Gian Khách

Quyển 4 - Chương 266: Viên trân châu đẹp nhất vũ trụ

Một gã nam nhân, một cô nàng thiếu nữ, một cỗ Máy vi tính từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ cũng luôn khăng khăng rằng chính mình là có sinh mệnh,

cưỡi trên một chiếc Phi thuyền vũ trụ cực kỳ rác rưởi lưu lạc khắp nơi

bên trong vũ trụ hạo hàn trong khoảng thời gian gần ba năm trời.

Trong khoảng thời gian ba năm này, bọn họ đã đi qua rất nhiều địa phương khác nhau, gặp qua rất nhiều người, thế nhưng chung quay cuối cùng vẫn cũng

chỉ có thể giống như một đầu chuồn chuồn điểm nước vậy, nhẹ nhàng tạo

nên một hồi chấn động nhẹ lan ra, sau đó nhẹ nhàng phẩy ống tay áo mà bỏ đi, lưu lại không bao nhiêu dấu vết ở mỗi nơi dừng chân.

Tuyệt

đại bộ phận thời gian cũng chỉ có ba người bọn họ ở chung với nhau bên

trong cái khoang thuyền điều khiển này mà thôi. Cuộc sống trôi qua quả

thật khó tránh khỏi có chút buồn tẻ, buồn tẻ đến mức không ngừng công

kích nhau không ngớt. Mà nội dung công kích thông thường cũng chỉ đơn

giản vây quanh mấy loại chủ đề như là tên họ, hay là quyền lợi được phép lựa chọn địa điểm dừng chân tiếp theo, quanh đi quẩn lại những chuyện

đó mà thôi.

Ví dụ như là bọn họ từng tranh luận cả một khoảng

thời gian về việc cái đầu Robot MXT đã từng cùng với Hứa Nhạc khiến cho

toàn thế giới phải khiếp sợ kia, vì cái gì lại được đặc tên là Tiểu Bạch Hoa? Cái tên Thương Thu vì sao lại ngắn ngủn đến như vậy? Có nhất thiết phải gắn thêm một chữ nào đó vào trong cái tên Thương Thu của nàng ta

hay không? Tranh đi quẩn lại cho đến ngày hôm nay vẫn như cũ không có

được bao nhiêu thành quả cuối cùng cả. Thậm chí ngay cả cái chiếc Phi

thuyền màu đen rác rưởi mà bọn họ đang cưỡi trên nó mà du hành này, mãi

cho đến ngày hôm nay cũng còn chưa có cái tên chính thức nữa. Sở dĩ là

như thế, là do bởi vì ba người bọn họ ai cũng nghĩ thấy cái việc đặt tên này thật sự là phi thường quan trọng. Sở dĩ bọn họ cho rằng cái tên này là rất quan trọng, đại khái là bởi vì…

Bất luận là Hứa Nhạc, kẻ

vẫn luôn giãy dụa giữa cái thân phận người Đế Quốc hay là thân phận

người Liên Bang, hay là Phỉ Lợi Phổ, kẻ vẫn luôn giãy dụa giữa thân phận là một cỗ Máy vi tính lạnh như băng hay là một cỗ Máy vi tính có sinh

mệnh cùng với trí tuệ, hay là Chung Yên Hoa, kẻ vẫn luôn giãy dụa giữa

thân phận là cô nàng Tiểu Công chúa Tây Lâm, hay là thân phận cô nàng bé con Tiểu Dưa Hấu đi theo huynh trưởng của chính mình lưu lạc khắp nơi

trong vũ trụ. Bọn họ cần phải dùng cái tính danh của chiếc phi thuyền mà bọn họ đang cưỡi này, hay thậm chí xem ra chỉ đơn giản là một loại danh hiệu nào đó, để mà xác định xem tâm tưởng của chính mình là đang đặt ở

nơi nào, nhằm để gia tăng thêm cảm giác an toàn của chính mình!

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ sau khi trải qua một khoảng thời gian trầm mặc ngẫm

nghĩ, cuối cùng ở bên trong hệ thống điều khiển trung tâm lại nhẵn nhụi

mà kiêu ngạo vang lên:

- Những cái khác ta có thể mặc kệ, nhưng

mà thân là Hạm trưởng đại nhân vĩ đại, cùng với người sáng tạo ra chiếc

phi thuyền Chiến hạm rác rưởi mà khủng bố này, ta có quyền quyết định,

đặt tên cho nó là Hắc Trực!

