Gian Khách

Quyển 3 - Chương 202: Đông bắc thiên bắc (b)

Đây là một thời tiết mang đậm ý tứ mùa thu mạnh mẽ. Trong những khu rừng rậm nguyên thủy rậm rạp thậm chí còn có chút không gian chật chội tràn

đầy những màu sắc vàng óng ánh rợi tầm mắt. Trên những nhánh cây không

ngừng có những chú sóc nhỏ chuyền cành rất nhanh, bộ dáng bận rộn vui vẻ đánh thành từng đôi cùng làm việc, chuẩn bị cho buổi tiệc tối thịnh

cuối cùng của một năm, cũng như tràn đầy chất dinh dưỡng, trước khi bước vào thời kỳ ngủ đông dài hạn. Bên cạnh phiến rừng rậm này đã có những

mảnh đóng tuyết trắng muốt. Bắt đầu từ chỗ này nhìn về phía hướng Bắc xa xôi, phía bên ngoài cửa cốc xa xa là những dãy tuyết sơn kéo dài giống

như là một cái sao chổi cùng với những tầng sông băng sáng loáng, phát

ra một màu phiếm lam nhàn nhạt có thể dùng mắt thường mà quan sát được.

Trong doanh địa lâm thời của Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ,

trong khu căn cứ vòm tròn khổng lồ ở bên cạnh khu rừng rậm. Nơi này

trước đây vốn dĩ là khu căn cứ do đám Quân viễn chinh Đế Quốc bỏ công

xây dựng trong hơn mười năm trời, dưới những trận tàn sát bừa bãi của

Quân đội Liên Bang không ngừng giáng xuống, khu vực chủ chốt cũng đã bị

tàn phá khá nặng nề, nhưng mà lại vẫn như cũ có rất nhiều khối kiến trúc ngoại vi được bảo tồn tương đối hoàn hảo.

Bên trong

một gian phòng ở tầng thứ ba của khu căn cứ vòm tròn, hơn mười gã quân

nhân sĩ quan cao cấp của Quân đội Liên Bang đang giương mắt nhìn chằm

chằm vào màn hình thông tin liên lạc đột nhiên mất đi tất cả thanh âm,

khuôn mặt ai nấy đều có chút cứng ngắc, ngay sau đó đồng loạt quay đầu

lại, nhìn về phía vị Sư Đoàn trưởng đại nhân lúc này đang ngẩn người ra

trên ghế làm việc chuyên dụng của ông ta.

Bọn họ ai nấy cũng đều biết rất rõ ràng, trên đời này cũng không ai quản nổi được cái vị cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng, Tổng Giám đốc Kỹ thuật trẻ tuổi cường

đại kia cả, nhưng mà nơi này dù sao cũng là Quân đội Liên Bang, vị Trung Tá Hứa Nhạc kia không ngờ cứ như vậy mà chủ động chặt đứt thông tin

liên lạc với Sư Bộ… Chuyện này thật sự là có chút khó tiếp nhận nổi.

Càng quan trọng hơn nữa chính là, đám quân nhân sĩ quan cao cấp này đoán được cái chi tiểu đội thí nghiệm Robot ở phương Bắc xa xa kia lúc này

đang chuẩn bị làm cái gì… Cho nên biểu tình mọi người ai nấy cũng đều vô cùng trầm trọng, thật sự muốn biết Sư Đoàn trưởng đại nhân sẽ làm ra

phản ứng như thế nào.

Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, vị Thiếu Tướng Vu Lâm Hải, nổi danh là nhân vật hiền

lành nhất của Quân đội Liên Bang, dưới vô số ánh mắt nghi hoặc của đám

thuộc hạ nhìn mình, thoáng trầm mặc một lát, sau đó ngoài dự liệu của

tất cả mọi người, mắt đầu nở nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười cũng không có một tia tự giễu hay bất đắc dĩ nào cả, nói:

- Trung Tá Hứa Nhạc ngay cả tiểu tổ của Cục Hiến Chương cũng dám chạy vào đánh

người, cho nên chuyện này tôi cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Nhìn thấy phản ứng như thế của Sư Đoàn trưởng, đám quân nhân sĩ quan

cao cấp của Sư Bộ đều cảm thấy có chút khác thường, chợt suy nghĩ cẩn

thận một chút, sau đó cũng có chút không được tự nhiên mà cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ mình nên sớm đoán được, cái vị Sư Đoàn trưởng hơi

béo mà ôn hòa này, căn bản là không có đủ khả năng cũng như có đủ sự

quyết đoán để mà làm ra chuyện gì cả.

