Gian Khách

Quyển 4 - Chương 257: Kiểu quy ẩn khác thường (Thượng)

Khi mà đám quan viên cùng với mật thám của Bộ tình Báo Hoàng gia Đế Quốc phóng chạy như điên tới lối rẽ của con đường đất đá, cũng chỉ có thể

nhìn thấy được hai cỗ thân ảnh mơ hồ đã dần dần biến mất tại chỗ sâu bên trong cánh rừng dâu tằm dày đặc. Bọn họ biết có làm thế nào đi chăng

nữa cũng không có cách nào đuổi kịp được đối phương. Một loại tình tự

thất vọng, thậm chí gần như là tuyệt vọng, khiến cho gương mặt của tất

cả mọi người trong khoảnh khắc liền trở nên một mảnh trắng bệch.

Chi Tiểu đội hành động đặc biệt bọn họ ở bên trong Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc là một phiên tiểu tổ biên chế hoàn toàn độc lập với tất cả các Ty, các Bộ bên trong Đế Quốc, ở bên trong lãnh thổ Đế Quốc có được quyền

lực có thể nói là độc nhất vô nhị, thế nhưng lại chỉ có duy nhất một mục tiêu hành động mà thôi, đó chính là bằng mọi cách phải tìm ra được một

đôi thanh niên nam nữ vừa mới biến mất trước mắt kia.

Trong

khoảng thời gian hai năm gần đây, Tiểu đội hành động đặc biệt của Bộ

Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc này đã di chuyển liên tục giữa các Tinh cầu

hành chính lớn giữa các Tinh hệ của Đế Quốc, ý đồ truy tìm tông tích của đối phương, thế nhưng lại thủy chung hoàn toàn không có chút thu hoạch

nào cả. Ngày hôm nay ở trên Tang Khô Trấn này chính là lần đầu tiên phát hiện ra tông tích đối phương, hơn nữa lại đến gần với đối phương như

thế, kết quả cuối cùng lại trơ mắt nhìn thấy đối phương bỏ chạy mất

dạng.

Nghĩ đến chuyện thượng cấp của mình tựa hồ đã càng ngày

càng mất nhẫn nại hơn với kết quả báo cáo của mình, nghĩ đến những kết

cuộc bi thảm mà chính mình sẽ phải nghênh đón khi thượng cấp chạy đến

đây, đám mật thám Đế Quốc nhất thời cảm thấy những luồng gió mát thổi

quét qua bên cạnh người mình lại trở nên một mảnh rét lạnh cùng cực.

Khuôn mặt trắng bệch cùng với đám mồ hôi tươm ra ướt đẫm cả bộ chế phục

màu đen trên người bọn họ, toát ra một loại khí tức thê lương hiu quạnh

khiến cho kẻ khác nhìn thấy cũng phải thương cảm vô cùng.

Gã quan viên cao cấp của Bộ Tình Báo Hoàng gia kia giương mắt nhìn chằm chằm

theo hướng hai cái bóng dáng đã sắp không thể nhìn thấy được nữa đằng

kia, một cỗ sợ hãi cùng với mỏi mệt từ sâu bên trong thân thể chợt không thể kềm chế được mà dâng trào lên, theo chòm râu không ngừng rung rung

trên cằm mà thẩm thấu cả ra ngoài.

Đột nhiên hắn chợt nở nụ cười

có chút điên cuồng, đưa tay rút dưới ống giày dưới chân ra một thanh

tiểu đao cực kỳ sắc bén, hung hăng đâm một cái thật mạnh vào trong đùi

của chính mình, phát ra một tiếng phốc trầm đục.

