Gian Khách

Quyển 3 - Chương 54: Tiếng sấm giữa trời (1)

Hứa Nhạc đã từng bị người này đá cho một cước, mãi vẫn còn khắc sâu trong lòng sau đó vì quá mức lĩnh ngộ mà vô tình học tập theo đó, đem một cước sắc bén kia biến thành một thủ đoạn sát thủ mạnh mẽ nhất của chính mình. Hắn tự nhiên là chưa bao giờ quên được con người nguy hiểm cực độ này rồi, thoáng làm ra vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó thăm hỏi:

- Điền Thuyền trưởng, ngài khỏe.

- Không khỏe chút nào.

Điền mập mạp vô cùng thống khổ nhìn chăm chăm hăn, nói:

- Anh lừa người ta... Năm đó trên Cổ Chung Hào, anh không chịu sử dụng bản lãnh thật sự mà đánh với người ta, khiến cho người ta không biết anh vốn là thiên tài tu thân thuật... Bằng không người ta khẳng định là người đầu tiên ttong Liên Bang biết được anh có quan hệ với người của vị lão nhân gia Lý Gia kia rồi.

Hứa Nhạc chỉ cảm thấy cả người run lên, không biết phải nói gì tiếp.

Cũng may là lúc đó Chung phu nhân đột nhiên gào to lên:

- Mập mạp chết tiệt! Đừng bày ra cái bộ dáng người ghê tởm đó nữa, Yên Hoa về rồi kìa!

Cả người Điền mập mạp chợt run lên, lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt trang trọng, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy một cỗ phong phạm bức nhân giống hệt trên người của Đỗ Thiếu Khanh chợt phát ra từ trên người của hắn.

Hứa Nhạc còn chưa kịp thưởng thức năng lực thay đổi sắc mặt nhanh chóng của vị nhân vật cường hãn này ngẩng đầu nhìn lên phía đầu cầu thang liếc mắt liền nhìn thấy một cô bé con đang không ngừng nhảy chân sáo phóng xuống.

Cô bé con này đang mặc một bộ váy bồng màu trắng muốt, một cặp giày màu đỏ đáng yêu không ngừng phát ra thanh âm lốp cốp giòn tan trên thang lầu. Phần vớ màu hồng nhạt kéo dài đến tận đầu gối, cùng với cái kẹp tóc hình chiếc hoa xinh xắn kẹp trên mái tóc bồng đen nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Cô bé vẫn giống hệt như năm xưa, mặc quần áo vô cùng chỉnh tề. Phần váy bồng không ngừng hất lên bồng bềnh giống như những gợn sóng theo từng động tác của nàng, vừa xinh đẹp vừa mang theo cảm giác tinh nghịch.

Mái tóc thật sự rất giống như một mảnh vỏ dưa hấu... Đương nhiên, là theo kiểu vô cùng đáng yêu.

0O0

Buổi tiệc lễ Trung Thu trong biệt thự cũng chỉ có mỗi bốn người bọn ho cùng ăn mà thôi. Hứa Nhạc sau khi nhìn thấy Tiểu Dưa Hấu, trong lòng tràn ngập cảm xúc ôn nhu. Thế nhưng từ sau khi lên bàn ăn cơm, cô bé vẫn luôn luôn trầm mặc không nói lời nào, mà dần dần cảm thấy có chút không hiểu.

Từ sau khi gặp lại cho đến bây giờ, cô bé con Chung Yên Hoa tám tuổi này đúng là ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không hề có. Mặc cho Chung phu nhân không ngừng mỉm cười nhắc lại chuyện tình năm xưa xảy ra trên Cổ Chung Hào, cô bé con vẫn như cũ làm ra vẻ mặt lạnh nhạt bình thản mà kiêu ngạo, mãi vẫn cứ một phen xem Hứa Nhạc đang ngồi đối diện trên bàn cơm biến thành một người khách xa lạ nào đó.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sao lại có thể giống như là người lớn vậy nhớ kỹ từng chi tiết trong cuộc hành trình năm xưa? Hứa Nhạc tự an ủi mình một câu, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ cảm thấy có một chút gì đó mất mác nhàn nhạt. Hứa Nhạc ca ca và Tiểu Dưa Hấu gặp lại, sao lại có thể không một tiếng động như thế này?

