Gian Khách

Quyển 4 - Chương 102: Lão đầu nhi cũng có lực lượng (Hạ)

Những chiếc xe Hưu Lữ màu đen vô cùng chỉnh tề, những bộ chính trang màu đen không có dấu hiệu gì, cũng đồng dạng vô cùng chỉnh tề. Hứa Nhạc

nhìn chằm chằm về phía hơn mười gã quan viên Cục Điều Tra Liên Bang ở

ngay trước mặt mình, cái ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn không

ngờ lại là… Những trang bị của Cục Điều Tra Liên Bang tựa hồ như đã được nâng cấp lên thì phải.

Ngay sau đó hắn mới bắt đầu tự hỏi xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì rồi.

Phản ứng của hắn đối với chuyện này thật sự có chút ngưng trệ, cũng không

phải là bởi vì hắn mới vừa ở trong những làn gió xuân mà thăm viếng mồ

mả, hoặc cũng không phải bởi vì say mê Nam Tương Mỹ ở bên cạnh mình, mà

là bởi vì hắn đối với cục diện bị người khác tiến hành điều tra thật sự

là có chút lạ lẫm. Nhất là từ sau khi cái bộ phim phóng sự truyền hình

kia được phát sóng rộng rãi, hắn mãi vẫn luôn luôn bước đi trên con

đường lớn tràn ngập kim quang của Liên Bang, chưa từng gặp phải bất cứ

sự trở ngại nào cả.

Đám quan chức cao cấp của Cục Điều Tra Liên

Bang dùng từ mời vô cùng cung kính, hơn nữa ngữ khí nói chuyện cũng là

cực kỳ khách khí. Đối phương lấy ra những văn kiện pháp luật có liên

quan dày cộm một xấp, hơn nữa cộng thêm những mệnh lệnh quyền hạn điện

tử vô cùng nghiêm túc đưa thẳng đến trước mặt của hắn. Hứa Nhạc cẩn thận xem lướt qua một lượt, xác nhận đối phương mời chính mình đến Cục Điều

Tra hiệp trợ điều tra quả thật là phù hợp với trình tự pháp luật. Chỉ là đến tột cùng là muốn điều tra cái gì cơ chứ?

- Tôi muốn gọi điện thoại cho luật sư riêng của tôi một cái.

Hứa Nhạc đưa tay xoa xoa một chút lên mi tâm hơi chút khó chịu của mình, nhẹ giọng nói:

- Hơn nữa, nếu như thời gian điều tra quá dài, tôi cần phải biết rõ ràng

nội dung cùng với thời gian cụ thể của việc điều tra. Tôi cần phải xin

phép bên phía Bộ Quốc Phòng một chút.

- Bên phía Bộ Quốc Phòng bên kia, chúng tôi cũng đã thông báo cả rồi.

Đám quan viên cao cấp của Cục Điều Tra Liên Bang có chút khẩn trương trả lời:

- Còn về phương diện luật sư, chúng tôi cũng đã mời các ban ngành pháp

luật tương quan của Bộ Nội Vụ Bộ Quốc Phòng tiến hành phối hợp đồng bộ

rồi. Nếu như ngài kiên trì muốn thông báo cho những luật sư dân dụng tựa như là Hà đại luật sư gì đó, như vậy chúng ta không thể không trước hết dựa theo công tác hiệp trợ tiến hành điều tra mà tiến hành bộ phận

trình tự Tư pháp trước đã.

Một cái lý do thoái thác vô cùng rắc

rối khó nghe. Xem ra bên phía Cục Điều Tra Liên Bang ngày hôm nay trước

khi tiến hành hành động, cũng đã tiến hành chuẩn bị vô cùng cụ thể, cẩn

thận rồi. Càng chính xác hơn mà nói, bởi vì ngày hôm nay kẻ mà bọn họ

phải mời về điều tra chính là Thượng Tá Hứa Nhạc, cho nên đám người Cục

Điều Tra Liên Bang tuyệt đối không được phép phạm bất cứ sai lầm chi

tiết gì, cho dù là nhỏ nhất, khiến cho đám đại nhân vật đứng phía sau

lưng Hứa Nhạc có cơ hội mà bùng nổ.

