Gian Khách

Quyển 4 - Chương 69: Đọc thơ bên trong vũ trụ

Bốn phía toàn bộ cũng đều là những cấu kiện kim loại đã quá thời hạn sử

dụng nằm rải rác khắp nơi trên những bức vách tường hợp kim hoặc là ở

trên mặt sàn của khoang phi thuyền. Bên trong chiếc phi thuyền này cũng

không có bất cứ một người nào cả, cũng không có bất cứ thanh âm nào cả.

Cũng chỉ có những thanh âm chấn động kịch liệt cùng với những tiếng gió

rít thê lương khi lướt qua những khe hở của đám kim loại rác rưởi này

mới có thể khiến người khác cảm nhận được tốc độ di chuyển hiện tại đang khủng bố đến mức độ nào.

Cái chiếc phi thuyền tràn đầy kim loại

rác rưởi này gào thét nổ vang, phá tan tầng mây bay xuống, giống hệt như là thiên thần hạ phàm, sau đó lại một lần nữa tự do bay múa không chút

cố kỵ bên trong tầng không, đối với những người ở bên trong khoang

thuyền mà nói, cũng chính là một loại tra tấn cực kỳ khủng bố. Giờ phút

này thân thể của Hứa Nhạc đã biến thành một khối tảng đá vô cùng điên

cuồng, căn bản không thể nào khống chế nổi, ở bên trong khoang thuyền

cao thấp, trái phải, trước sau không ngừng quay cuồn. Thân thể hắn không ngừng cùng với vách tường cứng rắn lạnh như băng cùng với rất nhiều

những chướng ngại vật góc cạnh trên đó va chạm lung tung với nhau, phát

ra từng đạo tiếng vang nặng nề khủng bố.

Chẳng biết trải qua bao

lâu sau đó, chiếc phi thuyền đầy những kim loại rác rưởi rốt cuộc cũng

đã khôi phục lại tư thế di chuyển giống như bình thường, như vậy Hứa

Nhạc đã bị té ngã khắp nơi, toàn thân tràn đầy những máu tươi, trên

người ê ẩm khắp nơi, rốt cuộc cũng đã có được một cơ hội để mà thở dốc.

Tay phải hắn đưa ra, nắm chặt lấy một cái cấu kiện kim loại nào đó của

một loại động cơ mà ngay cả hắn cũng không nhận ra nổi là cái gì, dùng

tốc độ nhất để mà nhìn quét một vọng bên trong chiếc phi thuyền xa lạ

này.

Máu tươi chậm rãi từ trên trán hắn chảy xuống, phủ xuống mí

mắt của hắn, đối với tầm nhìn của ánh mắt hắn cũng tạo thành một trình

độ trở ngại nhất định. Bên trong khoang thuyền của chiếc phi thuyền

Chiến thuyền vô cùng cổ quái này tràn đầy những cấu kiện kim loại đã quá hạn sử dụng vô cùng rác rưởi, càng khiến cho người khác không thể nào

nhìn ra được bộ dáng vốn có của chiếc phi thuyền này. Nhưng mà Hứa Nhạc

lại cũng chỉ dùng thời gian không đến một giây đồng hồ, liền có thể nhận ra được lai lịch chính xách của chiếc phi thuyền cổ quái này.

Bởi vì thời gian hơn một năm trước đây, hắn chính là đã cưỡi trên chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang này, vô cùng lừng lẫy, hoặc nói là vô cùng ngu xuẩn mà xuyên qua thông đạo không gian tiến

hành hành động trả thù. Ấn tượng của hắn đối với chiếc phi thuyền đã

gánh theo quyết tâm báo thù mạnh mẽ của chính mình này quả thật quá mức

sâu sắc. Mặc dù bề ngoài của nó đã thay đổi rất nhiều rồi, nhưng mà cái

loại không khí đặc thù cùng với nội thất bên trong cũng vẫn như cũ không thay đổi gì.

Một khắc trước đây tựa hồ như sắp phải chết đi trên đỉnh phiến đồi núi của một tinh cầu của Đế Quốc, trải qua một tia

khoảnh khắc liền lại bước chân lên trên chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang, cái loại thay đổi hoàn cảnh mạnh mẽ quá mức

nhanh chóng như thế này, khiến cho bản thân hắn cho dù có hệ thống thần

kinh vô cùng mạnh mẽ thế nhưng cũng không khỏi có chút giật mình. Ngay

sau đó trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi của hắn nhất thời lộ ra một tia

nụ cười khờ khạo nhưng lại vui mừng kinh hỉ đến cực điểm.

