Gian Khách

Quyển 3 - Chương 212: Cuộc chiến cuối cùng trên tuyết

Thân thể của con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc giống hệt như một người khổng lồ bị đông cứng nằm im lìm trầm mặc trên cánh đồng tuyết, chỉ một lát

sau thân thể khổng lồ của nó đã bị gió tuyết thổi quét, che lấp gần một

phần ba toàn thân, nhìn qua thê thảm không chịu nổi.

Đây chính là loại Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư tiên tiên nhất của

Quân viễn chinh Đế Quốc, gã phi công bên trong khoang điều khiển lại là

gã chiến sĩ cơ động cấp bốn cường hãn nhất trong toàn bộ Đại đội Quân

viễn chinh Đế Quốc ở đây, thế nhưng lại cũng bị đánh bại một cách thảm

thiết đến như vậy.

Nhưng mà các gã quân nhân sĩ quan

cao cấp của Quân viễn chinh Đế Quốc từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc

đứng xem cuộc chiến này, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng không có bởi vì một

màn vừa rồi mà có chút hòa hoãn lại, hoặc là thể hiện vẻ kinh hãi nào

cả. Thông qua tràng chiến đáu liên tục mấy ngày nay, bọn họ đã dần dần

bước đầu xác định được thân phận của gã phi công bên trong con Robot màu trắng của bên phía Liên Bang kia là ai. Mà một hồi khiêu chiến ngày hôm nay, chính là tiến hành một lần xác định cuối cùng, dùng để thống nhất

suy nghĩ của tầng cấp chỉ huy của chi bộ đội.

Quân nhân sĩ quan Nặc Mạn lúc này đang đứng trong hàng ngũ các quân nhân sĩ quan

đang xem cuộc chiến phía trước doanh trại. Trong cặp mắt màu lam nhàn

nhạt của hắn chợt hiện ra một tia giễu cợt nhàn nhạt, ngữ khí rét lạnh

nói:

- Các vị! Ta mặc kệ trước kia các người thuộc chi

bộ đội nào, do vị Thiếu Tướng hoặc là sĩ quan chỉ huy nào quản lý. Nhưng mà đừng quên rằng, chi bộ đội cũ của các người đã không còn nữa, hiện

tại ta được ủy quyền chỉ huy trận chiến dịch này… Đây rất có thể chính

là chiến dịch cuối cùng của chúng ta. Cho nên ta rất hy vọng các người

có thể nghe theo mệnh lệnh chỉ huy của ta.

Thân là

thuộc hạ được tín nhiệm nhất của Trung Trướng Tư lệnh Quân viễn chinh Đế Quốc, lão Tướng quân An Bố Lý, sĩ quan Nặc Mạn lúc này đã toàn diện

tiếp nhận quyền chỉ huy của toàn bộ chi Đại đội mới tập kết. Hắn cũng

không có quay đầu lại, dùng đôi mắt màu u lam mê người nhìn về phía trận địa Liên Bang phía xa, cơ bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng, lãnh đạm nói:

- Ta nghĩ các người hiện tại chắc là đã hiểu

được, tất cả các tạc đạn điện từ cảm ứng của chi bộ đội Liên Bang này

hẳn đã sử dụng cạn kiệt hết rồi, chứ cũng không phải là đang cố ý dẫn dụ các chiến sĩ phi công của chúng ta tiến hành xung phong…

Một gã Đại tá Đế Quốc đứng phía sau lưng hắn chợt nhíu mày, nói:

- Mấy ngày gần đã cũng từng cho Robot tiến hành đột kích lẫn lộn với

chiến sĩ vài lần rồi, bọn họ xác thực cũng không hề sử dụng đến tạc đạn

điện từ cảm ứng. Nhưng chuyện đó và chuyện ngày hôm nay có gì khác nhau? Vì cái gì có thể xác nhận chuyện đó?

- Bởi vì cái gã

phi công kia chính là Hứa Nhạc. Bộ Tham Mưu cũng đã làm ra tính toán,

trong thời gian bay ngày gần đây, hắn đã liên tục xuất chiến tám lần.

