Gian Khách

Quyển 4 - Chương 45: Luận đạo đức trong phòng giam

Đám Khổ tu giả tôn thời chủ nghĩa tôn giáo theo kiểu khổ tu ở Bách Mộ

Đại bên kia luôn luôn tôn thờ cái loại hành động hành xác khủng bố như

thế này. Nhưng mà cho dù là những vị Khổ tu giả thân thể gầy yếu, dáng

vóc tiều tụy, thành kính nhất đối với thần linh của họ đi chăng nữa,

cũng không có đủ nghị lực cùng với thể lực để mà đem cái công tác này

kéo dài liên tục suốt một ngày một đem không ngừng nghỉ.

Mà Hứa

Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi ở trong gian phòng giam hợp kim bên trong

đại viện màu trắng phủ Đại Sư Phạm này, dưới tình huống hoàn cảnh u ám

không có bất cứ người ngoài nào có thể nhìn thấy được, đã cường hãn mà

khốc liệt giằng co với nhau, chiến đấu suốt một ngày một đêm rồi. Rốt

cuộc hiện tại cả hai cũng tạm dừng lại. Những tiếng chuông nhỏ khiến cho tất cả mọi người bên ngoài sân tòa đại viện, bao gồm cả đám quân nhân

sĩ quan của Quân đội Đế Quốc ở bên ngoài cực kỳ kinh sợ kia cuối cùng

cũng đã dừng lại hoàn toàn, hơn nữa sau đó không tiếp tục vang lên nữa.

Bản thân hai người đứng trên lập trường quân doanh đối lập lẫn nhau, tuyệt

đối không có khả năng giống như vị Đại Sư Phạm điên cuồng kia nói vậy,

sau khi một tràng chiến đấu liền có thể sóng vai bắt tay trở thành bạn

bè thân thiết, lại càng không thể nào trở thành tình lữ với nhau được.

Nhưng mà cũng phải thừa nhận một chuyện, ở trên phương diện chiến đấu,

hai người bọn họ tựa hồ như luôn có một loại ăn ý nào đó với nhau. Bất

luận là trước kia không ngừng trốn chết bên trong phiến rừng dâu rộng

như đại dương kia, hay là ngày hôm nay bị giam chung trong một gian

phòng, chiến đấu lẫn nhau, cũng đều là như thế.

Lúc ấy bên ngoài

bức tường phía ngoài của căn nhà giam hợp kim bởi vì bị chấn động quá

nhiều nên lớp bên ngoài đã trở ên lỏng lẻo, có một lớp tường ngoài không chút nào hấp dẫn sự chú ý của người khác đã rơi xuống, chạm xuống mặt

đất, phát ra một tiếng vang nhỏ, cũng không thu hút sự chú ý của mọi

người.

Hai con người ở bên trong căn phòng kia đang tiến hành

đánh nhau kịch liệt, chợt cũng đồng thời chậm lại tiết tấu hai bàn tay

của mình, cảnh giác mà nhìn chằm chằm về phía từng mỗi một động tác thân thể dù là nhỏ nhất của đối phương. Cả hai người cũng đều thong thả lui

về hai vách tường sau lưng mình một chút, trầm mặc ngồi xuống ở đó.

Đây chính là sự ăn ý của hai người, nhưng mà cũng là những hành động bắt

buộc không thể không làm. Hứa Nhạc lúc này gần như đã biến thành một

huyết nhân cả người đầy máu. Cánh tay phải của hắn hoàn toàn đặt ở bên

cạnh thắt lưng, mềm nhũn thả xuống, tựa hồ như xương cốt bên trong toàn

bộ đã nát bấy. Còn về trên mặt cùng với phần bụng dưới đã hoàn toàn là

một mảnh bầm tím, thê thảm không nỡ nhìn tới.

Mà cặp má của Hoài

Thảo Thi vẫn giống hệt như bình thường vậy, lạnh lùng hờ hững không dính chút bụi nào. Nhưng mà bộ quân trang trên người lúc này đã chảy ra

không ít máu loãng. Mười đầu ngón tay bởi vì quá mức mệt mỏi cùng với

dùng sức quá độ nên không ngừng run rẩy. Động tác lùi về bức tường phía

sau lộ ra vẻ vô cùng sầu thảm, cùng với phần đùi phải không thể nhích

lên khỏi mặt đất được, cũng đã hoàn toàn thuyết minh thương thế của nàng ta cũng rất nặng.

