Gian Khách

Quyển 4 - Chương 344: Lý tưởng đầu đời

Trong bầu không khí tĩnh mịch trầm mặc này, Hứa Nhạc đột nhiên quay sang nhìn Quý Hỏa, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Kỳ thật chúng ta đã từng có lần tiếp xúc qua, ông hẳn là nên biết thói quen làm việc của tôi a!

Vẻ mặt của Quý Hỏa nhất thời ngơ ngẩn, kể từ sau khi hắn tiếp nhận sản

nghiệp từ gia tộc mình, liền bắt đầu một mực tiến hành buôn lậu các loại súng ống đạn dược, những người mà hắn từng giao tiếp qua không phải là

các thủ lĩnh Hắc bang hoặc là những tổ chức ngầm không thể xuất đầu lộ

diện nào đó, lại không nhớ rõ là đã từng gặp qua đối phương bao giờ cả.

Hứa Nhạc bình thản nhắc nhở hắn:

- Đã từng có ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm đột nhiên tiêu thất…

Biểu tình trên mặt của Quý Hỏa nhất thời trở nên cứng ngắc, điếu thuốc lá

mùi thô vẫn một mực thiêu đốt, nhưng lúc này đã không còn chút mùi vị gì nằm trong tay hắn, phốc một tiếng liền rớt xuống mặt đất, khuôn mặt

giương mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc đờ đẫn, căn bản không nói nên lời được.

Thân là gã thương nhân buôn lậu duy nhất trong toàn bộ vũ

trụ giành được quyền tiêu thụ loại súng trường nhắm bắn tỉa TP kia,

không ai biết được năm đó sau khi Quý Hỏa nhìn thấy đống hàng hóa này

này đã động tâm đến mức như thế nào. Thậm chí có một lần tiến hành buôn

bán, hắn đã bị những cái điểm đỏ nhỏ mê hoặc này dụ dỗ, đột phát lên một chút dũng khí, ý đồ muốn âm thầm chiếm dụng mười cái hòm lớn loại súng

trường bắn tỉa này tự trang bị cho chính mình, hoặc là nâng cao giá cả

cung cấp cho Liên Bang hoặc là Đế Quốc.

Nhưng mà ngay thời điểm

khi mà hắn đã sắp đặt hết thảy mọi chuyện, chuẩn bị tiến hành chuyện

này, thì ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm buôn lậu súng ống đạn dược tiên

tiến nhất dưới tay của hắn đột nhiên không hề có bất cứ lý do gì mà phát sinh một hồi nổ mạnh, biến thành một đống tro tàn bên trong không gian

vũ trụ tối đen.

Quý Hỏa trong lúc nổi giận đã đối với chuyện tình này tiến hành một hồi điều tra phi thường chi tiết cặn kẽ, xác nhận rõ

ràng kể từ khi cập không cảng tiếp cận hàng hóa cho đến lúc xuất phát,

cũng không có bất luận ngoại nhân nào trà trộn vào ba chiến Phi thuyền

Chiến hạm này, như vậy thì ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm này sẽ vì cái

gì mà phát sinh nổ mạnh đây?

Đúng lúc này thì một bức bưu kiện

điện tử xuất phát từ thế lực thần bí cung cấp hàng hóa loại khẩu súng

trường bắn tỉa TP tiên tiến kia, đã công bố tất cả đáp án cho hắn. Bên

phía cung cấp hàng hóa đã lạnh lùng nhắc nhở hắn, nếu như lần sau còn

xuất hiện thêm loại tình huống như thế này nữa, vậy thì tràng nổ mạng

kia cũng không chỉ là ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm không mà thôi!

Đối phương có được một loại năng lực khủng bố thần bí khó có thể tưởng

tượng nổi, để cho từ đó về sau mỗi lần Quý Hỏa tiến hành buôn lậu cái

loại súng trường bắn tỉa TP tiên tiến này, biểu hiện luôn luôn đặc biệt

cẩn thận thành thật. Mãi cho đến ngày hôm nay, trong dãy ghế khách quý

này, hắn mới biết được, cái bên cung cấp hàng hóa thần bí kia không ngờ

lại có quan hệ với Hứa Nhạc như thế này!