- Yên Hoa trước kia không phải con vẫn luôn nói rằng mình muốn gặp lại Hứa Nhạc ca ca hay sao?

Trên bàn cơm, Chung phu nhân ôn hòa nhìn về phía con gái nhỏ của mình nhẹ nhàng cất lời hòa nhã nói. Đối với sự im lặng của con gái nhỏ của mình hôm nay, bà ta vẫn luôn cảm thấy thập phần khó hiểu. Đúng là trong khoảng thời gian hai năm gần đây, quả thật là rất ít khi nào nghe thấy từ trong miệng con gái của mình nhắc đến mấy chữ Hứa Nhạc ca ca nữa nhưng mà cho dù bình thường khi chiêu đãi những khách khứa không quen biết đi chăng nữa cô bé này vẫn luôn liến thoắng liên hồi mà, đây đã là lễ tiết bình thường rồi, sao hôm nay lại trở nên không lễ phép như thế cơ chứ?

- Ừm.

Chung Yên Hoa dùng mấy ngón tay bé nhỏ của mình cầm chiếc đũa thật dài, cố gắng lùa mớ cơm trắng tinh trong chén vào miệng. Cái chóp mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé khẽ ừ nhẹ một tiếng, lại vẫn như cũ không thèm để ý đến Hứa Nhạc đang có chút xấu hổ ngồi trên cái bàn đối diện.

Chung phu nhân bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười có chút áy náy, cũng chỉ đành mặc kệ không quan tâm đến con gái nữa. Bọn họ dù sao cũng là người lớn, cũng sẽ không một phen đem chuyện này biến thành một chuyện vô cùng quan trọng, cho nên rất tự nhiên đã thay đổi đề tài sang chủ đề khác.

Điền mập mạp khi ăn cơm lại có một loại phong thái hoàn toàn tương phản với hình thể bên ngoài của hắn ta. Động tác tràn ngập cảm giác tinh tế nhai nuốt chậm rãi, nhón tay nhẹ nhàng, động tác ngón tay mềm nhẹ giống hệt như đang khẽ vuốt đóa hoa vậy. Mỗi lần hắn gắp đồ ăn trên bàn chẳng khác nào đang phất nhẹ lên đóa hoa lan. Hắn uống một ngụm Hồng Tửu sau đó buông ly rượu xuống, quay sang cười tủm tỉm đồng thời vỗ vỗ nhẹ lên bả vai của Hứa Nhạc, cao hứng nói:

- Nghe nói anh một phen đem Đỗ Thiếu Khanh ra chỉnh trị một trận...

- Ách... Là thao diễn quân sự mà thôi...

Hứa Nhạc có chút không chịu nổi sự nhiệt tình quá mức trực tiếp của đối phương, lúng ta lúng túng trả lời.

- Ta nói là trên sân thể dục kia, lúc mà tên tiểu tử kia đang nổi nóng chuẩn bị bộc phát, kết quả là bị anh dập ngược trở lại...

Nụ cười tủm tỉm của Điền mập mạp biến thành nụ cười lớn:

- Tốt lắm! Ta thật sự là thưởng thức anh đó!

Hứa Nhạc cũng không biết phải trả lời thế nào. Nghĩ thầm mình lúc trước dùng biện pháp hăm dọa nổi bão để mà áp chế vị Độ Thiếu Khanh thiết huyết kia, nói trở lại thì chính là bắt chước thủ đoạn của vị Tây Lâm lão hổ kia mà thôi.

- Chẳng qua đáng tiếc là chưa đủ trực tiếp... Anh cần phải học tập ta đây này. Mấy năm trước, ta liền trực tiếp một phen đem gã băng tuyết nhân yêu này đánh thành băng tuyết trư yêu...

Điền mập mạp lúc này nhắc lại chuyên xưa, thản nhiên đắc chí mà cảm khái không thôi.