Nhưng mà đúng vào lúc này, vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải kia lại vượt ra ngoài sự dự kiến

của tất cả mọi người, ôn hòa nở nụ cười nói:

- Thông

báo cho Đại Đội trưởng Hách Lôi, bảo Doanh đoàn I của hắn tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, trong vòng thời gian bốn tiếng đồng hồ làm tốt công tác chuẩn bị tiến quân về phía hướng Bắc… Đám tiểu tử sĩ quan tham mưu, hướng về phía phương hướng vũ trụ mà bão địa từ yếu nhất, tiến

hành xác định thông tin liên lạc… Định vị phương vị chính xác của chi bộ đội Doanh đoàn I Đặc biệt kia. Doanh đoàn 2, Doanh đoàn 3, theo phương

hướng của Phá Lăng Cơ, hướng về phía Tây Bắc, chậm rãi di chuyển sát về

phía đó. Chú ý, cách xa đám gia hỏa của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia một

chút. Nếu như đụng phải Doanh đoàn của cái tên Đông Phương Phái kia,

không cần để ý tới hắn.

Đám quân nhân sĩ quan cao cấp

đang ngồi trong phòng nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Sư Đoàn trưởng,

không thể nào trong khoảng thời gian ngắn có thể tiêu hóa được những từ

ngữ mà vị Sư Đoàn trưởng kia vừa mới nói ra… Sư Đoàn trưởng… Đây chính

là đang chuẩn bị phóng ra toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 để tiến hành trợ giúp sao? Đây chính là vị Sư Đoàn trưởng vô dụng, cái vị mà trong mắt

của mọi người suốt ngày chỉ biết lo chuyện ăn uống, nấu nướng, mỗi khi

nói chuyện với cấp dưới đều luôn là sử dụng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, ngây ngô cười liên tục, không hề biết quyết đoán chút nào sao?

Vị Sư Đoàn trưởng sớm đã im lặng sau khi ban phát xong một loạt mệnh

lệnh của chính mình, đưa tay lên gãi gãi mái tóc hoa râm trên đầu của

mình, nhìn về phía đám thuộc hạ đang há hốc miệng hai mặt nhìn nhau kia, ôn hòa nở nụ cười nói:

- Còn ngây ngốc ở trong này làm cái gì nữa? Chẳng lẽ các người thật sự một phen không xem tôi là Sư Đoàn trưởng hay sao?

Các quân nhân sĩ quan cao cấp lúc này cũng mới kịp tỉnh thần lại, mang

theo một tia hưng phấn nhàn nhạt, ba phần khó hiểu, sáu phần nghi ngờ

đồng loạt đứng lên cúi chào một cái, sau đó chuẩn bị bắt đầu chấp hành

quân lệnh của Sư Đoàn trưởng, chỉ là động tác khi thực hiện vẫn như cũ

có chút chần chờ…

Vị Phó Tham Mưu trưởng Trữ Hòa lúc

này cũng không thể hiểu nổi, vị Sư Đoàn trưởng đại nhân của mình hôm nay đột nhiên ăn phải cái gì, khiến cho phát điên lên như vậy, ở bên cạnh

hắn hạ thấp thanh âm khẽ nhắc nhở một tiếng:

- Đã thông báo tình huống cho bên phía vũ trụ rồi, nhưng mà về chuyện chi bộ đội

nào đó của Doanh đoàn I Đặc biệt bị bao vây, Bộ Tư Lệnh chiến trường mãi cũng không có hồi âm lại, hơn nữa tình huống địa bạo từ trường kia cùng với bão tuyết hiện tại vẫn còn tiếp tục kéo dài, tình huống không rõ

ràng…

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải khẽ phất phất tay, cắt

ngang lời nói của Trữ Hòa, trên khuôn mặt hơi chút béo tốt hiện ra một

tia mỉm cười ra vẻ thấu hiểu, nhìn về phía đám thuộc hạ đang bắt đầu làm việc bên dưới, nói:

- Kỳ thật chúng ta ai cũng rõ ràng cả, tôi đến đây chấp chưởng chức vụ Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết

giáp 17 mới, nhìn qua xác thật là có chút quái dị… Phải biết rằng công

tác mà tôi giỏi nhất lúc còn ở trong chi bộ đội cũ, kỳ thật bất quá cũng chỉ là nấu cơm, chuẩn bị thức ăn cho lão Sư Đoàn trưởng mà thôi.

Sư Đoàn trưởng có hứng thú nói chuyện vui cười, thân là thuộc cấp, các

quân nhân sĩ quan cao cấp khác tự nhiên là phải hợp tình hợp lý mà bật

cười phụ họa. Nhưng mà chỉ là nụ cười này cũng ẩn chứa những cảm xúc

khác. Bởi vì lời mà Sư Đoàn trưởng nói chính là nói sự thật. Tuy rằng vị Quân Thần Lý Thất Phu đại nhân từ đầu đến cuối vẫn chỉ thích ăn cơm do

ông ta nấu, nhìn qua coi như là một chuyện vô cùng quang vinh, thế nhưng ở trong bộ đội, tuyệt đối chưa thể nói đến cái gì gọi là tư cách vượt

qua thử thách, có kinh nghiệm cả. Ở trên chiến trường tiền tuyến thiết

huyết, những người hiền lành, chính là tương đương đồng nghĩa với gã bất lực.

Trên thực tế, bên trong Quân đội Liên Bang cũng

có rất nhiều gã tướng lãnh cao cấp cũng đều khinh thường Vu Lâm Hải, đối với việc ông xuất nhậm, mặc dù chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng, Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, đã có rất nhiều rất nhiều

những lời ý kiến phản đối mạnh mẽ. Về cái chức vụ Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ này, không biết có bao nhiêu gã Quân Đoàn

trưởng Quân đoàn Dã chiến cường hãn, thậm chí là những Tham Mưu Trưởng

của các Quân Khu cũng vậy, cũng đều vô cùng nguyện ý hạ mình gia nhập

vào danh sách xét duyệt, muốn được xuất nhâm chức vụ này, kết quả là

tranh đi tranh lại, cuối cùng cái chức vụ này thế nhưng lại rơi xuống

tay một gã đầu bếp… Chuyện này ai có thể chịu đựng được chứ?

Toàn bộ tất cả những quân nhân sĩ quan cao tầng cùng với trung tầng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, toàn bộ đều là những đối tượng do

Quân đội Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng, đối với một gã ‘người hiền

lành’ như vậy đến tiếp nhận Sư Đoàn trưởng, rất khó nói ở sâu trong nội

tâm của bọn họ ẩn chứa bao nhiêu sự thất vọng cùng với tức giận.

- Ai dám nói rằng đầu bếp cũng không thể đánh giặc được chứ?

Vu Lâm Hải nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ đến mức ánh mắt của ông ta cũng

nhíu lại thành hai vầng trăng khuyết, tất cả các quân nhân sĩ quan trong phòng lại là lần đầu tiên từ trên người của ông ta cảm nhận được một

loại ý tứ hàm xúc cực kỳ cường hãn nào đó…

- Năm đó lão Sư Đoàn trưởng đã từng lăn lộn nhiều năm ở Tây Lâm, ở bản thổ của Đế Quốc,

trong vô số lần chiến dịch quan trọng, ông ta cũng có thói quen đưa ra

những quyết định quan trọng nhất khi đang ngồi trên bàn ăn cơm. Thật sự

rất vinh hạnh, khi đó tôi cũng được phép đứng ở bên người của ông ta.

Đây chính chính là nói, tôi đã từng bàng quan chứng kiến vô số quá trình thôi diễn chiến thuật khổng lồ của Quân Thần đại nhân Liên Bang… Cả

quân đội Liên Bang, ai cũng không thể ở phương diện này mà so sánh với

tôi được.