Từ dưới chân nhặt lên

điếu thuốc lá mùi thô vẫn còn cháy dở kia, Quý Hỏa có chút run run đem

điếu thuốc lá nghiền vào trong cái gạt tàn thuốc cho tắt hẳn, ngẩng đầu

lên nhìn Hứa Nhạc, thanh âm có chút khàn khàn, nói:

- Tôi đồng ý với lời đề nghị của ngài!

Ngay cả gã đầu lĩnh buôn lậu súng ống đạn dược hung ác bất tuân nữa cũng đã

tỏ vẻ thần phục như vậy rồi, thì đám đầu lĩnh kiêu hùng của Bách Mộ Đại, sớm đã bị những lời nói kia của Hứa Nhạc chấn động khiến cho tâm thần

rung động, cũng đều không có bất cứ kẻ nào nhảy ra tỏ vẻ chính mình dũng cảm không sợ nữa.

- Nếu như chư vị không có dị nghị gì nữa. vậy

mời theo chúng ta rời đi, tìm một nơi nào đó im lặng, các người cùng với Lý Duy nói một chút về chuyện trận chiến tranh này nên dùng phương thức có thể diện nhất nào mà kết thúc đi, còn có các chi tiết tương quan

khác nữa…

Hứa Nhạc bình thản giải thích, nói:

- Chúng ta

đều là những người từ bên ngoài đến, chuyện đàm phán này nọ, chung quy

vẫn là chuyện tình riêng giữa các người cùng với Lý Duy hoặc là Lâm Bán

Sơn a!

Nói xong những lời này, hắn đi đến bên cạnh chiếc xe lăn,

một phen đem phương hướng của chiếc xe lăn thay đổi lại, phụ giúp Đạt

Văn Tây hướng về phía bên ngoài dãy ghế lô mà đi tới.

Bên trên

chiếc xe lăn lộ ra một cái ba lô quân dụng nặng trình trịch, bên trong

có hơn mấy chục cái bài vị bằng kim loại thuộc về Quân đội Liên Bang.

Chủ nhân của những cái bài vị kim loại này cũng đều đã táng thân trong

khói thuốc súng cùng với âm mưu trên Tinh cầu Mặc Hoa kia.

Chiếc

xe lăn kia thông thả lướt đi qua bên cạnh cỗ thi thể lạnh như băng của

Địch Tạp Nhĩ. Đạt Văn Tây lạnh lùng liếc mắt nhìn cỗ thi thể kia một

cái, đem khẩu súng hoa cải đang cầm trong tay mình bình tĩnh đặt lên

trên đầu gối.

Đám chiến sĩ đội viên trung thành nhất, thân cận

nhất dưới tay của Đạt Văn Tây ở dưới sự tập kích của chi bộ đội chiến

đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí trong doanh địa NTR kia, toàn bộ đã hy sinh rồi. Mà hắn mặc dù ở trong rừng tại Chiến khu Tây

Nam đã thu hồi được một cái mạng, thế nhưng khoang chữa bệnh trên phi

thuyền lại không thể nào bảo trụ được hai cái chân của hắn, cuối cùng

cũng phải cắt bỏ từ đầu gối trở xuống, thậm chí sau này còn lưu lại một

vài di chứng đáng sợ nữa.

Hứa Nhạc vỗ vỗ đầu vai của hắn mấy cái, cũng không nói cái gì.

Tất cả mọi người đều biết Địch Tạp Nhĩ là con chó trung thành của Mạt Bố

Nhĩ, trong lần hành động này, tất cả mọi người đều cố tình một phen đem

lão già này lưu lại cho Đạt Văn Tây đích tay giết chết, chính là bởi vì

tất cả mọi người đều biết rõ ràng, hiện tại người oán hận Chính phủ Liên Bang sâu nhất, chính là cái gã thanh niên đang ngồi trên xe lăn kia.

