Gian Khách

Quyển 4 - Chương 333: Liên Bang hôm nay (Hạ)

Gã quan viên thẩm vấn nhất thời mất đi tính nhẫn nại, hoặc là nói đúng

hơn rằng, đối với một cô nàng thiếu nữ phía sau không có bất cứ bối cảnh gì cả, hiện tại lại bị tất cả mọi người xung quanh dùng một loại ánh

mắt khác thường mà nhìn chằm chằm vào, thì hắn căn bản khinh thường

không muốn đầu nhập vào bất cứ một chút sự nhẫn nại nào cả. Hắn quơ cánh tay lên, hung hăng đánh cho cô nàng nữ nhân tội nghiệp kia một cái tát

tai cật lực.

Bốp một tiếng giòn tan vang lên. Cô nàng nữ nhân Nhu Tư đưa tay lên ôm chặt lấy má mình, thống khổ khóc lóc van xin:

- Van cầu các người hãy thả tôi ra đi! Tôi thật sự cái gì cũng đều không

biết hết mà! Con gái của tôi tuổi vẫn còn nhỏ, hiện tại nó đang ở nhà

một mình chờ tôi! Nó sẽ rất sợ hãi đó!

- Một tên nghiệt chủng của đám người Đế Quốc, cho dù ở nhà có bị chết đói đi chăng nữa, đại khái

cũng sẽ không có người hàng xóm nào lên tiếng báo nguy đâu, càng không

có bất cứ kẻ nào hảo tâm đi đến bên cạnh cửa sổ nhòm ngó dùm cho một

cái!

Cặp lông mày của gã quan viên thẩm vấn chậm rãi nhướng lên,

dùng một cái thở dài thườn thượt nhằm biểu đạt sự thương xót của chính

mình. Theo một cái thở dài của hắn, trong đầu của Nhu Tư phảng phất như

là xuất hiện một màn hình ảnh, một cô bé con nhỏ tuổi ốm yếu nào đó, bộ

dáng phi thường yếu ớt, đang nằm dài dưới sàn nhà ẩm ướt, cuối cùng biến thành một cổ thi thể chết đói khô héo đáng sợ. Cái hốc mắt nhỏ bé của

cỗ thi thể đáng thương hãm sâu xuống, một con dòi bọ nào đó không biết

tên từ trong đó đục thủng tròng mắt chui ra…

Mặc dù trong lòng

Nhu Tư biết rõ ràng một màn này không có khả năng phát sinh, thế nhưng

lại vẫn như cũ bị những lời nói nhìn qua như là thương hại, kỳ thật là

vô cùng độc ác của đối phương kích động khiến cho sắp sửa lâm vào điên

cuồng. Cô nàng nữ nhân tội nghiệp run giọng lẩm bẩm, nói:

- Không có khả năng, không có khả năng… Nó cũng đã bảy tuổi rồi, bản thân sự tự biết kiếm thức ăn mà…

Thời gian trầm mặc kéo dài cực kỳ dễ dàng làm cho sự sợ hãi lên men. Đây

chính là một loại thủ pháp thẩm vấn cực kỳ thông thường nhưng cũng vô

cùng có hiệu quả. Gã quan viên thẩm vấn nhìn chằm chằm cô nàng nữ nhân

nhìn qua đã sắp điên cuồng đến mức không thể khống chế được nữa, chậm

rãi cúi đầu xuống, ở bên tai nàng ta giống như một tên ma quỷ dụ hoặc,

nhẹ nhàng mềm mại thủ thỉ:

- Có muốn gặp lại đứa con gái nhỏ bé

đáng yêu của chính mình hay không? Có nghĩ muốn về nhà đích thân chiếu

cố đứa con gái đang bị bệnh của chính mình hay không? Có nghĩ muốn đích

thân đút cho nó một bát cháo nóng hổi ngon lành hay không? Chỉ cần cô cố gắng nghiêm túc nhớ thật kỹ lại một chút, mấy năm trước đây, người

chồng quá cố của cô, Hà Hữu Hữu, có phải là đã từng cùng người này gặp

mặt hay không?

Bức ảnh chụp cực kỳ quen thuộc kia lại một lần nữa xuất hiện trên bàn, ngay trước mặt của vị nữ chiêu đãi viên nhà hàng

Nhu Tư đáng thương kia. Bức ảnh chụp này rõ ràng là do camera theo dõi

chụp lén mà được, hình ảnh mặc dù có chút mơ hồ, nhưng mà vẫn như cũ có

thể nhìn ra được đó là tại một buổi tiệc tối sang trọng nào đó, ở dưới

góc phải của bức mình có ghi rõ ràng chính xác thời gian chụp.

Trong bức hình chụp này, xuất hiện một gã quân nhân sĩ quan, trên người mặc

một bộ quân trang, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ hương vị âm hàn lạnh lẽo nhàn nhạt, đang cùng với Hà Hữu Hữu, đồng dạng cũng mặc một bộ quân trang cấp bậc Thượng úy đi lướt nhau mà qua. Đầu của hai người bọn họ

hơi có chút khẽ nghiêng xuống phía dưới, có lẽ chỉ là một loại động tác

vô tình mà thôi, nhưng mà vẫn có thể lý giải rằng bọn họ đang lặng lẽ

nói cái gì đó với nhau…

Cô nàng nữ chiêu đãi viên Nhu Tư giương

mắt nhìn chằm chằm vào gã nam nhân xuất hiện trong tấm hình chụp bên

cạnh người chồng quá cố của chính mình kia, cố gắng muốn xác nhận thân

phận chân chính của người đó, chú ý tới việc tuy rằng trên người gã nam

nhân này mặc một bộ quân trang, nhưng mà cũng không có quân hàm.

- Tôi… tôi thật sự không biết cái gã nam nhân này!

- Cố gắng suy nghĩ cẩn thận lại một chút đi!

Gã quan viên ôm chặt lấy hai đầu vai có chút run rẩy của Nhu Tư, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, cất giọng nói nhẹ nhàng ôm nhu, nhỏ nhẹ chậm rãi hướng

dẫn:

- Lúc ấy là mua thu năm 67 Hiến lịch 37 Liên Bang, trong

buổi tiệc tối chúc mừng Cục trưởng Cục Quy trình Quản lý Cơ giới Quân

khu I vừa mới nhậm chức. Cái gã nam nhân đang cùng với chồng của cô nói

chuyện chính là đang tạm thời giữ chức vụ tại Cục Quy trình Quản lý Cơ

giới. Hơn nữa sau khi buổi tiệc tối kết thúc, hắn đã từng đi đến nhà các người, còn có đưa ra một cái vòng cổ trân châu cực kỳ quý báu làm lễ

vật mừng tân hôn của các người… Cô có nhớ ra chưa?