Đứng ở trước cửa của quán

bar, có những nhụy hoa màu vàng sặc sỡ tinh tế từ trên không trung lả tả rơi xuống, rơi luôn vào những văn kiện điện tử đang cầm trên tay, Hứa

Nhạc thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian khác dài. Sau đó hắn mới

xoay sang Nam Tương Mỹ đang đứng bên cạnh mình nhẹ giọng nói mấy câu gì

đó, cuối cùng mới đi theo mấy gã quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang

này, chui vào trong một chiếc xe Hưu Lữ màu đen đang đậu ở đó.

Nhìn theo đoàn xe màu đen đang nghiền nát những cánh hoa rơi lả tả khắp mặt

đường dần dần chạy đi xa, trên khuôn mặt tú lệ của Nam Tương Mỹ chợt

hiện ra một tia sầu lo trầm trọng. Cô nàng nghĩ đến mấy câu nhẹ giọng

nhắn lại của Hứa Nhạc trước khi bị mang đi, khẽ hít sâu một hơi, sau đó

bấm một dãy số điện thoại có chút lạ lẫm, trầm mặc nói:

- Xin chào! Cho hỏi Trâu Úc có ở đó không ạ? Tôi là Nam Tương Mỹ!

Ở phía Tây Nam của Đặc khu Thủ Đô có một cái quảng trường lớn. Nơi đó có

tồn tại rất nhiều những tràng kiến trúc chuyên dùng cho các tràng hội

nghị quan trọng. Những buổi hội nghị khiến cho vô số kẻ khác phiền chán

của Liên Bang đã tạo nên một phân khu thành thị có công năng đặc biệt ở

nơi này như thế.

Hôm nay là một ngày mùa đông có hơi chút rét

lạnh. Những ban ngành Chính phủ có liên quan nắm thực quyền trong tay

thường xuyên lựa chọn tổ chức những buổi hội nghị về công tác hạch toán

năng lượng ở trên các bãi biển mát mẻ ở khu vực Nam bán cầu của Đặc khu

Thủ Đô này, cho nên cái quảng trường ngày hôm nay có chút lạnh như băng. Cũng chỉ có bên ngoài một tòa kiến trúc nhìn qua cực kỳ bình thường ở

một góc không bắt mắt của quảng trường này, mới lẻ loi dừng lại mấy

chiếc xe ô tô.

Một tràng hội nghị bình thường ngày hôm nay, về

mặt nội dung cũng không có những điểm gì khiến cho người khác phải đặc

biệt chú ý đến, vì thế cho nên rất nhiều người tham gia hội nghị ngày

hôm nay cũng đều vô cùng sảng khoái quên hẳn đi đề tài thảo luận của

buổi hội nghị. Các tân khách mỗi người ai nấy cũng cầm trên tay bản ghi

chép điện tử về nội dung buổi hội nghị, hoặc là tay bưng tách trà, vô

cùng tùy ý đứng dựa vào lan can, các vách tường… thảo luận về những xu

thế tài chính dạo gần đây, hoặc là thảo luận về các vấn đề thắng lợi

liên tiếp tại tiền tuyến, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc tính toán xem

đám bộ đội tiến nhập tiền tuyến Đế Quốc đầu tiên đại khái là bao nhiêu

ngày nữa sẽ phải quay về Liên Bang tiến hành nghỉ ngơi hồi phục.

Đột nhiên một vài gã viên chức của Cục Đặc Cần trên người mặc chính trang

màu đen chỉnh tề, tai đeo những tai nghe nhỏ màu trắng, trên mặt đeo cặp kính đen to lớn, vẻ mặt không một chút bieru hình từ bên đầu hành lang

bên kia đi tới. Các vị tân khách đang tản mạn khắp nơi tán chuyện nhất

thời bởi vì sự xuất hiện của đám người đó mà ngừng phắt lại. Bọn họ rất

nhanh sửa sang lại lễ phục trên người, rụt rè mà lại nhiệt tiền đứng

sang dọc hai bên hành lang, chuẩn bị nghênh đón vị đại nhân vật kia

chuẩn bị đi đến.

