Gian Khách

Quyển 4 - Chương 354-355: Ghé qua bệnh viện tâm thần

Bên trong bầu trời đêm của Đặc khu Thủ Đô nở rộ một chùm pháo hoa tuyệt

đẹp, thì trong lúc đó lại cũng có một đóa pháo hoa khác chiếu sáng toàn

bộ bầu trời Tây Lâm, hướng về phía tất cả mọi người mà tuyên cáo Yên Hoa đã quay về tới Tây Lâm!

Tám mươi mốt đầu Robot MX quân dụng thế

hệ mới nhất của Quân đội Liên Bang, bốn trăm chiếc xe Thiết giáp hạng

nặng trang bị tiên tiến nhất, hai vạn bộ đội mặt đất tinh nhuệ nhất của

Quân khu IV Liên Bang, tất cả đề rời khỏi doanh trại đóng quân của chính mình, chạy đến một nơi nào đó ở phía Nam Lạc Nhật Châu, tập hợp lại tạo thành một dòng nước lũ sắt thép tràn ngập ý tứ hàm xúc hủy diệt khủng

bố.

Các thành viên Gia tộc nhánh phụ của Chung Gia nằm rãi rác

các nơi, đám đại biểu Quân đội Liên Bang thường trú ở trong Khách sạn

Kim Tinh, quan viên Chính phủ ở các Châu tại Tây Lâm… tất cả các thế lực ai nấy cũng đều một phen đem ánh mắt quẳng ném về phía chi bộ đội khủng bố kia!

Đến khi bọn họ xác định được công tác điều động quân lực lần này không hề nhận được sự trao quyền của Quân đội Liên Bang, liền

thậm chí ngay cả Bộ Tư lệnh của Quân khu IV cũng không biết rõ ràng

nguyên nhân điều động lần này, như vậy tất cả mọi người liền biết được

phía sau chi bộ đội này chính là có cất giấu thân ảnh của một gã mập mạp mà tàn nhẫn nào đó!

Bên phía Đài truyền hình Đại khu Tây Lâm

phái ra năm chiếc xe tiếp sóng vệ tinh trực tiếp cùng với hai tiểu tổ

phóng viên đưa tinh trực tiếp hiện trường, phân biệt bố trí ở phía trước cùng với phía sau của chi bộ đội này, phụ trách công tác truyền hình

trực tiếp hình ảnh này cho toàn bộ Đại khu Tây Lâm.

Khi mà dòng

thác lũ sắt thép này hướng về phía sâu bên trong thảo nguyên đi tới, các dân chúng Tây Lâm vốn dĩ có chút lo sợ bất an, cuối cùng cũng đoán ra

được, hoặc là thông qua những nguồn tin mật trên Internet mà đoán ra

được mục đích của chi bộ đội này, thì cảm xúc trong lòng nhất thời trở

nên kích động lên một trận.

Ở phía cuối cùng của dòng nước lũ sắt thép kia, ở sâu bên trong của thảo nguyên, phía trước một chiếc Phi

thuyền rác rưởi cháy đen, đang được tầng tầng lớp lớp quân đội chiến đấu đặc chủng của nhà cổ Chung Gia bảo hộ cẩn thận, đang có một cô nàng

thiếu nữ tóc đen váy trắng lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Ngay trong

khoảnh khắc nhìn thấy cô nàng thiếu nữ tóc đen váy trắng kia, dòng nước

lũ sắt thép kia liền nhất thời trở nên im lặng trầm mặc lại. Hơn mười

đầu Robot MX cao lớn uy mãnh đứng đầy bốn phía xung quanh nhất thời chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ cái chân phải máy móc của chính mình xuống,

thân thể máy móc khổng lồ khẽ nghiêng về phía trước một chút hành lễ,

hoan nghênh sự trở về của vị Công chúa tôn kính của chính mình.

Chung Yên Hoa nhìn thấy dòng nước lũ sắt thép bộ đội dừng lại trên thảo

nguyên, quay đầu nhìn về phía cái camera ghi hình của Đài truyền hình

Liên Bang, mỉm cười, nói:

- Tôi đã trở lại! Mấy năm nay mọi người đã vất vả rồi!

Chung Yên Hoa sau khi rời đi ba năm trời, đã chính thức quay trở lại Tây Lâm, những đãi ngộ mà cô nàng hưởng thụ cùng với gã huynh trưởng có cặp mắt

ti hí kia của mình là hoàn toàn bất đồng. Cô nàng cũng không cần phải

giống như Hứa Nhạc vậy, như một con chuột quanh con lén lút, một thân

một mình đơn độc trốn vào các vùng ngoại thành, cẩnh cẩn thận thận liên

lạc với từng mỗi gã thủ hạ cũ của chính mình.

Chung Yên Hoa thân

là người thừa kế duy nhất của Chung Gia, bản thân cô nàng chính là cô

nàng Tiểu Công chúa được người người kính yêu tại Tây Lâm, sự trở về của cô nàng có thể quang minh chính đại, đường hoàng chính khí như thế,

thanh thế vô cùng kinh người.

