Gian Khách

Quyển 4 - Chương 139: Làn sóng

Tòa nhà Nghị Viện bị tập kích, rất nhiều vị Nghị viên bị thương nặng

trong màn đấu súng khủng bố, rất nhiều viên cảnh sát của Cục Điều Tra

Liên Bang cùng với những nhân viên Đặc công của Cục Đặc Cần phụ trách

công tác bảo an cho nghi thử trao tặng huân chương đã anh dũng hy sinh

vì nhiệm vụ, rất nhiều vị quân nhân sĩ quan tham gia vào nghi thức trao

tặng huân cương, tiếp nhận khen ngợi đã bị thương nặng. Trong đó có một

người đã bị sát hại vô cùng tàn nhẫn. Điều khiển cho kẻ khác cảm thấy

khiếp sợ nhất chính là, Phó Tổng Thống Liên Bang, Bái Luân tiên sinh bị

bỏ mình ngay tại đương trường.

Rất nhiều năm trước đây, sau khi

Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đã quá chán ngán những ngày tranh đấu thảm

thiết liên miên với Chính phủ Liên Bang, chính thức ẩn cư phía sau màn

chính trị, tiến hành những sự ảnh hưởng âm thầm mà vững chắc đối với

toàn bộ Chính phủ Liên Bang, bắt đầu từ khi đó trở đi, bên trong Liên

Bang đã có rất nhiều năm trời không có phát sinh qua những chuyện tình

huyết tinh đến thế này.

Đám Nghị viên tiên sinh của Ủy ban Quản

lý Liên Bang từ khắp các nơi trong Liên Bang rất nhanh phóng chạy trở về tòa nhà Nghị Viện vẫn còn mang theo những vết đạn nham nhở, hỗn độn vô

cùng kia. Đám Nghị viên phẫn nộ cùng cực, chỉ dùng thời gian không tới

năm phút đồng hồ liền đã thông qua một cái dự án khẩn cấp, kịch liệt ai

điếu, bi thương chia sẻ với tất cả những người bị tổn thương trong sự

kiện huyết tinh lần này, hơn nữa bên trong bản đề án còn có kèm theo một bản công thư chiếu cáo với với toàn bộ công dân Liên Bang.

trong bản công thư chiếu cáo công dân này có viết rõ ràng, bất luận là

đối mặt với những đả kích hiểm ác cùng với máu tươi đầm đìa khốc liệt

đến thế nào đi chăng nữa, thì những đại biểu Nghị viên do toàn thể nhân

dân Liên Bang bầu tuyển ra, vẫn sẽ vĩnh viễn trung thành với cương vị

công tác của chính mình, đứng vững trên bậc thềm đá của tòa nhà Nghị

Viện, cho dù ở trên đó có tràn đầy máu tươi của những đồng nghiệp chính

mình đi chăng nữa.

Tất cả các cơ cấu ban ngành bên trong Liên

Bang cũng đều dùng tốc độ cao nhất, khẩn trương tiến vào bên trong trạng thái vận chuyển hết công suất. Quân đội cùng với Cục Đặc Cần đã liên

hợp lại, khống chế thành công toàn bộ khu vực xung quanh Quảng trường

Hiến Chương. Bên phía Dinh thự Tổng Thống cùng với các ban ngành tương

quan bên trong Nghị Viện bắt đầu tiến hành công tác trấn an dư luận. Tòa nhà Nghị Viện đã hứng chịu sự tẩy lễ của mưa đạn thì tiến hành công tác sửa chữa lâm thời. Các quan viên của Bộ Y Tế rất nhanh chạy về các bệnh viện trực thuộc Đại học Liên Bang, tiến hành quá trình cứu trị tốt nhất cho những người bị thương. Cục Điều Tra Liên Bang ngay lập tức thành

lập một tiểu tổ điều tra sự kiện do đích thân Cục trưởng Cục Điều Tra

Liên Bang phụ trách trực tiếp. Cục Hình Sự Liên Bang chính thức tiến vào quá trình điều tra toàn bộ sự kiện.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên

sinh đang tham gia vào buổi lễ kỷ niệm quá trình trùng kiến hòa bình

Liên Bang tại Tinh cầu S2 ngay sau khi nhận được tin tức tòa nhà Nghị

Viện bị tiến hành tập kích, trong lúc nhất thời liền cưỡi trên phi cơ cá nhân phản hồi trở về Đặc khu Thủ Đô. Ở ngay trên phi cơ cá nhân, Tổng

