Gian Khách

Quyển 3 - Chương 233: Trang viên Biệt Hữu (Thượng)

Ngày hôm sau chuyến xe lửa đến được Nam Khoa Châu. Khi mà ba người Hứa

Nhạc đi ra khỏi khu vực nhà ga, chiếc ô tô màu đen không có biển số kia

đã im lặng chờ đợi bọn họ một khoảng thời gian khá dài rồi.

Nếu như là bản thân Hứa Nhạc năm xưa, như vậy sẽ đối với loại hình ảnh

kỳ quái vô cùng này liền cảm thấy không rét mà run. Nhưng mà trải qua

cuộc sống nhiều năm tại Thủ Đô Tinh Quyển này, những người tiếp xúc xung quanh cũng đều là những đại nhân vật giống như là Thai Chi Nguyên, Lợi

Hiếu Thông như thế này, tự nhiên rất rõ ràng những chuyện tình đối với

những công dân bình thường xem ra là chuyện không thể nào thuyết phục

nổi, nhưng mà đối với những người ở xã hội thượng tầng Liên Bang, có lẽ

cũng chính là một vấn đề một cái liếc mắt là thể hiện được ý muốn mà

thôi.

Tại Nam Khoa Châu có được một mảnh địa phương địa hình tương đối ẩm thấp lớn nhất trên cả tinh cầu S1. Ở phía cuối một

phiến thảo nguyên xanh mướt chính là một cái biển nhỏ u tĩnh trứ danh cả Liên Bang với phong cảnh tuyệt đẹp, Tĩnh Hải. Cái địa phương mà hôm nay bọn họ muốn đi đến kia, chính là ở bên cạnh bờ Tĩnh Hải này. Phía cuối

một mảnh rừng với những gốc cây cổ thụ mấy chục tuổi chậm rãi xuất hiện

bóng dáng của một mảnh trang viên vô cùng thanh nhã.

Chiếc ô tô màu đen không có biển hiệu tiến nhập vào trong đại môn của

tòa trang viên cũng không có bất cứ chiêu bài gì cả. Bọn họ trên đường

đến đây đã tiến hành qua quá trình xác nhận quyền hạn thân phận vô cùng

rườm rà, cho nên khi tiến vào nơi này cũng không có bị tiến hành kiểm

tra gì nữa.

Phiến trang viên này chiếm một diện tích

mặt đất rộng lớn vô cùng tại khu vực này. Phía sườn Tây của nó chính là

Tĩnh Hải, phía sườn Bắc của nó thì đối diện với một mảnh triền núi khá

thoải kéo dài vô cùng thong thả. Dưới sườn núi có rừng, cạnh bờ biển có

cát. Trên một mảnh không gian rừng xanh bờ cát trắng lại tràn ngập những khí tức ẩm thấp mà những luồng gió biển rì rào không ngừng thổi quét

vào. Trên bầu trời thì lại có vô số những cánh chim bay màu trắng tinh

chao liệng giữa không trung.

Vừa qua được phiến đại

môn, chính là một con đường lộ dài tựa hồ như không có điểm cuối, trải

dài dọc theo bờ biển cát trắng, vòng qua một phiến khe núi nhỏ giữa sườn núi phía Bắc. Nhất thời tầm mắt của mọi người trở nên vô cùng sáng sủa. Một mảnh hải dương một màu xanh lam vô cùng rộng rãi thoáng đãng và hết sức bình lặng, cùng với chố dốc triền núi cô độc ngạo nghễ đứng giữa

thiên địa làm bạn với phiến hải dương tĩnh lặng kia nhất thời hiện lên

trước mắt của những người khách lạ, khiến cho tinh thần của kẻ khác cũng đều không nhịn được mà rung lên một trận, tâm tình thoáng đãng hơn rất

nhiều.