Lúc này trong hành lang cũng đã đứng đầy nghẹt những người, đám nhân viên

bảo vệ lúc trước phảng phất như là hoàn toàn biến mất, vào lúc này không biết vì cái gì lại đột nhiên đổ xô chạy tới. Đám nhân viên cận vệ không có mang theo súng ống, hoặc là âm thầm giắt theo vài khẩu súng ống nho

nhỏ trong người, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy những ông chủ của

chính mình bị đám đội viên của Tiểu đội 7 áp giải đi ra, căn bản không

ai dám có động tác bất ngờ gì cả.

Theo chiếc xe lăn thôi động,

hai khẩu súng ống tối om kia nhẹ nhàng đảo quét qua xunh quanh, mấy gã

đại nhân vật kiêu hùng của Bách Mộ Đại cũng trầm mặc di động theo, tất

cả mọi người bên trong cái hành lang đông đúc này cũng theo bản năng

hướng về phía hai bên mà tách ra.

Một tầng sóng biển giống như là bị ma pháp tách ra vậy, mặc dù cũng không đồ sộ, thế nhưng lại khiến

cho kẻ khác khắc sâu ấn tượng!

o0o

Một đám người đang trầm mặc đứng cuối của cái hành lang, chính là Lý Duy cùng với đám thành

viên Cô Nhi Bang của hắn. Đám thanh niên cô nhi trước giờ vẫn luôn lấy

việc tàn nhẫn không sợ chết mà trứ danh này, nhìn chằm chằm về phía gã

nam nhân đang hướng về phía chính mình mà đi tới, ngửi ra được trên

người của đối phương rõ ràng truyền tới khí tức quân doanh thiết huyết

nồng đậm, trên khuôn mặt cũng không có xuất hiện bất cứ một tia thần sắc tàn nhẫn điên cuồng không nói lý lẽ gì cả, mà chỉ có nghi hoặc cùng với cảnh giác mà thôi.

Ở trên sàn thi đấu quyền anh sinh tử ra mặt

giúp cho Cô Nhi Bang đánh thắng trận thi đấu gần như không có cơ hội

chiến thắng, ngay sau đó lại còn ra tay bắt giữ đám đầu lĩnh của Hội

nghị Bách Mộ Đại, nhìn thế nào đi nữa thì cũng chính là bằng hữu của

chính mình, bọn họ đến đây chính là để trợ giúp chính mình, nhưng mà bọn họ vì cái gì lại chịu trợ giúp chính mình?

Đám nam nhân rõ ràng

là xuất xứ từ Quân đội này, không ngờ lại có thể dễ dàng nhẹ nhàng mang

theo súng ống lẻn vào trong Hội trường, bình tĩnh bắt lấy đám nhân vật

kiêu hùng khủng bố tàn nhẫn kia, hơn nữa lại phô bày ra thực lực quá mức đáng sợ so với những gì mà chính mình từng tưởng tượng, đáng sợ đến mức khiến cho trong lòng đám thành viên Cô Nhi Bang cũng đều lộ ra vẻ lo

sợ.

Những người không biết gì mới có thể không sợ, những người

không có chút vướng bận gì thì cũng không có chút lo lắng nào. Đám thành viên của Cô Nhi Bang này có thể ở trong tràng chiến tranh thiết huyết

này mà đau khổ chống đỡ suốt một tháng trời, buộc cho đám thành viên Hội nghị Bách Mộ Đại lâm vào cục diện bế tắc, chính là nương dựa vào loại

khí chất này. Nhưng mà vào lúc này, bọn họ cũng biết cái gã nam nhân có

cặp mắt ti hí đang phụ giúp đẩy chiếc xe lăn đi ở trước nhất chính là

Hứa Nhạc, cho nên bọn họ mới sợ hãi cùng với cảnh giác.

Đám người lăn lộn trong giới hắc đạo Bách Mộ Đại đối với cái tên này chính là có

sự kính sợ vô hạn, nhưng mà hắn lại là một người Đế Quốc, như vậy thì

mấy gã hán tử đi cùng bên cạnh hắn chẳng lẽ chính là đám bộ đội đặc

chủng Hoàng gia Đế Quốc trong truyền thuyết kia hay sao? Nếu như đối

phương đột nhiên trở mặt muốn chiếm cứ toàn bộ Bách Mộ Đại thì phải làm

sao bây giờ?