Ai cũng không thể nói hết được trong cái gian

phòng giam cầm u ám kia, vừa rồi những tràng chiến đấu giữa hai người đã đạt đến trình độ kịch liệt như thế nào. Nếu như mấy cái vết thương nặng mà bọn họ đang chịu phải kia đặt ở trên thân thể của một người bình

thường nào đó, chỉ sợ người đó đã sớm chết mất từ lâu rồi. Cũng chỉ có

Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi, hai cái tên gia hỏa mà sinh mệnh lực

ương ngạnh đến mức khiến kẻ khác phải sợ hãi sau đó lại tán thưởng không thôi này, mới có thể mãi vẫn chống đỡ lại, sau đó lại tiếp tục chiến

đấu nữa.

Chỉ là chiến đấu một khi đã kéo dài đến tận đây rồi, vẫn như cũ không có ai có thể có đủ thực lực để mà đem đối phương giết chết đi, toàn bộ lực lượng thân thể của bọn họ cũng đều sắp sửa biến mấy hầu như không còn lại chút nào nữa, rốt cuộc cũng khó có thể tiếp tục những tràng chiến đấu cường độ cao như thế nữa.

Có lẽ là vậy! Cũng chỉ có lẽ là vậy mà thôi!

Giờ phút này, hai tên gia hỏa bọn họ, đang phân biệt ngồi ở hai mặt tường

đối diện nhau trong căn phòng kia, bên trong thân thể của mỗi người cũng đều đang cất giấu một đoàn ngọn lửa mạnh mẽ cuối cùng, đang chờ đợi

thời khắc mà cái ngọn lửa này dâng trào lên, hoàn toàn đem cái gã địch

nhân cường đại nhất, tựa hồ như vĩnh viễn không thể nào né tránh nổi ở

bức vách tường đối diện kia mà hoàn toàn thiêu đốt cho chết cháy đi

luôn. Bọn họ không có đem toàn bộ lực lượng sinh mệnh cuối cùng của

chính mình hoàn toàn bộc phát ra hết, đại khái là bởi vì cái gian nhà

giam hợp kim đặc chế này mang đến cho bọn hắn một loại cảm giác vô cùng

kỳ dị. Bọn họ cùng với cái thế giới rộng lớn cùng với chân thật kia cũng chỉ cách nhau có một cái bức tường hợp kim mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phá tường mà ra, dấn thân vào trong thân nhân, bạn bè đang

vô cùng cần đến bọn họ kia. Cho nên bọn họ cũng không có một phen đem

sinh mệnh của chính mình đổ vào bên trong này.

Lớp vôi vữa bình

thường bên trên bức tường hợp kim kia thỉnh thoảng lại tuôn rơi xuống

thành từng mảng lớn. Hai người bọn họ thế nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn đến nửa cái. Bọn họ cũng chỉ là đều dựa vào thói quen của mình,

dùng tư thế khoanh chân ngồi xếp bằng ở bên cạnh bức tường, tranh thủ

hết thảy thời gian mà nhanh chóng khôi phục lại thể lực quý giá.

Mớ nước lọc đưa vào lúc trước, lúc này đã đổ đầy trên mặt đất, tràn đầy

lớp tro bụi cùng với vô vữa bấy nhầy, pha loãng với hương vị của máu

tươi, phát ra một cỗ mùi vị nhàn nhạt. Bên trong căn phòng giam này cũng không có ngọn đèn nào cả, không gian lúc nào cũng tràn đầy u ám, không

biết là ban ngày hay là ban đêm. Hai người trẻ tuổi đồng dạng vô cùng

cường đại này bây giờ giống như là hai đầu dã thú bình thường, ẩn nấp

bên trong lãnh địa của chính mình, liếm láp miệng vết thương, cố gắng

tích tụ lực lượng, cùng đợi một tràng chiến đấu tiếp theo xảy ra. Chỉ có điều là lãnh địa của hai đầu dã thú này cách nhau tựa hồ quá gần một

chút, gần đến mức có thể nghe được cả thanh âm hô hấp của đối phương,

cảm nhận được trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Cũng

không ai lên tiếng nói chuyện, bên trong gian phòng hắc ám này cũng

không thể cảm nhận được thời gian trôi qua nhanh chậm ra sao. Bên trong

hoàn cảnh vô cùng im lặng như thế này, cũng không thể nào nghe được bất

cứ thanh âm nào từ bên ngoài truyền vào cả.