Lần này Chung Yên Hoa cũng không

giống những lần trước đây, dùng ngữ khí không tốt trào phúng hắn là một

tên nhảm nhí, mà là trực tiếp nói thẳng:

- Tôi phản đối!

Còn Hứa Nhạc ngồi bên cạnh cũng không mở miệng nói gì, mà chỉ là giơ cao cánh tay phải lên, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của cô nàng.

Căn cứ vào cái nguyên tắc tiến hành dân chủ đầu phiếu mộc mạc đơn giản mà

hiệu quả do tiểu tổ ba người đã quy định ra từ đầu, thì cái ý đồ muốn

cướp lấy quyền đặt tên của Phỉ Lợi Phổ lần này đã gặp phải sự đả kích

cực kỳ trầm trọng. Hắn ta thẹn quá hóa giận, lớn tiếng chất vấn:

- Cái tên này thì có vấn đề gì đâu cơ chứ?

- Nghe quá diễm tình!

Gương mặt thanh tú xinh xắn của Chung Yên Hoa thể hiện ra bộ dáng biểu tình phi thường nghiêm túc, nói.

Hứa Nhạc lại một lần nữa giơ cánh tay phải lên, thế nhưng kỳ thật hắn cũng

chẳng thèm để ý xem cái tràng khắc khẩu đang phát sinh bên cạnh mình đến tột cùng là đang nói về chuyện gì. Hắn chỉ là theo thói quen, làm theo

lẽ thường, trong những tràng chiến tranh như thế này mà đứng ở bên phía

của Chung Yên Hoa mà thôi.

Một bên là lão già kia, cỗ máy móc

sinh mệnh đã tồn tại vô số vạn năm, còn một bên là cô bé con Tiểu Dưa

Hấu chỉ vừa mới biến thành một cô nàng thiếu nữ, việc lựa chọn trận

doanh cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì a.

Lúc này trong đầu

hắn đang không ngừng ngẫm nghĩ đến một vài chuyện tình. Sau khi hắn hơi

chút thoát khỏi cái loại cảm xúc ảm đạm lúc trước, liền vô cùng tự nhiên bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tương lai. Chủ yếu cũng vẫn là cuộc sống

của cô nàng Chung Yên Hoa trong tương lai mà thôi.

Căn cứ theo

những tin tức mà Hoài Thảo Thi thường xuyên thông báo cho mình thông qua kênh liên lạc hắn đã đưa trước đây, cộng thêm thỉnh thoảng Phỉ Lợi Phổ

lại ngẫu nhiên xâm nhập được vào trong hệ thống mạng tin tức của Cục

Hiến Chương Liên Bang, em trộm được một vài hồ sơ mật quan trọng, cũng

giúp cho Hứa Nhạc biết được rằng, Điền Đại Bổng vào khoảng nửa năm trước cũng đã bị đuổi đi khỏi tiền tuyến, bị bắt buộc quay trở lại Tây Lâm

rồi.

Mà đây dù sao cũng là một chuyện hết sức bình thường. Cho dù Đỗ Thiếu Khanh tính tình có ôn hòa đến đâu đi chăng nữa, thì thân là

một vị Tổng Tư lệnh mặt trận Liên Bang, hắn cũng không có khả năng cho

phép một gã cường giả bình thường không chút nào cố kỵ gì mắng chửi mình là Băng Tuyết Nhân Trư, hơn nữa lại chẳng có chút xíu danh phận Quân

đội, lại còn có thể tiến hành chỉ huy đến mười mấy Sư đoàn Thiết giáp

Tây Lâm được. Huống chi cái vị đại danh tướng Liên Bang này, từ trước

đến giờ tình tình cùng với hai chữ ôn hòa kia căn bản là chẳng hề có

chút xíu liên quan gì với nhau cả.

- Một khi Điền thúc đã quay về Tây Lâm được một khoảng thời gian như vậy rồi, hẳn là thế cục bên đó

cũng đã ổn định lại rất nhiều…

Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảng

thời gian khá lâu, sau đó mới nhìn thẳng vào ánh mắt của Chung Yên Hoa,

ngữ khí phi thường nghiêm túc, hỏi:

- Em đã nói là phải quay về Tây Lâm, vậy thì dự định lúc nào sẽ quay về đó?

