Gian Khách

Quyển 4 - Chương 229: Đơn giản đến, đơn giản đi

Hứa Nhạc đối với đám trâu cái kia cũng chẳng có chút hứng thú gì cả, cho dù là sữa trâu thì cũng không có chút nào hứng thú. Đối với bản thân

hắn, lúc này cái cơn đói khát dâng lên bên trong bụng đã đạt đến một

trình độ không thể nào chịu đựng nổi nữa mà nói, thì hiện tại thứ duy

nhất có thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, đó chính là hết thảy những

thứ gì đó có thể khiến cho hắn ăn no, bao hồm cả cái đàn trâu rừng ngơ

ngẩn không biết gì ở trước mặt này!

Cho nên, cái đầu trâu rừng

đực đầu đàn phẫn nộ đang chuẩn bị hướng về phía hắn công kích kia, ở

trong mắt của hắn đã sớm biến thành một tảng thịt bò thơm lừng tươi sốt

thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn của Lâm Viên rồi!

Ánh nắng

hoàng hôn chiếu rọi khắp nơi trên thảo nguyên phảng phất như là chuẩn bị bốc cháy lên vậy. Hứa Nhạc đang đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía đàn trâu rừng đang tràn ngập địch ý đối với mình ở bốn phía xung quanh, lớn giọng nói:

- Người Đế Quốc nói rằng người Liên Bang vì tham

lam những Tinh cầu quặng mỏ nên mới khởi đánh bọn họ, còn người Liên

Bang thì nói rằng bọn họ đang tiến hành thám hiểm không gian, kết quả

đột nhiên bị người Đế Quốc đồ sát một cách dã man, cho nên cần phải đánh người Đế Quốc để tự bảo vệ chính mình. Có người thì nói rằng đây là một sự cạnh tranh giữa hai cá thể mạnh mẽ, nhằm chiếm lĩnh không gian sinh

tồn… Tao không biết cái loại thuyết pháp này có phải là đúng hay không,

nhưng mà tao nghĩ, nếu như một người có sức lực mạnh mẽ thì sẽ có thể

tìm được nhiều thức ăn, nhiều gái đẹp, giống hệt như mày vậy!

Hắn nhìn chằm chằm về phía đầu trâu rừng đực đầu đàn đang càng ngày càng phẫn nộ hơn, dang rộng hai tay ra, nói:

- Vậy thì một đám gia hỏa bọn mày dựa vào cái gì mà có thể chiếm lĩnh một mảnh lãnh địa lớn đến như vậy? Liên Bang còn phải xây dựng nên một đám

tường vây lớn, dài như vậy mà bảo hộ bọn mày? Sức mạnh của tao mạnh hơn

bọn mày rất nhiều, như vậy thì đám bọn mày tốt nhất nên thành thành thật thật trở thành thức ăn của tao đi!

Lúc này toàn bộ phiến thảo

nguyên dưới ánh hoàng hôn phảng phất như là biến thành một cái quảng

trường rộng lớn, cái tảng đá lớn mà hắn đang đứng kia chính là bục phát

biểu, đám trâu rừng ngu ngơ bên dưới là những khán giả đang chăm chăm

lắng nghe. Hắn lúc này vừa mới hoàn thành xong một bài diễn thuyết phi

thường quan trọng nào đó, bất luận là về mặt nội dung hay là về mặt lựa

chọn hoàn cảnh, hay là lựa chọn khán giả đi chăng nữa, thì đều là cực kỳ quan trọng. Thay đổi một góc độ khác nào đó mà nói, thì hoàn toàn có

thể nói là cực kỳ ra dáng.

