Gian Khách

Quyển 4 - Chương 249: Uy hiếp của chiếc Phi thuyền tàn tạ

Bản thân Hứa Nhạc đối với những động tác bí mật này căn bản không hề

phát hiện ra chút nào. Hắn khẽ buông ra hai cánh tay đang ôm chặt lỗ tai của chính mình, trầm mặc một lát sau, mới hướng về phía cái camera trên cánh tay máy móc trước mặt, phi thường nghiêm túc nói:

- Tôi

công nhận ông là một gã thi nhân diễm tình cực kỳ xuất sắc, tôi cấp mặt

mũi cho ông lần này, đồng ý để cho cô bé ở lại. Chẳng qua tôi có một

điều kiện, đó chính là từ nay về sau đừng bao giờ ở trong tình huống

chưa được sự cho phép của tôi liền giở trò ngâm thơ, nhất là không được

liên tục lặp đi lặp lại cái bài thơ chết tiệt này một lần nào nữa!

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ biến thành giọng cười trào phúng, nói:

- Si tâm vọng tưởng!

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, bối rối nói:

- Ông không chịu đáp ứng à?

Cái cánh tay máy móc mảnh khảnh kia nhất thời lay động cao thấp cực kỳ kịch liệt, phảng phất như là lão già kia Phỉ Lợi Phổ đang dùng động tác khoa tay múa chân thể hiện cảm xúc phẫn nộ ngập tràn vậy, thanh âm cực kỳ

tức giận hét lớn:

- Cậu phải nói cho rõ ràng mới được. Cái này

không phải là cậu cấp cho tôi mặt mũi, mà là tôi cấp cho cậu mặt mũi!

Hơn nữa tôi cũng chỉ là muốn chân thành thật ý khuyên cậu mấy câu mà

thôi, nhưng mà không ngờ cậu lại không cho phép tôi được ngâm thơ nữa

hay sao? Chiếc Phi thuyền này là của tôi, tôi muốn cho ai lên, thì sẽ

cho người đó lên!

Hứa Nhạc ngẫm nghĩ cẩn thận thấy chuyện này

thật sự là có đạo lý. Hắn mặc dù chấp nhận thất bại, nhưng lại cực kỳ

quật cường cúi thấp đầu xuống, không chấp nhận thua cuộc. Chung Yên Hoa

nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, cất tiếng cười ha hả, vỗ vỗ lên trên

lưng của hắn mấy cái, sau đó trên mặt nhất thời hiện lên một nụ cười

tràn ngập hương vị ngọt ngào xinh xắn, tỏ vẻ chân thành an ủi nhất.

o0o

Nửa tiếng đồng hồ sau đó…

- Một cô bé con đáng yêu giống như vậy, cũng không có bất cứ sự nguy hạu

gì với ai cả, vì cái gì lại không được phép giữ cô nàng lại chứ? Không

ngờ lại còn muốn tôi tiêu tốn nhiều khí lực như vậy mà lọc ra những hình ảnh, tìm tòi những câu thơ văn tình cảm ướt át cổ xưa như vậy để mà

thuyết phục cậu. Thật sự không hiểu nổi cái tên gia hỏa nhà cậu ở trong

đầu óc chứa những thứ gì nữa. Chẳng lẽ cũng giống như ở trong óc của tôi vậy, cũng đều là những thiết bị điện tử lạnh lùng như băng hay sao?

Kể từ sau khi giấc mộng màu đen bên trong bệnh viện cho đến nay, Phỉ Lợi

Phổ rốt cuộc cũng ở trong các tràng chiến đấu khắc khẩu giữa mối quan hệ phức tạp với Hứa Nhạc mà đạt được một hồi thắng lợi hả giận hoàn toàn

như thế này. Cánh tay máy móc mảnh khảnh của lão ta không ngừng nâng lên hạ xuống, giống hệt như là một khuôn mặt con người đang nâng lên đầy

kiêu ngạo khi chiến thắng một đối thủ lâu năm vậy, thanh âm của hắn

trong suốt nửa tiếng đồng hồ nay vẫn luôn luôn tràn ngập hương vị ngả

ngớn trào phúng.