Đúng vào lúc này, đám người Cô Nhi Bang đột nhiên

phát hiện ra, thủ lĩnh Lý Duy của chính mình phảng phất vốn như là không hề nhìn thấy hai cái họng súng tối om của đối phương, cũng không thèm

để ý đến những ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo của mấy người bên cạnh, cứ như

vậy mà dang tay ra tiến tới.

Hứa Nhạc cũng buông hai bàn tay đang đẩy chiếc xe lăn ra, dang rộng hai cánh tay, trầm mặc ôm chặt một cái,

dùng sức vỗ mạnh về phía sau lưng đối phương mấy cái, thể hiện sự tưởng

niệm sâu sắc của chính mình.

o0o

Bên ngoài hội trường lúc

này đang đậu rất nhiều xe, đang có rất nhiều những phần tử võ trang, rất nhiều loại khí giới hỏa lực cao có uy lực vô cùng kinh người, nhưng mà

đám người Hứa Nhạc lại phảng phất như là vốn dĩ không hề nhìn thấy những thứ này vậy, trầm mặc leo lên ô tô, hướng về phía thành Nam của Gia Tư

Thành mà chạy đi.

Đám nhân vật kiêu hùng của Bách Mộ Đại cũng

đồng thời phất phất tay ý bảo đám thuộc cấp của chính mình nên bảo trì

bình tĩnh, sau khi gọi mấy cú điện thoại quan trọng, liền đi theo đoàn

xe của Lý Duy, hướng về phía địa phương khác mà chạy đi.

Cũng

không có chấp nhận sự an bày của Cô Nhi Bang, Hứa Nhạc cùng với đám đội

viên của chính mình ở phía thành Nam Gia Tư Thành tự mình lựa chọn một

cái khách sạn bình dân, sau đó có một đêm ngủ ngon tràn ngập hương vị

ngọt ngào.

Chung Yên Hoa hiện tại đang ở trên phi thuyền, có Phỉ

Lợi Phổ chăm sóc, mặt khác tuy rằng hiện tại đại khái tất cả mọi người

Bách Mộ Đại đều đã biết chính mình đến đây rồi, nhưng mà bởi vì một màn

hình ảnh xuất hiện trong hội trường ban ngày, khiến cho bọn họ cũng

không quá mức lo lắng sự an toàn.

o0o

Sáng sớm ngày hôm

sau, Hứa Nhạc tỉnh dậy, sau khi rửa mặt chảy đầu xong, đơn giản dùng một chút điểm tâm, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía những cảnh sắc tiêu điều dưới đường, ngắm nhìn phong cảnh nơi tha hương.

Cánh cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra.

Hứa Nhạc nhìn thấy thần sắc mệt mỏi tiều tụy trên mặt của Lý Duy, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Đàm phán suốt một đêm, đối với mày mà nói quả nhiên so với việc chiến

đấu suốt một tháng trời còn gian nan hơn rất nhiều a! Thật sự không rõ

ràng mày vì cái gì lại kiên trì với cái lý tưởng kia cơ chứ?

-

Trong lúc chúng ta còn ở phố Chung Lâu, mỗi khi gặp phải những bang phái khác, ai cần mỗi ngày đều tiến hành đàm phán đâu cơ chứ?

Lý Duy

nhíu mày rồi tiếp tục đi vào, đón nhận tách trà trong tay của hắn, nhẹ

nhàng hớp lấy hai ngụm, sau đó cầm lấy một bản văn kiện trong tay mình,

đưa qua cho Hứa Nhạc, nói:

- Tuy rằng tất cả về mặt chi tiết thì

tranh chấp một thời gian rất dài, về phần những tiền đền bù thương vong

cùng tiền trợ cấp kia thật sự rất là đau đầu, nhưng mà trên cơ bản thì

cũng không có vấn đề gì quá lớn, bên phía Hội nghị hứa hẹn ngay ngày hôm nay lập tức sẽ rút quân!