Nghe được mấy từ ‘băng tuyết nhân yêu’ cùng với ‘nhân yêu này’, sau đó lại liên tưởng đến hình tượng quân nhân mẫu mực không cười không nói của Đỗ Thiếu Khanh, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng quên mất cảm giác thương cảm mất mát do Tiểu Dưa Hấu mang đến cho hắn trong bữa cơm, suýt chút nữa còn bật cười thành tiếng nữa. Hắn khẽ liếc mắt, quay sang nhìn về phía bàn tay béo tròn có chút giống như một ổ bánh mì nhỏ đang đặt trên bả vai của mình- cùng với những ngón tay béo đáng yêu giống như là những cánh hoa lan biến dị kia. Ý cười trong lòng của hắn rốt cuộc biến thành một tia sợ hãi nhàn nhạt. Vị Điền mập mạp này một khi đã chủ động đánh vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng kia thành ra như thế, chỉ sợ thật sự đã chịu phải không ít đau khổ.

- Kết quả thì sao? Chú bị bắt giam ba tháng vào trong phòng tối, quân chức rốt cuộc bị hạ xuống mấy bậc. Đến lúc xuất ngũ liền chỉ còn có thể là một gã Thượng Tá.

Chung phu nhân nhớ đến sự kiện này trước kia, nhịn không được lắc đầu cười khổ một tiếng, trên khuôn mặt ôn hoà lại nhiễm một chút cảm xúc phức tạp mất tự nhiên.

Chương 054: Tiếng sấm giữa trời (2)

Nghe thấy nhân vật phong lưu này kể lại sự tích anh hùng của hắn năm xưa, Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ đến, vị Tây Lâm lão hổ kia có khí thế đem Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của hắn áp chế nhiều năm đến như vậy, có lẽ cũng là có quan hệ với chuyện Điền mập mạp năm đó ra tay... Mối quan hệ giữa Chung Gia Tây Lâm cùng với Đỗ Thiếu Khanh, mọi người đều biết vốn là vô cùng ác liệt Bản thân mình có thể trong một trận thao diễn quân sự khiến cho Đỗ Thiếu Khanh phải thất bại nhục nhã... Có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không, mà Chung Tư Lệnh ở Tây Lâm mới có thể đối với mình sinh ra một sự thưởng thức không lý do này?

Đang trong lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, vị nữ quản gia trung niên lúc này đã dẫn Hứa Nhạc vào nơi này chợt nhẹ nhàng bước tới. Lúc này đồ ăn đã sớm mang lên hết rồi, cô ta xuất hiện ở đây tự nhiên là có nguyên nhân nào đó. Chung phu nhân im lặng nghe cô ta thông báo mấy câu gì đó, sau đó gỡ xuống chiếc khăn ăn, gật đầu cáo lỗi với Hứa Nhạc một tiếng, sau đó đi lên về phía một văn phòng bên góc của lầu một.

- Hôm nay là ngày lễ Trung Thu, phỏng chừng chắc là lão đầu bên Tây Lâm kia gọi về...

Điền mập mạp mỉm cười tủm tỉm giải thích. Trong ánh mắt hí của ông ta lại chợt hiện lên một tia nghi hoặc. Nếu như là điện thoại của gia đình, theo đạo lý mà nói thì chị dâu cũng nên mang theo Yên Hoa đi nghe điện thoại mới đúng chứ.

Hứa Nhạc cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện ấy. Trong suy nghĩ của hắn, vị Chung Tư Lệnh kia vì đề trấn thủ tiền tuyến của Liên Bang, bởi vì chiến sự diễn ra liên miên không ngừng nghỉ với đám người Đế Quốc bên kia, cho nên không thể nào cùng với người nhà đoàn tụ được. Trong một dịp lễ lộc như ngày hôm nay, gọi một cú điện thoại về thăm hỏi người nhà tự nhiên là một chuyện vô cùng bình thường. Điều mà hắn đang suy nghĩ chính là, trong một ngày lễ Trung Thu như thế này, Chung phu nhân lại mời hắn đến làm khách tại nhà, thật sự là chuyện phi thường hiếm hoi.

Cũng không biết bao lâu, cánh cửa văn phòng kia lại một lần nữa mở ra, Điền mập mạp cũng rời khỏi nhà ăn, tựa hồ như là Chung Tư Lệnh có lời gì đó muốn nói với hắn.

