Gian Khách

Quyển 3 - Chương 65: Anh bạn họ gì? (Hạ) (1)

Ai có nhiều súng hơn, thì thanh âm của kẻ đó sẽ lớn hơn. Ở trong cái thế giới vũ trụ bao la này, bao gồm cả xã Liên Bang ở trong đó, cùng với vô số tràng phong ba tranh đấu, cái quy tắc này vẫn luôn luôn được chấp hành một cách lãnh khốc vô cùng.

- Lâm Đấu Hải, ta có thể cam đoan với cậu một chuyện, sự an nguy của cô bé con này, tuyệt đối còn quan trọng hơn mặt mũi của Lâm Gia nhà cậu cùng với đám chân đất sơn dã Thanh Long Sơn này rất nhiều đó.

Người nói ra lời nói này cũng không phải là Hứa Nhạc. Tuy rằng ở toàn bộ đại sảnh này, hắn là người duy nhất biết được thân phận chân thật của cô bé con Chung Yên Hoa này.

Kẻ nói ra những lời này chính là một gã mập mạp. Là một gã mập mạp từ trong rừng chầm chậm đi ra, mỉm cười tủm tỉm giống hệt như một gã hề đang biểu diễn trên sân khấu. Thế nhưng mà trong cặp mắt nung núc mỡ của hắn lại phảng phất lóng lánh hào quang hung lệ dữ tợn giống như một đầu mãnh hổ khủng khiếp.

Điền mập mạp.

Điền mập mạp, gã cường giả bí ẩn nhất của Quân khu Tây Lâm, lúc này lại tự nhiên tự tại từ trong rừng đi ra. Nhìn qua giống hệt như là hắn từ đầu đến giờ ngay cả một khắc cũng chưa từng rời khỏi tiểu công chúa của Chung Gia vậy.

Cùng với sự xuất hiện cúa hắn, hơn hai mươi mấy gã quân nhân đặc chủng của Tây Lâm, giống hệt như là những bóng u linh cũng từ trong khu rừng, phía sau hòn non bộ, dưới những chậu hoa lớn, giơ lên những nòng súng Tạp Yến tối om mà lạnh như băng, đem đám nhân viên an toàn của Lâm Gia cùng các chiến sĩ đặc chủng của Thanh Long Sơn hoàn toàn bao vây vào trong.

0O0

Đại khu Tây Lâm ở xa xôi bên ngoài tinh hệ, tuy rằng khoảng cách giữa Đại khu Tây Lâm và Thủ Đô Tinh Quyển cũng không xa hơn so với khoảng cách giữa Đại khu Đông Lâm với Thủ Đô Tinh Quyển, thế nhưng bởi vì có sự tồn tại của lão đầu hổ kia của Chung Gia ngàn năm kia, cho nên mãi mãi vẫn có một vẻ cách xa với Chính phủ Liên Bang, mơ hồ có một sự kháng cự ngầm nào đó. Quang Huy của Đệ Nhất Hiến Chương trải rộng khắp nơi trong vũ trụ, có thể cam đoan cả Liên Bang vĩnh viễn nằm trong một chỉnh thể đoàn kết, thế nhưng lại không có cách nào có thể lau sạch đi được sự phỏng đoán được hiểm ác của người đời, khiến cho Chính phủ Liên Bang đối với người Tây Lâm âm thầm có một loại cảm giác phòng ngừa cùng với nghi kỵ.

Giữa Thủ Đô Tinh Quyển cùng với Đại khu Tây Lâm cũng có những tình hữu nghị, những kỷ niệm ân oán này nọ. Thế nhưng mà cái truyền thống lịch sử này cũng đã lâu đời lắm rồi, lâu đến mức cũng không khiến cho ai có thể hoàn toàn yên tâm được. Tuy rằng nói là vị lão hổ Tây Lâm kia nói thế nào cũng không có khả năng sẽ phản bội Liên Bang được, chính diện đối kháng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương... Nhưng mà Chính phủ Liên Bang vẫn đối với cái địa phương giống như là một Vương quốc riêng kia, một cái ‘Đầu lĩnh Quân phiệt’ gần như không có thể chế quản lý - đây chính là một lời bình nói lén mà mấy năm trước Tổng Thống Tịch Cách đã nói - cảm thấy vô cùng đâu đầu khó xử cùng với phẫn nộ.

Đây chính là một truyền thống lịch sử. Chính phủ Liên Bang đã luôn luôn duy trì một cái truyền thống lịch sử có thể nói là không hề tốt đẹp chút nào này: Cũng giống như trong thời đại Hoàng triều từ thời cổ viễn xa xưa truyền lại kia, người thừa kế Chung Gia Tây Lâm, từ nhỏ bắt buộc phải lớn lên tại Thủ Đô Tinh Quyển.

