Gian Khách

Quyển 4 - Chương 197: Biển sâu đến mức nào (2)

Ủy viên Kim Cầu Đức lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt

của Trương Tiểu Manh, ba năm trước đây, hắn đã từng một lần gặp qua cô

nàng ở bên cạnh cái gã gia hỏa mà chính mình ghét cay ghét đắng nhất

kia. Chỉ có điều lúc đó cô nàng cũng chỉ là một cô nữ nhân vô cùng bình

thường, ngoại trừ việc khuôn mặt quả thật rất xinh đẹp ra, cũng không có bất cứ chỗ nào đặc thù khác nữa. Nhưng mà Trương Tiểu Manh ngày hôm nay sau khi đã lãnh đạo mạng lưới liên lạc tình báo quan trọng nhất bên

trong Liên Bang của Thanh Long Sơn, bất luận là về mặt khí chất hay là

về ý chí đều có những biến hóa khiến cho kẻ khác cũng phải sợ hãi không

thôi.

- Một phiến biển sâu to lớn đến như thế, không phải một người nào đó liền có thể nắm được trong tay đâu.

Vị lão nhân khẽ khom người xuống một chút, đôi tròng mắt tràn ngập cảm

giác áp bách nhìn chằm chằm xuyên thấu qua cặp mắt kính gọng đen, đối

diện với ánh mắt của Trương Tiểu Manh, lớn tiếng nói:

- Cô nhiều

lắm cũng chỉ là một người đánh cá nhỏ bé mà thôi. Dưới ý chí cùng với

thực lực của tôi, cái con cái lớn nhất trong cái phiến biển sâu này còn

có thể dễ dàng chết đi như thế, thì một cô nàng đánh cá nhỏ bé như cô

cũng sẽ không làm được chuyện gì cả đâu.

Trương Tiểu Manh khẽ ngẩng cao gương mặt lên một chút, nở nụ cười nhàn nhạt hồi đáp:

- Đồng chí Ủy viên, ngài vừa mới đi đường xa đến, hẳn là còn mệt mỏi. Tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận quyết định chính thức do bên

phía Ủy ban Trung ương đưa xuống. Nếu như không còn chuyện tình gì khác

nữa, tôi xin được cáo từ trước. Ngài mai ngài vẫn còn có một bài diễn

thuyết phát biểu chính thức trên Nghị Viện Liên Bang nữa, còn về câu

chuyện đồng thoại về người đánh cá và biển khơi này, lúc nào có thời

gian chúng ta hãy nói tiếp đi.

Một câu trả lời vô cùng bình tĩnh

lại ẩn chứa một ý chí phi thường kiên định. Sau khi nói xong, Trương

Tiểu Manh lại một lần nữa đẩy nhẹ một chút cặp kính mắt gọng đen trên

mũi mình, hướng về phía Kim Cầu Đức khẽ gật đầu chào một cái, sau đó

liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Ngay khi mà bàn tay của nàng đã

đặt lên trên tay nắm cửa bóng loáng sang quý, thì đột nhiên thanh âm hơi chút trầm trọng cùng với độc ác của vị lão nhân Ủy viên kia đột nhiên

chợt vang lên sau lưng nàng:

- Nghe nói rằng hiện tại cái gã bạn

trai cũ kia của cô đã cùng với Chính phủ Liên Bang khai chiến rồi phải

không? Hiện tại tổ chức cần cô báo cáo tất cả những tình huống có liên

quan. Mặt khác, nếu như có cơ hội mà nói, chúng ta rất vui mừng được

nhìn thấy cảnh hắn chết đi. Tin tưởng rằng bản thân cô cũng hiểu được,

đây chính là sự khảo nghiệm của tổ chức đối với cô!

Tất cả mọi

người trong phòng đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng xoay người rời đi

của Trương Tiểu Manh. Căn cứ theo bóng lưng phía sau mà nhìn, thì sau

khi cô nàng nghe xong câu nói kia, cũng chẳng hề có chút phản ứng nào

bất thường cả. Nhưng mà tất cả mọi người cũng đều không thể nhìn thấy

được, sâu bên trong ánh mắt ẩn chứa phía sau cặp kính mắt gọng đen kia

chợt hiện lên một tia quang mang cực kỳ sắc bén.