Nhưng mà bất luận là

Hoài Thảo Thi hay là Hứa Nhạc cũng đều phi thường khẳng định, trong phủ

Đại Sư Phạm bên ngoài kia giờ phút này nhất định là đang vô cùng náo

nhiệt phi thường, toàn bộ Đế Quốc này nói như vậy cũng đã lâm vào một

hồi điên cuồng rồi.

Cũng không biết cái sự điên cuồng này cuối

cùng nhịn không nổi, bùng nổ thành khói lửa đạn pháo thì sẽ biến thành

hình dạng như thế nào đây.

Thân hình hơi cong lại của Hứa Nhạc

nhất thời vang lên một tràng ho khan kịch liệt, không ngừng lau đi những dòng máu loãng tươm ra trên bờ môi mình, trong lòng thì lại mang theo

một tia ảm đạm thầm nghĩ như thế. Cho dù bản thân không có chết trong

tay Hoài Thảo Thi, nhưng mà chính mình bị thương nặng như vậy, làm thế

nào có thể ở bên trong vòng vây dày đặc của Quân đội Đế Quốc mà bỏ chạy

nổi đây?

o0o

- Bệ hạ, chúng thần mãnh liệt đề nghị được phép tiến công!

Bên trong đại điện Hoàng cung Đế Quốc, mấy gã đại thần trên người mặc quân

phục quân nhân sĩ quan Đế Quốc độ tuổi khoảng ba mươi mấy đang quỳ rạp

hai gối xuống mặt đất, thần tình vô cùng kích động nhìn chằm chằm về

phía cái bóng dáng tồn tại chí cao vô thượng trên Long ngai vàng kim

kia, trên trán đã tràn đầy máu tươi. Một gã quân nhân sĩ quan trong đó

mang theo thanh âm bi phẫn vô cùng, kêu lớn:

- Bệ hạ, ai cũng

không biết được Công chúa Điện hạ ở bên trong có an toàn hay không,

trong phủ Đại Sư Phạm cũng không có hỏa lực hạng nặng hay là phòng ngự

nguy hiểm nào cả, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, bộ đội của chúng thần

chỉ cần ba phút đồng hồ, hoàn toàn có thể giải quyết xong tràng chiến

đấu, một phen đem Công chúa Điện hạ cứu ra!

- Bệ hạ, xin ngài hãy sớm hạ quyết định! Quân đội Đế Quốc không thể nào không có Điện hạ a!

Mấy gã quân nhân sĩ quan lại quỳ rạp xuống thật mạnh, dùng sức dập đầu

không ngừng, cho đến khi miệng vết thương trên trán lại một lần nữa vỡ

toang ra, chảy xuống dòng máu tươi mới tinh, nhuộm đẫm cả một mảng của

tấm thảm sang quý lót dưới đại sảnh.

Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa mãi cũng không có xoay người nhìn lại. Khuôn mặt của ông ta cũng mãi

không có bất cứ biểu tình đặc biệt nào cả. Về phần mấy gã quân nhân sĩ

quan đế quốc gan lớn bằng trời dám can đảm thúc giục ông ta hạ mệnh lệnh kia, trong lòng ông ta cũng không có bất cứ cái nhìn phản đối nào cả.

Cái người con gái mãi luôn khiến ông ta cảm thấy kiêu hãnh kia, ở trong

lòng Quân đội Liên Bang có uy vọng lớn đến thế nào, ông ta so với bất cứ người nào khác cũng đều rõ ràng hơn cả.

- Đại Sư Phạm chính là

cậu ruột của Công chúa Điện hạ các người, chẳng lẽ hắn còn có thể gây

thương tổn cho nàng ta sao? Vì cái gì lại muốn tiến công đây?

Hoàng đế Bệ hạ tùy tiện phất phất tay mấy cái, chậm rãi nói:

- Nếu như quả thật xảy ra vấn đề gì, ngay cả chính nàng ta cũng không có

biện pháp trốn ra được, các người cho rằng các người thật sự chỉ cần ba

phút thời gian liền có thể thành công được hay sao?

- Chúng tôi đã tập kết một Đại đội Robot Lang Nha cùng với ba Quân đoàn Thiết giáp hạng nặng…

Sau lưng các quân nhân sĩ quan kia lúc này sớm đã bị mồ hôi lạnh đổ ra thấm ướt cả quần áo. Bọn họ vẫn cố gắng cắn răng kiên trì giữ vững ý kiến

của chính mình:

- Chỉ cần một lần tiến công toàn diện, liền có thể giải quyết được vấn đề!