Từ khu thảo nguyên phía Nam của Lạc Nhật Châu hướng về phía châu phủ mà đi, đám bộ đội này cần phải đi

xuyên qua một con đường quốc lộ cao tốc. Tất cả những xe cộ đang di

chuyển trên con đường quốc lộ cao tốc kia đều cực kỳ tự giác mà tránh

hết xuống những đường rẽ dừng xe khẩn cấp, một phen đem toàn bộ con

đường rộng lớn ở chính giữa tặng lại cho đội ngũ nước lũ sắt thép mênh

mông cuồn cuộn kéo dài hơn mười cây số kia.

Khi mà chiếc xe hơi

màu đen chống đạn có rèm che luôn luôn đi chính giữa của đoàn nước lũ

sắt thép kia đi ngang qua nơi mà đám dân chúng Tây Lâm dừng lại tránh

đường, thì tất cả dân chúng Tây Lâm đang ngồi trên vị trí tài xế, hoặc

là trên những chiếc xe buýt công cộng, mọi người ai nấy cũng đều liều

mạng hô lớn, hoặc là huýt sáo, tỏ vẻ sự hoan nghênh nhiệt tình nhất của

chính mình.

Dọc theo con đường trở về, cơ hồ luôn luôn có những

thanh âm huýt sáo hoan nghênh, những thanh âm reo hò mừng rỡ gần như

không hề ngừng lại, Chung Yên Hoa ngồi trên chiếc ô tô chống đạn, được

sự bảo vệ chặt chẽ của đám binh lính võ trang hạng nặng, tiến vào cổng

vào của Lạc Nhật Châu. Sau khi tiến vào khu vực thành thị xong, bầu

không khí hoan nghênh lại càng trở nên nhiệt liệt hơn rất nhiều.

Tất cả các dân chúng Tây Lâm sau khi nhìn thấy hình ảnh truyền hình trực

tiếp trên TV, ai nấy cũng đều đổ xô xuống đường lớn, dồn ở hai bên

đường, đồng loạt quơ lên hai cánh tay, lớn giọng gào thét hét lên tên họ của Chung Yên Hoa. Một đám trung niên nhân Tây Lâm thủy chung vẫn luôn

nhớ nhung Chung Tư lệnh, thậm chí còn kích động đến mức chảy nước mắt

ròng ròng a.

Một đám thanh niên cưỡi xe đạp cùng với một đám con

nít bướng bỉnh, thì ljai là một phen cố gắng chạy phía trước đoàn xe. Có một vài gã thiếu niên lá gan hơi lớn một chút, thì còn cao giọng hô

lớn:

- Tiểu Công chúa, anh yêu em!

Chung Yên Hoa kéo cửa

kính xe mờ xuống, hướng về phía đám dân chúng đang nhiệt tình hoan hô

chính mình mà phất phất tay vẫy chào. Động tác cùng với biên độ vẫy chào của cô nàng rất nhỏ, bộ dáng nhìn qua vô cùng tao nhã. Nụ cười trên mặt của cô nàng cũng là chân thành cùng với vui vẻ như vậy, cực kỳ giống

như một vị Công chúa vừa mới đi xa trở về vậy!

Nếu như Phỉ Lợi

Phổ có thể nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô nàng, tuyệt đối sẽ không thể nào một phen đem vị thiên kim tiểu thư gia tộc quyền thế ngập trời, bộ

dáng tao nhã sang quý tuyệt mỹ này liên hệ với cô nàng tiểu nha đầu

chanh chua, điêu ngoa trên Phi thuyền, suốt ba năm trời cứ luôn cãi nhau với hắn ta được!

Bởi vì do rất nhiều vấn đề lịch sử kéo dài suốt rất nhiều năm tháng trước đây, hơn nữa lại còn có cái sách lược luân

chiến mà năm xưa Quân Thần Lý Thất Phu đã hoạch định ra, khiến cho Tây

Lâm đã phải vì Liên Bang mà trả một cái giá cực đắt là vô số máu tươi

cùng với tính mạng của không biết bao nhiêu thanh niên trai tráng, thế

nhưng lại thủy chung không bao giờ tìm được sự ủng hộ tương ứng về tài

nguyên kinh tế cùng với tiếng nói chính trị mà chính mình nên có!

Cho nên có thể nói tầng lớp xã hội của Tây Lâm cùng với bên phía Thủ Đô

Tinh Quyển từ trước đến nay vẫn luôn luôn là có một sự ngăn cách vô

hình, thậm chí có thể nói toàn thể nhân dân Tây Lâm đối với xã hội Liên

Bang luôn tồn tại một sự oán hận nhàn nhạt. Nhất là khi có một lời đồn

đãi truyền lưu, thậm chí là lời chỉ trích mạnh mẽ đến từ các giới truyền thông tin tức Tây Lâm, chính là vụ nổ mạnh của chiếc Phi thuyền Cổ

Chung Hào kia chính là một cái âm mưu vô sỉ của Chính phủ Liên Bang, cái loại oán hận nhàn nhạt này liền biến thành một sự cừu hận mạnh mẽ…

Trong suy nghĩ của tuyệt đại đa số dân chúng Liên Bang, thì Chính phủ Liên

Bang cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chính là đối tượng chính cần phải

trả giá cho sự tử vong của vợ chồng Chung Tư lệnh cùng với hơn mấy ngàn

chiến sĩ tinh nhuệ của Tây Lâm kia. Chỉ là vì do sau khi vợ chồng Chung

Sấu Hổ tạ thế, bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với những thành viên

chi phụ của Chung Gia cấu kết với nhau, gia tăng mức độ thẩm thấu cùng

với sự khống chế của Chính phủ Liên Bang đối với Tây Lâm, mới khiến cho

dân chúng Tây Lâm oán hận trong lòng chứ không dám nói ra ngoài.

