Gian Khách

Quyển 4 - Chương 259: Thư viện luận chiến

Những luồng chân khí được chậm rãi thúc giục dung nhập vào thân thể có

chút gầy yếu kia, khiến cho Hoài Thảo Thi lại phát ra một trận ho khan

nặng nề. Nhìn thấy gương mặt có chút tái nhợt của nàng ta, Hứa Nhạc cũng biết là nàng ta đã bị thương thế rất nặng. Trong đầu hắn chợt theo bản

năng xuất hiện một tràng đối chiến Robot rung trời động đất xảy ra trên

Tinh cầu Mặc Hoa mấy ngày trước. Cặp mày hắn khẽ nhếch lên một chút,

thầm nghĩ Lý Cuồng Nhân rất có thể cũng đã bị trọng thương.

Thế

nhưng chỉ trong giây lát hắn liền lập tức phủ định cái ý tưởng này. Tuy

rằng Hoài Thảo Thi có được lực chiến đấu khủng bố nhất trong toàn bộ cõi vũ trụ này, nhưng mà nàng ta suất lĩnh một đám Robot đột kích đánh úp

Đỗ Thiếu Khanh, cái mà nàng ta gặp phải chính là một đám địch nhân nhiều gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần chính mình. Còn bản thân Lý Phong thì từ đầu đến cuối hẳn là vẫn luôn ở bên cạnh Đỗ Thiếu Khanh, bình

thản ôm cây đợi thỏ, tương đối mà nói thì thoải mái hơn Hoài Thảo Thi

rất nhiều lần.

Vừa nghĩ đến tràng đối chiến khủng bố giữa những

cường giả trẻ tuổi mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ này, khóe môi của Hứa

Nhạc nhất thời không khỏi nổi lên một tia nụ cười có chút phức tạp.

Những tia nhiệt huyết trong trái tim hắn cũng chỉ thoáng nhộn nhạo lên

một chút, phần nhiều lại chính là sự cảm khái đối với những gì mà kiếp

sống nhân sinh đã từng gặp phải.

Nếu như quả thật cuộc đời của

hắn chưa từng gặp qua những cuộc mốc xoay chuyển cực lớn của cuộc đời,

mặc kệ là những cột mốc xảy ra khi bản thân mình còn là một đứa bé ngây

thơ chưa biết gì, hay là cái cột mốc sự kiện bị vạch trần thân phận chân chính là người Đế Quốc, như vậy có lẽ lúc này hắn hẳn là đã xuất hiện

trên Tinh cầu Mặc Hoa, đứng ở bên phương nào đó, hoặc là Liên Bang, hoặc là Đế Quốc, điều khiển những công cụ chiến tranh mà đối kháng với phía

còn lại.

Hoài Thảo Thi nâng cánh tay phải lên, khẽ vỗ nhè nhẹ mấy cái lên trên ngực mình, tạm thời áp chế đi cảm giác đau đớn đang dâng

trào lên trong hai buồng phổi, chậm rãi đẩy cánh tay Hứa Nhạc ra, ngẩng

đầu lên nhìn thẳng về phía hắn, nhìn thấy biểu tình tràn ngập đăm chiêu

suy nghĩ của hắn. Tựa hồ như nàng cũng đoán ra được hắn đang suy nghĩ

cái gì, khẽ lắc lắc đầu, nói:

- Lý Cuồng Nhân căn bản không dám

chơi trò mạo hiểm chạy đi truy kích giống như ta. Bởi vì hắn căn bản

không biết được vào lúc nào thì ta sẽ lại xuất hiện. Chỉ cần hắn rời đi

một phút, Đỗ Thiếu Khanh liền có khả năng chết ngay lập tức!

- Nhưng mà gã chủ soái của Đế Quốc ở trên Tinh cầu Mặc Hoa cũng có khả năng bị hắn giết chết!

Hứa Nhạc bình thản nói.

- Chủ soái Đế Quốc chết liền có người khác lên thay thế. Nhưng mà Đỗ

Thiếu Khanh chết đi, thì Liên Bang kiếm đâu ra một gã tướng lãnh điên

cuồng mà thiên tài như thế để thay thế cho hắn?