Lúc này bên trong căn nhà ăn này, liền chỉ còn lại có mình hai người Hứa Nhạc cùng với tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa mà thôi.

Nếu đối lại là lúc trước khi đến căn biệt thự này, Hứa Nhạc cũng sẽ không từ chối việc ở lại một mình cùng với cô bé con này. Hắn cũng không hề có chút chán ghét hay sợ hãi cô bé dễ thương này. Huống chi trong Tây Lâm Chung Gia này, người mà hắn quen thuộc nhất, cũng là yêu thích nhất, chính là tiểu nha đầu Tiểu Dưa Hấu này. Hôm nay Hứa Nhạc chạy đến đây để tham dự buổi tiệc lễ Trung Thu này, phần lớn nguyên nhân chính là muốn thăm cô bé một chuyến, hỏi thăm một chút xem cô bé con này mấy năm nay ăn uống có tốt không, học hành thế nào, có còn giống như lúc trước vậy, không thích ăn cơm hay không.

Nhưng mà suốt bữa cơm lại là trầm mặc không hề nói tới, trên mặt vị tiểu thiên kim Chung Gia này lại vẫn tràn ngập một cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo, khiến cho trái tim của Hứa Nhạc cũng cảm giác được mấy phần thương cảm cùng với không vui. Tuy rằng hắn có thể tự an ủi mình, dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, thế nhưng mà loại cảm giác trong tưởng tượng và thực tế lại chênh lệch quá mức như thế này, vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút mất mát cùng với xấu hổ.

Trên bàn cơm lúc này là một mảnh trầm mặc. Hứa Nhạc cũng không biết cần phải nói gì với cô bé con đang ngồi đối diện trên bàn kia. Hắn nghĩ vẫn cảm thấy có chút buồn cười cùng với khổ sở. Trong sự im lặng gần như tuyệt đối này, giống như là hắn đang ở cùng với một cô bé con tám tuổi đang giận dữ vậy.

Vì thế hắn đành phải cúi đầu, đặt hết tâm trí vào việc đối phó với mớ đồ ăn thức uống đầy mỹ vị trên bàn trước mặt. Hắn dùng con dao đặc chế bằng bạc, thành thục cắt khối thịt trâu rừng thành những miếng nhỏ, trong lòng lại nhớ lại chuyện ba năm về trước, khi còn ở trên phi thuyền Cổ Chung Hào, bản thân mình đã từng lớn tiếng khẳng định nói với Tiểu Dưa Hấu, về sau có dịp nào đó sẽ dẫn cô bé đi ăn thịt tươi chân chính...

Đột nhiên Hứa Nhạc cảm giác thấy giống như là đang có người nào đó nhìn chằm chằm về mình. Từ sau khi cỗ lực lượng thần bí kia thành công khống chế ẩn sâu trong cơ thể, đã giúp cho hắn đối với những sự dò xét xung quanh thân thể mình sinh ra một cỗ cảm ứng vô cùng mẫn cảm. Hắn chậm rãi dùng lại động tác cắt thịt trong tay mình, đặt con dao bạc xuống, cảnh giác ngẩng đầu lên.

Cái mà hắn nhìn thấy chính là hai tròng mắt trong trẻo, tròn xoe vô cùng ngây thơ của tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa đang chằm chằm nhìn mình.

Trên khuôn mặt đáng yêu mềm mại vô cùng kia, cũng không còn lại bất cứ biểu hiện gì của vẻ lạnh lùng ngoài ngàn dặm cố ý phô bày ra lúc nãy nữa, thứ còn lại chỉ là sự hiếu kỳ cùng với chút giận hờn của một cô bé con xinh đẹp. Cộng thêm một ánh mắt càng ngày càng trở nên bình tĩnh vô cùng mà thôi.

Cặp mắt vốn nhỏ của Hứa Nhạc lúc này không nhịn được trợn tròn lên nhìn. Hắn không biết Tiểu Dưa Hấu vì cái gì lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Hai người cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau không hề mở miệng nói chuyện. Cứ như vậy mắt to nhìn mắt nhỏ, ở hai đầu bàn ăn, im lặng, không hiểu mà kỳ diệu trừng mắt nhìn nhau.

