Gian Khách

Quyển 3 - Chương 189: Một hồi cuồng hoan ngoài ý muốn

Bộ Quốc Phòng mãi vẫn không có giao nhiệm vụ mới nào xuống cả. Tiểu đội 7 mãi vẫn ngây người tại doanh trại của Chủ tinh Tây Lâm, vùi đầu vào

công tác huấn luyện, một ngày rồi lại một ngày bình tĩnh trôi qua. Một

cuộc sống chán nản chờ đợi không chút náo nhiệt như thế này, khiến cho

ngay cả cái gã lúc này trong người cũng tràn ngập cảm giác kích thích

cùng với bản tính tự tạo trò vui như Hùng Lâm Tuyền cũng bắt đầu cảm

thấy cảm giác nhàm chán.

Ngoại trừ những kẻ ở ngoài

trận địa lúc trước chém giết đỏ mắt, bị những hình ảnh đám chiến hữu ngã xuống một cách thê thảm khiến cho lòng căm thù dâng lên mãnh liệt không thể nào khống chể nổi, hoặc là những gã tráng hán trong buổi tiệc động

viên trước khi ra tiền tuyến uống qua quá nhiều rượu mạnh kích thích

thần kinh, bằng không cũng sẽ không có ai lại nguyện ý đi ra tiền tuyến, cái địa phương tràn ngập tử vong huyết tinh kia. Chỉ là cái loại cảm

giác chờ đợi mỏi mòn như thế này thật sự có chút tra tấn đối với những

gã đội viên hán tử vốn luôn tự xưng thần kinh thô rắn như sắt thép này.

Cho nên, khi mà Lạc Nhật Châu một ngày nào đó nghênh đón bầu trời đầy

mây trắng xinh đẹp hiếm có, thì việc huấn luyện thiết huyết tàn khốc bên trong doanh trại của Tiểu đội 7 cũng theo đó mà ngênh đón một ngày nghỉ ngơi vô cùng hiếm có.

Có gã đội viên bắt đầu tụ năm

tụm ba gầy sòng đánh bài, có gã đội viên thì thảnh thơi bắc võng dưới

tàng cây mát rượi mà lắng nghe ca nhạc trên cái radio cá nhân. Gã Thiếu

Tá Lan Hiểu Long thì lại dẫn theo Tòng Tượng Chinh, Nhan Bính Yến cùng

với khoảng mười mấy gã hán tử thô hào khác, kêu thét lên một tiếng,

phóng chạy về phía bờ cát trắng tinh ngoài bờ biển mà đã lâu bọn họ chưa được đặt chân đến, chuẩn bị dùng những ánh mắt nóng bỏng chẳng khác nào một khẩu Cơ pháo Đạt Lâm, đi chém giết những thân hình nóng bỏng của

các cô thiếu nữ Tây Lâm thanh xuân trắng nõn mặc áo tắm lượn lờ ngoài

bãi biển…

Bốn mươi phút đồng hồ sau đó, nhóm người này

đồng loạt ủ rũ cúi đầu thất thiểu quay trở về doanh trại, bắt đầu tìm

kiến những hoạt động nghỉ ngơi thanh thản mà bản thân mình miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nguyên nhân rất đơn giản, ngày hôm nay là một ngày

bầu trời đầy mây vô cùng hiếm có tại Lạc Nhật Châu này, cho nên gió biển thổi quét cũng đặt biệt lạnh hơn bình thường một chút, ẩm ướt lạnh lẽo

thấu xương, khiến cho tất cả các cô nương xinh đẹp mặc áo tắm kia đại

khái cũng đều ở lại trong nhà mình cả…

Cái miệng lúc nào cũng

toát ra những câu mắng chửi chanh chua theo một làn điệu dân ca nào đó

của Lan Hiểu Long lúc này lại hoàn toàn phát huy hết công suất vốn có

của mình, bắt đầu không ngừng lải nhải. Hắn có chút căm tức đi đến bên

cạnh của Bạch Ngọc Lan, cũng không thèm hỏi, tự tiện sờ soạng một chút

túi áo của gã quân nhân thanh tú, móc ra gói thuốc lá, lấy một điếu đưa

lên miệng châm. Cặp mày hắn đột nhiên nhíu lại, nhìn về phía Hứa Nhạc

đang ngồi trên một cái ghế dài trước cửa phòng mình, ngẩn người ra,

không biết đang suy nghĩ cái gì. Lan Hiểu Long quay sang hỏi Bạch Ngọc

Lan:

- Lão Đại của chúng ta như thế nào lại biến thành

một pho tượng như thế kia? Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng nếu như cặp mắt ti hí

của mình thoáng nheo lại nhìn xa xăm rất có mị lực cổ nhã hay sao?

Đám đội viên Tiểu đội 7 vốn có rất nhiều cách xưng hô khi gọi Hứa Nhạc. Có gã thì gọi là cấp trên, đại bộ phận đội viên thì gọi là Lão Đại.

Cũng chỉ có mỗi một mình Bạch Ngọc Lan từ đầu đến cuối vẫn kiên trì với

cách xưng hô nhiều năm trước đây, mỗi khi nhắc đến Hứa Nhạc cũng đều gọi một tiếng ông chủ hoặc là ông chủ nhỏ. Đại khái chắc là do hắn vẫn còn

nhớ đến tấm chi phiếu ngàn vạn đồng tiền Liên Bang lúc trước.

- Ông chủ vừa nhận được một bức email chúc mừng có chút kỳ quái, cho nên mới có chút đau đầu.

Bạch Ngọc Lan cất giọng nói ôn nhu thành danh của mình mà nhỏ nhẹ nói.

- Email chúc mừng? Đây là một chuyện tốt mà. Là từ Chiến hạm Chỉ huy từ tinh cầu 163 hat là do Tổng Bộ Tư Lệnh gửi đến đây? Cậu đừng nói với

tôi là do Bộ Quốc Phòng gửi đến đây đó…

Lan Hiểu Long kinh ngạc nói.

- Cũng đều không phải…

Bạch Ngọc Lan đưa tay khẽ vén lên mấy sợi tóc đen tinh tế lõa xõa dưới trán mình, nhẹ nhàng nói:

- Là bên phía Thanh Long Sơn.

Điếu thuốc đang ngậm trong cặp môi của Lan Hiểu Long nhất thời rung lên một chút, may mắn là cũng không có rớt xuốt đất, lẫn vào mớ đất ướt dơ

bẩn bên dưới. Hắn sau khi khiếp sợ một lúc lâu sau mới có thể nói ra nên lời:

- Liên quan cái rắm gì đến đám Phiến quân Thanh

Long Sơn kia mà chúc mừng với chả chia buồn? Bên phía Thanh Long Sơn

chẳng lẽ nghĩ rằng Lão Đại chúng ta lúc trước đã từng có mối quan hệ này nọ với vị nữ đội viên du kích xinh đẹp kia của bọn họ, cho nên liền xem chúng ta cũng là bộ đội của bọn họ luôn à? Cái bọn này, con mẹ nó, cũng thật sự là quá mức vớ vẩn rồi mà…

Bạch Ngọc Lan cũng học cái bộ dáng nhún nhún vai độc quyền của Lan Hiểu Long, nói:

- Quả thật là vớ vẩn mà!

- Từ lúc nào lại có thể có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy cơ chứ?

Hai hàng lông mày của Hứa Nhạc thoáng khẽ cau lại một chút, vẻ mặt mang theo một chút phiền muộn, đứng thẳng người dậy, quay sang nói với Lan

Hiểu Long:

- Tôi phải thanh minh một chút, cái bức

email chúc mừng đến từ Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn này, cũng không

phải là chúc mừng cho một mình tôi, mà là chúc mừng cho tất cả chúng ta… Ách…

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn một chút về phía nội

dung của bức email chúc mừng trên chiếc điện thoại di động quân dụng của mình, hạ giọng xuống một chút:

- Tập thể các anh hùng vô cùng anh dũng… Tiểu đội 7 của Công ty Cơ khí Quả Xác…

- Nghe cái loại giọng điệu giống hệt như trong kịch bản như thế, tôi

rốt cuộc có thể khẳng định bức email chúc mừng này đúng là đến từ Thanh

Long Sơn…

Lan Hiểu Long giả vờ nghiêm túc, làm ra một cái phán đoán.