Lưỡi đao sắc bén đâm thật sâu vào bên trong da thịt của hắn, sau khi rút ra, còn mang

theo một đám máu tươi đập vào mắt cự kỳ kinh tâm động phách. Hắn thở

từng hơi một nặng nề hào hển, chật vật nửa quỳ nửa ngồi trên con đường

đất đá, nhìn về phía mặt đường đã hoàn toàn trống rỗng ở phía xa xa,

không thấy được bất cứ thân ảnh nào xuất hiện cả, một tia hy vọng nhàn

nhạt cuối cùng còn lưu lại trong cặp mắt cũng rốt cuộc đã biến thành một mảnh tuyệt vọng. Trên gương mặt cười gần như là khóc chợt hiện lên một

vẻ chua xót đau đớn.

Dù sao kết cuộc cũng là một chữ chết, thậm

chí là một sự sinh tồn so với cái chết càng thêm đáng sợ hơn rất nhiều,

vị quan lớn của Bộ Tình Báo Hoàng gia nhất thời cắn chặt hàm răng, hai

bàn tay nắm chặt lại, một tiếng kêu đau đớn từ trong lồng ngực phát ra,

sau đó bàn tay phải của hắn rất nhanh nắm chặt thanh đao nhỏ sắc bén,

run rẩy mà tuyệt vọng hướng về phía chỗ trái tim của chính mình mà đâm

thẳng xuống!

Trong không trung đột nhiên phát ra một thanh âm rít gió cực kỳ bén nhọn, giống hệt như là một viên đạn sắc bén bắn thẳng

qua không trung. Một viên đá xanh thể tích cỡ đầu ngón tay đột nhiên từ

phương xa gào thét phóng vọt tới, cực kỳ chuẩn xác mà bắn trúng vào cổ

tay của gã quan lớn Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, trực tiếp đánh cho

xương cổ tay của hắn gãy rời, khiến cho thanh đao nhỏ kia rơi thẳng

xuống mặt đất.

Kỳ thật gã quan viên này cũng không phải là đang

diễn trò. Suốt hơn một năm chìm đắm trong cảm giác mỏi mệt tuyệt vọng

khiến cho hắn thật sự nghĩ đến cái chết, nhưng mà lúc này bản thân hắn

đang nửa quỳ nửa ngồi trên con đường đất đá, có chút kinh ngạc côm chặt

phần cổ tay có chút đau nhức của chính mình, căn bản là không kịp để ý

đến đám máu tươi đang không ngừng tuôn chảy dưới đùi, kinh ngạc nhìn

chằm chằm về phía hai cái thân ảnh đang chậm rãi từ sâu bên trong cánh

rừng dâu tằm đi ra, trong lòng sinh ra một cỗ vui mừng như điên.

- Ai dạy ông cái loại biện pháp ép người như thế?

Gã quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia cũng không dám nhìn thẳng lên cái

gã nam tử đang đứng trước mặt mình, cùng với hơn ba mươi gã mật thám áo

đen phía sau lưng mình nhất thời quỳ rạp xuống, hai tay chống thẳng lên

trên đám bùn đất dơ bẩn, ngữ khí phi thường khiêm tốn, run giọng nói:

- Nếu như không kiếm ra được ngài, tất cả chúng tôi cũng đều phải chết!

Bên trong phiến rừng dâu tằm liên miên như hải dương, những cành lá dâu

dưới sự thổi quét của các ngọn gió mát mẻ, giống như là vô số những cánh tay khẽ vây trong không trung, thân cây không ngừng đong đưa trong gió, đem những tia nắng mặt trời mãnh liệt chiếu rọi xuống cắt ra thành vô

số những phiến bóng râm nhàn nhạt. Gã nam nhân với cặp mắt ti hí lẳng

lặng nhìn về phía đám người đang quỳ gối trên mặt đất, cũng không biết

trong lòng suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên ánh mắt ti hí của hắn khẽ

nheo lại một chút, ngẩng đầu hướng về phía bầu trời mà nhìn lại, chỉ

thấy những luồng ánh nắng đã sớm vỡ vụn ra thành vô số đốm nhỏ chợt trở

nên vô cùng ảm đạm.

Một vài cái bóng râm vô cùng to lớn đột nhiên xuất hiện, che đậy hoàn toàn vòm trời phía trên Hoàng Thạch Sơn, để cho toàn bộ phiến rừng dâu tằm lâm vào một mảnh thế giới hôn ám lạnh lẽo.