Tựa hồ như là dùng ánh mắt đó mà nhìn một khoảng thời gian vừa đủ, trong đôi mắt sáng rọi mà sạch sẽ đến cực điểm của Chung Yên Hoa, đột nhiên lại hiện lên một tia giảo hoạt đáng yêu đặc biệt của những đứa trẻ.

Tựa hồ như là trải qua một khoảng thời gian rất lâu, rất lâu sau, cô bé con này mới có thể đem cái gã quân nhân trẻ tuổi đang ngồi đối diện bàn ăn mới cùng với khuôn mặt ngây thơ đã có chút mơ hồ mà lại đặc biệt tha thiết của vị ca ca hơn ba năm về trước liên hệ lại được với nhau. Lại có lẽ là cô bé đã sớm xác nhận được người đang ngồi đối diện mình trên bàn ăn kia là ai, nhưng chỉ là giả vờ không biết.

Nhưng tóm lại là từ đầu đến giờ vẫn luôn làm ra vẻ lạnh lùng, mãi cho đến lúc này, cô bé con đó mới nở một nụ cười ngọt ngào, vô cùng thoải mái, nhẹ giọng gọi một tiếng:

- Hứa Nhạc ca ca.

Tiếng kêu của cô bé thật sự rất giòn tan, lại rất trong trẻo, giống như là có một giọt sương sáng sớm, trôi nhẹ lên cánh hoa trắng muốt, sau đó trôi qua cái cổ họng non nớt của cô bé vậy. Câu xưng hô đã thật lâu rồi không được nghe qua này, chợt vang lên thanh thúy động lòng người, khiến cho xúc động vành tai của Hứa Nhạc, cũng đồng thời làm xúc động luôn trái tim của hắn.

Hắn ngạc nhiên nhìn lên mái tóc đen được cắt ngắn vô cùng thẳng tắp trên đầu của cô bé con đang ngồi đối diện với mình trên bàn ăn. Mái tóc nghịch ngợm kia lúc này đang khẽ đung đưa, giống hệt như ba năm về trước vậy, ở trên cái khoang phi thuyền đơn giản, hắn đã từng dùng một cái khăn mặt tắm rửa gội đầu cho tiểu nha đầu này. Thế nhưng lại nhất thời không làm ra bất cứ phản ứng cụ thể gì.

Chương 054: Tiếng sấm giữa trời (3)

- Hứa Nhạc ca ca.

Cặp mày đáng yêu của Chung Yên Hoa khẽ cau lại, còn thật sự nghiêm túc gọi lại một câu.

Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã phản ứng lại. Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ vì sao lúc trước Tiểu Dưa Hấu phải giả vờ như đối xử vô cùng lạnh lùng với mình, thế nhưng lại bị mấy tiếng gọi ca ca vô cùng giòn tan, thanh thúy kia khiến cho trái tim của hắn lúc này đã trở nên vô cùng ôn nhu. Hắn hắc hắc cười một tiếng, cặp mắt hí nheo lại thành hai vầng trăng uốn cong, giống như là hai cái mặt trăng sáng rọi trên bầu trời đêm của tinh cầu S1 kia.

- Dắt em trốn đi.

Chung Yên Hoa bên kia cái bàn ăn, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, dùng sức mím chặt môi, thể hiện ra bộ dáng đáng yêu vô cùng kiên định cùng với dứt khoát.

Hai người một lớn một nhỏ lúc trước khi gặp nhau trong ánh tinh quang, cô bé con lúc đó đã thốt lên một câu:

- Giúp em với.

Hứa Nhạc biểu tình ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về tiểu nha đầu đang ngồi đối diện mình trên bàn ăn kia, trong lòng nhất thời hiểu được chuyện gì. Tựa hồ như là ở trước mặt vị Chung phu nhân cùng với Điền đại thúc kia, Tiểu Dưa Hấu đối với mình sẽ tiếp tục duy trì vẻ lạnh lùng băng giá, không có bất cứ một tia nhiệt tình nào cả, giống như là đã hoàn toàn quên hẳn đi chuyện tình sảng khoái năm xưa... Đấng Sáng Thế vạn năng ơi! Trải qua ba năm trời rồi, đứa bé này cũng đã tám tuổi rồi, chẳng lẽ lại còn chưa có từ bỏ cái thói quen ác liệt muốn bỏ nhà trốn đi hay sao?

