Gian Khách

Quyển 4 - Chương 231: Đóa kỳ hoa trong mùa đông

Mức độ đậm nhạt của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương căn bản là cũng có

những quy luật nhất định của nó. Những địa phương có mật độ dân cư quần

tụ dày dặc, ở những địa phương được đánh dấu tầm quan trọng cao, trên

những tuyến đường kết nối những địa phương quan trọng chẳng hạn, chính

là những nơi mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đặc biệt để ý kỹ hơn một chút. Ở những nơi đó, thì sẽ có vô số các ánh mắt được che giấu cẩn thận bên trong các máy móc, dụng cụ điện tử lớn nhỏ khác nhau.

Còn các địa phương mặc dù không có dân chúng tụ tập nhiều, nhưng là nơi

sinh hoạt của những nhân vật quan trọng trong Liên Bang, giống như là

Cục Hiến Chương, Dinh thự Tổng Thống, Tòa nhà Nghị Viện, những loại địa

phương như thế này tự nhiên cũng sẽ được tiến hành theo dõi phi thường

nghiêm khắc. Mà ngược lại với những nơi đó, những loại địa phương không

mấy quan trọng như là công viên, vườn trường như thế này, thì mật độ

theo dõi tự nhiên cũng sẽ yếu hơn rất nhiều.

Nhét vào trong túi

cái dụng cụ phát ra ánh sáng màu lam, tạm thời có thể khống chế được ánh mắt của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, Hứa Nhạc chậm rãi rong chơi bên

trong khu vực vườn trường thanh tĩnh mỹ lệ. Nhẹ nhàng đi lướt qua những

vị giảng viên Giáo sư bộ dáng bận rộn, thong thả đi ngang qua những cặp

tình nhân trẻ tuổi, trên người còn khoác bộ quân trang của học viên quân sự, thế nhưng bên trong nội tâm của Hứa Nhạc cũng không có thả lỏng

giống như là biểu hiện bên ngoài vậy.

Đối mặt với toàn bộ Liên

Bang cùng với cái phiến quang huy lạnh như băng không chỗ nào mà không

có kia, thật sự rất khó có thể tìm ra được những phương pháp nào hoàn mỹ để mà ứng phó được, bao gồm cả cái phiến lam quang nhàn nhạt đang phát

ra từ bên trong túi quần của hắn kia cũng vậy. Càng huống chi, cho dù

hiện tại hắn có thể tạm thời biến mất bên trong hệ thống theo dõi của

mạng lưới giám sát bậc I của Liên Bang, nhưng mà lại hoàn toàn không có

khả năng vô hình trước những ánh mắt khắp mọi nơi của dân chúng Liên

Bang!

Bất luận là vào thời đạo nào đi chăng nữa, thì lực lượng

mạnh mẽ của quần chúng nhân dân một khi hoàn toàn bị kích phát ra, thì

liền sẽ biến thành một cơn hồng thủy khổng lồ căn bản không có khả năng

chống đỡ nổi. Cái cỗ lực lượng này có thể dễ dàng tiến hành thay triều

đổi đại, có thể mạnh mẽ mở rộng lãnh thổ, thì liền cũng hết sức tự nhiên có thể dễ dàng phá hủy đi một cái tượng đài anh hùng Liên Bang trước

đây, ngày hôm nay đã là một cái mầm mống của Đế Quốc!

o0o

Sau khi rời khỏi vườn trường của Học viện Quân sự I, Hứa Nhạc kéo sụp cái

mũ che khuất mặt mình, men theo một đám người trầm mặng lặng lẽ như bình thường, nhưng lại mang đến cho hắn những áp lực phi thường lớn mà rời

ra ngoài. Sau đó hắn đi lên tuyến xe buýt đường dài Số 14 của Đặc khu

Thủ Đô, nhanh chóng đi đến một phiến khu vực u tĩnh lặng lẽ, nhìn bên

ngoài giống hệt như là một phiến nông trường nằm bên ngoài vùng ngoại

thành. Nơi này chính là một địa điểm quan trọng thứ hai trong kế hoạch

trốn chết của hắn, trụ sở chính của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác!

