Gian Khách

Quyển 3 - Chương 180: Chuyên gia

Bốn mươi phút đồng hồ trước đây, bên trong tòa biệt thự số 36 tại khu Số 2, đã diễn ra một cuộc liên lạc điện thoại xuyên vũ trụ. Một cú gọi

điện thoại liên lạc này đây nhìn qua thì cực kỳ bình thường, thế nhưng

đường liên lạc mà nó dùng lại là tín hiệu chuyên dụng của Quân đội Liên

Bang, cho nên hệ thống thông tin liên lạc dân dụng bình thường căn bản

không thể nào giám sát được, càng không thể nào tiến hành nghe trộm

được.

Bên cạnh con đường quốc lộ số 4 của Lạc Nhật Châu có một cái kho hàng lớn đã bị bỏ hoang lâu năm. Trên thực tế, trong

lòng đất bên dưới của gian nhà kho bỏ hoang đó chính là một trạm tiếp

sóng tín hiệu liên lạc của Quân khu Tây Lâm. Trạm tiếp sóng tín hiệu này thu thập được tín hiệu liên lạc kia, sau đó tiến hành công tác mã hóa

đặc thù, đem mấy cái tín hiệu liên lạc này gắn thêm một mã hóa mật của

quân sự, thông qua con đường đặc thù truyền thẳng ra bên ngoài tầng khí

quyển, đi qua các trạm trung chuyển tín hiệu của Quân đội Liên Bang,

tiến vào hệ thống thông tin liên lạc xuyên vũ trụ.

Đây

là một quy trình kỹ thuật được tiến hành hoàn toàn thường xuyên, bình

thường. Những phản ứng hệ thống nhìn qua có chút phức tạp, thế nhưng lại cũng chỉ tiến hành qua trong một khoảng thời gian ngắn ngủn có một phần triệu giây mà thôi. Toàn bộ quá trình đều là do các thiết bị tự động

nằm sâu trong lòng đất tự động tiến hành, không hề khiến cho bất luận kẻ nào chú ý đến cả, mà tự nhiên cũng không có bất cứ kẻ nào rảnh rỗi mà

chú ý đến cái này.

Trong một trạm tiếp nhận tín hiệu C2 trên Chủ tinh Tây Lâm, một gã quân nhân sĩ quan Thiếu Úy, trên đuôi

lông mày thoáng chảy ra một giọt mồ hôi nhỏ, đưa tay gỡ xuống cái tai

nghe chuyên dụng đang gắn trên đầu mình, xoay sang một cái bàn điều

khiển kế bên, ấn nhẹ vào một cái nút nào đó trên bàn điều khiển.

Ngay sau đó, một phần nội dung của bản thông báo tin tức đơn giản mà rõ ràng đầy đủ, đã lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi trạm phân tích

tín hiệu này, thông qua một con đường thông đạo truyền tải tín hiệu bí

mật nào đó, truyền vào một gian phòng bí mật trong khu căn cứ quân sự

Trường Phong.

Bên trong căn phòng đó, một gã Công Trình Sư mặc một bộ đồng phục màu trắng toát, khẽ liếm liếm môi, lắc lắc đầu, đem bản báo cáo tình báo này tiến hành tính toán mã hóa lại, sau đó lại tiếp nhập vào con đường thông đạo tín hiệu khổng lồ, sử dụng chung cho

cả hệ thống chỉ huy hàng không quân dụng cùng với hệ thống truyền tải

hàng không dân dụng bình thường, trực tiếp chuyển ra ngoài.

Toàn bộ Chủ tinh Tây Lâm này mỗi ngày đều phải bay lên, hạ xuống vô số

Chiến hạm, chiến thuyền cùng với những phi thuyền dân dụng bình thường

khác. Cấp độ bí mật của một cái thông đạo dùng chung cho cả hai hệ thống ở đây cũng không quá cao, những tin tức phiền phức truyền tải đi vô

cùng nhiều. Chính vì vậy cho nên cái tin tức tình báo được ngụy trang

thành những luồng tín hiệu nhiễu bình thường như thế này, rất nhẹ nhàng

đã xuyên qua được hệ thống giám sát tín hiệu, tiến nhập vào những đường

dẫn tín hiệu dày đặc mà phức tạp như tơ nhện của không cảng dân dụng Lạc Nhật Châu.