Vẻ mặt Hoài Thảo

Thi không một chút biểu tình, nói. Bên trong giọng nói cực kỳ bình tĩnh

cũng không che giếu sự tán thưởng, thậm chí là mơ hồ bội phục đối với

cái gã Đỗ Thiếu Khanh này.

Hứa Nhạc ngồi trở lại chiếc ghế của

chính mình, đưa tay cầm tách trà nguội lên, định đưa lên miệng uống, thế nhưng lại chậm rãi buông xuống, nhìn về phía Hoài Thảo Thi, trầm giọng

hỏi:

- Sắp tới cô còn định quay trở lại Tinh cầu Mặc Hoa nữa không?

- Song phương ai nấy cũng đều không thể gánh vác nổi hậu quả của việc mất đi quyền kiểm soát đối với Tinh cầu Mặc Hoa. Bên phía Liên Bang cần có

một nơi để xây dựng căn cứ tiếp chuyển tiền tuyến. Còn Đế Quốc chúng ta

cần phải chặn ngay cổ họng của bọn chúng lại. Càng quan trọng hơn nữa

chính là, nơi này chính là chỗ tạo khí thế cho Đế Quốc!

Hoài Thảo Thi khẽ ngưng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp đồng tử so với

năm đó càng thêm trong trẻo hơn của Hứa Nhạc, nói:

- Cái khỏa

Tinh cầu kia đối với song phương hai bên mà nói cũng không thể nào mất

được. Nhưng mà trên thực tế song phương cũng đã sắp sửa không thể chống

đỡ được nữa rồi. Bất luận là về mặt hậu cần tiếp tế, sự mệt mỏi của bộ

đội, cùng với thứ phiền toái nhất chính là tiêu hao binh lính, cũng đã

không thể nào chống đỡ nổi sự tiêu hao khủng bố như thế nữa. Căn cứ vào

tin tức tình báo, thì hiện tại cả Sư đoàn Thiết giáp 7 lẫn Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng phải điên cuồng tiến hành chiêu mộ binh lính lâm thời, cậu cũng có thể tưởng tượng ra được trận quần chiến này thảm thiết đến

thế nào rồi. Nguồn cung cấp binh lực của Liên Bang hiện tại có thể nói

là đã chuẩn bị lâm vào khốn cảnh rồi!

Nghe được mấy chữ Sư đoàn

Thiết giáp 17 mới, ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời khẽ nheo lại một chút, tựa hồ như khuông muốn để cho những hạt bụi nhỏ đang bị ánh nắng mặt

trời chiếu rọi kia bay vào trong mi mắt của chính mình, sau đó biến

thành những hình ảnh chiến địa tràn ngập máu tươi. Trong lòng hắn cũng

không muốn ngẫm nghĩ xem trên cái phiến chiến địa khủng bố tràn ngập

khói lửa kia đã có bao nhiêu gã nam nhân từng là chiến hữu, từng là

thuộc hạ của chính mình đã biến thành những cỗ thi thể lạnh như băng.

- Mặc dù cục diện Quân đội Đế Quốc chúng ta hiện tại nhìn qua càng thêm

khó khăn cùng với thảm hại hơn nhiều, nhưng mà trên thực tế chúng ta chỉ cần duy trì cục diện hiện tại thêm hai tháng nữa thôi, thì Quân đội

tiền tuyến Liên Bang tuyệt đối sẽ không có biện pháp tiếp tục duy trì

thế tiến công cường hãn điên cuồng như hiện tại nữa. Vì cái gì mà thời

gian gần đây Đỗ Thiếu Khanh lại càng thêm điên cuồng, cường hãn hơn

trước đây rất nhiều? Bởi vì hắn so với bất cứ ai khác cũng hiểu rõ ràng

hơn về điểm này!

- Tôi cũng không quá mức hiểu biết tình huống hiện tại trên chiến trường.