Có sự oán hận, nhưng chỉ có thể che giấu trong lòng, liền dễ dàng sinh ra

một loại cảm giác bi phẫn, cũng giống hệt như nội dung của bài đồng dao

nổi tiếng vẫn thường được truyền lưu trong Tây Lâm vậy, đám người Tây

Lâm nghĩ rằng chính mình đã bị biến thành một gã cô nhi bị bỏ rơi!

Mang theo cảm giác bi phẫn như thế, chính vì thế bất luận là điều động bộ

đội Tây Lâm đi ra tiền tuyến bên Tinh vực Tả Thiên, hay là bất cứ một

chính sách rút bớt định mức kinh tế, sau đó đến mức bất cứ một chính

sách bình thường nào đó, chỉ cần xuất phát từ Chính phủ Liên Bang, thì

tất cả dân chúng Tây Lâm cũng đều phẫn nộ cho rằng, đây khẳng định là

một tràng âm mưu, chính là một hồi âm mưu nhằm chèn ép Tây Lâm mà thôi!

Loại cảm giác bi phẫn này căn bản không thể nào chuyển hoán thành lực lượng

để phản ứng. Đám dân chúng Tây Lâm đã mất đi người tâm phúc nhất, người

mà chính mình có thể đặt niềm tin hoàn toàn vào, cũng chỉ có thể sau khi uống rượu say thì mắng chửi càu nhàu, hướng về phía Thủ Đô Tinh Quyển

trên bầu trời đêm lớn tiếng mắng chửi mấy câu thô tục nặng nề, thế nhưng cũng không có cách nào làm bất cứ chuyện tình gì cả…

Mãi cho đến ngày hôm nay!

Cô nàng Tiểu Công chúa của bọn họ đã quay trở lại, nàng Tiểu Công chúa này chính là được Tòa án Tối cao của Liên Bang phán định là người kế thừa

hợp pháp của Công ty Cổ Chung, là người thừa kế danh chính ngôn thuận

nhất của Chung Gia Tây Lâm. Bất luận là ở trên màn hình TV hay là ở dọc

hai bên các con đường chính Tây Lâm, phàm hễ là ai, chỉ cần có thể nhìn

thấy cô gái đang ngồi bên cạnh cửa sổ xe di chuyển ngang qua, cũng đều

nghĩ thấy phần lưng phía sau của chính mình cũng thẳng lên thêm vài

phần.

Điền Đại Bổng ngồi trầm mặc trong chiếc xe, khẽ nhíu cặp

mày nhìn chằm chằm về phía đám người dọc hay bên đường, lắng nghe bên

tai những tin tức quân báo thỉnh thoảng vang lên bên tai mình. Tuy rằng

trên các tòa kiến trúc dọc theo hai bên đường cũng đều có các tay súng

bắn tỉa tiến hành khống chế, mặc dù tiểu thư đã hạ cửa kính xe hơi

xuống, phất phất tay ý bảo không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn vẫn

như cũ vô cùng lo lắng. Suốt ba năm trời cũng không có trở về, nếu như

đột nhiên gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?

- Điền thúc thúc, đây chính là chuyện tình phải làm mà! Đài truyền hình đang tiến hành trực tiếp đó!

Chung Yên Hoa hướng bên ngoài cửa sổ mỉm cười phất phất tay chào mừng. Bởi vì duy trì nụ cười trong khoảng thời gian quá dài, cho nên cơ gò má hai

bên miệng của cô nàng cũng đều có chút cứng ngắc. Chung Yên Hoa cũng

không có quay đầu lại, nhẹ nhàng giải thích:

- Đã ba năm rồi cũng không có trở về, dù sao cũng phải để cho đám đại gia hỏa kia biết được

bộ dáng hiện tại của em là như thế nào chứ? Hơn nữa thanh thế bên này

làm ra càng lớn, thì áp lực của ca ca bên kia cũng sẽ càng nhỏ hơn một

chút.

Rất nhiều năm trước đây, Điền Đại Bổng đã từng đi theo phía sau Chung Yên Hoa, lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi, tham gia vào đủ các loại

hoạt động chính trị của Tây Lâm. Lúc ấy khi hắn nhìn thấy cô bé con kia

đứng ở trên đài, làm ra những diễn xuất chính trị gần như phi thường

hoàn mỹ, hắn đã biết rõ ràng cô nàng thiếu nữ này có thiên phú cực lớn

trên phương diện này.

Hắn lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, cũng

không hề có chút khuyên bảo, chỉ là đối với gã Hứa Nhạc chỉ biết lừa gạt tiểu thư bỏ nhà ra đi suốt ba năm trời kia thì vẫn là đầy một bụng oán

khí. Mặc kệ cái gã gia hỏa kia là Thái Tử gia Đế Quốc hay là anh hùng

chiến đấu Liên Bang đi chăng nữa, nếu như hiện tại Hứa Nhạc dám xuất

hiện ở trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ ra tay đánh tên gia hỏa kia đến

mức không thể tự gánh vác cuộc sống được.