Bản thân Hứa Nhạc vốn dĩ cũng không

phải là loại người có tính tình như thế này, chỉ có điều là mấy ngày nay về mặt tinh thần đã bị đả kích vô cùng sâu sắc, phi thường mạnh mẽ,

khiến cho một cỗ oán khí nào đó mãi vẫn luôn nằm trong phần ngực bụng

của hắn, không thể nào tiêu tán đi được. Mãi cho đến lúc này, hắn hướng

về phía đám trâu rừng bên dưới mà diễn thuyết, chính là muốn phát tiết

một chút những oán khí trong lòng mình, bằng không hắn thật sự rất có

khả năng trước khi bên phía Chính phủ Liên Bang bắt được hắn, hắn đã bởi vì nghẹn uất quá mức mà chết đi luôn rồi.

Đứng trước mặt đàn

trâu rừng mà diễn thuyết, cái loại sự tình này so sánh với việc đem đàn

gảy trước tai trong thì về mặt bản chất cũng chẳng có chút xíu nào khác

nhau cả. Đầu trâu rừng đực đầu đàn kia một khi đã nghe chẳng hiểu được

hắn đang nói những gì, liền cũng sẽ không tự nhiên lệ trâu rời đầy mặt,

hướng về phía trước, quỳ rạp hai gối, hai chân trước vô cùng thành kính

mà dâng lên huyết nhục của chính mình rồi. Mà là nó hống lớn một tiếng,

sau đó cúi đầu hướng cặp sừng nhọn hoắc về phía trước, điên cuồng lao

tới. Cặp sừng trâu nhọn hoắc sắc bén cứng rắn dưới ánh trời chiều chiếu

rọi giống hệt như là thấm đẫm máu tươi vậy…

Rất nhanh sau đó, đầu trâu rừng đực đầu đàn phẫn nộ kia đã biến thành một đống thịt trâu vô cùng tươi sống!

Mười đầu ngón tay chọc thật sâu vào trong phần thịt trâu rừng sống mềm mại

vẫn còn nóng hổi, dùng sức xé mạnh một cái, một phen đem tảng lớn thịt

trâu rừng xé ra thành từng mảnh nhỏ, đưa vào trong miệng chậm rãi nhấm

nuốt thành một đống mềm mại, sau dó mới chậm rãi nuốt xuống bụng, lấp

đầy phần dạ dày sớm đã bởi vì quá mức đói khát mà biến thành một mảnh

héo rũ. Hứa Nhạc đứng dựa lưng vào một gốc cây, trầm mặc đứng ngay tại

chỗ cúi đầu chăm chú ăn bữa ăn hoang dã đầu tiên của chính mình. Thỉnh

thoảng hắn lại quơ tay sang mớ cỏ xanh rậm rạp ngay bên người mình, lau

đi mớ máu loãng chảy dày xuống qua những kẽ bàn tay, hoàn toàn không

thèm để ý đến một đám trâu rừng cái đang dùng những ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía mình cách đó không xa.

Bên trong khu

bảo hộ động vật hoang dã rộng lớn được bao phủ bởi những bức tường vây

cao dài này, cũng không có quá nhiều những hệ thống theo dõi điện tử

cùng với định vị chíp vi mạch nhân thể dày đặc như trong các khu vực

thành thị vậy. Hơn nữa bên phía Chính phủ Liên Bang khẳng định cũng sẽ

không tưởng tượng ra được hắn hiện tại đang xuất hiện bên trên cái phiến thảo nguyên rộng lớn này, cho nên trên bầu trời đen trên đỉnh đầu hắn

cũng không có các khỏa vệ tinh quân sự phi thường linh mẫn tiến hành

truy tìm, nhưng mà Hứa Nhạc vẫn như cũ không dám đốt lửa. Một ánh lửa

bên trong màn đêm tối mịt mù này, không hề nghi ngờ gì chính là một ngọn hải đăng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt tò mò của cỗ Máy vi tính Trung ương

Liên Bang nhất, cho nên hắn đành phải trầm mặc trong đêm tối mà chậm rãi ăn thịt trâu rừng sống…

