Gian Khách

Quyển 3 - Chương 183: So tài ăn cơm cùng Sấu Hổ

Bên trong cái hàng lang u ám đã bị bụi mù bao phủ khắp nơi trong tòa đại lâu, đám đội viên của Tiểu đội 7 cùng với Tiểu đội quân nhân đặc chủng

của Tây Lâm bắt tay từ biệt, thế nhưng cũng không có thật sự rời đi. Tuy rằng Bạch Ngọc Lan cầm trong tay văn kiện thông hàng đặc biệt do đích

thân nhà chính của Chung Gia Tây Lâm phê duyệt, nhưng ở trong một khu

thành thị vô cùng náo nhiệt như thế này lại gây chuyện như thế, dùng

súng đạn bắn thành một mảnh hỗn độn khủng khiếp, cường hãn giết người…

cũng không thể cứ như vậy mà rời đi cho được. Bọn họ vẫn còn cần phương

diện Tây Lâm xác nhận tin tức.

Gã quân nhân Tiểu đội

trưởng Tiểu đội đặc chủng Quân khu Tây Lâm kia nhìn thấy đám đội viên

của Tiểu đội 7 bình tĩnh đứng đó, nhịn không được lắc lắc đầu, cố gắng

xua tan đi một tia cảm xúc khiếp sợ kia trong lòng mình, đi đến bên cạnh chiếc xe quân dụng, hướng về phía vị thượng cấp cao nhất của mình đang

ngồi trong chiếc xe quân dụng kia tiến hành báo cáo tình huống cụ thể

lần hành động này.

Gã quân nhân sĩ quan cáo cấp nhất

của Đại đội đặc chủng Tây Lâm, Thượng Tá Lai Khắc vẻ mặt không một chút

biểu tình, ngồi bên trong chiếc xe quân dụng, chỉ là nghe đến hai cái

tên của Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7, cặp mày khẽ nhăn tít lại.

o0o

Ngay tại thời điểm khoảng mười phút trước đó, Hứa Nhạc, trên người mặc

bộ quân trang không có quân hàm, dưới ánh hoàng hôn đỏ tươi chậm rãi đi

vào cái quán ăn có bảng hiệu Thịt Nướng lớn nhất trên con đường náo

nhiệt.

Bên trong quán ăn lúc này sớm đã là một mảnh

khói lửa náo nhiệt mù mịt vô cùng. Vô số cái bếp lò nướng thịt đang bốc

lửa đỏ rực, sinh ra một mùi vị tươi sống cay nồng mà cực kỳ kích thích.

Nhưng mà hắn liếc mắt đảo một vòng quanh quán, sau đó ánh mắt liền dừng

lại trên một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ ở phía bên phái của quán ăn.

Bên cạnh cái bàn nhỏ đó lúc này đang có một gã trung niên nhân mặc áo

sơ mi màu trắng bình thường. Một bộ quân phục màu sẫm lúc này đang được

vắt tùy tiện trên phần lưng dựa của cái ghế mà ông ta đang ngồi. Từ

trong một khe hở nhở của cái áo quân trang vắt ở đó, mơ hồ có thể nhìn

thấy một cái quân hàm dấu hiệu ngôi sao sáng chói.

Cho

dù là trên một quảng trường khổng lồ với hơn mười vạn người đang tụ tập ở đó, Hứa Nhạc đại khái cũng sẽ chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được

đối phương đang đứng lẫn trong đó, sau đó hắn cũng sẽ không thể nào mở

trừng mắt mà nhìn chằm chằm về phía người đó được nữa.

So sánh với cảm giác lúc gặp mặt Đỗ Thiếu Khanh tại khu căn cứ huấn

luyện của Bộ Quốc Phòng trong một năm trước đây. Vị trung niên nhân đang cúi đầu ăn cơm bên cạnh cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ kia, nhìn không ra có

bất cứ cảm giác ngạo nghễ đứng sừng sững giữa thời đại hỗn loạn đen tối

cả, mà chỉ là một loại cảm giác trầm mặc bình thường. Chỉ có mỗi cặp

lông mày hoa râm giống hệt như là hai đầu mãnh hổ đang nằm phục mình

trên trán ông ta, mới khiến cho người ta có một loại cảm giác như là,

nếu cặp lông mày này nhướng thẳng lên, như vậy quanh người kẻ này sẽ có

vô số người phải đổ máu.