Dưới sự bảo vệ cực kỳ cảnh giác của đám nhân

viên Đặc công Cục Đặc Cần mặc trên người y phục màu đen, một vị lão đầu

nhi thân hình béo tốt, diện mục từ ái, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, dễ thân cận, chậm rãi đi vào cái hành lang dài.

Trong tay phải của lão

đầu nhi thân hình béo tốt kia có cầm theo một cái ô màu đen vô cùng

thoải mái. Trên cái tán ô đang xếp lại kia có những mảnh tuyết động nho

nhỏ bắt đầu nhanh chóng hòa tan, biến thành từng giọt từng giọt nước

long lanh, theo những bước đi không ngừng của ông ta mà rơi bắn xuống,

vài giọt còn rơi thẳng lên đôi giày da màu đen bóng lưỡng dưới chân ông

ta.

Rất nhiều năm trôi qua, Bái Luân tiên sinh vẫn như cũ luôn

luôn bảo trì những thói quen vô cùng tốt đã được nuôi dưỡng thành từ bên trong Quân đội. Cho dù hiện tại ông ta đã trở thành một nhân vật chính

trị quan trọng nhất của Liên Bang này rồi, thế nhưng mà vẫn như cũ luôn

luôn tự mình che dù khi ra ngoài, mà sẽ không nhận sự giúp đỡ của bất cứ trợ lý hay là thư ký nào cả.

- Thật vinh hạnh được đích thân ngài tự mình hạ cố đến đây, Phó Tổng Thống tiên sinh!

Vị tiên sinh chủ trì hội nghị ngài hôm nay cực kỳ hưng phấn mà cung kính

cúi đầu thi lễ, dẫn ông ta hướng về phía hội trường bên trong mà đi đến.

- Bái Luân tiên sinh, chào ngài!

- Xin chào Phó Tổng Thống tiên sinh!

Đám tân khách vẻ mặt nghiêm trang cung kính đang xếp hành dọc theo hai bên

hành lang nhất thời vang lên một mảnh hỏi thăm cùng với chào hỏi tuy nhỏ nhẹ nhưng vô cùng nhiệt tình.

Phó Tổng Thống Liên Bang Bái Luân

tiên sinh có chút gian nan di động thân hình béo tốt mập mạp của chính

mình, cùng với tất cả mọi người ở bốn phía xung quanh bắt tay, mỉm cười, thăm hỏi vài câu, không có bỏ qua bất cứ người nào, hơn nữa ai nấy cũng đều là thân thiện dễ gần cùng với nhiệt tình như nhau cả.

Sau

khi một buổi hội nghị vô cùng bình thường này chấm dứt xong, chính là

một buổi cơm trưa họp mặt cũng vô cùng bình thường. Ở bên trong một cái

tòa kiến trúc vô cùng bình thường, trong một cái phòng họp nhỏ hơi

nghiêng một chút, Phó Tổng Thống Bái Luân bình tĩnh ngắm nhìn một vài

người ít ỏi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay ở trong phòng,

phất phất tay ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó bình thản, chậm rãi

nói:

- Những chuyện tình cần phải thảo luận trong buổi tụ hội

ngày hôm nay cũng không nhiều lắm. Đầu tiên chính là vấn đề các bộ đội

tại tiền tuyến phải quay trở về nghỉ ngơi.

Ánh sáng bên trong

gian phòng họp nhỏ này nhìn qua có chút u ám. Những thế lực chính trị ẩn nấp phía sau bóng đêm này đã mượn dùng một hồi hội nghị vô cùng bình

thường này để mà tiến hành sự câu thông tụ hội thường xuyên của bọn họ.

Thậm chí cho dù là quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cũng không có khả năng

từ chỗ này lấy ra được bất cứ vấn đề nào cả.

Bên trong bối cảnh

có chút u ám này, một vị đại nhân vật đến từ phía Quân đội Liên Bang sau khi trầm mặc một lúc sau, mới đưa ra lời phát biểu:

- Sư Đoàn

trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta đã liên

tục tác chiến suốt thời gian ba năm nay rồi, hiện tại nên quay trở về

nghỉ ngơi thôi.

