Gian Khách

Quyển 4 - Chương 285: Suy ngẫm giữa rừng mai

Hứa Nhạc đâm mạnh con dao găm, thế nhưng trên mặt vẫn như trước không có bất cứ biểu tình nào cả, chỉ là khi nghe được một tiếng phốc nhỏ, cặp

mày khẽ cau lại một chút.

Cổ họng Tề Đại Binh phát ra thanh âm

ùng ục, nặng nề thở dốc thêm mấy cái, hai chân không ngừng co duỗi, cánh tay quơ loạn mấy cái, sau đó cứ như vậy mà ngã xuống chết đi. Máu tươi

từ cổ họng cùng với phần miệng vết thương trên ngực ồ ạt tuôn trào ra,

không bao lâu sau đó bởi vì cơ thể mất đi sinh mệnh mà ngừng chảy hoàn

toàn.

Ánh tà dương bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn chiếm cả không

gian. Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, bắt đầu nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ

một chút, chỉ thấy bốn phía đô thành bên ngoài, vô số những tòa kiến

trúc màu xám trắng kéo dài liên miên bất tận, vẫn như cũ mang theo một

cỗ cảm giác đơn độc, cô tịch cùng với nặng nề, thế nhưng trong mơ hồ

phảng phất như là đang có kẻ nào âm thầm theo dõi chính mình vậy.

Sau đó hắn quay đầu lại, nhìn về phía phiến cánh cửa đang đóng chặt đằng

kia. Bên ngoài hành lang có một đám thuộc hạ trung thành của Tề Đại

Binh, còn có cỗ thi thể dần dần trở nên lạnh như băng của vị lão nhân

Đường Chí Trung, còn có một đám các thành viên của Tổ chức Bình dân Phản kháng, đã bị nhốt lại ở trong phòng, vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện tình gì trong nội bộ của chính mình nữa…

Không mất bao nhiêu

thời gian ngẫm nghĩ tự hỏi, tay phải của Hứa Nhạc rất nhanh chống mạnh

lên thành cửa sổ, trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới.

Ở trên không

trung khẽ gập bụng lại một, để mặc cho ánh sáng hoàng hôn đỏ rực chiếu

rọi thẳng lên trên người, toàn thân rơi thẳng xuống mặt đất, khẽ xoay

người mấy cái để giảm bớt sức rơi trong không trung. Trong lòng Hứa Nhạc im lặng thầm nghĩ, lúc trước Tề Đại Binh yêu cầu hắn phải nhảy cửa sổ

rời đi, sau đó hắn một phen giết chết Tề Đại Binh, cuối cùng hiện tại

vẫn như cũ phải nhảy cửa sổ mà rời đi…

Sự khác biệt giữa hai cái

này đại khái là cái đầu tiên là do bị người khác bức rời đi, hiện tại

lại là tự động quyết định rời đi, có cái loại áp lực hoặc là lực cản

khiến kẻ khác ghét cay ghét đắn kia hay không. Nguyên nhân quan trọng

nhất trong chuyện này chính là do từ trước đến nay đều là hắn quyết định phương hướng đi của mình như thế nào mà thôi.

Hai chân rơi thẳng xuống mặt đất, phát ra một tiếng phốc trầm đục. Hứa Nhạc lặng lẽ không

một tiếng động nhảy vọt qua khỏi bức tường rào bên ngoài xưởng sửa chữa

cơ khí. Trước khi phóng vọt vào trong con hẻm nhỏ có chút u ám ở cuối

góc đường, hắn mới theo bản năng quay đầu lại, liếc nhìn về phía căn lầu nằm giữa gian sửa chữa cơ khíia, mơ hồ như có thể nhìn thấy đang có rất nhiều những thân ảnh kinh hoảng thất thố chạy tới chạy lui bên trong

căn lầu cao đằng kia.