Thai Chi Nguyên lúc này đang dương dương tự đắc

ngồi dựa lưng thoải mái tại hàng ghế phía sau của chiếc ô tô. Cái tư thế ngồi như thế này cùng với sự giáo dục vô cùng khắc khe của gia tộc mà

hắn tiếp nhận từ thuở nhỏ hoàn toàn không phù hợp với nhau, thậm chí

ngay cả thanh âm của hắn cũng có chút thả lỏng hơn rất nhiều:

- Biệt Hữu… Những cái tên do Lâm Bán Sơn đích thân đặt ra, từ trước đến nay vẫn đều luôn có chút cách điệu… Đem hai cái chữ ‘Giang Sơn’ phía

sau che giấu đi, lại có thể để cho người ta từ những cảnh vật trước mắt

này mà tự động bổ sung vào cho đủ câu…

Biệt Hữu Giang

Sơn, đúng chính là cái tên riêng của mảnh trang viên thanh nhã này. Lâm

Bán Sơn, cái vị con cháu xuất thân từ một gia tộc sang quý đến cùng cực

trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, năm đó đã cười to phá cửa mà đi, ở trong lãnh thổ Liên Bang cùng với Bách Mộ Đại không biết đã tạo ra bao

nhiêu đại sự kinh thiên thần sầu, thế nhưng trong những thời điểm nhàn

hạ, hoặc là những lúc hứng thú, hắn lại thủy chung đặt tâm trí lên trên

việc trang hoàng các tòa trang viên này nọ. Lâm Viên cũng như vậy, phiến trang viên này cũng là như thế.

Cho dù chỉ là loại sở

thích nghiệp dư nho nhỏ trong những lúc nhàn rỗi mà thôi, nhưng mà lại

có thể khiến cho tòa trang viên Mộc Cốc, do các trưởng bối bên trong gia tộc trong nhà của hắn, Lâm Gia, cố gắng bắt chước phong cách, làm thế

nào cũng không thể nào so sánh được nổi cả.

- Thất Đại

Gia Tộc Liên Bang hiếm khi mới xuất hiện ra một đại nhân tài kiệt xuất

như hắn vậy, nhưng kết quả lại đem toàn bộ tâm tư của hắn vào loại

chuyện tình nhỏ nhặt như thế này.

Thai Chi Nguyên thản nhiên nói ra lời bình với vị chủ nhân của trang viên này, lắc lắc đầu thở dài.

Cái loại chuyện tình nhỏ nhặt từ trong miệng của hắn nói ra kia, cũng

không phải là chỉ mấy cái phiến trang viên thanh nhã như nơi này hoặc là Lâm Viên, mà chính là toàn bộ những loại sản nghiệp vô cùng rộng lớn

mênh mông cuồn cuộn ở khắp nơi bên trong Liên Bang này của Lâm Bán Sơn.

Trong suy nghĩ của hắn, so sánh với vận mệnh khổng lồ của Liên Bang hoặc là của cả vũ trụ này mà nói, chuyện tình này vĩnh viễn cũng chỉ có thể

là một loại ham mê nhỏ bé tầm thường mà thôi, cũng không phải là đại sân khấu chân chính đối với một nhân vật kiệt xuất như Lâm Bán Sơn, cho nên hắn thật sự cũng không thể nào đồng ý, hoặc có thể nói là có chút đáng

tiếc đối với việc đầu tư tâm trí, tiêu hoa tinh lực dư thừa vào trong

loại chuyện tình sai lầm này.

Địa điểm của tòa trang

viên Biệt Hữu này vô cùng xa xôi, hơn nữa lại còn là sản nghiệp đặc thù

của Lâm Bán Sơn, cho nên trong toàn bộ Liên Bang này cũng không có bao

nhiêu người có đủ tư cách tiến vào trong này mà tiêu phí tiền bạc. Chính vì vậy từ trước đến giờ nơi này cũng đều là một mãnh thanh u yên tĩnh,

nhưng mà hôm nay không biết vì cái gì, trong một đám tòa kiến trúc thanh nhã dọc theo con đường rừng cực dài phía bên trái của mảnh hải dương

này, mơ hồ truyền đến thanh âm tiếng cười cùng với âm nhạc.

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại, hướng về phía bên kia liếc mắt nhìn một

cái, cũng không có trả lời lại câu cảm khái của Thai Chi Nguyên, tiếp

tục vững vàng lái xe dọc theo con đường dài phía trước. Chiếc xe chạy

thẳng trên con đường bằng phẳng, tiến vào trong mảnh rừng rậm trên triền núi tràn ngập một phiến bãi cỏ xanh mướt cách xa phiến hải dương kia,

rốt cuộc cũng không nghe thấy những tiếng tạp âm kia nữa. Lúc này cũng

chỉ còn thanh âm của những cánh ve rả rích nhàn nhạt cùng với tiếng chim rừng kêu chiều trong phiến rừng rậm, cùng với tiếng ma sát trầm thấp

mềm mại của lốp xe miết dọc trên con đường nhựa bằng phẳng.