Hoàng đế Bệ hạ cũng không muốn cùng với mấy gã quân nhân sĩ quan nhiệt huyết

vô cùng trung thành với cô con gái vĩ đại của chính mình tiếp tục nói

chuyện với nhau nữa, có chút mệt mỏi phất phất tay, đem bọn họ toàn bộ

đuổi ra khỏi Hoàng cung. Còn lại một mình hắn ta thì chậm rãi đi ra lan

can bên cạnh Hoàng cung, nhìn về phía bóng đêm vô tận trước mặt cùng với tia ánh sáng màu trắng nhàn nhạt vừa mới nhú lên ở đường chân trời kia, nhất thời lâm vào trầm mặc trong khoảng thời gian dài.

Trải qua

một khoảng thời gian dài trầm mặc, vị nam nhân chân chính có quyền lực

mạnh mẽ nhất toàn cõi vũ trụ này nhất thời cất tiếng tự lẩm bẩm một

mình, nói:

- Một Gia tộc thiên tài, hóa ra quả nhiên dễ dàng sinh ra những kẻ điên cùng với ngu ngốc như thế. Chỉ là nếu cái vấn đề này

có thể dễ dàng giải quyết đến như thế, mấy trăm năm trước đây, cái tòa

đại viện màu trắng kia đã sớm bị sập đổ không còn chút dấu vết rồi.

Trong bóng đêm đang bao phủ toàn bộ khu vực dân nghèo xa xa đằng kia chợt có

luồng ánh sáng nhàn nhạt chảy ra, chiếu rọi lên trên cái tòa đại viện

màu trắng ấy, phát ra chút quang mang dị thường, gây ra cảm giác thần bí cùng với quỷ dị vô cùng. Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa khẽ nhíu cặp mày

lại một chút, nghĩ muốn tự thuyết phục chính mình cũng không cần quá mức lo lắng đối với đứa con gái thiên tài khiến chính mình vô cùng kiêu

ngạo kia, nhưng mà mãi vẫn thấy trong lòng mình có một bóng râm không

ngừng loạn chuyển trong đó, căn bản không thể nào an tâm được cả.

o0o

Thời gian vào rạng sáng, bóng đêm vẫn như cũ là một mảnh thâm trầm. Bên

trong khu dân nghèo tại Đô thành Thiên Kinh Tinh cũng vẫn con là một

mảnh đèn dầu phát ra ánh sáng leo loét. Đám bộ đội thiết giáp lấy danh

nghĩa diễn tập quân sự mạnh mẽ tiến sát vào bên trong khu dân nghèo, ở

trên đống phế tích của những tòa kiến trúc bị nghiền nát, nhanh chóng

cùng với khẩn trương chờ đợi mệnh lệnh tiến công có thể đến bất cứ lúc

nào. Những đầu Robot Lang Nha giống hệt như những đầu u linh đứng ở đó,

thân thể bằng kim loại sáng bóng phản xạ ánh hào quang của những ngọn

đèn dầu chiếu rọi ở khắp các nơi bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc

nào cũng có thể xông lên, hướng về phía tòa đại viện màu trắng kia phát

động tập kích bất ngờ.

Tất cả những bình dân nghèo khổ cùng với

đám dân đen sinh sống ở bên trong khu vực này toàn bộ cũng đều bị các

ban ngành cảnh sát cùng với các ban ngành an toàn điều động ra khu vực

an toàn xa xa ở bên ngoài. Những đám dân chúng ở dưới đáy tầng xã hội

này, cả ngày vẫn luôn sống một cuộc sống khổ cực mà hối hả trong cái khu vực nhỏ bé này, cũng đều dùng thần tình hoảng sợ nhìn về phía bên kia

bàn tán xôn xao. Không ai biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, thế

nhưng trong đó không ít người nhìn thấy gia viên của chính mình lúc này

đã hoàn toàn biến thành phế tích, đều nhịn không được bắt đầu chửi bới

hoặc là khóc nức nở.

