấu ở một chỗ sâu nhất bên

trong lòng em. Tương lai khi nào em gia đi, em liền sẽ nói cho những đứa cháu của em nghe, em đã từng yêu một người nam nhân đích thực, cho dù

đối mặt với khó khăn cũng không hề khiếp sợ, không hề lùi bước.

Ngay tại thời điểm cô thiếu nữ tú lệ đang vô cùng sầu não, đột nhiên bên

trong gian phòng sinh hoạt chung ngay bên cạnh chợt vang lên một tiếng

kêu thét kinh hãi. Nam Tương Mỹ vô cùng kinh ngạc chạy vội sang bên đó.

Ngay sau đó nàng ta nhìn thấy người mẫu thân từ nhỏ đã vô cùng yêu

thương chính mình, biết hết thảy tất cả mọi bí mật của chính mình, lúc

này đang mang theo một biểu tình cực kỳ quái dị, chỉ thẳng về một phương hướng trước mặt, miệng há to thật lớn, thần tình khiếp sợ nói không nên lời.

Nam Tương Mỹ nghi hoặc quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy

được những hình ảnh xuất hiện trên màn hình TV đằng kia, nghe được những lời giải thích của cô phát thanh viên trên đó, nàng ta mạnh mẽ dùng hay bàn tay ôm chặt miệng mình, thân thể khẽ phát run lên một chút. Nàng ta vừa rồi đã quyết định không bao giờ rơi lệ vì cái tên nam nhân kia nữa, bây giờ lại một lần nữa bắt đầu lệ nóng tuôn trào.

Bên trong

gian nhà lớn tại khu vĩ tuyến số hai ở Lạc Nhật Châu, Tiểu Dưa Hấu vừa

mới tan học về, hiện tại đang vừa ăn một đĩa mía ngọt ướp lạnh, một bên

vừa xem một mớ đĩa CD phim chiến tranh lậu mà hơn một năm trước đây đã

từ trong căn nhà trọ Vọng Đô ôm trở về. Thật rất rõ ràng là cái vị Điền

đại thúc mập mạp kia đối với phương diện giáo dục trẻ nhỏ tại gia có một loại hơi thở càng ngày càng thất bại a.

Tuy rằng cái vị Tiểu

Công chúa Tây Lâm này quả thật rất thích từ trong các loại tác phẩm phim ảnh theo chủ đề chiến tranh hoành tráng này để mà tự an ủi chính mình,

mơ tưởng sau này mình sẽ thay cha mẹ cùng với Hứa Nhạc ca ca mà báo thù, nhưng mà mãi vẫn cứ lặp đi lặp lại những hình ảnh, vừa mở phim lên liền nhìn thấy cô thiếu nữ mái tóc tím biếc dẫn theo Quân đội Liên Bang,

tiến công về phía Đế Quốc, đem đám kẻ thù xâm lược Đế Quốc kia đánh cho

gà chó tan tác, xem đi xem lại mãi cũng có chút nhàm chán. Vì thế hắn

liền theo bản năng đầu ngón tay khẽ bấm lên trên chiếc điều khiển từ xa

một cái, liền chuyển TV sang Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang.

Cái mẫu mía ngọt ướp lạnh nằm trong tay cô bé con, đang hướng về phía cái

miệng đáng yêu chui vào kia, đột nhiên ba một tiếng, liền đâm thẳng lên

trên cái chóp mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé. Cô bé trợn tròn cặp mắt

đen láy trong trẻo của chính mình, suốt nửa ngày sau mới có thể tỉnh

thần lại được. Cô bé thét lớn một tiếng, nhảy phóc lên trên sô pha không ngừng nhảy dựng lên. Mái tóc ngắn nhỏ bé đen mượt giống hệt như một lớp vỏ dưa hấu của cô bé không ngừng tản ra, thu lại.

Bên trong một

gian biệt thự to lớn tại khu Đại viện Tây Sơn, tiểu gia hỏa Trâu Lưu Hỏa đã bị vị Phu nhân Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng cùng với vô số nhân viên tạp

vụ khác nuôi dưỡng thành một thân khí tức công tử thiếu gia cực kỳ kiêu

ngạo kia, hiện tại đang vô cùng tức giận.