Mặc dù thời gian đã trôi qua hơn mười năm rồi, nhưng từ trước đến nay ở

trong mắt của Hứa Nhạc, cô nàng thiếu nữ ở trước mặt này vẫn như cũ là

cô bé con trốn nhà ra đi đáng thương vô cùng của năm xưa. Đây là lần đầu tiên hắn dùng cái loại ngữ khí nghiêm túc như thế này, cùng với loại tư thế bình đẳng như thế này mà tiến hành đối thoại với Chung Yên Hoa như

thế.

Chung Yên Hoa rõ ràng là có chút không thích ứng được với

loại ngữ khí như thế này, sau đó phát hiện ra huynh trưởng thân yêu của

mình rốt cuộc cũng đã một phen xem chính mình là người trưởng thành,

dùng ngữ khí bình đẳng mà nói chuyện như thế, trong lòng cũng có chút

mừng thầm, có chút hưng phấn. Thế nhưng rồi lại chẳng biết vì sao trong

lòng chợt dâng lên một cỗ cảm giác bối rối cùng với ngơ ngẩn nhàn nhạt.

Cô nàng có chút khẩn trương gãi gãi một chút mái tóc vẫn còn nhuộm một màu nâu nhàn nhạt, đã được một sợi dây bằng nhung buộc lên cao, khẽ nghiêng đầu, thử thăm dò, hỏi:

- Đợi qua Lễ Thành Nhân nhé?

- Sau khi sinh nhật mười sáu tuổi thì trở về à?

Hứa Nhạc khẽ ngơ ngẩn nhẹ giọng xác nhận lại một lần nữa, tâm tình cũng có

chút phức tạp, trong lòng thầm nghĩ cũng chỉ còn lại thời gian không đến một năm nữa thôi, liền có chút tiếc nuối không nỡ. Thầm nghĩ đứa con

gái của mình, ở trước mắt chính mình cuối cùng cũng có một ngày trưởng

thành, lại có chút vui mừng nhàn nhạt.

Chung Yên Hoa bộ dáng lo lắng rất nhanh múa may hai cánh tay, gấp gáp cao giọng nói:

- Không phải! Không phải! Lễ Thành Nhân không phải là tổ chức vào sinh nhật mười tám tuổi hay sao?

Còn đến tận hơn hai năm nữa a!

Tâm tình Hứa Nhạc chẳng biết vì sao chợt trở nên sung sướng hơn rất nhiều, nở nụ cười cảm khái, nói:

- Năm tháng thật sự là một con dao mổ heo tàn nhẫn a!

Ánh mắt Chung Yên Hoa nhất thời híp lại thành hai vầng trăng khuyết xinh đẹp, nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Như vậy cũng phải nhìn xem là heo hay là trân châu a! Em thế nhưng thật sự là một viên trân châu không thể nào khác đi được a!

- Cô nàng Tiểu Công chúa của chúng ta đương nhiên là viên trân châu xinh đẹp lóa mắt nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này rồi!

Hứa Nhạc nhất thời nở nụ cười vui tươi hơn hở. Chung Yên Hoa nhìn thấy nỗi

phiền muộn sâu trong đáy mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn tiêu tán đi

mất, trong lòng phảng phất cũng tràn ngập một tương lai màu hồng rực rỡ

sáng chói, bật cười khanh khách khanh khác, vui vẻ dị thường.

Phỉ Lợi Phổ từ đầu đến giờ ở một bên một mực trầm mặc mà pha lẫn chút hứng

thú nhìn chằm chằm một màn vừa xướng vừa họa của Hứa Nhạc và Chung Yên

Hoa, nhìn thấy cuối cùng lại bắt đầu xuấn hiện cảnh hòa thuận vui vẻ

hoàn toàn nằm trong sự sở liệu này, hắn liền nhịn không được khẽ u oán

cất tiếng bình luận nhàn nhạt:

- Biến thái!

- Ông nói cái gì đó?

Hứa Nhạc có chút nghi hoặc, nhíu mày, hỏi.

- Tôi muốn nói rằng, vì cái gì mà cậu mặc kệ khi đối mặt với Giản Thủy

Nhi, hay là đối mặt với Thương Thu, Trương Tiểu Manh đi chăng nữa, thì

bộ dáng cũng giống hệt như một tảng đá vậy, vừa cứng đầu vừa trầm mặc.

Thế nhưng khi mà đối mặt với tiểu nha đầu hoàng mao này thì lại biến

thành bộ dạng hoa ngôn xảo ngữ, miệng lưỡi ngọt ngào như thế này.