Ở trên đỉnh của triền núi kia chính là một phiến bãi cỏ đã được con

người tu bổ lại, thế nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ tự nhiên như cũ. Đi

thêm về phía trước một khoảng nữa, đó chính là một cái vịnh đá ngầm

thiên nhiên xinh đẹp nhất bên bờ Tĩnh Hải. Tại một khu nhà ăn được làm

hoàn toàn bằng pha lê trong suốt vô cùng rộng rãi, ba người bọn họ im

lặng trầm mặc thưởng thức các món ăn hải sản mỹ vị, ngẫu nhiên tán gẫu

với nhau mấy câu gì đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ,

để cho phong cảnh của cái vịnh tuyệt đẹp phản chiếu vào trong tầm mắt

của mình.

- Những lời giải thích của lão nhân gia mãi

cho đến bây giờ vẫn chưa được tuyên bố ra ngoài, nhưng mà cũng không

phải là ông ấy không chấp nhận được đối với kế hoạch tiến công vào lãnh

thổ Đế Quốc của Tổng thống tiên sinh… Tôi nghĩ rằng ông ấy hẳn cho rằng

bây giờ cũng không phải là thời khắc mà ông ta nên ra mặt can thiệp.

Giản Thủy Nhi nhìn về phía cái chậu hoa kim cúc xinh đẹp đang không

ngừng xoay chuyển trên cái chậu tranh trí trong suốt bằng thủy tinh đặt

gần tại bàn ăn của bọn họ, mỉm cười chậm rãi nói:

-

Trên thực tế, Văn phòng Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng an bày công

tác biểu diễn trong hiện trường trực tiếp buổi tối ngày hôm qua, đối với chuyện tình này cũng đã có sự trợ giúp rất lớn rồi. Anh đã ra mặt, tôi

cũng lên sân khấu ca hát, Tổng thống tiên sinh hẳn là cũng nên vừa lòng

rồi mới đúng.

Mùi hương nhàn nhạt thơm ngát của loại

cây gỗ bạch phong trang trí khắp nơi trong gian nhà ăn, tràn ngập khắp

bên trong gian tiểu lâu có những cánh cửa sổ thủy tinh kéo dài sát mặt

đất này. Lúc này trong gian nhà ăn cũng chỉ còn lại có ba người bọn họ

mà thôi, tất cả những bồi bàn cũng đã sớm lui hết ra ngoài rồi. Cho nên

bọn họ nói chuyện cũng không cần phải kiêng kỵ nhiều lắm. Chỉ là lúc này đang ở trước mặt vị Thái Tử gia của Thai Gia, Giản Thủy Nhi tuy rằng

cũng không cố ý phủ nhận mối quan hệ của mình cùng với những người nhà

tại Phí Thành, nhưng mà lại cũng không có sử dụng mấy chữ ‘lão đầu tử’

để xưng hô vị Quân Thần đại nhân vô cùng vĩ đại của Liên Bang.

Tất cả mọi người trong giai cấp thượng tầng cao nhất của Liên Bang, ví

dụ như những người trong tầng lớp trung tâm của Thất Đại Gia Tộc Liên

Bang, ví dụ như là những đám đại lão bên trong Nghị Viện hoặc là Quân

đội Liên Bang, cũng đều phi thường rõ ràng mỗi quan hệ vô cùng thân

thiết của Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang cùng với Phí Thành Lý Gia bên kia. Chỉ là tuyệt đại đa số tất cả đám người bọn họ, mãi vẫn không

thể biết rõ ràng cái loại quan hệ này đến tột cùng là cái gì.

Thai Chi Nguyên so với những người khác cũng không giống nhau. Mỗi quan hệ giữa phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng với Phí Thành Lý Gia cũng đã

bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước đây, quan hệ phức tạp mà vô cùng rối

rắm. Vị phu nhân kia cũng sớm đã biết đến sự tồn tại của Giản Thủy Nhi,

hắn tự nhiên cũng biết rất rõ ràng. Chỉ là lúc này nhìn thấy vị đại minh tinh xinh đẹp nổi tiếng của cả Liên Bang này không chịu nói rõ ràng ra, hắn tự nhiên cũng không muốn nói toạc ra làm gì.