Loại thịt trâu rừng vừa mới chết, vẫn

còn vô cùng tươi sống, còn lại chút ấm áp nhàn nhạt, cũng không có mùi

tanh như các loại cá sống, nếu như bỏ vào miệng nhấm nháp trong thời

gian dài một chút, liền sẽ cảm nhận được một loại hương vị ngon ngọt

nhàn nhạt. Nhưng mà Hứa Nhạc vẫn như cũ nghĩ thấy có một chút ghê tởm

nào đó, chủ yếu là bởi vì cái loại thịt bò sống này sau khi bị răng nanh nhai nát, thì cuối cùng ở trên khóe môi cũng sẽ tươm ra một ít máu

loãng nhàn nhạt. May mắn là cách đây một quãng không xa còn có một dòng

suối nhỏ, bằng không Hứa Nhạc ngay cả một chút máu loãng này cũng sẽ

không dễ dàng bỏ qua.

- Giống hệt như thời nguyên thủy a, hết sức dã man, hết sức huyết tinh!

Vừa một bên ăn thịt trâu rừng tươi sống, Hứa Nhạc vừa thấp giọng lẩm bẩm.

Mãi cho đến khi một phen đem cái dạ dày sớm đã biến thành một mảnh hư không nhồi lại đến mức hoàn toàn tràn đầy, Hứa Nhạc mới đình chỉ bữa thịt

trâu rừng tươi sống của mình, giống hệt như hoàn thành một công việc gì

vô cùng khó khăn gian khổ vậy. Hắn có chút chật vật tiến đến bên cạnh

dòng suối, ụp mặt xuống uống nước ừng ực, sau đó đơn giản vốc vài vốc

nước lên rửa mặt cho sạch sẽ một phen, sau đó mệt mỏi nằm ngửa người

trên mặt cỏ, thuận tay bức một vài bụi cỏ dại vất lung tung lên trên

thân thể trần trụi độc nhất một cái quần lót của chính mình.

Vừa

thoát khỏi cái nhà giam quân sự Khuynh Thành phi thường sâm nghiêm,

thoát khỏi sự chết lặng cùng với tử vong truy đuổi, lặn một hơi dưới đáy biển hơn hai vạn dặm, đi vào phiến thảo nguyên rộng lớn yên lặng này,

sự mệt mỏi ngập tràn trong cơ thể cùng với sự thả lỏng về mặt tinh thần

trộn lẫn nhau cùng một chỗ, ngược lại khiến cho hắn không thể nào chìm

vào giấc ngủ được.

Hắn cũng không quá mức lo lắng đối với những

ánh mắt trong bóng đêm đang giương mắt nhìn chằm chằm về phía mình xa xa đằng kia. Bất luận đối phương có là sư tử, sài lang, báo đốm hay là

mãnh hổ đi chăng nữa, thì cái thi thể đầy huyết tinh của đầu trâu rừng

đực đang nằm bên cạnh bìa rừng bên kia, đã đủ hướng về phía tất cả những loại dã thú hung tàn nhất bày ra lực uy hiếp mãnh liệt rồi. Cùng với

đám dã thú hung tàn nhưng biết sợ hãi bên trong những bức tường vây dài

dằng dặc này so sánh, hắn càng không muốn đối mặt với những nhân loại

cực kỳ chấp nhất bên ngoài bức tường vây kia. Cho nên sự thả lỏng trong

lòng của hắn hiện tại cũng là phi thường chân thực.

Trên đỉnh đầu là bầu trời đêm đầy sao sáng, hai vầng trăng sáng rọi kia ngày hôm nay

cũng không có xuất hiện. Phiến thảo nguyên rộng lớn chìm trong bóng đêm, lúc này đang được tắm gội dưới ánh tinh huy sáng ngời, biến thành một

ức tranh cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại tràn ngập những hình ảnh huyễn tượng tuyệt đối không giống phong cảnh nhân gian. Những luồng gió hơi chút

lạnh lẽo chẳng biết là từ phương hướng nào thổi quét tới, một phen đem

mặt nước của dòng suối vốn yên tĩnh xuất hiện vô số những nếp gợn sóng

nhàn nhạt, lại mọt phen đem mặt cỏ dại xanh mướt thổi thành những gợn

sóng xào xạc vui tai.