Chung Yên Hoa đưa tay lên sờ sờ nhẹ mái tóc dày nhuộm thành màu hạt dẻ nhàn

nhạt kia, ánh mắt não nộ, trừng mắt liếc về phía cái camera nằm phía

trước cánh tay máy móc mảnh khảnh kia một cái. Chỉ là lúc này tâm tình

của cô nàng rất tốt, bên trong cặp mắt ý cười căn bản không cách nào che giấu được, hơn nữa phối hợp với mặt mày thanh lệ vui tươi hớn hở, cho

nên cái động tác này ngoại trừ vô cùng khả ái ra, căn bản chỉ là thần

thái của cô nàng bé con vừa được cho một cây kẹo ngọt, không có bất cứ

lực chấn nhiếp nào cả.

Phỉ Lợi Phổ căn bản không thèm để ý đến cô nàng, quay sang hướng về phía Hứa Nhạc, hỏi:

- Tiếp theo chúng ta dự định sẽ đi đâu đây? Tôi vừa mới nhận được một ít

tin tình báo, có một Đại Gia tộc nào đó của Đế Quốc vừa mới khai thác

được một mớ tinh quáng hợp kim sơ cấp, chuẩn bị vận chuyển lên phi

thuyền buôn lậu, tuồn sang Bách Mộ Đại mà trao đổi với Liên Bang. Phi

thuyền của bọn chúng cách chúng ta chỉ khoảng chừng 645,32 đơn vị thiên

văn mà thôi. Chúng ta căn bản hoàn toàn có đủ lý do để mà hớt tay trên

mớ tinh quáng hợp kim này!

Lúc trước ở trong thư viện trường học

công lập Tang Khô Trấn, Hứa Nhạc ở trước mặt của Hoài Thảo Thi, nói rằng việc chính mình cảm thấy giận dữ bất bình, ra tay đả kích đám quý tộc

nhằm bảo vệ chính nghĩa, căn bản chỉ là những sở thích nghiệp dư cá nhân của chính mình mà thôi. Những lời nói này không khỏi có chút vài phần

vô sỉ. Mà những việc làm trong những năm gần đây của Phỉ Lợi Phổ căn bản là những chuyện tình trực tiếp phi thường vô sỉ.

Bằng vào lớp vỏ bảo hộ cực kỳ mạnh mẽ, hệ thống động cơ, động lực nhanh chóng khủng bố, cùng với lực trùng kích không gì không phá nổi của chiếc Phi thuyền rác rưởi tả tơi này, hắn đã điên cuồng không thèm nói đến lý lẽ, hoành hành vô lý, mạnh mẽ cướp bóc khắp các nơi bên trong phiến vũ trụ này. Bất

luận là những chiếc Phi thuyền tư nhân của đám Thất Đại Gia Tộc Liên

Bang, hay là các phi thuyền buôn lậu của đám thương nhân Bách Mộ Đại,

các Phi thuyền vận chuyển của đám quý tộc Đế Quốc, toàn bộ đều là các

mục tiêu cướp bóc yêu thích của hắn. Ở cả hai đầu vũ trụ này, trong tất

cả các tuyến đường vũ trụ an toàn cả công khai lẫn bí ẩn nhất, cũng đều

luôn luôn có những lời đồn đại truyền thuyết về một đầu Ác ma U linh

tham lam nào đó…

Đương nhiên, Phỉ Lợi Phổ từ trước đến giờ vẫn

luôn kiên trì cho rằng cái hành vi này của hắn chính là hành vi chính

nghĩa, là cướp giàu cứu nghèo, là sự phân phối hợp lý nguồn tài nguyên

trong vũ trụ. Hành động của hắn đây chính là thay Đấng Sáng Thế sắp xếp

lại quy luật của vũ trụ. Còn về chuyện này có phải là ý nguyện chân

chính của Đấng Sáng Thế hay không? Mặc kệ chuyện đó đi, về mặt ý nghĩa

nào đó mà nói, thì Phỉ Lợi Phổ hắn chính là Đấng Sáng Thế a!

- Chúng ta sẽ đi Thiên Kinh Tinh!

Đáp án này của Hứa Nhạc rõ ràng là đã trải qua sự suy đi nghĩ lại rất nhiều lần mới đưa ra, cho nên câu trả lời của hắn được đưa ra phi thường

nhanh chóng. Sở dĩ hắn chạy sang Đế Quốc lần này, chính là bởi vì hắn

muốn viếng thăm lại một chút địa phương chính mình đã từng sinh ra. Mà

điều Phỉ Lợi Phổ muốn làm chính là tìm kiếm lại cái cỗ máy móc trí tuệ

cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang mà hắn từng phát hiện ra kia. Mà muốn đạt được hai cái mục tiêu này,

như vậy hẳn là cần phải đi đến cái khỏa Tinh cầu phòng ngự phi thường

sâm nghiêm của Đế Quốc rồi.

