Gian Khách

Quyển 4 - Chương 156-157: Mùa xuân tươi đẹp như hoa (3)

- Vào cái thời điểm như thế này, tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin

tức, bất luận là hắn muốn nói những cái gì, kỳ thật cũng đều không quan

trọng nữa, quan trọng chính là hắn vốn không nên nói bất cứ cái gì cả.

Lý Tại Đạo bưng lên tách trà ô long thơm ngát trước mặt lên, chậm rãi hớp một ngụm. Một lát sau đó, ông ta tiếp tục ôn hòa nói:

- Điểm này lại càng chứng minh rõ ràng một điều, bản thân hắn chưa bao

giờ từng ngồi trên cầu bập bênh, cho dù có được một cái trụ cột đủ mạnh

nào đó, cho dù gia phụ cùng với ngài có thật sự đồng thời xem trọng hắn

đi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng trở thành cái người có thể cân

bằng được cục diện mà ngày đang đặt kỳ vọng kia.

Ông ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Thai phu nhân, bình tĩnh nói:

- Hoàn toàn ngược lại, hắn sẽ làm cho thế cục của Liên Bang càng trở nên

thêm nguy hiểm cùng với phức tạp hơn rất nhiều. Mà thật đáng tiếc chính

là, hắn ta hoàn toàn có được loại năng lực như thế.

- Không!

Thai phu nhân khẽ cười cười, hồi đáp:

- Căn cứ vào sự quan sát của tôi, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia,

hiện tại đã trưởng thành rồi, hoặc là nói một cách thô tục hơn, đối với

ngài, đối với tôi, đối với toàn bộ Liên Bang này mà nói, đây là một loại chuyển biến phi thường tốt!

Nói đến chỗ này, Thai phu nhân lẳng

lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lý Tại Đạo, mang theo một ngữ khí

đùa cợt phi thường nhạt, thậm chí sắp nhạt đến mức không thể nào nghe ra được nữa:

- Bằng không, nếu vẫn dựa theo tính cách cùng với tác

phong năm xưa của hắn, cho dù trên đầu có đang thừa nhận áp lực mạnh mẽ

của tôi đi chăng nữa, cũng phải chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm, vậy thì

hiện tại cho dù bên cạnh ngài có hơn mười đầu Robot chiến đấu thế hệ mới nhất đi chăng nữa, hắn cũng dám ngây ngốc ôm theo một vài khẩu súng,

phóng chạy khắp cả Liên Bang cũng phải đuổi giết ngài cho bằng được!

Lời nói này có tính trào phúng vô cùng mạnh mẽ, có lực sát thương cực lớn.

Lý Tại Đạo khẽ rùng mình một cái, trên gương mặt khẽ cứng ngắc toát ra

một tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Hiện tại thân là đệ nhất nhân bên

trong Quân đội Liên Bang, lại bị một gã quân nhân sĩ quan Thượng tá uy

hiếp đến mức ra ngoài đường cũng phải mang theo Robot hộ vệ, thật sự

cũng không có quá nhiều sự tôn nghiêm đáng được nhắc đến.

- Bắt

đầu từ năm đó trở đi, ngay tại một khắc Hứa Nhạc xông vào tòa đại lâu Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Tượng Thụ Châu Tinh cầu S2, tôi đã phát hiện ra

được lực ảnh hưởng của tôi đối với hắn cũng không có chút xíu tính thực

chất nào cả. Cho nên về những vấn đề liên quan đến hắn, tôi nghĩ chúng

ta cũng không cần phải tiếp tục thảo luận thêm nữa.

Cánh tay phải của Thai phu nhân nhẹ nhàng khoát nhẹ lên trên cái rào chắn màu trắng

tinh ở bên cạnh cái sân uống trà. Bà ta ngày thường vẫn luôn có sở thích tự mình làm những món đồ ăn đơn giản, do đó mấy đầu ngón tay cũng không có bóng loáng rạng ngời giống như những mệnh phụ phu nhân quý tộc bình

thường khác. Mấy đầu ngón tay của bà ta ở bên trong những cơn gió xuân

nhẹ nhàng khẽ mở ra, tựa hồ như muốn nắm bắt những cái gì đó, lại tựa hồ chính là như muốn cảm thụ cái loại cảm giác sảng khoái, thoải mái này.

Thai phu nhân ôn hòa nhìn về phía Lý Tại Đạo, trên gương mặt mang theo một

loại nghiêm túc không cho phép người khác được nghi ngờ:

- Cái mà tôi hiện tại càng muốn biết hơn chính là, sau khi thành công trong việc làm suy yếu Chung Gia xong, các người đến tột cùng là chuẩn bị muốn

tiếp tục làm tiếp những chuyện tình gì nữa đây? Nếu không phải là Hứa

Nhạc cho tôi biết, có lẽ mãi cho đến giờ phút này, tôi vẫn như cũ bị

ngài giấu diếm trong cái lớp vỏ mà ngài đã dày công sắp đặt ra a!

Thai phu nhân tự giễu nở nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu, cảm khái nói:

- Vừa rồi tôi đã có nói qua, đám người lão nhân chúng ta từ trước cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ từng xem nhẹ năng lực của ngài. Nhưng mà hiện tại bây giờ xem ra, ngài đã có thể ở bên dưới ánh quang hoàn của phụ

thân ngài, ẩn nấp bao nhiêu năm trời trong bóng tối như vậy, kiên nhẫn

làm ra những sự chuẩn bị chu đáo mà chặt chẽ dến như thế… Cái gọi là

không đánh giá thấp, bản thân nó cũng đã là một loại xem nhẹ rồi. Bởi vì những người mạnh mẽ cường đại giống như ngài vậy, ở bên trong Liên Bang này vốn dĩ không có bất cứ người nào có đủ tư cách để mà bình phán ngài cả.

- Phu nhân quá tán tưởng tôi rồi. Tại Đạo cùng với những

người chúng tôi cũng chỉ là muốn thay Liên Bang làm một vài chuyện tình

gì đó mà thôi…

Lý Tại Đạo ôn hòa hồi đáp:

- Còn về phần sự lo lắng của ngài cùng với các gia tộc khác, thật sự cũng là đã quá cả lo rồi.