Với một màn bóng đêm như thế, với tâm tình

thoải mái mà sảng khoái như thế, kỳ thật vô cùng thích hợp với việc

giống hệt như là một đứa bé con, phi thường tận tình nhảy thẳng vào dòng nước suối trong vắt, bắt đầu chơi đùa bơi loạn khắp nơi, tùy ý để cho

những bọt nước trắng tinh ở bên trong màn đêm tĩnh lặng bắn văng ra bốn

phía xung quanh, giống như là tận tình phát tiết sự vui sướng trong lòng mình vậy. Nhưng mà Hứa Nhạc chỉ là bình tĩnh nằm yên nơi đó, ánh mắt

nheo lại nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu, cân nhắc lại đủ mọi chuyện vừa qua.

Bên trong những bức tường vây này vốn dĩ cũng chỉ có những đầu động vật hoang dã mà thôi, đột nhiên lại xuất

hiện một gã nam nhân toàn thân trần trụi la hét om sòm giữa màn đêm,

nhất định sẽ phi thường dễ dàng khiến cho cái cỗ Máy vi tính Trung ương

Liên Bang kia để ý đến. Hơn nữa cái cỗ máy chết tiệt kia khẳng định sẽ

không cho rằng trên Tinh cầu S1 đột nhiên lại xuất hiện dã nhân!

Hứa Nhạc cũng không có nhảy vào trong dòng suối mà tận tình tắm rửa, vẫn

còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn nữa chính là, ngâm mình bên

trong nước biển một thời gian rất dài như vậy rồi, hiện tại nghĩ đến

nước liền khiến cho hắn có loại cảm giác nôn mửa vô cùng khó chịu.

Sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại đủ mọi tình huống, vừa ngắm nhìn khoảng

không bao la đầy sao trên đỉnh đầu, nghĩ lại một lượt các chuyện tình

vừa qua đến lần thứ tư, Hứa Nhạc vẫn là không thể nào chìm vào giấc ngủ

được. Sự mỏi mệt cùng cực bên trong thân thể cùng với sự thả lỏng sung

sướng trong đầu hoàn toàn tương phản với nhau, khiến cho hắn không thể

nào không nhớ lại đám người đang ở bên ngoài bức tường vây bên kia, nhất là những người mà giờ phút này hắn đang quan tâm.

Vào giờ phút

này, điều mà hắn phi thường muốn biết chính là tình trạng hiện tại của

Hoài Thảo Thi ra sao. Sự truy lùng đuổi bắt của Chính phủ Liên Bang đối

với nàng ta khẳng định sẽ còn gắt gao, sẽ còn mãnh liệt hơn đối với

chính mình không biết bao nhiêu lần. Một vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc

xuất hiện trên Tinh cầu S1, chắc chắn sẽ khiến cho Liên Bang làm ra

những phản ứng điên cuồng khủng bố nhất, tuyệt đối sẽ không cho phép

Hoài Thảo Thi có thể còn sống mà rời khỏi khỏa Tinh cầu này!

Ngoại trừ cái tách trà điên cuồng xoay chuyển kia ra, Hứa Nhạc cũng chưa từng bao giờ chứng kiến tận mắt qua thực lực cường đại của Quân Thần Lý Thất Phu, hắn cũng chưa từng chính thức cùng Phong Dư giao thủ qua bao giờ,

Hoài Thảo Thi chính là cỗ máy móc chiến đấu cường đại nhất mà cả đời hắn đã từng được chứng kiến qua. Không phải là chuyện phân biệt chủng tộc,

không quan hệ đến chuyện nam hay nữ, nhưng mà Hứa Nhạc vẫn như cũ không

cho rằng nàng ta có thể dưới sự đuổi bắt truy sát phi thường điên cuồng

toàn lực của Liên Bang mà chống đỡ được trong một thời gian quá dài.

Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này chính là Tinh cầu S1 của Liên Bang,

chính là phiến chiến trường đối với nàng ta cực kỳ lạ lẫm. Hơn nữa ở bên trên phiến chiến trường này lại bị bao phủ bởi Quang huy Đệ Nhất Hiến

Chương, thứ được mệnh danh là không gì không làm được, không gì không

thể nhìn thấy!

Thế nhưng phải làm thế nào mới có thể tìm ra nàng ta được đây?

Cặp mắt ti hí đang nheo chặt lại bên trong những khe hở của đám cỏ dại kia

nhất thời lóe lên một chút, sáng ngời giống như là những ngôi sao ở trên bầu trời kia. Hứa Nhạc bắt đầu trầm mặc mà nhanh chóng tiến hành phân

tích tình huống hiện tại.

Đầu tiên, hắn hoàn toàn phủ quyết cái

khả năng là Hoài Thảo Thi sau khi mạnh mẽ chạy xuyên qua thông đạo không gian, chạy đến Bách Mộ Đại ngụy trang thân phận rồi bí mật tiến vào

Liên Bang. Bởi vì công tác xét duyệt thân phận đối với những người trở

về từ Bách Mộ Đại từ trước đến nay Liên Bang vẫn luôn tiến hành phi

thường nghiêm mật, thậm chí có thể nói là vô cùng khắc nghiệt. Nhất là

kể từ sau khi phát hiện ra Kế hoạch Mầm mống của Đế Quốc, phạm vi xét

duyệt cùng với trình độ nghiêm mật đối với con chíp vi mạch nhân thể

thậm chí đã lên đến mức độ khiến kẻ khác phải sợ hãi, lông tóc dựng

ngược lên trên!

Kể từ khi Hiến lịch 37 bắt đầu cho đến nay, cũng

chỉ từng có hai nhóm người Đế Quốc thành công đi đến được Tinh cầu S1,

địa phương trung tâm nhất của Liên Bang mà thôi. Nhóm người phía trước

chính là sứ đoàn của Hoàng gia Đế Quốc đến thăm Chính phủ Liên Bang khi

mà hai bên còn chưa phát sinh xung đột. Còn phái đoàn thứ hai chính là

Sứ đoàn của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc…

Hứa Nhạc khẽ

nheo mắt lại một chút, trong đầu dần dần tiếp cận đến sự thật đứng đằng

sau chuyện này. Hắn cũng không tự hỏi Hoài Thảo Thi làm thế nào để có

thể trà trộn vào trong Sứ đoàn của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc,

mà chỉ là tự hỏi nàng ta làm thế nào để có thể dễ dàng rời khỏi Sứ đoàn, thành công đi đến phiến rừng tuyết bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh

Thành?

Bên trong khu vực thành thị cùng với khu vực ngoại thành

Liên Bang căn bản không có chỗ nào không có các thiết bị phân hình điện

tử, sẽ tiến hành theo dõi cùng với phân hình thân thể của bất cứ người

nào xuất hiện trong phạm vi bao phủ của nó. Mà những người bị tiến hành

phân hình kia căn bản là không hề hay biết một chút nào, giống y hệt lên cái con đường thông đạo màu lam thâm u bên trong các sân bay không cảng vậy, chỉ có điều là càng thêm nhỏ bé cùng với vô hình hơn mà thôi. Bất

cứ một con người nào phía sau gáy không có mang theo con chíp vi mạch

nhân thể, sẽ liền trong nhất thời khiến cho cỗ Máy vi tính Trung ương

Liên Bang kia cảnh giác đồng thời giám sát cao độ.

Căn cứ vào sự

hiểu biết của Hứa Nhạc, phương pháp có thể che chắn được sự theo dõi của hệ thống phân hình điện tử trải rộng khắp Liên Bang này, cũng chỉ có

cách duy nhất là sử dụng cái dụng cụ phát ra ánh sáng màu lan nhàn nhạt

do Phong Dư đại thúc thiết kế mà thôi!

