Gian Khách

Quyển 3 - Chương 86: Hai người trên bãi cát

Ở trong Đại khu Tây Lâm, bị người của Chung Gia nắm được hành trình di chuyển, cũng không phải là chuyện khó khăn không thể tưởng tượng được. Nhưng mà ngay cả việc an bày cho Giản Thủy Nhi ngồi trong chiếc ô tô màu đen không chút bắt mắt kia, cũng chỉ có những người ở bên trong đoàn biểu diễn là biết được rõ ràng mà thôi. Ngay cả chuyện này cũng đều bị thuộc hạ của Chung Tử Kỳ điều tra ra được một cách rõ ràng như vậy, khẳng định là có nội gian bên trong.

Chỉ dùng thời gian không đển hai tiếng đồng hồ, Tiểu đội 7 liền điều tra ra được đối tượng khả nghi nhất trong chuyện này, chính là vị Phó Đạo diễn phụ trách kỹ thuật của đoàn người Buổi biểu diễn Thắng Lợi. Vị Phó Đạo diễn này tại trạm kiểm tra trung chuyển vũ trụ ở căn cứ quân sự Trường Phong, đã từng có tiếp xúc qua với người của Chung Gia, đã bị đối phương dùng một khoản tiền khá lớn, mua được rất nhiều thông tin chi tiết bên trong chuyến hành trình lần này.

Cũng không biết Bạch Ngọc Lan đã sử dụng thủ pháp tra tấn gì, vị Phó Đạo diễn này đã cực kỳ thê thảm, lập tức nôn ra món tiền thu nhập bất chính của mình, sau đó bị ném lên trên chiếc phi thuyền vũ trụ, ngay lập tức phải quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển. Khi quay trở lại tinh cầu S1, chờ đợi hắn chắc chắn chính là kết cuộc thân bại danh liệt không hề nghi ngờ.

Còn về những gã quân nhân sĩ quan bên trong căn cứ quân sự Trường Phong đã tiết lộ thông tin tuyệt mật của Bộ Quốc Phòng, bất luận là Hứa Nhạc hay các thành viên của Tiểu đội 7 cũng không có bất cứ biện pháp nào đối với đối phương, cho nên Bạch Ngọc Lan cũng chỉ có cách là hồi báo tin tức này lại cho Bộ Quốc Phòng mà thôi.

- Bên phía Bộ Nội Vụ khẳng định là sẽ ra tay xử lý, vấn đề là ở chỗ tiếng nói của Bộ Quốc Phòng từ trước đến nay ở Đại khu Tây Lâm cũng không được xem trọng cho lắm.

Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói.

Đám hán tử của Tiểu đội 7 dùng những thủ đoạn như thế nào, có thể khiến cho gã Phó Đạo diễn kia tiền tài và danh vọng toàn bộ tiêu tùng, Hứa Nhạc quả thật cũng không quan tâm. Vị Phó Đạo diễn kia mặc dù rất có tài năng, danh tiếng, thế nhưng một khi đã làm ra sự tình sai lầm, như vậy khẳng định sẽ phải trả một cái giá tương đương. Hắn chỉ thầm nghĩ trong lòng, hôm nay nhìn thấy thái độ của đám người Chung Gia kia, liền mơ hồ hiểu được, vì cái gì mà Chính phủ Liên Bang từ trước đến giờ vẫn luôn tìm mọi cách để chèn ép Chung Gia Tây Lâm như vậy.

Đóng tại tiền tuyến xa xôi, quyền lực của Đại gia tộc Chung Gia tại đây đối với Chính phủ Liên Bang mà nói, quả thật có vẻ như đã quá mức áp đảo rồi.

- Ba ngày sau sẽ xuất phát đến tinh cầu 5460. Hiển nhiên ở đó Quân đội Liên Bang sẽ phụ trách việc bảo vệ cho Buổi biểu diễn, thế nhưng mọi người nhất định không được lơi lỏng nhiệm vụ. Cái địa phương đó chính thức là chiến trường tiền tuyến. Nghe nói bên phía Bắc bán cầu, cách một dãy núi, hơn bảy vạn Quân viễn chinh của Đế Quốc đang ẩn núp bên đó!