Nhưng mà đột nhiên cái camera gắn trên đầu của

cánh tay máy móc kia chợt nhìn thấy được thân ảnh của cô bé con đang tò

mò sờ soạng lung tung trên cái bục điều khiển trước khoang thuyền, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên lanh lảnh, tràn ngập sự khẩn trương sợ

hãi:

- Bà cô nãi nãi của tôi ơi! Thứ đó không được phép bấm loạn

đâu đấy! Nếu như phá hỏng mất, ngay cả Hứa Nhạc ca ca của cô cũng không

thể sửa lại được đâu! Chúng ta nhất định sẽ biến thành một con rùa rơi

thẳng xuống đáy biển đấy!

o0o

Khu vực Bắc bán cầu của Tinh cầu S1 hiện tại đã là trời đông giá rét, tại Lâm Hải Châu thì bão tuyết không ngừng gào thét. Mà trên những hòn đảo nhỏ giữa biển nằm gần đường xích đạo thì vẫn như cũ là một mảnh không gian nóng cháy. Bất luận là

những hàng cây cọ dọc theo bờ cát trắng hay là những cô nàng thiếu nữ

dáng vẻ mê người đang mặc những bộ áo tắm đi dọc theo bờ biển, cũng đều

tản ra những hương vị nóng bỏng vô cùng.

Trên một bãi biển bán

đảo lớn chĩa ra khá xa vào trong biển rộng bao la, đang có vô số những

vị khách du lịch tiến hành câu cá cùng với đám nữ quyến đang đứng lố nhố xem. Những vị du khách câu cá này chính là đã bị cái hòn đảo du lịch

câu cá cực kỳ nổi tiếng trong phiến hải lưu này hấp dẫn đến. Còn các vị

nữ quyến của bọn họ rõ ràng là phi thường nguyện ý triển lộ ra các bộ

váy hoa xinh đẹp mê người trên thân thể mình, cùng với những rặng san hô nằm mơ hồ bên dưới mặt nước trong vắt mà so sánh sắc đẹp.

Trên

mặt biển rộng lớn mà dựa theo dự báo thời tiết, tuyệt đối là một mảnh

sóng yên biển lặn. Thỉnh thoảng có một vài trận gió nhẹ thổi quét qua,

đám người đang bận bịu với công việc của chính mình, cho nên cũng không

hề để ý đến, chỉ là cảm thấy phi thường nhẹ nhàng khoan khái mà thôi.

Nhưng mà ngay sau đó, gió biển đột nhiên trở nên cực kỳ mãnh liệt, thổi

đến mức ngay cả những cây cần câu trước mặt bọn họ cũng rung chuyển lên

một trận.

Loại tình huống như thế này phi thường bất lợi đối với

việc câu cá trên biển. Tâm tình của đám du khách câu cá kia nhất thời

trở nên không chút thoải mái. Bọn họ không ngừng lẩm bẩm mắng chửi mấy

luồng gió khó hiểu kỳ diệu đột nhiên xuất hiện này, đột nhiên có một

người nào đó giơ tay lên chỉ về phía bầu trời, nghi hoặc hỏi:

- Đó là cái gì thế?

Đám người đang đứng trên đỉnh chóp của bán đảo câu cá này nhất thời kinh

ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm về phía luồng sáng trắng vừa mới xuất hiện trên bầu trời màu xanh lam kia, căn bản còn chưa kịp làm ra

những dự đoán nào cả, thì luồng sáng trắng kia đã ngay tức khắc lướt

nhanh tới trước mắt bọn họ, sau đó liền gào thét mà qua, căn bản không

có cách nào nhìn rõ ràng được chi tiết cả.

Nước biển nhất thời

bắt đầu kịch liệt gợn sóng cực kỳ bất an. Những luồng gió rít cực mạnh

đánh úp lại. Đám mũi đội trên đầu của đám du khách câu cá nhất thời bị

bay đi, rơi thẳng vào trong những sóng gợn trắng xóa xa xa bên dưới.

Những bộ váy hoa xinh đẹp hoặc dài hoặc ngắn trên người đám nữ quyến

nhất thời bị gió thổi tung cả lên, lộ ra hai chân hoặc là mê người hoặc

là tráng kiện của bọn họ, khiến cho bọn họ chấn động thét lên một trận.