- Ngài hỏi nhóm chúng tôi tiếp theo sau đây sẽ làm những chuyện gì? Hiện

tại tôi cũng không thể nào đưa ra một cái đáp án chính xác cho ngài

được. Bởi vì một khi bên trong Liên Bang có thể hoàn toàn ổn định lại,

vấn đề cần phải suy nghĩ đầu tiên chính là tình hình tại tiền tuyến. Như vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi từng bước thì tính từng bước mà thôi.

Nhưng xin ngài hãy yên tâm, những cái vận mệnh không thể nào động đến

được, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ đụng đến đâu!

- Cái này có thể xem như một lời hứa hẹn hay không?

Ánh mắt Thai phu nhân khẽ nheo lại một chút, bên trong ánh mắt chợt xẹt qua một tia quang mang sắc bén, cực kỳ lợi hại.

Cái câu hỏi này nghe qua tựa hồ như vô cùng đơn giản, thế nhưng lại tuyệt

đối không đơn giản chút nào. Cái này chính là có ý nghĩa, cái thế lực

cấp tiến bên trong Quân đội Liên Bang kia, sau này ở bên trong cái cục

diện chính trị hỗn loạn của Liên Bang, sẽ đối với Thất Đại Gia Tộc Liên

Bang áp dụng những loại tư thái như thế nào. Mà cái loại tư thái này

không hề nghi vấn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự tồn tại ổn định lâu dài

của Liên Bang. Nhưng mà đối diện với cái câu hỏi đơn giản ẩn chứa vô số

những loại ý tứ hàm xúc như thế này, câu trả lời của Tướng quân Lý Tại

Đạo không ngờ lại có thể bình tĩnh mà lại ngắn gọn vô cùng:

- Đương nhiên!

o0o

Sau khi Tướng quân Lý Tại Đạo rời đi, trên sân trà chiều đã là một mảnh

trống trải. Những bóng râm chiếu rọi xuống rõ ràng là nhiều hơn so với

lúc trước. Ánh mắt Thai phu nhân khẽ nheo lại một chút, nhìn về phía mặt hồ một màu xanh thẳm đối diện sân uống trà, đột nhiên khẽ phát ra một

tiếng thở dài u oán khó có thể nghe thấy được. Bà ta chợt mở miệng tự

giễu nhàn nhạt, hỏi:

- Cậu tin tưởng vào lời hứa hẹn của hắn chứ?

- Thân là một quân nhân sĩ quan, lại chấp nhận biến thành một vị chính

khách, những lời hứa hẹn của bọn họ cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào

cả.

Trầm Cách im lặng đứng ngay phía sau lưng Thai phu nhân, lặng lẽ sắm vai một nhân vật thân cận ngàn năm không thay đổi.

Cặp mày thanh tú của Thai phu nhân khẽ nhướng lên một chút, thanh âm chợt trở nên lạnh lùng:

- Ta càng thích nghe những câu trả lời càng trực tiếp hơn một chút, chứ

không phải là loại làn điệu giống như là kịch nghệ như thế.

Trầm

thư ký cực kỳ linh mẫn phát hiện ra được tâm tình của Thai phu nhân hiện tại đã có chút không tốt, nên rất nhanh thành thành thật thật khẽ gật

đầu một cái, tỏ ý đã hiểu.

- Không đụng đến những cái vận mệnh không thể nào đụng đến được?

Vẻ mặt Thai phu nhân không một chút biểu tình lắc lắc đầu mấy cái, chậm

rãi đứng lên, dựa lưng vào lan can bên cạnh sân nhà mà đứng, cảm thụ

những luồng gió mùa xuân chậm rãi thổi quét lướt qua gương mặt thanh tú, không hề lưu lại trên mặt bà ta lấy một chút dấu vết nào cả:

-

Nếu như không phải muốn tại ra một cái tình thế hỗn loạn mà mấy ngàn năm qua chưa từng bao giờ xuất hiện qua, mấy cái đám quân nhân kia lại như

thế nào có thể hưng phấn mà dấn thân vào bên trong cái tấm màn đen chính trị mà từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn chán ghét nhất?

- Một

đầu quái thú bằng sắt thép một khi đã tự có ý thức riêng của chính mình, như vậy thì sức ăn của chúng nó tự nhiên sẽ đặc biệt tham lam vô cùng.

Bất cứ cái gì đã từng là bá chủ trong xã hội, ở trong mắt của bọn họ

cũng chỉ là một vài khối thịt hợp thành thơm ngào ngạt mà thôi, cũng chỉ đáng cho bọn họ cắn mấy phát…

Thai phu nhân xoay lại, nhìn về phía Cận quản gia, không biết đã xuất hiện sau lưng bà ta từ khi nào, có chút hờ hững nói:

- Đi sắp xếp chuẩn bị một chút đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì

cái trận đấu tranh trường kỳ này, có lẽ sẽ kéo dài không biết bao nhiêu

năm trời sắp tới…

- Vâng, phu nhân!

Cận quản gia cùng với Trầm đại thư ký đồng thời khom người, trả lời một tiếng.

Sau đó Thai phu nhân cũng không có nói thêm cái gì nữa. Chỉ một cái mệnh

lệnh vô cùng đơn giản như vậy của bà ta thôi, thông qua hai người thuộc

cấp chủ sự cụ thể của Thai Gia, dần xuống phía dưới, đồng thời truyền

xuống vào bên trong cái Đế chế ẩn hình khổng lồ bên trong xã hội Liên

Bang này, sẽ liền lập tức bắt đầu thay đổi phương hướng phát triển dài

lâu của không biết bao nhiêu chuyện tình quan trọng trong Liên Bang. Vì

để nghênh đón cái sự khiêu chiến mạnh mẽ từ trước đến giờ chưa từng có

chuẩn bị đến kia, những cái gia tộc thế gia ngàn đời đã từng cùng nhau

tồn tại và phát triển, hoặc là trở nên hư thối cùng với xã hội Liên Bang này, cũng cần phải làm ra một chút chuẩn bị gì đó.