Cô nàng nữ

chiêu đãi viên nhà hàng Nhu Tư mơ hồ đoán ra được gã quan viên Chính phủ này là đang muốn làm chuyện gì. Bản thân nàng ta chỉ là một vị phụ nhân thiện lương mà thôi, nghe được những lời hắn nói, toàn thân nhất thời

cảm thấy cực kỳ rét lạnh. Nàng ta thật sự không nghĩ muốn dựa theo lời

giao phó của đám quan viên này mà đi hãm hại vị nam nhân mà nàng ta

không biết là ai kia.

Nhưng mà trải qua suốt một đêm dài thẩm vấn không ngừng nghỉ khiến cho tâm thành của nàng ta đã lâm vào tình trạng

hỏng mất. Hơn nữa cộng với nổi nhớ nhung đối với đứa con gái bé bỏng ở

nhà, cùng với sự sợ hãi khủng bố cực lớn trong lòng kia, khiến cho nàng

ta căn bản không thể nào nói nên lời phản đối được.

Nàng ta chỉ có thể si ngốc gật gật đầu không ngừng theo những lời nói của gã quan viên thẩm vấn, run giọng thì thào nói:

- Nhà tôi không có cái vòng cổ trân châu nào cả!

- Cái này tự nhiên có thể dễ dàng kiếm được trong nhà của cô mà thôi!

- Nhưng mà… cái gã nam nhân này, hắn tên là gì vậy?

- Hắn tên là Lợi Hiếu Thông!

Gã quan viên thẩm vấn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vị nữ nhân đang có chút

ngây ngốc điên cuồng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên mới vừa rồi kia

vẫn còn vô cùng lạ lẫm, biết chuyện tình này rốt cuộc cũng đã làm cho

thỏa đáng. Tâm tình của hắn nhất thời trở nên thoải mái, nở nụ cười đắc ý nhàn nhạt, đưa tay lên xoa xoa cái mi tâm có chút nhức mỏi của mình,

quay sang phân phó đám thuộc cấp phía sau, nói:

- An bày cho nhân chứng tắm rửa sạch sẽ một chút, kiếm một vài đồ trang sức trang nhã cho nàng ta. Nhất là phải kiếm một cái vòng cổ trân châu sang quý đeo cho

nàng ta, sau đó chính thức tiến hành ghi chép thẩm vấn!

o0o

Ở trong mắt của rất nhiều đồng sự cùng với các sinh viên, thì Tiễn Thừa

Đồng chính là một người vô cùng vĩ đại và xuất sắc. Hắn ta đậu thủ khoa

trong kỳ thi nhập học Đại học Lê Hoa tổ chức tại Lê Minh Châu, sau đó

rất nhanh học xong bốn năm đại học, trực tiếp học luôn lên bằng Thạc sĩ, bảo vệ thành công luận án, trở thành một Nghiên cứu sinh chuyên nghiệp

của Hiệp hội Sinh viên Liên Bang. Bởi vì thành tích tốt nghiệp Cao học

quá mức nổi trội xuất sắc, cho nên hắn đặc biệt được Hiệu trưởng Học

viện Lê Hoa đặc cách phong chức Phó Giáo sư, mời ở lại trường làm Nghiên cứu sinh dài hạn. Tiền cảnh thật sự là một mảnh sáng lạn.

Thế

nhưng mà từ sau khi một bài tham luận đột nhiên xuất hiện trên diễn đàn

học sinh của Đại học Lê Hoa, trên cái nhãn hiệu vĩ đại gắn trên người gã Phó Giáo sư trẻ tuổi Tiễn Thừa Đồng đã bị gán lên một cái nhãn mác xấu

xa dày cộm.

Bất luận là hắn ta ở trong vườn trường, hoặc là ở

trong Thư viện Khu H tra cứu tư liệu, hay là ở dưới khu căn tin dưới lầu ký túc xá nữ sinh Mai Viên ăn cơm buổi xế, thậm chí là ngẩn người ngắm

cảnh bên cạnh dòng sông Hoa Hồng nổi tiếng, thì cũng đều có thể cảm nhận được sau lưng mình bị người khác quẳng ném vô số những ánh mắt khác

thường, đều có thể nghe được đủ các thanh âm trào phúng nghị luận, thậm

chí là những lời mắng chửi ác độc nhất nữa.

Bởi vì trong cái bài

tham luận nặc danh đăng trên diễn đàn của Đại học Lê Hoa kia, đã dùng

những lời nói cùng với những chứng cứ chính xác không cho phép người

khác nghi ngờ, tố giác hắn ta lúc ở thời kỳ còn học Trung học, đã liền

bắt đầu tiếp nhận sự giúp đỡ của Cơ Kim Hội Tu Thúc!

Trong dĩ

vãng, Cơ Kim Hội Tu Thúc ở bên trong Liên Bang, chính là một tổ chức Quỹ đầu tư tiền tệ khổng lồ nhận được sự tôn kính của tất cả mọi tầng lớp

xã hội Liên Bang. Nhưng mà kể từ lúc Chính phủ Liên Bang bắt đầu ra tay

công kích về phía Thất Đại Gia Tộc, thì dưới sự cố tình kích động của vô số Kênh tin tức truyền thông, tất cả mọi người đều biết rõ ràng bối

cảnh Thai Gia đứng phía sau Cơ Kim Hội Tu Thúc này.

Lại xác nhận

được Cơ Kim Hội này thông qua những tờ chi phiếu khổng lồ mà thu mua hết thảy những nhân tài vĩ đại trong các công ty, xí nghiệp, tập đoàn lớn

trong Liên Bang, hướng về phía Chính phủ cùng với các công ty xí nghiệp

khổng lồ, thậm chí cả bên phía Quân đội mà tiến hành thẩm thấu, chính là một cái tổ chức âm mưu khổng lồ từ trên xuống dưới.

Liền thậm

chí ngay cả Chu Ngọc, người được Đỗ Thiếu Khanh vô cùng thưởng thức kia, cũng bởi vì đã từng nhận qua sự giúp đỡ của Cơ Kim Hội Tu Thúc, suýt

chút nữa cũng đã bị bên phía Chính phủ Liên Bang tiến hành cách ly thẩm

tra. Huống chi Tiễn Thừa Đồng cũng chỉ là một gã Phó Giáo sư trẻ tuổi

bình thường bên trong vườn trường Đại học Lê Hoa mà thôi.

Hiệu

trưởng Tòng Bất Tri mặc dù có thể trợ giúp hắn ta ứng phó với sự thẩm

tra của các ban ngành Chính phủ, thế nhưng lại không có cách nào ngăn

cản rất nhiều người bên trong vườn trường một phen đem hắn ta xem thành

một tên chó săn vô sỉ của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang.

Mỗi khi gặp phải những lời nói mắng chửi xấu xa sau lưng, đủ các loại dạng thức

khiêu khích cùng với khinh bỉ đối với mình, Tiễn Thừa Đồng mãi vẫn luôn

trầm mặc cô đơn thừa nhận, không hề làm ra bất cứ phản ứng nào cả. Thỉnh thoảng hắn ta lại dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ cặp kính mắt gọng đen trên

sống mũi, chất phát liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại tiếp

tục bình thản tiếp tục đi tới.