Hứa Nhạc thuần túy chỉ là theo bản năng nói ra một câu đơn giản như vậy

thôi, không nghĩ đến Hoài Thảo Thi nghe vậy, liền không một chút do dự,

trực tiếp mở ra tấm bản đồ chỉ huy điện tử chiến địa đặt ngay bên cạnh

mình, mở ra sơ đồ bố trí quân lực cấp bậc quyền hạn tuyệt mật cao nhất,

cùng với các sơ đồ phân tích số liệu tiến quân mà Bộ Tình Báo Hoàng gia

tuyệt đối xếp vào hàng tài liệu mật cao cấp nhất Đế Quốc, chỉ vào những

khu vực bị tô thành các màu sắc khác nhau trên chiến khu của Tinh cầu

Mặc Hoa, cẩn thận giảng giải từng chút một cho Hứa Nhạc.

- Hiện

tại Liên đội Phong Diệp của bên ta đang không tiếc hết thảy mọi hậu quả, bằng mọi cách phân bố lực lượng kiểm soát hoàn toàn khu vực Thủ phủ

Tinh Hạp. Nơi này chính là vô số các quặng mỏ graphit thô đã được khai

phá thành công. Bên phía Quân đội Liên Bang phụ trách tấn công vào nơi

này tổng cộng là chín chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp của Tây Lâm. Căn cứ

vào một nguồn tin tình báo thật không đáng tin cậy cho lắm, thì kẻ chỉ

huy đám Quân đội Tây Lâm này là một tên béo, không phải là quân nhân

Liên Bang, hơn nữa lại là người quen cũ của cậu. Nếu như bên phía Đỗ

Thiếu Khanh chấp nhận gửi thêm viện quân hiệp trợ gã béo kia áp chế bên

ta, ta sẽ không một chút do dự hạ lệnh nổ tung hết tất cả những quặng mỏ graphit thô ở nơi này!

- Nơi này là vòng cung Sơn mạch Khải Nhĩ

nằm ở khu vực Nam bán cầu, chính là địa điểm tiếp đất thiên nhiên cực

tốt đối với các Hạm đội đại hình. Hiện tại các lực lượng Chiến hạm vận

chuyển của Liên Bang trên không trung đã bị bên ta phá hủy hơn 60% tổng

thể rồi. Bọn họ cần bằng mọi cách phải chiếm cứ được địa điểm tiếp đất

này, để vận chuyển hậu cần xuống. Nhưng mà ta đã thả tổng cộng ba Đại

đội Robot Lang Nha ở nơi này. Nếu như Đỗ Thiếu Khanh dùng biện pháp liều mạng chiếm cứ, như vậy ta sẽ phái ra chi Doanh đoàn Robot Hoàng gia Hậu bị cuối cùng mà nghênh đón hắn!

- Nơi này là bình nguyên Thương

Hải, chính là nơi chiến trường chính đang giằng co không ngừng giữa Quân đội Liên Bang và Quân đội Đế Quốc. Đã có không biết bao nhiêu binh lính của cả hai bên lưu lại tính mạng cùng với những chiến công của chính

mình…

Nơi này chính là cái gian phòng học nhỏ cũ nát của trường

học công lập Tang Khô Trấn, cùng với mấy trăm quyển sách đủ các loại chủ đề hợp lại tạo thành một cái thư viện, ngày hôm nay ở nơi đây đã phát

sinh ra một câu chuyện có thể được ghi vào lịch sử.

Ánh nắng mặt

trời bình thản xuyên thấu vào cánh cửa sổ trong suốt, chiếu thẳng lên

trên người hai nhân vật đang ngồi bên cạnh bàn trà. Hoài Thảo Thi khẽ

nhíu mày, cực kỳ rõ ràng mà bình tĩnh, chậm rãi giảng thuật từng chiến

lược tiến công của cả hai bên, còn Hứa Nhạc thì mày rậm nhăn lại thật

chặt, biểu tình ngưng trọng chăm chú lắng nghe, một lời cũng không nói

cái nào.

Ai cũng không thể nào biết được, câu chuyện thảo luận

trên bàn trà tràn đầy bụi bặm này, lại chính là một hồi chiến dịch cực

kỳ quan trọng, quan hệ đến việc cán cân tiểu ly sẽ nghiêng về phía nào

trong hồi chiến tranh vũ trụ giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc.