Đám

thương nhân buôn lậu xuyên vũ trụ cùng với các Đoàn hải tặc không gian

của Đế Quốc cũng không thể nào lý giải nổi sự xuất hiện của chiếc phi

thuyền u linh này. Cục Hiến Chương Liên Bang nói như vậy cũng không cách nào thấu hiểu nổi sự tồn tại của chiếc phi thuyền. Cũng chỉ có mỗi một

mình Hứa Nhạc, kẻ vẫn cùng cái sự tồn tại vĩ đại kia mà nói chuyện

phiếm, mắng chửi, chọc cười… qua nhiều năm trời này, mới có thể biết

được nguyên nhân rõ ràng của nó… Một khi cái chiếc phi thuyền Ba cánh

hạm này còn không có trở thành một đống rác rưởi bên trong vũ trụ, mà

lại xuất hiện ở ngay trước mặt của chính mình như thế này, nói vậy… Lão

già kia khẳng định là vẫn còn ở trên chiếc phi thuyền này!

Chạy

thoát khỏi sự tử vong sắp sửa giáng xuống đầu mình như thế, sắp sửa quay trở lại gia hương, một sự sung sướng vô cùng như thế kia khiến cho nụ

cười có chút khờ ngốc trên khuôn mặt của Hứa Nhạc có xu thế phát triển

thành nụ cười điên cuồng rồi. Thế nhưng mà chính trong lúc này, những

thanh âm xé rách không khí thê lương bên ngoài khoang phi thuyền của

chiếc phi thuyền đang dùng tốc độ siêu cao xuyên thấu ra bên ngoài tầng

khí quyển kia chợt trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy đâu nữa.

Mội loại cảm giác yên tĩnh tuyệt đối vô cùng kỳ quái, làm cho tất cả các sinh vật theo bản năng cũng phải cảm thấy khủng hoảng, nhất thời tràn

ngập bên trong chiếc phi thuyền này.

Hứa Nhạc chợt cảm giác thấy

thân thể của chính mình dần dần trở nên bồng bềnh phập phồng lên một

chút, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Hắn chợt nhìn thấy cánh cửa sổ

bên ngoài mạn tàu đã mơ hồ có thể nhìn thấy những đường cong hình dáng

diễm lệ bên ngoài khỏa tinh cầu kia. Lúc này hắn mới hiểu được chiếc phi thuyền Ba cánh hạm đã bay xuyên qua bên ngoài tầng khí quyển, đã chính

thức đi vào trong vũ trụ mênh mông.

Hắn khẽ hé miệng ra, chuẩn bị cùng với cái lão gia kia, từ đầu đến cuối vẫn mãi trầm mặc một cách kỳ

quái, trao đổi vài câu gì đó, lại kinh ngạc phát hiện ra cũng không thể

nào phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Lồng ngực hắn khẽ phập phồng lên một chút, thế nhưng cũng không thể hút vào bất cứ một tia không khí nào cả. Hắn giương mắt nhìn một vòng xung quanh bốn phía vách tường của chiếc

phi thuyền, cùng với hàng trăm ngàn cái lỗ hổng tựa hồ như đang cười

nhạo với chính mình kia, đồng tử trong mắt nhất thời co rút lại mãnh

liệt. Hắn có chút hoảng loạn mím chặt cặp môi lại, hai chân đẩy mạnh một cái, phóng vọt về phía cánh cửa đã đóng chặt của cái khoang thuyền ở

phía trước này, liều mạng gõ gõ mạnh mấy cái.

Cánh cửa hợp kim ở

phía trước khoang thuyền chậm rãi mở ra, Hứa Nhạc liền không một chút do dự trườn người tiến vào, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất một phen đem

thân thể chính mình cột vào trên cái ghế điều khiển ở gần chỗ màn hình

quan sát của chiếc phi thuyề. Sau đó ngón tay hắn mạnh mẽ ấn xuống một

cái nút trên bàn điều khiển, đóng lại cánh cửa khoang thuyền đang mở lớn ở phía sau kia. Đồng thời ngay sau đó hắn cũng ấn nút khởi động hệ

thống duy trì sinh thái ngay bên cạnh. Thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy điên cuồng tuyệt vọng chính là, hàm lượng dưỡng khí bên trong khoang

điều khiển này vẫn đang từng chút từng chút một giảm xuống một cách vô

cùng nhanh chóng.

