Gian Khách

Quyển 4 - Chương 278: Cuộc sống ấm áp hạnh phúc

Nhấc lên những mảnh vải đen treo giăng chằng chịt khắp nơi, đi vào bên

trong đống giấy tờ tài liệu lịch sử thuộc loại thần bí nhất toàn bộ Gia

tộc Hoa Thị mấy ngàn năm nay, những cánh cửa sổ được thiết kế cực kỳ tỉ

mỉ, khiến cho ánh sáng mặt trời hoàn toàn có thể xuyên thấu qua dễ dàng, nhưng lại ngăn cản được những ánh mắt nhìn trộm từ bên ngoài vào, để

cho bên trong gian thư viện u tĩnh này lộ ra một tia ấm áp nhàn nhạt.

Nhưng mà Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa cũng không có ở trong gian phòng này ở lại một khoảng thời gian quá lâu. Đến khi ánh thái dương bên ngoài

cửa sổ bắt đầu chiếu rọi vào những tia hồng quang mỏng manh, chuẩn bị

một phen đem thời gian sửa thành buổi hoàng hôn, thì bọn họ đã nhanh

chóng đi ra.

Lúc này Đại Sư Phạm đang cầm ấm trà, hai mắt nhắm

lại lim dim, yên lặng sung sướng ngồi ở trên cái ghế trúc dài đặt bên

dưới tàng cây đại thụ lớn giữa sân, tựa hồ như đã sớm quên mất khoảng

thời gian cực kỳ khuất nhục năm xưa khi bị Phong Dư lột trần truồng treo ngược lên trên cành cây vậy.

Hắn nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nhất thời mở ra hai mắt, nghiêng người nhìn lại, có chút kinh ngạc hỏi:

- Nhanh như vậy đã đọc xong hết rồi sao?

- Lịch sử lưu trữ hơn bảy trăm năm trời của Đế Quốc trong thư viện phủ

Đại Sư Phạm, tự nhiên cũng không có khả năng nhanh như vậy liền đọc xong hết được. Trên thực tế, bản thân tôi ngay cả những bản nhật ký ghi chép tâm tình của vị nữ tổ tiên Hoa Gia năm xưa lưu lại cũng chỉ mới đọc qua được không tới phân nửa. Chỉ có điều do đã đến giờ rồi, cho nên chúng

tôi phải rời đi!

Hứa Nhạc hồi đáp.

- Rời đi? Các người dự định sẽ đi đâu chứ? Chạy sang Liên Bang à?

Đại Sư Phạm khẽ nhíu mày lại, hỏi.

Hứa Nhạc hồi đáp:

- Chúng tôi muốn ra chợ đen một chút, ngài mai lại đến chỗ của ngài mà đọc tiếp!

Đại Sư Phạm giơ tay đập một cái thật mạnh lên trên đùi mình, khiến cho ở

trên mớ da thịt non mịn trắng noãn tinh khiết nhất thời lưu lại một dấu

bàn tay đỏ chói, mở miệng mắng chửi một câu lời kịch cực kỳ nổi tiếng

trong một vở hài kịch buồn cười nào đó của Tịch Lặc năm xưa.

-

Ngài mai lại đến? Các ngươi một phen xem nơi này của chúng ta là nơi nào vậy? Là nhà xí công cộng à? Nghĩ đến thì đến, nghĩ đi thì đi hay sao?

Hứa Nhạc năm xưa đã từng xem qua bộ tiểu thuyết này rồi, cho nên cũng chỉ

cười cười, không có giải thích gì quá nhiều. Hắn chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Chung Yên Hoa, bỏ mặc những tiếng mắng chửi liên hồi của Đại Sư Phạm mà chậm rãi rời khỏi cái đại viện màu trắng thần bí này.

Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu rọi qua những tòa kiến trúc, để lại trên mặt

đường vô số những cái bóng đen dài tà tà. Hai người bọn họ ở trong những cái bóng đen đổ dài này mà chậm rãi hành tẩu, đi xuyên qua con đường

ngõ tắt nhỏ nằm bên dưới tàng cây xanh mát giữa xuân, liền đi đến khu

chợ đêm gần đó. Bọn họ dưới những ánh mắt tò mò nghi hoặc ẩn bên dưới

những dãy quầy hàng mà đi vào cái cửa hàng nhỏ của bác gái Tô San.

o0o

Bữa cơm chiều nóng hầm hập, bầu không khí nóng hầm hập. Ban đêm bên trong

gian tiểu viện tĩnh lặng nằm giữa khu dân cư nghèo, không ngờ lại ấm áp

đến như thế. Cháo rau trộn, thịt gà xé, thịt dê dưa chua, cải xào, thịt

heo hầm củ cải…

Sau khi ăn xong một cách thống khoái đầm đìa,

liền đến phiên Chung Yên Hoa tiến hành công tác rửa chén bát cực kỳ

không cam lòng, tâm tình không muốn, nhưng trên mặt lại vẫn phải như

trước lộ ra một nụ cười ngọt ngào lấy lòng.

Sau khi nói chuyện

phiếm mấy câu, thì một hồi đánh bài Nam Hoa Lộ ba người của Đế Quốc cực

kỳ kịch liệt lại được triển khai, mãi cho đến đêm khuya mới chấm dứt.

Ở trên căn gác xép, Hứa Nhạc lại tiếp tục im lặng tiến hành công tác lắp

ráp cải tiến những cỗ máy phát tín hiệu truyền hình tần số cao. Những

đầu ngón tay nhìn qua cũng không mấy linh hoạt nhanh nhẹn, thế nhưng lại có một độ chính xác ổn định giống hệt như những cỗ máy móc, lấy một

loại tốc độ không cách nào tin nổi, đem những cái cấu kiện linh tinh hỗn loạn này, biến thành các loại công cụ khiến cho đám thiếu gia quý tộc

tại Đô thành Đế Quốc khó có thể nào khống chế nổi, phải say mê một cách

điên cuồng…

Đối với Hứa Nhạc hắn mà nói, cái loại không khí bình

tĩnh, ngẫu nhiên lại có thể một lần nữa ngửi thấy mùi vị máy móc quen

thuộc, cùng với bữa cơm chiều nóng ấm, rồi những buổi đánh bài nói

chuyện phiếm lúc trước, đó là những chuyện tình phi thường hạnh phúc

trong cuộc sống. Chung Yên Hoa lại giống như đêm trước, nằm sấp trên cái giường nhỏ, hai tay chống cằm, hai chân nhỏ nhắn trắng trẻo nghịch ngợm cong lên, không ngừng đá tới đá lui liên tục. Cặp mắt xinh đẹp giống

hệt như là hai hòn hắc bảo thạch trong vắt vẫn như cũ lẳng lặng chuyên

chú nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ, càng ngày càng sáng lên.

Những gã nam nhân xinh đẹp nhất chính là lúc đang chăm chú làm việc… Hình như là trong các quyển tạp chí phụ nữ bên

Liên Bang năm xưa vẫn thường hay nói như thế này a! Cô nàng thiếu nữ vừa nhìn vừa thầm nghĩ như vậy.

- Ca ca, ban ngày lúc anh nằm dưới

ánh mặt trời ngủ trong thư viện của phủ Đại Sư Phạm hồi sáng, em đã một

phen đem quyển nhật ký tâm tình kia đọc qua cẩn thận rồi. Càng xem em

càng nghĩ thấy cái vị nữ tổ tiên kia của Hoa Gia thật sự là một nữ nhân

phi thường xuất sắc a!

Hứa Nhạc đem cái chấm hàn cẩn thận gác lên trên cái thanh vít công cụ, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, quay đầu lại,

nhìn về phía cô nàng thiếu nữ đang nằm trên giường, thoáng trầm mặc một

lát sau mới hồi đáp:

- Thế nhưng anh lại không hy vọng em sẽ biến thành loại nữ nhân xuất sắc như vậy đâu!

- Vì cái gì?

Chung Yên Hoa một phen lăn tròn thân người trên giường, mở thật to cặp mắt

tròn xoe đen lay láy, quay lại nhìn về phía hắn, bộ dáng phi thường

nghiêm túc, hỏi.