Mơ hồ có thể nhìn ra được, đó là ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm khổng lồ, tiên tiến nhất của Đế Quốc!

o0o

Ngôi trường học công lập

cũ nát của Tang Khô Trấn lúc này đang bị vây bên trong trạng thái giới

nghiêm tuyệt đối. Một đám chiến sĩ của Hoàng gia Vệ đội Đế Quốc, trên

người trang bị võ trang hạng nặng, biểu tình lạnh lùng nghiêm túc canh

gác cẩn thận khắp các phương vị xung quanh.

Ở bên ngoài bức tường rào sơn sơ của ngôi trường học, cả đám tiểu quý tộc, bao gồm cả vị Ba Y lão gia, vẫn còn chìm trong trạng thái hôn mê, cả người run rẩy đang

quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía vị đại nhân vật đang chậm rãi bước

vào trong sân thể dục của ngôi trường. Cái vị đại nhân vật này đối với

đám tiểu quý tộc bọn họ mà nói tuyệt đối là càng thêm sáng rọi chói mắt

hơn so với ánh sáng mặt trời, bọn họ căn bản không dám đề cập đến tính

danh của nàng ấy, mà chỉ có thể dùng loại tư thế khiêm tốn, cung kính

đến cực điểm mà biểu đạt sự kính sợ của chính mình.

Một đám quan

viên cao cấp quần áo đẹp đẽ quý giá, cực kỳ nổi danh trên Tinh cầu Cách

Phản Tinh này, hiện tại lại có bộ dáng cực kỳ khiêm tốn, thân hình cúi

thấp, từ bên trong gian phòng học chậm rãi lui ra ngoài, đi đến bên cạnh bức tường rào, hạ thấp thanh âm nói với đám dân chúng đang quỳ bên

ngoài tường nói mấy câu gì đó, khí thế cực kỳ uy nghiêm.

Đám dân

chúng đang quỳ rạp trên mặt đất căn bản không dám làm trái lệnh, chậm

rãi lần lượt theo thứ tự từ ngoài vào trong mà đứng lên, thế nhưng sự tò mò mãnh liệt trong lòng khiến cho đám người bọn họ, ngày thường nhát

gan giống hệt như chuột nhìn thấy mèo, mặc dù nhìn thấy những họng súng

lạnh như băng của đám Hoàng gia Vệ đội, thế nhưng vẫn như cũ không muốn

rời đi, mà chỉ là trầm mặc đứng xung quanh bên ngoài trường học công lập đứng chờ xem.

o0o

- Tôi cực kỳ không thích có người hướng về chính mình quỳ xuống hành lễ, tôi lại càng không thích đám thuộc cấp của cô dùng loại phương thức tự sát mà bức tôi phải lưu lại. Nếu lần

sau còn có loại tình huống như thế này phát sinh nữa, có lẽ tôi sẽ bỏ

chạy càng nhanh hơn nữa đó!

Hứa Nhạc nhấc cái siêu nước trên bếp

xuống, châm vào trong cái bình trà xanh có chút sứt mẻ, dùng tay đảo đảo nhẹ vài cái, sau đó châm ra một tách nước trà, quay đầu nhìn về phía

đối phương, đang khoanh tay trầm mặc đứng bên cạnh một cái giá sách,

nhìn xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, quan sát cảnh vật bên ngoài, nói:

- Vừa uống trà vừa nói đi!

Hoài Thảo Thi xoay người nhìn lại, đưa tay lên gỡ cái nút cổ cao nhất của bộ quân trang không quân hàm trên người mình, bước lại ngồi xuống trên cái bàn nước đối diện với Hứa Nhạc, cầm lên tách trà có chút nóng bỏng, nhẹ nhàng xoay xoay mấy cái, vẻ mặt không một tia biểu tình, nói:

- Trà này thật rất bình thường!