Hệ thống thần kinh trong cơ thể của Hứa Nhạc cho dù có thô chắc đến thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể chống cự nổi sự đả kích mãnh liệt thế này. Trong đại não có thể liên lạc với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, chứa vô số những sơ đồ thiết kế của hắn giống như là vang lên một tiếng ông lớn, sắp sửa nổ tung lên rồi. Bốp một tiếng giòn tang vang lên, cây dao bằng bạc trong tay của Hứa Nhạc nhất thời rơi thẳng xuống mặt đất.

- Chuyện gì vậy?

Chung phu nhân cùng với Điền mập mạp đã hoàn thành xong việc trò chuyện với bên phía Tây Lâm bên kia, vẻ mặt ngưng trọng từ trong văn phòng đi ra, vừa lúc nhìn thấy một màn vừa rồi.

Thấy các trưởng bối đã quay trở lại, tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa lại khôi phục lại vẻ nhàn nhạt lạnh lùng cùng với vẻ mặt kiêu ngạo ban đầu. Cô bé nhẹ nhàng cầm cái chén canh lên uống, che đi khuôn mặt hơi có chút ửng đỏ của mình, giống hệt như là một vị thiên kim thế gia không chút lễ phép vậy.

- Không có gì.

Hứa Nhạc không đành lòng làm bại lộ cái mưu kế muốn bỏ nhà đi của Tiểu Dưa Hấu, khiến cho cô bé bị mắng, nên chỉ cười khổ nói. Nhưng kỳ thật lúc này tâm tình của hắn so với lúc trước đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. ít nhất hắn cũng đã biết được Tiểu Dưa Hấu cũng không có quên mất mình, hơn nữa... cho đến bây giờ vẫn còn giống hệt như lúc trước, vô cùng tin tưởng mình. Ngay cả cái chuyện... đại sự như trốn nhà ra đi này, cũng đã vô cùng tin tưởng nhờ cậy mình giúp đỡ.

Hứa Nhạc tự nhiên cũng sẽ không dắt Tiểu Dưa Hấu bỏ nhà trốn đi. Hắn chỉ là thừa dịp Chung phu nhân và Điền mập mạp không để ý, lặng lẽ khẽ bất đắc dĩ lắc lắc đầu đối với cô bé con tinh nghịch kia, sau đó mới để lại phương thức liên lạc cá nhân trên mạng của mình cho cô bé.

Chung Yên Hoa chuyển sang ngồi xuống ghế sô pha, vẫn là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không để ý gì đến hắn. Sau khi nói mấy câu gì đó với mẫu thân, liền phóng lên lầu. Chỉ là trước khi biến vào trong phòng của cô bé, lại còn quay đầy lại, trừng mắt làm ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nhìn Hứa Nhạc một cái. Chỉ là sự phẫn nộ của một cô bé con khả ái, bất luận nhìn như thế nào cũng có vẻ đáng yêu đến cực điểm.

Khi Chung phu nhân tiễn Hứa Nhạc ra đến cổng tòa biệt thự, mang theo vẻ mặt áy náy nói vài câu, sau đó trầm mặc một lúc sau còn nói thêm:

- Vừa rồi ta mới nhận được tin tức, Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng vừa thông qua quyết định, điều Sư đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Đỗ Thiếu Khanh ra tiền tuyến Tây Lâm.

Trong lòng Hứa Nhạc chấn động, lúc này hắn mới biết rõ ràng nội dung thật sự của cuộc điện thoại lúc trước.

oOo

Chiếc xe taxi chở hắn đến lúc này vẫn còn đậu chờ ở bên cạnh căn biệt thự. Hứa Nhạc trước tiên cự tuyệt lời đề nghị của Chung phu nhân, phái xe đưa mình trở về, sau khi chào tạm biệt thì ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.