Hắn lựa chọn đi vào cái tòa nhà tráng lệ trực thuộc quyền quản lý của Công ty Cơ khí Quả Xác này, tự nhiên cũng

không phải là bởi vì hắn đang ở trên con đường đào vong trốn chết, đột

nhiên trong lòng sinh ra loại cảm giác hoài niệm nơi chốn xưa cực kỳ văn nghệ. Tuy rằng nơi này chính là nơi mà năm xưa hắn lần đầu tiên gặp

được Bạch Ngọc Lan, sau đó chính thức tiếp nhận đám đội viên của Tiểu

đội 7!

Ngày hôm nay hắn mạo hiểm lẻn vào nơi này, mục tiêu chủ

yếu chính là lẻn vào bên trong cái nhà kho vũ khí quân dụng chôn sâu bên trong lòng đất của cái tòa nhà này mà thôi. Nơi này ngoại trừ đủ các

loại hình thức súng ống tiên tiến nhất, còn có một vài cố máy vi tính

khống chế đa trục cực kỳ tinh vi, thứ mà từ nhỏ hắn đã phi thường thích

thú nữa.

o0o

Khoảng bốn tiếng đồng hồ sau đó, Hứa Nhạc một lần nữa kéo sụp xuống cái mỹ trên đầu, chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà

trụ sở chính của Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Lúc này trên người hắn đã

thay đổi một kiện quần áo mới tinh. Lớp vải dệt màu đen bên ngoài cùng

với kiểu dáng bộ quần áo này nhìn qua cực kỳ bình thường, đứng lẫn vào

bên trong đám đông rất khó khiến cho người ta chú ý đến. Nhưng mà trên

thực tế bộ quần áo này đã được trải qua sự thiết kế cẩn thận tỉ mỉ của

các chuyên gia cao cấp nhất trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác.

Bản thân chất liệu của loại vải dệt này phi thường chắc chắn, lại pha

lẫn thêm một vài loại vật liệu đặc, thù, có khả năng phòng ngự với vũ

khí vật lý phi thường mạnh mẽ, rất khó bị cắt đứt hoặc là bị đốt cháy.

Còn kiểu dáng bố trí bên trong cơ thể thì được thiết kế hết sức tinh

xảo, rất thuận lợi cho việc mang theo khá nhiều các loại súng ống mà

không ảnh hưởng đến khả năng vận động. Có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ cho

nhu cầu tác chiến bên trong thành thị hoặc là tác chiến với số đông.

Hứa Nhạc vì công tác chiến đấu của chính mình nên đã tiến hành chuẩn bị phi thường cẩn thận. Bên trong cơ thể ngoại trừ mặc một kiện áo khoác chống đạn cực kỳ cứng rắn, thậm chí trên các khớp tay chân cũng còn có mang

theo một tầng bảo hộ bằng sợi hợp kim mềm nữa, một lần nữa tăng mạnh

thêm hiệu quả phòng ngừa tổn thương cho cơ thể.

Căn cứ vào sự

tính toán của hắn, chỉ cần bản thân không bị cả một chỉnh biên Tiểu độ

quân chủng đặc chiến hoàn toàn bao vây, như vậy thì các tràng đấu súng

nhỏ nhặt bình thường, rất khó có khả năng xúc phạm đến thân thể của

chính mình. Các vấn đề chủ yếu cần phải giải quyết tiếp theo, chính là

những thương tổn về mặt cận chiến. Mục tiêu kế tiếp chính là Lâm Viên!

Trên người mặc một kiện chính trang màu đen thẳng tắp, Hứa Nhạc đứng ngay

bên cạnh con đường hướng ra phía quốc lộ đi về Đặc khu Thủ Đô, giơ tay

ra ngăn lại một chiếc xe taxi trống rỗng đang chạy trên đường.

Khi hắn mở cửa bước vào trong xe, không cẩn thận, để cho chân hắn cùng với

cánh cửa xe bằng kim loại va chạm một cái với nhau, phát ra một tiếng

vang nhỏ hơi có chút quái dị.