Bên cạnh cái bàn nhỏ bên cạnh

cửa sổ kia còn có mấy cái bàn khác nữa, ngồi tại đó toàn bộ đều là những quân nhân sĩ quan của Tây Lâm, biểu tình trầm mặc bình tĩnh. Nhìn bề

ngoài bọn họ giống như là đang ăn cơm bình thường, chỉ có điều trong cặp mắt bọn họ thỉnh thoảng lại lộ ra một tia quang mang cảnh giác ngoan

cường mạnh mẽ, mới có thể khiến cho những người có ánh mắt linh mẫn phát hiện ra bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể dùng chính mạng sống của mình để mà bảo hộ cho vị trung niên nhân đang ngồi cạnh cái bàn nhỏ dưới cửa sổ kia.

Trung niên nhân kia từ đầu đến cuối vẫn chưa

từng ngẩng đầu lên, cặp mày thả lỏng, thế nhưng lại tự nhiên toát ra một loại cảm giác áp bách cường đại nào đó. Cái này đại khái chính là loại

khí thế mà chỉ có loại quyền thế ngập trời cùng với loại uy nghiêm mạnh

mẽ dung luyện rất nhiều năm trời mới có thể luyện thành.

Hứa Nhạc chính là nhận được điện thoại mời đến đây, cho nên biết rõ

ràng vị trung niên nhân này là ai. Cho nên hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng lại vẫn như cũ có chút giật mình, trong lòng thầm

nhủ, đánh giá đối phương, đại khái là trong cả xã hội Liên Bang này,

ngoại trừ vị Quân Thần đại nhân cường hãn vô song kia, chính là gã nam

nhân cường hãn nhất thế gian. Nhưng mà tuyệt đại bộ phận tâm tư của hắn

lúc này cũng đều đã đặt lên trên người của hai gã chuyên gia Bách Mộ Đại cùng với trên người đám đội viên đang chấp hành nhiệm vụ đằng kia. Cho

nên hắn vẫn không có quá nhiều cơ hội để mà cảm thụ cái gì.

Ngay khi hắn từ chỗ cửa chính của quán ăn hướng về phía cửa sổ bước một bước chân đầu tiên, trên bầu trời của quán ăn đột nhiên chợt vang lên

một trận tiếng súng khủng bố cùng với tiếng nổ lớn kịch liệt. Bước chân

thứ hai của hắn đang nhấc lên nhất thời dừng luôn lại giữa không trung,

không có hạ xuống, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh

nhìn về phía không gian phía sau.

Rất nhiều vị khách

nhân bên trong quán ăn bị tiếng nổ kinh động nhất thời chạy ra nhìn về

phía đó, xác định đó là một tòa đại lâu bình thường cách đây khoảng

chừng hai cây số. Trên một tầng khá cao của tòa đại lâu đó, đột nhiên

chợt phụt ra vô số ánh lửa đạn vô cùng diễm lệ, vô số bụi mù cùng với

ánh lửa và những mảnh thủy tinh vỡ vụn, liên tiếp phun trào mà ra, giống hệt như là phần đuôi của một chiến đấu cơ, mạnh mẽ phun nhập vào trong

bầu trời chạng vạng vô cùng trong trẻo của Tây Lâm.

Tiếng nổ mạnh khủng bố ở bên trong quán ăn vẫn như cũ có thể nghe thấy

vô cùng rõ ràng, có thể thấy được một tràng bắn nhau bên trong tòa đại

lâu kia dữ dằn khủng bố đến mức nào. Thị lực của Hứa Nhạc vô cùng tốt,

thậm chí có thể thấy được bên ngoài cửa sổ tại tầng thứ mười ba của tòa

đại lâu kia, có vô số điểm đen nhỏ vé giống như là những viên đạn bình

thường bắn xuyên qua, cuối cùng bị sự ma sát mạnh mẽ của không khí dần

dần tiêu giảm bớt khí thế cường hãn của chúng, mất đi hết tốc độ, sau đó hóa thành vô số hạt mưa kim chúc nặng nề, rơi thẳng xuống phía con

đường bên dưới, đập thẳng lên trên đỉnh của đám xe ô tô đậu dọc theo mấy con đường cùng với nóc của các tòa kiến trúc gần đó, phát ra thanh âm

rào rào.