Đoàn xe chạy thẳng vào Đường lớn Số II, dọc theo lối vào con đường tràn ngập những tiệm cơm thịt kho mà đi vào.

Thế nhưng mà trước khi đoàn xe chuẩn bị tiến vào khu vực nhà cổ Chung Gia,

thì đã bị một đám quan viên Chính phủ Liên Bang ngăn cản lại. Càng chính xác hơn mà nói, là một đám quan viên Chính phủ Liên Bang sắc mặt tái

nhợt, đang bị một đám bộ đội chiến đấu đặc chủng Tây Lâm Chung Gia võ

trang đầy đủ bao vây chính giữa.

Bất luận là ai bị bao phủ bên

dưới bóng râm khủng bố của một đám Robot quân dụng mà nói, cũng đều sẽ

cảm thấy phi thường sợ hãi. Nhưng mà cái gã quan viên của Cục Hiến

Chương đứng ở trước nhất đám quan viên kia, vẫn như cũ dốc hết dũng khí, đứng phía trước chiếc xe màu đen có rèm che kia, lớn tiếng hô lên:

- Cục Hiến Chương kiểm tra!

Chung Yên Hoa bình tĩnh bước xuống chiếc xe ô tô màu đen, phất phất tay ý bảo đám thuộc hạ của mình tránh ra một con đường nhỏ, thong thả đi đến

trước mặt gã quan viên Cục Hiến Chương kia, nói:

- Xin hãy nhanh lên một chút!

Tích tích!

Theo hai tiếng vang nhỏ, tất cả những số liệu tin tức trong con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy cô nàng đã tức thời được thu thập. Gã quan viên

của Cục Hiến Chương kia nhìn thấy một đám số liệu cá nhân xuất hiện trên màn hình máy đọc tin tức cầm tay, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó

coi. Sau đó hắn có chút khẽ khom người thi lễ, cung kính nói:

- Không có bất cứ vấn đề gì!

Thế nhưng mà đối với mấy gã quan viên Chính phủ Liên Bang mặc chính trang

màu đen bên cạnh gã quan viên Cục Hiến Chương kia thì lại là còn có vấn

đề. Một tên quan viên trong số đó đột nhiên cao giọng ho khẽ một chút,

sau đó đi đến trước mặt Chung Yên Hoa, nói:

- Chúng tôi là người

của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang, muốn mời Chung Yên Hoa tiểu

thư cùng chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra!

Chung Yên Hoa lạnh lùng liếc mắt nhìn gã quan viên kia, sau đó không nói một lời, trực tiếp xoay người chuẩn bị lên xe đi tiếp.

Gã quan viên căm tức, lớn tiếng hét lên:

- Cô nhất định phải tiếp nhận điều tra!

Chung Yên Hoa lại một lần nữa xoay người lại, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào cả, nhàn nhạt nói:

- Tôi không đi, ông có thể làm gì được tôi bây giờ? Ban ngành của ông có thể đối kháng được với bộ đội của tôi không?

- Chẳng lẽ cô dám dùng đến lực lượng võ trang tư nhân để đối kháng với sự điều tra của Liên Bang hay sao?

Gã quan viên vẫn không bớt phẫn nộ, nói:

- Cô phải biết rằng nếu làm như vậy, đó chính là cùng tội với phản quốc!

Đứng trước mặt một đám Robot kim loại thân thể khổng lồ, cô nàng thiếu nữ

mặc một bộ váy màu trắng nhìn qua có vẻ đặc biệt nhỏ yếu. Cô nàng nhìn

chằm chằm đối phương, mỉm cười, hỏi:

- Cho dù tôi có phản quốc, như vậy thì ông có năng lực làm gì tôi đây?

Toàn trường nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc tĩnh mịch. Đám quan viên của Chính phủ Liên Bang cũng đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên phải trả lời câu hỏi này như thế nào cho đúng. Nếu như Chính phủ Liên Bang lên

án cô nàng Tiểu Công chúa Chung Gia phản quốc, như vậy nếu như cô ta

thật sự phản bội, vậy thì Liên Bang có năng lực làm cái gì đối với cô ta đây?

Tiếp theo sau đó, Chung Yên Hoa đảo mắt nhìn về phía gã anh họ đã rất lâu không gặp lại của mình, lúc này đang đứng co rúm người

phía sau đám quan viên Chính phủ Liên Bang, cặp mày thanh tú khẽ nhíu

lại một chút, ngữ khí cực kỳ chán ghét, nói:

- Chung Nhị Lang, nể tình chúng ta có quan hệ thân thích, cho nên ngày hôm nay tôi cũng

không có giết anh. Mau nhanh nhanh chạy trở về cái Tinh cầu Vệ tinh nhỏ

kia của anh đi, đừng bao giờ đi đến Chủ tinh Tây Lâm nữa!

Gã quan viên ban ngành điều tra liên hợp khẽ cúi người xuống một chút, ngữ khí gần như van xin năn nỉ, nói:

- Chung tiểu thư, bởi vì chuyện tình này quá mức nghiêm trọng, cho nên ít nhất ngài cũng nên để cho chúng tôi hỏi ngài mấy câu đi chứ?