- Là do học sinh của trường tặng cho, có ướp qua mùi hương dâu tằm, vị đạo cũng không tệ lắm.

Hứa Nhạc cười nhạt hồi đáp, tay bưng tách trà của mình lên, hớp nhẹ một ngụm.

Hoài Thảo Thi cầm tách trà trong tay, trầm mặc một lát, cũng đưa lên miệng

hớp nhẹ một ngụm. Có lẽ là do mùi vị quả thật cũng không tệ, hoặc là do

nhiệt độ pha trà cũng đầy đủ, khiến cho vẻ mặt lạnh như băng của nàng ta cũng thoáng có chút buông lỏng. Cô nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã nam nhân ngồi đối diện mình, nói:

- Năm đó trong cái đầm cạn kia, cậu đã đáp ứng là sẽ đến Đế Quốc thăm ta…

Hứa Nhạc nhẹ giọng hồi đáp:

- Nơi này chẳng phải là tại Đế Quốc rồi sao?

- Nhưng mà cậu cũng không có đến tìm ta!

Hoài Thảo Thi khẽ nhíu mày, cặp mày nhăn tít lại đến cực điểm, giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nói:

- Lúc đó cậu không chịu theo ta rời đi, nhưng mà ta biết cậu chung quy

cũng sẽ chạy sang đây. Chỉ có điều là ta thật sự không ngờ đến, cậu đã

sang đây một thời gian dài như vậy rồi, mà vẫn còn mãi trốn tránh không

chịu gặp mặt ta!

Hứa Nhạc nhẹ nhàng xoay xoay tách trà trên bàn

trước mặt mình, đáy tách trà cùng với cái mặt bàn cũng không tính là

bóng loáng ma sát với nhau, phát ra thanh âm sàn sạt nho nhỏ. Ánh mắt

của hắn thoáng cụp xuống, dừng lại bên trong mớ nước trà đục ngầu, hạ

thấp giọng hồi đáp:

- Cho dù có gặp rồi thì như thế nào?

Một câu nói cực kỳ đơn giản, thế nhưng lại liên hệ đến những chuyện xưa mà

hắn từng trải qua suốt cả cuộc đời này, lại lộ ra một cỗ hương vị khó xử khiến lòng người cực kỳ chua xót.

Hoài Thảo Thi lẳng lặng nhìn

chằm chằm vào gã đệ đệ ruột duy nhất còn lại của chính mình, nhìn thấy

những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, chiếu rọi lên trên gương mặt hơi chút sạm đen của hắn, trên cặp lông mày rậm rạp của

hắn. Thời gian hai năm trôi qua, cũng không có lưu lại trên cái khuôn

mặt kia quá nhiều những dấu vết gì, chỉ có điều cùng với năm đó so sánh

thì hoàn toàn không có vẻ mặt ngơ ngẩn như năm xưa của một gã anh hùng

chiến đấu Liên Bang đơn thân độc mã sát tiến vào Đế Quốc, hay là vẻ mặt

cam chịu của một gã Thái tử Đế Quốc bất lực cam chịu ở tại Liên Bang, mà là có vẻ trầm ổn hơn trước rất nhiều.

Hoài Thảo Thi khẽ mím nhẹ

khóe môi, cực kỳ miễn cưỡng cố gắng lộ ra một nụ cười mà nàng ta cho

rằng ấm áp nhất, nhưng trên thực tế vấn như trước là khí phách lăng

nhân, tận hết khả năng lộ ra nét ôn hòa, hỏi:

- Trong khoảng thời gian hai năm nay, cậu sống như thế nào?