Mãi một lúc khá lâu sau, Hoài Thảo Thi mới giảng thuật xong hết những bình

luận cực kỳ tinh chuẩn của chính mình về tràng chiến tranh trên Tinh cầu Mặc Hoa. Vẻ mặt nàng ta không một chút biểu tình, bưng lên tách trà đã

lạnh ngắt, hớp nhẹ một ngụm, nhấp cho thông giọng, sau đó đưa ra một câu kết luận cuối cùng:

- Liên Bang là một đám ác khác từ đường xa

mà đến đánh Đế Quốc, chúng ta thì lại đang chiến đấu ngay trên sân nhà

của chính mình. Nếu như tràng chiến sự trên Tinh cầu Mặc Hoa vẫn như cũ

phát triển theo hướng bi thảm hiện tại, thì bất luận cuối cùng Đỗ Thiếu

Khanh có sử dụng đến biện pháp nào đi chăng nữa, cũng không thể chiến

thắng một cách dễ dàng nhất. Cuối cùng bọn chúng cũng chỉ có thể đạt

được một cục diện thắng lợi tuyệt đối thảm đạm y hệt một hồi bi kịch mà

thôi. Tất cả những tài nguyên mà Liên Bang chuẩn bị cho toàn bộ tràng

chiến trang vũ trụ với Đế Quốc, cũng sẽ phải hao phí hết trên khỏa Tinh

cầu này. Điều quan trọng nhất chính là, tuyệt đại đa số những binh lính

tinh nhuệ có thể đánh giặc, cũng không có khả năng sống sót quá nhiều.

Còn lại cũng chỉ là một đám tân binh không có kinh nghiệm mà thôi!

Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, vươn tay đem mi tâm có

chút đau nhức của chính mình khẽ xoa xoa mấy cái, thanh âm trầm thấp mà

bình thản hỏi:

- Vì cái gì lại muốn nói cho tôi biết mấy cái này?

- Một gã chủ soái thanh tĩnh hẳn là nên hiểu rõ ràng tình huống như thế

nào có thể đánh được, loại tình huống như thế nào thì không thể đánh

được. Phải lựa chọn thời cơ thích hợp nhất để đình chỉ chiến đấu, hoặc

là rời khỏi với lợi ích cao nhất.

Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên, cặp mày rậm rạp nhăn lại thành một đường dài, nói:

- Vừa rồi tôi đã nói qua rồi, tôi tuyệt đối không có được cái năng lực

này. Hơn nữa tôi cũng không bao giờ tưởng tượng chính mình sẽ phải phụ

trách đối với sinh mệnh của hàng ngàn hàng vạn người được. Cuối cùng,

quan trọng nhất là tôi không có khả năng đứng trên chiến tuyến của Đế

Quốc mà chiến đấu với Liên Bang, mong cô có thể hiểu rõ ràng điểm này!

- Ta thật sự không hiểu nổi điểm đó, nhưng mà ta tôn trọng sự lựa chọn

của cậu. Còn về phần ta nói với cậu mấy cái này, cũng không phải là muốn cậu chạy đi Tinh cầu Mặc Hoa mà thống soái Quân đội Đế Quốc của ta. Cho dù là cậu có chịu đi chăng nữa, tôi cũng lo lắng không dám giao sinh

mệnh của hơn hai trăm vạn chiến sĩ Đế Quốc anh dũng vào trong tay của

cậu!

Hoài Thảo Thi lạnh lùng nói:

- Chẳng qua ít nhất cậu

cũng còn có một cái ưu điểm, đó là trí nhớ của một gã Công Trình Sư từ

trước đến nay đều luôn không tệ. Những lời vừa rồi ta nói với cậu, hẳn

là cậu đã nhớ kỹ không sót chữ nào. Như vậy, ta hy vọng, trong tương lai nếu như cậu có cơ hội giáp mặt với đám thuộc cấp cũ của cậu, cậu có thể một phen đem cái nhìn của ta chuyển lại cho Đỗ Thiếu Khanh biết!