Cứ như vậy mà im lặng rời đi, về sau Tổ

chức Bình dân Phảng kháng đại khái sẽ cho rằng chính mình đã giết chết

Đường Chí Trung cùng với Tề Đại Binh. Hơn nữa bên trong tổ chức này

khẳng định sẽ phát sinh nên một tràng đấu tranh quyền lực phi thường

kịch liệt. Nhưng mà chung quy cái này là những chuyện tình mà hắn không

có năng lực mà cũng không có tư cách đứng ra xử lý.

o0o

Bệnh viện Hoàng gia Đế Quốc Đệ nhị, trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt phía

sau núi, Hứa Nhạc vừa mới cưỡi phi cơ trực thăng chuyên dụng vội vàng

chạy tới đâu, đẩy ra cánh cửa phòng màu xanh lam, bước nhanh đến bên

cạnh giường, giơ tay ra cầm lấy bàn tay vừa mới giơ lên của vị phụ nhân

đang nằm trên giường, cuối cùng tâm tình rốt cuộc cũng đã xem như bình

tĩnh lại một chút.

Ngay tại khoảnh khắc trước khi ra tay giết

chết Tề Đại Binh, Phỉ Lợi Phổ đã thông qua công tác kiểm tra cơ sở dữ

liệu khổng lồ của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, vận dụng ba khỏa vệ

tinh quân sự địa tĩnh gần nhất, hướng về phía tất cả các địa điểm khả

nghi ở xung quanh Kinh thành tiến hành công tác phân hình siêu mật độ,

rốt cuộc cũng đã thành công tìm ra được địa phương bác gái Tô San đang

bị giam giữ: Một trang viên nào nào đó nằm tại một chỗ hẻo lánh tại vùng ngoại thành.

Hứa Nhạc bảo Phỉ Lợi Phổ thông báo tin tức này cho

Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, bộ đội hành động đặc chủng của Bộ Tình

Báo Hoàng gia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng hành động, hiện tại đã có được

địa chỉ cụ thể cùng với các công tác bố trí tương đối của địch nhân,

liền giống như hổ như sói ập thẳng vào trong khu trang viên kia, toàn bộ hành động thành công tốt đẹp, không có bất cứ kẻ nào bị thương vong cả.

Chỉ là đêm hôm trước bác gái Tô San đã bị phong hàn, ngày hôm nay lại bị

một sự chấn động kinh hãi thật lớn nữa, thân thể trở nên phi thường suy

yếu. Sau khi được bên phía Bộ Tình Báo Hoàng gia cứu ra, liền trực tiếp

được đưa đến gian Bệnh viện Hoàng gia Đế Quốc Đệ nhị cực kỳ xa hoa tiến

bộ này. Sau khi bác sĩ tiêm cho bà ta một liều thuốc an thần cao cấp,

hiện tại bà ta đang lâm vào tình trạng ngủ say, đang thong thả tiếp nhận việc truyền dịch dinh dưỡng năng lượng cao.

Hứa Nhạc nhìn một

chút mái tóc hoa râm hơi chút hỗn loạn ở trên đầu của bác gái, vươn đầu

ngón tay ra, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc trên đầu bà ta. Hắn chú ý

tới mặc dù hiện tại đang trong lúc ngủ mơ, thế nhưng cặp mày của bác gái lại vẫn như cũ nhíu chặt lại. Khóe môi hơi chút khô héo thỉnh thoảng

vẫn khẽ run run một chút, dùng một loại phương ngôn rất nhỏ nào đó lẩm

bẩm những từ ngữ hàm nghĩ khó hiểu, Hứa Nhạc không khỏi khẽ nhíu mày một chút.

Liền đúng vào lúc này, cánh cửa căn phòng bệnh đột nhiên

bị người khác đẩy ra. Một vị nam nhân trung niên, trên người mặc một

kiện chế phục quan viên màu đen sang trọng, biểu tình cực độ lạnh lùng

từ ngoài cửa đi vào. Dưới nách gã nam nhân trung niên này cắp theo một

cây quyền trượng quý tộc đẹp đẽ quý giá. Phía sau lưng hắn đi theo bảy

tám tên thuộc cấp thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng. Mà đám quan viên của

Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc phụ trách công tác an toàn của căn phòng

bệnh này, toàn bộ cũng đều đang khom nhẹ thân thể đứng dạt sang một bên, căn bản không dám làm ra động tác ngăn trở nào cả.