Thai phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái lên trên cái lan can của sân nhà, ngắm nhìn bức tranh gian sơn hùng vĩ trước mặt, trầm mặc không nói tiếng nào.

Bản thân bà ta phi thường khó hiểu sự tin tưởng của cái phe phái cấp tiến

bên trong Quân đội kia đến tột cùng là xuất phát từ nơi nào, chỉ một gã

Thi Thanh Hải thôi đã khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán một trận nặng nề, những đồng bọn, đồng đội của bọn họ ở bên trong Chính phủ Liên Bang đã

bị tẩy trừ đến chết đi vô cùng thảm trọng, chẳng lẽ cũng chỉ dựa vào một vài chi bộ đội nằm trong tầm khống chế của Lý Tại Đạo kia thôi hay sao?

Mạt Bố Nhĩ chung quy cũng là vị Tổng thống dân tuyển, gánh vác trên người

sự kỳ vọng to lớn của toàn thể nhân dân, có được sự trung thành trời

sinh của đại bộ phận Quân đội Liên Bang. Mà điều quan trọng nhất chính

là, ở bên ngoài Dinh thự Tổng Thống kia vẫn còn có cái gã Hứa Nhạc, tựa

hồ như vĩnh viễn không ai có thể giết chết được. Như vậy cuối cùng ai sẽ đạt được thắng lợi chung cuộc đây?

- Hứa Nhạc ở trên buổi họp báo tuyên bố tin tức ngày hôm nay đã nói những gì thế?

Thai phu nhân đột nhiên nhớ tới chuyện tình này, mở miệng hỏi.

o0o

Đối với giới tin tức của toàn bộ Liên Bang này mà nói, bất cứ những tin tức gì có liên quan đến Hứa Nhạc, không hề nghi ngờ chính là những tin tức

có giá trị nhất. Bất luận là cái chuyện scandal liên quan đến Cô gái

thần tượng quốc dân Liên Bang đã khiến cho toàn bộ xã hội Liên Bang phải sôi trào lên năm đó, hay là về sau vô số những sự tích chiến đấu anh

dũng mạnh mẽ khiến cho toàn bộ Liên Bang cũng phải khiếp sợ, cũng đều đã chứng minh rõ ràng cái sự thật này.

Nhưng mà đối với giới tin

tức của Liên Bang mà nói, Hứa Nhạc lại không hề nghi ngờ chính là đối

tượng không bao giờ chấp nhận tiếp nhận phỏng vấn nhất trong tất cả

những danh nhân bên trong Liên Bang này.

Cái vị quân nhân sĩ quan Thượng tá trẻ tuổi này, có lẽ là đã kế thừa phong cách làm việc trầm

mặc lặng lẽ mà mạnh mẽ của bên phía Phí Thành Lý Gia, cho nên mấy năm

gần đây, ngoại trừ những buổi họp báo tuyên bố tin tức do bên phía Dinh

thự Tổng Thống hoặc là bên phía Bộ Quốc Phòng cưỡng chế an bày, bắt buộc hắn phải tham gia ra, hầu như hắn chưa từng bao giờ tiếp nhận bất cứ

buổi phỏng vấn chính thức nào của bên phía giới tin tức truyền thông cả.

Cho nên khi mà các phóng viên của giới tin tức truyền thông nhận được lời

mời tham dự buổi họp báo tuyên bố tin tức truyền thông trực tiếp của Hứa Nhạc, ai ai cũng đều cảm thấy phi thường không thể tin nổi. Tuy rằng

thời gian tiến hành buổi họp báo tin tức sửa đi sửa lại hai ba lần, thế

nhưng bên phía giới tin tức truyền thông lại không có bất cứ một câu oán thán nào cả. Tất cả bọn họ ai nấy cũng đều mang theo tinh thần hưng

phấn cùng với khẩn trương, cùng chờ đợi vị anh hùng Liên Bang, bản thân

mình cũng đã có đủ tư cách trở thành một tin tức sự kiện nóng sốt kia

trực tiếp tuyên bố tin tức.

Một số rất ít những phóng viên tin

tức có khứu giác tin tức mẫn cảm nhất, hoặc là có được những nguồn tin

tình báo tinh nhạy nhất trong số bọn họ, mơ hồ có thể dự đoán được buổi

họp báo tuyên bố tin tức ngày hôm nay có thể quan hệ đến tràng tập kích

khủng bố khiến cho toàn bộ vũ trụ cũng phải khiếp sợ hơn mười ngày trước tại Tòa nhà Nghị Viện kia. Buổi lễ tang của Phó Tổng thống Liên Bang,

Bái Luân tiên sinh cùng với hai vị Nghị Viên tiên sinh vừa mới cử hành

hoàn tất không được bao lâu, toàn bộ Liên Bang cũng vẫn còn nằm trong

thời kỳ ai điếu, hiện tại Thượng tá Hứa Nhạc đến tột cùng là nghĩ muốn

làm gì? Hoặc là nói, hắn ta muốn nói những cái gì?

Trong lòng

chất chứa mạnh mẽ một sự nghi vẫn có tính công kích cực kỳ mạnh mẽ, cực

kỳ sắp bén, cho nên ngay sau khi buổi họp báo tuyên bố tin tức vừa mới

chính thức bắt đầu, trong nháy mắt ngay khi Thượng tá Hứa Nhạc, mắt đeo

cặp kính râm to lớn, dưới ánh đèn chụp ảnh liên tục ba ba lóe sáng, chậm rãi đi vào bên trong hội trường trung tâm văn hóa nghệ thuật Kiều Trì

Tạp Lâm kia, vị phóng viên Ngũ Đức đến từ tòa Nhật báo Đặc khu Thủ Đô

liền không có một chút do dự nào, hơn nữa lại còn không thèm để ý đến Cố Tích Phong hiện tại đang đứng trên bục chủ trì buổi họp báo, chuẩn bị

giới thiệu thành phần tham dự ngày hôm nay, đã lớn tiếng hỏi:

-

Thượng tá Hứa Nhạc, căn cứ vào tin tức mà tôi vừa mới nhận được, thi thể của nghi phạm Thi Thanh Hải, kẻ trực tiếp tham gia vào sự kiện khủng bố tập kích Tòa nhà Nghị Viện, vào buổi tối ngày hôm qua đã bị ngài cùng

với các đội viên của ngài mạnh mẽ mang ra khỏi tòa nhà Tổng cục Cảnh sát Liên Bang. Xin hỏi với lời chỉ chứng này, ngài có lời gì muốn giải

thích hay không? Hoặc là nói ngài sẽ định phủ nhận hay là xác nhận đối

với chuyện này hay không?