Đại khu Tây Lâm xa xôi, có khá nhiều thứ thiếu hụt, thế nhưng hai thứ không hề thiếu, mà ngược lại còn có rất nhiều,

chính là quân nhân cùng với đạn dược. Nhưng mà trị an xã hội nơi này từ

trước đến giờ vẫn luôn duy trì rất tốt, ở một thành thị phồn hoa náo

nhiệt như thế này lại phát sinh ra bắn nhau kịch liệt, chính là một hình ảnh đáng khiếp sợ rất nhiều năm chưa từng thấy qua. Đám thực khách bình thường bên trong quán ăn đều hoảng sợ vạn phần, lục tục tính tiền rời

đi.

Mà liền đúng vào lúc này, bên trong một gian phòng

nào đó gần sát nhà bếp phía sau của quán ăn này, đột nhiên lại vang lên

thanh âm tiếng súng dồn dập mà thanh thúy giống như hạt đậu rơi xuống

chén đá vậy. Một trận tiếng súng này vang lên quá rõ ràng, lại gần gũi

vô cùng, khiến cho đám thực khách nhất thời sắc mặt tái nhợt, đồng loạt

kêu gào liên tục, phóng chạy thẳng ra ngoài.

Tiếng súng nhất thời vang lên, khiến cho đám quân nhân sĩ quan đang ngồi đầy xung

quanh khu cửa sổ nhất thời chấn động, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy

súng ống bên dưới lớp áo của chính mình.

Hứa Nhạc biết

rõ ràng đám người do Lan Hiểu Long suất lãnh hiện tại cũng đã ra tay

động thủ, trái tim nhất thời chợt khẩn trương, co rụt lại, thân thể đồng dạng cũng gồng lên một chút.

Vị nam nhân trung niên

đang ngồi ăn cơm bên cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ kia lại vẫn giống như là

không hề nghe qua bất cứ tiếng súng nào cả, không hề nhìn thấy bất cứ

một tia lửa đạn nào cả. Bàn tay phải đang cầm muỗng của hắn cũng không

có bất cứ một tia run rẩy nào cả, vững vàng từ trong cái tô canh trước

mặt múc ra một muỗng canh thịt chuột đồng đỏ rực, xinh đẹp như là máu

tươi bình thường, nhẹ nhàng rưới lên phần cơm trắng trong cái chén làm

bằng gỗ hắc mộc trước mặt mình.

Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ

cụp xuống, chậm rãi hít sâu mấy hơi, mạnh mẽ đem tâm tình của mình áp

chế cho bình tĩnh trở lại, sau đó tiếp tục hướng về phía cái bàn nhỏ kia mà đi đến.

Đám quân nhân sĩ quan Tây Lâm đứng đầy ở đó cũng không ai ngăn cản hắn, ngược lại còn chủ động đứng tách ra, chừa

cho hắn một lối đi vào.

Hứa Nhạc đứng ngay trước cái

bàn nhỏ kia, nhìn về phía gã trung niên nhân đang cúi đầu lùa cơm kia,

vừa lúc chỉ có thể nhìn thấy được cặp lông mày rậm pha lẫn một vài sợi

bạc kia của ông ta. Cái tư thế này cũng không có cấp cho Hứa Nhạc bất cứ cảm giác nhìn cao cao tại thượng chút nào, ngược lại cảm thấy khí thế

đối phương đang ngồi ở đó phát ra giống hệt như một thanh đại đao, một

cây búa lớn, lại mạnh mẽ mà vững chắc giống như là một tòa núi hoang

khổng lồ, cao xa thăm thẳm.