Thân là cường giả mạnh mẽ nhất trong Tinh vực Tả Thiên này, là người thừa kế tất nhiên của ngôi vị Hoàng đế Đế Quốc trong tương lai, vị Công chúa

Điện hạ này ngay từ thuở nhỏ đã không có bất cứ bạn bè, huynh đệ bằng

hữu gì cùng chơi đùa cả, còn cái vị Hoàng đế Bệ hạ ở trên Trích Tinh

Điện kia thì mặc dù là phụ thân của nàng, nhưng mà bản thân ông ta là

Hoàng đế chí cao vô thượng của Đế Quốc, cũng không quá mức vui vẻ với

nàng. Cho nên hiện tại bản thân Hoài Thảo Thi cũng không biết n dùng

thái độ như thế nào để mà đối mặt với Hứa Nhạc. Đối mặt với một người

thân trong nhà, nhưng mà kể từ sau hai năm trước đây, xác nhận cái sự

thật này rồi, nàng ta liền một mực cố gắng học cách hiển lộ sự thân

thiết nhất của mình, tuy rằng như vậy rất cứng ngắc, nhưng lại đặc biệt

khiến kẻ khác phải cảm động.

- Tôi đã đi một chuyến trở lại Đông

Lâm, ở nơi đó suốt hơn một tháng trời, bên dưới tầng bụi bặm vũ trụ kia

mà quan sát các hầm mỏ, đám thảo nguyên rộng lớn bên đó. Tôi cũng chạy

sang Bách Mộ Đại một chuyến, đi tìm lại cái công ty buôn người đã từng

hợp tác với Đế Quốc năm đó, vốn dĩ là định tìm đám người kia gây phiền

toái, kết quả lại phát hiện ra rằng cái tòa đại lâu của công ty kia sớm

đã bị san bằng thành bình địa rồi, cho nên sau đó tôi lại chạy sang Đế

Quốc…

Hoài Thảo Thi lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, hỏi:

- Cậu đã từng đi qua những địa phương nào rồi?

- Tôi đã đi qua rất nhiều địa phương rồi, cũng từng gặp qua rất nhiều người, xem qua rất nhiều phong cảnh…

Dưới những luồng ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi thẳng vào mặt, Hứa Nhạc

khẽ nheo chặt cặp mắt lại, mỉm cười nhìn về phía cánh cửa sổ thủy tinh

trên tường, trong đầu hiện ra những cảnh sắc tráng lệ mà chính mình từng gặp qua khắp nơi trong vũ trụ, từ sau khi thoát ra khỏi Liên Bang, trải qua trong hai năm trời vừa qua.

- Di tích tràng nổ mạnh của ngôi sao non tại chòm sao Thập Tự Tinh, những đường hầm sản xuất muối ngầm

dưới nền đất của Lan Ba Tinh. Từng ghé thăm tòa nhà thờ lớn màu xanh

trên Cương Đỉnh Tinh… Đương nhiên, còn bao gồm cả những dòng xích triều

trên Ly Trữ Tinh nữa, còn cả cực quang của Tùng Quả Lĩnh, còn phiến rừng dâu tằm bên cạnh chúng ta nữa… Những cái này trước đây cô đã từng dẫn

tôi xem qua rồi. Nhưng mà khi đó thân phận của tôi là một gã tù nhân,

tôi nghĩ muốn lấy thân phận một du khách mà đi xem!

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoài Thảo Thi, nói:

- Một khi xét về mặt huyết thống mà nói, tôi là người Đế Quốc, như vậy

thì bản thân tôi cần phải thấu hiểu rõ ràng hơn một chút về hoàn cảnh

lịch sử của Đế Quốc. Đúng rồi, tôi còn từng đi qua Từ đường tổ của Bạch

Cận Hoài Thị nữa, cũng đã chụp không ít hình ảnh ở nơi đó…

- Bản

thân biến thành một gã du khách gần hai năm thời gian, đi qua nhiều địa

phương như vậy, hẳn là cái đáp án mà cậu muốn cũng đã có rồi chứ?

Hoài Thảo Thi bình tĩnh hỏi:

- Như vậy đáp án của cậu là thế nào?