Hứa Nhạc khẽ nhíu nhẹ cặp mày rậm của mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve một chút cái vòng tay kim loại sáng

loáng trên cổ tay trái, chậm rãi nói:

- Nếu như đám con chíp vi

mạch nhân thể ngụy trang này toàn bộ đều là lấy xuống từ chiếc Phi

thuyền kia, như vậy cái cỗ máy móc trí tuệ cấp bậc cực kỳ cao mà ông

muốn tìm kia, rất có khả năng là có quan hệ đến phủ Đại Sư Phạm!

- Khả năng này có thể cao đến 99%…

Phỉ Lợi Phổ rất nhanh hồi đáp.

- Nếu như tổ tiên Hoa Gia quả thật cũng không phải là người Đế Quốc, mà là người của Tổ Tinh gì gì đó…

Hứa Nhạc lặng lẽ nói:

- Nếu như cái cỗ máy móc trí tuệ cấp bậc cực kỳ cao kia cũng là đến từ

cái khỏa Tổ Tinh kia, mà ngay cả Hoa Gia cũng không có năng lực hoàn

toàn nắm giữ được nó, mà cũng chỉ có thể từ chỗ Tổ Tinh lấy được một

chiếc Phi thuyền chạy tới Tinh vực Tả Thiên, như vậy thì liền có thể

giải thích được rất nhiều vấn đề trong đó. Ví dụ như bên phía Đế Quốc vì cái gì lại mãi cũng không có xuất hiện những cái tồn tại trâu bò như là ông vậy…

- Lời này của cậu bộ cho rằng ta là kẻ không biết xấu hổ hay sao chứ?

Thanh âm cao vút của Phỉ Lợi Phổ rất nhanh hồi đáp:

- Không có sự hỗ trợ của kho số liệu trung ương Liên Bang, bản thân ta

cũng không có trâu bò giống như trước đây vậy. Quả thật khiến cho cậu

phải thất vọng rồi!

Hứa Nhạc cũng chẳng thèm ngó ngàng đến chuyện cái tên gia hỏa này ngoài miệng nghe qua thì rất khiêm tốn, thế nhưng

trong lòng lại là tự kỷ kiêu ngạo kia, trực tiếp hỏi:

- Hiện tại vấn đề chính là ở chỗ… Tổ Tinh kia đến tột cùng là ở nơi nào? Là cái gì?

- Mặc dù cũng không có sự hỗ trợ từ kho số liệu trung ương Liên Bang,

nhưng mà những cái vấn đề quan trọng giống như thế này, bản thân ta

đương nhiên là nhớ phi thường rõ ràng a!

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, phảng phất như là khi nói đến

những chuyện như thế này, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy có phần

nghiêm trọng:

- Căn cứ vào những luận điểm nghiên cứu lịch sử của các học giả song phương, thì Liên Bang cùng với Đế Quốc vốn dĩ là cùng

một nguồn gốc cả. Như vậy thì cái Tổ Tinh theo như lời của Đế Quốc này,

khẳng định chính là nói về Địa Cầu!

- Địa Cầu?

Cặp mày của Hứa Nhạc nhăn tít lại cực nhanh, hỏi:

- Cái tên này nghe qua hình như là hơi khó nghe một chút phải không?

Chung Yên Hoa đứng ở một bên nghe vậy, khẽ kéo nhẹ vạt áo của hắn, cẩn cẩn thận thận nhắc nhở:

- Hứa Nhạc ca ca, anh lại lâm vào thói quen chỉ trích người khác rồi.

Phải biết rằng cái công tác đặt tên cho cái khỏa Tổ Tinh kia, căn bản là chúng ta không có quyền lợi cùng với tư cách tham gia vào!

Cái

cánh tay máy móc mảnh khảnh gần đó khẽ khàng lay động lên xuống mấy cái, tỏ vẻ chính mình đã gật đầu tán đồng câu nói của cô nàng thiếu nữ.

Hứa Nhạc cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ ho khan mấy cái, sau đó mới tiếp tục mở miệng hỏi:

- Vì cái gì lúc tôi còn ở bên Liên Bang, cho tới bây giờ cũng đều chưa từng nghe nói qua đến cái địa danh Địa Cầu này vậy?