Bản thân Hứa Nhạc cũng đã

từng lắp ráp qua loại dụng cụ phát lam quang kỳ quái kia, cho nên phi

thường rõ ràng kết cấu bên ngoài của cái dụng cụ nhỏ phát lam quang kia

nhìn qua thì tựa hồ cũng không quá mức phức tạp, nhưng mà ý tưởng thiết

kế cùng với công thức bao trùm sóng ngắn trong phạm vi tương quan như

thế này, thì cần phải có một cái đầu thiên tài mới nghĩ ra được. Nhất là cần phải có những số liệu tin tức về sóng ngắn điện tử của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lưu trữ bên trong cái vòng tay kim loại đang nằm trên

cổ tay trái của hắn mới có thể bắt đầu tiến hành được. Ngoại trừ Phong

Dư đại thúc cùng với bản thân Hứa Nhạc ra, trong Liên Bang căn bản là

không có bất luận kẻ nào có thể chế tạo được nó.

Trâu Úc đã từng

nói qua với hắn, cái tên gia hỏa Thi Thanh Hải kia trước khi chết đã

từng ở trên Quảng trường Hiến Chương đưa cho nàng ta một cái dụng cụ nhỏ có khả năng phát ra ánh sáng màu lam nhạt. Hứa Nhạc lúc đó đã cực kỳ

linh mẫn phán đoán ra được, Thi Thanh Hải hẳn là đã nhờ vào cái thứ dụng cụ này mới có thể thành công trà trộn vào bên trong cái địa phương luôn được đề phòng phi thường sâm nghiêm Tòa nhà Nghị Viện này. Lúc ấy tâm

tình của Hứa Nhạc đang có chút bi ai, cho nên cũng không có nói cho Trâu Úc biết rõ ràng về tác dụng của nó.

Sự tình này quay ngược trở

về quá khứ, đại khái là rất nhiều năm trước đây, Phong Dư đại thúc lúc

đó đã quen biết với Tào Thu Đạo, cũng không biết lúc ấy thân phận của

hắn ta là Kiều Trì Tạp Lâm hay là Giáo sư Cận nữa, chỉ biết là lúc đó

Phong Dư đã khẳng khái tặng cho Tào Thu Đạo một cái dụng cụ nhỏ phát lam quang, gián tiếp tạo thành một vị gián điệp bí ẩn nhất, vĩ đại nhất

trong Hiến lịch 37 của Liên Bang!

Mà Tào Thu Đạo sau khi biết

được chính mình bị bệnh nặng sắp sửa qua đời, liền một phen đem cái vạt

giúp mình thành danh này truyền lại cho Thi Thanh Hải. Thi Thanh Hải

cuối cùng trước khi chết đã giao nó lại cho Trâu Úc. Nếu như Phong Dư

đại thúc cũng không có quá mức khẳng khái mà tặng món đồ này cho thêm

vài người bạn nào khác nữa bên trong Liên Bang này, thì Hoài Thảo Thi

cùng với Trâu Úc nhất định đã gặp mặt nhau.

Hứa Nhạc làm ra một

cái suy luận đơn giản mà phi thường rõ ràng, ngay sau đó cũng đã làm ra

một cái quyết định đơn giản và cũng đồng dạng hết sức rõ ràng. Hắn từ

bên cạnh dòng suối đứng thẳng người lên, thừa dịp sự yểm trợ của bóng

đêm, hai bàn chân trần trụi giẫm mạnh lên trên cỏ dại, không một chút do dự hướng về phía Tây Bắc mà nhanh chóng bước đi.

Bất luận là

tiến hành phân tích như thế nào đi chăng nữa, thì cái vị Công chúa Điện

hạ kia cũng đều không có đạo lý gì phải mạo hiểm tiến vào Liên Bang như

thế này. Cái này cùng với sự phán đoán về lợi ích gì đó cũng chẳng có

chút xíu nào quan hệ với nhau cả. Thậm chí lợi ích của toàn bộ Đế Quốc

cực kỳ có khả năng bởi vì sự tử vong của nàng ta mà gặp phải những tổn

thất to lớn trước giờ chưa từng có.