Xem ra đây

hẳn là một vị đại nhân vật nào đó. Hứa Nhạc chậm rãi đứng lên, nhìn về

phía đối phương đang càng ngày càng tiến lại gần mình, đột nhiên mở

miệng nói:

- Trong phòng này đang có người bệnh. Bất luận ông nghĩ muốn nói cái gì, đi ra ngoài rồi hãy nói sau.

Rất rõ ràng là cái vị đại nhân vật tự xưng là Quận vương Tấn Chương này,

cũng không có hứng thú cùng với thời gian để mặc lên người bộ quần áo

thăm bệnh bình thường. Đổi lời khác mà nói, bản thân Quận vương Tấn

Chương hắn chính là người do đích thân Hoàng đế Bệ hạ khâm điểm, tại

những thời điểm khi mà Hoài Thảo Thi đi ra tiền tuyến chủ trì công tác

chiến sự, sẽ tạm thời đảm nhận quyền quản lý lâm thời của Bộ Tình Báo

Hoàng gia, hiện tại đã bị cái loại phẫn nộ bởi vì đã bị bỏ qua không

thèm lý đến trong lần hành động này, khiến cho ý nghĩ có chút hôn ám, do đó hắn cũng không thể chấp nhận nổi, ngày hôm nay vì cái gì mà có một

trận hành động bất ngờ mà chính mình không chút nào biết đến như vậy.

- Cậu ở trong Bộ nắm giữ chức vụ gì chứ? Ai phê chuẩn cho cái hành động ngày hôm nay hả?

Vị Quận vương Tấn Chương dùng tư thái cao cao tại thượng, dùng một loại

ánh mắt không hề chút nào che giấu ý tứ phẫn nộ cùng với khiển trách,

nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, trầm giọng khiển trách:

- Về sau ta sẽ tự nhiên có sự xử phạt thích đáng với sự lạm quyền ngày

hôm nay. Nhưng mà hiện tại điều mà ta muốn biết chính là, căn cứ Tổng bộ của Tổ chức Bình dân Phản kháng là ở chỗ nào? Vì cái gì mà cậu có thể

một mình một người trốn thoát khỏi nơi đó? Mau chóng ngay lập tức đem

tất cả những tình huống mà cậu biết nói ra cho ta!

Hứa Nhạc khẽ

cau mày lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vị thành viên Hoàng tộc của Đế Quốc, đại khái đoán ra được rằng, mấy vị quan lớn bên trong Bộ Tình Báo Hoàng gia kia, không biết đã thông qua những phương thức gì mà che giấu đi thân phận chân chính của mình, ý đồ chính là muốn để cho vị Quận

vương đại nhân này cùng với chính mình gây sự với nhau một trận.

Quận vương Tấn Chương phát hiện ra Hứa Nhạc không ngờ lại dám cau mày nhìn

chính mình, bộ dáng liền tỏ vẻ không thể kiên nhẫn, trong lỗ mũi khẽ hừ

lạnh một tiếng, ánh mắt trừng lên tròn xoe, đại khái biểu lộ rằng nếu mi còn dám nhìn ta thế nữa thì ta sẽ liền giết chết mi!

Hứa Nhạc

cũng chẳng thèm để ý gì đến hắn nữa, trực tiếp xoay người hướng về phía

bên ngoài phòng bệnh mà đi ra. Đợi đến lúc tất cả mọi người rời khỏi

phòng bệnh rồi, hắn mới đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía vị Quận

vương Điện hạ kia, lạnh lùng nói:

- Tôi không muốn cùng với ông

dài dòng nữa. Tôi chỉ là muốn làm những chuyện tình mà tôi cần làm thôi. Chẳng qua vì để tránh xảy ra chuyện phiền toái, tôi có thể nói cho ông

biết, ở trong mắt của tôi, cho tới bây giờ cũng không có bất cứ cái sự

tồn tại gì như là Quận vương, Thân vương này nọ. Nếu như ông có những ý

tưởng giống như tôi vậy, vậy thì để tránh cho khỏi gặp phải quá nhiều

chuyện phiền toái, tôi đề nghị ông nên hỏi lại những người ở bên cạnh

ông, hoặc là những gã viên chức khác của Bộ Tình Báo Hoàng gia, xác định lại cụ thể các tình huống rồi hãy nói.