Thống tiên sinh mang theo thần sắc đau đớn kịch liệt, hướng về phía toàn bộ dân chúng Liên Bang phát biểu một hồi nói chuyện trước TV, thuyết

minh tâm tình bi thống mãnh liệt cùng với sự phẫn nộ của chính mình đối

với sự ra đi của người đồng nghiệp đồng thời là bạn bè thân thiết kia,

đồng thời cũng chính thức tuyên bố ngày 22 tháng 3 sẽ là ngày tang điếu

của toàn bộ Liên Bang.

Trong những bài báo điện tử đặc biệt phát

hành sớm vào rạng sáng ngày hôm sau, cùng với trên những tiết mục TV đặc biệt phát hành suốt đêm, các giới, các ngành bên trong xã hội Liên Bang đối với sự kiện tòa nhà Nghị Viện bị tập kích, đối với chuyện bất hạnh

qua đời của Phó Tổng Thống tiên sinh cùng với một vài vị Nghị viên khác

mà biểu đạt một tâm tình cực kỳ bi ai, chia sẻ, đồng thời đối với cái gã phần tử khủng bố điên cuồng mất trí kia tiến hành một hồi chỉ trích

mạnh mẽ vô cùng phẫn nộ.

Bốn giờ bốn mươi phút rạng sáng ngày hôm đó, vị quan viên đặc phái thường trú tại Đặc khu Thủ Đô của Thanh Long

Sơn, nữ sĩ Trương Tiểu Manh, ở bên ngoài tòa nhà Nghị Viện, khẩn cấp

tiến hành hẹn gặp họp báo đối với toàn thể các giới phóng viên của các

tòa soạn báo, các Đài truyền hình lớn trong Liên Bang.

Nữ sĩ

Trương Tiểu Manh mang theo vẻ mặt ngưng trọng hướng về phía các vị phóng viên thuật lại văn bản thanh minh chính thức vừa mới được gửi đến từ

phía Ủy ban Quản lý Trung ương Thanh Long Sơn. Ở trong văn bản thanh

minh này, Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn đối với một vài lời gán tội

không chút trách nhiệm đến từ một số thế lực nào đó bên trong xã hội

Liên Bang tỏ vẻ bất mãn vô cùng mãnh liệt. Bọn họ cực kỳ trịnh trọng

thuyết minh, ngay từ ba năm trước đây, bên phía Phiến Quân Thanh Long

Sơn đã đem gã phần tử khủng bố điên cuồng kia khai trừ hoàn toàn khỏi

hàng ngũ cách mạng hoàn toàn thuần khiết, hơn nữa còn đưa ra những văn

bản chính thức có liên quan cùng với các bản ghi chép hội nghị ra làm

chứng cứ.

Bên ngoài Dinh thự Tổng Thống, trên bãi cỏ xanh mướt có vô số những đóa hoa xinh đẹp vừa mới đón gió xuân nở rộ, khoe ra nét

đẹp đẽ nhất của chín mình. Sâu bên dưới lòng đất, bên trong một gian

phòng họp tuyệt mật của Dinh thự Tổng Thống, căn bản không thể nhìn thấy loại hương vị mùa xuân nồng đậm này.

Trên các màn hình điện tử

khổng lồ bốn phía theo thứ tự là Tổng Tư Lệnh của Quân khu II cùng với

Quân khu III, ở chính giữa chính là hình ảnh của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ

tiên sinh đang trên đường quay trở về Đặc khu Thủ Đô. Bởi vì nguyên nhân đang tiến hành chiến tranh với Đế Quốc, cho nên Tổng Tư Lệnh Hạm đội

Liên Bang, Thượng Tướng Hồng Dư Lương cũng không có xuất hiện trong buổi hội nghị lâm thời khẩn cấp này. Mà từ sau khi Tổng Tư Lệnh Chung Sấu Hổ bị tập kích bỏ mình, chức vị Tổng Tư Lệnh Quân khu Tây Lâm cho tới bây

giờ cũng chưa có xác định ra.