Hắn cho dù có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng sắp sửa không thể

chịu nổi nữa rồi. Sĩ quan chỉ huy bên phía Liên Bang nếu như còn phương

pháp lựa chọn nào khác, tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm để cho hắn ra

xuất chiến ngày hôm nay đâu…

- Nhìn vào phong cách điều khiển Robot chiến đấu liền có thể phán đoán ra được trạng thái thân thể hiện tại của gã phi công bên trong. Các người không cảm thấy rằng biểu

hiện điều khiển Robot của hắn ngày hôm nay tựa hồ như hơi quá mức sắc

bén hơn bình thường hay sao?

- Còn về phần vì cái gì mà sĩ quan chỉ huy của Liên Bang không nên để gã phi công Liên Bang này

lâm vào mạo hiểm… Nếu như lúc trước các người có thể thường xuyên xem

các tiết mục TV của bên phía Liên Bang, có lẽ các người sẽ có hiểu biết

rõ ràng hơn một chút.

Sĩ quan Nặc Mạn trong lòng thầm

nghĩ đến tình cảnh lúc trước khi vị lão Tướng quân An Bố Lý yêu cầu mình học ngôn ngữ của Liên Bang cùng với xem các kênh TV của Đài truyền hình Liên Bang, vẻ mặt không khỏi có chút đau xót. Không biết lão Tướng quân đã quay về khu căn cứ ngầm bên dưới chiến khu sông băng kia hiện tại

thân thể đã tốt lại chưa, có thể từ trong hôn mê tỉnh lại hay chưa?

Nếu như không phải bởi vì hiện tại lão Tướng quân An Bố Lý đột ngột

bệnh nặng, lâm vào hôn mê, không thể tiến hành chỉ huy, một tràng phục

kích thảm liệt cuối cùng này như thế nào lại có thể trở nên gian nan như hiện tại?

Trong lòng Nặc Mạn có chút buồn bực thầm nghĩ như vậy, trong đôi mắt màu u lam trong trẻo chợt hiện lên một tia lãnh liệt, nói:

- Dựa theo kế hoạch sớm định ra ban đầu, chỉnh biên Đại đội I lâm thời

trong khu vực cánh đồng tuyết, đến đúng mười hai giờ chiều theo tiêu

chuẩn Đế Quốc hôm nay phát động tiến công, chỉnh biên Đại đội I lâm thời phụ trách công tác hậu bị…

Lời nói của hắn đến đây đột nhiên ngừng hẳn lại. Gã quân nhân sĩ quan thanh niên vĩ đại của Quân

viễn chinh Đế Quốc này, đã sớm cắt đứt hoàn toàn ý niệm muốn quay trở về gia hương trong đầu mình. Hắn thầm nghĩ sau khi chỉ huy một hồi chiến

đấu phục kích xinh đẹp, sau đó oanh oanh liệt liệt ngã xuống trên chiến

trường tuyết trắng, như vậy đã đủ cho một kiếp người rồi. Nhưng mà thật

sự rất đáng tiếc, một viên đạn tựa hồ như từ không trung bay tới, bắn

trúng ngay hắn, đã cắt đứt hoàn toàn kế hoạch oanh liệt tốt đẹp của hắn.

Phốc một tiếng trầm đục vang lên, một đạo huyết hoa bất chợt từ trong

hốc mắt của hắn phun vọt ra, đem con ngươi một màu u lam của hắn đánh

cho vỡ tan ra, phun vọt ra ngoài, dung nhập vào không trung một màu

tuyết trắng. Cơ hồ đồng thời ngay trong lúc đó, một chùm huyết hoa còn

lớn hơn nữa chợt từ phía sau gáy của hắn phun vọt ra ngoài.

Sĩ quan Nặc Mạn, phần đầu lâu bị bắn mất đi một mảnh lớn, cứ như vậy ầm ầm ngã xuống trên mặt đất tràn ngập đầy tuyết trắng, thậm chí ngay cả

một tia giãy dụa, hay là một cái co nhẹ của đầu ngón tay cũng đều không

có, cứ như vậy mà ngã xuống chết đi.