Đám người lĩnh tụ của Chính phủ đã sử dụng một lý do vô cùng xinh đẹp, tử tế để giải thích cho cái truyền thống lịch sử này. Sự an bày này chính là để cho người thừa kế của Chung Gia Tây Lâm từ nhỏ đã có thể nhận được sự giáo dục của Liên Bang, bồi dưỡng ra một thứ tinh thần khí chất có thể quen thuộc với Thủ Đô Tinh Quyển. Đám người chính trị gia có thể dùng sự giải thích đạo đức này, để tự an ủi rằng, sự đào tạo ôn hòa này sẽ lặng lẽ thấm sâu vào trong lòng người thừa kế Chung Gia, thế nhưng nếu nhìn lại về mặt bản chất mà nói, ai cũng có thể hiểu rõ ràng, sự an bày này cũng chỉ là mong muốn giữ chân một người nào đó của Chung Gia Tây Lâm ở lại Thủ Đô Tinh Quyển mà thôi.

Ở trong một thời đại vũ trụ Hiến Chương dân chủ như thế này, Chính phủ Liên Bang lại vẫn như cũ áp dụng một loại thủ đoạn phong kiến không chút thú vị như thế, cũng không thể không nói là một sự bi ai âm trầm. Cho nên vì vấn đề này, bên phía Văn phòng Tổng Thống cũng không hề để lại bất cứ bản ghi chép cụ thể nào cả, trong hồ sơ lưu trữ thảo luận của Nghị Viện cũng không có bất cứ văn bản nào. Cũng chỉ có hệ thống truyền thông cùng với trên các diễn đàn của inte mới có những tin đồn truyền tải mà thôi. Mọi người chính là dựa vào truyền thống lịch sử, tôn trọng, hơn nữa khó khăn mà chấp nhận một sự thật rằng, cần phải đem một cô con gái nhỏ bé phải tha hương, xa cách khỏi vòng tay của cha ruột nó.

Ba năm trước đây, Hứa Nhạc trong cuộc trốn chạy khỏi Đại khu Đông Lâm, trên Cổ Chung Hào đã vô tình dắt theo Tiểu Dưa Hấu trốn chạy, đúng là vào lúc tiến hành sự kiện đưa con tin quan trọng nhất trong xã hội hiện tại Liên Bang ở thế hệ này của Chung Gia Tây Lâm. Chung Gia Tây Lâm đối mặt với ý chí của cả Liên Bang, đối với cái truyền thống lịch sử truyền thừa từ thời đại viễn cổ này, cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận mà thôi.

Chung Yên Hoa, tiểu công chúa của Chung Gia Tây Lâm, ở tại Thủ Đô Tinh Quyển đóng vai trò là một con tin hạt nhân không ai biết đến. Đương nhiên, cuộc sống của nàng tuyệt đối không có bất cứ phiền toái nào cả, hơn nữa lại còn được hưởng thụ một cuộc sống mà những người bạn cùng lứa tuổi không thể nào hưởng thụ được. Hơn nữa sự an toàn của cô bé cũng phải được đảm bảo tuyệt đối nhất, đồng thời cũng nhận được sự tôn kính nhất. Chính phủ Liên Bang bởi vì muốn trấn an vị lão đầu hổ kia của Chung Gia Tây Lâm, cho nên bên phía Văn phòng Tổng Thống cùng với Nghị Viện còn đặc biệt thông qua một điều lệ đặc biệt được ẩn giấu tuyệt mật trong Liên Bang.

Nội dung quan trọng nhất trong điều lệ đặc biệt đó chính là, trong tình huống Chính phủ Liên Bang quản chế nghiêm khắc đến mức cực đoan về phương diện súng ống, thế nhưng Chính phủ Liên Bang lại vẫn như cũ cho phép Quân khu Tây Lâm đặc biệt phát đến một đơn vị bộ đội chiến đấu đặc chủng, hợp pháp mang theo những súng ống hỏa lực cao, đảm đương trách nhiệm phụ trách an toàn của vị tiểu công chúa này.

Giờ phút này, đám quân nhân vũ trang những khẩu súng Tạp Yến hỏa lực cao từ trong khu rừng của trang viên Mộc Cốc đột ngột chạy ra, chính là một phân đội trong chi bộ đội bảo hộ an toàn này. Mà vị Điền mập mạp trên mặt mang theo thần tình cùng với nụ cười âm lãnh, và ba phần cuồng vọng kia, chính là vị thượng cấp cao nhất luôn đứng ở phía sau màn của đơn vị bộ đội phụ trách an toàn ở Tinh Quyển Thủ Đô này. Đối với bọn họ mà nói, sự an nguy của Chung Yên Hoa, tuyệt đối là vấn đề quan trọng nhất. Bất luận là ai có ý đồ muốn xâm phạm đến cô bé, cũng là chuyện tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Chương 065: Anh bạn họ gì? (Hạ) (2)

Chính phủ Liên Bang cũng cấp cho phái đoàn đại biểu đến từ Thanh Long Sơn một đãi ngộ cực kỳ cao, cho phép các chiến sĩ bảo hộ đặc biệt của Phiến Quân Thanh Long Sơn được mang theo súng ống khi đi ra ngoài. Nhưng mà đối diện với loại súng Tạp Yến hỏa lực cực cao của đơn vị bộ đội an toàn theo điều khoản bí mật cấp cho Chung Gia Tây Lâm này, hỏa lực của đám người bọn họ mang theo nhất thời có vẻ hơi keo kiệt một chút.