Giờ phút này trên khuôn mặt ngăm

đen của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh tràn ngập vẻ ngưng trọng. Ông ta nhìn về phía vị lão nhân đầu bạc đang lên tiếng bên trong gian phòng

họp từ xa kia. Vị lão nhân đầu bạc này chính là vị Cố vấn An toàn Quốc

gia đương nhiệm trong Chính phủ. Ông ta kích động quơ quơ nắm tay liên

hồi, tựa hồ như muốn đem không khí trước mặt mình chặt ra làm trăm mảnh

vậy.

- Hiện tại tôi cũng không nghĩ đến chuyện điều tra xem động

cơ phạm tội của cái gã phần tử khủng bố điên cuồng kia là cái gì cả. Tôi chỉ là muốn biết, hắn làm thế nào lại có thể làm ra những chuyện tình

điên cuồng như thế này mà thôi. Các vị, nơi đó chính là tòa nhà Nghị

Viện đó, những người đã chết chính là Phó Tổng Thống Liên Bang cùng với

các Nghị viên Ủy ban Quản lý Liên Bang đó!

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh âm trầm nghiêm mặt lại, phần cổ áo của bộ chính trang đã

bị cởi bỏ một cách lung tung, bên trong mái tóc hỗn độn toàn bộ ướt đẫm

mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Tay của ông ta chỉ xéo về phía một phương

hướng nào đó của cái quảng trường to lớn phía trên, thanh âm gần như là

rít gào điên cuồng vậy:

- Vì cái gì mà Cục Hiến Chương lại phản

ứng chậm chạp đến như thế? Sau khi tên tội phạm ở bên trong tòa nhà Nghị Viện nổ súng, bên phía Cục Đặc Cần cũng đã ngay tức khắc gửi thỉnh cầu

cung cấp công tác định vị cho các người rồi. Dựa theo quy trình kỹ thuật quy định, hẳn là trong vòng thời gian mười hai giây đồng hồ, các người

liền có thể định vị ra phương vị cụ thể của tên tội phạm kia, sau đó

cung cấp thẳng cho đơn vị tiến hành giải quyết sự tình ngay tại hiện

trường. Kết quả thế nào? Mãi cho đến khi Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh

cùng với bộ đội của hắn chạy tới Quảng trường Hiến Chương, bên phía

Chính phủ Liên Bang cũng còn chưa nhận được số liệu định vị cụ thể là

sao?

- Tên tội phạm đã chết tại hiện trường? Vấn đề là bên trong

cái sự kiện khủng bố huyết tinh như thế này, đến tột cùng là có bao

nhiêu người tham gia vào? Nếu như bất cứ kẻ nào có ý muốn, liền có thể

phóng vọt vào trong tòa nhà Nghị Viện bắn chết Phó Tổng Thống Liên Bang, như vậy có phải là có ý nghĩa, ngay sau đó hắn liền có khả năng phóng

vọt vào Dinh thự Tổng Thống, một phen đem toàn bộ chúng ta cũng đều giết hết đi có phải không?

- Cục Hiến Chương, Cục Đặc Cần, Cục Điều

Tra Liên Bang, tôi thật sự muốn biết, đối với những sự kiện khủng bố tập kích thô bạo không nói lý lẽ giống như thế này, các người đến tột cùng

có năng lực đối phó hay không? Có thể nào ngăn cản được nó phát sinh

trước khi tạo thành hậu quả đặc biệt nghiêm trọng hay không? Hay là đợi

đến khi toàn bộ Chính phủ Liên Bang chết hết rồi mới chạy đến dọn dẹp

tàn cuộc?

Cục trưởng Cục Đặc Cần hiện tại đang trầm mặc đứng ở

ngoài cửa gian phòng họp. Ở bên trong gian phòng họp này quyền hạn của

ông ta chính là thấp nhất, ở trong này không có đến phiên hắn lên tiếng

nói chuyện. Còn về phần Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang, thì lại là

sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hắng giọng ngồi ở phía cuối cùng của cái

bàn dài trong phòng họp. Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh cùng với các

Nghị viên chết đi, đã khiến cho vị quan viên phụ trách khống chế sách

lược nội an bên trong Liên Bang này cảm giác như là toàn bộ bầu trời

cũng đã sụp đổ xuống đầu mình vậy.

Giờ phút này có thể mở miệng

nói chuyện, cũng chỉ có Thôi Tụ Đông, vị Quyền Cục trưởng của Cục Hiến

Chương Liên Bang. Hắn ta khẽ trầm mặc một lúc sau, cuối cùng mới bình

tĩnh nói:

- Gã tội phạm có biện pháp tạm thời che chắn sự định vị con chíp vi mạch nhân thể của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, đây là vấn đề mà Cục Hiến Chương không thể nào giải quyết được.

