Gian Khách

Quyển 4 - Chương 331: Liên Bang hiện nay (Thượng)

Bằng! Bằng! Bằng!

Có tiếng súng thứ hai vang lên, thì cũng liền

có tiếng súng thứ ba, tiếng súng thứ tư… Những thanh âm súng nổ thanh

thúy sâu kín không ngừng vang lên trong khu căn cứ quân sự, trên sân lớn của Khu Y3 tràn ngập một bầu không khí huyết tinh lạnh lùng, những thân thể lạnh lẽo không ngừng liêu xiêu ngã rạp xuống đất…

Bao gồm cả Chủ nhiệm Bối Lý ở trong đó, bảy gã quan viên của ban ngành điều tra

liên hợp Liên Bang, những kẻ chủ chốt trong việc hãm hại Tiểu đội NTR

của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới tạo phản đều bị xử bắn. Mà hai gã sĩ quan

chỉ huy của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí phụ

trách công tác đuổi giết, khiến cho tám gã chiến sĩ tinh nhuệ của Liên

Bang tử vong, cũng bị biến thành hai cỗ thi thể lạnh như băng.

Lý Cuồng Nhân đảo mắt nhìn một vòng hơn ba trăm gã chiến sĩ đặc chiến tinh nhuệ của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, thần tình hoặc là bi thương hoặc là

hoảng sợ đang đứng ở đằng kia, nhàn nhạt nói:

- Nếu như không

nghĩ muốn biến ngày hôm nay thành một tràng giết hại đơn phương, như vậy thì đừng có lộn xộn, thành thành thật thật là lên Chiến hạm trở về Thủ

Đô Tinh Quyển đi. Các người không phải là những quân nhân chân chính,

cho nên cũng không có tư cách mà đứng ở tại tiền tuyến. Sau khi quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển bên kia, nói cho cái vị cấp trên cao nhất kia của

các người…

Hắn khẽ ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Cũng chính là cái vị Chủ tịch Lý Tại Đạo kia đó, rằng tôi mặc kệ ông ta ở phía sau hậu phương chơi đùa hô mưa gọi gió gì đi chăng nữa, nhưng mà nếu như lần sau ông ta còn dám một phen đem cái đám quan viên khốn kiếp cùng với các người phái đến tiền tuyến nữa, như vậy tôi thấy một người

liền giết một người, thấy ngàn người sẽ giết đủ ngàn người!

o0o

Ở trong căn phòng chiến lược sâu bên trong khu căn cứ tiền tuyến, phảng

phất như là vĩnh viễn cũng đều luôn luôn u ám như vậy, vị Trung tướng Hồ Liên, sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của toàn bộ Quân đội Liên Bang tại

tiền tuyến, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào gã Thượng tá trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, phẫn nộ đập mạnh xuống mặt bàn, lớn tiếng

khiển trách:

- Chưa từng trải qua phán xét, lại dám vận dụng máy

móc bạo lực, trực tiếp xử bắn quan viên cao cấp của Liên Bang, hơn nữa

một lần giết lại là đến chín người, cậu kiếm đâu ra cái lá gan lớn đến

như vậy chứ?

Biểu tình của Lý Phong vào lúc này cùng với lúc

trước ở trong Khu Y3 giám sát công tác xử bắng cũng chẳng có chút nào

khác biệt cả. Hắn vẫn như cũ lạnh lùng bình tĩnh như trước, chỉ có sâu

bên trong cặp mắt thỉnh thoảng lại lóe lên một chút quang mang trong

trẻo, mới cho thấy hắn đã từ trong loại tình tự điên cuồng thô bạo kia

mà thoát ra khỏi rồi.

Bản thân hắn cũng không có bất cứ sự hứng

thú gì khi nghe lời răn dạy của vị Tổng Tư lệnh trước mặt này, ánh mắt

hắn đảo một vòng bên trong căn phòng có chút u ám tối tăm, cảm giác rằng từ sau khi Đỗ Thiếu Khanh rời khỏi tiền tuyến, những cánh cửa sổ của

căn phòng Bộ Tư lệnh này tựa hồ như luôn lộ ra một màu đen u ám của tấm

màn đen sân khấu, khiến cho hắn có cảm giác không vui cùng với khó chịu

trong lòng.

