Gian Khách

Quyển 4 - Chương 280: Mời làm Hoàng đế (1)

Chương 280 : Mời làm Hoàng đế Khẽ nheo mắt lại một chút, liếc nhìn về phía cánh cửa sắt tràn đầy những đường sơn vẽ nghệch ngoạc, Hứa Nhạc nâng tay trái lên ngoái ngoái lỗ

tay một cái. Cái động tác nhỏ này cũng không có bất cứ ý nghĩa tượng

trưng theo kiểu tâm lý học hay thói quen gì cả, mà chỉ là bên trong lỗ

tai của hắn bị thanh âm chấn động khiến cho có chút ngứa ngáy.

Thanh âm ồn ào rầm rĩ truyền từ bên ngoài đầu đường vào, bên trong xưởng sửa

chữa cơ khí sâu thẳm tương đối im lặng. Cái phiến kim loại siêu mỏng bố

trí bên trong lỗ tai của Hứa Nhạc không ngừng truyền đến thanh âm tự

thuật cực kỳ bình tĩnh của Phỉ Lợi Phổ. Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm

hiện tại đang cách xa mấy vạn km, thế nhưng thanh âm truyền đến lại cực

kỳ rõ ràng.

Sau khi đạt được quyền xâm nhập vào kho số liệu trung tâm của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, Phỉ Lợi Phổ ở trên chiếc Phi

thuyền Ba cánh hạm nhất thời dùng bộ não phân tích cực mạnh của chính

mình bắt đầu tìm tòi những cứ điệm có thể có của Tổ chức Bình dân Phản

kháng, theo dõi chặt chẽ những đoạn băng ghi hình về những hành tung

tiếp theo của những người đã đến bắt cóc bác gái Tô San. Thế nhưng mãi

cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn chưa có bất cứ phát hiện nào cụ thể

có khả năng truy tìm ra tung tích của bác gái Tô San cả.

Lúc này

Hứa Nhạc dựa theo lời hẹn trước mà đến, còn Phỉ Lợi Phổ trên Phi thuyền

thì lại bắt đầu sử dụng bộ phận tính toán trung tâm khác, thông qua cái

quyền hạn vừa mới đạt được kia, trực tiếp tiến hành khống chế từ xa tất

cả những khỏa vệ tinh quân sự độ linh mẫn cực kỳ cao, nằm rãi rác khắp

nơi bên ngoài bầu khí quyển của Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, nhìn chằm chằm vào phiến quảng trường khu dân nghèo bên dưới này.

Kể từ sau khi rời khỏi Liên Bang, Hứa Nhạc đã gỡ xuống con chíp vi mạch nhân thể sau

gáy mình, sau đó cũng không bao giờ gắn lên trở lại nữa. Phương pháp

trao đổi giữa hắn cùng với Phỉ Lợi Phổ đành phải thay đổi lại, thông qua giọng nói trực tiếp mà tiến hành. Tuy rằng bên trong đồng tử mắt phải

của hắn cũng đã không còn các số liệu, các thông tin chính xác tức thời

nữa, nhưng mà hắn cũng đã sớm quen với loại trao đổi như thế này, cũng

không nghĩ sẽ thay đổi lại cách khác.

Phỉ Lợi Phổ giương mắt nhìn chằm chằm vào xưởng sửa chữa cơ khí này, phát hiện được rằng trong này

đại khái có khoảng chừng ba mươi gã chiến sĩ võ trang đầy đủ. Ngoại trừ

đại lượng những khẩu súng bắn tỉa từ xa bá tự động, bên dưới các tấm vải che mưa xếp dày đặc tại các mái nhà, sân thượng xung quanh vẫn còn cất

giấu vài hòm vũ khí hỏa lực cực lớn nữa.

Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng

đầu lên, khẽ nheo mắt nhìn về phía cái tầng lầu cao ba tầng, bề ngoài

hơi chút cũ nát nằm ở cuối xưởng sửa chữa, trong lòng phán đoán xem đối

phương đến tột cùng sẽ dùng phương thức gì để mà đối phó chính mình.

- Có cần một phen đem tin tình báo về cứ điểm này thông báo cho Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc hay không?