- Mặc kệ nói như thế đi chăng nữa, cũng coi như là một phần vinh quang của chúng ta.

Hứa Nhạc đưa cái điện thoại cầm tay cá nhân của mình sang cho Bạch Ngọc Lan, nói:

- Một khi đã là email chúc mừng dành cho Tiểu đội 7 chúng ta, vậy cậu một phen đọc lớn một lượt cho đám gia hỏa này nghe đi.

- Loại chuyện tình này tôi tương đối am hiểu hơn hắn một chút. Năm xưa

lúc còn ở trong trường học tôi từng là Đội trưởng Đội tuyên truyền của

khoa mà…

Lan Hiểu Long nhanh tay chụp lấy cái điện thoại di động trước khi Bạch Ngọc Lan kịp cầm lấy, nhún nhún vai nói.

- Trong một hoàn cảnh nhàm chán đến thế này, đọc vài lời nhàm chán gì

đó mà nói, coi như cũng là một phương pháp nhàn chán đến giết cho hết mớ thời gian nhàm chán này đi… Toàn thể tập hợp!

Hắn đem

mấy gã đội viên đang đánh bàn tại cái bàn lớn giữa sân đuổi đi chỗ khác, leo thẳng lên bàn, đứng trên đó, hướng về bốn phía co tay thành loa lớn tiếng hô:

- Không cần phải lo lắng, đây cũng không

phải là diễn tập, cũng không phải là thông báo các người sắp ra trận

đánh giặc, chỉ là có một bức email chúc mừng là lạ, muốn đọc cho các

người nghe mà thôi…

Tập thể đám đội viên Tiểu đội 7

đang tụm năm tụm ba khắp nơi trong quân doanh nhất thời cười vang, sau

đó nhanh chóng tụ tập lại vây quanh cái bàn mà Lan Hiểu Long đang đứng

trên đó.

Hứa Nhạc cũng không có tập họp lại, hắn một

mình một người quay lại trên cái ghế dài đặt ở một góc sân thể dục, đốt

lên một điếu thuốc, khẽ nheo mắt lại nhìn lên bầu trời mênh mông đầy mây trắng vô cùng hiếm có tại Lạc Nhật Châu Chủ tinh Tây Lâm này, trong

lòng không khỏi nhớ đến bầu trời u ám vạn năm cũng không thay đổi tại cố hương tinh cầu Đông Lâm của mình.

Ở giữa sân không

ngừng truyền đến thanh âm đọc như tụng kinh những lời lẽ trong bức email chúc mừng, được phóng đại lên cực kỳ khoa trương cùng với buồn cười của gã gia hỏa Lan Hiểu Long, cùng với thanh âm cười đầy khoái hoạt của đám đội viên bên dưới. Trên mặt của hắn cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt,

nhưng mà ngay sau đó, suy nghĩ của hắn lại không biết đã thả tới phương

trời nào đó.

Gia nhập tuyền tuyến cũng đã một thời gian khá lâu rồi, hắn cũng từng nhận được rất nhiều các bức email quan tâm

chân tình đến từ Thủ Đô Tinh Quyển xa xôi kia, nào là Trâu Úc, Giản Thủy Nhi, Tiểu Dưa Hấu, rồi đến Thương Thu, Lợi Hiếu Thông… lại còn có cả

cái vị tiểu thư thế gia xinh đẹp ôn nhu Nam Tương Mỹ kia nữa. Thậm chí

ngay cả ông chủ nhà trọ của căn nhà hắn đang mướn ở Vọng Đô kia cũng gửi đến cho hắn một bức email dào dạt sự nhiệt tình cùng với những lời chức tụng thắm thiết nữa… Nhưng mà, từ đầu đến giờ, hắn vẫn chưa từng nhận

được bất cứ bức email cá nhân nào của Trương Tiểu Manh cả.