-

Chỉ những người nào thân là nghi phạm phạm tội mới cần phải trả lời câu

hỏi của ban ngành điều tra, còn tôi thì có hiềm nghi gì mà hỏi tôi?

Gã quan viên điều tra kia đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, ngập ngừng nói:

- Tất cả mọi người trên toàn bộ vũ trụ này đều biết rằng, trong thời gian ba năm nay, ngài luôn cùng cái gã Hoàng tử Đế Quốc tên Hứa Nhạc kia ở

cùng một chỗ với nhau…

- Đúng thế thì sao chứ?

Đuôi lông mày Chung Yên Hoa khẽ nhướng lên một chút, ngữ khí trào phúng, nhìn hắn, nói:

- Các người mỗi ngày cũng đều ở chung một chỗ với cái tên Chung Nhị Lang

ngu xuẩn ngốc ngếch này, chẳng lẽ tất cả các người cũng đều là người

điên giống hắn hay sao? Như vậy có phải tôi đây nên đem tất cả các người ném vào bệnh viện tâm thần hết hay không?

o0o

Bệnh viện

tâm thần chính là nơi tập trung những người có bệnh tâm thần. Thân là

sinh vậy có bộ óc phát triển mạnh mẽ nhất thế gian, cho nên bộ óc của

nhân loại cũng là thường xuyên xảy ra vấn đề nhất.

Cho nên bên

trong Liên Bang có rất nhiều cái Bệnh viện tâm thần. Tất cả những cái

bệnh viện tâm thần này luôn luôn bị quản chế phi thường nghiêm khắc, ra

vào tuyệt đối không chút dễ dàng gì.

Mà trong đó, một gian bệnh

viện chuyên khoa Tâm thần của Bệnh viện Quân sự Liên Bang, nằm tại phía

Nam bán cầu của Tinh cầu S1, thì lại bị giám thị nghiêm khắc hơn bất cứ

một cái bệnh viện tâm thần nào khác. Cũng không biết là do chỉ thị đến

từ loại tầng cấp nào trong Quân đội Liên Bang, luôn luôn có một chi Bộ

binh võ trang hàng năm vẫn đóng quân luôn tại trong này.

o0o

Phốc phốc!

Hai thanh âm giòn tan thanh thúy vang lên. Hứa Nhạc thong thả buông xuống

thân thể một gã binh lính vừa mới bị hắn đánh ngất xỉu, cũng không để

cho hắn phát ra bất cứ tiếng vang nào cả. Sau khi xác nhận tất cả đám

binh lính thường trú tại nơi này đều đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, nhốt

lại trong phòng hết, hắn mới lấy chìa khóa, hướng về phía sâu bên trong

bệnh viện tâm thần mà đi đến.

Nguyên nhân bởi vì chuyện tình kia

đã trôi qua một khoảng thời gian quá dài rồi, cho nên mức độ chú ý của

Quân đội Liên Bang đối với người kia đã giảm xuống một mức độ nghiêm

trọng, thậm chí đến hiện tại cũng rất có thể không còn bao nhiêu người

nhớ đến sự tồn tại của người kia cùng với cái chi bộ binh đồn trú này

nữa rồi.

Chính vì nguyên nhân đó cho nên Hứa Nhạc cũng không lo

lắng là sẽ kinh động đến đối phương. Hắn hướng về phía những con đường

hành lanh trầm mặc sâu thẳm thẳm của bệnh viện tâm thần mà đi tới, chỉ

cần chú ý tránh đi đám bác sĩ, y tá thỉnh thoảng đi lại trên hành lang

là được rồi.

Bên trong bệnh viện tâm thần nơi nơi đều tràn ngập

hương vị thuốc men, thuốc sát trùng vô cùng gay mũi. Dọc theo đường đi,

trên những bức tường màu trắng tinh còn mơ hồ có những vết đọng của nước tiểu lâu ngày để lại, đại khái có lẽ là kiệt tác do những bệnh nhân nào đó không thể không chế được hành vi mà lưu lại.

Chậm rãi đẩy ra

một căn phòng bệnh theo như kế hoạch ban đầu muốn tìm, Hứa Nhạc lại phát hiện ra trong phòng này trống không, không hề có một người nào cả, dù

là bệnh nhân bình thường cũng không có. Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại

một chút, sau đó để ý đến trên bức vách tường gần một cái gibệnh phía

Bắc gần cửa sổ, tràn ngập đủ các loại ký hiệu toán học đủ các loại hình

dáng khác nhau, cùng với vô số những công thức tính toán phức tạp, cho

dù là bản thân hắn cũng cảm thấy sâu sắc một cách dị thường.

Yên lặng nhìn mấy cái công thức toán học kia một chút, hắn mới đi ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

Hành tẩu bên trong bệnh viện tâm thần này, cũng không hề có tiếng thét chói

tai thê thảm nào, cũng không có những thanh âm điên cuồng cười nói vô

nghĩa, hoàn toàn chỉ là một mảnh tĩnh mịch trầm mặc mà thôi, gây ra cho

người ta một loại cảm giác lo lắng bất an nhàn nhạt.