Hứa Nhạc cười cười, khẽ nhún vai, nói:

- Từ đường tổ của Bạch Cận Hoài Thị nghiêm cấm bình dân bá tánh vào

viếng. Cho dù bọn họ nghĩ mua được vé vào cửa cũng không thể đi vào

được. Cho nên tôi đã phải lén đột nhập vào đó. Tôi nghĩ rằng cách làm

này thật sự không tốt, không đủ thân cận với dân chúng!

- Cậu hẳn là biết ý ta muốn hỏi cái gì…

Hoài Thảo Thi vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Nhạc, vẻ mặt cực kỳ cường ngạnh.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoài Thảo Thi, Hứa Nhạc trầm mặc trong

khoảng thời gian khá lâu, sau đó nụ cười trên mặt mới dần dần thu liễm

đi, ngữ khí phi thường nghiêm túc, nói:

- Không đủ thân cận với dân, kỳ thật đó chính là đáp án của tôi…

- Cho nên…

- Cho nên, tôi không thích!

Ánh mắt Hứa Nhạc cũng nhìn chằm chằm lại ánh mắt của Hoài Thảo Thi, nhìn

thấy rõ ràng một tia ấm áp hiếm có bên trong ánh mắt của nàng ta đã dần

dần trở nên lạnh lùng hơn, mười đầu ngón tay đang xoay chuyển tách trà

trên mặt bàn dần dần ngừng lại, ngữ khí nghiêm trang nói:

- Tôi

không thích chuyện bình dân không được phép vào các quán ăn dành riêng

cho quý tộc, tôi không thích chuyện các quý tộc có thể tùy tiện xử lý

các nô lệ mà không cần phải lo lắng chuyện bị trừng phạt, tôi không

thích cảnh các người bệnh không được phép đến các bệnh viện chữa bệnh,

mà là phải quỳ gối trước cửa các nhà thờ không ngừng cầu khẩn Thần tích

giáng hạ, tôi không thích chuyện có người được ăn thịt còn có người phải ăn cỏ. Những người ăn thịt có đôi khi trong lòng cảm thấy hứng thú thì

chạy đi ăn thịt những người ăn cỏ kia. Điều mà tôi không thích nhất

chính là, ở trong Đế Quốc nơi nơi cũng đều có cảnh người phải quỳ xuống!

Hoài Thảo Thi cẩn thận lắng nghe kỹ càng từng lời từng chữ mà hắn nói, sau khi trầm mặc một lúc khá lâu, mới mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ chuyện đó cùng với bên phía Liên Bang bên kia có sự khác biệt về mặt bản chất hay sao?

- Bên Liên Bang bên kia, ít nhất về mặt ngoài, tuyệt đại đa số các dân

chúng cũng không cần phải quỳ xuống. Chẳng lẽ cô cho rằng cái này chỉ là một kiện áo khoác hoa lệ mà tràn ngập dối trá hay sao? Nhưng mà có áo

khoác thì ít nhất cũng có thể chống lạnh được một chút, các dân chúng

mặc dù bị áp bách thế nhưng cũng không đến mức toàn thân trần trụi đứng ở bên trong những luồng gió đông phi thường rét lạnh!

Hứa Nhạc tiếp tục nói:

- Sự biến đổi về mặt thỏa mãn cuối cũng cũng có thể khiến cho chất biến.

Quần áo mặc trên người chỉ cần có thể dày hơn mấy tầng, có đôi khi cũng

có thể ngăn chặn đi thanh liêm đao đang chặt đứt thân người. Có lẽ cô

cho rằng cái loại khác biệt này cũng không phải là khác biệt về mặt bản

chất, nhưng mà đối với cái nhìn của tôi, đó là sự tương phản!

Hoài Thảo Thi cần lên cái tách trà đã dần dần lạnh lẽo, có chút vô vị hớp lấy một ngụm, đột nhiên mở miệng nói:

- Trong phiến vũ trụ này cho tới bây giờ cũng không hề có bất cứ sự việc

gì vĩnh hằng không bao giờ thay đổi. Bao gồm cả chế độ ở trong đó nữa,

chỉ là thiếu khuyết những con người dám đứng lên thay đổi chế độ mà

thôi!