Đám chiến sĩ đến từ Phiến Quân Thanh Long Sơn khẩn trương đem đám người của Nam Minh Tú bao vây bảo vệ lại ở chính giữa, những khẩu súng lục bình thường của bọn họ khẽ nâng lên một chút. Đối diện với đám phần tử võ trang không hề báo trước lại đột ngột xuất hiện như thế này, bọn họ thân là những quân nhân chuyên nghiệp, chính là vẫn luôn duy trì tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng phản kháng... Thế nhưng lúc này lại đang nằm trong hoàn cảnh địch mạnh ta yếu, khiến cho hoàn cảnh càng tiến vào trong tình thế khẩn trương hơn rất nhiều.

Lâm Đấu Hải vẻ mặt âm trầm nhìn về phía đám người kia. Hắn nhìn chằm chằm về phía đám quân nhân đột nhiên lại xâm nhập vào trong khu vực sản nghiệp nhà mình, bởi vì quá mức phẫn nộ mà có chút đã mất đi lý trí. Thế nhưng hắn lại không thể nào nhìn ra được thân phận của đám quân nhân này là ai... Đúng lúc hắn đang chuẩn bị bộc phát phẫn nộ, đột nhiên cánh tay áo của hắn lại bị một người nào đó nhẹ nhàng kéo lại.

Nắm kéo ống tay áo là một loại động tác vô cùng bí ẩn, cẩn cẩn thận thận, cho nên loại động tác này có vẻ hơi có một chút khí chất của nữ nhi. Nhưng mà lúc này kẻ nắm kéo ống tay áo của Lâm Đấu Hải lại là một gã nam nhân, hơn nữa lại còn là một vị nam nhân có chút lớn tuổi nữa. Ông ta chính là Khổng Vũ, chính là vị bảo vệ cận thân của lão thái gia của Lâm Gia đặc biệt phái theo bảo vệ Lâm Đấu Hải.

Một nhân vật cường hãn như vậy lại làm ra một động tác giống như nữ nhân như thế, tự dưng là có thâm ý gì đó. Lâm Đấu Hải mặc dù từ trước đến nay cũng đều nhìn vị cao thủ cận chiến lùn mà cường tráng này trở thành vị lão bộc của mình, thế nhưng vẫn hiểu rất rõ ràng ánh mắt của Khổng Vũ. Hắn theo bản năng trong lòng một mảnh lạnh ngắt, vội vàng ngậm miệng lại.

Ngay từ sau khi sự tình phát sinh, Khổng Vũ mãi vẫn cứ trầm mặc đứng ở phía sau lưng của Lâm Đấu Hải, trầm mặc mà yên lặng sắm vai một vị bảo tiêu cận thân bình thường của Lâm Gia. Ông ta năm nay đã gần năm mươi tuổi, sớm đã qua rồi độ tuổi bốc đồng thích đấm đá của tuổi thanh niên. Nhất là khi hắn nhìn thấy Hứa Nhạc cùng với gã nam nhân thanh tú họ Bạch kia, trong lòng Khổng Vũ nhất thời không kềm được, liền liên tưởng lại đến cái đêm hôm đó trong tiết Lưu Hỏa tháng bảy, cùng với cái vết rách trên đùi mình cùng với phần xương đùi gãy đôi.

Vào đêm hôm đó tại Cảng Đô, Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan liên thủ, chỉ dùng có duy nhất một chiêu, liền đánh cho hắn ngã ngửa xuống mặt đất. Ông ta lúc ấy thê lương hô lên, Hứa Nhạc phải là họ Lý mới đúng. Hôm nay thời gian đã hơn một năm nhanh chóng trôi qua, Phí Thành Lý Gia đứng ở sau lưng của Hứa Nhạc, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì điều đó cũng đã chứng minh cho sự phán đoán của ông ta. Ông ta cần phải vô cùng cẩn cẩn thận thận, thậm chí còn có chút sợ hãi nữa...