Tiểu gia hỏa đã học

được cách đọc những bài thơ ca ngắn của Tịch Lặc đại sư kia, hiện tại

lại chẳng muốn nói một câu một lời gì với bà ngoại cùng với người bảo

mẫu a di đang cật lực khuyên bảo chính mình kia. Cậu nhóc dùng hết hơi

sức của mình lên mà gào khóc thảm thiết, tay đánh chân đá ầm ầm vào cái

bàn trà thủy tinh ngay phía trước mặt chính mình, tay cậu nhóc quơ quào

hết thảy những thứ nằm trong tầm tay của chính mình, hướng về phía cái

màn hình TV trước mặt mà ném thẳng tới.

Nguyên nhân chính là bởi

vì bộ phim hoạt hình mà cậu nhóc yêu thích nhất đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, mà trên TV lại xuất hiện hình ảnh bà nữ nhân lắm lời nào

đó mà cậu nhóc luôn luôn cảm thấy vô cùng chán ghét.

Vị Trâu Bộ

Trưởng phu nhân dạo gần đây cũng đã về hưu, trong suốt một năm trời nay

luôn luôn chuyên môn ở nhà chiếu cố vị tiểu tổ tông này, vô cùng thương

yêu, chiều chuộng, mà đám binh lính hậu cần thúc thúc cùng với đám hậu

cần a di bên trong tòa nhà Bộ Trưởng đại nhân này, cũng không có bất cứ

kẻ nào dám làm chuyện gì hơi chút trái với ý nguyện của cậu nhóc cả. Hơn nữa tính tình bản thân lại được di truyền từ tính cách ác liệt của mẫu

thân mình kia, cho nên cậu nhóc con mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng căn bản

không có bất cứ người nào dám quản cả, cũng không có ai dám lớn tiếng

nói nặng nó một tiếng, càng không có ai dám ra tay giáo huấn nó cả.

Bốp!

Một thanh âm giòn tan nhất thời vang lên bên trong phòng!

Trâu Úc, lúc này trên người vẫn như cũ còn đang mặc một bộ quần áo ngủ màu

phấn hồng giống hệt như một cô thiếu nữ chưa kết hôn, vội vội vàng vàng

từ trên lầu chạy xuống, sạch sẽ lưu loát giáng cho cậu nhóc con đang đấm đá lung tung kia một cái tát tai như trời giáng.

- Con đang làm cái gì vậy?

Trâu phu nhân khiếp sợ thét lên một tiếng, nhanh chóng đem cậu nhóc con kia che ở phía sau lưng của chính mình.

Cậu nhóc con nhìn thấy vị mẫu thân ngày thường luôn vô cùng yêu thương

chính mình kia, ngày hôm nay không biết vì cái gì đột nhiên lại đánh

mình như thế. Hai tay đưa lên ôm lấy một bên má phấn nộn đã đỏ ửng của

chính mình, lớn tiếng khóc thét lên một cái, tựa hồ như vô cùng oan ức

vậy. Hai cánh tay cùng hai cái chân nhỏ bé mập mạp đấm đá lung tung càng loạn xạ hơn. Sau cả nữa ngày, cậu nhóc con vẫn chỉ thấy mẫu thân mình

kinh ngạc nhìn chằm chằm vào TV, căn bản chẳng thèm để ý gì đến mình cả, cậu nhóc liền cực kỳ tức giận, từ phía sau người bà ngoại của mình, mò

mẫm cánh tay nhỏ bé, cố gắng nắm lấy cái gạt tàn thuốc mà ông ngoại mình xem như là bảo bối, quý trọng đến cực điểm, chuẩn bị ném vào cái TV

đằng kia.

- Nếu con dám ném, mẹ sẽ giết con!

Trâu Úc mãi

vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình TV đằng kia, căn bản không có quay

đầu nhìn lại, mở miệng nói ra một câu nói đơn giản, thế nhưng bên trong

lại ẩn chứa một loại khí tức lạnh lẽo đến thấu xương, khiến cho tất cả

mọi người bên trong phòng khách kia cũng phải cảm thấy ngây dại cả

người.

Những đứa bé con chính là loại động vật có khả năng cảm

nhận được sự nguy hiểm chân chính tốt nhất. Cậu nhóc con Trâu Lưu Hỏa

nhận thấy được lực sát thương cực mạnh trong những lời nói này của Trâu

Úc, bèn khẽ nhăn mũi một cái, vội vã nín khóc, sau đó chậm rãi buông cái gạt tàn thuốc trong tay mình xuống.