Ngày hôm nay vừa mới tan buổi học

sáng, Phó Giáo sư Tiễn Thừa Đồng vừa mới đi ra khỏi phòng học, quẹo qua

một cái hành lang rộng vắng vẻ, liền bị hơn mười gã sinh viên biểu tình

cực kỳ kích động bao vây xung quanh. Trong đó có một gã nam sinh viên bộ dáng văn nhược yếu ớt, lại cực kỳ thô bạo đem hắn ta đẩy ngã sát vào

bức tường sau lưng, ngữ khí hung tợn nói:

- Tiễn Thừa Đồng, thái

độ của mày cực kỳ không thành thật! Nghĩ rằng chỉ cần bảo trì trầm mặc

thì liền có thể khiến cho chúng ta quên đi sự dơ bẩn bao phủ ngập tràn

trên người mày hay sao? Đừng có quên rằng cái mà mày đang tiêu xài chính là những đồng tiền dơ bẩn của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang! Mà mấy cái

đồng tiền này cũng đều là do bọn chúng bóc lột từ trên người của những

dân chúng khốn khổ ở dưới tầng chót của Liên Bang đó! Cái học viện Phó

Giáo sư của mày, thậm chí là toàn bộ quần áo, giày dép đang mặc trên

người của mày, tất cả đều nhuộm đẫm mồ hôi nước mắt a!

Tiễn Thừa

Đồng đưa tay đẩy nhẹ cặp kính mắt trên sống mũi, trầm mặc dựa thẳng lưng vào bức tường phía sau, cũng không mở miệng nói bất cứ lời biện giải

nào cả, cũng không có thừa nhận chính mình có những tội ác gì không thể

nào tha thứ cả.

Một gã sinh viên nào đó bình thường nổi danh ôn hòa cất tiếng khuyên giải, nói:

- Tiến Phó Giáo sư, chỉ cần cậu có thể khẳng khái tham gia vào buổi sinh

hoạt buổi tối ngày hôm nay, dùng những gì mà chính mình đã từng trải

qua, tố giác tấm màn đen vô sỉ của Cơ Kim Hội Tu Thúc, nói cho tất cả

những đồng học cùng với dân chúng vẫn như cũ bị lợi ích che mờ cặp mắt,

đám Đại Gia tộc này đến tột cùng có những dụng tâm hiểm ác như thế nào

đối với Liên Bang, chúng tôi nguyện ý chấp nhận cho phép anh trở lại một cuộc sống bình thường như những Nghiên cứu sinh khác của Đại học, thừa

nhận anh là một Thỉnh giảng viên vĩ đại…

Tiễn Thừa Đồng liếc mắt

nhìn về phía gã nam sinh viên có khuôn mặt hàm hậu đang đứng bên ngoài

đám người, vừa rồi mới lên tiếng khuyên nhủ mình, nhận ra rằng hắn đã

từng tham gia vào buổi tham luận công trình nguyên lý của chính mình, có chút khẽ mỉm cười, tỏ vẻ cảm tạ sự tín nhiệm của đối phương. Thế nhưng

hắn lại vẫn như cũ không có mở miệng đáp ứng lời yêu cầu của đám người

này.

Sự trầm mặc này của hắn nhất thời chọc giận đám người kia.

Nhất là một cô nàng nữ sinh viên có cặp môi mỏng nhẹ đang mím chặt lại

một cách quật cường, đứng ở trước nhất trong đám người, nhìn chằm chằm

vào những phản ứng của Tiễn Thừa Mặc. Cô nàng nữ sinh viên này dùng

thanh âm cực kỳ kích động, lớn tiếng khiển trách:

- Tiễn Thừa

Đồng, chẳng lẽ anh không biết rằng cái đám Đại Gia tộc này là một đám

hỗn đản khốn kiếp như thế nào hay sao? Bọn chúng âm thầm khống chế Liên

Bang đã mấy ngàn năm qua, thậm chí hơn cả vạn năm qua, hơn nữa còn muốn

khống chế sự tự do của anh, của tôi, của tất cả chúng ta, tựa như một

tên ác quỷ ẩn nấp trong bóng đêm vậy!

- Cơ Kim Hội Tu Thúc giúp đỡ anh nhằm mục đích gì, anh phải thành thật khai báo ra hết!

- Ông chủ lớn đứng phía sau hậu trường của cái quỹ Cơ Kim Hội tà ác này

chính là cái mụ Nữ hoàng Huyết tinh không việc ác gì không làm của Thai

Gia kia! Anh có biết hay không, mụ ta ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu

nuôi dưỡng bao nhiêu con ngựa hoang? Mỗi ngày ăn bao nhiêu ký thịt bò?

Mụ ta ở bên trong Chính phủ nuôi dưỡng bao nhiêu gã đồng lõa, có bao

nhiên vị Luật sư, vị Kiểm sát quan chính nghĩa đã bị bàn tay đen của mụ

ta âm thầm hãm hại?

- Cái mụ đàn bà huyết tinh kia không ngờ lại

dám dùng tài nguyên Tinh quặng mỏ mà đi uy hiếp Chính phủ Liên Bang,

thậm chí còn muốn ra tay can thiệp vào trận chiến tranh chính nghĩa này

nữa!

Cô nàng nữ sinh viên này cực kỳ kích động, thanh âm kêu gào

gần như là kiệt lực, trên cổ không ngừng nổi lên gân xanh, thậm chí

trong thanh âm còn mang theo một chút cảm giác khóc lóc nức nở kỳ diệu

khó hiểu nữa. Cặp môi mỏng dính không ngừng kêu lớn thảm thiết:

- Như vậy mà anh còn không chịu nhận mình sai hay sao?

Tiễn Thừa Đồng nhìn thấy cái khuôn mặt bởi vì kích động phấn khởi bi phẫn

quá mức mà trở nên vặn vẹo trước mặt mình, đưa tay lên đẩy nhẹ cặp mắt

kính gọng đen trên sống mũi, chỉ cười cười chứ không nói lời nào.

Cô nàng nữ sinh viên kích động này tên là Lâm Sài Nhi, là một Lĩnh tụ vận

động sinh viên cực kỳ nổi tiếng trong vườn trường Đại học Lê Hoa, bên

cạnh dòng sông Hoa Hồng nổi tiếng, đồng thời cũng là một người ủng hộ

cực kỳ cuồng nhiệt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ. Cô nàng lớn lên xem như là có

chút thanh tú, hai năm trước đây cũng đã từng có một thời gian không

ngừng viết thư tình gửi cho hắn.

Nhưng mà Tiễn Thừa Đồng căn bản không thích nàng ta!