Kỳ thật một đoạn lời nói

này của hắn cũng đã đủ dài dòng rồi. Chỉ có điều là Hứa Nhạc cũng không

muốn cùng với bên phía Chính phủ Đế Quốc có quá nhiều sự tiếp xúc với

nhau, càng không muốn cố tình phô bày ra thân phận của bản thân, giống

như là mấy gã thiếu gia quý tộc lăn lộn bên ngoài đầu đường, lúc nào

cũng luôn luôn kêu gào thể hiện sự vinh quang của gia tộc mình, cho nên

hắn thà rằng nhắc nhở trước đối phương, để đối phương tự đi thăm dò thân phận chân chính của chính mình.

Từ thuở thiếu niên cho đến hiện

tại, hắn liền không thể nào thích thú cái loại trò chơi đem thân phận

cha mẹ ra để mà dựa dẫm. Năm đó khi hắn còn là gã cô nhi con gia đình

thợ mỏ nghèo khó, hắn không có tư cách đưa thân phận cha mình ra dọa

người. Hiện tại hắn đã có một người cha có quyền lực đứng đầu toàn bộ vũ trụ, thế nhưng hắn lại không hề muốn nhận thức chút nào.

Ánh mắt Quận vương Tấn Chương khẽ nheo lại, biểu tình trên mặt hắn bởi vì sự

bình tĩnh của đối phương mà trở nên có chút biến áo không ngừng. Hắn

giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Nhạc, đột nhiên từ trong tay thuộc cấp đón nhận một cú điện thoại, khẽ hạ giọng cung kính nói chuyện vài câu.

Sau khi cắt đứt điện thoại, vị Quận vương Điện hạ này

cũng không còn chút nào vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo như trước kia nữa,

trên mặt mày tràn ngập thần sắc phức tạp đến cực điểm. Hắn quay sang

nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc trong khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới khẽ

hạ giọng, nói:

- Hoàng đế Bệ hạ triệu ngài vào cung gặp mặt!

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới nói:

- Hiện tại tôi không rảnh. Đợi khi nào có thời gian, tôi sẽ đến đó một chuyến.

Bởi vì cái sự kiện lần này, hắn đã thiếu bên phía Hoàng thất Đế Quốc một

cái nhân tình, cho nên giờ phút này câu trả lời của hắn cũng trở nên ôn

hòa hơn một chút. Nhưng mà câu trả lời của hắn dừng lại trong lỗ tai của tất cả những người đang đứng trong hành lang, lại vẫn như cũ giống hệt

như những luồng lôi đình thiểm điện không ngừng cuồn cuộn đánh xuống.

Hoàng đế Bệ hạ vĩ đại triệu vào cung, thế nhưng không ngờ hắn lại dám

trực tiếp lên tiếng cự tuyệt như thế, không ngờ lại dám nói rằng khi nào có thời gian thì mới đi?

Quận vương Tấn Chương dùng ánh mắt

giống như đang nhìn quái vật vậy nhìn Hứa Nhạc, vốn định mượn cơ hội này để mà phát huy quyền lực của chính mình, vốn định phô bày ra thân phận

trưởng bối, lên tiếng răn dạy vài câu. Thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, cái gã thanh niên này đã từng có những sự tích phi thường khủng bố,

nghĩ đến ngay cả cái vị Thân vương có công lao gian khổ, đại công to lớn vĩ đại nhất của Đế Quốc, cái vị Quận vương huyết tinh, hiếu sát, tàn

khốc nhất Đế Quốc, cũng chính là đã bị cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí

trước mặt mình đây, không một chút nói lý nào đã ra tay giết chết! Nhất

thời trong lòng hắn khẽ lạnh lại, đành phải từ bỏ đi những ý niệm lúc

trước trong đầu mình.

o0o

Đến tối hôm đó, bác gái Tô San

cũng đã tỉnh lại. Hứa Nhạc ngồi bên cạnh, khẽ hạ giọng an ủi vài câu.