Đám quân nhân sĩ

quan cùng với binh sĩ của Quân viễn chinh Đế Quốc đang đứng dày đặc phía trước doanh trại, lúc này đều trừng lớn cặp mắt, mất đến mấy giây đồng

hồ sau mới có thể tỉnh thần lại được, những thanh âm kêu gọi phẫn nộ,

hoảng sợ cùng với những tiếng cảnh báo, hạ lệnh truy tìm không ngừng

thay nhau vang lên. Đám binh sĩ Đế Quốc bắt đầu phẫn nộ tản ra bốn phía

doanh trại không ngừng truy tìm thân ảnh của tay súng bắn tỉa của Liên

Bang.

o0o

Tại một cái ụ tuyết khá lớn

cách phía trước doanh trại Quân viễn chinh Đế Quốc khoảng chừng 3 km.

Khi nãy lớp tuyết bên trên bề mặt của cái ụ tuyết kia khẽ có chút chấn

động nhẹ một chút. Một viên đạn bắn tỉa chuyên dụng tốc độ cực kỳ cao mà mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được, từ trong bề mặt tuyết xốp

của cái ụ tuyết kia bay ra, khiến cho một gã quân nhân sĩ quan cao cấp

của Đế Quốc cứ như vậy mà ngã xuống không còn khả năng đứng dậy được

nữa. Cái tảng đá lớn màu đen nằm trên mặt tuyết kia cứ như một món đồ

vật vô cùng thần quái vậy, lặng lẽ không một tiếng động, nhẹ nhàng từ

trên mặt tuyết chui tọt xuống dưới. Những luồng gió tuyết thổi quét qua

nơi đó, khiến cho những bông tuyết trên mặt đất khẽ quay cuồng chung

quanh một chút, chỉ trong khoảnh khắc, liền đem tất cả dấu vết còn lưu

lại hoàn toàn vùi lấp đi mất, chỉ để lại một mảnh tuyết trắng xóa vô

cùng sạch sẽ, vô cùng trống trải.

Trong cái động tuyết

nhỏ dưới nền đất, Thi Thanh Hải đưa tay lau đi mớ tia băng đóng đầy trên hàm râu lâu ngày không cạo của hắn, có chút khẽ thở hổn hển, đưa tay

tắt đi chương trình tính toán đường đạn đạo bắn tỉa trên màn hình vi

tính trước mặt, sau đó ôm lấy khẩu súng ACW khổng lồ, cơ hồ lạnh đến mức đóng băng, lại bắt đầu một lần nghỉ ngơi và hồi phục nữa.

Hắn cũng tuyệt không hề lo lắng chuyện đám người Đế Quốc có thể thông

qua đường đạn bắn mà tính toán ra được phương vị hiện tại của mình, từ

đó sẽ tìm ra tông tích của bản thân, sau đó bắt đầu một hồi đuổi giết

cùng hung cực ác. ACW này là loại vũ khí công kích tầm xa đơn thể có uy

lực lớn nhất mà Quân đội Liên Bang từng nghiên cứu sản xuất ra. Nhưng mà bởi vì chi phí chế tạo ra nó có thể nói là cao đến cực điểm, cho nên

tổng cộng cũng chỉ có thể chế tạo ra ba khẩu mà thôi. Từ khi chế tạo

thành công cho đến bây giờ, cũng chưa từng trang bị cho bất cứ một chi

bộ đội Liên Bang nào cả. Đám người Đế Quốc tuyệt đối không thể tưởng

tượng ra được, ở trên khỏa tinh cầu này không ngờ lại có tồn tại một

khẩu súng bắn tỉa khủng bố, có thể từ một khoảng cách đến 3 km lại có

thể chính xác bắn vỡ đầu người như thế này. Cho bên phạm vi truy tìm của bọn chúng khẳng định rất khó có thể kéo dài ra đến chỗ ẩn nấp của hắn

hiện tại.

Không hề có loại đạn hợp kim cánh đuôi, cũng

không có hệ thống phụ gia hỗ trợ gia tăng hiệu quả sát thương, càng

không có loại đạn mặc cứng rắn, chuyên dùng tốc độ xoay chuyển cực cao

chuyên dụng để phá giáp, ở cự ly ngắn liền có thể đục thủng cả lớp vỏ

hợp kim bên ngoài của một đầu Robot… Thi Thanh Hải cũng chỉ dùng một

loại đạn ngắn bắn bình thường nhất, phối hợp với khẩu súng ACW uy lực

khủng bố này, liền hoàn thành cái nhiệm vụ ám sát đã ẩn nấp suốt mấy

ngày trời, gian nan trầm mặc buồn tẻ mà lại kinh thiên động địa này của

hắn…

Vì để thỏa mãn một cái chấp niệm muốn được chết

một cách xinh đẹp, oanh oanh liệt liệt, hoặc là phải lôi kéo theo vài

người chết cùng của mình, hắn đã ẩn nấp trong cái động tuyết nhỏ bé này

chẳng biết ngày đem suốt bao nhiêu lâu rồi, đến mức hai mắt gần như chảy ra băng lệ, rốt cuộc mới có thể tìm được một cái cơ hội xinh đẹp, lựa