Cho đến khi Điền mập mạp an nhiên tự tại xuất hiện, lặng lẽ không một tiếng động, không một chút dấu hiệu lại chợt từ trong mảnh rừng thu bên cạnh đi ra, trong lòng Khổng Vũ đột nhiên phát sinh nguy cơ mãnh liệt, thế nhưng lại vượt qua sự cảnh giác đối với Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan, cho nên không một chút do dự vội vàng chạy lên nắm ống tay áo của Lâm Đấu Hải kéo lại, ngăn cản hắn nổi nóng.

- Anh bạn họ gì?

Khổng Vũ giương mắt nhìn về phía khuôn mặt mập mạp hơi có chút quen mắt của kẻ vừa mới xuất hiện, dùng thanh âm khàn khàn hỏi:

- Chúng ta có phải là đã từng gặp qua rồi không?

- Khổng Vũ?

Điền mập mạp nheo mắt lại, chầm chậm đi về phía đám người Lâm Đấu Hải, căn bản là không hề để ý đến mớ nòng súng của đám chiến sĩ doanh đặc chủng của Phiến Quân Thanh Long Sơn đang chỉa thẳng vào mình, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng về phía hắn. Hắn nhìn về phía Khổng Vũ, mỉm cười nói:

- Đã rời khỏi Tu Thân Quán suốt hai mươi năm rồi, không ngờ là vẫn còn có thể gặp lại người quen cũ năm xưa.

Trong thân thể cường tráng mà lùn xủn của Khổng Vũ đột nhiên truyền đến một tia lãnh ý mãnh liệt. Từ trong câu trả lời của Điền mập mạp, ông ta rất tự nhiên đã nhớ đến năm xưa ở trong Tu Thân Quán của Phí Thành đã từng quen biết với một gã học viên. Chính là cái gã học viên mà lúc đầu mọi người đều cho rằng là vô dụng, vô hại, về sau mới phát hiện ra hắn lại chính là gã học viên đại họa nhất của Tu Thân Quán thời đó.

Một khi đã xác nhận ra được thân phận của tên mập mạp này cùng với mấy gã quân nhân đột nhiên xuất hiện kia, Khổng Vũ cũng không nói thêm lời nào nữa, mạnh mẽ lưu loát nói:

- Các người cứ việc tra xét đi.

Sắc mặt của Lâm Đấu Hải nháy mắt biến đổi, chuẩn bị cất tiếng răn dạy Khổng Vũ mấy câu gì đó, lại phát giác ra được trên cổ tay của mình chợt truyền đến một đạo cảm giác nóng bỏng. Khuôn mặt của Khổng Vũ lạnh lùng như một tờ giấy, mạnh mẽ đem vị thiếu gia ngu xuẩn của mình kéo nhanh sang một bên, tránh ngăn khỏi đường đi của Điền mập mạp, đồng thời dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn về phía Lâm Đấu Hải, biểu đạt ý tứ cảnh cáo mạnh mẽ.

Điền mập mạp nở một nụ cười có chút hòa nhã dễ gần, đi thẳng vào bên trong đội ngũ của đám nhân viên bảo vệ của Lâm Gia. Hắn ta vẫn như trước vậy, an nhiên tự tại, nhẹ nhàng thanh thoát, cực kỳ thoải mái, giống như là đang đi về quê cũ, gặp được một vị cố nhân đã rất lâu lắm rồi chưa được gặp mặt vậy.

Đám người Hứa Nhạc đứng ở bên ngoài từ khi thấy Điền mập mạp xuất hiện liền vẫn im lặng không nói gì, lặng lẽ quan sát một màn này. Hứa Nhạc biết rõ ràng gã sát thủ lợi hại kia đang đứng ở bên cạnh của Điền mập mạp, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không hề sinh ra bất cứ cảm giác lo lắng nào cả. Không biết vì cái gì, hắn đối với gã cường giả bí mật của Quân khu Tây Lâm Điền mập mạp này luôn luôn có một sự tin tưởng mãnh liệt.

Nhưng vì để muốn chỉ đường cho Điền mập mạp, hắn vẫn như cũ có chút khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía gã nhân viên an toàn của Lâm Gia, mặc một bộ đồng phục nhân viên màu xám, tay phải đặt trên cái dụng cụ ghi âm nhỏ đặt trên vành tai.

Cái gã nhân viên bảo vệ mặc bộ đồng phục nhân viên màu xám của Lâm Gia, chính là gã sát thủ lợi hại đến cực điểm kia. Hắn tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Hứa Nhạc, đột nhiên thân hình chợt động một cái, tốc độ cực kỳ nhanh phóng thẳng về bên phía bên phải. Nơi mà hắn phóng đi vốn có một chỗ hỏng, bất luận là đám người do Hứa Nhạc mang theo, hay là đám bộ đội đặc chủng từng thân kinh bách chiến dưới tay của Điền mập mạp dắt tới, cũng đều không có chú ý đến một khoảng hở bên phía dòng suối này.