-

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đem cậu cùng với toàn bộ đám thuộc hạ của cậu một

hơi lôi ra trước màn sân khấu… Cái loại thủ pháp này của hắn, tin tưởng

rằng cho dù là một kẻ khứu giác trì độn đối với chính trị như cậu, cũng

sẽ minh bạch được ý tứ trong đó…

Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng lau lau một chút khóe môi mình, hớp lấy một ngụm nước trắng, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Nếu như từ nay về sau bên trong Liên Bang thật sự có xuất hiện một

dòng thủy triều phản chiến nào đó, thì bất luận đó là làn sóng thủy

triều do giai tầng nào nhấc lên đi chăng nữa, thì ý kiến của bản thân

cậu cũng đều sẽ trở nên phi thường quan trọng.

Thời

điểm mà Hứa Nhạc gọi món ăn, hắn đã nghe theo sự gợi ý của nhân viên

phục vụ của gian nhà ăn, vô cùng sảng khoái gọi một món ăn đặc sản của

nơi này, loại cơm trắng chưng hấp cùng với loại trứng cá muối đặc thù

chỉ có ở Tĩnh Hải, cộng thêm một tách cà phê thêm sữa khá đậm đặc, lúc

này hắn đang chăm chú ăn cơm. Đột nhiên nghe được hai người bạn ngồi

cùng bàn đột nhiên trong khoảnh khắc đem đề tài dẫn dắt sang lĩnh vực

chính trị phức tạp như thế này, không khỏi nhất thời nghẹn lại một chút, khụ khụ lên một tiếng, đưa tay sờ sờ gáy, xấu hổ nói:

- Ý kiến của tôi quan trọng đối với bọn họ hay sao?

- Bởi vì hiện tại cậu cùng với các đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều đã

là những nhân vật cấp bậc thần tượng trong cảm nhận của tất cả dân chúng Liên Bang…

Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nói:

- Tuy rằng các người là bị xem thành thần tượng, chứ không phải là chủ

động muốn được, nhưng mà đó cũng đã là sự thật rồi. Điều quan trọng nhất chính là, ở trong mắt của rất nhiều đại nhân vật trong Liên Bang, ý

kiến của cậu ở một trình độ nào đó liền chính là đại biểu cho ý kiến của lão nhân gia tại Phí Thành… Phải biết rằng mãi cho đến ngày hôm nay,

ngay cả tôi cũng không biết mối quan hệ chính xác giữa cậu cùng với lão

nhân gia, huống chi là những người khác…

- Cái đề tài này đến đây dừng lại được rồi!

Hứa Nhạc cầm tách cà phê trên bàn lên, hớp lấy một ngụm, nói:

- Trước kia đã từng nói qua với cậu rồi, cái này là một đại bí mật, tôi cũng không thể nói cho cậu biết được.

Giản Thủy Nhi nghe thấy lời này của hắn, nhàn nhạt cười một tiếng, vô

cùng thanh lệ. Nguyên một mảnh hải xương thanh lệ bên ngoài cánh cửa sổ

trong suốt sát mặt đất kia, chỉ trong khoảng khắc tựa hồ cũng đã bị nụ

cười duyên của nàng hấp dẫn hết cả quang mang…

Bên trong ánh mắt của Thai Chi Nguyên rõ ràng toát ra một tia tán thưởng nhàn nhạt, chợt nhìn Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:

- Cậu vì cái gì lại đi giúp đỡ Tổng thống tiên sinh vậy?

- Bởi vì ông ta chính là đồng bọn hợp tác chính trị của gia tộc cậu. Nói như vậy có được không?

Hứa Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Không phải tất cả mọi chuyện tình cũng đều có một lý do ích lợi nào

đó đâu. Chuyện tình này cũng không có bất cứ quan hệ nào với ai cả. Tôi

chỉ là dựa theo cái nhìn của chính tôi mà làm việc thôi. Theo như ý của

tôi, nếu như Liên Bang muốn đạt được một nền hòa bình chân chính, thì

cần phải tiến công về phía bản thổ của Đế Quốc, đánh tới mức khiến cho

đối phương đau đớn đến mức không dám tái phát chiến sự một lần nữa.