Trong lòng cậu nhóc con nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, lần trước khi mái tóc bạc của ông ngoại bị

mình đốt cháy xém, cũng đâu có thấy mẫu thân tức giận đến như thế đâu

chứ? Vì cái gì mà hôm nay lại nghiêm túc như vậy?

Cậu nhóc tự

nhiên cũng không biết, nguyên nhân chính là vì hiện tại trên TV đang

phát tin về sự trở về của gã phụ thân hờ của cậu.

Những hình ảnh

đồng dạng như thế cũng còn phát sinh ở rất nhiều những địa phương khác

nhau nữa. Chính như những gì mà đại sư Tịch Lặc đã từng nói, những gia

đình hạnh phúc sẽ luôn luôn tương tự với nhau, đồng dạng như vậy, sự

kích động cùng với hạnh phúc của các nàng cùng với bọn họ, ít nhất là ở

thời khắc này cũng là vô cùng tương tự nhau.

Nhưng mà cũng lại có rất nhiều những người vô cùng quan tâm Hứa Nhạc lại cũng không thể tận

mắt chứng kiến được những hình ảnh mang tính lịch sử này.

Thai

Chi Nguyên lúc này đang cùng với Bạch Kỳ tiểu thư đang tự mình tiến hành những công tác kiểm kê tài chính cá nhân, đang đau đầu nhức óc đối với

một vài vụ kiện tụng vụn vặt mà Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu đã tiếp

nhận. Bởi vì phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu đã chính thức chấm dứt việc

tài trợ tài chính đối với hắn, thậm chí ngay cả Cận quản gia cùng với

đám nhân viên công tác trung thành cũng bị bức ép phải lệ rơi đầy mặt mà rời khỏi Đại khu Tây Lâm.

Mà gã công tử lưu manh Thi Thanh Hải

lúc này thì lại đang giống như là một đầu chuột cống, đang âm thầm lặng

lẽ di chuyển bên trong hệ thống đường cống ngầm ngay bên dưới của Tổng

bộ Cục Điều Tra Liên Bang. Cái kiện dụng cụ phát lam quang nho nhỏ trong tay của hắn kia hiện tại đang phát ra một luồng ánh sáng màu lam nhàn

nhạt, chiếu sáng một khu vực tăm tối phía trước khuôn mặt thanh tú, rõ

ràng thể hiện ra con số đánh dấu lối vào đường cống ngầm của kho số liệu trung tâm.

Những tin tức đột phát trên Kênh tin tức Đài truyền

hình Liên Bang rất nhanh liền chấm dứt, hình ảnh trên màn hình thoáng

chốc đã quay trở lại một màu đen tối tăm. Những hình ảnh video truyền

hình đã được lựa chọn kia cũng tuyệt không có xảy ra vấn đề gì cả. Cũng

chỉ có một vài gã cuồng nhân kỹ thuật, những kẻ thường xuyên theo chủ

nghĩa âm mưu lý luận ở trên Internet luôn có thói quen tiến hành phân

tích cặn kẽ những vấn đề liên quan đến chính trị, cho nên vẫn còn đang

tiến hành nghiên cứu cặn kẽ. Rất nhanh bọn họ đã liền đưa ra kết luận,

đoạn video này hoàn toàn là chân thật cả. Vấn đề là ở chỗ, ngay trước

một giây trước khi đoạn video kia chấm dứt, chính là hình ảnh chiếc phi

thuyền Ba cánh hạm mà Thượng Tá Hứa Nhạc đang cưỡi kia, bộ phận bụng bên trái của nó tựa hồ như đã bị một tia lửa đạn của Chiến hạm Đế Quốc bắn

trúng…

Vô số cú điện thoại kháng nghị không ngừng được gọi đến

phía Đài truyền hình Liên Bang, truy vấn xem có phải chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia đã bị đám người Đế Quốc đánh tan nát rồi hay không? Vì cái gì lại không có phát tiếp những hình ảnh tiếp theo sau đó?