Cái này cũng không quan hệ gì đến chuyện mối quan hệ luyến ái giữa thầy và

trò… cũng không có quan hệ gì đến chuyện Tiễn Thừa Đồng kén chọn, hay do bộ dáng của cô nàng không đủ mức hấp dẫn. Hắn ta chỉ là không thích

những câu chữ quá mức mãnh liệt, quá mức cuồng nhiệt, thể hiện loại tình cảm điên cuồng gần như là biến thái của cô nàng bên trong các bức thư

tình kia. Hắn không thích cái loại khí tức cuồng nhiệt lúc nào cũng xuất hiện trên mặt cô nàng, không thích cái nụ cười tự kỷ có một loại cảm

giác điên cuồng lúc nào cũng thường trực trên mặt cô nàng, tóm lại chính là không thích…

Cho nên hắn đã cự tuyệt lời tỏ tình cuồng nhiệt của Lâm Sài Nhi.

Sau chuyện đó một thời gian, Lâm Sài Nhi tham gia vào cuộc tranh cử chức vụ Chủ tịch Hội Sinh Viên Đại học Lê Hoa, kết quả thất bại. Lại tham gia

vào cuộc tranh cử chức vụ Chủ tịch Hội Sinh Viên trong khoa, kết quả vẫn như cũ thất bại. Mãi cho đến thời gian một năm gần đây, bên trong vườn

trường Đại học Lê Hoa xuất hiện hình thức các sinh viên tụ tập sinh hoạt thành những nhóm nhỏ, hơn nữa đám sinh viên cũng càng ngày càng trở nên dễ dàng kích động hơn, cô nàng phảng phất như là chợt tìm ra được cái

sân khấu phù hợp để cho mình trở nên sáng rọi. Chỉ trong khoảnh khắc, cô nàng liền xoay mình biến thành một nhân vật phong vân trong giới Sinh

viên.

Tiễn Thừa Đồng lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc nào cũng

tràn ngập biểu hiện cuồng nhiệt của Lâm Sài Nhi, nhớ tới những câu từ

cũng đồng dạng vô cùng cuồng nhiệt bên trong những bức thư tình lúc

trước, nhịn không được mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Tôi không cho rằng mình có cái gì sai cả.

Đám sinh viên đang vây công xung quanh hắn nghe được hắn đã chấp nhận mở

miệng nói chuyện, nhất thời trở nên yên lặng hơn một chút.

Tiễn Thừa Đồng đưa tay đẩy nhẹ cặp kính mắt gọng đen trên sống mũi, đảo mắt nhìn mọi người một vòng, nhẹ giọng nói:

- Tôi không biết rõ lắm mụ Nữ hoàng huyết tinh mà Lâm đồng học vừa mới

nói kia là ai, còn về phần những lời lên án nặng nề này, hẳn là nên do

những cơ cấp Tư pháp của Liên Bang đưa ra, chứ không nên do một tòa soạn báo Sinh viên bình thường nào đó đưa ra…

Hơi khẽ dừng lại trong chốc lát, hắn mới tiếp tục bình tĩnh nói:

- Nếu như người mà Lâm đồng học ám chỉ chính là Thai phu nhân, như vậy

thì tôi cần phải nói rằng, mãi cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng có cơ

hội được gặp qua những đại nhân vật giống như Thai phu nhân vậy. Đúng

vậy! Quả thật tôi đã từng nhận qua sự giúp đỡ của Cơ Kim Hội Tu Thúc…

Hơn nữa tôi còn ký qua hiệp nghị, hứa hẹn sau khi tốt nghiệp, dưới điều

kiện chế độ làm việc ngang bằng, tôi sẽ ưu tiên lựa chọn làm việc cho Cơ Kim Hội!

Đám người xung quanh bắt đầu xao động hẳn lên.

Phó Giáo sư Tiễn Thừa Đồng nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt trên miệng, tiếp tục bình thản nói:

- Vì cái gì tôi phải nhận sự giúp đỡ của Cơ Kim Hội Tu Thúc? Hiện tại

đương nhiên nếu như nói lúc đó tôi không biết sau lưng Cơ Kim Hội Tu

Thúc có bối cảnh như thế nào, cũng đã không có bất cứ ý nghĩa nào nữa.

Nhưng mà chẳng qua cho dù năm đó lúc tôi học trung học, biết được đây là quỹ đầu tư của Thai Gia, thì tôi cũng vẫn như cũ chấp nhận sự giúp đỡ

đó.

- Bởi vì tôi thật sự rất nghèo!

- Kỳ thi tuyển nhận

học bổng miễn phí của Học viện Quân sự I, tôi không đậu. Học viện Quân

sự II, Học viện Quân sự III lại không ở Tinh cầu S1. Lúc đó tôi nghèo

đến mức ngay cả tiền lộ phí để đến các Tinh cầu khác thi tuyển, tôi cũng không gánh vác nổi. Tôi chỉ có thể ghi danh vào Học viện Lê Hoa mà

thôi!

- Điều kiện để nhận học bổng hỗ trợ cho sinh viên nghèo

theo học Nghiên cứu sinh của Chính phủ Liên Bang thật sự quá mức khắc

nghiệt. Mà tài liệu cùng với học phí và các khóa trình để tôi theo học

khóa trình chuyên ngành của tôi thật sự quá mức nặng nề, không chừa ra

cho tôi bất cứ một chút thời gian nào để ra ngoài làm công kiếm tiền cả, làm thế nào để có thể vay tiền học tập cùng với kiếm học bổng được đây? Ngay thời điểm khi điểm số trong trường của tôi hơi cao một chút, tôi

đã bắt đầu làm đơn xin cấp học bổng từ Chính phủ Liên Bang… Kết quả ngay cả tiền vay của Hội Sinh Viên mãi cũng không có xuống đến tay, mà suất

học bổng thì lại bởi vì nguyên nhân gì đó mà tôi không biết được, lại bị một vị đồng học có thành tích không bằng tôi, nhưng có gốc gác quen

biết tốt hơn tôi, thành công lấy đi…

Tiễn Thừa Đồng liếc mắt nhìn những cành cây lê hoa bao phủ một màu trắng tinh giống hệt như những

đóa hoa tuyết xinh đẹp bên ngoài vườn trường, bình tĩnh nói giống như là tự thuật vậy:

- Tôi muốn có thời gian nghiên cứu, tôi có khả

năng nghiên cứu cao hơn… Mà ở cái thời điểm đó, thì cũng chỉ có Cơ Kim

Hội Tu Thúc chấp nhận không hỏi bất cứ xuất xứ gì, chỉ nhìn bảng điểm

của tôi, liền đồng ý cung cấp cho tôi một khoản vay không lợi tức chậm

hoàn trả, như vậy tôi mới dám ghi danh vào Đại học Lê Hoa làm Nghiên cứu sinh.

Hắn thu hồi ánh mắt lại, liếc nhìn đám đồng học đứng bốn phía xung quanh, nhàn nhạt hỏi:

- Nếu là các người ở vào trường hợp của tôi, các người sẽ lựa chọn như thế nào?