Phía cuối

con đường hành lang u tĩnh đột nhiên truyền đến một vài thanh âm gì đó.

Hứa Nhạc chậm rãi đi đến căn phòng cuối cùng, đột nhiên phát hiện ra đây là một cái phòng học lớn. Mà khi hắn nhìn thấy một màn hình ảnh đang

diễn ra bên trong gian phòng học này, biểu tình trên mặt hắn nhất thời

trở nên phi thường quái dị.

Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng, bên trong bệnh viện tâm thần lại có một người chịu đi học!

Ở một đầu của gian phòng học này được bố trí một tấm bảng đen cực lớn.

Ngay phía trước tấm bảng đen kia có một gã nam nhân trung niên sắc mặt

gầy yếu, vẻ mặt vô cùng tái nhợt. Lúc này hắn đang quơ quào hai cánh

tay, lớn tiếng giảng dạy cái gì đó.

Hốc mắt của gã nam nhân trung niên kia hãm sâu xuống, mấy đầu ngón tay đang cầm viên phấn trắng thì

lại khô gầy giống hệt như những cành cây đang không ngừng run rẩy trước

gió, nhìn qua bộ dáng suy sút yếu đuối không chịu nổi. Nhưng mà trên mặt của hắn, thậm chí toàn bộ thân hình của hắn cũng đều phảng phất như bao phủ một tầng quang huy sáng rọi vậy.

- Ngày hôm nay chúng ta

cũng không có nói đến Định đề Mạc Bỉ Ô Tư, bởi vì bản thân Giáo sư ta

đây cũng chưa bao giờ hiểu được vì cái gì chỉ là một cái kết cấu một mặt đơn độc phi thường đơn giản như vậy lại sử dụng một cái tiền tố phức

tạp đến như thếmà đặt tên cả, cho nên ta chẳng có chút nghiên cứu gì đối với cái thứ này. Ngày hôm nay cái mà chúng ta học tập chính là kết cấu

mạng lưới dữ liệu đám mây!

Viên phấn trắng rất nhanh không ngừng

di chuyển bên trên tấm bảng đen phía trước, chớp mắt đã vẽ ra một cái

kết cấu mạng lưới dữ liệu đám mây phi thường phức tạp. Nhìn thấy một đám những sơ đồ kết cấu mạng lưới vừa phức tạp vừa thần kỳ nhưng lại có vẻ

rõ ràng ngắn gọn như thế kia, biểu tình trên mặt gã nam nhân suy sút lại giống như vừa ăn được một liều thuốc kích thích vậy, trở nên phi thường phấn khởi hưng trí, đôi môi không ngừng dùng tốc độ cao mà mấp máy.

- Mô hình kết cấu dữ liệu lưu trữ đám mây chính là một mô hình mạng lưới

lưu trữ dữ liệu mở rộng trong một phạm vi nhất định. Tuy rằng so với mô

hình lưu trữ dữ liệu dạng Tinh hệ như ngày nay thì càng phức tạp hơn một chút, nhưng lại là một cái mô hình thô sơ nhất của việc lưu trữ dữ liệu cộng đồng. Chẳng qua nếu như các người nghĩ muốn biết rằng mạng máy

tính điện tử tiên tiến nhất trong lịch sử nhân loại đã từng hoạt động

như thế nào, vậy thì nhất định các người cần phải tiếp xúc với những

kiến thức cơ bản nhất mới được!

Bên dưới phòng học kia đang ngồi

trầm mặc khoảng chừng hai mươi người. Từ cách ăn mặc quần áo mà nói, xem ra toàn bộ đều là những bệnh nhân của bệnh viện tâm thần này. Nhưng mà

khi nghe thấy những danh từ chuyên ngành do gã nam nhân bộ dáng suy sút

kia nói ra, mấy gã bệnh nhân này đều làm ra bộ dáng quanh co suy nghĩ,

gật gù tán thưởng, tựa hồ như phi thường hiểu rõ những cái này vậy.

Gã nam nhân bộ dáng suy sút đứng trên bảng nhìn thấy phản ứng của đám bệnh nhân bên dưới như vậy, nhất thời hưng phấn, cảm động tán thưởng, nói:

- Các người thật sự là một đám học sinh ưu tú nhất trên thế gian này, so

với đám sinh viên trong Học viện Quân sự I kia càng xuất sắc hơn rất

nhiều!

Hứa Nhạc đứng ở bên ngoài phòng học, nhìn thấy một màn

hình ảnh vớ vẩn bên trong kia, nổi khiếp sợ trong lòng dần dần biến mất, biến thành một cỗ bi thương khó hiểu nhàn nhạt.

Hắn không nghĩ muốn tiếp tục nhìn thấy một màn hình ảnh này nữa, nên trực tiếp đẩy cánh cửa phòng học ra, chậm rãi đi vào.

Gã nam nhân bộ dáng suy sút thân hình gầy yếu đứng trên bục giảng kia phẫn nộ bẻ gãy luôn viên phấn đang cầm trên tay mình, phẫn nộ gầm rú, nói:

- Học sinh đi muộn phải gõ cửa! Có hiểu cái gì gọi là tôn kính Giáo…

Thanh âm đang nói nhất thời đình chỉ lại. Khi gã nam nhân bộ dáng suy sút kia nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Nhạc, lại đưa tay lên gãi gãi đầu, sau đó

đưa hai tay xoa xoa cặp mắt, xác nhận chính mình ngày hôm qua có phải là đã bị người khác tiêm nhầm thuốc rồi hay không, cho nên vào lúc này mới có thể sản sinh ra ảo giác như thế này.