Hứa Nhạc vội vàng dùng sức lôi ra cái mặt nạ

bảo hộ duy trì dưỡng khí ở bên sườn của cái ghế điều khiển, đem đặt lên

trên mặt mình, sau đó từng ngụm từng ngụm một há miệng hô hấp một cách

dồn dập. Hắn có chút khiếp sợ hô lớn:

- Hệ thống truy trì sinh thái xảy ra vấn đề gì rồi?

Trước đây sau khi trải qua áp lực khủng bố bên dưới hàng vạn tấn nước biển

trên chiếc phi thuyền Hoàng gia Hồng Sắc Tường Vi của Đế Quốc, thân thể

của hắn đã phát sinh ra một sự biến hóa gì đó vô cùng kỳ diệu, có thể

trong một khoảng thời gian dài không cần phải hô hấp. Hay là mơ hồ có

thể thông qua những lỗ chân lông trên làn da của mình mà hô hấp những

luồng dưỡng khí ít ỏi bên trong nước. Nhưng mà lúc này đang ở trên phi

thuyền, thân thể đang nằm trong hoàn cảnh gần như chân không tuyệt đối

như thế này, nếu như ở đó mà ngây ngốc một thời gian quá dài, như vậy

hắn cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Thế nhưng cũng không

có một ai trả lời cái câu hỏi dồn dập mà tràn đầy kinh hoảng của hắn cả. Trải qua một lát sau đó, bên trong khoang điều khiển phi thuyền chợt

vang lên một tia thanh âm điện tử hợp thành cực kỳ lạnh lùng lại cũng vô cùng máy móc:

- Thỉnh cầu xuất ra hạch tâm chứng nhận thân phận. Căn cứ vào pháp lệ Liên Bang cùng với điều khoản số 24 của đạo luật Đệ

Nhất Hiến Chương. Nếu như hạch tâm chứng nhận thân phận không thể thông

qua được, trong vòng thời gian một trăm hai mươi giây của Liên Bang, ta

sẽ mời ngài rời khỏi chiếc phi thuyền này!

Hứa Nhạc lúc này tựa

hồ như là một người đang sắp sửa bước chân vào tử vong, đang gắt gao cầm lấy cái mũ cung cấp dưỡng khí chụp thẳng lên mặt mình, giống như là cầm lấy cọng rơm cứu mạng vậy. Đột nhiên hắn chợt nghe thấy câu nói đó,

không khỏi ngẩng người một cái. Nhất thời toàn bộ khí tức u oán thô bạo

tích tụ trong suốt một năm thời gian trốn chết kia nhất thời bùng phát

lên mạnh mẽ. Hắn gỡ xuống cái mặt nạ duy trì dưỡng khí trên mặt mình,

phẫn nộ mắng lớn một tiếng:

- Đừng có đùa như vậy chứ! Nghĩ rằng

mặc lên người một bộ áo khoác tơi tả tàn tạ khác liền khiến tôi không

nhận ra ông được hay sao?

Sau khi tức giận phẫn nộ mắng xong

những lời nói này, khóe mắt Hứa Nhạc nhất thời thoáng nhìn về phía khỏa

tinh cầu của Tinh hệ L9 càng ngày càng trở nên xa xôi, nhỏ bé hơn kia,

đột nhiên chợt thấy từ phía đó xuất hiện một đám những bóng đen mơ hồ

khiến hắn cảm thấy kinh ngạc sợ hãi vô cùng. Đó hẳn là những Hạm đội

phòng thủ tinh cầu mà đám người Đế Quốc bố trí ở nơi này.

- Tăng tốc! Tăng tốc! Lão gia hỏa, một phen đem đám người Đế Quốc kia vứt bỏ về phía sau đi!

Hứa Nhạc dùng sức vẫy động rất nhanh cánh tay phải của mình, lớn tiếng hô lên.