Phỉ Lợi Phổ đột nhiên hỏi, hoặc là nói cấp ra lời đề nghị của bản thân.

Theo như suy nghĩ của hắn ta, có được số liệu của chính mình hỗ trợ, Bộ

Tình Báo Hoàng gia có thể hết sức nhẹ nhàng phá hủy đi xưởng sửa chữa cơ khí này.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, trước khi Phỉ Lợi Phổ có thể tìm

ra được bác gái Tô San, bất cứ hành động gì cũng cần phải cẩn thận một

chút mới được. Hơn nữa căn cứ vào những kinh nghiệm cùng với ân tình mà

hắn từng nhận được năm đó, lúc này tuy rằng trong lòng hắn phi thường

phẫn nộ, nhưng mà cũng rất khó có thể hạ quyết tâm, trực tiếp trợ giúp

bên phía Hoàng thất Đế Quốc đối phó với đám phần tử phản kháng này.

Cánh cửa sắt phía trước đột nhiên chậm rãi mở ra một khe hở. Một gã công

nhân sửa chữa cơ khí, cả người mang theo mùi vị của dầu máy nhàn nhạt

nhất thời xuất hiện trước mặt của Hứa Nhạc.

Ngày hôm nay trên

người của Tề Đại Binh mặc một bộ đồng phục công nhân sửa chữa cơ khí màu xám tro, thế nhưng lại vẫn như cũ lạnh lùng kiêu ngạo giống hệt như năm xưa mặc trên người bộ quân phục Quân đội Đế Quốc vậy, bộ dáng cao cao

tại thượng từ trên chơi đùa nhìn xuống Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

- Rốt cuộc cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!

Hứa Nhạc có chút khẽ nhíu mày lại, nhìn chằm chằm về phía đối phương. Cái

tên gia hỏa này vốn không hề có chút tự giác của một người đã từng là

thủ hạ bại tướng của mình, khí phách mạnh mẽ kiêu ngạo lộ ra ngoài thuần túy không một chút che giấu. Chẳng qua Hứa Nhạc cũng không thể không

thừa nhận, cái gã cường giả năm xưa đã từng trong đường thủy đạo ngầm

bên dưới lòng đấy cùng chính mình đánh một trận sinh tử, lại ở bên ngoài phủ Đại Sư Phạm vì hỗ trợ chính mình nên đã lưu lại một đầu Robot,

trong thời gian mấy năm trôi qua đã có vẻ thành thục trầm ổn hơn một

chút. Tuy rằng ánh mắt của hắn vẫn như trước sắc bén cùng với kiêu ngạo, nhưng mà nhiều hơn vẫn là có một chút hương vị của một người lãnh đạo

chân chính.

- Vì sao lại làm vậy?

Hứa Nhạc cũng không muốn nói những lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng hỏi.

- Nếu như không sử dụng đến phương thức này, anh sẽ chịu xuất hiện hay

sao? Anh đến Thiên Kinh Tinh này cũng đã một khoảng thời gian khá lâu

rồi, nhưng mà anh vốn dĩ không hề có ý định sẽ chủ động đến liên hệ

chúng ta!

Vẻ mặt của Tề Đại Binh lãnh đạm, trên mặt mang theo một tia trào phúng căn bản khinh thường không thèm che giấu, nói nhanh:

- Anh căn bản là một người nhu nhược, vĩnh viễn cũng chỉ biết trốn tránh

mà thôi. Cái thứ chính nghĩa dũng cảm mà anh vẫn luôn treo trên cửa

miệng lúc này đã biến đi đâu mất rồi? Anh còn nhớ hay không, mấy năm

trước đây, ở bên trong cái xưởng sửa chữa cơ khí kia, đối mặt với vị lão nhân ngồi trên xe lăn kia, anh đã đáp ứng qua cái gì với chúng ta rồi?

Hiện tại anh có biết là anh đang thiếu chúng ta cái gì không?