chọn được một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc rõ ràng là đóng một vai trò

vô cùng quan trọng trong chi bộ đội tàn quân này, hơn nữa lại còn kiêu

ngạo đứng trước nhất trong đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia nữa.

Chỉ đáng tiếc cho cặp đồng tử màu u lam mê người kia của hắn…

Bên trong cái động tuyết nhỏ hơi có chút u ám, Thi Thanh Hải khẽ thả

lỏng thân thể, khép nhẹ cặp mắt lại, khóe môi thanh tú bởi vì hơi có

chút đuối sức nên hóp sâu xuống, dần dần nổi lên một tia nụ cười đắc ý,

thập phần mê người.

o0o

Cái tin tình báo bên

phía Liên Bang không còn loại tạc đạn điện từ cảm ứng kia, bởi vì một

hồi thử nghiệm kiểm tra cuối cùng của gã sĩ quan Nặc Mạn đã đưa ra một

cái kết quả tương đối chắc chắn. Căn cứ vào điểm này, công kích của

chỉnh biên Đại đội Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không bởi vì gã sĩ quan

chỉ huy chiến địa cao cấp nhất bị bắn chết bất đắc kỳ tử mà ngừng lại,

thậm chí cũng không hề có chút bối rối hỗn loạn nào cả.

Một chi lực lượng bộ binh Đế Quốc quân số đến hơn năm ngàn người, dưới

sự hỗ trợ của số lượng Robot cùng với xe thiết giáp còn lại không nhiều

lắm, trầm mặc mà cực kỳ nhanh chóng chia ra làm ba phương hướng, dưới

bóng đêm làm bạn, rất nhanh hướng về phía doanh địa của bộ đội Thanh

Long Sơn phát động một hồi tiến công điên cuồng cuối cùng.

Những viên đạn dày đặc không ngừng gào thét cắt ngang qua bầu trời đêm

đen, nổ mạnh biến thành những đóa pháo hoa tươi đẹp chiếu sáng rực trên

bầu trời cánh đồng tuyết. Pháo sáng mà chi bộ đội Thanh Long Sơn bắn lên bầu trời, giống hệt như là những cái lồng đèn đỏ treo cao ngất trời

trong tiết Lưu Hỏa trên tinh cầu S3 vậy, u tĩnh nhẹ nhàng phiêu phù trên không trung. Nhưng mà chỉ trong chốc lát sau liền bị nhưng cơn bão

tuyết thổi tan tác khắp nơi xung quanh, nhanh chóng tắt đi. Những đốm

sáng rất nhanh u oán đến cực điểm, cũng không hề có chút cảm giác lẳng

lặng đáp xuống mặt đất như bình thường.

- Trận địa phía Đông 30 độ đã bị đột phá!

- Kíp nổ trận hình địa lôi phản bộ binh khu vực số hai chuẩn bị! 3! 2! 1! Cho nổ!

- Trụ vững cho tôi! Cố gắng trụ vững cho tôi!

Trong Bộ Chỉ Huy Doanh đoàn tiền trạm bộ đội Thanh Long Sơn, tràn ngập

những thanh âm khàn khàn lo lắng cùng với tiếng kêu gọi ầm ỹ. May mắn là lúc ban ngày, hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa đã được sửa chữa hoàn tất, hai cái Doanh đoàn phòng ngự tăng cường đã bị ngăn cách bên kia

các dãy núi tuyết mấy ngày liền, không hề có bất cứ tin tức liên lạc nào cả kia, rốt cuộc cũng đã nhận được thông tin điều phối chiến trường,

toàn quân tập hợp di chuyển về phía Tổng bộ Doanh đoàn, vừa vặn ở khu

vực chiến đấu bên ngoài kiềm chế phần lớn sinh lực của bộ đội chủ lực

Quân viễn chinh Đế Quốc, bằng không thì cái phiến bãi đất doanh địa của

Thanh Long Sơn lúc này sớm đã bị nhấn chìm dưới làn sóng tấn công khủng

bố của đám người Đế Quốc rồi.