Nhưng mà cái thanh âm máy móc hợp thành kia lại vẫn như cũ không ngừng vang

lên bên trong khoang phi thuyề, lạnh lùng như băng, không hề có bất cứ

một tia cảm xúc nào cả, vẫn như cũ tiến hành công tác đếm người lạnh lẽo mà vô cùng khủng bố:

- 103, 102, 101…

Lần này thì Hứa

Nhạc thật sự đã có chút ngây dại toàn thân, hô hấp của hắn nhất thời

cũng trở nên dồn dập hơn một chút. Vẻ mặt hắn mang theo một tia ngây

ngẩn đảo mắt một vòng, liếc mắt nhìn về phía những thiết bị lắp đầy

trong khoang thuyền bốn phía xung quanh, tựa hồ như muốn tìm ra cái lão

gì kia hiện tại đang trốn ở nơi nào. Thân thể của hắn cũng dần dần trở

nên lạnh như băng…

- Tôi là Hứa Nhạc đây!

- 95, 94…

- Ách… Tôi đây chính là đối tượng của tình trạng dị thường số 72 đây!

- 88, 87…

- Con mẹ nó! Tôi chính là cha ông, tôi chính là mẹ ông!

- 85, 84…

- Khốn kiếp! Tôi chính là tổ tiên mười tám đời của ông!

Thân thể Hứa Nhạc nhất thời chợt lạnh lẽo lên một chút, hướng về phía cái

quầng sáng ở trước mặt, giơ một ngón tay giữa ra, chỉ thẳng về phía

trước.

Rời khỏi chiếc phi thuyền này hay sao? Tự do bay lượn bên

trong không gian vũ trụ vô cùng vô tận này? Cái đó đương nhiên là tử

vong không thể nghi ngờ gì! Hạch tâm xác nhận thân phận là cái quái quỷ

gì cơ chứ? Cái loại thanh âm máy móc hợp thành như thế này tựa hồ đã rất lâu rồi mình không có nghe lại. Chẳng lẽ cái lão già kia sau khi một

mình một người lưu lạc suốt một năm bên trong vũ trụ, cho nên một chút

chỉ số thông minh cùng với tình thương vừa mới được sinh ra kia đã phi

thường thê thảm rớt thẳng xuống con số 0 to tướng rồi hay sao?

Đột nhiên hắn chợt nhớ tới một sự tình gì đó, cặp mày nhất thời co lại thật nhanh. Một lúc sau hắn vội cởi bỏ cái áo khoác trên người của mình,

quấn nhanh vài vòng trên đầu, sau đó mới hướng vào trong cái mặt nạ cung cấp dưỡng khí kia hít thở thật sâu mấy ngụm, sau đó dứt khoát cùng với

kiên quyết đem cái vòng tay kim loại trên cổ mình hướng về phía sau gáy

của mình, dùng bàn tay còn lại cẩn thận thao tác.

Vào thời khắc

này, Hứa Nhạc nghĩ cảm thấy chính mình giống hệt như là cái tên gia hỏa

bịt lỗ tay lại để mà đi ăn trộm cái đèn thủy tinh được nhắc đến trong

một câu chuyện ngụ ngôn nào đó của Liên Bang vậy. Hắn không muốn để cho

lão già kia phát hiện ra bí mật của chính mình, thế nhưng mà hiện tại ở

dưới tình huống như thế này rồi, còn có cách nào khác nữa bây giờ? Cũng

chỉ cầu mong cho cái áo khoác vô cùng mỏng manh kia có thể che khuất

được ánh mắt của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kia.

Cái cảm giác

đau đớn kịch liệt tuyệt đối cả cuộc đời cũng khó có thể quên được, đã

từng xảy ra hai lần sau đầu, ngay tại phần gáy yếu nhược của hắn kia, đã lại một lần nữa dâng trào lên, chiếm cứ toàn thân của hắn. Gương mặt

Hứa Nhạc bên dưới lớp áo khoác mỏng manh kia bởi vì quá mức thống khổ đã biến thành một mảnh tái nhợt, thân thể hắn lại càng không ngừng run rẩy mãnh liệt. Nhưng mà tinh thần trong đầu hắn lại mạnh mẽ cường hãn bắt

buộc chính mình không được phép lâm vào hôm mê.

- 34, 33…

Cái thanh âm điện tử hợp thành cực kỳ máy móc bên trong chiếc phi thuyền

kia vẫn như cũ lạnh như băng tiến hành đếm ngược cái thời khắc tử vong…

Chỉ cần hắn nguyện ý một cái, liền có thể xuất ra vô số những biệt pháp

đem cái gã nam nhân đang ngồi trên cái ghế kia, thân thể thống khổ giãy

dụa khiến cho hắn ngã xuống chết đi.