Nghe thấy lời đề nghị kia, Phó Tổng Thống Bái

Luân nhất thời lâm vào trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ như đang tính

toán xem cái chi hùng binh không ai có thể chiến thắng kia, một khi quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, sẽ mang đến sự ảnh hưởng như thế nào đối với cục diện chính trị sau này, cùng với tính toán hết thảy những vấn đề có liên quan. Một lúc sau đó ông ta mới hạ quyết tâm, đưa ra quyết định.

Trên khuôn mặt bởi vì quá mức béo tốt cho nên không nhìn thấy bao nhiêu

nếp nhăn của ông ta chợt nở ra một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:

- Tôi ủng hộ cái hạng mục đề nghị này. Bọn họ hẳn là cũng sẽ ủng hộ hạng mục đề nghị này.

Xem ra tất cả những người tham dự vào cái hội nghị bí ẩn trong gian phòng

với ánh sáng u ám này cũng đều biết rõ ràng là từ bọn họ mà Phó Tổng

Thống Bái Luân vừa mới nhắc tới kia là ai. Bên trong gian phòng họp nho

nhỏ nhất thời vang lên một trận bàn luận khe khẽ ngắn ngủi. Bầu không

khi có vẻ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

- Mặt khác còn có một chuyện tình nữa cần phải thông báo cho các người một tiếng.

Phó Tổng Thống Bái Luân khẽ dùng mấy đầu ngón tay múp míp của mình, nhẹ

nhàng vân vê một chút cái hệ thống khuếch đại âm thanh trên bàn trước

mặt mình, nhíu mày nói:

- Nửa tiếng đồng hồ trước đây, Cục Điều Tra Liên Bang đã một phen đem Hứa Nhạc đi, tiến hành hiệp trợ điều tra rồi.

Tất cả những thanh âm bàn luận khe khẽ bên trong gian phòng họp nhỏ kia

nhất thời biết mất không còn một chút tung tích nào nữa. Một bầu không

khí im lặng trầm mặc khiến cho kẻ khác tim đập nhanh nhất thời bao trùm

toàn bộ gian phòng. Đám đại nhân vật ẩn nấp trong bóng tối, có can đảm

âm thầm ảnh hưởng đến vô số những tiến trình của Liên Bang này, chuyên

thực hiện rất nhiều những thủ đoạn thiết huyết mà ti tiện, tạo thành vô

số những âm mưu cơ cấu thủ đoạn này, lại bởi vì rất nhiều những nguyên

nhân khác nhau, mà đối với cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang tên Hứa

Nhạc kia cảm thấy vô cùng kiêng kỵ. Thế nhưng mà khi bọn họ phát hiện ra bên phía mình rốt cuộc bắt đầu khởi xướng công tác tiến công chỉ điểm

về phía Thượng Tá Hứa Nhạc, đúng là thất thời cũng không biết nói gì.

Cái bầu không khí trầm mặc đến mức quái dị như thế này khiến cho Phó Tổng

Thống Bái Luân cảm thấy có chút khó chịu. Cặp mày ông ta hơi chút nheo

lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn một lượt tất cả mọi người có mặt ở trong

này, lạnh lùng nói:

- Chúng ta đã có những bằng chứng chính xác

vô cùng đáng tin cậu, cũng có những nhân cứ chính xác trực tiếp nhất.

Nếu như Thượng Tá Hứa Nhạc thật sự là tội phạm truy nã của Liên Bang,

như vậy hắn nhất định phải tiếp nhận điều tra. Về chuyện này… cho dù là

Nguyên soái đại nhân cũng sẽ không thể có bất cứ ý kiến nào cả.

Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu lúc này đã chìm trong một mảnh tuyết trắng. Cái mặt hồ vốn dĩ lúc nào cũng trong vắt kia lúc này đã bị sự giá lạnh biến thành một mảnh băng tuyết. Thế nhưng lớp băng tuyết trên mặt hồ dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời vào giờ chính ngọ, khiến cho từng miếng băng mỏng kia chợt vỡ tan, vặn vẹo, khiến cho người khác nhìn thấy liền có cảm giác như có chút đục ngầu. Cảm giác này giống hệt như cục diện

của Đặc khu Thủ Đô bởi vì cái tin tức kia rất nhanh truyền ra liền biến

thành một mảnh cực độ hỗn loạn.