- Cái này là cái gì?

Hứa Nhạc nhìn xuống cái văn kiện trong tay mình, nhíu mày, hỏi.

- Là hiệp nghị ngưng chiến, đối phương yêu cầu đích thân mày phải ký tên

trên đó. Tuy rằng người phụ trách đàm phán là tao, đối tượng đàm phán là sản nghiệp của Bán Sơn huynh, nhưng mà rất rõ ràng, nếu như mày không

kýên của chính mình lên bản hiệp nghị này, đám lão gia hỏa kia căn bản

không an tâm…

Hứa Nhạc khẽ cười cười, đón nhận cây bút do Lý Duy chuẩn bị sẵn đưa ra, ký hạ tên họ của chính mình vào trong đó.

Một phen đem bản hiệp nghị đã được ký tên nhìn lướt qua một cái, Lý Duy cầm theo bản văn kiện hướng bên ngoài phòng bước đi. Đến lúc hắn đi đến cửa đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa

Nhạc một lúc khá lâu, sau đó mới thở dài một hơi, cực kỳ cảm khái, nói:

- Tao thật sự không nghĩ đến cuộc đời này tao còn có thể gặp lại mày!

Chúng ta cũng còn rất trẻ a, chỉ cần không cố tình tránh mặt nhau, cuối cùng cũng đều có thể gặp lại!

- Tao lập tức phái người tiến hành đổi chổ cho bọn mày một nơi tốt hơn một chút.

Lý Duy khẽ phất phất một chút bản hiệp nghị ngưng chiến trong tay mình, nở nụ cười tươi tắn, nói:

- Đến lúc tao trở về, nếu như mày đã nghỉ ngơi tốt rồi, tao dẫn mày đi

dạo phố một vòng. Nơi này hiện tại chính là thành thị của tao rồi!

- Nhìn cái bộ dáng đắc ý thối tha của mày kìa!

Hứa Nhạc lắc lắc đầu một chút, nghe được hai chữ dạo phố kia, trong lòng

nhất thời động tâm một chút. Ba năm trước đây hắn đã từng ghé qua Bách

Mộ Đại một lần rồi, nhưng mà mãi vẫn không có cơ hội ở trong phiến Tinh

vực lạ lẫm này dạo mấy vòng xem thử. Thoáng suy nghĩ một chút, hắn tiến

hành liên hệ với Phỉ Lợi Phổ:

- Ông cùng Tiểu Dưa Hấu xuống dưới đây chơi đùa một chút đi!

o0o

Thời điểm khoảng chừng hơn mười giờ một chút, Hứa Nhạc cùng với đám đội viên tiến hành thay đổi khách sạn. Đám người Hùng Lâm Tuyền thì có đám đội

viên trẻ tuổi của Cô Nhi Bang mang theo ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ

hỗ trợ sắp xếp, còn Hứa Nhạc thì bị Lý Duy không một chút khách sáo lôi

kéo ra ngoài.

Chiếc xe hơi thể thao Ngân Sắc U Linh cực kỳ sang

quý thong thả chạy ở trên con đường lớn trong thành thị Gia Tư Thành,

Hứa Nhạc mở lớp kính cửa sổ thủy tinh xuống, tò mò ngắm nhìn phong cảnh

trên phố. Chiếc Phi thuyền trung chuyển vào buổi tối ngày hôm trước đã

đến Ba Phổ Tinh, ngay sau khi đáp xuống mặt đất liền luôn một mực tiến

hành sưu tập tin tức tình báo, lập ra kế hoạch tác chiến, đúng không là

không có cơ hội nghiêm túc ngắm nhìn những kiến trúc thiên hình quái

trạng, hình thù kỳ lạ ở trên cái Tinh cầu này.