Bên trong phòng vệ sinh ở một khu bên phải

ngoài cùng của khu không cảng Lạc Nhật Châu, bên trong một gian vệ sinh

cá nhân nào đó, một gã trung niên nam tử khuôn mặt vô cùng bình thường,

trầm mặc ngồi trên cái bồn nước xả của toilet, giương mắt nhìn về phía

cái màn hình của máy tính xách tay cá nhân trước mặt mình. Khi nhìn thấy những thông tin vừa mới truyền đến, xuất hiện trên màn hình, khóe môi

hắn chợt nở ra một tia mỉm cười hài lòng.

Tin tình báo

cuối cùng cũng đã đến tay, gã trung niên nam tử này liền không một chút

do dự, đưa tay gỡ ra con chíp vi mạch tiến hành liên thông tín hiệu với

cái máy tính xách tay, quẳng luôn vào bồn xả toilet, dùng sức ấn cái nút xả nước.

Trong tiếng xả nước ào ào ngắn ngủi đó, hắn

đã trong thời gian nhanh nhất rõ ràng sạch sẽ xóa sạch mọi dấu vết để

lại trong gian vệ sinh cá nhân đó. Đưa tay mặc lên người kiện áo gió đã

được người khác chuẩn bị sẵn cho hắn, đang treo trên tường, vẻ mặt không một chút biểu tình xoay người đi ra ngoài.

Tại lối vào đại sảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy, to lớn của khu không cảng, một nam tử lữ hành mặc trên người một chiếc áo ô vuông hoa hòe, màu sắc sặc sỡ,

đang cùng một nữ nhân viên bán hàng trong khu đại sảnh cười nói vui vẻ.

- Hiện tại đang thời kỳ diễn ra chiến tranh, cho nên những đoàn lữ hành đến từ tinh cầu S1 vốn ít hơn bình thường nhiều.

Vị nữ nhân viên bán hàng mỉm cười nói:

- Nếu không, anh là khách du lịch tự do, muốn tìm một khách sạn tốt để ở, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Gã nam tử lữ hành mặc quần áo ô vuông hoa hòe kia đang chuẩn bị mở

miệng nói cái gì đó, khóe mắt chợt nhìn thấy gã trung niên nhân mặc áo

khoác màu xám từ trong nhà vệ sinh đi ra. Hai người cũng không hề trao

đổi với nhau bất cứ cái gì, thế nhưng trong lòng gã khách lữ hành lại

hiểu được ý tứ, khẽ mỉm cười nói lời từ biệt với nữ nhân viên bán hàng

kia, sau đó giữ khoảng cách không xa không gần với gã trung niên nhân áo xám, chậm rãi hướng về bên ngoài mà đi đến.

Gã trung

niên nhân mặc áo khoác màu xám vô cùng quen thuộc, đứng lại đợi tại chỗ

tiếp nhận hành lý máy bay khoảng mười giây đồng hồ, sau đó bước lại quầy tiếp nhận hàng hóa dịch vụ, nhận từ trong tay một gã nhân viên công

tác, trên đầu đội một cái mũ lớn, kéo sụp xuống che lại gần nửa khuôn

mặt, một cái rương lớn. Trên mặt của cái rương kia chính là một cái nhãn vận chuyển hàng hóa dịch vụ vô cùng tiêu chuẩn.

trung niên nhân kia kéo theo chiếc rương lớn, đi về phía nhà chờ xe buýt chuyên dụng của không cảng. Ánh mắt hắn cụp xuống, liếc mắt nhìn về

phía nhãn hành lý. Trên cái nhãn đó ghi rõ ràng là ngày hôm nay chuyển

đến, nhưng hắn biết rất rõ ràng, trên thực tế, cái thùng này đã ở trong

không cảng chờ hắn đến nhận rất nhiều ngày rồi, mà hắn kỳ thật cũng đã

đến cái khu thành thị này chờ đợi tin tình báo biết bao nhiêu ngày rồi.

Xe buýt chuyên dụng của không cảng đã đến. Gã trung niên nhân vô cùng

tùy tiện đem cái hòm hành lý ném vào khoang chứa hành lý bên dưới chiếc

xe buýt, sau đó mới lên xe, ngồi xuống một hàng ghế nào đó. Gã nam nhân

lữ hành mặc áo hoa hòe kia lúc này đã ngồi ở băng ghế phía sau, cách hắn ba dãy ghế.