Luồng sáng màu trắng kia nhất thời lướt qua hòn đảo câu cá nổi tiếng, sau khi tiến vào bên trong một phiến hải vực vắng người liền hạ thấp độ cao

xuống, thế nhưng cũng không có giảm tốc độ. Nó vẫn như cũ dùng tốc độ

cực kỳ khủng bố ở trên mặt nước một khoảng chừng năm thước mà lướt cực

nhanh qua. Những luồng không khí xoáy tròn kịch liệt phát ra những thanh âm rít gào. Bên trong luồng sáng trắng kia mơ hồ có thể nhìn thấy một

chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi không thể nào chịu nổi. Mặt biển vốn

đang bình tĩnh bằng phẳng bên dưới bị mạnh mẽ kéo lướt qua thành một

luồng sóng trắng cực kỳ hung mãnh, giống hệt như là một vết chém màu

trắng khắc sâu xuống mặt biển vậy, xé mở ra một mảnh biển xanh lam biêng biếc, hướng về phía cuối chân trời xa xôi mà lướt đi.

o0o

Đặc khu Thủ Đô, bên trong đại sảnh trung tâm chỉ huy khẩn cấp của Chính phủ Liên Bang.

- Tốc độ di chuyển của nó đã vượt qua tốc độ di chuyển bên trong tầng khí quyển của thiết bị phi hành nhân loại đến gấp ba lần! Chư vị hãy nhìn

kỹ một chút xem những luồng gió xoáy khủng bố ở ngay phía trước của

chiếc Phi thuyền màu đen này là có thể nhận ra được điều đó. Phi hành

sát trên mặt biển với tốc độ nhanh chóng khủng bố như thế này, chỉ cần

thao tác hơi có chút xíu sai lầm mà thôi, cũng sẽ bị ma sát với nước

biển, trực tiếp bị lôi tuột xuống dưới mặt nước. Cho dù là những Phi

công xuất sắc nhất toàn bộ Liên Bang này đi chăng nữa, cũng không có khả năng làm ra những thao tác điều khiển không thể nào tin nổi như thế

này!

Một gã Thiếu tướng Liên Bang biểu tình cực kỳ nghiêm túc

nhìn một vòng mọi người đang ngồi xung quanh cái bàn dài, lớn giọng nói:

- Kể từ sau khi phát hiện ra mục tiêu, bên phía Bộ Quốc Phòng cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vẫn luôn một mức tiến hành theo dõi

hành trình di chuyển của nó, nhưng mà tốc độ của mục tiêu thật sự là quá mức đáng sợ. Hiện tại cho dù có sử dụng đến hệ thống tên lửa đạn đạo

tầm nhiệt cũng căn bản không thể đuổi theo kịp nó. Mà Chủ pháo của Chiến hạm đậu bên ngoài tầng khí quyển thậm chí còn không thể tiến hành tập

trung theo dõi nó được, tự nhiên cũng không cần phải nói tới việc công

kích.

Đại sảnh trung tâm chỉ huy khẩn cấp này được thiết kế nằm

sâu bên dưới lòng đất, có thể thừa nhận được sự công kích của Chủ pháo

các Chiến hạm có uy lực cường đại nhất vũ trụ này. Lúc này đang ngồi bên cạnh cái bàn dài này toàn bộ đều là những đại nhân vật cao cấp nhất

thuộc giới thượng tầng của Chính phủ Liên Bang, cũng bao gồm rất nhiều

những vị Tướng lãnh cao cấp của Quân đội Liên Bang. Biểu tình của tất cả mọi người hiện tại cũng đều phi thường nghiêm túc. Bọn họ giương mắt

nhìn chằm chằm những hình ảnh xuất hiện trên màn hình lớn trước mặt,

chẳng biết làm thế nào để xóa bỏ đi những sự rung động cực lớn trong

lòng mình lúc này.