- Cậu có hiểu được hay không? Nếu như chuyện tình này bị truyền ra ngoài, như vậy nhất định sẽ trở thành một hồi gièm pha xấu hổ nhất trong toàn bộ lịch sử của Quân đội Liên Bang! Mặc kệ cậu có

phải là anh hùng chiến đấu chó má gì, hay là một vị Sư Đoàn trưởng

Thượng tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang đi chăng nữa,

cậu cũng đều phải xong đời mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên phẫn nộ

mạnh mẽ cởi bớt mấy cái nút cổ trên bộ quân trang của chính mình, chỉ

thẳng vào mặt Lý Cuồng Nhân mà mắng lớn:

- Hai gã sĩ quan chỉ huy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia thì cũng thôi đi, ngay cả quan viên của

ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang cậu cũng dám giết? Cậu cũng đừng

có quên rằng, ở nơi này có mặt bốn người đến từ Cục Hiến Chương bên kia

đó! Cậu như thế nào mà hướng về phía Cục Hiến Chương giải thích đây? Như thế nào mà hướng về phía toàn bộ Liên Bang mà giải thích đây?

Vẻ mặt Lý Phong không một chút biểu tình, hồi đáp:

- Nếu như Cục trưởng Thôi Tụ Đông muốn chủ động gặp tôi, tôi nghĩ rằng

ông ta hẳn nên trực tiếp nói chuyện với tôi, chứ không phải là tạo áp

lực về phía Quân đội Liên Bang như vậy đâu!

Trung tướng Hồ Liên nhất thời cứng họng, ngón tay đưa lên run run, căn bản không biết nên nói thế nào cho phải.

- Còn về phần vì cái gì mà tôi muốn giết người, ngày hẳn là rất rõ ràng,

một vai diễn giống như là Chủ nhiệm Bối Lý vậy, chỉ biết dựa vào quyền

hạn mà dùng cái loại thủ đoạn vô sỉ thâm hiểm như thế này, giống như một con chó điên không ngừng chạy nơi nơi mà cắn người… Cái loại người như

thế này mà ở lại tiền tuyến, tâm tình của đám quân nhân sĩ quan binh

lính sẽ càng ngày càng xuống dốc, thậm chí cực kỳ có khả năng tạo thành

một hồi tạo phản bất ngờ chân chính đó!

Biểu tình trên mặt Trung

tướng Hồ Liên dần dần trở nên bình tĩnh lại, nhíu chặt cặp mày nhìn chằm chằm Lý Phong, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:

- Chuyện tình này kế tiếp phải xử lý như thế nào đây? Cậu ở trước mặt tất cả mọi người mà xử bắn

một vị quan chức Chính phủ, bất luận như thế nào cũng không thể nào giấu diếm được đâu!

- Căn cứ vào điều lệ quân sự của Quân đội Liên

Bang, thì một hồi chiến dịch có nhân số tử vong không vượt quá mười

người, như vậy thì có thể không cần phải trình báo lên cho bên Bộ Quốc

Phòng biết! Các cơ cấu khác của Chính phủ cũng không có quyền hỏi đến!

Lý Phong bình thản hồi đáp.

Ngày hôm nay tại Khu Y3 của căn cứ tiền tuyến xử bắn chết tổng cộng chín gã

quan viên cao cấp, còn chưa có vượt qua hạn mức cao nhất là mười người

tử vong. Chỉ cần bên phía bộ đội tiền tuyến có thể chấp nhận tiến hành

giấu diếm chuyện này, đem cái lần sự kiện huyết tinh lần này biến thành

một hồi đánh úp bất ngờ của bên phía đám người Đế Quốc, như vậy muốn che giấu cũng không phải là chuyện gì khó.