Nhưng mà nàng taứ như vậy mà

đơn giản chạy đến Tinh cầu S1 của Liên Bang, xuyên qua khoảng cách vô số vạn năm ánh sáng, chạy thẳng vào bên trong cánh đồng hoang vu đầy tuyết trắng, ở bên cạnh bìa rừng mà nói một câu:

- Đệ đệ, theo ta về nhà!

Chính vì một câu nói đó khiến cho Hứa Nhạc cũng không có bất cứ suy nghĩ nào

cả, liền lựa chọn phải bay qua cái bức tường vây đại biểu cho an toàn

kia, một lần nữa quay trở lại cái phiến nhân gian tràn ngập nguy hiểm

kia, đơn giả mà đi, đi tìm nàng ta!

Bản thân Hứa Nhạc chưa bao

giờ là một người theo chủ nghĩa huyết thống gì đó, đối với những cái gọi là khí chất quý tộc hoặc là dòng dõi thế gia cao quý này nọ, còn có

những cái loại xưng hô như là Thái tử Điện hạ gì gì đó, hắn căn bản vô

cùng khinh miệt. Nhưng mà có lẽ rất nhiều năm về sau này, khi nhớ lại

cái quãng thời gian cuộc sống này, ít nhất hắn cũng phải thừa nhận một

chuyện, hắn cùng với cái vị Công chúa Điện hạ kia, ở một vài phương diện nào đó là phi thường giống nhau, tướng mạo hết sức bình thường, nhưng

tính tình đơn giản mà trực tiếp.

o0o

Bên ngoài một gian

tiểu viện u tĩnh nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, đột nhiên chợt truyền đến

thanh âm tiếng lốp xe ma sát cực kỳ kịch liệt. Đám binh lính phụ trách

công tác cảnh vệ bốn phía xung quanh còn chưa có kịp làm ra bất cứ phản

ứng nào cả, đã liền trơ mắt nhìn thấy hơn mười chiếc xe thiết giáp quân

dụng chống đạn cực kỳ hung mãnh phá đổ mớ hàng rào xung quanh, phóng vọt tới phía dưới lầu.

Thượng tá Lý Phong mang theo biểu tình cực kỳ lạnh lùng từ trên một chiếc xe quân dụng nhảy xuống, tay phải làm ra

một thủ lệnh chiến thuật phi thường tiêu chuẩn. Phía sau lưng hắn, hơn

hai mươi gã đội viên chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ nhất của Quân đội

Liên Bang rất nhanh chạy tới, vây quanh chặt chẽ nơi dùng chân tạm thời

của Sứ đoàn Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc tại Đặc khu Thủ Đô.

Ánh mắt của Lý Cuồng Nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt

trước mặt mình, cặp mày rậm rạp chậm rãi nhướng lên một chút.

Ngày hôm nay hắn mạnh mẽ điều động chi bộ đội chiến đấu đặc chủng lệ thuộc

trực tiếp sự điều khiển của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, dưới sự chỉ huy cao

cấp nhất của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, căn cứ theo danh

sách sự kiện cấp độ II, phối hợp với sự bố trí cực kỳ cao cấp của các cơ cấu cường lực của Chính phủ Liên Bang đầu nhập vào trong tràng chiến

đấu này.

Trong phạm vi hơn mười km vuông xung quanh cái tòa nhà này, toàn bộ đã tuyệt đối biến thành vùng cấm của quân sự!

Nhưng mà hắn vẫn như cũ phải phi thường cẩn thận, càng cẩn thận hơn trước rất nhiều lần, bởi vì cái cô nàng nữ nhân ngày hôm nay hắn phải đối phó là

một kẻ phi thường cường đại, so với chính mình đã từng tưởng tượng càng

cường đại hơn rất nhiều. Hơn nữa hắn đã nhận được sự chứng minh đơn giản mà phi thường trực tiếp đối với điều này.