Ngay vào trong lúc này, trên màn hình phía trước hệ thống chỉ huy của chiếc phi thuyền, vốn dĩ đã bị một lớp tro bụi thật dày che phủ, đột nhiên chợt hiện lên một đạo đường cong màu xanh lam cực kỳ xinh đẹp, đồng thời còn phát ra một tiếng vang tích tích nhàn nhạt.

- 28… Y… A… Ô… Két… két…

Thanh âm

điện tử hợp thành vốn dĩ đang lạnh lùng như băng đột nhiên chợt vặn vẹo

biến đổi một chút, âm điệu đột ngột trong nháy mắt liền xảy ra biến đổi

kịch liệt, mang theo một tia tang thương nồng đậm đến cực điểm, toát ra

một loại hương vị cảm tình phong phú đến mức khiến cho người khác cũng

phải rơi lên. Một cái thanh âm đột ngột vang lên, chấn động toàn bộ

chiếc phi thuyền yên tĩnh giống hệ như một đầu u linh đang di chuyển

trong vũ trụ mênh mông này:

- Úi… Trời đất quỷ thần thiên địa của tôi ơi! Thượng Tá Hứa Nhạc, cậu con mẹ nó không ngờ lại vẫn còn sống a!

Bàn tay lung tung lau chùi đi một lớp tro bụi che phủ cả năm trời trên màn

hình theo dõi trước hệ thống điều khiển phi thuyền, Hứa Nhạc dùng sức ho khan lên hai tiếng, nhìn lên màn hình theo dõi bằng mắt thường. Mấy

chiếc chiến hạm phòng thủ bình thường của Đế Quốc kia hiện tại đã bị

quẳng tuốt luốt về phía sau, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa,

trong lòng rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng lại một chút. Thế nhưng nổi

khiếp sợ trong lòng thì lại vẫn khó có thể tiêu tan hết. Hắn khẽ lắc lắc đầu mấy cái, đột nhiên chợt nghĩ đến một kiện sự tình gì đó, dùng sức

chà mạnh cái màn hình một chút mang theo ngữ khí tức giận, nói:

- Cái gì mà hạch tâm xác định thân phận cơ chứ? Ông đã chạy tới L9 cứu tôi rồi, chẳng lẽ lại còn không biết tôi là ai hay sao?

Cái hình tượng một vị lão quản gia trung thành tận tụy đã một khoảng thời

gian dài không có nhìn thấy kia, hơi có chút vặn vẹo xuất hiện lên trên

màn hình lớn trên hệ thống điều khiển phi thuyền, hướng về phía Hứa Nhạc khẽ khom người hành lễ một chút, sau đó mới mỉm cười trả lời:

-

Đầu tiên, tôi ở đây cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của tôi mà thôi. Năng

lực tính toán trung tâm của tôi ở đây quá yếu, phản ứng cũng chậm chạp

hơn rất nhiều. Tiếp theo, trong thời gian một năm gần đây, tôi đã cố

tình xâm nhập vào một vài hệ thống mạng điện tử công cộng của Đế Quốc,

cho nên mới biết được chuyện bên phía đám người Đế Quốc đang hao phí một lượng sức lực rất lớn để nhằm giết chết một người nào đó. Cuối cùng,

vừa vặn trong khoảng thời gian gần đây tôi vừa mới dùng một vài thủ đoạn hợp pháp để mà thu hoạch được một vài cấu kiện điện tử quan trọng,

chuẩn bị đi lên khỏa tinh cầu L9 này, tìm kiếm một kho hàng nhà xưởng

hoang phế nào đó, tiến hành công tác bảo dưỡng cần thiết. Căn cứ vào ba

cái nguyên nhân trên, cho nên tôi chỉ là chuẩn bị thuận tay một phen đem cái người đó cứu trở vềm tìm hiểu tình hình xem sao. Đương nhiên, tôi

cũng phải thừa nhận rằng, cái bức vẽ điện tử ba chiều về hình ảnh kẻ bị

truy sát mà tôi thu thập được, chính là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy tôi hành động lần này!

Một đoạn giải thích vô cùng dông dài, thế

nhưng lại không có một chút lực thuyết phục nào cả đã được lão già kia

liệt kê ra. Đương nhiên, chuyện này cũng căn bản không thể nào khiến cho Hứa Nhạc có thể thoát ra khỏi cảm giác buồn bực khó chịu từ nãy đến giờ kia. Hắn có chút tức giận đưa tay vuốt vuốt mạnh lên trên gương mặt

dính đầy vết máu của chính mình, phẫn nộ nói:

- Bức vẽ điện tử ba chiều trong lệnh truy nã của đám người Đế Quốc? Nhìn xem, nhìn xem đi,

nhìn xem đó là ai vậy? Ông cũng đâu phải là người mù đâu mà không nhận

ra tôi chứ?