- Bộ

đội Liên Bang hiện tại đang tiến hành công tác định vị, chi Hạm đội đóng giữ bên kia Tinh vực Đế Quốc đã xuất phát, tiến hành công tác cứu viện

rồi, vì thế chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho Thượng Tá Hứa Nhạc đi…

Vị nữ phát thanh viên trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang vô cùng chân tình thiết tha nói.

Bầu không khí khắp mọi nơi liền giống như là ở trong gian phòng họp trong

căn cứ quân sự trên Tinh hệ Hoàng Ách vậy, sau khi cảm giác vui mừng

hưng phấn liền biến thành một tràng lo lắng vô tận. Bên trong toàn bộ

lãnh thổ Liên Bang, từ Đại khu Đông Lâm xa xôi cho đến Đại khu Tây Lâm,

từ Đặc khu Thủ Đô trên tinh cầu S1 cho đến Hoàn Sơn Tứ Châu bên Tinh cầu S2, vô số những dân chúng Liên Bang không ngừng lo lắng mà khẩn trương

chờ đợi những tin tức mới nhất truyền về.

Chiếc phi thuyền Ba

cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang, bản thân nó chính là một trong

những thiết bị phi hành có tốc độ nhanh nhất trong không gian vũ trụ.

Tuy rằng nó đã lưu lạc trôi nổi bên trong cảnh nội Đế Quốc đã một thời

gian rất lâu rồi, liền biến thành những trạng thái hình thù có chút kỳ

lạ, rác rưởi tàn tạ không chịu nổi. Nhưng mà dưới chính sách của lão già kia, dùng cướp bóc để mà tiếp tế, tiếp viện chính mình, cho nên vẫn như cũ có thể bảo trì được trạng thái tốt nhất của chính mình. Nhất là hệ

thống động cơ đã được cải tiến của nó so với một năm trước đây càng thêm mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng mà bởi vì những cấu kiện thiết bị tiến

hành cải tiến được lựa chọn cũng đều là những linh kiện từ những chiếc

phi thuyền buôn lậu hoặc là những phi thuyền hải tặc không gian, cho nên toàn bộ chỉnh thể hệ thống của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia thật sự không chút ổn định. Trải qua một thời gian dài phi hành bằng tốc độ cực nhanh với cường độ cao như thế này, cho nên nó đã sớm xuất hiện dấu

hiệu bị hỏng hóc.

Điều quan trọng nhất chính là đám Chiến hạm Đế

Quốc dày dày đặc đặc đang không ngừng truy sát ở phía sau kia, số lượng

Chiến hạm tiến hành truy sát đã lên đến một số lượng vô cùng khủng bố,

căn bản là vượt qua ngoài sự tưởng tượng của Hứa Nhạc cùng với vượt qua

năng lực suy tính của lão già kia rồi. Tuy nói rằng chiếc phi thuyền Ba

cánh hạm căn bản vẫn như cũ còn có được ưu thế về mặt tốc độ, nhưng mà

rõ ràng là đám Chiến hạm Đế Quốc này ngay từ đầu đã sớm canh giữ dọc

theo bên ngoài con đường không gian buôn lậu của Tinh hệ L9 này rồi, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng công tác phục kích rồi. Cho dù chiếc phi thuyền Ba cánh hạm gần như điên cuồng mà xông thẳng qua hai tầng thông đạo không

gian loại nhỏ trước mặt, thế nhưng mà lại vẫn như cũ bị chi Hạm đội rải

đầy khắp không gian vũ trụ hạo hàn này vây quanh, đẩy vào trong tuyệt

cảnh…

- Hoài Thảo Thi thật sự điên rồi, cái bà nương kia thật sự phát điên rồi!

Sắc mặt Hứa Nhạc tái nhợt nhìn chằm chằm vào màn hình chỉ số thể hiện của

hệ thống duy trì sinh thái kia đang có xu thế giảm xuống rất nhanh, tức

giận lớn tiếng hét lớn, không ngừng mắng chửi:

- Dùng mấy trăm đầu sư tử để mà đi truy sát một con thỏ nhỏ. Trên đời này làm gì có chuyện nào điên cuồng giống như vậy chứ?