Trong đám đông dân chúng hỗn loạn đó, ở đầu

một con phố nhỏ, có một vị nữ nhân trung niên bộ dáng mập mạp, đang cố

gắng dồn đẩy đám người xung quanh, hướng về phía bên kia mà nhìn lại. Bà ta thông thường dùng dáng vẻ vô cùng hung ác cùng với đám dân chúng

xung quanh chen giành vị trí mà mắng chửi tục tĩu mấy câu, hoặc là mãnh

liệt đẩy mạnh ra những người có vóc dáng cao lớn đang che ở trước mặt

chính mình. Ai cũng không có chút ý tới trong ánh mắt của bà ta lúc này

đã tràn ngập vẻ lo lắng cùng với bất an nồng đậm.

- Mẹ à, chúng ta trở về đi thôi!

Bảo La đầu đầy mồ hôi, cũng theo bà ta chen lấn xô đẩy đám người xung quanh mà dồn tới, có chút khẩn trương chăm chú nhìn bốn phía xung quanh một

chút, đưa tay kéo kéo bên hông cái kiện áo hoa giá rẻ trên người của mẫu thân mình, hạ thấp thanh âm nói:

- Không có khả năng là ca ca

đâu… Cho dù ca ca có là quý tộc bị truy nã gắt gao nhất, nhưng mà cũng

không có khả năng khiến cho xôn xao lớn đến như thế đâu. Hơn nữa cái tòa đại viện màu trắng đang bị bao vây xung quanh kia cũng không phải là

địa phương bình thường đâu.

Đại thẫm Tô San cũng không thèm để ý

đến lời khuyên bảo của đứa con mình, cũng không hề có ý định sẽ xoay

người rời đi. Bà ta chỉ là có chút u buồn nhìn về phía cái tòa đại viện

xa xa sắp không thể nhìn thấy rõ bóng dáng nữa, trầm mặc trong một

khoảng thời gian khá dài, sau đó đột nhiên mở miệng nói:

- Cái

thằng tiểu tử kia suốt thời gian hai ngày nay cũng không có quay trở

lại, tao cũng không biết vì sao lại có cảm giác này, nhưng mà tao biết

chắc, nó khẳng định là đang có mặt ở trong đó!

- Tuy rằng biết

anh là con trai của Nạp Tư Lý, có lẽ sẽ có năng lực tránh thoát khỏi sự

theo dõi của thiết bị phát hiện chíp vi mạch nhân thể, nhưng mà ta thật

sự không thể nào ngờ nổi, anh không ngờ lại có thể thật sự ở dưới sự

lùng bắt gắt gao của Đế Quốc kia mà né tránh một khoảng thời gian dài

như thế. Ta rất ngạc nhiên, trong khoảng thời gian hơn nửa năm này, anh

đến tột cùng là lẫn trốn ở nơi nào?

Bên trong gian nhà giam hợp

kim đặc chế tối đen không một tia ánh sáng nào, đột nhiên vang lên thanh âm khàn khàn mà có chút mệt mỏi của Hoài Thảo Thi.

Hứa Nhạc có

chút ngoài ý muốn khi nghe thấy Hoài Thảo Thi đột nhiên mở miệng nói

chuyện, mà lại là nội dung đó nữa, cho nên hắn thoáng trầm mặc một lát

sau mới chậm rãi nói:

- Còn nhớ rõ lúc còn ở trên phi thuyền,

chúng ta đã từng có đánh cuộc qua hay không? Tôi đã nói rồi, tôi có thể

bỏ chạy được. Chẳng qua là tôi sẽ không nói cho cô biết là tôi như thế

nào lại có thể làm được đâu.

Bên trong phòng lại một lần nữa khôi phục lại sự im lặng cùng với tĩnh mịch như bình thường, cũng chỉ có

những thanh âm rơi tí tách của những giọt nước rơi xuống mặt đất cùng

với đám nước hỗn loạn bên dưới va chạm với nhau mà thôi.

- Xem ra khả năng quản lý giám sát của Bộ Bảo An cùng với Bộ Tình Báo Hoàng gia

Đế Quốc tại khu vực dân nghèo này quả nhiên là phi thường tệ hại mà. Bên trong mấy cái khu vực âm u dơ bẩn kia quả nhiên là cất giấu không ít

những thứ không thể đưa ra ánh sáng mà. Đám dân đen kia sớm đã có thói

quen hình thành sự phản kháng từ sâu trong nội tâm đối với ý chí của Đế

Quốc. Anh có thể trốn tránh ở nơi này, quả thật chính là một sự lựa chọn vô cùng tốt.