Nghe thấy câu nói đó, trong lòng hiểu được ý đồ chân chính mà bên phía Đế

Quốc đang muốn thực hiện, cặp mày rậm rạp vốn đã nhăn lại thành một

đường của Hứa Nhạc nhất thời chậm rãi tản ra một chút, nụ cười chợt hiện lên trên khóe môi, nhưng sau đó lại mang theo một tia chua xót nhàn

nhạt, nói:

- Theo suy nghĩ của tất cả những người Liên Bang, hiện tại tôi chính là một Hoàng tử Đế Quốc, cũng không phải là người nối

nghiệp Quân Thần của năm đó. Những lời mà tôi nói ra, đối với bọn họ một chút ý nghĩa cũng không có. Càng quan trọng nhất chính là, tôi hiểu rất rõ gã Đỗ Thiếu Khanh kia. Đối với hắn mà nói, cảm giác vinh dự của một

gã quân nhân sĩ quan mà nói là thứ rất quan trọng, và kỷ luật quân đội

càng quan trọng hơn nữa. Chỉ cần bên phía Chính phủ Liên Bang còn muốn

chiến tranh tiếp tục kéo dài thêm một ngày nữa, như vậy chỉ sợ cho dù

hắn đánh đến mức chỉ còn lại duy nhất một người mà thôi, cũng sẽ liều

chết đánh tiếp, tuyệt đối không ngừng!

Hoài Thảo Thi khẽ nheo cặp mắt lại một chút. Bằng vào một vài tin tức tình báo hiếm hoi có được,

quả thật không đủ để nàng ta hiểu biết rõ ràng về tính cách của Đỗ Thiếu Khanh, cái gã danh tướng Liên Bang giống hệt như một cái xương cá đang

chẹn ngang cổ họng của Hoàng thất Đế Quốc này. Mà trong quá khứ Đỗ Thiếu Khanh quả thật đã có rất nhiều lần giao đấu không mấy vui vẻ với Hứa

Nhạc, cho nên những lời phán đoán của hắn hẳn là sẽ không có sai lầm!

- Nhưng mà bên phía Chính phủ Liên Bang sẽ chủ động chấp nhận ngưng chiến hay không? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phảng

phất như là đang nhìn về phía Dinh thự Tổng Thống cùng với Tòa nhà Nghị

Viện, thứ mà rất lâu rồi hắn không có nhìn thấy, trên khóe môi chợt nở

ra một nụ cười trào phúng nhàn nhạt:

- Chỉ cần chiến tranh còn

kéo dài thêm một ngày, thì sự ủng hộ dân ý đối với Mạt Bố Nhĩ tuyệt đối

sẽ không giảm xuống. Quân đội Liên Bang sẽ có cơ hội mở rộng quyền lực

thêm nữa, thậm chí hắn cũng chẳng cần những sự thắng lợi không ngừng từ

bên phía tiền tuyến nữa. Cho dù tại tiền tuyến có đang thất bại thảm hại đi chăng nữa, thì ở dưới cái ngòi bút của hắn, ở trong cặp môi thật dày của hắn, cực kỳ có thể biến thành những lợi thế chính trị của bản thân

hắn, trợ giúp hắn ở Tòa nhà Nghị Viện thông qua từng cái từng cái một

hạng luật có lợi cho hắn, một phen đem đám Thất Đại Gia Tộc Liên Bang

từng người từng người một treo lên trên giá treo cổ!

Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoài Thảo Thi, nhẹ giọng nói:

- Đối phủ mà các người đang gặp phải, cũng không phải là Đỗ Thiếu Khanh,

mà chính là Mạt Bố Nhĩ! Hắn cùng với Đế Quốc, ở trên lãnh thổ nước ngoài đánh một trận chiến với nước ngoài, trên thực tế chính là vì muốn đánh

một hồi chiến tranh nội bộ đang diễn ra ở ngay trong lãnh thổ chính

mình! Đừng sai lầm mà nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một gã tuyên truyền gia

chỉ dựa vào diễn thuyết mà lừa gạt dân chúng. Có thể để cho một đại nhân vật kinh tài tuyệt diễm giống như Đỗ Thiếu Khanh thề trung thành tuyệt

đối với hắn như vậy, bản thân hắn cũng là một kẻ phi thường không tầm

thường!

- Ta hoàn toàn hiểu được điểm này!

Hoài Thảo Thi lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, đột nhiên nở nụ cười nhạt, nói:

- Nhưng mà hiện tại tình huống nội bộ bên trong Liên Bang đã xuất hiện

một vài sự biến hóa mới. Cái vị Tổng thống tiên sinh kia xem ra đã lần

đầu tiên gặp phải một đại phiền toái chân chính lớn nhất trong cuộc đời

của hắn ta! Hoặc là nói đã gặp phải một gã địch nhân lớn nhất của hắn.