Năm phút đồng hồ sau, gã trung niên nhân

mặc áo khoác màu đen kia đi xuống xe buýt, lấy ra cái rương hàng lý dưới đáy xe, leo lên một chiếc ô tô hình dáng vô cùng bình thường đã đợi sẵn hắn ở trạm dừng xe buýt. Ngay bên trên chiếc kính che nắng phía trước

ghế ngồi của tài xế có giấu một tờ gấy thông hành đặc biệt, vô cùng khó

làm trong xã hội Liên Bang này.

Chiếc ô tô màu đen chậm rãi chạy về phía trước, bỏ qua bốn trạm dừng xe buýt mới dừng lại. Gã

lữ hành mặc áo hoa hòe mở cửa xe bước vào. Ngay trên tấm kính che nắng

trước mặt gã nam tử lữ hành, chính là giấy thông hành đặc biệt dành cho

chính hắn. Hai người cực kỳ ăn ý, đồng thời nhìn một chút cái đồng hồ

trên cổ tay của mình, xác nhận thời gian tính toán hoàn toàn ăn khớp

theo kế hoạch.

Ở trong phiến thành thị đông đúc như thế này, Cục Điều Tra Liên Bang cùng với những ban ngành khác nhau của Bộ

Quốc Phòng vẫn luôn một mực truy tìm tông tích của hai người này. Chiếc ô tô chạy dọc theo con đường quốc lộ, băng xuyên qua các trạm kiểm soát

khác nhau, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy mấy chiếc xe công vụ màu

đen của Cục Điều Tra Liên Bang, thế nhưng trên mặt của hai người này vẫn không hề có bất cứ biểu tình khẩn trương nào cả. Sau khi trải qua rất

nhiều sự phối hợp đã sắp đặt sẵn từ trước, bọn họ tiến hành thay đổi ba

loại công cụ giao thông khác nhau, cuối cùng cũng thoải mái đi xuyên qua các trạm kiểm tra mà Chính phủ đã bố trí, đi tới được một tòa đại lâu

nào đó tại Thủ phủ Lạc Nhật Châu.

Từ dưới cái đệm chân

trước cửa phòng lấy ra chìa khóa đã được chuẩn bị sẵn từ trước, hai

người đẩy cánh cửa phòng 1201 bước vào. Hai mươi giây đồng hồ sau, gã

nam tử lữ hành mặc quần áo hoa hòe lại lặng lẽ không một tiếng động rời

đi.

Gã trung niên nhân còn lại đem cái áo khoác màu xám đặt lên bên cạnh cái ghế salong, mở cái rương hành lý mang theo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn mấy cái linh kiện bằng kim chúc với lớp sơn u

ám, dưới ánh đèn phát ra quang mang nhàn nhạt đặt trong cái rương kim

loại kia. Hai tay hắn bắt đầu vô cùng thuần thục tiến hành công tác lắp

ráp lại. Chỉ mất thời gian khoảng một phút đồng hồ, một khẩu súng ngắm

bắn tỉa tầm xa uy lực vô cùng cường đại đã xuất hiện trong tay của hắn.

Khẽ kéo cái ghế dựa ra, lấy từ trong cái hòm ra một cái nòng giảm thanh bằng điện từ, gã trung niên nhân rất nhanh đem cái nòng giảm thanh kia

xoay mấy vòng lên trước nòng súng của khẩu súng bắn tỉa. Thế nhưng hắn

cũng không có vội vã điều chỉnh địa điểm ngắm bắn, mà là đi lại phía

trước cánh cửa sổ, kéo nhẹ một góc của bức màn che nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt nhìn lướt một góc xa xa, xuyên qua những tòa kiến trúc bên dưới căn khách sạn, chính là một góc lộ nào đó náo nhiệt đến cực điểm. Từ

nơi này có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng một cái quán ăn với bảng hiệu

‘Thịt Chuột’. Ngay bên dưới tàng cây xanh mát ven đường, là một nồi canh đỏ đang được nấu sôi sùng sục. Nếu như dùng một cái ống nhòm điện tử mà nhìn, như vậy sẽ có thể nhìn thấy rất rõ ràng những mảnh hành thái nhỏ

màu xanh đang nhảy múa trong cái nồi canh đó.