- Ngay sau khi Pháp quan Hà Anh ở trên Tòa án Tối cao đưa ra phán quyết cuối cùng, rất nhiều những thế

lực bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với đám Gia tộc kia khẳng định là

sẽ phi thường tức giận. Tuy rằng lần phán quyết này nhiều nhất cũng chỉ

có thể ảnh hưởng đến Công ty Cổ Chung mà thôi, cũng không có đề cập đến

phần lớn những ích lợi phía sau nữa. Nhưng mà bọn họ không ngờ lại có

thể động thủ nhanh đến như vậy. Nhất là lần này lại để cả Cục Điều Tra

Liên Bang ra mặt nữa. Điều này vẫn như cũ hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của rất nhiều người. Điều khiến kẻ khác không thể nào hiểu nổi chính

là… dựa theo sự phân tích của Phòng nghiên cứu Cơ Kim Hội, cái loại công tác điều tra này căn bản không có khả năng đối với Thượng Tá Hứa Nhạc

tạo thành bất cứ tổn hại nào cả, ngoại trừ việc khiến cho lão nhân gia

tại Phí Thành cùng với Tổng Thống tiên sinh trở nên phẫn nộ hơn một chút mà thôi…

Đại thư ký Trầm Cách im lặng đứng thẳng người cung kính phía sau một cái ghế dựa cao lớn. Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lớp

tuyết đọng bên trên lớp kính thủy tinh bảo hộ bên trên cái sân uống trà, chiếu rọi lên phần đầu cùng phần gáy của hắn ta, nhìn qua có chút loang lỗ, tạo thành chút cảm giác quái dị.

Thai phu nhân lúc này đang

ngồi trên chiếc ghế dựa cao cao kia, ánh mắt ôn nhu lặng lẽ, lẳng lặng

nhìn về phía phiến giang sơn đọng đầy tuyết trắng bên ngoài khu sân uống trà này.

Theo những thắng lợi liên tiếp của Quân đội Liên Bang

bên phía lãnh thổ Đế Quốc, Công ty Quặng mỏ Liên hợp Liên Bang của Thai

Gia có thể nói là sống lại một cách vô cùng mạnh mẽ. Vô số tài phú cùng

với những chế độ khống chế chính trị bằng tài nguyên quặng mỏ lại một

lần nữa rơi vào trong tay của cái gia tộc ngàn đời vô cùng cổ xưa đã gần như sắp sửa mất đi địa vị ban đầu của nó.

Cái thế cục tốt đẹp

trước mặt này, không hề nghi ngờ chính là sự hồi báo mạnh mẽ đối với quá trình dốc hết tâm trí để duy trì Chính phủ Liên Bang của vị phu nhân

trong thời gian hơn mười năm qua, mà cũng là một phần thưởng cực kỳ cao

đối với trí tuệ chính trị của bà ta. Nhưng mà không biết vì cái gì, tựa

hồ như vị phu nhân này căn bản cũng không thèm để ý chút nào đối với

những cái này, bên trong ánh mắt ngược lại còn có một tia sầu lo nhàn

nhạt không nói nên lời.

- Những tràng đấu tranh chính trị cao cấp nhất cùng với những cuộc ẩu đả trên đường phố ở giai tầng thấp kém nhất trong xã hội, kỳ thật về mặt bản chất mà nói cũng không có bất cứ sự

khác nhau nào cả. Những cừu hận lớn nhất của bọn họ chẳng qua cũng chỉ

là chặn đường tài lộ, cướp đoạt thê tử mà thôi.