Loại phong cách

kiến trúc tại Bách Mộ Đại này cùng với phong cách kiến trúc trên Thủ Đô

Tinh Quyển quả thật không chút giống nhau, mặc dù vẫn có chút thiên

hướng theo phong cách Liên Bang, nhưng lại có rất nhiều những khác biệt

đặc thù. Bề ngoài của mỗi một tòa kiến trúc cũng đều không chút giống

như những tòa kiến trúc bên cạnh, những đường cong lộ ra phi thường quá

dị. Nếu như muốn khen ngợi thì có thể nói là tràn ngập phong cách nghệ

thuật phong tình, còn như nếu không thích thì lại có thể nói là hết sức

dị dạng.

Từ khu vực thành Nam chạy đến vùng ngoại thành, dọc theo hai bên con đường mơ hồ có thể nhìn thấy vô số những lỗ vết đạn lởm

chởm. Bởi vì cái trận chiến tranh kéo dài liên miên suốt một tháng trời

này, cho nên khắp nơi cũng đều tràn ngập ý tứ xơ xác tiêu điều. Nhưng mà ở sâu bên trong những tòa kiến trúc vẫn có thể rõ ràng ngửi thấy được

một loại hương vị hỗn loạn giữa khói thuốc súng cùng với máu tươi nhàn

nhạt.

Hứa Nhạc cũng không có thói quen ngửi thấy những mùi vị hỗn loạn của khói súng cùng với huyết nhục pha trộn bên trong một phiến

thành thị như thế này, tựa như mỗi lần hắn đi đến Cảng Đô, tình tự của

hắn nhất thời đều trở nên có chút mạnh mẮ

Cũng may địa phương hai người lựa chọn uống rượu lại rất thanh tĩnh cùng với đơn giản.

Đây là một cái quán thịt dê nướng, vào ban ngày cái quán này vốn không có

buôn bán, nhưng mà một khi chiếc xe ô tô thể thao Ngân Sắc U Linh, hiện

tại đã biến thành biểu tượng hộ thân phù trong toàn bộ Gia Tư Thành này

đậu ở đầu đường của cái quán này, thì ông chủ quán cùng với đám nhân

viên làm thuê, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trên mặt nhất thời toát

ra một bộ dáng nhiệt tình cùng với kích động vô hạn, dùng tốc độ nhanh

nhất ở bên lề đường bày ra một cái bàn vuông nhỏ cùng với hai cái ghế.

Hứa Nhạc cùng với Lý Duy từ thời điểm còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã bắt đầu

quen biết với nhau, từ thời thơ ấu cho đến lúc thiếu niên vẫn luôn cùng

nhau ở trong khu hầm mỏ bỏ hoang cùng với những quảng trường hắc đạo phố Chung Lâu cùng nhau lăn lộn. Tình cảm của hai người bọn họ có thể nói

là không cần phải khách sáo với nhau nữa, chỉ cần hai bình rượu, liền có thể một phen tâm sự với nhau.

- Mày còn nhớ rõ cái giấc mộng đầu đời của tao là cái gì hay không?

Lý Duy ngửa đầu lên, một ly rượu mạnh trong veo vô sắc nhất thời quán nhập vào trong bụng, cảm giác nóng bỏng thấu tâm can trong khoảnh khắc liền

khiến cho sắc mặt của hắn đỏ ửng lên một trận.

- Đương nhiên là nhớ rõ, mày chính là nghĩ muốn trở thành một gã Lão đại hắc bang mạnh mẽ nhất Hà Tây Châu a!

Hứa Nhạc chậm rãi ngăn nắp không để ý gắp một cái lổ tai heo ngâm chua,

chậm rãi nhai nuốt, sau đó bưng lên chén rượu đồng dạng ngửa cổ uống,

tuy rằng động tác uống thong thả, nhưng mà đồng dạng vẫn uống cạn sạch

ly rượu.

- Ý tao nói cũng không phải là cái này, cái mà tao nói chính là cái lý tưởng sớm nhất của tao kìa!

Hứa Nhạc khẽ giật mình một cái, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra một tia nụ cười hoài niệm, nói:

- Mày chính là nghĩ muốn một phen đem toàn bộ thịt bò trên sáu cái sạp bán thịt trong chợ đêm đổ hết vào một cái nồi mà ăn!