Vị trung niên nhân kia vẫn

như cũ không hề ngẩng đầy nhìn lên, vẫn vô cùng chăm chú mà cẩn cẩn thận thận đem cái chén cơm trắng trong cái bát hắc mộc của mình chan thành

một mớ cơm trộn đỏ au, sau đó buông cái muỗng bạc trên tay xuống, cầm

lấy đôi đũa gỗ đen, từ trong cái lò nướng rực lửa đỏ au giữa bàn, chuẩn

xác gắp ra một miếng thịt chuột nướng kỹ đặt lên trên chén cơm. Sau đó

hắn bưng lên chén cơm, bắt đầu nhanh chóng lùa cơm mà ăn, đồng thời hàm

hồ không rõ nói từng chữ một:

- Ngồi!

Hứa Nhạc kéo chiếc ghế dựa ra, chậm rãi ngồi xuống.

- Ăn!

Một gã quân nhân Tây Lâm mang quâm hàm Thượng Tá đi đến trước mặt Hứa

Nhạc, chuẩn bị cho hắn một bộ đồ ăn mới, sau đó nhanh chóng bưng tới một chén cơm trắng đặt trước mặt Hứa Nhạc.

Bản thân Hứa

Nhạc cũng chỉ là một gã Trung Tá, lập tức đứng dậy cúi đầu ta ơn vị

Thượng Tá kia, sau đó mới ngồi xuống, cũng không có mở miệng nói tiếng

nào. Hắn không một chút do dự, cầm cái chén cơm lên, bắt đầu dùng tốc độ chẳng khác nào gió cuốn mây tan mà không ngừng chan canh, gắp thịt, lùa cơm trắng ăn ngấu nghiến, chẳng khác nào như cùng với vị trung niên

nhân ngồi phía đối diện kia mà so đấu tốc độ ăn uống vậy.

o0o

Trong khoảng thời gian cực ngắn, hai người đang ngồi đối diện nhau trên cái bàn nhỏ kia cũng đã làm xong mỗi người bốn chén cơm trắng cùng với

tám con chuột nướng. Vị trung niên nhân đang mặc áo sơ mi màu trắng kia

rốt cuộc cũng buông đôi đũa hắc mộc trong tay của mình xuống, từ trong

tay gã Thượng Tá đứng bên cạnh mình tiếp nhận một cái khăn lông ướt, đưa tay cởi bỏ cổ áo của chiếc sơ mi trên mặt mình, dùng sức lau đi mớ mồ

hôi chảy xuống đầy đầu bởi vì ăn quá nhiều thức ăn cay và đồ nóng…

- Những quân nhân trong thời hạn nghĩa vụ quân sự cần phải ăn cơm nhiều một chút…

Trung niên nhân kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Dạ dày phải đủ mạnh khỏe, cho dù có ăn uống mau đến thế nào cũng

không bị đau dạ dày. Nếu như lúc nào trong đầu cũng cho rằng hình tượng

bản thân mình là một gốc hàn mai thanh tú, ăn uống nhỏ nhẹ như mèo con,

vậy thì cả đời cũng đừng có mà ăn cơm, bởi vì ăn cơm rồi nói thế nào

cũng phải ỉa ra…

Hứa Nhạc cũng không xác định rõ ràng

những lời này có phải chính là nhằm vào cái vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu

Khanh danh chấn cả Liên Bang kia hay không, cho nên cũng không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nở nụ cười khổ, trầm mặc không nói tiếng nào.

- Đám thuộc hạ kia dưới tay cậu cũng khá lắm!

Trung niên nhân dùng khóe mắt liếc nhìn về phía tràng đại lâu đang đắm

mình trong ánh mặt trời chiều kia, nhìn về phía những dấu vết đánh úp

bất ngờ tối đen dữ dằn khủng bố kia, tiêu sái cười một tiếng, nói:

- Ta vốn luôn thích những tên gia hỏa hành động đơn giản trực tiếp!