Sau khi

trầm mặc một lát, hắn khẽ nheo mắt lại một chút, rời khỏi cánh cửa sổ.

Thân là một gã chuyên gia ám sát ưu tú nhất trong thế giới ngầm ở Đại

tinh vực Bách Mộ Đại, hắn thật không hề xa lạ đối với các thủ pháp ám

sát bình thường này. Nhưng mà hiện tại đang ở trong cảnh nội Liên Bang,

sự cẩn thận của hắn gần như gấp hai lần trong những lần nhiệm vụ trước

đây của mình.

Hắn dùng một bình phun chuyên dụng, phun

lên bức tường bên cạnh khung cửa sổ một tầng khí vụ. Loại khí vụ này tựa hồ có tính ăn mòn vô cùng mãnh liệt. Chỉ trong thời gian vài phút đồng

hồ, loại tường cao cấp làm bằng xi-măng loại tốt nhất đã trở nên có chút mỏng lại so với trước. Dùng sức móc nhẹ thêm một chút thời gian ngắn

nửa, hắn liền đào ra được trên bức tường thông qua bên ngoài một cái lỗ

nhỏ cỡ nắm tay.

Gã nam tử trung niên nhân dùng một cái

chén trà trên bàn che lại cái lổ nhỏ kia, để tránh cho những kẻ bên

ngoài nhìn lên có thể phát hiện ra chuyện khác thường. Đợi đến khi loại

khí vụ ăn mòn kia phát huy hoàn toàn tác dụng của nó, hắn liền đem cái

nòng dài của khẩu súng trường ngắm bắn chuyên dụng này nhét vào trong

cái lỗ kia. Sau đó lại dùng một cái ghế dựa để ổn định thân súng. Đồng

thời ở chỗ tiếp xúc với thân ghế lại đặt thêm một cái thiết bị xoay

chuyển có thể quay tròn một 360 độ.

Một cái camera điện quang cá nhân đặc chế vô cùng tinh xảo, kích thước ước chừng lớn cỡ đầu ngón tay cái mà thôi, vô cùng nhẹ nhàng, dễ dàng nhét theo vào bên

trong cái lỗ kia. Mấy đường dây kết nối phía sau cái camera cùng với hệ

thống khống chế hỏa lực điện tử của khẩu súng trường bắn tỉa đặc chế

kia, thì lại được nối bằng loại dây dẫn rất dài. Gã trung niên nhân vô

cùng cẩn thận tiến hành kết nối lại với nhau, sau đó thông qua hệ thống

ống dẫn điều tiết không khí trong gian phòng, đẩy lên phòng trên lầu.

Hắn đem cái áo khoác cẩn cẩn thận thận nhẹ nhàng phủ lên trên chiếc ghế dựa, đem cái khẩu súng trường kia một phen toàn bộ bao phủ lại. Sau đó

hắn thu thập sạch sẽ tất cả các dấu vân tay, dấu chân… trong gian phòng. Lại lấy ra một bình xịt phòng thơm mát, cẩn thận phun khắp nơi một lượt trong phòng. Sau khi tiến hành một loạt các biện pháp xóa dấu vết còn

lại, bất luận là có kẻ nào đẩy cửa bước vào, cũng rất khó có thể trong

khoảng thời gian ngắn mà phát hiện ra chuyện khác thường.

Ngay sau đó, hắn ôm theo cái rương kim loại đi ra khỏi căn phòng 1201,

theo con đường khá khuất phía sau hành lang dành riêng cho nhân viên

phục vụ, đi bằng lối thang bộ, đi lên tầng lầu 13, tiến vào gian phòng

1301. Sau đó hắn rất nhanh dỡ lên một lớp thảm tại góc phòng, bẻ vỡ

đường ống thông gió, lôi ra hai sợi dây dẫn kia, kết nối vào bên trong

chiếc máy tính xách tay cá nhân của chính mình.