Tâm tình Hứa Nhạc cũng có chút trầm trọng. Hắn đem cái khăn mặt ẩm ướt thoáng lau nhẹ trên mặt mình, sau đó đặt xuống bên cạnh, quay sang nói với Bạch Ngọc Lan:

- Nhất định không được để Giản Thủy Nhi tiểu thư bị nửa điểm tổn thương nào cả!

Bạch Ngọc Lan quả thật cũng không biết thân thế bí ẩn của Giản Thủy Nhi, thế nhưng lại cảm thấy được một tia trầm trọng cùng với nghiêm túc bên trong lời nói của Hứa Nhạc. Sau khi thoáng gật đầu một cái, hắn nhẹ giọng nói:

- Vị tổng giám đốc của Đại khách sạn Kim Tinh này, cũng là Thiếu Tướng Kiều Đạt, Chủ nhiệm thường trú của Bộ Quốc Phòng tại Tây Lâm. Ông ta muốn gặp cậu.

Hứa Nhạc thoáng rùng mình một cái, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan, sau đó khẽ gật nhẹ đầu.

Lý Cuồng Nhân lúc trước ở trong buổi tiệc rượu đã náo loạn một trận như thế, mọi người ở Tây Lâm khẳng định cũng đã biết rõ ràng lai lịch của mình. Vị Chủ nhiệm thường trú của Bộ Quốc Phòng đóng tại Tây Lâm, tự nhiên cũng sẽ cần hướng hắn giải thích một chút về những sự tình đã phát sinh. Bất luận là cái tin đồn kia có phải là sự thật hay không, thì bên trong nội bộ Quân đội Liên Bang cũng rất rõ ràng, Hứa Nhạc chính là nhân vật mà đích thân vị Quân Thần đại nhân tiến cử.

- Tôi không có thói quen đi xử lý những loại sự tình như thế này. Hiện tại thân phận của tôi chỉ là một cận vệ mà thôi!

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Không quan tâm đến những chuyện bên phía Lạc Nhật Châu này nữa. Chúng ta cũng sẽ không thường xuyên lăn lộn tại Tây Lâm này. Anh cùng với Lan Hiểu Long cứ việc một phen tiến hành theo những kế hoạch lúc trước, quản lý chặt chẽ phương diện khống chế Buổi biểu diễn lần này. Cái kế hoạch ban đầu… theo tôi thấy chắc cũng cần phải thay đổi lại rồi. Tôi cuối cùng xem ra, buổi biểu diễn âm nhạc lần này, cũng không phải đơn giản như vậy đâu.

Bạch Ngọc Lan nhanh chóng nhận lệnh rời đi.

Hứa Nhạc chỉ đơn giản tiến hành thu thập một chút những vật dụng cá nhân quan trọng, sau đó còn cẩn thận cự tuyệt lời mời đến nhà dùng bữa tối của một vị Tướng quân nào đó của Quân khu IV. Hắn chợt nghĩ đến, hiện tại bản thân mình không ngờ cũng đã biến thành một nhân vật tâm phúc trong mắt của rất nhiều người, là người mà vô số các tướng lĩnh cùng với các nhân vật cao cấp trong Quân đội cố ý lung lạc hoặc là lôi kéo… Tâm tình của hắn không khỏi trở nên có chút quái dị.

Trong lúc Hứa Nhạc đang định tiếp tục ở trong phòng suy ngẫm, tận lực tiêu hóa một chút sự kinh ngạc của mình đối với thân thế thật sự của Giản Thủy Nhi, bên trong máy bộ đàm liên lạc chợt vang lên thanh âm báo cáo. Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia chợt đột nhiên nảy ra ý định muốn đi tắm biển…

Hứa Nhạc thoáng chút giật mình, liếc mắt nhìn ra ánh sáng mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ. Sau đó hắn thay một bộ quần áo nhẹ mùa hè màu đen, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Bất luận lúc này tâm tình của hắn có như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải đi theo bên cạnh của Giản Thủy Nhi, bảo hộ tốt sự an toàn của nàng.