Hứa Nhạc cũng không biết phải trả lời như thế

nào. Từ sau khi lần trước cùng với Hoài Thảo Thi gặp mặt với nhau xong,

xem tình hình này mà nói, thì cái cuộc đời mà trong lòng Chung Yên Hoa

đang hướng tới kia, là một cuộc đời phi thường cường hãn mạnh mẽ, nhưng

mà…

Hứa Nhạc cúi đầu ngẫm nghĩ tự hỏi một chút, nhìn chằm chằm về phía cô nàng thiếu nữ, ôn hòa nói:

- Mặc kệ là Tổ Tinh, Liên Bang hay là Đế Quốc, có thể ở ngoài mặt đã có

rất nhiều sự cải biến, thế nhưng kỳ thật trong bản chất lại có rất nhiều những sự tình mãi cũng không có phát sinh ra chút biến hóa nào cả.

Trong đó có một vài chuyện tình quan trọng nhất chính là mối quan hệ giữ nam và nữ. Những nữ nhân cường hãn giống như là tổ tiên Hoa Gia, hoặc

là như Hoài Thảo Thi vậy, vì cái gì lại rất hiếm có như thế? Bởi vì như

vậy sẽ rất là vất vả! Anh cũng không muốn em chịu quá nhiều sự vất vả

như thế!

Những buổi nói chuyện phiếm như vậy cũng chỉ là những

nốt nhạc đệm mà thôi, cũng không biết cô nàng thiếu nữ này sau khi đi

xuống lầu, buổi tối có thể nào ngủ ngon giấc được hay không. Dù sao thì

Hứa Nhạc cũng ngủ cực kỳ sảng khoái, phảng phất như là quay trở lại

những ngày tháng bị trọng thương năm xưa, cũng ở bên trong cái gian gác

xép nhỏ này, cảm thụ được cảm giác an toàn cùng với thả lỏng chẳng biết

xuất phát từ nơi nào.

Ở bên trong cái gian tiểu viện này, ngày lại qua ngày, cuộc sống hạnh phúc cứ như vậy cứ một mực lặp đi lặp lại.

Mỗi buổi sáng sớm rời khỏi giường, Hứa Nhạc thường xuyên nhìn thấy cô nàng

thiếu nữ đang ngồi thất thần bên dưới sân nhỏ mà ngắm hoa buổi sang. Có

khi hắn sẽ ló đầu ra khỏi cánh cửa sổ nhỏ trên căn gác xép gọi lớn một

tiếng, sau đó dùng giấy bọc lại mới vỏ hạt dẻ tối hôm trước ăn chưa bỏ

ném xuống, bộp một tiếng rơi xuống ngay dưới chân của cô bé con bên

dưới.

Mỗi lần hắn làm như vậy, thì cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa sẽ bày ra bộ dáng ngồi xổm bên cạnh cái giếng sâu ngay kế bên căn phòng bếp, căm giận bất bình dùng sức mạnh mẽ đánh răng, không biết là đang

nổi giận cái gì đó.

Thế nhưng khi mà Hứa Nhạc muốn vào phòng bếp

giúp bác gái Tô San chuẩn bị nấu cơm, hắn lại quật cường không chịu nhìn hắn, cũng không chịu nhường đường để cho hắn đi qua. Cái miệng dính đầy bọt mép, một phen đem cái phần má phùng lên tròn xoe, bộ dáng nhìn qua

phi thường đáng yêu.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Hứa Nhạc lại lái chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, chở theo bác gái Tô San, Chung Yên Hoa cùng với đám thiết bị truyền phát tín hiệu truyền hình cao tần đã làm

xong buổi tối hôm trước chạy ra chợ đêm.

Sau khi hoàn thành xong

hết thảy những chuyện này, hắn mới lại một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ

nhắn của Chung Yên Hoa, chạy đến phủ Đại Sư Phạm, một lần nữa vùi đầu

vào trong đống tài liệu giấy lộn khổng lồ trong thư viện. Bất luận là cô nàng thiếu nữ kia có thể hiện ra vẻ giận dỗi phẫn nộ đến đâu đi chăng

nữa, thì hắn cũng chỉ nở nụ cười tủm tỉm, nhất định không chịu buông

cánh tay của cô nàng ra.