Nhưng mà mặc dù là như

thế, tình hình chiến đấu ở nơi này vẫn như cũ khẩn trương nguy hiểm đến

cực đểm. Bốn phương tám hướng xung quanh khu bãi đất toàn bộ cũng đều là những binh lính Đế Quốc cường hãn không sợ chết, thậm chí là khát vọng

muốn được tử vong chiến trường để được hồn về cố thổ. Cái loại xung

phong tấn công bất kể trả giá sinh mệnh, tử vong như thế này, mặc dù là

các chi bộ đội Thanh Long Sơn bình thường vốn luôn kiêu dũng thiện

chiến, kỷ luật nghiêm minh đi chăng nữa, cũng sắp không thể chịu đựng

nổi nữa rồi.

Các Bão Dưỡng Sư liên đội cũng đã đầu nhập vào chiến đấu, các binh lính hậu cần cũng đầu nhập vào chiến đấu, tuyệt đại bộ phận nhân lực hiện tại của Tổng bộ Doanh đoàn cũng đầu nhập vào

chiến đấu chạy hết ra tuyến đầu. Cho nên hiện tại bên trong doanh địa có vẻ hơi chút trống trải, những thanh âm truyền lệnh lo âu cùng với khẩn

cấp của đám sĩ quan tham mưu, thanh âm phản hồi trở về trong căn phòng

chỉ huy có vẻ hơi chúng vang dội cùng với trầm trọng.

Ở dưới loại thời khắc như thế này, những công tác chỉ huy cụ thể đã không còn mang đến tác dụng quá lớn đến cục diện chiến đấu nữa rồi. Những

thanh âm truyền mệnh lệnh lo lắng trong phòng chỉ huy, lúc này phần lớn

cũng chỉ còn có tác dụng cỗ vũ về mặt tinh thần cho các chiến sĩ đang

liều chết bên ngoài hỏa tuyến mà thôi, nói cho các chiến sĩ đang hăng

hái chiến đấu đẫm máu bên ngoài rằng Tổng bộ Doanh đoàn vẫn như cũ còn

đứng vững, không có rời đi, không có đầu hàng, càng không có bị tiêu

diệt.

Đội trưởng Lật Minh đưa cho Thương Thu ngay bên

cạnh mình một ly cà phê cuối cùng. Trong cặp mắt hãm sâu mãnh liệt của

ông ta cũng không có vẻ bi ai, cũng không có tuyệt vọng. Ông ta cùng với bộ đội của mình đã làm đến cực hạn rồi, còn lại cũng chỉ là có thể nhìn xem ông trời sẽ làm ra sự an bày vận mệnh như thế nào với mình mà thôi.

Hai bàn tay Thương Thu lúc này đang nắm lại thật chặt ly cà phê trong

tay mình. Trong cặp kính mắt gọng vuông tràn ngập một loại tình tự cực

kỳ phức tạp, khó có thể nói nên lời. Cô ta không biết sau buổi tối hôm

nay mình còn có thể sống sót trở về hay không, nhưng trong lòng cô ta

lại càng lo lắng hơn cho sự an toàn của mấy người Hứa Nhạc bên ngoài.

Hai đầu Robot MXT chật vật vô cùng đã canh giữ suốt đêm tại khu vực

nguy hiểm nhất trên chiến trường, giống như đầu sói đói, như hổ điên…

Những động tác của hai con Robot mặc dù đã hỗn loạn mà chậm chạp vô

cùng, thế nhưng lại vẫn như cũ cường hãn oanh sát liên tục những đầu

Robot Nguyệt lang Đế Quốc đang điên cuồng tấn công lên. Hai gã thanh

niên trong khoang điều khiển kia cũng đã tiến nhập vào hoàn cảnh nguy

hiểm cùng cực rồi. Hai bàn tay của Bạch Ngọc Lan lúc này đã run rẩy liên hồi, tốc độ điều khiển cùng với nhập vào chỉ lệnh cũng đã chậm đến một

mức độ không thể nào tưởng tượng nổi.