Sau khi Trương

Tiểu Manh đã rời đi rồi, đám Chiến sĩ Thanh Long Sơn phụ trách công tác

bảo hộ Ủy viên Kim Cầu Đức kia cũng lần lượt rời đi hết, chỉ để lại hai

người đứng bảo hộ bên ngoài cửa mà thôi. Những gã chiến sĩ tinh nhệ đến

từ trong núi này, cho dù tất cả cũng đều chết hết đi, cũng sẽ không để

cho bất luận kẻ nào có thể gây ảnh hưởng đến vị lãnh tụ trong phòng cả.

Ủy viên Kim Cầu Đức nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng đã đóng chặt lại kia, trên gương mặt già nua âm trầm đột nhiên hiện lên một tia nụ cười

cực kỳ quái dị. Lão ta quay sang nói với cô nữ thư ký nóng bỏng bên

cạnh, trào phúng nói:

- Nếu như Hứa Nhạc chạy tới giết ta, sau đó lại bị ta giết chết, tiểu tử Tổng thống Mạt Bố Nhĩ kia khẳng định sẽ vô cùng thích thú đối với phần lễ vật mà ta cấp cho hắn này. Cô nói thử

xem, cái phần lễ vật này, cộng thêm phiến biển sâu kia nữa, có thể nào

đủ đổi lấy một cái vị trí Phó Tổng thống Liên Bang hay không đây?

Cái vị nữ thư ký cận thân trực tiếp nhất này của ông ta hiện tại đang độ

tuổi xinh đẹp mê người nhất, trên dung nhan mỹ lệ đầy mị hoặc kia chợt

hiện lên một tia khẩn trương nhàn nhạt, khẽ run giọng nói:

- Đương nhiên… Không thành vấn đề rồi!

Kim Cầu Đức xoay người lại, lãnh đạm nhìn một mảnh da thịt trắng nõn mềm

mại ngay trên ngực của cô nữ thư ký, trong lòng chán nản thầm nghĩ, thật sự là một ả nữ nhân ngu xuẩn mà nhát gan. Chẳng qua cái mà ông ta cần

cũng chỉ là mảnh da thịt nõn kia mà thôi, còn những phương diện khác,

lại càng ngu xuẩn, càng nhát gan thì càng tốt!

o0o

Kể từ

sau khi bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến quân Thanh Long Sơn

tiến hành hiệp định Đại hòa giải xong, bên phía Nghị Viện đã thông qua

một lời thỉnh cầu, ở bên trong Tòa nhà Nghị Viện đặc biệt chuẩn bị riêng một dãy phòng dành cho đám nhân viên Thanh Long Sơn thường trú tại Liên Bang làm văn phòng làm việc.

Trương Tiểu Manh thân là người phát ngôn chính của Phiến quân trong Thanh Long Sơn, cô nàng ở trong này

được bố trí hẳn một gian văn phòng kép, vừa là văn phòng làm việc vừa là một căn hộ sinh hoạt cá nhân riêng. Mà cũng chính ở trong cái gian

phòng làm việc kép cực kỳ xa hoa trong Tòa nhà Nghị Viện này, cô nàng

cũng đã âm thầm chủ trì những công tác của Khoa IV Thanh Long Sơn, quản

lý trong tay phiến biển sâu mà không có bất cứ kẻ nào biết rõ sâu cạn ra sau kia.

Từ trong tay thuộc cấp tiếp nhận một món lễ vật ký gửi

đến từ Lâm Hải Châu, cô nàng vốn tưởng rằng cái này là một món hàng

trang sức hay là quà kỷ niệm nào đó do Hải Thanh Chu chuyển tới, liền

chuẩn bị bảo cho thuộc cấp trực tiếp ký gửi ngược trở về. Thế nhưng

không ngờ ngay lập tức cô nàng chợt nhìn thấy trên mặt của món quà ký

gửi kia lại có một chữ ký viết tháu, nhưng lại có một ý tứ nhẹ nhàng độc đáo, liền nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt. Bởi vì cô nàng đã nhận

ra đó là bút tích của người cha Giáo sư Đại học kia của chính mình.