Trung tướng Hồ Liên trừng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh của Lý Phong, muốn

xác nhận xem đây là cái cớ mà hắn đã sớm chuẩn bị từ trước, hay là ngay

tại giờ phút này mà ngẫu nhiên linh quang chợt hiện đưa ra. Lần đầu tiên Trung tướng Hồ Liên mới phát hiện ra ở bên trong thân thể của gã cường

giả trẻ tuổi điên cuồng này, thế nhưng vẫn giống như là ẩn giấu một chút năng lực ra quyết định sách lược cực kỳ kín đáo nhưng mạnh mẽ.

Ngay tại lúc này, vị Tướng quân tiên sinh này cũng giống hệt như vị Chủ

nhiệm Bối Lý đã chết ngày hôm nay vậy, toàn thân đột nhiên cảm thấy thân thể rét lạnh dị thường. Trong lòng hắn im lặng thầm nghĩ, nếu như bên

trong điều lệ quân sự của Quân đội Liên Bang không phải chỉ hạn chế đăng báo tử vong dưới mười người, như vậy thì ngày hôm nay bên trong khu căn cứ sẽ chết tổng cộng bao nhiêu người? Chính bản thân mình… có thể nào

cũng sẽ chết hay không?

- Trước cũng không cần phải nói đến Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào không có kia, cho dù là tất cả

các quân nhân sĩ quan binh lính của bộ đội tiền tuyến đối với chuyện

tình này chấp nhận bảo trì trầm mặc, thế nhưng hơn ba trăm gã chiến sĩ

chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, cậu như thế nào bắt

bọn họ phải câm miệng đây?

- Biên chế bộ đội chiến đấu đặc chủng

của chi Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia chính là thuộc về Quân khu I, cả hai

chúng ta đều biết rõ ràng những người này là bộ đội của ai…

Kể từ sau khi biết được sự thật chân chính phía sau sự kiện Phi thuyền Cổ

Chung Hào nổ mạnh, bắt đầu từ khi đó Lý Cuồng Nhân cũng không bao giờ

xưng hô Tướng quân Lý Tại Đạo là phụ thân nữa. Sau khi trầm mặc một lúc

lâu sau, hắn mới nói:

- Chủ tịch Lý Tại Đạo có thể dễ dàng làm

cho bọn họ câm mìng mà! Tôi tin tưởng rằng ngay cả Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng không muốn để cho giới báo chí biết được tin tức này

đâu!

- Còn về phần Tướng quân tiên sinh ngài… Hiện tại bên trong

Quân đội Liên Bang đã không còn Hứa Nhạc nữa rồi, tôi chính là vị anh

hùng chiến đấu duy nhất, nếu như Quân đội Liên Bang không ủng hộ tôi,

như vậy thì sẽ ủng hộ ai đây?

Lý Phong nhàn nhạt nói:

-

Càng chính xác hơn mà nói, bên phía Quân đội thà rằng bảo vệ cho tôi

cũng sẽ không bảo vệ cho ngài đâu! Cho nên ngài cần phải tự bảo vệ mình

thì tốt hơn. Đầu tiên cứ việc một phen đem chuyện tình này che giấu

xuống đi! Về chuyện tình ngày hôm nay như thế nào để cho bộ đội tiền

tuyến quên đi, liền xin nhờ vào ngài cả!

Một vài tia râu mép ở

trên cằm của Trung tướng Hồ Liên có chút khẽ rung động nhàn nhạt, đại

biểu cho một cỗ cảm giác phẫn nộ ở sâu bên trong nội tâm lúc này của ông ta. Thân là một vị sĩ quan chỉ huy cao nhất tại tiền tuyến Liên Bang,

hắn cũng không thể nào tìm được trong miệng của gã Sư Đoàn trưởng trẻ

tuổi trước mặt này tìm lấy được một chút xíu nào tôn trọng cả. Thậm chí

ngay cả một chút cảm giác bình đẳng cũng đều không có. Thái độ của gã

thanh niên trước mặt này, phảng phất như là chính hắn mới là một vị Tư

lệnh a!