- Là tôi đây!

Hứa Nhạc nhìn thẳng vào hắn, nói:

- Tôi đến đây là muốn cứu ông ra!

Gã nam nhân đang trừng lớn cặp mắt nhìn hắn, đột nhiên nhếch môi lên một

chút, lộ ra cái miệng tràn đầy răng vàng xỉn, cười rộ lên một tràng,

biểu tình biến thành vô cùng khờ dại, nói:

- Có thuốc hút hay không? Nếu không có thuốc hút, tôi không thèm nói chuyện với cậu!

Hứa Nhạc lấy ra một hộp thuốc lá cùng với một cái bật lửa, đưa qua cho gã nam nhân.

Gã nam nhân xoay người nhìn xuống đám bệnh nhân ngồi bên dưới lớp học, phất phất tay, nói:

- Tan học rồi!

Đám bệnh nhân bên dưới đồng loạt hô lên một tiếng, làm ra vẻ hoan hô, thế

nhưng ngữ khí rõ ràng là chỉ lấy lệ cho qua. Sau đó bọn họ đứng lên,

chậm rãi thong thả đi ra khỏi phòng học. Chỉ là trên hàng ghế đầu tiên

có một gã bệnh nhân dáng người mập mạp, cũng không có đi ra khỏi phòng,

mà đi lên bục giảng, xòe tay ra, trừng mắt nhìn gã nam nhân trung niên,

hỏi:

- Kẹo đâu?

Gã nam nhân gầy yếu có nụ cười khờ dại kia đang cực kỳ hưởng thụ mà hút thuốc lá, lại chợt bị người khác cắt ngang như vậy, phi thường tức giận.

Hắn móc từ trong túi ra một túi kẹo lớn quẳng lên trên tay của gã bệnh nhân mập mạp, có chút không kiên nhẫn, nói:

- Hiện tại Giáo sư tôi phong cho cậu chức Trưởng lớp! Một phen đem bịt

kẹo này phân chia cho các bạn học đi, đừng có hở một cái mà chạy đến tìm Giáo sư tôi xin kẹo nữa! Con mẹ nó giống một kẻ ngu ngốc vậy!

- Mẹ của tôi vẫn nói tôi là một kẻ ngu ngốc mà?

Gã bệnh nhân mập mạp dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc sửa lại lời nói của gã nam nhân gầy yếu, sau đó cặp mày khẽ nhướng lên, ngữ khí ngây ngô, ngập ngừng hỏi:

- Trưởng lớp thì có thể ăn thêm vài viên kẹo được không?

- Cứ việc!

Gã nam nhân khẽ phất phất bàn tay cầm điếu thuốc lá của mình mà đuổi g

bệnh nhân mập mạp ôm theo bịch kẹo bảo bối chạy như bay ra khỏi phòng

học, sau đó, quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc đang trầm mặc đứng một bên, mỉm cười hỏi:

- Thượng tá Hứa Nhạc, tôi vì cái gì phải đi theo cậu cơ chứ?

- Bối Đức Mạn, ông chính là người thiên tài nhất trong số những người thiên tài mà tôi từng được biết!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Một người giống như ông vậy, căn bản không nên sống cả đời trong bệnh viện tâm thần!

Giới học thuật Liên Bang đối với nguồn gốc cùng với tính chất của cái loại

từ ngữ Thiên tài này, từ trước đến nay vẫn có đủ các loại thuyết pháp

không đồng nhất với nhau. Có người cho rằng những nhân vật thiên tài là

thuộc về một loại phạm trù Tâm lý Sinh vật học, trong quá trình hoạt

động cảm xúc giao hòa giữa trí lực cùng với hành vi, bọn họ có sự khác

biệt rõ ràng với những người bình thường, cho nên mới tạo thành một loại trí tuệ cùng với năng lực hành động hoàn toàn khác biệt so với những

người thuộc phạm trù bình thường.

Nhưng mà cũng có người cho rằng những người thiên tài cùng với những người bị chứng thần kinh, hoặc

bệnh tâm thần là có quan hệ chặt chẽ với nhau.

Từng có một vị

chuyên gia Phân tích tâm thần học cực kỳ nổi tiếng trong Liên Bang đã

từng phát biểu qua quan điểm chính mình đối với vấn đề này. Ở trong một

bài luận văn tham điểm của ông ta đã từng nói:

- Sự phát sinh ra

một vị thiên tài chính là kết quả của quá trình bản thân cùng với hoàn

cảnh phát sinh ra những sự xung đột kịch liệt. Về mặt này cùng với chứng thần kinh phân liệt cùng với bệnh tâm thần c những đặc điểm phi thường

giống nhau. Nhưng mà do phương thức giải quyết sự xung đột trên lại hoàn toàn bất đồng với người bệnh tâm thần, kết quả cuối cùng là hậu quả của bệnh trạng tạo thành lợi ích cho xã hội, cho nên liền được xã hội tôn

trọng hóa nó. Nghiên cứu cho thấy, những nhân vật thiên tài dạng này

thường khác với con người bình thường, lại càng rất dễ dàng trở thành kẻ bệnh tâm thần, thể chất cực kỳ suy yếu, hơn nữa lại có tính tình đặc

biệt dị dạng khác thường.