Chỉ bằng vào một hồi chiến tranh với một nước khác, trên lãnh thổ ngoại

quốc, đã không thể chống đỡ nổi những áp lực chính trị mà hắn đang gặp

phải rồi. Ta đoán hiện tại cái mà hắn cần nhất, chính là điều động bộ

đội chân chính trung thành với bản thân hắn nhất, quay trở lại Thủ Đô

Tinh Quyển, hòng tạo thành một thế cân bằng chính trị, hoặc là nói giúp

hắn giải tỏa bớt những áp lực mạnh mẽ trên người!

- Bên trong

Liên Bang hiện tại đã xuất hiện cục diện không ổn định, Đỗ Thiếu Khanh

cực kỳ có khả năng bị triệu hồi quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển bất cứ lúc nào…

Hoài Thảo Thi khẽ ngẩng cằm lên một chút, có chút kiêu ngạo nói:

- Dưới loại tình huống như thế này, việc chiến sự trên Tinh cầu Mặc Hoa

có thể giảm bớt áp lực đối với Đế Quốc, là chuyện phi thường có khả

năng!

Chính phủ Liên Bang dưới sự lãnh đạo mạnh mẽ của Mạt Bố

Nhĩ, vào năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang, lần đầu tiên hướng về phía Thất

Đại Gia Tộc triển lộ ra những thủ đoạn cường ngạnh mạnh mẽ, cứng như sắt thép của chính mình, hướng về phía cả Liên Bang tuyên cáo cương lĩnh

chấp chính tập quyền duy nhất. Bản thân Hứa Nhạc chính là đối tượng trực tiếp trải qua cái khoảng thời gian gió to mưa lớn của toàn bộ hành

trình kia, cho nên hiển nhiên là hiểu rất rõ ràng việc Chính phủ Liên

Bang một phen điều Sư đoàn Thiết giáp 7 từ tiền tuyến quay trở về là có ý nghĩa như thế nào đối với cục diện chính trị Liên Bang.

Nhưng mà hắn căn bản không thể nào tưởng tượng ra nổi, hiện tại bên trong Liên

Bang đã phát sinh ra chuyện đại sự gì, không ngờ lại có thể khiến cho

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chấp nhận sự mạo hiểm của việc tuyền tuyến bị thất bại nặng nề, cũng phải triệu hồi về chi bộ đội trung thành nhất của

chính mình?

Hứa Nhạc có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoài Thảo Thi, hỏi:

- Đã phát sinh chuyện gì?

Hoài Thảo Thi bình tĩnh nhìn thẳng cặp mắt của hắn, nói:

- Cái gã bạn tốt Thái Tử gia nào đó của cậu, vào khoảng nửa tháng trước,

đã bắt đầu dẫn phát một hồi vận động gọi là Cuộc hành quân trầm mặc!

- Thai Chi Nguyên?

Hứa Nhạc nhất thời khôi phục lại bình tĩnh, nói ra cái tên của gã bằng hữu tốt kia, sau đó hỏi tiếp:

- Hắn chuẩn bị làm gì?

- Căn cứ vào lời công bố tuyên ngôn của hắn, Cuộc hành quân trầm mặc là

một gồi vận động dân quyền mạnh mẽ trước giờ chưa từng có trong lịch sử

Liên Bang. Điều khiến kẻ khác không thể nào tin nổi chính là, hắn đã

tuyên bố nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của ba đại Hiệp hội Công nhân Liên

Bang cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh, những kẻ trước đây luôn kiên định ủng hộ phía sau lưng Mạt Bố Nhĩ!

Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

- Ở tại lĩnh vực mà Mạt Bố Nhĩ tuyệt đối tự tin nhất, lại mạnh mẽ đánh

bại hắn. Cái phương pháp mà cái gã bằng hữu kia của cậu lựa chọn, có thể nói là cực kỳ dũng cảm, hơn nữa cũng cực kỳ mạnh mẽ. Tuy rằng hắn là

một người Liên Bang, nhưng mà ta vẫn như cũ cực kỳ tán thưởng đối với

những thủ đoạn của hắn!