Chuyện này cũng không thể khiến cho hắn cảm thấy mất mác hoặc là buồn

bực gì cả, chỉ là chẳng biết vì sao, trong lòng hắn vẫn luôn có một chút khó chịu nhàn nhạt. Hiếm có lắm, hôm nay mới nhận được một bức email từ phía cô ta gửi sang, không ngờ kết quả cũng lại là một bức email chúc

mừng quái dị do Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn gửi đến. Nghĩ đến điều

này, khóe môi của hắn không khỏi chợt nở ra một tia cười khổ nhàn nhạt.

Thế nhưng nụ cười của hắn cũng chỉ nở đến đây rồi lập tức cứng lại luôn ở đó. Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, lắng nghe một chút mấy câu chữ của

thanh âm bên kia truyền đến, căm tức phẫn nộ đứng bật dậy, lớn tiếng

quát mắng:

- Không được đọc lớn các email cá nhân của tôi!

o0o

- Hứa Nhạc, chào anh, đây đã là bức thư thứ bảy mà em đã viết cho anh

rồi. Trong bức thư ngay trước đây, em đã từng nhắc tới, hiện tại em đang tiến hành công tác xây dựng lại tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình tại tinh

cầu S2. Đương nhiên, anh cũng không nên hiểu lầm. Cái Cơ Kim Hội này

cùng với cái Cơ Kim Hội của Mạch Đức Lâm kia cũng không hề có bất cứ

quan hệ nào cả… Chuyên ngành đại học của em là ngành sư phạm, hiện tại

em đang là một cô giáo trong một xóm nghèo nhỏ ở gần Thanh Long Sơn tại

Tượng Thụ Châu. Em viết bức thư này chỉ là muốn một phen chia xẻ cùng

anh một chút cảm giác vui sướng khi được làm bạn với những đứa bé ngoan

ngoãn xinh xắn của em ở nơi này mà thôi.

- Em biết,

những bức emal mà em gửi đi đều có thể chuyển đến hộp thư cá nhân của

anh. Cho nên xin anh đừng có làm bộ rằng không nhận được. Tuy rằng em

biết cuộc sống của anh ở tại tiền tuyến thật sự vô cùng khẩn trương, có

nhiều việc công vô cùng bề bộn. Nhưng mà em nghĩ, cho dù anh có thiết

lập chức năng tự động gửi mail trả lời đi chăng nữa, cũng đã khiến cho

em vui sướng rất nhiều rồi.

Bên trong doanh trại nhất

thời vang lên một mảnh hoan hô ầm ĩ cùng với những tiếng huýt sáo chói

tai, pha lẫn một vài thanh âm nhỏ giọng nghị luận trong đó nữa.

- Công tác giảng dạy của em cũng sắp kết thúc, em cùng với những đồng

sự trong trường chỉ còn khoảng sáu tuần nữa là quay trở về Đại khu Thủ

Đô rồi. Em cũng không biết lúc nào anh mới có thể quay về tinh cầu S1

lần nữa. Em thật sự rất hy vọng đến lúc đó có thể có cơ hội được gặp mặt anh một lần. Bởi vì em không muốn vĩnh viễn chỉ có thể thông qua những

bản tin truyền hình cùng với những bộ phim phóng sự trên Kênh tin tức

Đài truyền hình Liên Bang mới có thể nhìn thấy được thân ảnh của anh…

Tuy rằng những hình ảnh băng xuyên khói súng, lửa đạn trên chiến trường

của anh cùng với các chiến sĩ khác của Tiểu đội 7 cũng đều có thể khiến

cho em cùng rất nhiều bạn bè trang lứa của em cảm động đến mức nước mắt

lưng tròng… Nhưng mà ở trên đó, khuôn mặt anh lúc nào cũng đeo kính râm, em không thể nhìn thấy ánh mắt của anh…

Bên trong

doanh trại nhất thời vang lên một trận sói tru đầy trời cùng với những

thanh âm huýt sáo như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác, pha lẫn vô số câu mắng chửi thô tục đầu hưng phấn.