Nhưng mà ông ta cũng không thể nào phẫn nộ được. Bởi vì

cái tràng sự kiện đổ máu mà ngày hôm nay Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã

làm ra cũng không có liên lụy đến Bộ Tư lệnh tiền tuyến cả. Nếu như Sư

đoàn Thiết giáp 17 mới, hoặc là nói Lý Cuồng Nhân cố tình muốn truy cứu

trách nhiệm mà nói, bản thân ông ta cùng với Bộ Tư lệnh tiền tuyến như

thế nào có thể đặt mình bên ngoài chuyện này cơ chứ?

- Trước kia

tôi đã từng nói qua, Quân đội tiền tuyến căn bản không thể loạn được,

cho nên cái chuyện tình này cũng sẽ không liên lụy đến ngài! Nhưng mà

tôi nghĩ chuyện tình ngày hôm nay cũng đủ để cho ngài thanh tỉnh lại một chút!

- Hứa Nhạc đã quay về Liên Bang rồi đó!

Lý Cuồng

Nhân dưới tình huống không hề có bất cứ dự triệu gì liền kíp nổ lên một

viên tạc đạn khủng bố. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đang

biến sắc kịch liệt của Trung tướng Hồ Liên, nói:

- Bên phía Thủ

Đô Tinh Quyển bên kia khẳng định sẽ phát sinh rất nhiều chuyện tình.

Những sự tình này không phải là chuyện mà bản thân ngài có thể quản đến

được đâu!

Tướng quân Hồ Liên nhất thời nhíu mày không nói gì.

Lý Cuồng Nhân nhìn chằm chằm ông ta, nở nụ cười trào phúng, nói:

- Nếu như những sự tình này mà ngài có tư cách quản đến được, thì Tổng Tư lệnh Đỗ Thiếu Khanh cũng sẽ không bị Tổng thống tiên sinh triệu hồi trở về như vậy đâu!

- Hoài Thảo Thi bên kia khẳng định là biết rõ

ràng chuyện tình này. Quân đội Đế Quốc tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông

tha cho loại cơ hội như thế này đâu. Cho nên hiện tại nhiệm vụ của ngài

chính là chỉ huy Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến, chuẩn bị cùng với

đám người Đế Quốc triển khai một hồi chiến đấu tàn khốc!

Lý Phong nghiêm trọng nói:

- Mà nhiệm vụ hiện tại của tôi, chính là dưới sự lãnh đạo của ngài, cùng

với đám người Đế Quốc tác chiến! Đồng thời sẽ nghiền nát hết thảy tất cả mọi loại sâu mọt từ phía hậu phương chạy đến tiền tuyến quấy rối!

Trung tướng Hồ Liên biết rõ ràng đây chính là điều kiện mà đối phương đưa ra

để trao đổi lấy sự im lặng của chính mình, sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ

một lúc thật lâu sau, mới chậm rãi gật đầu.

o0o

Trên thế

giới này có lẽ thật sự có được một bức tường có thể ngăn cản hết thảy

mọi cơn gió cho dù có to lớn hoặc là nhỏ bé đến đâu đi chăng nữa, nhưng

mà tuyệt đối không có bí mật nào có thể vĩnh viễn che giấu được. Ít nhất là đối với vị Tướng quân Lý Tại Đạo đang nắm giữ trong tay tất cả những cơ cấu bí mật của Chính phủ Liên Bang mà nói chính là như thế.

Cái tràng sự kiện xử bắn lãnh huyết phát sinh trên Tinh cầu Mặc Hoa kia xảy ra chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thì tất cả những báo cáo chi

tiết nhất về sự kiện kia đã liền trình lên trên cái bàn làm việc ngay

trước mặt của Tướng quân Lý Tại Đạo. Bên trong báo cáo chi tiết kia đối

với cái sự kiện này tiến hành miêu tả cực kỳ chi tiết, cực kỳ khách quan cùng với bình tĩnh, phảng phất như là người lập nên báo cáo này chính

là đang ở tại đương trường, thậm chí còn là một trong số những người

tham gia vào sự kiện đó nữa.

Đây chính là sự yêu cầu công tác của Lý Tại Đạo đối với các ban ngành điều tra phối hợp dưới quyền chính

mình. Ông ta tin tường rằng cái loại miêu tả khách quan này cùng với

việc người đương sự chính là đứa con trai thân sinh của chính mình không có chút quan hệ nào cả.