Cho dù có là vị anh hùng chiến đấu của

Liên Bang đi chăng nữa, nhưng mà ngay trong khoảng thời kỳ mà tập thể

dân chúng Liên Bang vẫn còn đang tiến hành ai điếu, không ngờ lại mạnh

mẽ chạy đi cướp đoạt thi thể của nghi phạm trực tiếp tham gia vào sự

kiện khủng bố tập kích, nói như vậy cũng không có khả năng nhận được sự

tha thứ cùng với lý giải của bất cứ người nào cả.

Ngay khi buổi

họp báo tuyên bố tin tức vừa mới bắt đầu, liền đã có phóng viên đưa ra

câu hỏi sắc bén đến như thế, nhất thời khiến cho bên trong hội trường

vừa mới trở nên im lặng được một chút, lại một lầ nữa nở nên ồn ào hỗn

loạn. Bên cạnh những thanh âm khe khẽ trò chuyện, lại tràn ngập những

tiếng kinh hô ngạc nhiên của đám phóng viên tin tức quả thật không biết

buổi tối ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện tình gì.

Hứa Nhạc

lúc này đã bước lên đến bục chủ tịch, chậm rãi tháo xuống cặp kính râm

to lớn trên mặt mình, để lộ ra cặp ánh mắt tuy rằng ti hí nhưng lại đặc

biệt thành khẩn vô cùng. Hắn khẽ liếc nhìn xuống đám phóng viên đang vô

cùng hưng phấn, háo hức bên dưới, có chút ngoài ý muốn khi ngay từ đầu

đã có người đưa ra một câu hỏi sắc bén như thế này, hơn nữa không ngờ

cái người đưa ra câu hỏi kia lại chính là Ngũ Đức tiên sinh của tờ Nhật

báo Đặc khu Thủ Đô nữa.

Những ánh đèn pha chụp ảnh trong tay của

đám phóng viên lại tiếp tục ba ba rung động liên hồi, những cái camera

tần suất cao đã sớm bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ. Hứa Nhạc ở trên

bục chủ tịch sau khi khẽ cúi đầu ngẫm nghĩ một khoảng thời gian cực

ngắn, sau đó chống nhẹ tay xuống thành bàn, ngẩng đầu lên nhìn mọi

người.

Hứa Nhạc nhìn thẳng xuống đám phóng viên đang đứng đầy bên dưới, cực kỳ đơn giản mà hồi đáp:

- Đúng vậy, buổi tổi ngày hôm qua, tôi đã từ chỗ tòa nhà Tổng cục Cảnh

sát Liên Bang lấy thi thể của hắn ra. Điểm này tôi có thể hướng tới tất

cả mọi người mà xác nhận. mặt khác, tôi còn có thể nói cho các người

biết một thông tin nữa, chính là địa điểm mà hắn hạ táng, cũng tương đối tốt!

Tất cả đám phóng viên tin tức nhất thời lâm vào một trận

xôn xao bất an nhàn hạt. Bọn họ thật sự không thể nào ngờ nổi, Hứa Nhạc

không ngờ lại vô cùng trực tiếp mà thừa nhận mối quan hệ giữa chính mình cùng với vị hung phạm tham gia trực tiếp vào trận khủng bố tập kích kia như thế. Một vài vị phóng viên về mặt tình cảm hơi có chút khuynh hướng ngã về phía Hứa Nhạc một chút, thì trong lòng lại tràn ngập vẻ sầu lo

cùng với khó hiểu nhìn chằm chằm lên trên bục chủ tịch trên kia, thầm

nghĩ chẳng lẽ cậu không hiểu được nếu như cậu là như vậy, tương đương

chính là khiêu chiến giới hạn tâm lý cuối cùng trong lòng tất cả dân

chúng Liên Bang hay sao?

Thế nhưng mặc dù trong lòng có sầu lo

khó hiểu đến thế nào đi chăng nữa, thì đám phóng viên tin tức kia cũng

đều phải dựa vào yêu cầu nghề nghiệp của chính mình, dùng tốc độ nhanh

nhất viết giản lược lại từng câu từng chữ mà hắn đã nói ra, chuẩn bị sau đó truyền tải nguyên vẹn về cho tòa soạn báo hoặc là đài truyền hình

của chính mình.

Ngay sau đó, một vị phóng viên tin tức đến từ

diễn đàn báo chí Tam Lâm đã lợi dụng khoảng thời gian yên lặng ngắn

ngủi, giành trước nêu câu hỏi:

- Vì cái gì? Ngài hẳn là nên biết rõ ràng, làm như vậy chính là đã vi phạm Pháp luật Liên Bang a!

Chỉ là ba chữ vì cái gì vô cùng đơn giản, cũng đã bao hàm trong đó sự nghi

vấn mạnh mẽ đối với cái đáp án của tất cả những phóng viên tin tức ở nơi này, có lẽ là bao hàm cả tất cả những dân chúng Liên Bang đã sắp tràn

đầy sự bất bình bi thương đối với chuyện này rồi. Vì cái gì mà một vị

anh hùng Liên Bang, lại không chịu tuân theo quân lệnh, tự mình chạy từ

Đại khu Tây Lâm trở về, liền chỉ vì muốn mai táng một tên phần tử khủng

bố tội ác tràn ngập như thế?