Trương Tiểu Manh đã quay trở lại Liên Bang một quãng thời gian khá dài, mối

quan hệ vốn không được tốt đẹp trước đây cùng với gia đình, hiện tại đã

có những sự thay đổi tốt đẹp phi thường lớn. Bậc cha mẹ có địa vị xã hội rất cao của cô nàng cũng không còn đối với sự lựa chọn cuộc đời của cô

nàng tiến hành những sự quở trách phẫn nộ nữa. Thỉnh thoảng bọn họ lại

còn ký gửi một vài món quà kỷ niệm ám áp tới nữa, nhưng mà lại vẫn còn

luôn lo lắng đối với chuyện đại sự chung thân của nàng.

Đem cánh

cửa phòng đóng chặt lại, Trương Tiểu Manh rất nhanh mở ra gói quà, liền

phát hiện đó là một cái móc khóa hình gấu trúc cực kỳ đáng yêu, đoán

được hẳn là quà kỷ niệm do đích thân mẫu thân mình lựa chọn. Cô nàng

thoáng mỉm cười, đem cái móc khóa gấu trúc kia móc lại cùng với chùm

chìa khóa điện tử của mình, sau đó tùy tiện đá tung bay đi chiếc giày

cau gót dưới chân mình, hai chân lung tung thọc nhanh vào trong cặp dép

lê bằng nhung hình đầu chó cực kỳ mềm mại.

Cái căn hộ sinh hoạt

cá nhân ở phía sau văn phòng làm việc này chính là không gian cá nhân

riêng thuộc về một mình Trương Tiểu Manh. Không được sự cho phép của cô

nàng, không có bất luận kẻ nào được phép tiến vào cả. Thậm chí trong

suốt thời gian hai năm qua, vốn dĩ chưa từng có bất luận kẻ nào khác

được phép tiến vào cả.

Mở màn hình TV lên, thay đổi một kiện áo

khoác khi ngủ, Trương Tiểu Manh mệt mỏi xõa mái tóc dài đang được buộc

kỹ trên đầu xuống, ngã người tùy tiện lên trên cái ghế sô pha giữa

phòng, thậm tay cầm lấy một túi Bánh quy Tiểu Cẩu vốn đặt ngay bên cạnh

sô pha, quẳng ném liên hồi vào trong miệng nhai rau ráu. Cô nàng càng

nhai nhanh, những đường cong trên hai má càng ngày càng cứng nhắc lại,

tựa hồ như đang tràn ngập phẫn nộ vậy. Cô nàng hạ thấp giọng không ngừng chửi bới:

- Cái lão già khốn kiếp nhà ông, không ngờ lại dám muốn cướp đồ của lão nương, không có cửa đó đâu! Đi chết đi!

Trương Tiểu Manh nổi tiếng với danh hiệu Thanh Long Sơn Chi Diệp, ở trước mặt

dân chúng Liên Bang chính là một nhà phát ngôn tin tức bình tĩnh ôn nhu

mạnh mẽ dễ thân cận, ở trước mặt những quan viên Chính phủ Liên Bang

chính là một vị quan chức đàm phán bình tĩnh mà lại tràn ngập cảm giác

áp bách mạnh mẽ, ở trước mặt những thuộc cấp lại là một người quản lý

phi thường uy nghiêm, ở trong lòng đám gián điệp của phiến biển sâu kia

lại chính là một vị lãnh tụ mạnh mẽ mà lại vô tình lãnh khốc nhất…

Nhưng mà mỗi khi ngồi bên trong cái phiến không gian thuộc về chính bản thân

mình này, Trương Tiểu Manh ôm cái túi Bánh quy Tiểu Cẩu, hai chân gác

lên trên mặt bàn, ánh mắt không rời khỏi màn hình TV, mái tóc trên đầu

thả tán loạn, mở miệng nói những lời bậy loạn, giống hệt như một vị nữ

nhân bình thường vừa mới bị tình địch cướp mất anh chàng người yêu của

chính mình.