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một

chút, cũng không biết có phải đối phương đã đoán ra được chuyện gì đó

hay không, tự nhiên cũng không có lên tiếng mở miệng trả lời. Nhưng mà

khi nghe đến nàng ta mở miệng nói chuyện, tự nhiên biểu lộ ra rõ ràng

một loại hương vị khinh miệt cao cao tại thượng cùng với khinh thường

nhàn nhạt. Hắn chợt nhớ tới vị đại thẫm Tô San thân ái cùng với tiểu tử

Bảo La cuồng nhiệt kia, nhịn không được, lắc lắc đầu, nói:

- Theo như ý của tôi, cái thứ âm u dơ bẩn theo như lời của cô nói đó, mới chân chính là những người thiện lương hiền lành. Cho nên chính những người

dân đen ở trong miệng của cô nói đó, càng có được những tình cảm sâu đậm cao quý mà đám quý tộc các người không thể nào so sánh nổi được.

- Cái ả phụ nhân ngu xuẩn bị anh lừa gạt bấy lâu nay kia tên gọi là gì ấy nhỉ? Hình như là Tô San phải không? Hình như cũng là một người thuộc

tầng lớp quý tộc bị sa cơ thất thế thì phải. Xem ra bà ta đối với anh

quả nhiên cũng không tệ lắm.

Cặp mắt đang nheo lại kia của Hoài

Thảo Thi ở bên trong bóng đêm chợt tỏa ra chút ánh sáng lòe lòe, không

giống như là bảo thạch, mà lại giống như một thanh kiếm vừa mới rút ra

khỏi vỏ vậy.

Đồng tử trong mắt của Hứa Nhạc nhất thời chợt co rụt lại mãnh liệt, mạnh mẽ ngăn cản sự khiếp sợ dâng lên trong nội tâm cùng với một tia sợ hãi được che dấu vô cùng sâu đậm của chính mình, trầm

giọng nói:

- Cô không có khả năng điều tra ra được bà ấy!

- Anh xem nhẹ năng lực của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc rồi!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong thời gian khá dài, thân hình mỏi mệt vì bị

thương nặng của hắn lúc này nhìn qua có vẻ vô lực đến như thế. Hắn cất

tiếng thong thả nói:

- Nói đi, điều kiện của cô là gì?

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại giống như một cặp loan đao, tầm mắt

xuyên thấy qua màn không gian hắc ám, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc

đang ngồi ở trên bức tường đối diện, sau một lúc khá lâu mới mang theo

một tia trào phúng nồng đậm, nói:

- Nơi này chính là Đế Quốc, sau này cũng sẽ là quốc gia của ta. Cái ả phụ nhân Tô San kia chính là thần dân của ta, muốn ta dùng sự an toàn của thần dân chính mình mà đi uy

hiếp một tên địch nhân Liên Bang, đây chính là sự nhục nhã lớn nhất của

ta!

- Tôi thật sự rất hiểu biết cái thói quen lối suy nghĩ của

những đại nhân vật quyền cao chức trọng như là cô vậy. Sau này nếu như

cô muốn trừng trị đại thẫm Tô San cái gì đó, tất nhiên là sẽ có những

cách thức vô cùng hợp pháp nào đó. Thế nhưng trên thực tế… Cô đây chính

là đang quy hiếp tôi.

Bên trong cặp mắt đang uống cong lại thành

hình lưỡi liền của Hoài Thảo Thi chợt lóe lên một tia tức giận nồng đậm, thế nhưng ngay một khắc sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa. Nàng

ta thoáng trầm mặc một lát sau mới đạm mạc nói:

- Ta không thèm

để ý đến những suy nghĩ lý giải gì đó của anh. Nếu như quả thật là ta

muốn uy hiếp, thì anh có năng lực đáp ứng được những điều kiện nào của

ta cơ chứ? Cũng giống như là anh cho rằng anh rất hiểu rõ thối quen lối

suy nghĩ của ta vậy, ta cũng vô cùng hiểu rõ ràng cái thói quen lối suy

nghĩ của đám con buôn đạo đức Liên Bang các người. Dối trá chính là bản

chất của các người. Cái cảm giác bứt rứt khó chịu chính là cái loại cảm

giác khoái cảm lớn nhất của các người… Nếu như ta muốn anh tự sát, vậy

thì anh đến tột cùng là quyết ý tự ra tay hay sao?