Những hình ảnh này là do bên phía Cục Hiến

Chương cung cấp. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã phải điều động

đến hơn ba mươi khỏa vệ tinh quân sự tốc độ nhanh nhất bên ngoài tầng

khí quyển Tinh cầu S1 mới có thể mơ hồ bắt giữ được một vài hình ảnh cực nhanh này. Cái đạo đường cong xinh đẹp ở ngay bên trên mặt biển màu

xanh lam biêng biếc kia đang gào thét xé gió rẽ sóng mà phóng lướt đi,

không ngờ lại có thể dịch chuyển phi thường thẳng tắp mà thong thả như

vậy. Thế nhưng mà một khi nghĩ đến càmàn hình này chính là đang chiếu

rọi toàn cảnh bản đồ của Tinh cầu S1, liền có thể suy tính ra được cái

loại tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trên màn hình này, ở trên

thực tế là một màn tốc độ kinh khủng đến thế nào?

- Bây giờ đang

có một vấn đề quan trọng cần phải xác định, chính là chiếc Phi thuyền

Chiến hạm này đến tột cùng là từ đâu nhảy ra? Vì cái gì mà nó lại ra tay cứu Hứa Nhạc? Đây có phải là phi thuyền của đám người Đế Quốc bên kia

hay không?

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh mang theo sắc mặt tái nhợt, khẽ hắng giọng nói:

- Nếu như đây thật sự là chiếc Phi thuyền Chiến hạm do đám người Đế Quốc

bên kia đến đây để mà tiếp đón Thái Tử gia của bọn họ, hơn nữa lại còn

có thể dùng phương pháp cực kỳ phô trương như vậy thể hiện năng lực phi

hành cực nhanh sát trên bề mặt biển cả như thế, tôi xem hay là trận

chiến tranh này cũng không cần phải tiếp tục nữa, chúng ta cứ việc trực

tiếp đầu hàng là được rồi!

- Cái này cũng không phải là Phi thuyền Chiến hạm của đám người Đế Quốc!

Tướng quân Lý Tại Đạo trầm mặc nói xong câu này, sau đó cũng không hề tiếp tục mở miệng giải thích thêm nữa.

Bởi vì sự xuất hiện của chiếc Phi thuyền Chiến hạm cổ quái này, cho nên cấp bậc Phòng ngự An toàn của Liên Bang đã đề cao lên đến Cấp 2, cùng cấp

với tình huống khi mà Quân đội Đế Quốc tràn sang xâm lấn Thủ Đô Tinh

Quyển! Nhưng mà trải qua mấy giờ đồng hồ sau đó, toàn bộ Liên Bang cũng

chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia lướt

nhanh trên mặt biển, phóng chạy như điên mà không có cách nào ứng phó

nổi. Bên phía Chính phủ Liên Bang lúc này đã lâm vào một màn cực độ hỗn

loạn. Quân đội Liên Bang lại bởi vì sự nhục nhã nặng nề từ trước cho đến nay chưa từng có mà cơ hồ điên cuồng lên một trận.

Gã Thiếu tướng kia đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Căn cứ vào những kết quả phân tích dựa vào thiết bị thu giữ tín hiệu

động cơ truyền về, thì hệ thống phi hành của mục tiêu là loại động cơ

Tinh thái, có khả năng nạp năng lượng tự động từ sóng nhiệt của mặt

trời, hơn nữa vòng xoay năng lượng chuyển hoán tương đối cao một chút.

Cho nên bên phía Quân đội đã từ bỏ kế hoạch chiến đấu chờ đợi đối phương cạn kiệt nguyên liệu mà giảm bớt tốc độ.

- Cỗ Máy vi tính Trung

ương Liên Bang sau khi tiến hành phân hình sóng hồng ngoại, đã xác nhận, không gian cất cứ thực tế của phi thuyền mục tiêu này, so với bộ dáng

bên ngoài của nó thì nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng mà cho dù bên trong không

gian của chiếc Phi thuyền kia chỉ dùng khoảng một phần trăm diện tích để dự trữ Tinh quặng mỏ, như vậy thì nó có thể ở bên trong tầng khí quyển, sử dụng loại tốc độ như thế này di chuyển liên tục hai tháng trời. Còn

nếu như mục tiêu bay ra khỏi tầng khí quyển, tiến nhập vào không gian vũ trụ, như vậy thì thời gian thậm chí còn có thể kéo dài đến một năm

trời!