Nhưng mà những nữ nhân bình thường ai nấy cũng cần có một tình yêu, nhưng mà kể từ sau khi cái tràng Vũ hội Song Nguyệt năm

đó xong, cô nàng nữ nhân thích đeo cặp mắt kính gọng đen này cũng không

có tìm được tình yêu của chính bản thân mình nữa. Vị công tử Nghị viên

Châu Hải Thanh Chu kia đã từng không ngừng theo đuổi cô nàng mấy năm

trời, cuối cùng cũng đành phải thất vọng quay trở về Lâm Hải Châu, cũng

chỉ còn lại có mỗi mình cô nàng một mình một người ở bên trong Tòa nhà

Nghị Viện rộng lớn này mà bận rộn khẩn trương không ngừng làm việc mà

thôi. Sau đó cuối ngày thì lại mang dép lê đầu chó nhung, ăn Bánh quy

Tiểu Cẩu, vô vị xem TV.

Thế nhưng Trương Tiểu Manh cũng không bao giờ cho rằng cuộc sống của chính mình tràn ngập bi thương đến mức lệ

rơi thành sông, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa từng lần nào trong đêm tối không người, lặng lẽ chán nản đến mức phải ôm gối khóc thầm, hoặc

là một mình một người ngồi trên sô pha, ôm gối đối diện TV mà khóc thầm, cho nên khi mà nàng phát hiện ra cái gọng kính của chính mình dần dần

trở nên mơ hồ lên, liền vốn không hề nghĩ tới đây chính là những luồng

sương mù do nước mắt của mình phát ra!

Bịch Bánh quy Tiểu Cẩu

lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống mặt ghế sô pha, khuôn mặt cô nàng đang từ vẻ chanh chua nghịch ngợm biến thành một vẻ bình tĩnh dị

thường, tay phải không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một khẩu súng

lục màu bạc mini cực nhẹ. Trương Tiểu Manh chậm rãi xoay người đứng lên, hướng về phía cánh cửa gian phòng tắm đang chậm rãi tràn ra những luồng khí vụ nóng hổi phía sau mà đi tới. Cặp dép lê đầu chó phía dưới chân

được lót đế bởi một tầng nhung cực kỳ mềm mại, dẫm lên trên tấm thảm lót sàn cũng không phát ra bất cứ một tia thanh âm nào cả.

Chậm rãi

đẩy nhẹ cánh cửa phòng tắm ra một chút, cái họng súng lục lạnh như băng

trong khoảng thời gian ngắn nhất, đẩy xuyên qua tầng nhiệt vụ nóng bỏng

không ngừng toát ra kia, chỉ thẳng về phía gã nam nhân đang nằm ngủ say

bên trong cái bồn tắm lớn bên trong. Cánh tay của nàng chợt cứng ngắc

lại một chút, sau đó hạ cánh tay đang cầm súng của mình xuống, thong thả mà do dự không quyết một lúc, sau đó mới chậm rãi hướng về phía đó mà

đi tới.

Trương Tiểu Manh lúc này đứng sững bên trong làn hơi nước bốc lên mù mịt, lẳng lặng nhìn về phía gã nam nhân đang nằm ngủ bên

trong bồn tắm trước mặt. Đột nhiên cô nàng gỡ xuống cặp kính gọng đen

trên mũi mình, không phải bởi vì sương mù bám đầy trên cặp kính mắt

khiến cho không nhìn rõ ràng, mà là bởi vì cô nàng biết hắn không thích

như vậy.

Cô nàng ngồi chồm hổm xuống một chút, hơi khẽ nghiêng

đầu nhìn về phía gã thang niên đang nằm ngủ bên trong cái bồn tắm lớn.

Cũng không biết hắn đã đến từ khi nào, cũng không biết rằng trong lúc

ngủ mơ hắn đã nhìn thấy cái gì, thế nhưng lại nở nụ cười vui vẻ mà ngây

thơ giống hệt như một đứa bé con như thế.

Tuy rằng bên phía Chính phủ Liên Bang đã toàn diện phong tỏa cái tin tức về sự kiện tập kích

vào Tòa án Quân sự buổi chiều ngày hôm nay, nhưng mà Trương Tiểu Manh

lại biết rất rõ ràng buổi chiều gã nam nhân đang nằm ngủ trong bồn tắm

kia đã làm những chuyện gì. Trong thời khắc nguy hiểm nhất như thế này,

hắn lại có thể ở trong phòng của chính mình, nằm ở trong bồn tắm của

chính mình, có thể thả lỏng ngủ say sưa đến như thế, chuyện này đại biểu cho sự tín nhiệm to lớn đến thế nào?