- Về vấn đề pháp luật, cứ việc giao

cho luật sư giải quyết là được rồi, còn câu trả lời của chính tôi đối

với câu hỏi này, chính là vì cái gì mà tôi phải làm như vậy…

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, khẽ mím môi lại, sau đó phi thường nghiêm túc mà kiên định hồi đáp:

- Bởi vì ở trong lòng của tôi, cái tên gia hỏa đã phóng vọt vào Tòa nhà

Nghị Viện kia không phải là phần tử khủng bố gì cả, lại càng không phải

là những thứ thất tao bát loạn như là gián điệp Đế Quốc như những người

khác nghi ngờ gì cả…

- Hắn tên là Thi Thanh Hải, chính là bằng

hữu tốt nhất của tôi, chính là tên gia hỏa mà toàn bộ Liên Bang cần phải cảm tạ hắn nhất!

Thủ đô Nam Giao Châu, bên trong trung tâm văn

hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, trên những cái màn hình to

lớn ở bên ngoài tòa kiến trúc liên tục lướt qua những hình ảnh phong

cảnh xinh đẹp, những đóa hoa anh đào được quay chụp gần trong gang tấc, ở bên trong những luồng gió xuân tươi mát mà nở rộ rực rỡ nhất.

Còn bên trong gian hội nghị họp báo ở bên trong tòa kiến trúc kia lại hoàn

toàn là một mảnh im lặng trầm mặc. Hệ thống máy lạnh trao đổi không khí

bên trong gian phòng đã hoạt động hết công suất, thổi ra những luồng gió mát lạnh, tựa hồ như muốn đem bầu không khí bên trong gian phòng hoàn

toàn ngưng kết lại hết. Đám phóng viên tin tức thì hoặc là cúi đầu xuống trầm mặc, hoặc là cắn nhẹ đuôi bút điện tử trong tay mình, hoặc là nhíu mày lại, hoặc là khẽ nhếch miệng lên, chăm chú lắng nghe từng câu từng

chữ giản thuật đều đều mà đơn giản của Hứa Nhạc ở trên bục chủ tịch trên kia.

Đây là một câu chuyện xưa về một gã gián điệp của Thanh Long Sơn…

Gã gián điệp kia tên là Thi Thanh Hải, thời thơ ấu của hắn, gia đình hắn

bởi vì một công ty xí nghiệp lớn nào đó bên trong Liên Bang phá sản mà

gặp phải tai ương ngập đầu. Hắn nhờ vào thành tích học tập xuất sắc nổi

trội đứng đầu trường tiểu học mà thành công thi đậu trong kỳ thi tuyển

sinh vào trường Trung học trực thuộc Đại học Thủ Đô Liên Bang, sau đó

tiến thẳng vào Học viện Quân sự I tiến tu. Sau khi tốt nghiệp, hắn được

phân phối đến Khoa IV Cục Điều Tra Liên Bang, phân cục Lâm Hải Châu.

Tiền cảnh của hắn là một mảnh quang minh, thế nhưng mà ai cũng đều không biết rằng, từ ngay trong trường Trung học, hắn cũng đã được hệ thống

tình báo của Phiến quân Thanh Long Sơn thu nhận, đã trở thành một con cá rất lớn ở bên trong cái phiến biển sâu vô cùng nổi tiếng, thế nhưng lại không có bất cứ người nào từng gặp qua hình dáng của nó.

- Đối

với tất cả các vị mà nói, đối với tất cả những dân chúng bên trong Liên

Bang này mà nói, Thi Thanh Hải là một cái tên vô cùng lạ lẫm, hắn chính

là một người xa lạ không hề có chút xíu bắt mắt nào cả.

- Cho nên khi mà bên phía Ủy ban Quản lý Thanh Long Sơn chính thức thừa nhận thân phận của hắn, hơn nữa còn xuất ra được những bằng chứng chính xác rằng

đã sớm khai trừ hắn ra khỏi hàng ngũ của Thanh Long Sơn, thì các vị liền hết sức tự nhiên mà tin tưởng rằng, hắn chính là một tên gián điệp đã

lụn bại, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ tiền đồ nào cả.

- Cho

nên các vị mới có thể vô cùng dễ dàng mà tin tưởng vào kết quả điều tra

do bên phía Chính phủ Liên Bang công bố ra. Hắn xông vào Tòa nhà Nghị

Viện, không tiếc lấy sinh mệnh của mình để trả giá cũng muốn phải giết

chết Phó Tổng thống Bái Luân cùng với các vị Nghị viên tiên sinh khác,

chính là một gã phần tử khủng bố điên cuồng, thần kinh đã bị thác loạn,

hơn nữa còn bị một thế lực điên cuồng nào đó mà hiện tại tạm thời còn

chưa thể tìm ra được tông tích phía sau thu mua để phá hoại Liên Bang…

- Nhưng mà nếu như các vị có thể biết hắn là ai.…

- Bản thân hắn anh tuấn, tiêu sái, thành tích vĩ đại đến mức hoàn toàn có thể tiến vào trong Hiệp hội Ba Nhất. Cặp mắt hoa anh đào kia của hắn

hoàn toàn có thể mê chết tất cả những nữ nhân trong Liên Bang này. Tuy

rằng trong câu chuyện mà tôi vừa kể, nghe qua giống như là tôi đã thay

hắn tìm bạn trăm năm cho mình, nhưng mà lời nói này của tôi chính là sự

thật. Chỉ cần hắn thật sự nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng lưu

loát có được những địa vị cùng với tài phú khủng bố mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra nổi.

- Năm đó khi Mạt Bố Nhĩ tiên

sinh chưa lên làm Tổng thống Liên Bang, đã cưỡi máy bay vận tải quân

dụng đáp xuống Thanh Long Sơn, hoàn thành một hiệp nghị đại hòa giải

khiến cho tất cả mọi người cũng đều phải cảm thấy kinh hỉ, chính là do

hắn giúp ngài ấy hoàn thành công tác bố trí liên lạc.

- Bốn năm

trước đây khu Mạch Đức Lâm chết ở trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội Hoàn

Sơn Tứ Châu, chính là tôi cùng với hắn hỗ trợ lẫn nhau cùng động thủ.