Hắn nhìn thấy hốc mắt của bác gái, bởi vì tiều tụy cùng với lo âu quá

mức mà trở nên hãm sâu, cũng không có giải thích quá nhiều về chuyện

buổi sáng, chỉ là nhẹ giọng khuyên nhủ bác gái tiếp tục ngủ nhiều một

chút.

Đợi đến khi bác gái thả lỏng tâm trí, nặng nề chìm vào giấc ngủ, Hứa Nhạc mới đi ra khỏi phòng bệnh, đi vào bên trong cái lâm viên

tràn đầy các cây thông xanh mát ở bên cạnh tòa nhà bệnh viện. Hắn ngẩng

đầu lên nhìn về phía ánh trăng lạ lẫm trên bầu trời, bình thản châm một

điếu thuốc, lâm vào một hồi tình tự ngơ ngẩn hỗn loạn nào đó, nhất thời

trầm mặc một lúc thật lâu.

Bệnh viện Hoàng gia Đế Quốc Đệ nhị nằm giữ khu núi rừng, bên cạnh một dòng sông, phong cảnh kỳ thật phi thường xinh đẹp. Nhất là tại khu săn sóc đặc biệt phía sau núi này, cũng chỉ

dành cho những quý tộc có tước vị cao mới có khả năng tiến vào, được xây dựng ở sâu bên trong một cái khe núi nhỏ, tầm mắt nhìn xuyên thấu qua

sườn núi trồng đầy những cây mai vàng rực, đắm chìm trong ánh sáng của

mặt trăng chiếu rọi, xinh đẹp phảng phất như là một giấc mộng vĩnh viễn

không muốn tỉnh lại.

Nhớ tới hết thảy những thứ đã trải qua vào

ban ngày, phán đoán cẩn thận lại những chuyện tình đã phát sinh bên

trong gian sửa chữa cơ khí kia, nghĩ đến chính mình giờ phút này đã rời

xa cái chốn thị phi kia, giống như là vẫn chưa từng có bất cứ chuyện gì

phát sinh qua vậy. Hắn cũng đã cứu được bác gái Tô San trở về, chậm rãi

dạo bước bên trong rừng mai xinh đẹp như thế này, hắn nghi đây thật sự

rất giống một giấc mộng xinh đẹp.

Những lời nói của vị lão nhân

Đường Chí Trung vẫn luôn một mực không ngừng quanh quẩn trong đầu của

hắn. Những lời nói này càng quanh quẩn lâu, thì chúng nó lại càng giống

như là những câu thơ quanh quẩn trong một giấc mộng nào đó của hắn, dần

dần trở nên đơn giản dần, trở nên đạm mạc dần. Mặc dù cũng không đến mức có thể quên đi, nhưng càng ngày lại càng trở nên mơ hồ hơn rất nhiều.

Trở thành vị Quân vương đứng đầu cả Tinh vực Tả Thiên? Hứa Nhạc khẽ nheo

mắt lại, nhìn về phía vầng trăng sáng đang treo cao trên bầu trời màu u

lam trên kia, thừa nhận rằng lúc ấy ở trong phòng chính mình quả thật đã có chút động tâm, bằng không cũng sẽ không trầm mặc lâu đến như vậy.

Theo những lời nói mà vị Quân Thần Lý Thất Phu trước khi chết đã từng nằm

trên giường bệnh mà nói qua, thì Phong Dư năm đó đi đến Đông Lâm, có một bộ phận nguyên nhân là bởi vì muốn nhìn thấy cái sự mỹ cảm bi tráng của một xã hội văn minh đang chìm trong giai đoạn hoàng hôn suy sụp, muốn

có thể được nhìn thấy sự thay đổi to lớn nào đó của một giai đoạn lịch

sử. Đó chính là một loại hấp dẫn tuyệt mỹ mà một con người thiên tài như hắn khó có thể nào kháng cự nổi.