Lúc này hắn cũng đã sớm xác định được một chuyện, vô số những Chiến hạm dày dày đặc đặc của Hạm đội Đế Quốc này cũng không phải là đang chuẩn bị

một hồi hành động quân sự lớn nào cả, mà chính là muốn ngăn cản chính

mình quay trở lại Liên Bang bên kia. Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn

không khỏi sinh ra một tia hàn ý cực độ. Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm đã bị những luồng lửa đạn của Chiến hạm Đế Quốc liên tục bắn trung ba phát rồi. Lớp giáp hợp kim cường độ cao tràn đầy những loại kim chúc rác

rưởi bên ngoài chiếc phi thuyền hiện tại đã xuất hiện ba cái lỗ hổng to

lớn vô cùng khủng bố, hệ thống duy trì sinh thái bên trong chiếc phi

thuyền hiện tại đã sắp sửa lâm vào hỏng mất rồi.

Một trận chấn

động vô cùng kịch liệt lại một lần nữa dâng lên trong chiếc phi thuyền.

Thân thể của Hứa Nhạc nhất thời bị chấn động bắn văng lên cao một cái,

sau đó thật mạnh rơi thẳng xuống mặt đất, bên trong cặp môi vốn đã tái

nhợt lại một lần nữa văng ra một tia máu tươi nhàn nhạt, hắn tức giận

thét lên:

- Vì cái gì lại không chịu tránh đạn chứ?

- Giữa lúc trời mưa to, phóng vọt ra ngoài đường chơi trò chơi lãng mạn dưới

mưa, thế nhưng lại đòi hỏi quần áo trên người không ẩm ướt lấy một giọt

mưa nào, có thể làm được chuyện đó hay không?

Ngữ khí của lão già kia mang theo một loại cảm giác rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi:

- Tôi cũng chỉ để có bốn giọt mưa rơi lên trên người của cậu mà thôi, còn đòi hỏi xa vời hơn nữa, làm sao làm nổi chứ?

Quả thật những lời nói này của lão già kia thật sự có lực lượng phi thường. Dưới tình huống Hạm đội Đế Quốc bất kể bằng mọi giá, thậm chí có chút

điên cuồng không mục đích tiến hành công kích tầm xa dày đặc như thế,

giống hệt như là từ trên trời hắt xuống một đám mưa to đầy phẫn nộ vậy,

cho dù có trốn tránh như thế nào cũng không có khả năng hoàn toàn né

tránh hết được.

Trên thực tế thì chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia dưới sự thao tác tinh chuẩn của lão già kia, ở bên trong vũ trụ thỉnh

thoảng làm ra những động tác tránh né tinh chuẩn vô cùng xảo diệu, ở bên trong làn lửa đạn dày đặc khủng bố như thế kia, không ngờ lại còn có

thể giữ vững mãi cho đến bây giờ, đã khiến cho vô số sĩ quan chỉ huy

trên Chiến hạm Đế Quốc cùng với các vị tướng lĩnh cấp cao bên phía Liên

Bang xa xôi kia nữa, cũng đều cảm thấy một sự khiếp sợ từ trước đến giờ

chưa từng có.

- Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống động lực của chiếc phi thuyền bị hư hỏng nghiêm trọng, cần phải lập tức hạ cánh!

Thanh âm của lão già kia lại một lần nữa biến thành một thanh âm máy móc hợp thành bình tĩnh mà lạnh như băng.

- Chúng ta hiện tại đang ở nơi nào? Hạm đội cứu viện của Liên Bang có còn xa lắm hay không?

- Hiện tại đã tiến vào bên ngoài của Tinh hệ Già Mã, khoảng cách với Tinh hệ X3 cũng không còn xa nữa. Ba giây đồng hồ sau liền có thể thành công kích hoạt thêm bốn khỏa vệ tinh trung chuyển tín hiệu điện tử của Cục

Hiến Chương Liên Bang. Về phần Hạm đội Liên Bang, hiện tại còn… rất xa!

- Thảm rồi, thảm rồi, thật sự thảm rồi!

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ mạn tàu, thấy vô số những mảnh

kim loại đang không ngừng rơi vỡ ra khỏi thân thể chiếc phi thuyền, ánh

mắt khẽ nheo lại, nhẹ giọng cảm thán, nói:

- Lão già kia, tùy tiện tìm một cái tinh cầu nào mà con người có thể sống được, đáp xuống trước rồi tính sau.