Trên mặt vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải đột nhiên nổi lên một tia sáng bóng tự đắc vô cùng, chậm rãi nói:

- Ngạn ngữ Liên Bang đã từng nói qua, đọc qua hơn một vạn quyển sách,

anh tự nhiên có thể trở thành một vị tác gia vô cùng vĩ đại. Tôi đã từng xem qua, cũng như nhớ rất rõ ràng vô số trận thôi diễn quân sự điển

hình của lão Sư Đoàn trưởng, cho dù có vô năng ngu ngốc đến mức nào đi

chăng nữa, cũng có thể nhớ kỹ một số chuyện tình quan trọng mà một người chỉ huy cần phải nhớ…

- Sau khi tiến hành đại chiến

lần thứ hai, lão Sư Đoàn trưởng đã từng dùng một lần thôi diễn chiến

thuật điển hình đặc biệt giáo dục tôi một trận. Nếu ở trên chiến trường

mà xuất hiện ra một lần biến đổi về lượng mà song phương địch ta đều nằm ngoài khả năng khống chế, như vậy cái mà chúng ta cần phải làm ngay lúc đó, chính là tính cực làm ra biện pháp ứng đối thích hợp nhất, để mà

chủ động đi nghênh đón sự thay đổi về lượng cùng với tất cả những tình

huống có thể phát sinh sau sự biến đổi này… Bất luận cái sự biến đổi này là tốt hay là xấu cũng vậy.

- Ai cũng không thể nói

trước được Trung Tá Hứa Nhạc có thể hay không tiến hành sửa chữa lại cái hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của Doanh đoàn I đặc biệt, mẹ ơi,

của đám gia hỏa Thanh Long Sơn này. Nhưng mà luôn luôn có khả năng tình

huống đó sẽ xảy ra. Chỉ cần có thể làm được, như vậy Đại đội tiến hành

bao vậy phục kích của Quân viễn chinh Đế Quốc kia sẽ bị bọn họ kềm hãm

đến mấy ngày không thể rút lui được, mà cái chúng ta cần chính là khoảng thời gian này, chờ Doanh đoàn Cơ động của Doanh đoàn I của Hách Lôi kịp thời chạy tới.

- Không cần để ý đến đám gia hỏa của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia, Đông Phương Phái sau này nhất định sẽ bị mắng

chửi cho mà xem. Một khối thịt to béo như vậy đặt rành rành ở trước mắt

mà lại không chịu thò tay gắp ăn. Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đã đói

khát liên tục nhiều ngày như vậy, sẽ phẫn nộ đến mức như thế nào chứ?

- Thịt kho tàu dùng ăn với cơm chính là phối hợp tuyệt hảo nhất. Trơ

mắt nhìn thấy một mâm thịt kho tàu ngon lành như vậy đang chờ chúng ta

tới, nếu như chúng ta còn phải chờ bên phía Bộ Tư Lệnh hạ đạt mệnh lệnh

xuống, như vậy cố nhiên chính là phù hợp với lễ nghi ăn uống giữa chủ và khách, nhưng mà đó cũng là chuyện ngu xuẩn nhất.

- Đám người Đế Quốc bên kia không có bộ đội dự bị, nơi đây lại là khu vực bão địa từ, chỉ cần khẽ động não suy nghĩ một chút liền có thể biết được

nguyên nhân ban đầu của trận phục kích này chính là cái gì…

- Doanh đoàn I của Hách Lôi, khoảng cách đến khu vực chiến địa chính là xa xôi nhất, nhưng hắn chính là đệ tử của Trung Tá Hứa Nhạc, hẳn là rất rõ ràng Hứa Nhạc sẽ tiến hành như thế nào, cần bao nhiêu thời gian để

chuẩn bị. Chính vì vậy nên tôi mới cấp cho Doanh đoàn I nguyên vẹn quyền tự chủ, suất lĩnh hỏa lực cơ động, một đường tiến lên.