Trương Tiểu Manh ngồi xổm

ngay bên cạnh cái bồn tắm lớn mà lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nhìn trong một khoảng thời gian rất dài, sau đó vươn nhẹ một ngón tay ra.

Đầu ngón tay mảnh khảnh di chuyển tới cách một khoảng chừng một cm, dọc

theo vầng trán bóng loáng của gã nam nhân, di chuyển xuống sống mũi

thẳng thắng, lướt qua cặp mắt một mí của hắn, lướt qua vầng môi mỏng

manh của hắn, lướt qua cái cằm cương ngị của hắn, lướt qua thân hình

xích lõa mang theo vô số những vết thương dọc ngang của hắn.

Một

cỗ hạnh phúc cùng với tình cảm nồng cháy dâng lên, chiếm cứ toàn bộ đại

não của Trương Tiểu Manh, khiến cho cô nàng sung sướng mà ngượng ngùng

nở nụ cười ngây ngô. Bên trong ánh mắt lại không biết như thế nào đã trở nên có chút ướt át nhàn nhạt.

Đột nhiên, Trương Tiểu Manh chợt

rất nhanh đưa lên vuốt loạt mái tóc dài vốn hỗn loạn trên đầu của chính

mình, động tác có vẻ đặc biệt bối rối cùng với gấp gáp. Tuy rằng cái gã

nam nhân đang nằm trong bồn tắm lớn vẫn còn đang ngủ say, thế nhưng mà

cô nàng vẫn như cũ không muốn chính mình dùng bộ dáng đầu tóc hỗn loạn

mà xuất hiện trước mặt của gã thanh niên kia.

Đặt khẩu súng lục

trong tay sang một bên, đưa tay buộc lại mái tóc theo kiểu đuôi ngược,

lại ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cái bồn tắm lớn, Trương Tiểu Manh một

lần nửa trở lại, bắt đầu chăm chú nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt gã nam

nhân kia. Mãi một khoảng thời gian rất dài sau đó, có lẽ là bởi vì do

bên trong phòng tắm lúc này nhiệt độ rất cao, cho nên trên má cô nàng đã xuất hiện hai mảng đỏ ửng. Chẳng biết kiếm đâu ra được dũng khí, để cho cô nàng khẽ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên trên cặp môi mỏng manh của gã nam nhân trong bồn tắm kia.

Một cỗ cảm giác mê muội nhàn nhạt kỳ lạ chợt từ trên môi truyền dến, khiến cho hai cánh tay Trương Tiểu

Manh cũng phải chống mạnh lên trên phần viền bằng hoa trên thành của cái bồn tắm bằng sứ cao cấp bóng loáng. Những ngón tay dài nhỏ của cô nàng

dùng sức rất mạnh, đến mức trắng bệch ra, cực kỳ gian nan mới có thể duy trì cho thân thể mình cân bằng được.

o0o

Hứa Nhạc từ

trong giấc ngủ chợt tỉnh lại, mở to cặp mắt ti hí kia của mình ra, liền

nhìn thấy căn phòng tràn đầy nhiệt vụ cùng với gương mặt xinh đẹp của cô thiếu nữ gần trong gang tấc, nhìn thấy vẻ bối rối hiện lên rõ ràng

trong cặp mắt to tròn của đối phương, cảm nhận được trên môi mình có một chút mềm mại cùng với ướt át, có chút không hiểu rõ đến tột cùng là đã

xảy ra chuyện gì rồi.

Bên trong phòng tắm lúc này rất nóng, hơi

nước không ngừng bốc lên tràn ngập, khiến cho trí óc của hắn cũng trở

nên có chút mơ hồ. Nếu như thời gian thật sự là một con dao điêu khắc

phi thường tàn nhẫn, vậy thì hắn thân là một pho tượng bên dưới con dao

điêu khắc kia, ít nhất trong thời khắc này liền mơ hồ không chút rõ

ràng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng như là chuồn chuồn điểm nhẹ trên mặt

nước, trong khoảnh khắc liền biến thành một cỗ ma sát nặng nề giữa môi

và môi theo bản năng, lại ngay sau đó liền biến thành một nụ hôn sâu cực kỳ nồng cháy. Hai đầu lưỡi mềm mại mà ẩm ướt, trải qua một chút ban đầu bối rối tìm hiểu nhau, đã bắt đầu điên cuồng gia nhập chiến đấu.