Thanh âm máy móc nặng nề của lão già kia lại một lần nữa vang lên, nói:

- Đây cũng không phải là tràng chạy nạn sau khi đại hạo kiếp xảy ra, cũng không có ai chuẩn bị sẵn cho cậu những tinh cầu tốt đẹp có thể sống

được đâu. Từ bỏ cái loại hy vọng xa vời này đi. Hiện tại gần chúng ta

nhất chính là một khỏa tinh cầu quặng mỏ hoang phế mà thôi. Nơi này

tuyệt đối cũng không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, đáp xuống đó liền phải chết không chút nghi ngờ.

- Vì cái gì?

- Mặc dù bên

ngoài nó cũng có tầng khí quyển, ánh sáng chiếu rọi theo phân tích cũng

không độc hại với thân thể, nhưng mà hàm lượng dưỡng khí ở nơi đó thấp

đến cực điểm, ngay cả một con kiến cũng không thể sinh tồn nổi trên đó.

- Này, vừa rồi ông có nhắc tới cái gì mà tràng chạy nạn sau khi đại hạo

kiếp xảy ra, là cái gì vậy? Còn cái gì mà tinh cầu có khả năng sinh sống chuẩn bị sẵn… Lại là có ý tứ gì nữa?

- Hửm? Vừa rồi tôi có nói qua mấy cái đó hả?

Thứ chấm dứt đi một tràng đối thoại dong dài không chút tác dụng nào giữa

một người và một cỗ máy móc ở phía cuối con đường trốn chết tuyệt vọng

kia, chính là một tia lửa đạn khủng bố từ một chiếc Chiến hạm Đế Quốc

nào đó. Cùng với một tiếng nổ mạnh vô cùng kịch liệt, phần đuôi của

chiếc phi thuyền Ba cánh hạm chợt toát ra một đạo lửa đỏ vô cùng diễm

lệ, kéo dài một quãng, ngay sau đó liền ở trong hoàn cảnh chân không

liền nhanh chóng tắt đi, không còn bất cứ dấu hiệu nào nữa cả.

Cái hình ảnh cuối cùng mà bên trong đại sảnh chỉ huy của Liên Bang có thể

nhìn thấy được, đó chính là hình ảnh chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kia bị một tia lửa đạn khủng bố của một đầu Chiến hạm Đế Quốc mạnh mẽ đánh

trúng. Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm rõ ràng là bị hao tổn nghiêm trọng,

thê thảm biến thành một khỏa sao băng hướng về phía một tinh cầu quặng

mỏ gần đó mà lao xuống. Thật lâu sau đó ở bên trong phiến tinh vực không gian hắc ám hoang vu kia chợt lóe lên một tia ánh sáng nhàn nhạt rồi

chợt tắt.

Một tia ánh sáng lóe lên ở một khoảng cách xa đến như

thế, trên thực tế liền có khả năng là một hồi nổ mạnh vô cùng khủng bố.

Bốn khỏa vệ tinh thu nhận tín hiệu của Cục Hiến Chương vừa mới thành

công kích hoạt xong, chỉ trong khoảnh khắc liền bị Hạm đội Đế Quốc mạnh

mẽ phá hủy. Gã nhân viên kỹ thuật thần sắc có chút lo âu đem hình ảnh

điều chỉnh về phía những hình ảnh thu nhận bởi chiếc phi thuyền Ba cánh

hạm, thế nhưng lại đồng dạng là một mảnh tối đen hắc án.

Các vị

Tướng quân cùng với tướng lĩnh bên trong gian phòng họp của khu căn cứ

quân sự trên Tinh hệ Hoàng Ách nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Sư

Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi đứng lên, cặp kính râm trên mặt lúc

này đã được gỡ xuống cầm chặt trong bàn tay của chính mình, thân thể khẽ nghiêng về phía trước một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình

điện tử trong không trung, không hề chớp mắt lấy một cái, tựa hồ như là

muốn từ bên trong mảnh hắc ám tối đen kia muốn tìm kiếm thân ảnh của một tên gia hỏa nào đó.

Tất cả mọi người bên trong đại sảnh chỉ huy

tại Đặc khu Thủ Đô trên tinh cầu S1 cũng đồng dạng lâm vào trầm mặc.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư phẫn nộ, bàn tay đập rầm rầm lên trên mặt bàn

trước mặt mình, hai mắt đã trợn trừng lên, đứng phắt dậy từ lúc nào cũng không ai biết. Cặp mày rậm rạp của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thì

nhăn tít lại, trầm mặc một lúc thật lâu không nói tiếng nào.