Lâm Sài Nhi mẫn cảm từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra được một cảm giác trào phúng nồng đậm, không biết vì cái gì, rốt cuộc cũng khó có thể ức chế

được cỗ cảm giác phẫn nộ cùng với xấu hổ trong lòng mình, thanh âm cao

vút lên, khàn giọng nói:

- Đây đều là cái cớ mà thôi!

Bốp một tiếng vang lên, nàng ta dùng sức tát một cái thật mạnh lên trên mặt của Tiễn Thừa Đồng.

Một hồi thanh âm kêu gào phảng phất như là thanh âm trống trận, đám người

vây công xung quanh có chút chẳng biết phải trả lời câu hỏi của hắn như

thế nào, sự hoạt kê cùng với xấu hổ trong lòng hóa thành một sự phẫn nộ

nồng đậm, nhất thời nhào lên, xô ngã Tiễn Thừa Đồng ngã rạp xuống mặt

đất. Không biết là gã sinh viên nào từ trong lớp Hóa học lấy ra một lọ

thuốc nhuộm màu đỏ như máu, đem đổ toàn bộ lên trên người của hắn.

- Đánh chết cái tên chó săn đến chết cũng không hối cải của đám Thất Đại Gia Tộc Liên Bang khốn kiếp!

Tầng tuyết trắng mùa đông bao trùm toàn bộ mặt đất, bên trong khu vườn

trường im lặng mà xinh đẹp của Đại học Lê Hoa bị thanh âm hỗn loạn cùng

với cuồng nhiệt chiếm cứ.

Khắp nơi trong các hành lang cùng với các dãy phòng học cũng đều quanh quẩn đủ các loại thanh âm hô khẩu hiệu:

- Đả đảo Thất Đại Gia Tộc!

- Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vạn tuế!

o0o

Vào ngày cuối cùng của năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang, toàn bộ khu vực Bắc

bán cầu bị bao trùm bởi một tầng tuyết trắng mông lung.

Vào ngày

này, tờ Nhật báo Liên Bang theo lệ thường ra một bản đặc san xuất bản

sớm, đăng trước nội dung văn bản diễn văn chào mừng tân niên mà ngày mai Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh sẽ đọc trước Dinh thự Tổng Thống. Tổng

thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh vừa mới hoàn thành năm công tác thứ hai của

nhiệm kỳ thứ hai của mình, tựa hồ cũng không có bị cuộc hành quân trầm

mặc kia ảnh hưởng đến, bình tĩnh ôn hòa mà tràn ngập sức mạnh lực lượng

chính trị, viết ra một bản diễn văn thật dài, trong đó lại sử dụng rất

nhiều những câu cú so sánh cách điệu, thành công điều động lên cảm xúc

hưng phấn của rất nhiều dân chúng Liên Bang.

Cũng trong ngày hôm

đó, chi đội ngũ Cuộc hành quân trầm mặc do Thai Chi Nguyên suất lĩnh

cũng bắt buộc phải dừng lại tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục trong một cái Sân vận động nào đó trên đường. Vị Nghị viên thanh niên trẻ tuổi thân

thể gầy yếu này, lúc này đang đứng ở bên trong một căn văn phòng, được

hệ thống lò sưởi cao cấp sưởi ấm như một luồng gió xuân, nhìn về phía

con đường đang bị tuyết trắng bao trùm ở phương xa.

Trong lòng

hắn nghĩ tới cái tin tức kinh người vừa mới nhận được kia, cặp lông mày

thanh tú lúc này cũng phải nhíu lại thật chặt, tựa hồ như muốn nhìn thấy rõ ràng Liên Bang sang năm mới đến tột cùng sẽ biến thành bộ dáng như

thế nào.

Trong bài diễn văn đọc mừng tân tiên kia, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã thỉnh cầu toàn thể dân chúng Liên Bang, hãy vì trận chiến tranh vũ trụ kéo dài liên miên nhiều năm trời này, mà cố gắng

sống qua một khoảng thời gian năm tháng kinh tế tiêu điều này. Sau đó

ông ta tuyên bố quyết định sẽ đem địunh mức dự toán chi tiêu của Chính

phủ trong năm tới giảm xuống một khoảng thấp nhất từ trước cho đến giờ

trong lịch sử Liên Bang.

Tất cả mọi người trong Liên Bang cũng

đều phải thể hiện sự cống hiến của bản thân đối với tập thể, cùng dắt

tay nhau vượt qua khoảng thời gian cực khổ gian nan này, vì sự thắng lợi cuối cùng của Liên Bang, không có bất luận kẻ nào có tư cách được hưởng đặc quyền đặc lợi cả.

o0o

Cục Quản lý Dược phẩm Thực phẩm Liên Bang là một ban ngành quản lý trực thuộc quyền quản lý của Chính

phủ Liên Bang cùng với Cục Hiến Chương liên hợp. Ở bên trong Liên Bang,

cái ban ngành này thật sự cũng không quá mức nổi danh, thế nhưng trên

thực tế lại nắm trong tay đại lượng quyền lực thật lớn. Tất cả các công

tác giám thị kiểm tra thực phẩm, bao gồm cả thịt tổng hợp cùng với các

loại hải sản đánh bắt được trong Liên Bang, cùng với toàn bộ lượng thuốc men tiêu thụ trên toàn bộ lãnh thổ Liên Bang, cũng đều phải trải qua sự phê duyệt của cái ban ngành này.

Vị Cục trưởng đại nhân tiền

nhiệm của Cục Quản lý Dược phẩm Thực phẩm Liên Bang bởi vì có mối quan

hệ thân thiết cùng với Nam Tương Gia, sau khi đau khổ chống đỡ sự chèn

ép mạnh mẽ từ nhiều phía, cuối cùng cũng thành công tại nhiệm được quá

hai năm rưỡi, rốt cuộc cũng bởi vì mắc phải một cái sai lầm cực kỳ nhỏ

bé không đáng nhắc tới, lại bị bên phía Dinh thự Tổng Thống lạnh lùng

cướp đoạt đi chức vụ.

Vị Cục trưởng tân nhiệm chính là bác sĩ Vi

Bố. Vị bác sĩ này bởi vì phụ trách công tác điều trị cho Mạt Đại Nhi

tiểu thư nhiều năm, cho nên nhận được sự tín nhiệm mạnh mẽ của Tổng

thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh. Hơn nữa trong công tác cải cách chữa bệnh

tại Bệnh viện Trung ương Liên Bang đã cung cấp ra những công trình trí

tuệ cực kỳ hữu ích, cho nên sau khi ông ta tiếp nhận chức vụ Cục trưởng

Cục Quản lý Dược phẩm Thực phẩm Liên Bang, liền nhận được sự kính sợ

tuyệt đối của đám thuộc cấp, tất cả mọi sự cải cách thay đổi của ông ta, vốn dĩ không hề gặp phải bất cứ lực cản nào cả.