- Doanh đoàn 2 và Doanh đoàn 3 chia làm hai mũi nhọn cùng tiến lên,

vòng theo Phá Lăng Cơ mà chạy qua, trong khu vực này, trên bầu trời toàn bộ đều là ánh mắt nhìn chăm chú của Đệ Nhất Hiến Chương cùng với các

chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, vấn đề an toàn không cần phải lo

lắng. Dùng thời gian ngắn nhất liền có thể trực tiếp sáp nhập vào khu

vực bão địa từ… Cho nên tốc độ di chuyển của bọn họ cần phải hạn chế lại một chút.

- Một khi vô tình di chuyển vào khu vực bão

địa từ, lập tức thoát ly ra khỏi đó, thuận theo một đường khu sông băng, hướng về phía phương bắc mà thẳng đường đi tới. Không cần để ý đến tình thế chiến trường địch ta cái gì, không cần để ý đến nơi đây đến tột

cùng là có bao nhiêu đám người Đế Quốc, đây, tất nhiên sẽ là một hồi

loạn chiến…

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải chỉ tay vào tấm

bản đồ điện tử trước mặt, bình tĩnh giảng thuật, giống hệt như là đang

nói một món đồ ăn cần phải chiên xào nấu nướng như thế nào, độ lửa bao

nhiêu… Vô cùng đơn giản, bình thản nhẹ nhàng, thoải mái đến cực điểm.

Đám quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17 im lặng lắng

nghe Sư Đoàn trưởng phát biểu, biểu tình thập phần chăm chú cùng với

nghiêm túc, trong đôi mắt dần dần lộ ra một tia kính nể nhàn nhạt.

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải nở nụ cười vô cùng ôn hòa, đã hoàn thành xong công tác an bày chiến thuật của chính mình, liếc nhìn một vòng về phía

đám thuộc cấp bên dưới, nói:

- Giống như trận an bày

chiến thuật điển hình của Sư đoàn Thiết giáp 7 năm rồi ở khu vực phía

Bắc Hoàng Sơn Lĩnh điên cuồng đuổi theo đối phương vậy… Sau khi tiến vào khu vực bão địa từ, liền hóa thành một đám u linh. Sau đó một phen đem

quân lệnh tối nghiêm khắc nhất chia ra, lập tức biến thành từng đơn vị

chiến đấu bậc một… Một khi phát hiện ra đánh không lại đám người Đế

Quốc, liền nhanh chân bỏ chạy… Còn về phần bỏ chạy theo hướng nào, cái

đó thì tự mỗi người suy nghĩ. Đừng quên rằng, Sư đoàn Thiết giáp 17 của

chúng ta chính là một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp, là chi bộ đội cơ

động tự động hóa, hiện tại Bộ Quốc Phòng lại nhét vào tay chúng ta số

lượng Robot nhiều đến mức phải quáng mắt lên như vậy, nếu nói về phương

diện chạy bộ, ai có thể nhanh hơn so với chúng ta đây?

- Có được hệ thống phụ gia kiểm tra đường đi do Trung Tá Hứa Nhạc thiết

kế, tôi tin tưởng rằng mấy đầu Robot này cuối cùng cũng không đến mức

lọt vào trong mấy cái hố băng không chui ra được nữa.

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải khẽ nhíu nhíu cặp mày, nở nụ cười nói:

- Thân là Sư Đoàn trưởng, tôi căn bản không cần hướng về phía các người mà giải thích mấy cái an bày chiến thuật này… Nhưng mà trong Sư đoàn

hiện tại cũng không có bao nhiêu nhân vật cũ chân chính… Tôi đảm đương

vai trò Sư Đoàn trưởng này, nhiệm vụ, trách nhiệm lớn nhất của tôi,

chính là muốn đem phong cách chiến đấu khi mà lão Sư Đoàn trưởng dẫn dắt Sư đoàn Thiết giáp 17 tiếp tục truyền thừa đi xuống…

- Đương nhiên, nếu là do Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư tự mình đảm nhận vai trò Sư Đoàn trưởng này, có lẽ sẽ làm ra một số công tác thích hợp hơn một

chút. Phải biết rằng năm đó ở trên chiến trường, ông ta nổi danh nhất

chính là âm hiểm tàn nhẫn trứ danh… Chỉ là Tổng Thống các hạ nói thế nào khẳng định cũng sẽ không đồng ý.