- Vừa mới nhận được những tham số phân tích báo cáo mới nhất…

Một gã quân nhân sĩ quan tham mưu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy

tính xách tay công tác của chính mình, trầm giọng báo cáo, nói:

- Căn cứ vào những hình ảnh cuối cùng truyền về, thì dựa vào mức độ trúng đạn lúc trước, thùng nhiên liệu của hệ thống động cơ chủ của chiếc phi

thuyền Ba cánh hạm ở phía cánh sườn sau đã bị phá hủy hoàn toàn. Hệ

thống duy trì sinh thái cũng đã hỏng mất rồi. Hơn nữa dựa vào tốc độ rơi xuống khỏa tinh cầu kia mà tính toán, lực mạnh mẽ chấn động khi chạm

mặt đất, hẳn là sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Hàm lượng dưỡng khí bên trong

bầu khí quyển của khỏa tinh cầu quặng mỏ kia là khoảng 0.014%, căn bản

không đủ để hỗ trợ cho hệ thống hô hấp của một người.

Vị quan

nhân sĩ quan tham mưu kia có chút gian nan ngẩng đầu nhìn lên, quan sát

một vòng những biểu tình ngưng trọng của mọi người trong đại sảnh, nói:

- Căn cứ vào sự phân tích của Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, Thượng Tá Hứa Nhạc, hẳn là… đã hy sinh rồi!

Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, vị Cố vấn An toàn Quốc gia đột

nhiên tiến đến bên cạnh Tổng Thống tiên sinh, hạ giọng nói bên tai ông

ta:

- Tổng Thống tiên sinh, chúng ta… Có phải là nên hạ mệnh lệnh cho Hạm đội Liên Bang lập tức rút trở về hay không?

Trên gương mặt ngăm đen của vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng không

nhìn ra bất cứ cảm xúc nào cả. Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm về phía

màn hình vi tính to lớn ngay giữa đại sảnh chỉ huy kia, đột nhiên dùng

sức đập mạnh một cái lên cái bàn trước mặt mình, lớn tiếng hét lên:

- Ra mệnh lệnh cho Hạm đội Liên Bang tiếp tục gia tăng tốc độ tiến đến

địa điểm mục tiêu, chuẩn bị sẵn sàng tiến hành chiến đấu bất cứ lúc nào.

Sau đó ông ta liền quay sang phía Chủ nhiệm Bố Lâm, trầm giọng nói:

- Để cho Kênh tin tức tiếp tục truyền hình trực tiếp hiện trường, một

phen đem cái hình ảnh hắc ám này truyền phát rộng rãi ra cho tất cả dân

chúng Liên Bang chứng kiến! Tôi muốn nhìn thấy kỳ tích phát sinh thêm

một lần nữa!

Bên trên phiến sao trời xa xôi bên phía lãnh thổ Đế

Quốc bên kia, trên Hạm đội Liên Bang cũng đồng dạng là một mảnh trầm

mặc. Vị nữ Thượng Tướng ba Tinh Hồng Dư Lương nhẹ nhàng đưa tay lau đi

mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, khẽ cau mày ngẫm nghĩ một lát sau đó,

liền hạ mệnh lệnh nói:

- Tiếp tục tiến tới, hạ mệnh lệnh cho Lữ đoàn Robot Không gian số III chuẩn bị sẵn sàng công tác tiếp đất tác chiến.

Không biết thời gian trôi qua thêm bao nhiêu lâu sau đó, bên phía cảnh nội Đế Quốc xa xôi rốt cuộc cũng đã truyền về tin tức mới nhất. Ba chi Hạm đội Đế Quốc hạng trung điên cuồng mà hung tàn kia, ngay tại thời điểm

khoảng cách với Hạm đội Liên Bang khoảng chừng mười bốn đơn vị thiên văn liền bắt đầu quay lại, tiến hành triệt thoái. Đối với đám người bọn họ

mà nói, chiếc phi thuyền Ba cánh hạm Liên Bang kia hiện tại đã bị phá

hủy hoàn toàn, cái gã nam nhân Liên Bang trên phi thuyền Ba chiến hạm

kia hẳn cũng đã tử vong rồi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành. Tự nhiên

bọn họ cũng không muốn cùng với Hạm đội chiến đấu của Liên Bang tiến

hành một tràng quyết chiến vũ trụ không có bất cứ chuẩn bị gì trước như

thế này.