Tin tưởng rằng những đoạn video ghi hình trực tiếp đã được tiết lộ trong khoảng thời gian một năm trở lại đây, đã có thể giúp cho các vị tiêu

hóa hết được những nỗi khiếp sợ do cái tin tức này mang đến, như vậy các vị cũng có thể đại khái hiểu được, hắn đã từng thay Liên Bang giải

quyết qua một cái phiền toái lớn nhất từng xuất hiện…

- Dưới tình huống âm thầm lặng lẽ không ai biết đến, Tổng thống tiên sinh đã hạ

lệnh đặc xá cho hắn. Sau đó hắn đảm nhiệm vị trí sĩ quan liên lạc của

Doanh đoàn I Đặc biệt cùng với Bộ Quốc Phòng Liên Bang, ở trên Tinh cầu

bị chiếm đóng xa xôi tại Đại khu Tây Lâm bên kia, hắn đã từng một mình

một súng, toàn thân ẩn nấp mấy ngày mấy đêm bên trong tuyết trắng, cầm

trong tay cái khẩu súng ống đã từng một phen nổ vang trước Tòa nhà Nghị

Viện mấy ngày trước, không biết đã giết chết bao nhiêu sĩ quan cao cấp

của Quân viễn chinh Đế Quốc.

- Nơi này chính là trung tâm văn hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, hai năm trước đây, bộ phim

phóng sự truyền hình tên gọi Tiểu đội 7 kia, chính là đã ở nơi này đạt

được toàn bộ giải thưởng vinh dự nhất. Tôi cùng với các đội viên của tôi được các vị dùng những thanh âm ủng hộ, hoan hô vang dội mà đẩy lên sân khấu, hưởng thụ tất cả những lễ ngộ cao nhất của toàn bộ Liên Bang.

Trên thực tế, Thi Thanh Hải cũng đã từng cùng với đám đội viên chúng ta

kề v tác chiến. Hắn cũng hoàn toàn có đầy đủ tư cách để được đứng bên

dưới ánh đèn sân khấu này, chỉ có điều hắn lại lựa chọn đi vào bên trong bóng tối ẩn chứa phía sau ánh đèn sáng rọi kia.

Bên trong gian

phòng họp nhất thời là một mảnh trầm mặc trong thời gian khá dài. Trong

lòng đám phóng viên tin tức cũng không phải là không có những nghi vấn

muốn đưa ra để được giải đáp, chỉ có điều bọn họ nhìn thấy biểu tình

trên mặt của Hứa Nhạc rõ ràng có thể phán đoán ra được, hắn hẳn là vẫn

còn rất nhiều lời muốn nói tiếp.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm một chút, tiếp tục nói:

- Vừa rồi tôi đã từng nói qua, hắn chính là vị bằng hữu tốt nhất của tôi, cho nên sau khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh trao quyền cho tôi tiến hành điều tra sâu xuống vào sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập

kích, hắn vốn dĩ không có bất cứ nghĩa vụ gì phải phiêu lưu mạo hiểm

tiến hành trợ giúp tôi cả, thế nhưng hắn lại một lần nữa đi vào bên

trong bóng tối, bắt đầu tiến hành điều tra cẩn thận chi tiết những cái

manh mối sắp sửa bị mọi người lãng quên mất.

Hơi thoáng tạm dừng

lại một chút, Hứa Nhạc liếc nhìn một vòng đám phóng viên đang không

ngừng ghi âm cùng với viết tốc ký ở bên dưới, vô cùng nghiêm túc nói:

- Hắn vẫn luôn có thói quen hành tẩu bên trong bóng tối, thế nhưng so với bất luận kẻ nào cũng đều sáng rọi chói mắt hơn rất nhiều. Một người có

tính cách giống như thế, căn bản không có khả năng là một phần tử khủng

bố!

- Tôi hy vọng dân chúng Liên Bang có thể thấu hiểu được điểm

này. Tất cả những sự tình gì mà hắn làm, cũng đều có một cái lý do rõ

ràng quang minh chính đại của nó. Cũng chỉ có những loại lý do như thế

này, mới có thể khiến cho hắn làm ra nhiều những chuyện tình ở trong mắt các vị cho rằng không thể nào tin nổi như thế.

Hắn nói đến lúc

này, rốt cuộc cũng đã có một vài phóng viên không thể kềm nén được cảm

xúc trong lòng mình nữa, giơ tay lên xin được đưa ra câu hỏi:

- Cũng chính là sự kiện tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện có phải không?

- Đúng vậy!

Hứa Nhạc bình thản hồi đáp.

Đám phóng viên tin tức rất dễ dàng từ bên trong những câu chữ này mà suy

đoán ra được một cái kết luận khiến cho tất cả bọn họ cảm thấy vô cùng

khiếp sợ. Có người mang theo ngữ khí không thể nào tin nổi, cao giọng

hỏi:

- Thượng tá Hứa Nhạc, chẳng lẽ ngài cho rằng Phó Tổng thống

Liên Bang, Bái Luân tiên sinh cùng với các vị Nghị viên kia có quan hệ

trong chuyện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị Hạm đội Đế Quốc tập kích năm

xưa?

- Tôi không có nói như vậy, trên thực tế, tôi và Thi Thanh Hải vẫn còn đang một mực tiến hành điều tra.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị phóng viên đứng tỏng một góc khuất vừa mới nêu lên câu hỏi kia.

- Chuyện này hết sức hoang đường!

- Quả thật là có chút kỳ diệu khó hiểu!

Đám phóng viên tin tức nhất thời mang theo tâm trạng khiếp sợ quay sang

nghị luận với đồng bạn của mình, khó có thể chấp nhận nổi cái thuyết

pháp kia của Hứa Nhạc. Tuy rằng mấy tháng trước đây bên trong Liên Bang

cũng từng điều tra qua án tình về sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích năm trước, trong đó tựa hồ như quả thật cũng phát hiện ra một vài

điểm đáng nghi ngờ vẫn chưa được giải thích rõ ràng. Thế nhưng nếu như

nói là Phó Tổng thống Liên Bang cũng tham gia vào sự kiện này, thật sự

là khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng nổi.

- Quá trình điều tra lần trước bởi vì những nguyên nhân mà tất cả mọi người đều biết, cho nên bị bắt buộc phải ngừng hẳn lại…

Hứa Nhạc liếc nhìn đám phóng viên một cái, chậm rãi nói:

- Lúc đó tôi cùng với Thi Thanh Hải cũng đã nắm được trong tay một vài

chứng cứ nào đó, nhưng thật đáng tiếc chính là chúng ta cũng không có cơ hội tiếp tục điều tra sâu xuống nữa.