Mớ cà phê hơi chút lạnh lẽo vẫn còn đang nhộn nhạo bên trong cái tách nhỏ bằng đồ sứ sang quý trên bàn làm việc. Lý Tại Đạo đi đến bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh phố xá Đặc khu Thủ Đô mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng bên ngoài, nhìn thấy những cành lá

cây sau cơn mưa vẫn còn đang lay động nhàn nhạt xa xa dưới chân mình,

trên khuôn mặt bình thản nhàn nhạt nhất thời nổi lên một trận nụ cười tự giễu nồng đậm.

Báo cáo về sự kiện phát sinh trên Tinh cầu Mặc

Hoa bên kia đã bị ông ta đè xuống, ngoại trừ Tổng thống tiên sinh ra,

tại Thủ Đô Tinh Quyển cũng không có bất luận kẻ nào biết được đứa con

trai thân sinh của ông ta ở tại tiền tuyến đã làm ra những chuyện tình

gì. Về sau có lẽ sẽ có những lời đồn đãi lan tràn ra, nhưng mà những thứ đó thì tính là cái gì?

- Bởi vì ta là phụ thân của con, cho nên

con mới không có biện pháp nào xuống tay giết ta báo thù thay cho Chung

Tư lệnh, cho nên bất luận con có làm chuyện tình gì đi chăng nữa, thì ta cũng sẽ thay con mà che giấu lại! Bởi vì con chính là đứa con trai duy

nhất của ta!

Tướng quân Lý Tại Đạo bình tĩnh ngắm nhìn bên ngoài

cửa sổ, nghĩ đến đứa con trai thân sinh duy nhất đang cách mình vô số

năm ánh sáng, đã hơn ba năm trời nay cũng chưa từng gặp mặt một lần,

trong lòng lặng yên thở dài một tiếng.

o0o

- Tình hình

chiến sự tại tiền tuyến trên cơ bản là đã chấm dứt. Chiến dịch tấn công

tại chiến khu eo biển của Tinh cầu Mặc Hoa đã giành được thắng lợi toàn

diện. Người lập công chính là Thượng tá Lý Phong, chính là người được

mệnh danh là Lý Cuồng Nhân, cùng với Sư đoàn Robot Đặc chiến của cậu ấy!

- Tin tức xấu duy nhất trong chuyện này chính là Tiểu tổ của ban ngành

điều tra liên hợp Liên Bang được phái trú đóng trường kỳ tại tiền tuyến, ở tại chiến khu Tây Nam trên Tinh cầu Mặc Hoa đã gặp phải một hồi phục

kích của một chi bộ đội chiến đấu đặc chủng của Đế Quốc, bảy vị quan

viên cao cấp cùng với hai vị sĩ quan chỉ huy Tiểu đội chiến đấu đặc

chủng đã anh dũng hy sinh. Haizzz… Lại nói tiếp, những người này nói thế nào cũng tính là đồng sự của tôi. Bọn họ cũng thật sự là quá không may

mắn rồi. Ban ngành lần đầu tiên phái ra ngoài tiến tuyến, không ngờ lại

gặp phải loại sự tình như thế này.

Từ Sở Nghiên Cứu Liên Bang bị

điều phái đến ban ngành điều tra liên hợp này được khoản thời gian hơn

ba năm trời, Trần Nhất Giang lại vẫn như cũ duy trì cái bộ dáng chất

phát hiền lành như trước kia. Hắn ta đưa tay cầm tách cà phê trước mặt

lên hớp nhẹ một cái, nhìn về phía hai người đang ngồi trên bàn đối diện, nói:

- Nghe nói là bởi vì nguyên nhân này, cho nên Bộ Tư lệnh

tiền tuyến đối với Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí phi thường bất mãn, một phen

đuổi toàn bộ bọn họ quay về Thủ Đô Tinh Quyển!