Đám đội viên của Tiểu đội 7 dựa theo sự an bày của chính mình, ở khu

náo nhiệt của Lạc Nhật Châu Tây Lâm mà gây ra một trận nháo sự như vậy,

trong lòng Hứa Nhạc vẫn mãi lo lắng có thể nào bên phía Tây Lâm có ý

kiến gì không. Giờ phút này hắn nghe được trong miệng đối phương thế

nhưng lại toát ra một tia tán thưởng nhàn nhạt như vậy, không khỏi cảm

thấy kinh ngạc, nhưng cũng nghiêm túc trả lời:

- Cảm ơn Tư lệnh tán thưởng!

Nghe được hai chữ Tư lệnh từ trong miệng của Hứa Nhạc, Chung Sấu Hổ vừa từ trên không gian trên hành tinh tiền tuyến 3320 đã rơi vào tay giặc

kia quay trở về Chủ tinh Tây Lâm, nhất thời trầm mặc trong khoảnh khắc.

Vị Tổng Tư lệnh tiền tuyến quyền cao chức trọng của Liên Bang, trong tay khống chế toàn bộ quân quyền của cả Đại khu Tây Lâm, manh theo một tia

vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn sang chỗ khác, thông qua lớp kính cửa sổ

thủy tinh của cái quán ăn, nhìn ra phía gốc cây đại thụ bên kia đường,

cùng với những hình ảnh xa xôi hơn của phiến thành thị Lạc Nhật Châu

này.

Đây chính là thành thị của hắn, chính là tinh cầu của hắn, chính là Đại khu của hắn.

Cặp lông mày hoa râm của Chung Sấu Hổ nhất thời nhướng lên, bên trong

cặp mắt dưới hai hàng lông mày không chút nào che dấu, lộ ra một cỗ lãnh ý vô cùng bá đạo, phảng phất như là không hề nhìn thấy Hứa Nhạc vậy,

trầm giọng nói:

- Ta chuẩn bị bắt đầu bắt người, cậu có người nào muốn nhờ ta bắt chung hay không?

Hôm nay cùng với vị đại nhân vật đến quán thịt nướng này mà ăn thịt

chuột nướng, chính là do vị phu nhân ở Thủ Đô Tinh Quyển kia an bày. Hứa Nhạc mãi cho đến lúc này vẫn còn không biết ngoài sự kiện mưu sát nhằm

vào chính mình ngày hôm nay, cũng vẫn còn phát sinh một hồi ám sát nhằm

vào vị Chung Sấu Hổ trước mặt mình kia. Cho nên hắn trong lúc nhất thời

cũng không hiểu nổi, vì sao trong giọng nói của đối phương lại toát ra

một tia âm trầm lãnh liệt như thế…

Bên trong khu vực

Tây Lâm này, vốn có rất nhiều người tham gia vào lần sự kiện ám sát này. Hơn nữa đại bộ phận cũng đều là những viên chức trong hệ thống Chính

phủ Liên Bang, thậm chí là bên trong Quân đội Liên Bang nữa.

Tính tình của Hứa Nhạc vốn dĩ là sáng sủa kiên nghị, thế nhưng tuyệt

đối cũng không phải là một vị tiên sinh ôn hòa. Nếu như hắn bị người

khác đánh rớt răng ra, thì sẽ liền một phen đem mớ răng đó nhét thẳng

vào trong bụng của đối phương. Hắn ở tại tiền tuyến mặc kệ sống chết mà

điên cuồng giết địch, bên trong Liên Bang lại có người lãnh huyết mà mưu đồ muốn ám sát chính mình, hắn làm sao lại có thể dễ dàng buông tha

được đối phương đây?