Trên thực tế thì Bối Đức Mạn chính là

loại người giống như thế. Sau khi hắn nghe thấy những lời mà Hứa Nhạc

vừa nói, cặp lông mày tinh tế hơi chút rối loạn của Bối Đức Mạn khẽ

nhướng lên một chút. Nhưng có lẽ là bởi vì đã ngây người bên trong cái

địa phương như là bệnh viện tâm thần này suốt ba năm trời, cho nên trên

mặt mày của hắn cũng đã không còn nhìn thấy cái loại hương vị ngu xuẩn,

ngây ngô như một gã thiếu niên mà năm xưa đã từng thường trực trên mặt

gã nam nhân này.

Cũng giống như cái gã nam nhân này đang chính là muốn tán thưởng lời khen của gã nam nhân đã từng gián tiếp khiến cho

chính mình phải bị tống vào trong cái bệnh viện tâm thần này ngây ngốc

suốt ba năm trời vậy!

Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch, đó đó chợt vang lên thanh âm tiếng cười nhẹ nhàng như lại ngây

ngô của một gã nam nhân.

Bối Đức Mạn sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ

hồi lâu, chợt như chạm đến chỗ mấu chốt của vấn đề nào đó, trong lòng

nhất thời hưng phấn, liền nở ra một tràng cười dài khờ dại nhưng cực kỳ

khoái hoạt. Cho dù là đám bệnh nhân bên trong bệnh viện tâm thần này

cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng bên trong nụ cười dài của hắn cất giấu một loại tình cảm hưng phấn cực độ nào đó.

- Cậu cần ta! Không!

Phải nói là cái tên gia hỏa kia đang rất cần ta! Ha ha… Ta đã biết chắc

chắn là hắn cũng không có chết mà! Đúng vậy! Một cỗ sinh mệnh do máy móc tiến hóa tạo thành, như thế nào có thể dễ dàng chết như vậy được? Ha ha ha…

- Cậu chính là muốn bảo tôi đi giúp nó đối phó với cái tên

gia hỏa khác, cái tên gia hỏa không có sinh mệnh đang nằm sâu bên dưới

lòng đất của con đường cụt kia phải không?

Bối Đức Mạn không ngừng hưng phấn vò đầu bứt tay, nói.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:

- Đúng như những gì ông nói! Trong toàn bộ Liên Bang này, cũng chỉ có một mình ông là có khả năng làm được chuyện đó, cho nên tôi mới cần sự trợ

giúp của ông!

Bối Đức Mạn cũng không tiếp tục nói gì nữa, chỉ là

dẫn đầu đi ra cửa phòng. Hứa Nhạc nhìn theo bóng dáng hưng phấn rời đi

của hắn, sau đó cũng nhanh chóng bước theo sau.

Ba năm trước đây, một gã nam nhân bởi vì thân phận chính mình là một người Đế Quốc, bị

bắt buộc phải từ bỏ lý tưởng của mình, chạy sang Đế Quốc.

Ba năm

trước đây, một gã nam nhân bởi vì chứng kiến một cái sinh mệnh nào đó

manh nha ra đời, cho nên đã bị những cái ống tiêm lạnh như băng tiêm vào cơ thể, suýt chút nữa khiến cho biến thành ngu ngốc cả đời, may mắn

không bị, nhưng mà thân thể lại biến thành một bộ dáng suy sút như ngày

hôm nay.

Ba năm sau đó, cái gã nam nhân bị buộc phải rời đi tha

hương kia đã dẫn theo đám huynh đệ may mắn còn sống sót của mình quay

trở về Liên Bang. Hắn trở về cũng không phải vì muốn chứng minh chính

mình là một anh hùng Liên Bang, hay là một gã Thái Tử gia Đế Quốc, mà là vì những huynh đệ không phải chết trên sa trường, mà là chết trong âm

mưu kia báo thù! Vì trả thù, cho nên hắn trở về!

Ba năm sau đó,

cái gã nam nhân bị người ta tiêm thuốc suýt chút nữa biến thành ngu ngốc kia, gặp lại được cái gã nam nhân từ bên Đế Quốc kia quay trở về, sau

đó giống như ba năm trước đây vậy, sau khi nở rộ một tràng cười dài khờ

dại, liền đi theo gã nam nhân kia ra ngoài. Cũng không phải bởi vì muốn

chứng minh trí tuệ thiên tài của chính mình, mà là vì muốn báo thù cái

cuộc sống khốn khổ của chính mình trong ba năm qua! Vì báo thù cho nên

hắn đi theo người khác ra ngoài!

Hai cái gã nam nhân trước kia là kẻ thù sinh tử của nhau, hiện tại vì cùng chung một cái mục đích, cho

nên đã cùng nhau đi chung một con đường, đi ra khỏi gian phòng học. Hai

gã người điên kia mang theo trong đầu những ý tưởng riêng, cùng nhau đi

ra khỏi bệnh viện tâm thần.