Nghĩ đến hình dáng đáng yêu trước sau trái ngược nhau của Tiểu Dưa Hấu trên bàn ăn cơm lúc trước, Hứa Nhạc nhịn không được nở nụ cười khổ. Hắn nói thế nào cũng không hiểu nổi, vì cái gì mà Tiểu Dưa Hấu còn nhỏ tuổi như thế, nhưng lại thủy chung nghĩ đến chuyện muốn trốn khỏi gia đình của mình. Tuy rằng Chung Tư Lệnh hẳn là ít có cơ hội cùng chơi đùa với cô con gái đó, nhưng mà thật rõ ràng Chung phu nhân cũng là một vị mẫu thân tương đối không tệ mà.

Chắc có lẽ là do nguyên nhân quá mức cô đơn... Hứa Nhạc nhìn đám mớ lá thu hỗn độn loang lỗ đỏ vàng bên ngoài cửa sổ, nhớ lại Thai Chi Nguyên lúc còn ở trong biệt khu Hl, nhớ tới Trâu Úc. Những đứa con thế gia kỳ thật cuộc sống trôi qua cũng không quá mức thoải mái. Hắn nghĩ thầm sau này nếu có thể sống sót trở về từ tiền tuyến Tây Lâm, nhất định phải dành nhiều thời gian một chút đến chơi đùa với cô bé con này.

Đúng vào lúc này, hắn chợt nghe phía sau lưng ghế của mình vang lên chút động tĩnh. Hắn cảnh giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phần ghế dựa phía sau lưng đã bị đẩy ngã xuống, một cô bé con mặc một bộ quần áo màu xanh lam, khuôn mặt lem luốc từ trong đó chui ra.

Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa vất vả vạn phần chui lên, ngồi đàng hoàng trên ghế, nhìn về phía Hứa Nhạc ở phía trước, bật cười khanh khách không ngừng, nói:

- Hứa Nhạc ca ca, em đến đây.

Biểu tình của Hứa Nhạc lúc này thoáng cứng ngắc lại. Thanh âm thanh thúy của cô bé này vang lên trong tai của hắn chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang cả.

Hứa Nhạc phi thường gian nan khẽ chớp chớp mắt một cái. Sau khi xác nhận lại cẩn thận cô bé con đang mặc bộ quần áo học sinh màu lam nhạt đang ngồi trên hàng ghế phía sau kia chính là một người thật, cũng không phải là một ảo ảnh do bản thân mình chế tạo ra. Trong lúc nhất thời hắn mới kịp phản ứng lại, quay sang lớn tiếng nói với gã tài xế taxi bên cạnh mình:

- Dừng xe, quay lại.

Nghe thấy câu đó, Tiểu Dưa Hấu mở to cặp mắt lớn tràn ngập vẻ vô tội, vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía vị Hứa Nhạc ca ca của mình ở phía trước. Trong lòng cô bé thầm nghĩ vừa rồi anh ấy không chịu ngồi xe trong nhà mình trở về, mà để chiếc taxi đậu lại đợi ở dưới nhà, chẳng lẽ không phải là vì để cho mình từ trên lầu trèo xuống, chui vào đó núp để đào tẩu hay sao? Trong suy nghĩ ngây thơ của cô bé con này, vừa rồi cũng không phải là do mình một mình một người bỏ nhà trốn đi, mà là do mình và Hứa Nhạc ca ca tiến hành một lần phối hợp hoàn mỹ.

Đợi đến khi cô bé con kia phát hiện ra biểu tình của Hứa Nhạc thật sự là nghiêm túc, hơn nữa cũng không có bất cứ vẻ hoạt bát nào như lúc đầu, cô bé rốt cuộc mới phát hiện ra là chiếc xe taxi này sẽ lập tức quay trở về nhà mình. Cô bé nhanh chóng ôm chặt con búp bê có chút cũ vào trong lồng ngực mình, cao giọng hét lên:

- Đừng mà!

Một thanh âm thắng két lại bén nhọn vang lên. Chiếc xe taxi trên con đường cao tốc của Tê Hà Châu đột nhiên dừng lại.