Trong căn phòng bệnh tại Bệnh viện Trung Ương Quân khu I lúc trước, dưới ánh mặt trời chiều tà, hắn đã từng tự nói với mình, bản thân mình đã thiếu Giản Thủy Nhi một tính mạng, cho nên hắn nguyện ý mang theo Tiểu đội 7, vượt qua cả dãy ngân hà xa xôi, đi đến Tây Lâm, bảo hộ cho sự an toàn của nàng.

Mà bắt đầu từ thời khắc này trở đi, hắn cũng sẽ không hề nghĩ đến cái vấn đề bản thân mình thiếu đối phương một mạng nữa, mà là hắn sẽ đem hết toàn bộ những sức lực và tinh thần của mình, đảm bảo cho vị thiếu nữ tóc tím xinh đẹp kia không hề có bất cứ một tia thương tổn nào cả.

Bởi vì nàng ta chính là cốt nhục duy nhất của đại thúc.

o0o

Đứng ở trên cái hàng lang vô cùng im lặng, giẫm lên trên tấm thảm lót cực kỳ mềm mại, thông qua ánh sáng của dàn đèn treo tường vô cùng thanh lệ của khách sạn, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa gỗ màu sẫm, vẫn còn không ngừng toát ra mùi thơm nhàn nhạt ở trước mặt, cặp mắt hí của Hứa Nhạc càng thêm nheo chặt lại. Lúc này trong lòng hắn đang không ngừng suy nghĩ, bản thân mình nên gõ cửa bước vào, bắt chước một màn trong vở kịch trùng phùng của nhà kịch gia Tạp Lặc trước đây, lao nhanh vào, ôm chặt vị thiếu nữ trong phòng, sau đó khóc rống lên, diễn lại một màn nhận lại người thân… Hay là hắn nên làm bộ cái gì cũng không biết, chờ xem vị lão đầu tử kia đến tột cùng là muốn chơi đùa trò chơi gì với hai người bọn họ?

Trước khi Hứa Nhạc quyết định xong hắn nên làm cái gì, thì cánh cửa phòng đã tự động mở ra. Giản Thủy Nhi, trên người khác một bộ áo khoác khách sạn màu trắng đục thật lớn, khoác tay Chị Đồng từ trong phòng đi ra. Khi cô nàng nhìn thấy Hứa Nhạc đứng ở nơi đó, liền nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, nói:

- Thật là làm phiền anh quá!

Cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang lúc này trên đầu đội một cái mũ bó sát màu sẫm trên đầu, đem mái tóc màu tím biếc đặc trưng của mình hoàn toàn giấu bên dưới cái mũ. Cặp kính râm khá lớn đeo trên mặt, đem hai phần ba khuôn mặt của cô nàng hoàn toàn che lại, chỉ lộ ra cái chóp mũi thẳng đứng cùng với cặp môi hồng nhuận xinh đẹp động lòng người. Đôi chân trần trắng muốt của cô nàng lộ ra bên ngoài cái áo khoảng trắng đục, giống hệt như là hai đóa hoa trắng muốt vừa mới nhú khỏi nụ mầm, mềm mại đáng yêu.