Hắn nhìn hai người đang ngồi bên cạnh bàn ăn, vô cùng nghiêm túc nói:

- Cái loại nhận thức như thế này chính là học được từ chỗ của Chung Tư lệnh đó.

Thai Chi Nguyên thoáng trầm mặc trong chốc lát, cũng không hề tiếp tục

nói tiếp về cái chủ đề không chút thú vị này. Hắn dùng một cây nĩa làm

bằng bạc nguyên chất xiên lấy một viên thịt bầm hạnh nhân cực phẩm trên

đĩa giữa bàn ăn, cặp lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:

- Tôi cứ mãi cảm thấy cái loại bánh dầu thông chiên lúc trước cậu mua cho tôi ăn còn ngon hơn mấy món này nhiều…

Giản Thủy Nhi ngồi một bên nghe thấy vậy, nhẹ giọng nói thêm vào một câu:

- Tôi cùng với Chị Đồng cũng từng mấy lần chuồn ra ngoài chợ đêm ăn thử món này mấy lần rồi. Cái loại bánh dầu thông chiên kia ăn quả thật là

rất ngon, chỉ là mùi vị hơi nồng một chút…

Lúc hai

người còn ở tại Đại học Lê Hoa, trong căn phòng đối chiến Robot tại biệt khu H1 tại Đại học Lê Hoa, trong rất nhiều đêm, Hứa Nhạc cũng đều dùng

loại bánh dầu thông chiên này cùng với cháo trắng đổi lấy những phần cà

phê nhiều sữa cùng với loại bánh quy trứng cá muối ăn khuya của Thai Chi Nguyên. Những cái chuyện cũ thú vị như thế này, cố nhiên chính là những kỷ niệm đẹp đẽ của tình bạn giữa hai người, thế nhưng cũng đầy đủ thể

hiện rõ ràng sự chênh lệch về mặt giai tầng xuất thân của hai người.

Lúc này hắn nghe được Thai Chi Nguyên cùng với Giản Thủy Nhi thập phần

nghiêm túc ca ngợi mấy cái món ăn vô cùng dân dã kia, hắn nhịn không

được thoáng cau mày một chút, liếc mắt nhìn về phía cái phần cơm độn

trứng cá đen sì sì trước mặt mình, cũng không có lên tiếng mở miệng

tranh cãi lại sự cộng đồng cảm nhận của hai vị kiều tử kiều nữ trước

mắt, nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình với cuộc sống gọi là hạnh phúc khi được như người bình thường của hai người bọn họ. Hắn chỉ là hơi có

chút cảm khái bởi vì trong bản chất, chính mình cũng chỉ là một gã tiểu

tử xuất thân tầng lớp bình thường mà thôi.

- Cuộc sống hiện tại của Úc Tử dạo này thế nào? Các người rốt cuộc đến lúc nào sẽ kết hôn đây?

Thai Chi Nguyên đột nhiên khẽ nhướng cặp mày nhọn của mình, hứng thú cổ quái mở miệng hỏi một câu.

Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của Giản Thủy Nhi nhất thời sáng rực lên, lặng lặng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Cô nàng biết rõ ràng vị Thái Tử gia này chính là đang muốn trêu ghẹo mối quan hệ mập mờ không rõ

ràng giữa mình cùng với Hứa Nhạc. Thế nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì, cô nàng rất muốn nghe được đáp án từ chính miệng của Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, giương mắt nhìn về phía Thai Chi Nguyên, nói:

- Cô ta hiện tại cũng không còn là Thái Tử phi định sẵn của cậu nữa

rồi, tự nhiên là sẽ có quan hệ riêng của chính bản thân mình… Còn về

những chuyện tình này nọ, tôi cũng không muốn phải báo cáo cho cậu biết

làm gì.