Vào ngày cuối

cùng của năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang, Cục trưởng Vi Bố đội gió tuyết

cuồn cuộn, đáp máy bay đi đến Cảng Đô tham gia một Hội nghị Liên tịch

quan trọng của giới Y khoa Liên Bang. Xem ra ngày đầu tiên năm mới ông

ta nhất định sẽ không thể trải qua một cách ấm áp với gia đình được rồi. Nhưng mà khuôn mặt ông ta ở phía sau lớp kính chống đạn của chiếc ô tô

sang trọng, nhìn không ra bất cứ một tia tình tự không vui vào cả. Bên

trong những nếp nhăn trên vầng trán bình tĩnh cất giấu một tia đắc ý cực kỳ vi diệu.

Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, sau khi ông ta bắt máy cũng không có lên tiếng nói chuyện, mà chỉ là cười

cười nhàn nhạt.

- Ca ca, em đã tiến vào được Ban Quản Trị của Hiệp hội Y dược Liên Bang rồi!

Bên phương diện thực phẩm bởi vì có sự tồn tại của Cục Hiến Chương quản lý, cho nên vị Cục trưởng Vi Bố đại nhân của chúng ta căn bản không thể

nhúng tay quá sâu vào được. Nhưng mà ngành sản xuất y dược mà giá trị

sản lượng hằng năm cao đến mức mấy trăm vạn ức Liên Bang Tệ kia, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, liền sẽ liên tiếp cung cấp cho ông ta vô số

những thù lao khổng lồ, cuồn cuộn không ngừng!

o0o

Cái Sở

luật sư Sự vụ mà năm xưa khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh lâm vào

tình thế túng quẫn nhất thành lập nên, chỉ có tổng cộng ba nhân viên

công tác mà thôi. Ngoại trừ hai vợ chồng Tổng thống tiên sinh ra, chỉ

còn có thêm một người, là Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, là một gã sinh viên đã bị Khoa Pháp Luật Đại học Thủ Đô khai trừ vì nhân phẩm đạo đức không

tốt.

Gã sinh viên thất nghiệp phụ trách chân chạy việc trong Sở

luật sư Sự vụ nghèo túng năm xưa, sau hai mươi năm trôi qua, hiện tại

rốt cuộc cũng đã trở thành một gã quan viên có quyền thế ngập trời bên

trong Bộ Thương Nghiệp Liên Bang!

Ngày cuối cùng của năm 75 Hiến

lịch 37 Liên Bang, Trưởng ban Trợ lý Bộ Thương Nghiệp Liên Bang Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, bí mật đáp Phi thuyền Vũ trụ đến Bách Mộ Đại. Nhưng mà

nghi thức hoan nghênh tổ chức tạo Không cảng Bách Mộ Đại diễn ra so với

nghi thức đón tiếp Tổng thống tiên sinh tại Liên Bang không ngờ còn long trọng hơn rất nhiều. Vô số những mỹ nữ cùng với hoa tươi xếp hàng đón

chào từ tận dưới chân Phi thuyền ra đến cổng Không cảng. Tin tưởng rằng

như thế nào cũng không thể bảo trì nổi cái sự bí mật chân chính này.

Chẳng qua vị Địch Tạp Nhĩ tiên sinh thật sự không ngại chuyện này. Những bí

mật chân chính của quan chức Chính phủ, luôn luôn nằm ở những địa phương mà ánh mắt của dân chúng không cách nào nhìn tới được.

Ví dụ như là trong buổi tiệc tối chiêu đãi cùng ngày, ông ta nhận được một tấm

chi phiếu với những con số 0 dài dằng dặc, vì thế ông ta liền quên bẵng

đi mất chữ ký trên tấm chi phiếu đó chính là một gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược xú danh rõ ràng lan xa khắp nơi trong cả Liên Bang

lẫn Bách Mộ Đại.

Ví dụ như là rạng sáng ngày hôm sau, ông ta đẩy

ra cô nàng nữ nhân toàn thân trần trụi nằm trong lồng ngực chính mình,

đứng xuống khỏi giường, đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn phiến trang viên cực kỳ xinh đẹp cùng với rộng lớn thuộc về chính mình, tâm tình phi thường

sung sướng cùng với thỏa mãn như vậy. Ông ta căn bản không cần biết đến

bên dưới những gốc hoa hồng, hoa mai… đang nở rộ khoe sắc bên trong

trang viên này đã mai táng không biết bao nhiêu thi thể của những nữ nô

Bách Mộ Đại.

o0o

Bởi vì nguyên nhân đang trong thời gian

chiến tranh, cho nên nền kinh tế Liên Bang lâm vào trì trệ, thậm chí còn mang theo một chút hương vị tiêu điều xơ xác nữa. Một đám chuyên gia

của Liên Bang, trước khi chiến tranh xảy ra, đã mạnh miệng tuyên bố cuộc chiến tranh này chắc chắn sẽ kéo theo nền khoa học kỹ thuật cùng với

kinh tế của Liên Bang phát triển một cách bão táp, vào thời khắc này sớm đã trầm mặc một cách tập thể.

Tại Tượng Thụ Châu Tinh cầu S2,

một gã công nhân bộ dáng gầy còm nhìn vào những đồng tiền lương ít ỏi

xuất hiện trong bao thư tiền lương của chính mình, nhịn không được nhẹ

nhàng thở dài một tiếng. Hắn ta tham gia và ba Liên đoàn Công nghiệp

Liên Bang, nhưng cũng không có có tham gia vào Cuộc hành quân trầm mặc

kia, cũng không có gia nhập vào phe phái ủng hộ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ

khác. Bản thân hắn ta chỉ thầm nghĩ chính mình thành thành thật thật cần cù, nghiêm túc, thành khẩn công tác, sau đó hẳn là nhận thêm được một

chút tiền thù lao xứng đáng, bình thản trải qua cuộc sống gia đình tạm

đầy đủ, mặc dù không quá mức giàu có nhưng tràn ngập tình cảm phong phú

ấm áp.

Nhưng mà giá cả hàng hóa gia tăng liên hồi như vậy, cuộc

sống gia đình tạm đầy đủ trong sự mơ ước của hắn căn bản không có biện

pháp nào duy trì được.

o0o

Trên phố Chung Lâu Nạp Tây Châu Đại khu Đông Lâm, một đám cô nhi nheo nhóc đã sớm nghĩ cảm thấy cuộc

sống của chính mình căn bản không có biện pháp nào tiếp tục được nữa…

Kể từ khi các nguồn tinh quặng mỏ trên Tinh cầu Đông Lâm hoàn toàn khô

cạn, không có các nguồn tinh quặng mỏ khác thay thế, đại đa số đám cô

nhi năm xưa đã lớn lên rồi. Ít nhất nhân số cô nhi trên Tinh cầu Đông

Lâm đã giảm xuống rất nhỏ, chính vì thế cho nên Chính phủ vô cùng đơn

giản trực tiếp cắt giảm hoàn toàn những trợ cấp phúc lợi giành cho đám

cô nhi trước đây. Thế nhưng mà mặc dù là nhân số không nhiều lắm, nhưng

mà đám cô nhi này vẫn như cũ nghĩ muốn sống sót, muốn cuộc sống của

chính mình càng đỡ hơn một chút.