Chỉ là chuyện tình này nếu muốn xử lý cặn kỹ quả thật sẽ có chút khó giải quyết. Nguyên bản hắn vốn định

muốn để cho đám người Tiểu đội 7 âm thầm ra tay tiến hành kết thúc công

tác này mà thôi, dùng hắc ám cùng với lãnh huyết mà đối địch với hắc ám

cùng với lãnh huyết. Đám thuộc hạ của Tiểu đội 7 này trước giờ đều là

các chuyên gia đi làm những chuyện hắc ám, quả thật có đủ năng lực để mà làm chuyện này…

Nhưng mà để cho đám đội viên của Tiểu

đội 7 lại bởi vì chuyện của chính mình, lại gia nhập vào một cuộc minh

tranh ám đấu giữa mình cùng với đám thế lực thế gia trong xã hội thượng

tầng Liên Bang kia, thật sự không phải là chuyện mà hắn nguyện ý nhìn

thấy. Năng lực chiến đấu của đám đội viên này cho dù có cường thịnh đến

mức nào đi chăng nữa, chung quy vẫn chính là người bình thường mà thôi.

Tiểu đội 7 chính là một chi tiểu tổ chiến đấu hoàn toàn bình thường của

Công ty Cơ khí Quả Xác, thế nhưng nơi này lại là một xã hội thượng tầng

Liên Bang tràn ngập trật tự quyền lực cùng với sương mù hắc ám.

- Tôi vốn có rất nhiều người muốn bắt!

Hứa Nhạc rất nhanh đã làm ra quyết định, vô cùng nghiêm túc hướng về

phía vị Tổng Tư lệnh Chung Sấu Hổ ngồi cạnh bàn đối diện mình, cũng

không hề tự hỏi hai chữ ‘bắt người’ trong lời nói của đối phương đến tột cùng là bắt giam hay là giết luôn. Bởi vì bất luận là loại nào đi chăng nữa, cũng đều là phương thức trả thù mà hắn có thể chấp nhận được. Điều quan trọng nhất chính là, chỉ cần vị trung niên nhân ngồi đối diện kia

muốn bắt một người nào đó trong Đại khu Tây Lâm, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể chạy thoát được. Bởi vì, hắn chính là đệ nhất nhân của Đại

khu Tây Lâm.

Hứa Nhạc đưa bản ghi chép điện tử sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chi tiết cụ thể, hướng về phía đối diện bàn ăn mà đưa qua.

Chung Sấu Hổ mở bản ghi chép điện tử kia ra, trầm mặc đọc một lúc lâu,

khóe môi dần dần nổi lên một tia mỉm cười trào phúng nhàn nhạt, nói:

- Lão nhân gia vì muốn bồi dưỡng cho cậu, thật đúng là đã dốc hết tâm trí a!

Trên bản ghi chép điện tử kia có rất nhiều tên người, một số người ngay cả cơ quan tình báo xuất sắc nhất của Quân khu Tây Lâm cũng không hề

nắm bắt được chút manh mối gì của kẻ đó cả. Nhìn thấy những tài liệu ghi chép cùng với chứng cứ, thậm chí là những bản ghi âm vô cùng rõ ràng

cặn kẽ trong bản ghi chép điện tử kia, Chung Sấu Hổ vô cùng rõ ràng,

ngoại trừ Cục Hiến Chương ra, không có bất luận kẻ nào có thể lấy ra

được những tài liệu có thể nói là vô cùng tuyệt mật này.

Một khi thái độ của vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạch Sầu vẫn luôn là trầm mặc ngắm nhìn, mà không định ra tay can thiệp, vậy thì

ngoại trừ vị Quân Thần đại nhân tại Phí Thành kia, không hề có bất cứ ai có thể thuyết phục được Cục Hiến Chương có thể đích thân tham gia vào

sự kiện kế hoạch mưu sát một gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Trung Tá trong Quân đội Liên Bang cơ chứ?

Hứa Nhạc cũng không có giải thích cái gì, bởi gì hắn vĩnh viễn không thể nào giải thích rõ ràng

được mối quan hệ thân thiết vô cùng cổ quái giữa mình cùng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kia.

- Bắt hết toàn bộ!

Chung Sấu Hổ đem bản ghi chép điện tử kia ném cho gã quân nhân sĩ quan Thượng Tá đứng bên cạnh mình, lạnh nhạt nói:

- Kẻ nào dám bỏ chạy, giết chết không tha!

Hứa Nhạc cúi đầu trầm mặc một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc hỏi:

- Vậy còn cậu cháu trai kia của ngài thì sao?