Gã tài xế taxi có chút nghi hoặc quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống một cái, tự nhiên cũng không thể nào giải thích

cho đối phương biết, bên dưới lớp quần áo chính trang màu đen này có một khẩu súng ống cải tiên đã được tháo dỡ ra thành các loại linh kiện nhỏ. Bên ống chân trái của hắn còn cột một thanh đao nhỏ phi thường sắc bén, bên ống chân phải của hắn thì lại buộc một con dao găm phi thường thanh tú, hơn nữa lại còn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một luồng hồ quang cực mạnh nữa.

o0o

- Các người nhiều người như vậy, không ngờ lại không thể trông chừng được một đứa bé con hay sao?

Cũng ở một vùng ngoại thành nào đó, bên trong Trang viên của Nam Tương Gia,

Nam Tương phu nhân đang cực kỳ phẫn nộ quát mắng gã chủ quản bảo an đang cúi đầu đứng trước mặt mình, thậm chí cũng không có buông tha cho gã

quân nhân sĩ quan đặc chiến của Chung Gia Tây Lâm đang đứng ở bên cạnh

nữa.

Bà ta lúc này đã phi thường tức giận, đến mức hai bàn tay nắm chặt lại run rẩy lên một trận, lạnh giọng nói:

- Còn có các người nữa! Một đám quân nhân các người mãi luôn kiên trì yêu cầu công tác bảo hộ xung quanh người phải là do các người phụ trách,

hiện tại ngay cả người cũng đã biến đâu mất rồi, các người nghĩ sẽ phải

phụ trách như thế nào đây?

Gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm trung

thành cẩn cẩn với nhà cổ Chung Gia kia, cả người vào lúc này cũng sớm

giống như là đang trầm mình trong một cái hầm băng rét lạnh cùng cực

vậy. Đối mặt với lời quát mắng cực kỳ nghiêm khắc của Nam Tương phu

nhân, trong lòng hắn chỉ hận không thể ngay lập tức rút súng chỉa vào

thái dương mình mà tự sát luôn cho rồi, xấu hổ hối hận đến mức không dám thốt ra bất cứ lời nào nữa, làm sao có mặt mũi mà mở miệng biện hộ cho

chính mình nữa?

Cánh cửa đại sảnh của tòa biệt thự đột nhiên mở

ra, Nam Tương Mỹ từ bên ngoài chạy gấp tiến vào, trên gương mặt nhỏ bé

tú lệ của cô nàng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, hiển lộ một sự lo lắng nồng đậm. Buổi chiều hôm nay nàng ta vốn dĩ đang ở trong Cơ Kim Hội Hòa Bình cùng những nhà tài trợ từ thiện thương thảo những vấn đề liên quan đến

công tác giáo dục từ thiện cho đám cô nhi, đột nhiên nhận được cú điện

thoại từ trong nhà liền vội vội vàng vàng chạy về đây, căn bản cũng

không biết rằng ở nhà đến tột cùng đã xảy ra đại sự gì rồi. Vừa về đến

đây thì cô nàng nhìn thấy một màn này.

Hai mẹ con Nam Tương phu

nhân cùng với Nam Tương Mỹ từ trước đến nay vẫn luôn nổi danh là một

trong số rất ít những vị nữ nhân của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có được

phẩm chất đạo đức vô cùng đáng quý, tính tình trời sinh thiện lương ôn

hòa. Bất luận khi đối mặt với những người thuộc giai cấp nào đi chăng

nữa, thì cũng sẽ cực kỳ tự nhiên bảo trì một phong cách ứng xử rất ôn

hòa. Cảnh tượng nghiêm khắc quát mắng răn dạy như hiện tại, vốn dĩ cực

kỳ hiếm khi phát sinh trên người bọn họ.

Nam Tương Mỹ kinh ngạc

nhìn chằm chằm mẫu thân chính mình, trong lòng đột nhiên sinh ra một vài sự liên tưởng nào đó phi thường không tốt. Nàng ta vội vàng mở miệng

hỏi:

- Mẫu thân, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nam Tương phu nhân quay đầu lại nhìn thấy cô con gái ngoan của chính mình

đã trở về, bèn trầm mặc một lát, sau đó mới thấp giọng nói:

- Cô nàng Tiểu Công chúa của chúng ta… đã mất tích rồi!