- Cuối cùng em

chỉ muốn nói, thật sự rằng từ trước đến giờ em chưa bao giờ từng vô lý,

thậm chí có thể nói là vô lễ mà yêu cầu một người khác phái phản hồi trở lại bức email của em như thế này… Thật sự là có chút xấu hổ. Nhưng mà

cũng giống như những lời mà em từng nói trong cuối sáu bức thư trước đây đã từng lặp đi lặp lại vậy… Anh có còn nhớ rõ những lời mà em đã từng

nói với anh tại bìa rừng của trang viên Mộc Cốc lúc trước hay không?

Thương nhớ anh, Nam Tương Mỹ.

- Đừng có gấp, đừng có gấp! Cuối thư còn có một cái ký hiệu, mang biểu tình một khuôn mặt đỏ bừng nữa…

Cả doanh trại nhất thời bùng nổ mãnh liệt, thanh âm cười hô hố xấu xa

đầy kích động của Lan Hiểu Long, giữa một tràng thanh âm ồn ào reo hò

đập bàn đập ghế như đánh trống của đám đội viên Tiểu đội 7, thế nhưng

vẫn như cũ rõ ràng vô cùng.

Bản thân Hứa Nhạc bình

thường có năng lực một người địch lại ngàn quân, thế nhưng hôm nay lại

không có cách nào, vô cùng chật vật, bị đám đội viên thuộc hạ của chính

mình hoàn toàn ngăn cản ở bên ngoài. Hắn tức giận vô cùng, không ngừng

mắng chửi, thế nhưng lại không có bất cứ kẻ nào thèm để ý đến lời của

hắn cả.

- Ta chửi vào, mấy cái tên gia hỏa này, ở trên chiến trường như thế nào lại không có hung mãnh giống như hôm nay vậy chứ?

Hứa Nhạc năm lần bảy lượt xông vào, lần nào cũng bị đám đội viên mạnh

mẽ đẩy ra, bộ dáng chật vật, mang vẻ mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm

về phía đám đội viên đang chăm chăm lắng nghe nội dung mấy bức email cá

nhân của chính mình, phẫn nộ mà kêu gào chỉ trích.

- Đó là bởi vì ở trên chiến trường, lực hấp dẫn của đám người Đế Quốc đối

với bọn họ, tuyệt đối không lớn bằng lực hấp dẫn của mấy bức thư này của anh…

Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh, thấy vậy khẽ vỗ vỗ

bả vai của hắn, cất lời an ủi mấy câu, đột nhiên chợt nhớ tới chuyện

tình gì đó, cặp mày nhăn tít lại, nghi hoặc hỏi:

- Nam

Tương Mỹ? Lần trước ở trên đỉnh núi trong Sơn mạch Lạc Phần, anh đã từng nói rằng, anh cũng thích nàng ta… Cô ta, có phải chính là chủ nhân của

bức email kia hay không?

Hứa Nhạc ngây người một chút, có chút xấu hổ, sau đó mới ngượng ngùng giải thích:

- Đó là lời di ngôn! Lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi, đương

nhiên là hy vọng sau khi mình chết đi, có thể khiến cho trong lòng cô ấy thoải mái hơn một chút…

- Vấn đề là rốt cuộc anh có thật sự thích cô ta hay không?

Bạch Ngọc Lan nhìn thấy ánh mắt của Hứa Nhạc có chút khác thường, liền

giống như một vị chuyên gia tư vấn chuyên mục tình cảm chuyên nghiệp

vậy, nhẹ giọng hỏi một câu.

Ánh mắt Hứa Nhạc cụp xuống, lặng lẽ không lên tiếng, trong lòng lại thầm nghĩ, vấn đề lớn của chính mình, hiện tại chính là không biết mình thật sự thích ai mới đúng.