Nhưng mà bên trên khỏa tinh cầu quặng mỏ kia vẫn như cũ không có bất cứ tin tức gì mới truyền về cả.

Kênh tin tức của Đài truyền hình Liên Bang lại bắt đầu truyền hình trực

tiếp. Nhưng mà đám dân chúng Liên Bang đang vô cùng kích động lo âu kia

cũng lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hắc ám tối tăm mà thôi. Bọn họ

đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì đó rồi, thì thế là bọn họ liền

bắt đầu yên lặng tiến hành cầu nguyện.

Bên trong đại sảnh chỉ huy tại Đặc khu Thủ Đô, màn hình vi tính điện tử to lớn trước mặt Tổng

Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh là một mảnh tối đen hắc ám, trên Quảng trường Hiến Chương, đám dân chúng hai tay ôm quyền, đặt bên dưới cằm tiến hành cầu nguyện, thế nhưng màn hình to lớn đằng kia lại vẫn như cũ là một

mảnh tối đen hắc ám. Vô số màn hình TV bên trong vô số gian nhà trọ, vô

số gia đình cũng đều là một mảnh tối đen hắc ám, không có bất cứ một

chút biến hóa nào cả.

Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi qua…

Ngay tại trước cửa của tòa Đại khách sạn Văn Hoa vô cùng sang trọng ở Cảng

Đô, Thương Thu thông qua cặp mắt kính trên mắt mình, nhìn chằm chằm về

phía màn hình tối đen một mảnh bên phía con đường đối diện bên kia.

Không biết vì cái gì, hai tay của nàng ta chợt một phen chậm rãi đưa ra

phía sau, chậm rãi nắm lại, bàn tay phải ở trong làn gió thu nắm lấy cổ

của tay trái, mặc dù trầm mặc, thế nhưng lại là cực kỳ kiên định dị

thường.

Trương Tiểu Manh lúc này đang ngồi trong văn phòng làm

việc của chính mình trong Tòa nhà Nghị Viện, chậm rãi tháo xuống cặp

kính mắt gọng đen, đưa tay xoa xoa một chút mi tâm của mình, nhìn về

phía màn hình TV thuần một màu tối đen đằng kia, sau đó chợt nhắm lại

cặp mắt. Hai bàn tay nàng chậm rãi đưa ra phía sau lưng, sau đó nhẹ

nhàng hợp lại với nhau. Căn cứ vào tín ngưỡng của nàng, nàng cũng không

có cầu nguyện bất cứ Đấng Sáng Thế nào cả, nhưng mà nàng vẫn như cũ cầu

nguyện cái gã kia còn có thể sống trở về.

Bên trong Đại viện Tây

Sơn, Trâu Úc khẽ nhíu cặp mày lại một chút, nhìn chằm chằm về phía màn

hình TV vẫn như cũ là một mảnh tối đen hắc ám. Hai tay nàng cũng đã chắp lại ở phía sau, mười đầu ngón tay trắng bệch, trên khuôn mặt thanh tú

ngưng đọng một loại ý tứ hàm xúc lạnh lẽo đến thấu xương:

- Anh

một khi đã kỳ diệu khó hiểu còn sống xuất hiện trở lại, làm thế nào lại

dám để cho tôi chứng kiến anh một lần nữa kỳ diệu khó hiểu mà chết đi

như vậy chứ?

Ngay bên trong cái loại không khí chờ đợi dằng dặc

buồn tẻ mà dày vò như thế kia, vô số những màn hình vẫn như trước là một mảnh tối tăm hắc ám lạnh lẽo như băng, cũng không có bất cứ hình ảnh gì xuất hiện cả. Nhưng mà ngay tại thời điểm tất cả mọi người sắp sửa lâm

vào tuyệt vọng, chợt có một thanh âm khàn khàn nhàn nhạt, hơi chút méo

mó chọt ở bên trong vô số màn hình TV của Liên Bang đồng thời vang lên:

- Tôi là Hứa Nhạc… Hiện tại tôi đã điều chỉnh lại hệ thống liên lạc trên khoang điều khiển, tình hình tạm ổn!