Hứa Nhạc so với Giản Thủy Nhi còn cao hơn đến một cái đầu, tự nhiên là phải cúi đầu nhìn xuống. Hắn liền thông qua cặp kính râm trên mắt, nhìn thấy một mảng da trắng muốt lộ ra bên ngoài cái cổ áo của cái áo khoác trắng rộng thùng thình. Cố gắng trấn định lại một tia cuồng loạn dâng lên trong lòng mình, hắn nhẹ giọng trả lời:

- Tôi không sợ phiền toái!

o0o

Khu tinh cầu hành chính lớn nhất của Đại khu Tây Lâm này, bình thường được mọi người gọi là Tinh cầu Tây Lâm. Khỏa tinh cầu này đã được khai phá trễ hơn so với ba tinh cầu của Thủ Đô Tinh Quyển đến mấy vạn năm. Ngay từ những ngày đầu tiên bắt đầu khai thác, nhân loại đã bắt đầu sử dụng nguồn năng lượng sinh học ở nơi này. Mọi người chiết xuất ra những luồng năng lượng sinh học từ bên trong nguồn nước biển, hiệu suất năng lượng thậm chí còn cao hơn nguồn năng lượng địa nhiệt rất nhiều. Hơn nữa còn cộng thêm hệ thống cung cấp năng lượng chạy bằng sức gió bố trí trên cao nguyên ở khu vực Bắc bộ, đã hoàn toàn có thể thỏa mãn được nhu cầu năng lượng sử dụng cho toàn bộ khỏa Tinh cầu Tây Lâm này rồi.

Không có trải qua quá trình gây ô nhiễm môi trường trong quá trình khai thác sử dụng tài nguyên ban đầu, lại không giống như những tinh cầu tại Đại khu Đông Lâm, bị nhân loại điên cuồng khai thác những quặng mỏ tinh khoáng, khiến cho hoàn cảnh môi trường phải trả giá vô cùng nặng nề, cho nên Tinh cầu Tây Lâm có được phong cảnh trời xanh mây trắng, biển cả xanh biếc, nổi danh khắp toàn bộ Liên Bang. Hơn nữa địa điểm tại Lạc Nhật Châu này, bên cạnh bờ biển trắng, chính là địa điểm mà phong cảnh trời xanh mây biếc, xinh đẹp nhất cả Tinh cầu Tây Lâm, là địa phương du lịch được lựa chọn hàng đầu của tất cả những người yêu thích thiên nhiên.

Đại khách sạn Kim Tinh chính là sản nghiệp trực thuộc của Quân đội Liên Bang, không cần hỏi cũng biết, chính là chiếm địa điểm xinh đẹp nhất trong dọc theo suốt bờ biển dài của Lạc Nhật Châu. Hơn nữa địa điểm thiết kế đặc biệt cách biệt với những địa điểm còn lại, cung cấp dịch vụ hưởng thụ tốt nhất cho những khách quan tôn kính của Đại khách sạn.

Nguyên bản vốn là chỉ có những quân nhân sĩ quan có cấp bậc Thiếu Tướng trở lên, mới có khả năng hưởng thụ được những đãi ngộ độc chiếm toàn bộ bờ cát trắng muốt cùng với phần biển rộng lớn xinh đẹp, mà những khách quan bình thường của Đại khách sạn cũng không thể nào được hưởng thụ. Nhưng mà lực hấp dẫn của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này ở bên trong Liên Bang lại lớn đến mức phi thường, hơn nữa lần này lại là đích thân đi đến tiền tuyến Tây Lâm, biểu diễn cho các quân nhân sĩ quan đang nhậm chức ở đây, đãi ngộ tự nhiên cũng sẽ không giống như bình thường.

Hơn nữa lại bởi vì một trường phong ba xảy ra trong buổi tiệc rượu lần trước, đám quân nhân sĩ quan thường trú của Bộ Quốc Phòng tại Tây Lâm từ trên xuống dưới, ai mà chẳng biết rõ ràng vị Chủ quản An toàn của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này là nhân vật như thế nào, tự nhiên là cánh cửa đặc quyền kia cũng rộng mở đối với hắn. Sau khi hai người bọn họ bước vào trong đó, trên toàn bộ bờ cát của cái vịnh u nhã kia, hoàn toàn được giới nghiêm lại, nghiêm cấm bất luận kẻ nào đi vào.