- Chú ý, chú ý này! Lạc khoản của bức email tiếp theo này chính là Trâu Úc. Có biết đây là ai hay không? Chính là viên minh châu trong tay của

Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh vĩ đại của chúng ta đó!

Trong

lòng Hứa Nhạc lúc này cũng đã không còn tinh lực để mà nghĩ đến chuyện

ngăn cản một tràng khôi hài này nữa. Hắn chỉ là hung hăng giương mắt

nhìn về phía gã Lan Hiểu Long đang đứng giữa cái bàn, nói đến mức nước

miếng tung bay tán loạn, trong lòng thầm nghĩ sau này nên dùng hình thức quân kỷ gì để mà trừng phạt người này một phen. Cũng may là trong số

những bức email mà hắn còn chưa kịp tiến hàng thiết lập mật mã bảo vệ

này, cũng không có những bí mật gì liên quan đến hắn hoặc là những người khác, ngẫm lại cũng chỉ có thể để mặc cho đám đội viên hưởng thụ một

hồi cuồng hoan hiếm có như thế này mà thôi.

Bức email

của Trâu Úc cũng giống hệt như bà mẹ trẻ thích mặc quần áo màu đỏ này,

ngắn gọn lạnh lùng, băng lãnh cực hạn. Số lượng từ sử dụng cũng không

nhiều lắm, thế nhưng đều là những từ ngữ quan trọng, chính xác nhất:

- Nếu như không chết thì gửi email nói một tiếng, còn nếu như đã chết

thì ngàn vạn lần không cần nói cho tôi hay. Nhớ rõ, có chết thì nhớ đi

xa một chút mà chết!

Lan Hiểu Long cùng với đám đội

viên nhất thời bị chấn động mãnh liệt, thầm nghĩ vị thiên kim đại tiểu

thư của Bộ Quốc Phòng này quả nhiên cũng không giống như người bình

thường, mặc dù rõ ràng là nhớ nhung ông chồng tương lai, thế nhưng lại

cũng có thể biểu đạt một cách bao la hùng vĩ cùng với tàn nhẫn đến như

thế.

Hứa Nhạc mặc dù cũng đã mặc kệ, để mặc cho đám gia hỏa này cố tình xuyên tạc mọi chuyện, thế nhưng đột nhiên nhớ tới nội

dung của bức email tiếp theo trong điện thoại di động của mình, đồng tử

trong mắt nhất thời khẩn trương mà co rụt lại mãnh liệt, chuẩn bị không

tiếc hết thảy, dùng hết khả năng của mình mà ngăn cản chuyện tình này

phát sinh, thế nhưng hắn lại bi ai phát hiện ra mọi chuyện cũng đã muộn…

Đây là một bức email theo dạng ghi hình, Lan Hiểu Long mở lớn cái đoạn

video đính kèm trong bức email kia lên toàn bộ màn hình của cái điện

thoại di động. Ngay sau đó, tất cả các đội viên bên trong doanh trại

nhất thời liền thấy được những hình ảnh hiện rõ ràng trên màn hình tinh

thể lỏng, toàn bộ đều mạnh mẽ hít sâu một hơi.

Đó chính là một cặp môi đỏ mọng, xinh đẹp đến cực điểm, cực kỳ khoa trương,

chiếm cứ gần như toàn bộ cả màn hình của cái điện thoại đi động.

Ngay sau đó chủ nhân của cặp môi đỏ mọng này mới dần dần kéo dài ra

khoảng cách với màn ảnh, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ mà tất cả mọi nam

nhân của Liên Bang này đều khắc sâu tận đáy lòng. Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi nở nụ cười duyên dáng, xinh tươi như hoa,

cặp mắt đáng yêu lúc này nheo lại thành hai vầng trăng sáng rực rỡ,

thanh âm nhẹ nhàng thanh thúy, giòn giã như chuông ngân, nói:

- Hứa Nhạc, đây là tôi cổ vũ cho anh đó, sớm trở về một chút nhe!