Phủ Đại Sư Phạm ngày nào cũng như ngày

nấy, bầu không khí phi thường tĩnh lặng, ánh sáng mặt trời vẫn chiếu rọi phi thường sáng lạn. Đại Sư Phạm kể từ sau ngày đầu tiên phẫn nộ mắng

chửi hai anh em Hứa Nhạc đến mức chết lặng một cách bất đắc dĩ, sau đó

cũng chẳng muốn xen vào chuyện của hai anh em nhà này nữa, cho nên Hứa

Nhạc cũng có được hoàn cảnh yên tĩnh phi thường tốt. Hắn vẫn như làm

theo ngày thường, ở dưới hương vị ngọt ngào ấm áp của ánh mặt trời chiếu rọi, nằm trong căn phòng đầy sách vở kia nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, bù

đắp lại cho sự vất vả phải làm tăng ca vào buổi tối hôm trước.

Còn về phần cái đống tài liệu giấy lộn có lẽ là ghi chép lại vô số những bí mật của lịch sử kia, tự nhiên sẽ có cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa cực

kỳ hứng thú đối với những cái này mà đi nghiêm túc đọc kỹ.

Mỗi

khi mà ánh mặt trời bắt đầu chếch xuống dưới núi, hoàng hôn buông xuống, thì hai người bọn họ lại quay về gian tiểu viện kiaĐêm khuya khi mà bác gái Tô San mang theo nụ cười ngọt ngào ngủ say, Hứa Nhạc ở trên gian

gác xép lắp ráp máy móc, Chung Yên Hoa lại bắt đầu kể lại những tài liệu hữu dụng mà cô nàng ban ngày ở trong thư viện phủ Đại Sư Phạm đã đọc

được, hoặc là những thứ thú vị gì đó, những thứ có quan hệ với vị nữ tổ

tiên của Hoa Gia năm xưa gì đó.

- Bà ta ở trong một khu thành thị nào đó trên một khỏa Tinh cầu lớn ở Đế Quốc bắt gặp được một bài thơ ca rất hay. Tác giả của bài thơ ca này tên là Lý Trì. Phần chú thích của

bài thơ nói rằng vị tác giả này cũng là nữ nhân. Thế nhưng mà vấn đề

chính là em đã dùng các thiết bị kiểm tra tiên tiến trong phủ Đại Sư

Phạm tìm hiểu suốt nửa ngày trời rồi, vẫn không có cách nào phát hiện ra có một người như vậy được lưu giữ trong tài liệu văn học lịch sử của Đế Quốc. Em hoài nghi rằng cái vị nữ nhà thơ tên gọi Lý Trì này, hẳn là

người của Tổ Tinh bên kia.

- Hứa Nhạc ca ca, anh có đang nghe hay không vậy?

- Đang nghe mà!

- Anh cẩn thận nghe kỹ bài thơ ca này nè: Leo lên Đông Sơn cao chót vót,

dòng suối trong mát sâu thăm thẳm, vầng nhật nguyệt chiếu rọi trên cao,

tình cảm chúng ta cao hơn núi… Bài thơ nghe thật là hay a!

Chung

Yên Hoa ngồi thẳng lên trên giường, dựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt không thèm chớp lấy một cái, giương mắt nhìn chằm chằm vào bóng

dáng của Hứa Nhạc, nói:

- Tình cảm chúng ta cao hơn núi, anh cùng với chị Giản Thủy Nhi sớm đã có hôn ước với nhau rồi, thế nhưng chưa có kết hôn liền đã rời đi mất. Cái đó cũng không thể nào nói rằng tình cảm sâu đậm a. Hiện tại thời gian đã trôi qua ba năm trời rồi, thế nhưng

nàng ấy cũng chẳng thèm tìm hiểu xem anh hiện tại ra sao nữa!

Hứa Nhạc cũng không có quay đầu nhìn lại, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Vậy thì em đến tột cùng là chuẩn bị để cho Thương Thu hay là Nam Tương Mỹ làm chị dâu của em đây?

Nghe thấy câu trả lời kia, Chung Yên Hoa khẽ bẽ bẽ mấy ngón ngay, cắn nhẹ cặp môi nhỏ nhắn, giận dữ không nói tiếng nào.

o0o

Cuộc sống chính là như thế không ngừng lặp đi lặp lại, bình thản, ấm áp hơn

nữa lại phi thường an toàn. Không ai đến quấy rầy bọn họ, thậm chí ngay

cả bên Hoàng cung bên kia, cũng không có thêm bất cứ tin tức nào chuyển

đến cả.