Những chuyện tình bên trong cuộc sống này nói

đến thật sự vô cùng kỳ diệu. Lúc mới gặp nhau lần đầu tiên tại Lâm Hải

Châu, cô thiếu nữ áo đỏ Trâu Úc đối với Hứa Nhạc mà nói, tuyệt đối chính là một sự tồn tại vô cùng trơ trẽn khiến kẻ khác phải tức giận. Nhưng

mà trải qua sống chung với nhau một khoảng thời gian, quan hệ giữa hai

người đã sớm biến hóa vi diệu. Hiện tại hôm nay nghĩ đến vì nguyên nhân

thái độ năm xưa của Thai Chi Nguyên, cô nữ tử kia đã ở trên con đường

quốc lộ cao tốc ngăn lại chiếc ô tô màu đen của mình, tận tình khóc lóc

đến mức trang điểm trên mặt biến thành dung nhan của cô gái sau cơn mưa… Hắn thế nhưng lại mơ hồ có chút cảm thấy bực bội thay cho Trâu Úc, bởi

vì sự tổn thương của cô nàng mà cảm thấy bất công, đối với Thai Chi

Nguyên chợt sinh ra một tia oán khí.

- Trước khi quen với cậu, cô nàng chính là bạn bè bình thường duy nhất suốt thời thơ ấu của tôi…

Thai Chi Nguyên hơi dang hai tay ra một chút, nhún nhún vai nói:

- Thế giới này xem ra càng ngày càng phức tạp rồi, hiện tại bây giờ ngay cả cậu cũng không cho phép tôi hỏi đến nữa à?

Một đêm trên xe lửa, một đường chạy dọc bờ biển, một bữa ăn cơm dưa

bình thường, mọt hồi nói chuyện phiếm… Một hồi gặp nhau vô cùng hiếm có

giữa những bạn bè thân thiết liền tới đây mà kết thúc… Thai Chi Nguyên

nhìn về phía Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:

- Cậu nếu như

muốn hướng đám lão gia hỏa kia mà biểu đạt thái độ của mình, kỳ thật

cũng không cần phải có tôi làm chứng làm gì. Một tràng đùa giỡn chút nữa cũng không phải là tôi không muốn tận mắt chứng kiến, nhưng mà quả thật trong nhà còn chút sự tình cần tôi phải đích thân xử lý. Tôi ngồi một

chút nữa rồi phải đi đây.

- Cậu chịu cùng tôi xuất hiện tại nơi này, đây cũng là một loại chứng kiến rồi.

Hứa Nhạc mỉm cười trả lời, cũng không có nói gì đến những chữ cảm ơn này nọ.

Thai Chi Nguyên làm ra một động tác nhún nhún vai cực kỳ không phù hợp

với thân phận của hắn, hơi có chút vô lại, đem cái khăn ướt đặt lên trên bàn, hạ giọng nhắc nhở:

- Đừng có một phen gây ra án mạng là được.

Một hồi ám sát song song nhằm vào Chung Tư lệnh cùng với Hứa Nhạc xảy

ra tại tòa đại lâu Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm lúc trước kia, Thai Chi Nguyên ở phía sau tự nhiên là phi thường rõ ràng chuyện này. Chỉ là từ

sau cái lần xảy ra sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia, vị

Thái Tử gia trẻ tuổi này đối với Hứa Nhạc cũng luôn đều có một loại tín

nhiệm gần như là mù quáng. Hắn căn bản không tin đám gia hỏa ngu xuẩn

kia lại có khả năng tổn thương đến sợi lông chân của Hứa Nhạc… Một khi

đã là như vậy, hắn cần gì phải để ý đến cơ chứ?

Giản

Thủy Nhi nghe một hồi cũng không hiểu nổi hai người bọn họ đang nói cái

gì, hơi có chút bất đắc dĩ học theo bọn nam nhân, nhún nhún vai mấy cái. Bộ dáng cô nàng hơi có chút đáng yêu đưa tay lên sửa sửa lại vành nón,

mỉm cười ngọt ngào nói:

- Tôi ngồi chơi ở đây một lát

cũng phải quay về rồi. Ngài mai trong trường có tổ chức một cuộc thi mô

phỏng thực tế tại khu căn cứ Tân Nguyệt.

Hứa Nhạc dùng tay trái sờ nhẹ con chíp vi mạch liên lạc đang gắn nhẹ vào bên trong lỗ tai của mình, nhe răng cười, nói:

- Chắc là tôi phải đi trước hai người rồi. Bên kia cũng đã chuẩn bị xong cả!