Hai đứa thiếu niên bộ dáng

khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, giương mắt nhìn chằm chằm vào mớ

thịt bò chợ đen bày bán trong một cửa hàng có chút âm u, không ngừng

nuốt nước miếng thèm thuồng. Bọn chúng nghĩ muốn nhào lên cướp giật một

phen. Nhưng mà những cái vết sẹo trên cổ tay không ngừng nhắc nhở bọn

chúng, cái đám thương nhân buôn lậu chợ đen này so với đám quan viên

Chính phủ kia cũng chẳng đáng yêu hơn chút nào cả.

o0o

Bên trong một khu dân cư tập trung của một nông trường cơ giới nào đó trên

Tinh cầu S3, một vị thiếu phụ mái tóc đã hoa râm, tần ngần ngắm nhìn

những quả táo chất lượng tốt cực kỳ sang quý bày bán ít ỏi trong cửa

hàng tạp hóa, do dự một lúc thật lâu sau đó mới móc chút tiền ít ỏi còn

lại ra mua một vài quả, sau đó chậm rãi xoay người quay trở về căn nhà

ọp ẹp của chính mình.

Trên cái bàn thờ lớn đặt nghiêm trang ở

giữa nhà, có đặt một bức ảnh chụp đen trắng. Trên bức ảnh chụp này, là

một gã chiến sĩ Liên Bang độ tuổi còn khá trẻ, biểu tình trang trọng,

nghiêm túc, phảng phất như vẫn còn đang sống cùng với bảo hộ cho gia

hương, cho người mẫu thân tuổi đã già của chính mình.

Vị thiếu

phụ bộ dáng còm cõi một phen đem ba quả táo sang quý xinh đẹp giống hệt

như ba khỏa thủy tinh bóng ngời đặt lên trước bức di ảnh của đứa con

trai duy nhất của chính mình, sau đó run rẩy kiểng cao mũi chân, nhẹ

nhàng hôn một cái lên bức di ảnh trắng đen.

Cuối cùng bà ta mới quay trở lại ngồi lên chiếc ghế sô pha cũ nát, lặng yên không một tiếng động rơi lệ…

o0o

Trong bài diễn văn tuyên đọc vào ngày mừng năm mới, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ

tiên sinh đã nói, hiện tại địch nhân lớn nhất của toàn thể Liên Bang

chính là đám người Đế Quốc dã man hung tàn cùng với đám Đại Gia tộc đang ẩn núp phía sau tấm màn đen mà đục khoét Liên Bang. Sự nguy hiểm lớn

nhất mà Liên Bang đang gặp phải chính là những trào lưu tư tưởng hiểm ác nguy hại, ví dụ như là Chủ nghĩa đầu hàng, ví dụ như luận điệu màn đen

âm mưu, ví dụ như là Chủ nghĩa quý tộc hưởng lạc tha hóa…

Vì nhằm để chiến thắng được đám địch nhân phi thường cường đại này, vì để cho

Liên Bang có thể chân chính thực hiện được sự tự do dân chủ cùng với hòa bình chân chính, thì toàn thể dân chúng cần phải dựa theo sự tự giác về mặt căn bản nhất, cần phải mạnh mẽ ngăn cản cùng với chống lại sự xâm

nhập của những trào lưu tư tưởng hiểm ác này…

o0o

Vị Cục

trưởng Vi Bố đại nhân này, vừa mới chấm dứt xong cuộc Hội nghị Liên tịch quan trọng tại Cảng Đô, hiện tại đang mệt mỏi ngồi ở trên một bộ ghế sô pha bằng da thuộc cực kỳ quý báu, đặt giữa một gian phòng nghỉ dưỡng

cực kỳ xa hoa đắt đỏ. Sau khi xác nhận tất cả mọi người đi theo mình

cũng đều đã rời đi cả rồi, ông ta mới móc từ trong túi áo ra một hộp

thuốc Tây Nạp Phi, móc một viên ra, nuốt nhanh vào trong bụng.

Tắt hoàn toàn điện thoại di động, vị Cục trưởng đại nhân thay đổi một kiện

quần áo ngủ làm bằng lụa tơ tằm cực kỳ sang quý mà ông ta đặt mua từ

giới buôn lậu tơ lụa Đế Quốc, ngồi chờ đợi dược hiệu của loại thuốc kích dục nổi tiếng Đế Quốc bắt đầu phát tác, ông ta thò tay xuống hạ bộ phía sau lớp áo ngủ tơ lụa đắt tiền, bắt đầu say mê xoa bóp nhàn nhạt, hô

hấp trong miệng cũng càng ngày càng dồn dập hơn…

Thân là một gã

thuộc cấp nhận được sự tín nhiệm mạnh mẽ của Tổng thống tiên sinh, Cục

trưởng Vi Bố làm việc từ trước đến giờ vẫn luôn luôn phi thường cẩn

thận. Ông ta tuyệt đối sẽ không để cho ở trên vấn đề quan hệ nam nữ của

chính mình để cho người ta bắt lấy được bất cứ nhược điểm nào cả…

Trên cái màn hình lớn gắn trên tường, hiện tại đang chiếu một bộ phim kích

dục bạo dâm nữ nô cực kỳ kích thích. Chỉ bấy nhiêu đây thôi cũng đã đủ

khiến cho ông ta cảm thấy phi thường hưng phấn rồi. Bởi vì cái này chính là thứ mà bên phía Liên Bang tuyệt đối không bao giờ có…

Cũng may là bên phía Đế Quốc có…

Khoảng chừng mười giây đồng hồ sau đó, Cục trưởng Vi Bố đại nhân thở mạnh một

hơi dài tràn đầy sự thỏa mãn, sau đó quyết luyến tiếc nuối đưa tay tắt

đi bộ phim hấp dẫn đã đến hồi kết thúc kia. Trong lòng vị Cục trưởng đại nhân không khỏi có chút hâm mộ cuộc sống của đám quý tộc Đế Quốc bên

kia. Ngoại trừ những thứ tuyệt hảo như là lụa tơ tằm chẳng hạn, bọn họ

lại còn có rất nhiều rất nhiều thứ có thể hưởng thụ được…

Nếu như Quân đội Liên Bang có thể đánh thẳng đến Thiên Kinh Tinh, chính mình có thể nào hướng Tổng thống tiên sinh thỉnh cầu được trao quyền trở thành

Chấp chính quan Đặc biệt tại Đế Quốc hay không nhỉ?

o0o

Vị Thủ tịch Trợ lý Bộ Thương Nghiệp Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, vào lúc này