Đám đội viên lúc này cũng đã sớm nhận ra khuôn mặt này, nghe thấy câu

nói đó, nhất thời thanh âm hít sâu tức giận đồng loạt trở nên vô cùng

mãnh liệt, chẳng khác nào tiếng dịch áp ầm ầm trong khu nhà xưởng khổng

lồ trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác vậy.

Tất

cả mọi gã đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều biết rõ Lão Đại nhà mình cùng với cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia từng có một hồi scandal

chấn động cả Liên Bang, thế nhưng mà hôm nay chính mắt nhìn thấy một hồi căn cứ chính xác vô cùng ướt át rợn người thế kia, cảm nhận trong lòng

tự nhiên là chênh lệch vô cùng rồi.

Sau khi đoạn video

đính kèm bức email điện tử kia phát xong, tất cả mọi người sau một lúc

tĩnh mịch trầm mặc đến mức ngay cả tiếng tim đập của Hứa Nhạc cũng có

thể nghe thấy được rõ ràng, toàn bộ nhất thời đồng loạt xoay người lại,

dùng ánh mắt với đủ loại cảm xúc, từ hâm mộ, bội phục đến khiếp sợ, đố

kỵ… nhất thời đem Hứa Nhạc đóng đinh sững người trên mặt đất.

Trong lòng Hứa Nhạc lúc này trái tim đã đập nhanh lên gấp mấy lần bình

thường, đột nhiên chợt phát hiện ra bên ngoài đám người, tại một góc

khuất xa xa của sân vận động có hai thân ảnh đang lén lén lút lút như kẻ trộm đứng ở đó, cặp mắt ti hí nguy hiểm của hắn khẽ nheo lại đến tận

cùng, lạnh giọng nói:

- Lập tức xóa ngay đoạn này, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!

Tiểu tổ phóng viên chiến trường hai người phụ trách công tác làm phim

phóng sự do Bộ Quốc Phòng đặc biệt phái đến này, vẫn luôn trường kỳ sống và sinh hoạt cùng một chỗ với đám người Tiểu đội 7. Đám đội viên đã sớm quen thuộc với sự tồn tại của đối phương rồi. Cái bị trưởng ban phóng

viên, tổ trưởng tổ phóng sự trong truyền thuyết này, người mà chắc chắn

bởi vì bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ này mà nhận được vô số giải thưởng

vinh quang vô tận, hôm nay bất chợt linh mẫn phát hiện ra một hồi tư

liệu sống tuyệt vời đến thế này, làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ được

cơ chứ? Cho nên dẫn theo gã quay phim một mực âm thầm đứng bên ngoài mà

quay trộm. Không ngờ… cuối cùng vẫn như cũ bị Hứa Nhạc phát hiện ra.

Tiểu tổ phóng viên này phi thường rõ ràng tính cách của Hứa Nhạc, đành

phải vô cùng bi thương, bất đắc dĩ mà mở đoạn phim vừa quay lén vừa rồi

ra mà xóa đi.

Đúng vào lúc này, hệ thống thiết bị theo

dõi điện tử mà Cố Tích Phong từ đầu đã bố trí khắp nơi xung quanh doanh

địa, đột nhiên bắt đầu không ngừng phát ra thanh âm cảnh báo bén nhọn.

Mặt đất bắt đầu không ngừng run rẩy, trong không gian cũng xuất hiện một loại cảm giác vang dội vô cùng quỷ dị. Đám đội viên phản ứng cực kỳ

nhanh chóng, lập tức phóng chạy về phía phòng kho súng ống.

- Không có khả năng đám người Đế Quốc đánh tới đây chứ?

Hứa Nhạc nhíu mày, lẩm bẩm.

- Ừm!

Tay phải Bạch Ngọc Lan rất nhanh đút vào trong túi quần, con dao găm tùy thân thanh tú của hắn đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

- Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Ánh mắt Hứa Nhạc lại một lần nữa nheo lại thật chặt.