- Buổi sáng hôm nay là giờ dạy kèm môn Vật lý học. Con cũng biết đó,

thiên phú đối với môn Vật lý học của cô bé con kia thật sự rất kinh

người, cho nên mẹ mới đặc biệt chuyên môn mời vị Phó Giáo sư của Học

viện Quân sự I đến đây kèm riêng cho cô bé. Kết quả là đến thời gian tan học hôm nay, cửa phòng học vẫn như cũ không có mở ra. Lúc đó mọi người

cũng chỉ cho rằng là do hai thầy tròn đang say mê chìm đắm trong cái thế giới những con số với những đường cong vật lý kia thôi, cũng đâu có ai

liên tưởng đến sự tình nào khác.

Nam Tương phu nhân khẽ nhíu mày lại một chút, tiếp tục nói:

- Mãi cho đến khi bắt đầu giờ cơm trưa, trên lầu vẫn như cũ không có bất

cứ động tĩnh nào cả, mấy chị hầu phòng đến thúc giục vài lần cũng không

nghe thấy bất cứ hồi âm nào cả, cho nên mẹ mới đích thân lên lầu xem

thử. Lúc đó mới phát hiện ra cửa phòng đã bị khóa trái bên trong. Cho dù kiếm được chìa khóa dự phòng cũng vẫn không cách nào mở ra được. Mẹ gọi vị chủ quản bảo an lên phá cửa xông vào, thì chính là hiện trạng mà con đang nhìn thấy đây!

Nam Tương Mỹ kinh ngạc nhìn vào căn phòng

học, phát hiện ra được vị Phó Giáo sư Vật lý học tiên sinh nổi danh của

Học viện Quân sự I kia hiện tại đang ở nằm bên trong một góc khuất của

gian phòng, cả người bị trói lại giống như một đòn bánh tét, trên miệng

còn bị nhét một cái khăn trắng muốt nữa. Nam Tương Mỹ vẫn còn nhìn thấy

vẻ mặt bất an hoảng sợ của vị Phó Giáo sư tiên sinh, trong lúc nhất thời có chút không thể phản ứng lại kịp.

Nam Tương Mỹ biết rất rõ

ràng là Chung Yên Hoa có được một thiên phú cực cao đối với môn Vật lý

học, mà so sánh với các đứa bé cùng độ tuổi tuyệt đối không thể nào có

được. Thời điểm khi mà các nàng cùng tán gẫu đêm khuya với nhau, cô bé

con kia vẫn mãi luôn kiêu ngạo vô cùng đối với chuyện này, hơn nữa lại

còn rất kiên định đem chuyện này liên hệ với khả năng của Hứa Nhạc, cho

rằng điều này đã chứng minh rõ ràng là bản thân mình cùng với Hứa Nhạc

có một sự liên hệ phi thường thân mật trời sinh nào đó.

Chính vì

khả năng thiên phú này, cho nên bên phía Nam Tương Gia mới đặc biệt giúp cô nàng mời vị Phó Giáo sư Vật lý học tiên sinh của Học viện Quân sự I

đến đây làm giáo viên riêng của cô bé. Nhưng mà hiện tại học hành như

thế nào lại biến thành như thế này?

Rất rõ ràng, cái cô Tiểu Công chúa nghịch ngợm kia đã không biết dùng phương pháp gì, một phen đem vị Phó Giáo sư này đánh ngất xỉu, sau đó lặng lẽ theo con đường cửa sổ

phòng học mà leo xuống, chạy xuyên qua phiến công viên của trang viên,

liền cứ như vậy mà bỏ trốn!

Nam Tương phu nhân tựa hồ như là đang tự thuật lại một chuyện tình vô cùng thú vị nào đó vậy, nhưng mà sự sầu lo cùng với khẩn trương trên mặt của bà ta lại căn bản như thế nào cũng không thể che giấu được.