- Nhân loại tiến hành việc cải trang khuôn mặt theo

một hình dáng định sẵn nào đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Thanh âm cùng với dấu vân tay cũng có khả năng tiến hành phỏng theo

được. Chỉ có con chíp vi mạch nhân thể của Đệ Nhất Hiến Chương mới là

dấu hiệu thân phận đáng tin cậy duy nhất mà thôi.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó có chút tự giễu hạ giọng nói:

- Theo tôi thấy cũng chưa chắc như vậy!

Cái vị lão quản gia đang xuất hiện bên trên màn hình kia cũng đồng dạng

thoáng trầm mặc một chút, sau đó mới mang theo một tia cảm khái, nói:

- Quả đúng như cậu nói!

Những thanh âm điện cơ rất nhỏ cùng với những tia lửa điện xẹt lên, nhất thời phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người. Ngay sau khi xác nhận được thân phận chính xác của Hứa Nhạc, bên trong chiếc phi thuyền này cũng một lần nữa chính thức có một người ở bên trong, cho nên cỗ Máy vi tính Trung ương

của Cục Hiến Chương Liên Bang cũng không thể nào để mặc mọi thứ lung

tung trong phi thuyền như vậy được. Hắn lập tức điều ra một đầu người

máy sửa chữa tự động, vội vàng tiến hành công tác sửa chữa cần thiết ở

trong khoang thuyền phía bên ngoài. Hệ thống trọng lực nhân tạo cùng với hệ thống duy trì sinh thái bên trong khoang điều khiển đã một lần nữa

được khôi phục trở lại, những công tác sửa chữa cần thiết khác cũng đang trên quá trình tiến hành.

Có thể gặp lại được cỗ Máy vi tính

Trung ương Liên Bang, liền tương đương với việc gặp lại toàn bộ Liên

Bang rồi. Cái loại cảm giác gặp lại ấm áp như thế này, khiến cho Hứa

Nhạc sau khi trầm mặc một lát sau, cuối cùng mới nặng nề ngã ngửa về

phía sau, nằm lên trên cái ghế dựa quen thuộc trước hệ thống điều khiển, có chút mệt mỏi hít sâu một ngụm khẩu khí. Trên mặt hắn chợt nổi lên

một nụ cười mỉm đầy thỏa mãn, nhẹ giọng nói:

- Cái chiếc phi

thuyền Ba cánh hạm này hiện tại cũng quá tàn tạ rồi, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã ra cả. Cái màn hình theo dõi phía trước khoang

thuyền toàn bộ cũng đều là bụi bặm cùng với dầu máy bám đầy cả. Thậm chí ngay cả hệ thống duy trì sinh thái cũng bị hư hỏng rồi. Thật không hiểu nổi ông như thế nào còn có thể sống sót, hơn nữa lại còn nhảy múa làm

loạn lên trước mặt của tôi như vừa rồi được nữa!

- Kỳ thật tôi

cũng vô cùng hiếu kỳ đối với những gì mà cậu đã trải qua trong hơn một

năm trời nay. Cậu còn có thể còn sống đứng ở trước mặt tôi nhảy loạn xạ

như vậy, hơn nữa lại còn có tinh thần mà dựng đứng ngón giữa lên mắng

chửi tôi như thế, càng khiến cho tôi không thể nào tin tưởng nổi!

Vị lão quản gia do cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia hóa thân thành, bình tĩnh trả lời:

- Còn về phần câu hỏi vừa rồi của cậu, kỳ thật cũng rất đơn giản thôi.

Tôi cũng không cần phải hô hấp, tự nhiên là cũng không cần đi hao phí

năng lượng cùng với những linh kiện điện tử dư thừa để mà duy trì hệ

thống duy trì sinh thái làm gì. Tôi cũng không cần phải quan sát theo

dõi gì cả, cho nên cũng không cần hao phí đi tinh lực dư thừa để mà quét tước đi những tro bụi bám trên màn hình vi tính rồi.