Hơn nữa hiện tại Hứa Nhạc cũng không còn là cái gã trọng

phạm Liên Bang phải không ngừng trốn chết khắp nơi nữa, mà đã là gã nam

nhân thừa kế duy nhất còn sót lại của Hoàng thất Đế Quốc, cho nên hắn

cũng không cần phải tiếp tục sợ hãi những cái thiết bị dò xét chíp vi

mạch nhân thể, được lắp đặt khắp nơi bên trong Đô thành Thiên Kinh Tinh, không nơi nào không có, bất cứ chân tường, ngõ hẻm nào cũng có kia nữa.

Nhưng mà trong những ngày sống trong gian tiểu viện ấm áp tràn đầy hạnh phúc

như thế này, dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời Đế Quốc, hắn bắt đầu khó

có thể khống chế nổi, dần dần tưởng niệm lại hết thảy mọi thứ bên Liên

Bang bên kia.

Hắn bắt đầu tưởng niệm đến những người bằng hữu ở

bên Liên Bang, hiện tại hắn đang vô cùng hạnh phúc, cho nên hắn cũng hy

vọng bọn họ có thể hạnh phúc giống như hắn vậy.

Bên trong cuộc

sống hạnh phúc của hắn đột nhiên xuất hiện một cái bóng râm có chút nhàn nhạt. Dựa theo lẽ thường, thì tiền trợ cấp mà mỗi tháng Bảo La gửi về

từ chiến trường, đều là khoảng ngày 12 hằng tháng sẽ được chuyển vào

trong tài khoản tiết kiệm cá nhân của bác gái Tô San. Nhưng mà tháng này không hiểu sao đã đến ngày 20 rồi, nhưng mà các con số bên trong tài

khoản tiết kiệm cá nhân tại ngân hàng vẫn như cũ không có bất cứ thay

đổi nào cả.

Những thời điểm khi mà bác gái Tô San nấu cơm, rõ

ràng là có chút thất thần. Những đêm cùng chơi bài Nam Hoa Lộ với hai

người bọn Hứa Nhạc, thỉnh thoảng lại thua một cách cực kỳ kỳ quái, rõ

ràng là không đặt tâm trí vào đó.

- Bác cũng không cần phải quá

lo lắng. Tôi cũng biết được một vài tin tức từ phía tiền tuyến truyền

về. Tinh cầu Mặc Hoa bên kia đã hai tháng nay cũng không có bất cứ chiến sự lớn nào cả. Hơn nữa khoảng cách tại tiền tuyến đến chỗ này của chúng ta thật sự là quá xa, tin tức trao đổi cũng không nhanh chóng cho lắm,

tiền trợ cấp chuyển về bị trễ một vài ngày là chuyện hết sức bình

thường.

Bác gái Tô San lắc lắc đầu, nhìn về phía Hứa Nhạc, giọng điệu lo âu nói:

- Thằng bé Bảo La trước khi ra tiền tuyến cũng đã cùng với đám người Cục

Hậu Cần của Quân bộ tiến hành ký kết hợp đồng phân phối tiền trợ cấp

quân ngũ rồi. Tiền trợ cấp quân ngũ hiện tại của nó mỗi tháng tự động sẽ được tiến hành khấu trừ theo tỷ lệ nhất định, từ ngay trong Cục Hậu Cần chuyển thẳng sang tài khoản tiết kiệm cá nhân của tao. Hơn nữa toàn bộ

cũng đều là thông qua mạng điện tử mà tiến hành. Chỉ cần nó ở ngoài tiền tuyến tiến hành ký tên điện tử xác nhận một cái, căn bản không có khả

năng bị trì hoãn về phương diện khoảng cách xa gần. Tiền trợ cấp đến giờ vẫn chưa được chuyển đến, chỉ có thể nói là bên phía Cục Hậu Cần của

Quân Bộ vẫn chưa nhận được chữ ký điện tử xác nhận của nó mà thôi!