Hùng Lâm Tuyền

hai tay ôm lấy khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm, canh giữ ở bên cạnh của

bãi đất, lúc này vẫn như cũ giống như một đại thiên thần vậy, uy mãnh vô cùng mà nổ súng, đem vô số gã binh sĩ Đế Quốc dày dày đặc đặc phía

trước bắn ngã xuống đất, vô cùng oanh tráng… Tối hôm nay, bên người của

hắn cũng không có sự yểm trợ quen thuộc của đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 nữa. Bộ áo giáp chống đạn cứng rắn trên người hắn đã có vô số chỗ

trúng đạn lổ chổ, có lẽ chỉ cần thêm một viên đạn tiếp theo nữa liền có

thể chấm dứt vĩnh viễn tiếng rống giận điên cuồng của hắn.

Ngay tại thời điểm nguy hiểm nhất, chi bộ đội Thanh Long Sơn đang phòng thủ vô cùng bi thảm đã làm ra một tiếng rống giận cuối cùng, mạnh mẽ

đem thế tiến công cực kỳ áp lực sóng sau xô sóng trước liên tiếp không

ngừng của đám người Đế Quốc kia ngăn chặn lại một chút. Mọi người cũng

không có ai cảm thấy tuyệt vọng cả. Bởi vì tất cả mọi người đều tin

tưởng rằng, bộ đội của chính mình, bộ đội của Liên Bang nhất định sẽ

tiến đến hỗ trợ chính mình. Chỉ cần bản thân mình có thể chống đỡ thêm

mấy giờ nữa, hoặc có lẽ chỉ cần thêm một phút đồng hồ nữa thôi, kỳ tích

có lẽ sẽ phát sinh…

Rầm! Rầm! Oanh!

Một loạt tiếng nổ mạnh dàu đặc chợt nổ vang phía bên kia cánh đồng

tuyết. Ánh sáng mãnh liệt ầm ầm lóe lên, nhưng cũng không có trong

khoảnh khắc biến mất… Bởi vì ở tại một tuyết cốc nhỏ hẹp ở phía Tây Nam, có một viên pháo sáng chói lọi từ trên mặt đất đang lượn lờ bay lên

không trung!

Bên dưới luồng ánh sáng kia, rõ ràng chính là thân ảnh của một đầu Robot MX Liên Bang…

Ngay sau đó, tại phương hướng trái phải hai bên của đầu Robot MX Liên

Bang này, trên một dãy đất tối tăm của cánh đồng tuyết kéo dài khoảng

hơn 30 km, chậm rãi xuất hiện đầu Robot MX thứ hai, đầu thứ ba, thứ tư…

Hơn mười đầu Robot MX Liên Bang chậm rãi từ từ xuất hiện dần, xuất hiện

bên trong tầm mắt của các chiến sĩ song phương, sau đó liền không một

chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía chiến trường kịch liệt

bên dưới mà phóng đi!

Càng về sau, có thêm không biết

bao nhiêu chiếc chiến xa hạng nặng trọng tranh bánh xích của Quân đội

Liên Bang dần dần xuất hiện, dùng tốc độ cao nhất lao tới. Tiếng vù vù

nặng nề của động cơ cùng với tiếng truyền lệnh hối thúc pha trộn lại với nhau, xuyên thấu thẳng lên trên vòm trời, hướng về phía chiến trường

thảm liệt bên kia mà dung nhập vào.

Mùa đông năm 69 của Hiến Lịch 37 Liên Bang, Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17, gấp rút tiến đến cứu viện cho chi bộ đội Thanh Long Sơn bị Quân viễn chinh Đế

Quốc vây khốn trên cánh đồng tuyết, dưới sự dẫn dắt của Trung Tá Hách

Lôi, đã dùng loại phương thức trải thảm cứng ngắc vất vả mà hữu hiệu,

rốt cuộc cũng kịp thời chạy tới chiến trường. Vô số đầu Robot MX, Robot

M52 cùng với những chiếc chiến xa hạng nặng tiên tiến nhất, giống như là vô số những thanh dao găm sắc bén, vẫn duy trì hình thức rãi thảm ban

đầu, hung hăng phóng vọt về phía cánh đồng tuyết.