Ai mà không nghĩ muốn quay trở

lại cái khoảng thời gian ban đầu của dòng lịch sử, ai mà không muốn xem

những bộ sáng tác kịch nghệ đầy phấn khích do Tịch Lặc viết ra, ai mà

không nghĩ muốn quay trở lại giai đoạn lịch sử trước đây, nhìn thấy nền

Hoàng triều Thai Thị chấp nhận hòa bình giao ra quyền lực, nhìn thấy

được cảnh tượng nền Cộng hòa ban đầu khiến cho vạn ức dân chúng phải

cuồng hoan cơ chứ?

Có thể trở thành Hoàng đế Đế Quốc, chính mắt

nhìn thấy tình thế hỗn loạn khổng lồ của Tinh vực Tả Thiên mà vô số vạn

năm qua chưa từng xảy ra, thậm chí còn có thể tự mình tham dự vào trong

đó nữa. Cái loại hấp dẫn này thật sự là quá to lớn, to lớn đến mức thậm

chí ngay cả một khối tảng đá Đông Lâm như Hứa Nhạc cũng có chút khó có

thể áp lực nổi cái loại khát vọng này.

Chỉ là những chuyện tình

đột nhiên thay đổi rất nhanh sau đó, cái hiện trạng lãnh khốc bởi vì Tề

Đại Binh mà phát sinh ra, khiến cho Hứa Nhạc hắn rất nhanh chóng thanh

tỉnh trở lại. Cái loại thiết kế như của giai cấp thượng tầng Tổ chức

Bình dân Phản kháng bên kia thiết kế ra, rõ ràng là cũng không thể nào

hoàn toàn thay đổi được thế giới của Tinh vực Tả Thiên. Cái loại con

đường cải cách do một bên tự mình đề xướng ra này, cuối cùng vẫn như cũ

là sẽ đi vào con đường cũ chiến tranh giết chóc tàn khốc mà thôi. Trên

thế gian này cũng không có bất luận kẻ nào chịu nguyện ý buông tha cho

cái quyền lợi đang rõ ràng nằm trong tay của chính mình, huống chi,

Hoàng tộc lại là suốt cả một giai tầng, chứ không phải là của một người!

Cái vị Quận vương Tấn Chương lúc trước hắn gặp trong căn phòng bệnh kia,

hiện tại có lẽ bởi vì dòng máu chảy trong người mình mà phải sợ hãi

chính mình, thậm chí cũng không có đủ dũng khí để mà phản đối chính mình thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Đế Quốc. Thế nhưng nếu như quả thật Hứa

Nhạc hắn thực hiện cái bản hiệp nghị mà hắn cùng với vị lão nhân Đường

Chí Trung đã đạt thành kia, thì vị Quận vương Điện hạ này khẳng định là

sẽ không tiếc hết thảy mọi trả giá mà tiến hành phản kháng đến cùng.

Hứa Nhạc thậm chí không thể nào tưởng tượng nổi, đến lúc đó Hoài Thảo Thi

sẽ thể hiện ra thái độ như thế nào đối với việc này. So sánh cẩn thận

lại một chút, mặc dù ngày hôm nay Hoàng tộc Đế Quốc có ý đồ muốn dùng

biện pháp mở rộng giáo dục, nhằm để xoa dịu bớt những mâu thuẫn đang vô

cùng gay gắt giữa các tầng lớp giai cấp, nhằm đạt được mục đích tạo nên

sự ổn định hơn của Đế Quốc. Thế nhưng mà cái loại phương thức xoa dịu

nhỏ bé kia, lại làm sao có thể xóa nhòa đi được những hình ảnh thảm

thiết đã không ngừng tiến hành hàng ức năm trời qua rồi?

Vầng

trăng sáng lúc này đã dâng lên đến tận đỉnh đầu. Những cây mai xung

quanh mặc dù không có hoa nhưng vẫn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Hứa

Nhạc ở phía sau núi của bệnh viện chậm rãi hành tẩu. Điếu thuốc lá kẹp

giữa hai ngón tay đã dần dần cháy cạn, thế nhưng hắn suy nghĩ thật lâu

vẫn như cũ nghĩ không ra được cốt lõi của vấn đề. Hắn không khỏi nở nụ

cười tự giễu nhàn nhạt, đành phải thừa nhận chính mình ở những phương

diện này xác thực có chút ngu dốt.