Hứa Nhạc tiếp tục an ủi bà ta:

- Cái này cũng đâu thể nói lên được điều gì đâu? Nếu như Bảo La Thật sự

là đang ở bên trong Doanh đoàn Thân binh, như vậy thì khoảng cách của

hắn cùng với Công chúa Điện hạ khẳng định không thể nào vượt qua được

hai km đâu. Căn bản không có khả năng gặp phải những nguy hiểm gì quá

lớn! Còn về việc ký tên điện tử xác nhận vẫn chưa được chuyển về, rất có thể là do gặp phải những nhiệm vụ đặc biệt như là Công chúa Điện hạ

muốn đi tuần tra không gian chẳng hạn, như vậy thì hắn cần phải tiếp tục đi theo suốt cả cuộc hành trình, không có thời gian để mà chuyển về Cục Hậu Cần được!

- Hy vọng đúng là như vậy!

Bác gái gái Tô San miễn cưỡng cười khẽ, nói.

o0o

Nếu như tất cả những lời an ủi cũng đều có tác dụng, như vậy thì trên thế

gian này cũng sẽ không có quá nhiều những bản tình ca thất tình thảm

thiết đến như thế. Huống chi cái này gọi là mẫu tử tình thâm, một khi

cơn sầu lo bắt đầu nổi lên liền không có cách nào dừng lại được. Vô số

các hình ảnh phán đoán khủng khiếp bắt đầu xuất hiện, khiến cho bác gái

Tô San đêm nào cũng trằn trọc nghiêng qua, lăn lại, khó có thể nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ được. Có lẽ là bởi vì không được ngủ đủ giấc, sức khỏe

yếu kém, lại thêm thời tiết bắt đầu trở lạnh, khiến cho những đêm khuya u tĩnh, dưới lầu của gian tiểu viện thường xuyên vang lên những tiếng ho

khan bị cố gắng kềm nén lại, nhưng vẫn không che giấu nỗi sự thống khổ

lo lắng.

Hứa Nhạc nghe thấy vậy, khoác thêm trên người một kiện

áo ngủ, nhẹ nhàng đi xuống khỏi gác xếp, đi vào trong phòng bếp, bắc lên một nồi nước sôi. Từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả lê, gọt vỏ cẩn thận,

cắt ra thành từng mảnh nhỏ, bỏ vào trong nồi chưng. Im lặng chờ đến khi

nồi lê chưng đủ lửa, sau đó mới dùng nước ấm cẩn thận chậm rãi ninh cho

nhừ, chuẩn bị sáng sớm hôm sau khi bác gái rời khỏi giường ăn cho giảm

ho.

o0o

Sáng sớm ngày hôm sau, bác gái Tô San theo thói

quen, cố gắng chống đỡ cơ thể bị bệnh yếu ớt muốn đi ra chợ đen buôn bán như hằng ngày, lại bị Hứa Nhạc ngăn cản lại. Sau khi bắt bà ta uống

thuốc cẩn thận, ép bà ta phải nghỉ bán vài ngày, ở nhà nằm nghỉ.

Trong lúc trên đường đi đến phủ Đại Sư Phạm, hắn chợt nghĩ đến chuyện gì đó, giữa đường quay trở về gian tiểu viện.

Bên trong gian phòngếp, nồi lê chưng vẫn như cũ còn đặt trên bếp, vẫn còn

bốc khói nhàn nhạt, thế nhưng bóng dáng của bác gái Tô San lại không

thấy đâu nữa. Ngay bên cạnh cái bếp còn đặt một tờ giấy nhỏ, trên đó có

viết ngoái hai hàng chữ viết tay:

- Bởi vì một vài nguyên nhân

không tiện nói ra cho lắm, chúng tôi chỉ có thể dùng loại phương pháp

này mà mời ngài cùng chúng tôi gặp mặt một lần. Tin tưởng rằng biện pháp này đủ để thể hiện ra thành ý cùng với quyết tâm của chúng tôi!

Hai bàn tay của Hứa Nhạc chậm rãi nắm chặt lại, tờ giấy nằm trong bàn tay

phải của hứn dưới lực lượng áp bách vô hình mạnh mẽ mà vỡ vụn ra thành

từng phiến vụn nát. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa gỗ sạch sẽ của gian tiểu viện, ánh mứt chậm rãi nheo lại, sát khí bốc lên

bức người!

Vẻ mặt của hắn không một chút biểu tình, thầm nghĩ: Lại có người bức ta phải giết người rồi!