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải dang rộng hai tay ra, khuôn mặt có chút nghiêm túc nói:

- Các tiểu tử, các người nhất định phải nhớ cho thật kỹ, Sư đoàn Thiết

giáp 17 vĩ đại, Sư đoàn Thiết giáp 17 bất bại, chỉ có một loại phong

cách chiến đấu duy nhất mà thôi…

- Đó chính là, ăn hết

thảy tất cả những khối thịt có thể ăn được, yêu thương quý trọng mỗi một phiến thịt trên người của chính mình. Vì cái mục đích này, ở trong mắt

của chúng ta, tuyệt đối không được có hai chữ ‘vô sỉ’.

o0o

Hứa Nhạc thật sự không biết hết thảy những tình huống phát sinh trong

Sư Bộ. Hắn lại càng không biết được cái chi Sư đoàn Thiết giáp 17 mà vị

lão nhân gia tại Phí Thành kia một tay đào tạo ra, tuyệt đối không có

quang minh chính đại giống như trong sự cảm nhận của đám dân chúng Liên

Bang như vậy, kỷ luật sâm nghiêm như vậy… Trên thực tế, tuy rằng hắn lợi dụng hết thảy tất cả những thời gian nhàn rỗi mà tiến hành học tập kiến thức chỉ huy quân sự, cũng đã từng chỉ huy một số trận chiến đấu nho

nhỏ của Tiểu đội 7 rồi, nhưng mà chung quy vẫn còn chưa thể tự xưng là

một gã sĩ quan chỉ huy vĩ đại… Không nói đến cái loại chủ nghĩa anh hùng cá nhân của một gã thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, bản thân

hắn đang ngồi trong con Robot MXT, vẫn là luôn có thói quen dùng năng

lực chiến đấu siêu cường của chính mình, để mà đi giải quyết những vấn

đề hắn gặp phải.

Hệ thống song động cơ của con Robot

MXT màu tuyết trắng không ngừng phát ra thanh âm vù vù. Hệ thống nòng

xoáy tăng áp mini lắp đặt ở khu chữ T của con Robot cũng không có phát

ra bất cứ thanh âm nào cả, nhưng lại trầm mặc âm thầm cung cấp những

động lực càng thêm cường đại hơn rất nhiều cho con Robot. Cái chân máy

móc hợp kim bên dưới gắn một lớp gai móc hợp kim sắc nhọn siêu cấp,

giống hệt như những lớp da lông cao cấp bên cạnh lớp thịt mềm ở trên

chân mèo vậy, cực kỳ có lực mà bám chặt lên trên bề mặt băng bóng loáng, khiến cho hai con Robot hóa thành hai đạo quang mang màu trắng tinh,

tuy là đặc biệt im lặng, nhưng lại dùng tốc độ nhanh đặc biệt mà phóng

đi.

Cơn bão tuyết khủng bố càng ngày càng lớn lên, hệ

thống đồng bộ liên lạc giữa hai con Robot đồng thời xuất hiện ra thanh

âm cảnh báo sóng điện quấy nhiễu địa từ vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng bọn chúng vẫn bằng vào mắt thường, không hề lạc nhau, vẫn như cũ không

ngừng lướt đi một cái mê ly dưới những đám mây đen trên bề mặt sông băng gió tuyết, giống hệt như hai đầu ruồi bọ vù vù bay đi, không biết sẽ

phải đụng vào nơi nào.

Sau đó bọn họ va ngay vào bên trong chiến trường!

Hai đầu Robot màu trắng tuyết đứng trên đỉnh một chồng băng bên cạnh

sông băng, nhìn về phía chiếc xe thiết giáp bánh xích chuyên dụng đang

bốc ra khói đen mù mịt bên dưới, cùng với những cổ thi thể của các chiến sĩ nằm trên mặt đất, nghe những tiếng súng bắn tạch tạch bên tai, bất

động không cử động chút nào, tựa hồ như là đang tìm một con đường để xâm nhập vào chiến trường trung tâm.