đang cực kỳ hưởng thụ một đĩa thịt bò nướng tái chín năm phần trên cái

bàn ăn cực kỳ sang trọng. Ngay bên cạnh ông ta là một gã thương nhân

buôn lậu nổi danh tại Bách Mộ Đại, đang hạ giọng nỉ non với ông ta:

- Đây chính là món ăn đặc biệt dựa theo khẩu vị của Lâm Viên mà tiến hành chế biến, nhưng khối thịt bò này tuyệt đối không phải là thịt bò tổng

hợp, sự khác biệt hiển nhiên là phi thường lớn!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh đưa tay cầm lấy cái khăn ăn trắng hơn cả tuyết trên bàn, tao nhã

nhẹ nhàng lau khẽ khóe môi mình, nở nụ cười hưởng thụ, nói:

- Tuy rằng mục đích chung của chúng ta chính là phải tiêu diệt Lâm Bán Sơn

cùng với tất cả những gì nằm trong tay hắn, thế nhưng những loại hưởng

thụ mang tính chất nghệ thuật tao nhã như thế này, nhất định phải bảo

tồn cùng với phát huy mạnh mẽ lên nữa!

o0o

Hết thảy phải

là vì Liên Bang, cho nên cần phải có sự hy sinh. Nhưng mà mỗi khi có đại sự gì đó phát sinh, như vậy kẻ bị đưa ra hy sinh vĩnh viễn cũng chỉ là

những dân chúng bình thường nhất, tuyệt đối không có chút quyền phát

ngôn nào cả. Bọn họ đến tột cùng là vì cái gì mà phải hy sinh? Phải hy

sinh vì cái gì?

Hết thảy phải là vì Liên Bang, cho nên không có

bất cứ ai có đặc quyền. Nhưng mà Thất Đại Gia Tộc Liên Bang còn chưa có

bị hủy diệt, thì ngay bên trong Chính phủ Liên Bang đã xuất hiện ra một

giai tầng đặc quyền hoàn toàn mới rồi!

Hết thảy phải là vì Liên

Bang, cho nên cần phải chống lại sự hủ bại! Nhưng mà Chính phủ Liên Bang dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hủ bại, bởi vì những quan viên mà ông ta tín nhiệm, hoặc là nói không thể không tín nhiệm kia, sớm đã hỏng nát hoàn toàn rồi!

Ban ngành điều tra liên hợp bí mật của Liên Bang bằng bào quyền hạn do bên

phía Cục Hiến Chương giao cho, bằng vào cái dự luật Ái quốc thời chiến

tranh do bên Nghị Viện mạnh mẽ thông qua, càng ngày càng vượt khỏi sự

trói buộc của hệ thống Tư pháp Liên Bang, bằng vào các loại ý chí tự tác chủ trương của chính mình, ở khắp các Châu các Đại khu, bắt bớ giam giữ đủ các loại người mà họ cho rằng bị tình nghi, dùng đủ các loại phương

pháp mà bọn họ cho rằng hữu hiệu nhất, bắt đầu tiến hành các cuộc thẩm

vấn tàn khốc nhất.

Ánh sáng bên trong cái tòa nhà cao ốc đặc biệt tại Đặc khu Thủ Đô kia thủy chung không bao giờ tắt đi. Những buổi thẩm vấn kéo dài cả ngày cả đêm không bao giờ ngừng nghỉ. Cái đồ án cặp mắt

ti hí màu đỏ tươi đã được sơn phết lên bên ngoài tấm cửa sắt kia suốt ba năm trời nay, phảng phất cũng như bởi vì sự dày vò mỏi mệt này, hoặc là do không đành lòng mà chảy xuống một chút huyết lệ vậy.

Bọn họ đúng quả thật là chăm chỉ, quả thật là chuyên nghiệp, nhưng cũng quả thật là tàn nhẫn!

o0o

Bên trong khu quân doanh đặt tại Nam Giao Châu của Đặc khu Thủ Đô. Chi Sư

đoàn Thiết giáp 7 vừa mới được điều động trở về từ tiền tuyến, cùng với

Quân đoàn Cảnh vệ Quân khu III, Lữ đoàn Đột kích Đặc chủng của Liên

Bang, tất cả đều hủy bỏ hết các ngày phép năm mới, ở bên trong thời tiết giá lạnh cùng bông tuyết rơi đầy sân mà tiến hành những bài huấn luyện

càng ngày càng gian khổ hơn.

Những bài huấn luyện phòng chống bạo động, hay là đột kích những cơ sở phản kháng… liên tục được tiến hành.

Xa xa còn có những đầu Robot sắc thép trầm mặc đứng sừng sững, có thể

khởi động chiến đấu bất cứ lúc nào… Đám quân nhân sĩ quan, binh lính đều là xích lõa thân trên, miệng không ngừng thở ra những luồng sương

trắng, ở bên trong đám tuyết lạnh như băng không ngừng luyện tập thể

lực, trầm mặc không nói bất cứ lời nào.

Bọn họ chính là nghiêm túc, chính là dũng cảm, thế nhưng cũng rất có thể sẽ trở nên tàn nhẫn…

o0o

Năm mới vừa đến, hơn mười vạn người kiên định ủng hộ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ

tiên sinh ở khắp các nơi cử hành vô số những buổi sinh hoạt cộng đồng vô cùng long trọng, tỏ tẻ ủng hộ nhiệt tình nhất nội dung bài diễn văn

tuyên đọc vào năm mới của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ.

Các thành viên

các buổi sinh hoạt cộng đồng khu vực phía Nam thì vui vẻ nhảy vào bên

trong đám nước biển, nhiệt tình lắc lư những phần bụng, mông nóng bỏng

của chính mình.

Các thanh niên học sinh ở khu vực phía Bắc thì ở

bên trong các khu vườn trường, cười khanh khách truy đuổi lẫn nhau, ném

tuyết vui vẻ. Những khỏa tuyết cầu tròn tròn thỉnh thoảng đập nát ở trên người bọn họ, hoặc là vỡ ra trên các bức tường xung quanh, giống hệt

như là những đóa pháo hoa năm mới vậy.

Ngày hôm nay bọn họ vô cùng đáng yêu, thế nhưng cũng rất có thể sẽ trở nên tàn nhẫn…

o0o

Đây chính là Chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ, đây chính là thanh khoái đao mà Trần

Nhất Giang vô cùng kính sợ cùng với ủng hộ. Thế nhưng quan trọng là cái

chuôi đao này đến tột cùng là đang nằm trong tay ai, hơn nữa lại là sẽ

bổ về phía nào đây?

Lấy danh nghĩa của nền tự do dân chủ chân

chính mà đuổi đi cái đạo bóng đen u tối kia… Đây chính là Liên Bang hôm

nay, đây chính là một cái Liên Bang hoàn toàn bất đồng với những gì

trong bài diễn văn tuyên cáo mừng năm mới của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, một cái Liên Bang khiến cho kẻ khác thống khổ lo âu bất an…