Có người mất đi thăng bằng, đã ngã ầm vài bên trong bồn tắm lớn ấm áp sâu

thẳm như một biển suối nước khoáng bình thường. Làm như là sợ cuối cùng

sẽ không thể nào bắt được sợi dây thừng cứu mạng, vì thế cả hai người

liền cố gắng ôm chặt lẫn nhau, ghì chặt lẫn nhau, bắt đầu ở trong nước

quay cuồng… Những luồng nước nóng bỏng không ngừng dâng trào lên từng

trận từng trận, bắt đầu tràn ra khỏi thành bồn tắm bằng sứ hoa lệ, tuôn

chảy ra ngoài sàn nhà.

Cả hai người phảng phất như là quay trở

lại trong vườn trường giữa tuyết trắng năm xưa tại Lâm Hải Châu, hay là

trên tòa tháp sắt tịch mịch lúc đầu năm mới vậy. Thời gian lặng lẽ trôi

đi trôi lại, đã một khoảng thời gian rất lâu rồi cả hai người cũng đều

chưa nhìn thấy qua tuyết trắng bên cạnh bờ sông Mân Côi, gã nam sinh năm xưa đứng bên dưới ký túc xá Mai Viên nữ sinh để đưa cháo trắng cùng với hoa dại, cũng chẳng biết đã thay đổi như thế nào rồi. Cuộc sống hiện

tại của hai con người đang nằm trong bồn tắm kia đã cách xa tại hai thế

giới khác nhau trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng mà đúng là bởi

vì như thế, cái khát vọng mà bọn họ muốn được quay ngược trở về cuộc

sống như năm xưa ở trong mớ nước nhộn nhạo thế nhưng lại biểu hiện ra

mãnh liệt đến như thế.

Thời gian trôi qua một lúc thật lâu sau,

cả hai người mới chậm rãi tách rời ra, vẫn như cũ nhìn nhau không nói

tiếng nào. Sau khi ngây người nở nụ cười nhàn nhạt, Trương Tiểu Manh đột nhiên phản ứng trở lại, gấp gấp gáp gáp nhảy ra khỏi cái bồn tắm lớn

kia, động tác phi thường cứng ngắc, đúng là phản ứng y hệt như lúc

trước.

- Anh có mang theo một bình rượu đỏ, uống thử một ly, mùi vị thật sự không tệ. Em có muốn uống thử một chút hay không?

Hứa Nhạc có chút xấu hổ nhìn về phía cô thiếu nữ tòa thân đang ướt đẫm nước, lấy từ bên cạnh bồn tắm ra một bình rượu đỏ.

- Cũng được, chẳng qua em nghĩ hiện tại anh cần ăn uống chút gì đó thì tốt hơn.

Trương Tiểu Manh đi nhanh ra khỏi phòng tắm, lấy vào một ly rượu, sau đó có chút xấu hổ nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Chỉ có điều, ở trong này em hình như cũng chỉ có mỗi mình bánh quy mà thôi!

Hứa Nhạc cười cười, gãi gãi đầu, hỏi:

- Là Bánh quy Tiểu Cẩu à?

- Ừm!

Trương Tiểu Manh dùng giọng mũi khẽ nhẹ nhàng ừ nhẹ một tiếng. Bộ áo ngủ trên

người sớm đã ướt đẫm rồi, có chút chật vật dán sát lên thân thể cô nàng. Thế nhưng mà cô nàng cũng không có cởi ra. Chỉ là đầu của cô nàng hơi

có chút cúi thấp, những giọt nước từ trên mái tóc ướt sũng không ngừng

rơi tí tách xuống.

Nhìn nhìn một chút về phía cái bồn tắm lớn

chiếm diện tích đến hai phần ba gia phòng tắm, Trương Tiểu Manh thoáng

do dự một chút, nhẹ nhàng cắn cắn một chút môi dưới mềm mại hồng nhuận

của chính mình, một tay cầm ly rượu, một tay cầm bịch bánh quy, bước vào trong bồn tắm lớn, sau đó cẩn cẩn thận thận ngồi ở đầu đối diện với Hứa Nhạc!