Thế nhưng cái cô bé con vừa mới bỏ nhà

ra đi kia căn bản không phải là người bình thường, cô bé chính Tiểu Công chúa của Chung Gia Tây Lâm, chính là người thừa kế chính thức của Chung Gia do đích thân vị Thủ tịch Pháp quan của Tòa án Tối cao Hà Anh lão

tiên sinh đích thân phán định. Hiện tại Điền Đại Bổng bởi vì có việc

phải chạy sang tiền tuyến, cho nên mới một phen đem cô nàng Tiểu Công

chúa này đưa đến Trang viên của Nam Tương Gia. Cái hành động này đã thể

hiện sự tín nhiệm to lớn đến thế nào đối với Nam Tương phu nhân? Thế

nhưng nếu như vị Tiểu Công chúa kia cứ như vậy mà chạy ra khỏi Trang

viên Nam Tương Gia, Nam Tương phu nhân phải làm thế nào để đối mặt với

sự tín nhiệm này đây?

- Chuyện này không có khả năng!

Nam Tương Mỹ rất nhanh nắm chặt lại hai bàn tay của mình, thân thể có chút rung lên, cặp mày thanh tú nhíu chặt lại, nói nhanh:

- Cô bé chỉ mới là một cô bé con mười hai tuổi mà thôi, như thế nào có

thể tránh thoát khỏi sự theo dõi chặt chẽ bố trí xung quanh trang viên

được? Công viên ngoài kia lại rộng lớn đến như vậy… Con nghĩ là cô bé

hẳn là vẫn còn ở lại bên trong trang viên, ẩn núp ở nơi nào đó mà thôi,

căn bản vẫn chưa rời khỏi trang viên đâu!

Nam Tương phu nhân đưa tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng đang run rẩy của cô con gái, nhẹ giọng nói:

- Các nhân viên bảo an đã tiến hành tìm kiếm khắp trang viên ba lượt rồi, nếu như cô bé còn ở trong trang viên, khẳng định là đã bị chúng ta tìm

ra rồi!

- Mau lập tức báo với cảnh sát, thỉnh cầu bên phía Chính

phủ Liên Bang trợ giúp tìm kiếm. Nếu như thật sự không được, vậy nhờ phụ thân đi đả động với bên Cục Hiến Chương, tiến hành định vị chíp vi mạch nhân thể trong phạm vi lớn!

Nam Tương Mỹ quay đầu lại, biểu tình cực kỳ kiên định, nói nhanh:

- Mẫu thân, chúng ta cần phải tìm ra cô bé sớm một chút. Trị an bên trong Đặc khu Thủ Đô mặc dù cũng tốt, nhưng mà cô bé chỉ là một đứa bé con

mới có mười hai tuổi mà thôi, dù sao cũng không thể để cô bé lang thang

khắp nơi được!

Nam Tương phu nhân thoáng trầm mặc trong khoảng

thời gian rất lâu, sau đó kiên định lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt lời đề

nghị của cô con gái.

- Không được! Con hẳn là biết rõ ràng cô bé

trốn đi là vì muốn tìm ai. Mà chuyện này cũng không phải là vấn đề quan

trọng nhất. Quan trọng nhất chính là thân phận của cô bé. Nếu như để cho bên phía Chính phủ Liên Bang biết được chuyện cô bé mất tích, như vậy

bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào đây? Dưới thế cục phi thường khẩn

trương như thế này, nói không chừng sự an toàn của cô bé sẽ càng gặp

phải những sự uy hiếp còn lớn hơn rất nhiều nữa!

- Vào lúc này mà người thừa kế của Chung Gia đột nhiên mất tích, nhất định sẽ dẫn phát

đến một hồi hỗn loạn vô cùng. Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến

cái gã anh họ lòng lang dạ sói của cô bé kia, nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cái cơ hội tốt như thế này. Như vậy bên phía Tây Lâm nhất

định sẽ lại lâm vào một hồi rung chuyển khủng bố. Mà bên phía nhà cổ Tây Lâm bên kia đã không thể thừa nhận thêm nữa đâu!

Ngữ khí Nam Tương phu nhân vô cùng trầm trọng giải thích cho cô con gái.