- Căn cứ vào những tin tức

đưa ra từ bên phía Bộ Quốc Phòng bên kia, thì ngài rời khỏi Đại khu Tây

Lâm cũng đều không nhận được sự phê chuẩn của Quân khu I, chuyện này đã

vi phạm nghiêm trọng đến những điều lệ kỷ luận Quân đội Liên Bang rồi!

Phóng viên Ngũ Đức đã trầm mặc suốt một khoảng thời gian dài, bàn tay khẽ

xoay xoay một chút cây bút điện tử quen thuộc của mình, có chút trầm

ngâm suy nghĩ, lớn tiếng hỏi:

- Không quan tâm đến chuyện có thể

bị quân pháp xử trí, cũng phải kiên trì quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển,

mục đích chân chính trong chuyện này là cái gì? Chỉ vì muốn thay vị bằng hữu này của ngài rửa sạch sự oan khuất hay sao? Hay là nói ngài muốn

tiếp tục công tác điều tra đã bị gián đoạn lần trước?

- Tôi đã

thỉnh cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh một lần nữa trao quyền cho

tôi, được phép khởi động trở lại công tác điều tra đối với sự kiện Phi

thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích.

Hứa Nhạc chậm rãi trả lời:

- Nếu như có những phát hiện hoặc là những chứng cứ xác thực gì mới, tôi

sẽ ở trong phạm vi quy định cho phép của Đệ Nhất Hiến Chương, trong thời gian sướm nhất thông báo cho toàn thể các vị có mặt ở đây!

Đám

phóng viên tin tức ở bên trong hội trường theo bản năng khẽ nhíu mày phe phẩy đầu mấy cái, quả thật không chút hài lòng, hoặc là nói không hề

đồng ý đối với sự tưởng tượng của Hứa Nhạc về cục diện sau này.

- Một khi đã là như vậy, thế thì vì cái gì ngay trước khi đạt được sự

trao quyền lần thứ hai của Tổng thống tiên sinh trong việc tiến hành

điều ra án tình, ngài lại muốn trước tiên tổ chức buổi họp báo tuyên bố

tin tức ngày hôm nay như vậy? Hoặc là nói tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin tức như thế này, mục đích chính của ngài là muốn làm cái gì?

Phóng viên Ngũ Đức cực kỳ linh mẫn phát giác ra được vấn đề trong chuyện này, tiếp tục mở miệng đặt câu hỏi.

- Tôi chỉ là nghĩ muốn chính thức thông báo cho những người nào đó…

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy chiếc camera đặt ở gần nhất, giống hệt như đang nhìn chằm chằm vào

khuôn mặt của đám đại nhân vật Quân đội đang bắt đầu gia nhập vào giới

Chính trị Liên Bang ở phía sau màn ảnh kia vậy, thoáng khẽ tạm dừng lại

một chút, sau đó vô cùng nghiêm túc mà kiên định nói:

- Ta đã trở lại rồi, hơn nữa lại sắp sửa bắt đầu tiếp tục điều tra một lần nữa, các người… đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?

o0o

Sau khi buổi họp báo tuyên bố tin tức chấm dứt xong, thì sắc trời cũng đã

gần đến hoàng hôn rồi. Ngày thứ hai sau khi Hứa Nhạc quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển cứ như vậy mà vội vàng khẩn trương trôi qua trong tĩnh lặng. Những cái bóng râm to lớn của tòa kiến trúc cao lớn, cùng với những

tảng mây trời đỏ rực náo nhiệt trên bầu trời hỗn hợp lại thành một mảnh

hỗn tạp với những sắc thái vằn vện rõ ràng. Những đóa hoa anh đào vốn dĩ đã có một màu đỏ hồng, vào thời khắc này lại đột nhiên trở nên đỏ tươi

tiên diễm lên một trận.

Đám phóng viên tin tức tụm năm tụm ba rời khỏi khu trung tâm văn hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, thế

nhưng lại cũng không có bất cứ kẻ nào vội vã chạy trở về tòa soạn báo

hoặc là đài truyền hình của chính mình cả, mà là lựa chọn kêu gọi những

đồng nghiệp quen biết, hoặc là những người đồng hành của mình cùng nhau

đi đến những quán rượu nhỏ xung quanh đó làm vài chén rượu.

Những tin tức mà bọn họ vừa nghe được trong buổi họp báo tuyên bố tin tức này cũng mang đầy đủ tính nổ mạnh vô cùng nóng sốt, thế nhưng mà lại không

có biện pháp gì để mà chia xẻ với những người khác cả, mà phải lập tức

cùng với những người đồng nghiệp, đồng hành của mình tiến hành giảng

thuật lại vô số những nghi vấn vô cùng kịch liệt trong lòng mình, biểu

đạt mạnh mẽ những sự khiếp sợ trong đầu của mình.

Dưới tình huống khi mà Hứa Nhạc không có đưa ra được những chứng cứ chính xác để chỉ

chứng, thì một tờ báo truyền thông cho dù có tôn sùng sự tự do tin tức

đến như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không có khả năng đăng lên cái

tin tức rằng Phó Tổng thống Liên Bang đang bị hiềm nghi cùng với Hạm đội Đế Quốc cấu kết ám sát một vị đại nhân vật bên trong Liên Bang được.

Chuyện đó cùng với những sự áp lực từ bên phía Chủ quản Thông tin của

Dinh thự Tổng Thống cũng hoàn toàn không có chút quan hệ nào cả, mà là

do những người hành nghề tin tức chuyên nghiệp như bọn họ, muốn bọn họ

đưa ra bất cứ tin tức gì thì cũng yêu cầu bọn họ có chứng cứ xác thực

mới được. Mà trước mắt đối diện với bầu không khí toàn thể Liên Bang

đang tiến hành ai điếu Phó Tổng thống Liên Bang như thế này, chính là

một cái lớp rào chắn vô hình ngăn cản bọn họ đưa cái tin tức này ra.