Vị Cố vấn

An toàn Quốc gia tiên sinh nhìn chằm chằm về phía hắn, môi mấp máy, tựa

hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng lại cố kỵ địa vị đặc thù của Cục Hiến

Chương, cho nên chung quy cũng không có nói gì cả.

- Việc này cần phải giải quyết triệt để.

Tướng quân Lý Tại Đạo đang ngồi ở phía trước cái bàn dài, đột nhiên phá vỡ

không khí trầm mặc trong phòng, biểu tình vô cùng nghiêm túc, nói:

- Có một vài vấn đề luôn luôn cần phải giải quyết.

Sau khi đi ra khỏi Dinh thự Tổng Thống, Tướng quân Lý Tại Đạo phất tay ngăn cản hành động bung dù che của một vị lính hậu cần, đứng lại bên bậc

thềm của tòa nhà, ở bên trong cơn mưa xuân khẽ nheo mắt nhìn về phía tòa nhà Nghị Viện ở xa xa đằng kia. Trầm mặc cả nửa phút, sau đó ông ta cực kỳ hiếm có, quay về phía gã quân nhân sĩ quan ở ngay phía sau lưng

mình, xin một điếu thuốc lá.

Có chút cứng ngắc và khó khăn đưa

điếu thuốc lá lên miệng hút nhẹ hai hơi, vị Tướng quân bị cảm giác cay

nồng lạ lẫm khiến cho có chút khó chịu. Ông ta khẽ lắc lắc đầu, nhịn

không được lại liếc mắt một cái về phía tòa nhà Nghị Viện xa xa đằng

kia, tâm tình có chút phức tạp khó tả, căn bản không thể nói nên lời.

Nhìn thấy một thời đại gợn sóng bao la hùng vĩ to lớn vĩ đại đang sắp sửa

hiển lộ ra trước mắt, thế nhưng vị đồng bọn chính trị trưởng thành nhất, kiên định nhất, xuất sắc nhất của chính mình, lại bởi vì một hồi tập

kích đơn giản, thô bạo, thậm chí có thể nói là đơn sơ của Thi Thanh Hải

kia, lại là hôn mê nằm sâu bên dưới nền đất như vậy, sau đó cũng không

có cách nào tận mắt chứng kiến một tràng thắng lợi chân chính kia nữa…

Nhân sinh a, như thế nào lại có những sự thay đổi chớp nhoáng như vậy cơ chứ?

Ngay tại thời điểm Tướng quân Lý Tại Đạo đem một tia thương cảm ảm đạm nhàn nhạt kia hòa lẫn với luồng khói thuốc lá đem nuốt sâu

xuống cổ họng, chuẩn bị leo lên chiếc xe quân dụng đặc chế rời đi, đột

nhiên có một gã quân nhân sĩ quan thuộc cấp biểu tình cực kỳ quái dị

tiến đến bên cạnh ông ta, hạ giọng nói mấy câu gì đó.

Đầu mùa

xuân năm 72 Hiến Lịch 37 Liên Bang, những cơn mưa xuân tí tách rơi xuống không ngừng, thế nhưng lại cũng không quá mức cuồng bạo, hoặc là triền

miên khiến cho kẻ khác phải phiền lòng. Tướng quân Lý Tại Đạo, Chủ tịch

Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng, kiêm nhiệm Tổng Tư Lệnh Quân khu I

Liên Bang, ở bên trong một hồi mưa đêm, nhận được lời thỉnh cầu quay trở về Đặc khu Thủ Đô từ bên phía Đại khu Tây Lâm.

- Thông báo cho Thượng Tá Hứa Nhạc, lời thỉnh cầu của hắn ta bị bác bỏ!

Trên hàng mi hoa râm hai màu đen trắng của Tướng quân Lý Tại Đạo có pha lẫn

một vài giọt mưa đêm, ở trong bóng tối phát ra những tia quang mang cứng cỏi:

- Nói cho hắn, hắn là một quân nhân sĩ quan Liên Bang, một

gã quân nhân sĩ quan chân chính, tuyệt đối sẽ không thể bị bất cứ cảm

xúc gì ảnh hưởng đến lý trí của chính mình!