Hứa Nhạc trầm mặc, nhất thời nhớ tới vị Lĩnh tụ Ốc Tư ngồi trên xe lăn năm

xưa, nhớ tới cái buổi nói chuyện coi như là khoái trá vui vẻ của năm

xưa, nhớ tới những chiến sĩ anh dũng của Tổ chức Bình dân Phản kháng

đang ở bên cạnh chính mình trong quá trình trốn chết khỏi Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, mạnh mẽ đè nén xuống cỗ cảm giác phẫn nộ đang dâng lên trong lòng mình, hạ thấp giọng nói:

- Nói ra yêu cầu của các người đi, như thế nào mới bằng lòng thả người đây?

Tề Đại Binh cũng không có trả lời câu hỏi này của hắn, ánh mắt khẽ cụp

xuống, liếc nhìn một chút hai cổ tay của Hứa Nhạc, đột nhiên khẽ cau

mày, hỏi:

- Cái đồng hồ kia đâu rồi?

- Vứt mất rồi!

Hứa Nhạc nhàn nhạt hồi đáp.

- Vứt mất rồi?

Cặp mày của Tề Đại Binh chậm rãi nhăn tít lại, ngữ khí mang theo một cỗ khí tức áp bách mạnh mẽ chất vấn:

- Đó là vật kỷ niệm duy nhất mà lão sư lưu lại cho ta, bị anh vô sỉ cướp đi mất, không ngờ anh lại cứ như vậy mà vứt đi sao?

Hứa Nhạc vươn một đầu ngón tay ra, nhìn chằm chằm về phía hắn, hồi đáp:

- Anh cần phải làm rõ ràng một chút, đó là cái đồng hồ của tôi. Tôi muốn

xử lý nó như thế nào thì cứ việc xử lý, không liên quan gì đến anh!

Tề Đại Binh thoáng trầm mặc trong chốc lát, cũng không có mở miệng nói lại cái gì nữa. Hắn giơ cánh tay phải lên, ý bảo mời Hứa Nhạc bước vào,

lạnh lùng nói:

- Cái vấn đề mà anh muốn hỏi, ngay sau đó sẽ có người ra mặt giải thích rõ ràng cho anh hiểu.

Hứa Nhạc có thể nhìn thấy được trong đôi mắt Tề Đại Binh nhất thời dâng lên một cỗ sát ý nhàn nhạt. Bản thân hắn tự nhiên là không có chút úy kỵ

nào cả, chỉ là có chút đề phòng với đối phương, thế nhưng lại cũng không hề có chút xíu che giấu nào cả, giống hệt như cảm giác khinh miệt trào

phúng giống như lúc trước vậy.

- Tôi vốn tưởng rằng anh sớm đã là Thủ lĩnh của Tổ chức Bình dân Phản kháng này rồi cơ chứ, thoạt nhìn thì mấy năm nay anh cũng lăn lộn không được chút tích sự nào a!

Một

khi đối phương đã hoàn toàn không chút nào che giấu địch ý, thậm chí là

sát ý, Hứa Nhạc tự nhiên cũng không ngại che giấu lại cái bản tính chua

ngoa xấu xí của thời kỳ thiếu niên, dùng ngôn ngữ chọc cho đối phương

không thể nào thoải mái được.

o0o

Từ xưởng sửa chữa cơ khí đi vào trong căn lầu cao kia, dọc theo đường đi Hứa Nhạc gặp phải rất

nhiều những gã công nhân sửa chữa máy móc hoặc trẻ tuổi hoặc là già nua. Bên dưới những bộ quần áo lao động toàn thân vấy dầu mỡ kia cũng không

biết có mặc những bộ áo giáp chống đạn hay không, những vết chai, những

vết trầy trụa trên tay của bọn họ cũng không biết là do sửa chữa ô tô

hay là do khu động cò súng mà lưu lại?

Mấy vị chiến sĩ của Tổ

chức Bình dân Phản kháng này vẫn như trước giữ lại sắc mặt đặc thù giống hệt như trước kia. Bất luận tuổi tác, bất luận khí lực nhìn qua cũng

đều cực kỳ tráng kiện, trên khuôn mặt tràn đầy những đường cong cứng

ngắc, bên trong những cặp mắt bình bình tĩnh tĩnh lúc nào cũng biểu lộ

ra những tình tự không giống nhau.