Một gã quan viên của Cục Hiến Chương lớn tiếng thuyết minh

bổ sung, sau đó nhìn về phía các vị Tướng quân Liên Bang đang ngồi ở đối diện cái bàn dài, trầm giọng nói:

- Lúc ở Thanh Đằng Viên, Cục

Hiến Chương đã tiến hành theo dõi quá trình gia tốc di chuyển của mục

tiêu. Nếu như trong lúc đó, bên phía Quân đội có thể ra tay cản trở

chiếc Phi thuyền kia, thậm chí còn có thể phá hủy mục tiêu được nữa, chứ không cần chờ cho đến lúc này chiếc Phi thuyền mục tiêu đã tăng tốc.

Trên quân hàm các vị Tướng quân Liên Bang đang ngồi trong căn phòng này ai

nấy cũng đều có những khỏa kim tinh lóe sáng xinh đẹp, thế nhưng biểu

tình trên mặt bọn họ cũng đều trầm mặc tối sầm. Đối với lời chỉ trích

của bên phía Cục Hiến Chương, bọn họ cũng không hề đưa ra bất cứ lời

phản kháng phẫn nộ nào cả. Tuy biết rõ ràng đâu là vấn đề do sự quan

liêu mà chậm chạp của hệ thống quản lý Liên Bang tạo thành, nhưng mà

thân là một quân nhân sĩ quan Liên Bang lại chỉ có thể trơ mắt ngắm nhìn một chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi không chịu nổi ở trên quốc thổ

của chính mình không một chút cố kỵ nào cả, trong khi đó sự đáp lại của

bọn họ ngoại trừ việc trầm mặc lặng lẽ thì chỉ có cách duy nhất chính là phá hủy đối phương mà thôi.

- Tin tức tốt duy nhất trong chuyện

này chính là, căn cứ theo sự tính toán, thì chiếc phi thuyền mục tiêu

này di chuyển với tốc độ nhanh đến đáng sợ như vậy, tất cả các hệ thống

vũ khí trang bị trên nó cũng không thể tiến hành bất cứ các công kích

hữu hiệu nào cả. Đây cũng chính là có ý nghĩa, sự an toàn của Liên Bang

hiện tại tạm thời không có vấn đề gì. Tốc độ đối với song phương mà nói

cũng đều là sự phiền toái không nhỏ.

Vị Thiếu tướng Liên Bang kia mạnh mẽ đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, trầm giọng tiếp tục nói.

Vị Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi:

- Tôi thật sự không hiểu được, vì cái gì mà tốc độ nhanh liền không thể

tiến hành công kích cơ chứ? Cho dù là như thế, nhưng mà chỉ cần chiếc

Phi thuyền mục tiêu kia tiến hành giảm tốc độ để thực hiện công kích,

ngay sau đó nó lại gia tốc rời đi, như vậy chẳng phải xong rồi sao?

Vị Thiếu tướng Liên Bang kia trầm giọng giải thích:

- Hệ thống động lực động cơ của chiếc Phi thuyền mục tiêu này hoàn toàn

có thể chống đỡ cho việc hắn tiến hành loại tăng tốc hoặc là giảm tốc độ khủng bố như thế này, nhưng mà đang di chuyển với tốc độ cực kỳ khủng

bố như thế, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời giảm tốc lại, cho dù

là với cường độ thân thể khủng bố của Hứa Nhạc như thế, cũng không có

cách nào chấp nhận nổi lực phản chấn khủng khiếp như vậy được, hắn sẽ

ngay tức khắc tử vong ngay!

Hắn liếc mắt nhìn một vòng đám đại nhân vật đang ngồi dọc theo cạnh bàn dài, trầm giọng nói:

- Nếu như chiếc Phi thuyền mục tiêu kia ý đồ muốn giảm bớt tốc độ công

kích, tôi đại biểu cho bên phía Quân đội Liên Bang tiến hành cam đoan,

chúng tôi nhất định sẽ ngay trước khi hắn hoàn thành việc giảm bớt tốc

độ phi hành xuống, tiến hành công kích, liền hoàn toàn phá hủy được mục

tiêu!

Bầu không khí áp bách phi thường nặng nề bên trong đại sảnh nhất thời bởi vì những lời nói này mà có chút thả lỏng hơn một chút.