- Vậy thì chúng ta hiện giờ phải làm cái gì đây? Hiện tại đang là mùa

đông, mà cô bé tuổi vẫn còn nhỏ như thế… Trước đó cô bé vốn không hề có

bất cứ một biểu hiện gì thể hiện rằng mình muốn bỏ trốn cả… Hoặc là nói

con vốn không hề nhìn ra bất cứ biểu hiện nào…

Vẻ mặt Nam Tương Mỹ khổ sở nói:

- Mẫu thân, con cảm thấy chính mình thật sự vô dụng a! Chăm sóc một đứa trẻ mà cũng không làm được nữa!

- Mẹ đã điều động toàn bộ nhân thủ trong Gia tộc cố gắng tìm kiếm rồi. Con không cần phải tự trách mình.

Nam Tương phu nhân khẽ kéo nhẹ cô con gái ngã vào trong ngực của chính mình, cất giọng an ủi:

- Đám binh lính đặc chiến Tây Lâm phụ trách công tác bảo hộ an toàn của

cô bé, tuyệt đối không được phép xuất động ra ngoài truy lùng, bằng

không nhất định sẽ khiến cho những kẻ khác hoài nghi. Mẹ đã ra mệnh lệnh cho bọn họ tuyệt đối ở lại bên trong trang viên, một bước chân cũng

không được đặt ra ngoài!

- Vậy thì… Vị Phó Giáo sư kia phải làm sao bây giờ? Ông ta đã biết chuyện tình này rồi!

Nam Tương Mỹ nhìn về phía vị Phó Giáo sư tiên sinh mãi cho đến lúc này vẫn

đang bị trói chặt nằm trong một góc khuất của gian phòng học, lúc này

mới nhớ ra rằng bản thân mình vì quá mức khiếp sợ nên đã quên giúp ông

ta cởi trói cùng với gỡ miếng khăn nhét trong miệng. Cô nàng đang muốn

bước tới giúp đỡ, thì đột nhiên bị mẫu thân nhẹ nhàng kéo trở lại.

Không biết là bởi vì bản thân cảm thấy xấu hổ cùng với phiền não, hoặc là quá mức phẫn nộ đối với mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cho nên Nam Tương

phu nhân đột nhiên liếc mắt nhìn về phía vị Phó Giáo sư tiên sinh nằm

trên mặt đất đằng kia, cực kỳ hiếm thấy, bộ dáng hung hăng không tốt,

lớn tiếng mắng:

- Một gã nam nhân lớn đến như vậy rồi, không ngờ

lại bị một cô bé con chỉ mới có mười hai tuổi đánh cho bất tỉnh. Nếu ta

là ông, hiện tại ta đã mua về một khẩu súng lục nhắm bắn tự động, tự kết thúc tính mạng của chính mình luôn cho rồi!

- Vì để phòng ngừa

tiết lộ tin tức, trước khi Tiểu Yên Hoa được tìm thấy bình yên trở về,

ông cứ việc ở lại trong trang viên nhà ta làm giáo viên tư nhân đi,

không được phép rời khỏi nơi này, cũng không được phép tiến hành liên

lạc với bên ngoài. Đương nhiên, sẽ có người thay ông xin nghỉ phép với

bên phía Học viện Quân sự I cùng với thông báo cho người nhà. Mặt khác,

toàn bộ tiền lương trong thời gian này của ông, sẽ được trả gấp ba lần!

Vị Phó Giáo sư tiên sinh đang nằm bên trong góc khuất mắt kia, nhìn thấy

vị Nam Tương phu nhân quyền lực này tựa hồ như không hề có ý muốn giết

người diệt khẩu, cho nên vẻ hoảng sợ trên mặt đã biến mất đi không ít.

Nhưng mà sau khi nghe thấy mấy câu nói phía sau của bà ta, lại bắt đầu

không ngừng giãy dụa thể hiện sự phản đối.