Bọn họ nhìn thấy Hứa Nhạc đi

lướt qua trước mặt chính mình, có kẻ lộ ra vẻ mặt cảnh giác, có kẻ khẽ

lẩm bẩm những lời khinh thường, mắng chửi, còn có một vài người thì trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, thậm chí còn có kẻ lại vẫy tay hướng về phía hắn mà chào hỏi nữa.

Tuy rằng hiện tại trong lòng Hứa Nhạc vẫn luôn

tràn ngập cảm giác lo lắng đối với sự an toàn của bác gái Tô San, cùng

với một cỗ phẫn nộ giống hệt như một miệng núi lửa sắp sửa phun trào

vậy, nhưng mà khi nhìn thấy những vị chiến sĩ của Tổ chức Bình dân Phản

kháng hướng về phía chính mình chào hỏi, tâm tình của Hứa Nhạc cũng dần

dần trở lại bình tĩnh hơn một chút, gật gật đầu, hướng về phía những vị

cố nhân đã từng cùng với chính mình sóng vai tác chiến trong tên mưa lửa đạn mà thăm hỏi.

o0o

- Hoan nghênh ngài đã đến đây!

Trong căn phòng sâu nhất nằm trên lầu hai của căn lầu, đang có năm người ngồi ngay ngắn trong đó.

Ngay sau khi Tề Đại Binh dẫn theo Hứa Nhạc bước vào sau cánh cửa, dưới sự

dẫn dắt của một vị lão nhân, tất cả mọi người đồng thời đứng lên, tỏ vẻ

hoan nghênh nhiệt tình. Mà thái độ của vị lão nhân dẫn đầu kia lại càng

có vẻ ôn hòa nhiệt tình hơn hết thảy. Ông ta khẽ dang rộng hai cánh tay

ra, tựa hồ như muốn cùng với Hứa Nhạc làm ra một động tác ôm người thân

thiết.

Hứa Nhạc đứng ngay tại chỗ, cũng không có tiến lên cùng

với vị lão nhân kia ôm. Hắn cũng chỉ có chút khẽ cúi đầu xuống, tỏ vẻ

chào hỏi một cách tôn kính, sau đó mở miệng nói thẳng:

- Tôi

không cho rằng cái phương pháp mời tôi đến như thế này là loại phương

pháp hoan nghênh đầy thiện ý đối với bất cứ ai. Hơn nữa tôi cũng không

thể tin tưởng nổi rằng Tổ chức Bình dân Phản kháng sau khi Lĩnh tụ Ốc Tư tạ thế, thế nhưng lại trở nên vô sỉ đến mức đi bắt cóc một người phụ nữ vô tội thuộc tầng lớp chót của xã hội mà đi uy hiếp người khác.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của vị lão giả kia nhất thời hiện lên một

tia cười khổ áy náy. Ông ta dùng một loại ngữ khí cực kỳ thành khẩn mà

tạ lỗi với Hứa Nhạc:

- Xin hãy cho phép tôi đại diện cho Tổ chức

hướng ngày thể hiện sự xin lỗi chân thành nhất. Trên thực tế thì loại

hành vi này cũng không có nhận được sự tán thành của đại bộ phận các

thành viên trong Ủy ban Quản lý. Chỉ là một khi chuyện này đã thành sự

thật rồi, vậy thì chúng ta cũng chỉ đành phải cùng nhau thừa nhận hậu

quả của loại hành vi không quá hợp đạo đức này mà thôi. Trên thực tế

chúng tôi thật sự vô cùng thấu hiểu tình cảnh khó xử hiện tại của ngài,

nghĩ rằng ngài hẳn là rất khó có thể hạ quyết tâm cùng với chúng tôi

tiếp xúc với nhau, cho nên chúng ta bắt buộc phải lựa chọn loại phương

thức này mà thôi. Còn hy vọng ngài sau khi nghe được lời giải thích chân thành của chúng tôi, có thể thấu hiểu cho nổi khổ tâm của chúng tôi!