Thanh âm những chiếc giày ma xát với mặt đất, thanh âm uống trà sau một

khoảng thời gian im lặng thật lâu đã bắt đầu vang lên. Vào thời điểm

này, ở cuối cái bàn dài đột nhiên vang lên một đạo thanh âm hùng hậu hữu lực, nhưng lại có vẻ hơi chút mệt mỏi:

- Nếu như chiếc Phi

thuyền Chiến hạm kia không giảm bớt tốc độ, đã tiến hành phát động công

kích, như vậy thì bên phía Quân đội sẽ ứng phó như thế nào đây?

Ánh mắt của tất cả mọi người nhất thời hướng về phía cuối bàn nhìn lại, có

chút không rõ ràng ý tứ ẩn bên trong những lời nói này, thầm nghĩ trong

lòng, một khi bên phía Quân đội cùng với Cục Hiến Chương đã nghiên cứu

đưa ra kết quả rõ ràng như vậy rồi, chiếc Phi thuyền mục tiêu rõ ràng

không có khả năng dưới loại tốc độ khủng bố như thế này mà tiến hành

công kích, vì cái gì còn có thể lo lắng đến loại khả năng này nữa đây?

- Nếu như không giảm tốc độ, chúng ta không có khả năng phá hủy nó được,

nó cũng không có cách nào bắt đầu sử dụng hệ thống vũ khí mà công kích

Liên Bang, nhưng mà nếu như công kích của nó cũng không phải là sử dụng

hệ thống vũ khí, mà là cứ như vậy lao tới đụng thẳng đến chúng ta, giống như là một tảng đá khủng bố đụng thẳng vào Tòa nhà Nghị Viện hoặc là

Dinh thự Tổng Thống, như vậy thì chúng ta cần phải làm sao bây giờ?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ngồi cuối cái bàn dài, từ đầu đến cuối vẫn

luôn trầm mặc trong khoảng thời gian dài, liếc nhìn một vòng mọi người,

bình tĩnh nói:

- Ta hiểu rất rõ ràng tính cách của cái gã nam nhân ở trong chiếc phi thuyền kia, tôi tin tưởng rằng hắn dám làm như vậy lắm!

Bầu không khí vừa mới hơi hòa hoãn lại một chút bên trong gian phòng, theo

lời nói bình tĩnh của Tổng thống tiên sinh mà lại một lần nữa trở nên

khẩn trương một ận. Thậm chí so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn rất

nhiều. Tất cả những quan viên cùng với Tướng lãnh ở trong này cũng đều

phi thương rõ ràng cái gã nam nhân Hứa Nhạc ở bên trong chiếc Phi thuyền kia đã từng làm ra những chuyện tình như thế này rồi.

Cái gã nam nhân kia khi vẫn còn là một gã Thiếu úy trẻ tuổi vô danh chưa có chút

tiếng tăm gì, đã dám bỏ mặc những áp lực khủng bố của Thiết Toán Lợi Gia cùng với Viện Khoa Học Liên Bang, một đao chém xuống trên Hổ Sơn Đạo,

một búa bổ xuống Sở Nghiên Cứu…

Hắn dám không thèm để ý đến sự uy áp của vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, chạy đến Tinh

cầu S2 trực tiếp giết chết cái vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm hứng chịu sự

kính yêu của toàn bộ dân chúng Liên Bang vào lúc đó. Hắn đã từng dám một người một con thuyền mà xuyên qua thông đạo không gian chạy theo đuổi

giết một chi Hạm đội Đế Quốc. Hắn đã từng dám bởi vì một Chung lão hổ

cùng với đám người vô tội đã chết đi cùng với toàn bộ Liên Bang mà khai

chiến.

Bên trong cả vũ trụ này căn bản không có chuyện tình gì mà hắn không dám làm cả, tự nhiên cũng bao gồm cả chuyện điều khiển một

chiếc Phi thuyền rác rưởi, trực tiếp cùng với Tòa nhà Nghị Viện hoặc là

Dinh thự Tổng Thống đồng quy tử tận. Cái này tuyệt đối không phải là đạo lý, mà là cái sự thật khủng bố!

Trong một bầu không khí tĩnh mịch như thế này, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đứng thẳng người lên, có chút hờ hững nói:

- Hắn nhất định là sẽ liên hệ với chúng ta mà, cứ việc chờ là tốt rồi!