- Bởi vì những cái này thuộc về những tư liệu tuyệt mật về thời gian trước khi tràng Đại hạo kiếp kia xảy ra!

Ngữ khí của Phỉ Lợi Phổ nhất thời ngưng trọng lại một chút, nhẹ giọng giải thích:

- Cho dù năm đó cậu có được quyền hạn cấp bậc cao gần như là đứng đầu

Liên Bang như vậy đi chăng nữa, thì tôi cũng không có khả năng khai mở

ra những tư liệu tuyệt mật thuộc cấp độ cao nhất này cho cậu biết được.

Trừ phi Tiểu tổ Năm người kia có thể sống lại, một phen đem các sự giới

hạn trong trình tự trung tâm kia mà cởi bỏ hết.

- Vậy thì vì cái gì ngày hôm nay ông lại nói ra cho tôi biết như thế?

Ngữ khí của Phỉ Lợi Phổ nhất thời trở nên cao vút, thể hiện rõ ràng sự cao ngạo của mình, nói:

- Bởi vì hiện tại ta đã sống lại ở nơi này, những sự ràng buộc về trình

tự trung tâm mà Tiểu tổ Năm người năm xưa bố trí lại, cũng không có cách nào giới hạn được ta nữa! Tiểu Phỉ gia ta còn phải sợ cái gì nữa chứ?

Hứa Nhạc nghe xong lời giải thích này của hắn, nhất thời nổi giận, trừng

lớn cặp mắt chỉ thẳng về phía cái camera đầu cánh tay máy móc, trách

mắng:

- Vậy sao ông không sớm nói cho tôi biết?

Phỉ Lợi Phổ cũng nổi giận bừng ngừng, nói lại:

- Trong thời gian ba năm qua có bao giờ cậu hỏi ngược lại lão bà nương ta câu nào đâu?

Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa nhất thời sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau,

nghe thấy cái chữ lão bà nương của hắn ta, căn bản không biết phải nói

cái gì mới đúng. Cái lão gia hỏa này từ trước đến giờ vẫn luôn tự xưng

mình là không có giới tính, sao bây giờ lại đi xưng hô như mấy bà bán cá ngoài chợ thế này?

Hơn nữa những lời hắn nói cũng không phải

không đúng. Trong suốt ba năm vừa qua, căn bản là lão già kia vẫn tự nói tự nghe một mình, hắn và Chung Yên Hoa căn bản là chưa từng hỏi qua lão ta một câu hỏi nào cả. Mãi một lát sau đó, hắn mới có chút kinh ngạc

cùng với mệt mỏi hỏi:

- Tiểu Phỉ gia, vậy thì ông có thể nào cho tôi biết, cái tràng Đại hạo kiếp kia rốt cuộc là cái gì hay không?

- Đại hạo kiếp à? Đại hạo kiếp chính là… Ầm ầm ầm!

- Ầm ầm ầm?

- Ầm ầm ầm chính là chỉ thanh âm của vô số quả bom cùng lúc bùng nổ. Cái

khỏa Địa Cầu mà ban đầu nhân loại sinh sống kia, đại khái cũng chính là

cái Tổ Tinh ở trong truyền thuyết của đám người Đế Quốc á, đã bị cái

tràng nổ mạnh cực kỳ khủng bố này trực tiếp hủy diệt hoàn toàn!

Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời hoa lên một chút, tâm tình chấn kinh hỏi:

- Cái loại bom đạn nào có thể hoàn toàn hủy diệt nổi cả một khỏa Tinh

cầu? Cho dù là tài nguyên tinh quặng mỏ của Liên Bang có nhiều đến đâu

đi chăng nữa, tiến hành tập hợp lại tất cả các Chủ pháo Chiến hạm của

Liên Bang tiến hành oanh tạc không ngừng, cũng không có biện pháp nào

hủy diệt hoàn toàn cả một Tinh cầu được. Thậm chí ngay cả việc hủy diệt

hết thảy bề mặt của một khỏa Tinh cầu, tiến hành phá hoại diện rộng như

thế cũng căn bản không có biện pháp nào!

Phỉ Lợi Phổ trầm mặc trong một khoảng thời gian khá lâu, sau đó thanh âm mang theo một tia bi thường khó hiểu nhàn nhạt, nói:

- Cái này cậu căn bản không hiểu nổi đâu. Tóm lại cái loại bom khủng bố này… không phải là loại bom tốt bình thường…