Tề Đại Binh nghe xong câu nói kia, đuôi lông mày có chút khẽ nhướng lên,

chợt ngay trong chớp mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như ban đầu, tiến đến ngồi xuống sau lưng của vị lão nhân kia.

Hứa Nhạc đại khái

có thể xác nhận được một vài sự tình nào đó, sau khi một lúc trầm mặc tự hỏi, dưới sự mời mọc cực kỳ nhiệt tình của vị lão nhân kia, cũng đành

ngồi xuống cạnh bàn. Chỉ có điều bàn tay của hắn cũng không hề đụng đến

chén trà nóng đặt ngay trước mặt mình, mà là có chút khẽ đặt dọc theo

hai bên thân thể, vẫn tiếp tục duy trì trạng thái sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhàn nhạt nói:

- Lúc nào mới có thể thả người?

- Lập tức sẽ thả người ngay!

Vị lão nhân kia mỉm cười, nhìn về phía hắn, ngữ khí cực kỳ thành thật, nói:

- Xin ngài hãy yên tâm, vị nữ sĩ Tô San kia hiện tại hết sức an toàn, về mặt sức khỏe tuyệt đối được đảm bảo!

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn thẳng vào cặp mắt của vị lão nhân già nua, nói:

- Một vị phụ nhân bình thường, ở trên chợ đen mua bán các loại thiết bị

phát sóng truyền hình lậu, tại thời điểm đang bị bệnh nặng liệt giường,

lại bị thế lực cường đại Tổ chức Bình dân Phản kháng bắt cóc đi, không

biết chính mình đang ở nơi nào, không biết chính mình cuối cùng có bị

giết chết hay không, bà ta nhất định sẽ vô cùng sợ hãi. Chẳng lẽ ông cho rằng như vậy chính là cái gọi là an toàn hay sao? Hay là nói chỉ cần có được chén cơm ăn, không bị tra tấn thì chính là khỏe mạnh hay sao?

Biểu tình của mấy người có mặt trong phòng nhất thời liền có chút khó coi

lẫn xấu hổ, cũng chỉ có mỗi mình Tề Đại Binh là vẫn như trước lạnh lùng

trầm ổn, phảng phất như là không hề cảm nhận được ánh mắt cực kỳ sắc bén của Hứa Nhạc đang giống như một cây đinh sắt bén đâm thẳng lên trên mặt mình vậy!

- Trước khi nói chuyện với nhau, tôi nghĩ cần phải

hướng ngài giới thiệu một chút tình huống hiện tại của tổ chức chúng ta. Sau khi Lĩnh tụ Ốc Tư qua đời, công cuộc vận động phản kháng tại các

Đại khu, các Tinh cầu… gặp phải những sự đả kích từ trước đến giờ chưa

từng có. Hiện tại tạm thời là do Ủy ban Quản lý bảy người chúng ta phụ

trách an bày công tác cho toàn bộ tổ chức!

Vị lão nhân kia mang theo một tia vẻ mặt thống khổ, tiếp tục nói:

- Nhưng mà đúng như những gì ngài đang nhìn thấy, hiện tại trong phòng

này cũng chỉ còn lại có sáu người mà thôi. Bởi vì ba năm trước đây, Mộc

Ân đã phản bội lại tổ chức!

Hứa Nhạc có chút khẽ nhíu mày lại, Ủy ban Quản lý bảy người cao nhất, quản lý toàn bộ Tổ chức Bình dân Phản

kháng? Nếu nói như thế, vậy thì quả nhiên Tề Đại Binh cũng không có trở

thành vị Lĩnh tụ Ốc Tư thứ hai. Chỉ là vì cái gì mà mấy vị đại nhân vật

cao nhất của Tổ chức Bình dân Phản kháng này lại mạo hiểm những nguy cơ

thật lớn như thế, đồng thời tụ hội lại cùng một thời điểm, hơn nữa không tiếc hết thảy hậu quả, chọn dùng loại phương thức như thế mà bức chính

mình phải gặp mặt bọn họ?

Càng quỷ dị hơn nữa chính là, vì cái gì mà vị lão nhân này lại muốn đem tình huống thượng tầng của Tổ chức Bình dân Phản kháng thô báo lại cho chính mình biết?