Hứa Nhạc cũng không có rời khỏi tòa nhà trung tâm văn hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, lúc này đám đội viên của Tiểu đội 7 đã sớm tản ra bốn phía xung quanh tòa kiến trúc này, khống chế toàn bộ những địa điểm bắn tỉa có khả năng gây nguy hiểm, ở bên trong ánh tịch dương chiều tà, bên ngoài cửa sổ đảm bảo sự an toàn của hắn, còn hắn thì lại ở trong

phòng hội nghị, cùng với Phóng viên Ngũ Đức hạ giọng trò chuyện với

nhau.

- Vì cái gì lại một phen lưu một mình tôi ở lại như vậ?

Phóng viên Ngũ Đức nghi hoặc hỏi.

- Bởi vì tôi thật sự tín nhiệm các vị. Chẳng qua là tôi vỗn nghĩ rằng Chủ biên Bob hẳn là cùng với ngài đến đây…

Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, giải thích:

- Xem ra độ nóng sốt về tin tức của tôi cũng không đủ để hấp dẫn Chủ biên tiên sinh tự mình xuất mã a!

Phóng viên Ngũ Đức khẽ nhún nhún vai, ngữ khí có chút trào phúng, nói:

- Trong hai năm nay, cậu đã ba lần từ chối lời đề nghị được phỏng vấn

trực tiếp của tôi… hiện tại lại nói rằng tin tưởng chúng tôi… Ngàn vạn

lần không nên nói rằng nguyên nhân đây là bởi vì nhóm chúng tôi đã tiến

hành buổi phỏng vấn cuối cùng của Quân Thần lão nhân gia a!

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, thoáng trầm mặc, một lát sau mới mở miệng nói:

- Có nhớ rõ, vừa rồi tôi có từng nhắc tới chuyện tình của Mạch Đức Lâm

hay không? Lúc ấy trong toàn bộ giới tin tức của cả Liên Bang này, cũng

chỉ có tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô của các ngài là dám nghi ngờ vị lão

nhân kia, thậm chí còn tiến hành đi điều tra ông ta nữa.

- Nếu

như cái vị bằng hữu kia của cậu… cái gã Thi Thanh Hải kia, thật sự là đã từng giam gia vào sự kiện ám sát Mạch Đức Lâm, như vậy tôi sẽ cẩn thận

suy nghĩ chuyện tín nhiệm đối với hắn. Chẳng qua là cái loại tín nhiệm

này cũng không nhiều cho lắm, bởi vì theo như ý kiến của tôi, thì cái

màn biểu diễn lãnh huyết vô tình của hắn ở bên trong Tòa nhà Nghị Viện

kia, thật sự không giống như là một người theo chủ nghĩa lý tưởng như là những lời cậu vừa nói khi nãy.

Phóng viên Ngũ Đức chậm rãi châm

một điếu thuốc lá, đưa lên miệng hút mạnh mấy cái, ở bên trong làn khói

thuốc lá gay gay sống mũi, ngữ khí mang theo một tia kiêu ngạo nhàn

nhạt, chậm rãi nói:

- Nhắc lại chuyên án Mạch Đức Lâm năm đó, tôi đã từng dẫn theo một đám phóng viên cho săn ở khắp nơi trên Tinh cầu S2 tra xét mấy chục ngày trời, hẳn xem như là chuyện tình đáng đắc ý nhất

trong sự nghiệp phóng viên của tôi…

Hứa Nhạc nhắm nhìn những bóng râm hình đóa hoa do ánh sáng bên ngoài chiếu rọi qua lớp cửa sổ thủy

tinh trang trí sặc sỡ, đột nhiên mở miệng nói:

- Trước khi ông

tiến hành điều ra, hẳn là đã nhận được một bản văn kiện điện tử điều tra chi tiết về Mạch Đức Lâm, có phải không?

Cặp mày của Ngũ Đức khẽ nhíu lại một chút, hai đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá không kềm

được khẽ rung nhẹ một cái, không rõ vì nguyên nhân gì mà đối phương lại

biết được chuyện tình này. Trên thực tế mãi cho đến ngày hôm nay, ông ta vẫn còn chưa biết được cái người thần bí đã đem cái bản văn kiện điện

tử kia gửi đến tòa soạn Nhật báo Đặc khu Thủ Đô năm đó là ai.

- Toàn bộ những thứ đó đều là do Thi Thanh Hải một mình điều tra ra cả!

Hứa Nhạc khẽ mỉm cười nhìn vị sắc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ của Phóng viên

Ngũ Đức. Hắn từ bên trong túi áo quân dụng trên người mình lấy ra một

khối con chíp vi mạch điện tử nho nhỏ, đưa cho ông ta:

- Vừa rồi

trên buổi họp báo tin tức, tôi nói rằng chúng tôi vẫn còn chưa điều tra

ra chứng cứ xác thực gì, kỳ thật là đã nói dối. Bên trong con chíp vi

mạch này cấu giấu toàn bộ những bằng chứng chính xác, có thể chỉ chứng

rõ ràng chuyện Phó Tổng thống Bái Luân cùng với các vị Nghị viên kia có

liên quan trực tiếp trong chuyện Phi thuyền Cổ Chung Hào.

- Tôi

có thể một phen đem những cái chứng cứ nào giai lại cho ngài, chính là

bởi vì tôi tin tưởng ngài cùng với Chủ biên Bob. Mà nguyên nhân tôi tin

tưởng các ngài, chính là bởi vì tôi và Thi Thanh Hải cùng với các ngài

tuy rằng cũng chưa từng sóng vai tác chiến với nhau, thế nhưng xác thực

đã từng cùng nhau chiến đấu trên cùng một trận tuyến!

Phóng viên

Ngũ Đức sau khi thoáng trầm mặc một lúc sau, mới thong thả mà cẩn thận

đem điếu thuốc lá trong tay mình dập tắt đi, mạnh mẽ hít thật sâu mấy

hơi, vẻ mặt ngưng trọng tiếp nhận con chíp vi mạch, nghiêm túc nói:

- Chúng tôi cần phải làm như thế nào?