Hứa Nhạc trầm mặc không biết nói gì, có chút trầm ngâm nói:

- Nếu như chiếc phi thuyền Ba cánh hạm này ở lại Đế Quốc cũng chỉ là vì

muốn tiếp ứng tôi quay trở về Liên Bang… Vậy thì mấy cái thứ kia ông

cũng xem như là hàng rác rưởi ném hết đi như vậy, chẳng lẽ không nghĩ

tới tôi cũng không có năng lực giống như ông vậy, sẽ có lúc nào đó biến

thành một khối thây khô bên trong chiếc phi thuyền này hay sao?

- Ừm… Cũng nói thật với cậu, tôi quả thật cũng chưa từng có hy vọng xa vời qua rằng cậu sẽ còn có thể sống sót quay về được.

Lão già kia thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài, sau đó mang

theo một loại hương vị ấm áp mà dạo gần đây ông ta mới có khả năng chân

thật nắm giữ được, tiếp tục nói:

- Nhưng mà tôi thật sự vô cùng cao hứng khi biết cậu vẫn còn sống!

- Tôi cũng giống hệt như vật đó.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng vỗ vỗ lên phần bả vai của lão quản gia đang xuất hiện trên cái màn hình trước mặt mình, thương cảm nói:

- Có thể gặp lại ông quả thật tôi cũng rất mừng!

Có cái loại cảm giác như là tình cảm yêu thương nào đó vô cùng sến, hơn

nữa lại là loại tình cảm yêu thương rất sến giữa một con người cùng với

một cỗ máy móc có trí tuệ, cuối cùng cũng có một loại cảm giác ghê tởm

buồn nôn khó chịu còn hơn cả những loại sinh vật thông mình bình thường

thể hiện tình cảm nữa. Hứa Nhạc cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Cục

Hiến Chương kia cũng đồng thời phát hiện ra cái điều này, cho nên đồng

thời nín lặng lại. Cái cánh tay máy móc ở bên phía góc phải của khoang

điều khiển phi thuyền đang thong thả di động kia, đang chuẩn bị mô phỏng động tác của nhân loại, hướng đến chỗ Hứa Nhạc tiến hành một động tác

ôm ấp an ủi nhẹ nhàng… cũng đã lặng lẽ không một tiếng động quay ngược

trở về chỗ cũ.

- Trong khoảng thời gian hơn một năm gần đây, ông ở nơi nào? Làm thế nào có thể trôi qua được?

Hứa Nhạc đột nhiên cười nhẹ một tiếng, hỏi:

- Một mình một người lưu lạc tha hương ở nơi này, đã từng có lúc nào cảm

giác được tĩnh mịch cô đơn hay không? Còn có cảm thấy lạnh lẽo hay

không?

Lão già kia rõ ràng đã bị những lời nói này chấn động

khiến cho trình tự xử lý trung tâm có chút không thể kham nổi. Lão

thoáng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó trong lúc khi mà

Hứa Nhạc sắp sửa nhịn không được phá lên cười lớn, đột nhiên một đạo

thanh âm mang theo ngữ khí vô cùng cảm khái chợt vang lên bên trong

chiếc phi thuyền đang vô cùng im lặng này.

- Không nên hỏi ta từ nơi nào mà đến, và ta sẽ từ nơi này đi đến nơi nào…

- Cố hương của ta là ở phương xa, ở phương xa…

- Con đường đi của ta chính là ở phía trước, ở phía trước…

- Vì cái gì ta lại lưu lạc, lưu lạc phương xa…

- Ở bên trong vũ trụ hạo hàn không ngừng lưu lạc…

Ở bên trong phiến vũ trụ hạo hàn rộng lớn mênh mông, có một chiếc phi

thuyền trên mình gắn đầy những phiến kim loại rác rưởi tàn tạ, tốc độ

cực nhanh giống hệt như một đầu u linh, nhanh chóng lao sát qua phía một vầng tinh vân cuối cùng của Tinh hệ L9, hướng về phía chỗ hắc ám xa xôi hơn mà nhanh chóng lao đi. Bên trong cái phi thuyền hình dáng cổ quái

này có một gã thanh niên Liên Bang đang đưa hai tay lên bịt chặt lỗ tai

mình lại, cặp mắt nheo lại nhìn chằm chằm lên màn hình phía trước mặt,

lại còn có một đạo thanh âm của một giọng nam trầm thấp, mang theo một

loại cảm giác tang thương hùng hậu mà tràn đầy cảm khái, đang càng không ngừng đọc lớn những câu thơ đầy diễn cảm từ thời viễn cổ.