Những luồng nước biển sâu cạn không đồng nhất, tạo thành những luồng sóng màu lam nhạt, làm dịu ánh mắt của mọi người. Trên bầu trời có những cánh chim hải âu màu trắng muốt không ngừng chao lượn, còn những áng mây nhàn nhạt trên bầu trời thì giống như phản chiếu xuống mặt biển, hình thành những đóa hoa trắng sinh động.

Giản Thủy Nhi cũng không có giống như những cảnh mỹ nhân giỡn sóng trong các bộ phim điện ảnh vậy, mang theo tiếng cười thanh trong lãnh lót như chuông bạc, ném đi cái áo khoác màu trắng muốt cho nó tung bay theo gió, trong tiếng cười thanh trong chạy dọc theo bờ cát trắng. Cô nàng chỉ là im lặng ngồi bệch trên bãi cát trắng, ngắm nhìn phong cảnh u tĩnh của bờ biển, cảm nhận thấy gió biển có chút lành lạnh, nên rất nhanh ôm chặt hai tay lại, mang theo một tia hứng thú nhàn nhạt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngước lên bầu trời trong xanh.

Chị Đồng thì đứng dựa vào một cây cọ rất lớn cách đó không xa, ngắm nhìn về phía cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang ngoài bãi biển. Còn Hứa Nhạc thì lại đang đứng dưới bóng râm của một cây dù che nắng gần đó. Hắn lúc này đang đeo cặp kính râm, mặc một bộ quần áo trang phục mùa hè màu đen, vẻ mặt không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm về phía trước, bởi vì cảnh biển này mà trong lòng hắn chợt nhớ về buổi nói chuyện phiếm bên bờ biển cùng với Thai Chi Nguyên lúc trước.

- Không phải cứ hễ đeo kính râm, vẻ mặt không chút biểu tình, đứng như một pho tượng liền có thể biến thành một vị cận vệ đâu.

Giản Thủy Nhi thoáng quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn, nhịn không được bật ra tiếng cười ha ha.

- Tôi cũng đã đeo kính râm, nhưng tôi cũng không cho rằng bản thân mình là một cận vệ!

Hai má của Hứa Nhạc thoáng có chút nóng lên, cũng không phải là do bị cô thiếu nữ này trêu chọc bộ dáng của mình, mà là hắn không ngờ đến là tiếng cười của Giản Thủy Nhi này lại có thể thanh thúy, sang sảng đến như vậy, hoàn toàn không có chút xíu nào rụt rè e thẹn của một vị đại minh tinh bình thường.

- Huống chi bộ quần áo trang phục mùa hè màu đen mà anh đang mặc trên người, chính là bộ sưu tập mới nhất của nhà tạo mẫu Kỷ Phạm Hy. Chính xác mà nói, là bộ thiết kế mà nhà thiết kế thời trang dang tiếng đó vừa mới tung ra hồi đầu năm. Một bộ quần áo này, đáng giá tổng cộng bao nhiêu tiền cơ chứ?

Giản Thủy Nhi mỉm cười tủm tỉm nhìn hắn:

- Cho dù là Chủ quản Cận vệ cao cấp nhất trong toàn bộ Liên Bang này đi nữa, cũng không có khả năng mặc nổi được một quần áo đắt tiền đến như vậy. Cho nên, bất luận là anh có cố gắng che dấu đến thế nào đi chăng nữa, thì cặp mắt ti hí, bộ quần áo cực kỳ đắt tiền, cùng với hình dáng và nụ cười ngây ngô đó, đều đã bán đứng thân phận thật sự của anh rồi!

Tuyệt đại đa số những quần áo hiện tại của Hứa Nhạc, phần lớn đều là do Thai Chi Nguyên cùng với Lợi Hiếu Thông cảm thấy thương cảm cho sự không hiểu thế sự của hắn, nhìn hắn cảm thấy đáng thương mà mua hẳn cho nguyên cả một tủ quần áo đặt trong căn nhà trọ cho hắn. Còn những trang phục quân dụng thì đều là do Bạch Ngọc Lan đặc biệt chuẩn bị cho. Hắn từ trước đến giờ căn bản cũng không hề để ý đến chuyện ăn mặc hoặc là những loại chất liệu vải vóc này nọ, tự nhiên cũng là không rõ ràng lắm một bộ trang phục mùa hè màu đen nhìn qua vô cùng bình thường như thế này, không ngờ lại có thể sang quý đến mức có thể làm bại lộ thân phận của mình như vậy.