Trên tay Thai phu nhân đang cầm lấy một tách trà hương sen nóng đến mức gần như phỏng

tay, cặp mày khẽ cau lại, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó, chậm rãi

nói:

- Hứa Nhạc mang trên mình quang huy của vị anh hùng chiến

đấu Liên Bang, hai chân đứng trên hai ngọn núi khổng lồ là lão nhân gia

cùng với Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, không hề có chút cố kỵ nào đánh xuống một cái, khiến cho đám người đang chăm chú phân chia khối bánh ngọt khổng

lồ Chung Gia kia không chút nào tự nhiên thoải mái được, giống như là

đem một cái khối xương gà nhét vào cổ họng bọn họ vậy… Cái này chính là

chặn đường tài lộ của bọn họ.

- Hắn ta cực kỳ quen thuộc với việc xúc động hành sự không thèm nhìn đến đại cuộc, tự nhiên cũng sẽ không

thèm để đến chuyện tổn hại đến ích lợi của bao nhiêu người cả. Giống như trong chuyện lần trước, khi hắn chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm vậy. Nếu như lúc đó Mạch Đức Lâm không phải là gián điệp của Đế Quốc, như vậy

thì bất luận là Tổng Thống tiên sinh hay là lão nhân gia cũng không cách nào có thể bảo trụ được hắn cả.

Thai phu nhân khẽ đưa tách trà lên, hớp nhẹ một hớp trà hương sen nóng bỏng, tiếp tục chậm rãi nói:

- Rất nhiều người vô cùng tức giận, liên hợp lại cố gắng phản công về

phía hắn cũng là chuyện có thể giải thích được… Chỉ là hiện tại ta có

chút không rõ là, bản thân Hứa Nhạc chính là một cái tảng đá vô cùng

trơn nhẵn, đám người kia cũng không có khả năng đối diện với cục diện

Liên Bang hiện tại mà quẳng lên trên cái tảng đá kia một đống rêu xanh

vu oan được. Dưới sự chú ý của Tổng Thống tiên sinh, sự chú ý của lão

nhân gia, sự chú ý của vô số dân chúng Liên Bang… Như vậy, Cục Điều Tra

Liên Bang nghĩ muốn điều tra cái gì đây? Có thể điều tra ra được cái gì

chứ?

Vẻ sầu lo bên trong ánh mắt của Thai phu nhân lộ ra càng

ngày càng nhiều hơn. Bà ta từ đầu cho đến giờ vẫn lạnh lùng bàng quan

xem những náo nhiệt xảy ra bên trong Liên Bang, cũng không có chính thức can thiệp vào. Ngay khi bà ta phát hiện ra cái phe phái cấp tiến kia có chút khó có thể khống chế được, bà ta thậm chí còn trực tiếp một phen

âm thầm thúc động Hứa Nhạc đi ra tiến hành chế ước bọn họ. Đó chính là

bởi vì bà ta tin tưởng rằng chính mình đang nắm trong tay cái nhược điểm duy nhất của Hứa Nhạc. Ngoại trừ lão nhân gia ra, ở trong Liên Bang này đại khái cũng chỉ có mỗi mình bà ta là có thể chế trụ cái gã tiểu tử

rất thích không nghe lời kia mà thôi.

Thế nhưng cục diện ngày hôm nay tựa hồ đã có chút quỷ dị rồi…

Trầm thư ký vẫn như cũ trầm mặc đứng ở phía sau cái ghế dựa của bà ta, lúc này đột nhiên nhẹ giọng nói:

- Khẳng định không phải là những sự vụ liên quan đến trong Quân đội. Như

vậy có thể nào là những chuyện tình đã xảy ra rất lâu trước kia hay

không?

Cặp mày tinh tế của Thai phu nhân nhất thời nhíu lại một

chút, mơ hồ như đoán ra được chút gì đó. Vấn đề là ở chỗ, thân phận chân chính của Hứa Nhạc, cũng chỉ có bà ta cùng với Quân Thần Lý Thất Phu

biết mà thôi. Đám người kia như thế nào có thể biết được cái bí mật này

cơ chứ?

- Muốn đem vị anh hùng Liên Bang đánh cho trở về nguyên hình là tội phạm truy nã của Liên Bang hay sao?

Bên trong những tia nắng mặt trời chiếu rọi trên băng tuyết nhất thời xuất

hiện thêm những bóng râm u ám, những luồng gió thổi quét trên bờ hồ cũng nhất thời trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.