- Cảm ơn các người đã nói cho chúng tôi biết mấy cái tin tức này. Lại nói tiếp, các người

dùng cái tội danh phản quốc mà bắt giữ chúng tôi, lại mãi cũng vẫn không kiếm ra được bất cứ chứng cứ nào cả. Rốt cuộc các người muốn đem chúng

ta giam giữ cho đến lúc nào mới chịu thả ra? Không cho phép chúng tôi

cùng với bên ngoài tiến hành liên lạc, thậm chí ngay cả giới báo chí

cũng không cho phép chúng tôi được tiếp xúc nữa. Mỗi ngày chỉ có thể

nghe các người nói mấy chuyện tào lao như thế này mà thôi.

Ngồi

đối diện trên cái bàn này chính là Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ

Đức. Ngũ Đức có chút căm tức mà xoa loạn mái tóc quăn vô cùng rối loạn

của chính mình, càng không ngừng cố gắng nén giận. Mà Chủ biên Bob thì

lai là chuyên tâm chăm chú nhấm nháp tách cà phê, bộ dáng phi thường

hưởng thụ.

Trần Nhất Giang đưa tay đẩy nhẹ cặp kính mắt trên sống mũi của mình, ngữ điệu thong thả mà bình thản, nói:

- Những thứ tiền tài vật chất này đã một phen đem toàn bộ cơ cấu trung hạ tầng của Chính phủ cùng với hoàn cảnh chính trị Liên Bang khiến cho bị

hư thối cả lên rồi. Ở vào thời điểm như thế này, các người lại còn muốn

thay bọn họ mà nói chuyện nữa hay sao? Thật sự khiến cho tôi không thể

nào hiểu nổi mà!

Thân thể Ngũ Đức ngã ra một chút, dựa lưng vào cái ghế bành phía sau, nở nụ cười trào phúng, nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Chẳng lẽ lên tiếng phê bình chính phủ chính là thay đám Đại Gia tộc kia nói chuyện hay sao?

- Nhưng mà Tổng thống tiên sinh cùng với Chính phủ thủy chung vẫn là muốn làm những sự tình tốt đẹp cho Liên Bang mà thôi. Mục tiêu vĩ đại của

bọn họ chính là nghĩ muốn thay đổi hiện trạng hiện tại của Liên Bang,

thực hiện một nền tự do dân chủ chân chính!

- Cái gì mà một nền

tự do dân chủ chân chính? Chẳng lẽ chính là cái nền dân chủ nằm trong

tay cái đám quan viên ở Nam Khoa Châu, trước ra tay giết người sau lại

lớn giọng hô đòi dân chủ hay sao?

Những lời nói tàn nhẫn xấu xa

từ trong miệng của Ngũ Đức, khiến cho Trần Nhất Giang phi thường không

thích ứng nổi. Tuy rằng cái buổi uống cà phê nói chuyện phiếm như thế

này, hầu như mỗi ngày đều tiến hành, đã xảy ra không biết bao nhiêu lần

rồi, nhưng mà vẫn luôn là bị vây trong tình trạng ai cũng không thể nào

thuyết phục được ai như thế này mà thôi.

- Thế ông cho rằng một

cuộc Tổng tuyển cử dưới sự khống chế của đám Đại Gia tộc kia mới là đại

biểu cho một nền dân chủ chân chính hay sao?

- Hiện tại bên trong Liên Bang đang cần nhất chính là sự đoàn kết, hiện tại đều mà Tổng

thống tiên sinh cần nhất chính là sự ủng hộ tuyệt đối chứ không phải sự

nghi ngờ, chống đối. Nếu như không đoàn kết nhất trí, một lòng chuyên

nhất thì như thế nào có thể đánh thắng được trận chiến tranh với đám

người Đế Quốc kia cơ chứ? Bên phía Chính phủ không dùng đến những cái

thủ đoạn mạnh mẽ cường đại như thế này, như thế nào có thể làm cho toàn

bộ hệ thống chính trị vận hành một cách chính xác được? Làm sao có thể

duy trì được trận chiến tranh này được? Thân thể của Liên Bang đã bị hư

hỏng rất nhiều nơi, không sử dụng một thanh dao mổ sắc bén, như thế nào

có thể một phen đem những khối thịt thối này cắt xuống được? Làm sao có

thể khôi phục lại khỏe mạnh cho được?