- Tôi nghe nói hình như cô cũng không thật sự quá mức hiểu rõ ràng những thứ gọi là thời trang này mà.

Hứa Nhạc mỉm cười nói.

- Tên thật của tôi là Giản Tiểu Mộc!

Hoàn toàn không có một chút dự triệu nào, Giản Thủy Nhi đột nhiên gỡ xuống cái áo khoác rộng thùng thình trên người, gió biển nhẹ nhàng thổi quét qua khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, thổi nhanh lên làn da mềm mại cùng với hai gò má hồng hồng. Cô nàng quay lại nhìn Hứa Nhạc, mỉm cười, nói:

- Những gì tôi nói đêm hôm đó, hoàn toàn không có lời nào là sai cả. Cha mẹ của tôi quả thật là đã mất rất sớm, tôi thậm chí ngay cả mặt mũi bọn họ cũng còn không biết nữa. Tiểu Mộc hợp lại chính là chữ Lý. Tôi chính là do lão đầu tử kia kiếm giản hồi quay về Lý Gia, cho nên cuối cùng mới lấy tên Giản Tiểu Mộc.

Giản Thủy Nhi mỉm cười, lại nói thêm một câu nữa:

- Lão đầu tử, chính là vị lão nhân gia kia ở trong lời nói của các người.

Hứa Nhạc nhất thời trầm mặc, quay mặt nhìn về phía bờ cát trắng cùng với bầu trời xanh thăm thẳm phản chiếu trên mặt biển u nhã.

Giản Thủy Nhi khẽ nheo mắt một chút, cũng không biết lúc này trong lòng Hứa Nhạc đang suy nghĩ về chuyện gì, thoáng nhẹ giọng nói:

- Hy vọng tôi nói lại những chuyện xưa như thế này, cũng không khiến cho anh quá mức giật mình.

Hứa Nhạc chậm rãi gỡ xuống cặp kính râm trên mặt, mỉm cười liếc nhìn về phía cô thiếu nữ đang ngồi bệch trên bờ cát trắng, mơ hồ hiểu được vì nguyên nhân gì mà trong những lần gặp gỡ hiếm hoi giữa mình và cô gái này, bản thân mình ngoại trừ việc sung sướng khi nhìn thấy được cô gái thần tượng trong mộng, trong lòng lại có thêm một loại cảm giác thân thiết giống như là nhìn thấy được người nhà vậy. Đó là bởi vì trong người cô thiếu nữ này có chảy xuôi huyết mạch của đại thúc.

- Tôi cũng muốn kể cho cô nghe một vài chuyện xưa, hy vọng cô cũng không cảm thấy quá mức giật mình.

- Là chuyện xưa gì?

Giản Thủy Nhi thoáng tò mò hỏi.

- Là những chuyện xưa về cha ruột của cô!

Giản Thủy Nhi dần dần trừng to cặp mắt, cặp lông mi thật dài dưới sự thổi quét của gió biển, không ngừng nhẹ nhàng chớp động.

- Cha ruột của cô chính là sư phụ của tôi. Từ nhỏ tôi đã cùng ông ta sống chung ở Đại khu Đông Lâm.

Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện trong quá khứ thật lâu. Cái ký ức về khỏa tinh cầu bị lãng quên, cái cửa hàng sửa chữa đồ điện tử đơn sơ, những căn hầm mỏ tràn đầy những con mèo hoang, những con trâu đực cuồng nộ, cùng với vị đại thúc, phía sau mông đeo đầy những công cụ sửa chữa điện tử, kêu leng keng như chiếc chuông gió.