Nam Tương Mỹ liếc mắt

nhìn vị Phó Giáo sư tiên sinh, ánh mắt tràn ngập vẻ xin lỗi, sau đó mới

cực kỳ sầu lo quay đầu nhìn sang phía ngoài cửa sổ. Nhìn thấy những bông tuyết trắng tinh đang chậm rãi bay xuống bên ngoài cửa sổ kia, trước

mắt cô nàng đột nhiên xuất hiện một màn hình ảnh đầy bi thương cùng với

khổ sở: Một cô bé con mặc trên người bộ quần áo mỏng manh, đang ôm chặt

hai đầu gối, ngồi xổm trong một góc khuất lạnh lẽo âm u nào đó trong

phiến thành thị rộng lớn, bởi vì quá mức rét lạnh mà thân thể không

ngừng run rẩy…

o0o

- Tôi nói rồi, tôi muốn uống cà phê Bát Lăng, nhưng mà không được phép pha rượu vào trong đó. Năm nay tôi vẫn

còn chưa đến tuổi mà luật pháp cho phép uống rượu! Có phải là anh đang

cố ý muốn dụ dỗ tôi phạm tội hay không? Tuy rằng tôi biết rất rõ ràng,

cổ đông đứng phía sau cái quán cà phê này của anh toàn bộ đều là con

cháu của đám Tướng quân lão thành đang ngồi bên trong cái tòa Đại viện

kia, nhưng mà nếu như các người kiên trì muốn pha thêm rượu vào trong ly cà phê của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không do dự mà hướng về phía Cơ Kim

Hội Ủy ban Bảo vệ Quyền lợi Nhi đồng Liên Bang kiện các người!

Vị nam bồi bàn mang theo thần tình khó xử nhìn về phía cô bé con phi

thường thanh tú đang ngồi trên ghế ngay trước mặt chính mình, trong lòng thầm nghĩ trong mấy năm làm nghề hầu bàn của mình, đã từng gặp qua

không ít những vị khách nhân cực kỳ khó chiều lòng. Nhưng mà một người

như cô bé con trước mặt đây, thật sự là rất hiếm gặp. Cô bé con này có

thể nói là đóa kỳ hoa trong giới khách nhân khó tính nhất Liên Bang a!

- Tiểu bằng hữu à, cà phê Bát Lăng chính là phải bỏ vào một chút rượu Rum mới có được đúng mùi vị đó, bằng không sẽ có tên gọi khác rồi. Vừa rồi

tôi đã đề cử với cô bé mấy loại cà phê không có cafein khác, thích hợp

cho những người ở độ tuổi cô bé uống rồi, nhưng mà cô bé vẫn mãi kiên

trì kêu loại cà phê Bát Lăng này, cho nên…

Không khí ở trong quán cà phê này phi thường yên tĩnh cùng với ấm áp, cô bé con thanh tú kia

khẽ quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giương mắt nhìn chằm chằm vào

cổng lớn của Đại viên Tây Sơn đang ở bên đường đối diện. Bộ áo ấm màu

phấn hồng thật dày thật ấm áp lúc này đã được xếp ngay ngắn đặt trên ghế bên cạnh, mặt trên của cái áo ấm kia có thêu hình một con thỏ trắng

đang gặm một củ cà rốt, nhìn qua phi thường đáng yêu:

- Không

được phép gọi tôi là cô bé hay là tiểu bằng hữu! Anh có thể gọi tôi là

quý khách! Thôi bỏ đi, tùy tiện mang ra một tách trà xanh là được. Còn

nữa, mang cho tôi một vài món điểm tâm ngọt ít đường, nhớ là phải ít

đường đó!

Cô bé con thanh tú quay đầu nhìn lại, ngữ khí bất đắc

dĩ nói, sau đó phất phất tay ý bảo vị hầu bàn rời đi. Sau đó cô nàng

buông xuống con búp bê nhìn qua rõ ràng đã rất cũ kỹ lúc nào cũng ôm

trên ngực mình, từ trong cái ba lô sau lưng lấy ra tấm bản đồ điện tử,

bắt đầu nghiêm túc tiến hành những tính toán xác xuất khả năng bị tìm

thấy cùng với thiết kế con đường trốn chạy tiếp theo của mình!