Cũng giống như

là đại đa số thời gian trong mấy năm gần đây, hắn cũng không có thời

gian, không có tinh thần, cũng không có hứng thú để mà đặt ý tưởng trong việc phán đoán dự tính của đối phương. Hắn trực tiếp mở miệng hỏi:

- Đến tột cùng là vì cái gì lại muốn gặp mặt tôi? Các người nghĩ muốn làm cái gì đây?

- Chúng tôi muốn cùng cậu tiếp tục thực hiện cái bảng hiệp nghi đã đạt thành năm trước!

Vị lão nhân nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nhạc, bình tĩnh nói.

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời khẽ nhíu lại, nhớ tới cái bảng hiệp

nghị mà năm xưa hắn đã cùng vị Lĩnh tụ Ốc Tư kia đạt thành, trên mặt

không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, nói:

- Các người nên hiểu rõ ràng

rằng, hiện tại tôi đã không còn là anh hùng chiến đấu của Liên Bang như

năm xưa nữa, lại càng không phải là người nối nghiệp của Quân Thần Lý

Thất Phu nữa. Sự hợp tác qua lại giữa các người cùng với Liên Bang bên

kia, tôi không nghĩ sẽ nhúng tay vào, cũng không có biện pháp nhúng tay

vào được.

- Chúng tôi đương nhiên là biết rất rõ ràng điểm này,

thậm chí chúng ta còn biết cậu chính là cốt nhục còn lại duy nhất trong

toàn bộ vũ trụ này của Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa nữa… Nhưng mà… chúng

tôi vẫn như cũ kiên trì muốn tiếp tục thực hiện bảng hiệp nghị đã đạt

thành năm đó!

Vị lão nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới tiếp tục nói:

- Chúng tôi vô cùng tin tưởng vào ánh mắt của Lĩnh tụ Ốc Tư, ông taẳn sẽ không nhìn lầm cậu đâu!

- Cậu là một chàng thanh niên vô cùng thiện lương, bản thân cậu có thể dễ dàng nhẹ nhàng trở thành một đấng Quân vương đứng đầu toàn bộ Tinh vực

Tả Thiên. Nhưng mà căn cứ vào tin tức tình báo của chúng ta, cậu đã đích thân cự tuyệt lời đề nghị quay trở về Hoàng cung của Hoàng đế Bệ hạ.

Chính vì chuyện này, cho nên đã xác minh rõ ràng cho ý tưởng muốn tiến

hành một sự hiệp nghị vĩ đại của chúng ta, chỉ có thể nói đây chính là

sự an bày của vận mệnh mà thôi!

Hứa Nhạc có được một loại năng

lực nhìn người cực mạnh, dựa theo lời Phong Dư vô cùng tán thưởng, là

giống như một loài dã thú, mấy năm gần đây, chỉ duy nhất một lần hắn

nhìn sai người, chính là trên người vị Tổng thống Liên Bang Mạt Bố Nhĩ

tiên sinh kia. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân

này, có thể nhìn ra được sự chân thành cùng với không chút ác ý trong

ánh mắt của đối phương, thế nhưng lại vẫn như cũ tràn ngập những sự nghi hoặc, không thể nào hiểu nổi được.

- Ông đến tột cùng là nghĩ muốn nói cái gì?

- Chúng tôi muốn mời cậu lãnh đạo toàn bộ Tổ chức Bình dân Phản kháng!

Vẻ mặt vị lão nhân tràn đầy vẻ ngưng trọng nhìn chằm chằm hắn, thành khẩn nói:

- Chúng tôi nghĩ muốn mời cậu lên làm Hoàng đế!

Nghe được những lời này, Hứa Nhạc nhất thời ngạc nhiên đến không nói nên

lời, kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chằm vào đám đại nhân vật đang lãnh

đạo Tổ chức Bình dân Phản kháng ở bên trong căn phòng này, theo bản năng cặp mày nhăn tít lại cực nhanh. Hai nắm tay đang nắm chặt lại dọc theo

hai bên thân thể nhất thời buông xuống.