Cảnh

tượng do hệ thống camera điện quang bên cửa sổ dưới lầu liền xuất hiện

một cách rõ ràng trên màn hình của chiếc máy vi tính xách tay. Gã trung

niên nhân im lặng quan sát những động tĩnh trên con đường chỗ quán ăn

bên dưới, trầm mặc mà điều chỉnh hô hấp. Tay phảu hắn đặt hờ lên hệ

thống trang bị kích phát thiết bị khống chế cò súng của khẩu súng trường bắn tỉa đặc chế kia, sẵn sàng bấm nút nhả đạn bất cứ lúc nào.

Mục tiêu cho đến bây giờ vẫn còn chưa có xuất hiện, thế nhưng hắn lại

chẳng có bất cứ nôn nóng nào cả. Thân là một trong những chuyên gia ám

sát ưu tú nhất của Bách Mộ Đại, sự kiên nhẫn cùng với cẩn thận chính là

thiên phú trời sinh ưu tú nhất của hắn.

Hắn đưa tay khẽ sờ sờ sau gáy mình một cái, tựa hồ như cảm nhận được cái phiến vi mạch ở đó đang không ngừng gửi đi những tín hiệu điện tử gì đó. Trên khuôn mặt bình tĩnh không một tia dao động nhất thời toát ra một chút tình tự

chán ghét, sau đó bắt đầu suy nghĩ về chuyện sau khi thành công rồi thì

làm sao trốn thoát chạy về Bách Mộ Đại được.

Hắn biết

rất rõ ràng, đối tượng mà mình phải ám sát ngày hôm nay chính là một đại nhân vật trong Liên Bang, biết đây nhất định sẽ là một đại sự kiện chấn động vô cùng. Nhưng mà mấy ngày hôm nay nằm chờ tại Đại khu Tây Lâm

này, đã khiến cho hắn biết rất rõ ràng, đối tượng đang tiến hành trợ

giúp chính mình hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính là người tuyên bố nhiệm

vụ lần này, là kẻ có được một loại quyền lực vô cùng khủng bố.

Gã trung niên nhân này vốn chính là một công dân của Liên Bang, cho nên mới có thể thông qua được sự kiểm tra vô cùng nghiêm mật lúc nhập cảnh

vào Liên Bang, thông qua được quá trình kiểm tra chíp vi mạch nhân thể.

Cho nên hắn biết rất rõ ràng đám đại nhân vật lãnh huyết bên trong Liên

Bang này chính là có năng lực đáng sợ đến như thế nào. Dưới sự đồng ý

ngầm trợ giúp của đám đại nhân vật này, có muốn hoàn thành được nhiệm vụ cũng không quá khó khăn.

Bố trí nhiều công tác sắp đặt dưới lầu như vậy, hắn cho rằng sự an toàn của chính mình đã có được sự

bảo đảm vô cùng chắc chắn. Sau khi tiến hành nổ súng xong, cho dù đối

phương có thể ngay lập tức tiến hành bao vây gian phòng 1201 kia, nhưng

cũng sẽ cấp cho hắn vô cùng đầy đủ thời gian để mà rời khỏi nơi này. Trừ phi đối tương là một vị Thần không chỗ nào không biết, bằng không sẽ

không thể nào biết được mình đang ẩn nấp ở nơi nào.

Trên màn hình chiếc máy tính xách tay, một chiếc ô tô màu đen không có bảng hiệu chậm rãi tiến vào khu vực quan sát.

Mấy ngón tay của gã trung niên nhân bình thản đặt lên trên cái nút nhỏ

màu đỏ của thiết bị khống chế khẩu súng ngắm bắn tỉa bên dưới, nhẹ nhàng nhích động, tiến hành điều chỉnh góc độ ngắm bắn cho khẩu súng trường

bên dưới lầu.

Nhìn những số liệu thiết bị vô cùng rõ

ràng hiển thị lên trên màn hình nhắm bắn của máy tính xách tay, hắn có

chút ngầm tán thưởng đối với năng lực mô phỏng của đám Phiến quân Thanh

Long Sơn. Cái khẩu súng trường nhắm bắn này so với khẩu ACW thì uy lực

giảm đi không ít, nhưng mà rất nhiều khái niệm về mặt thiết kế, cũng

được mô phỏng chính xác đến mức tận cùng, có một số phương diện thậm chí còn vượt qua một chút nữa.

Cảm nhận được cảm giác nhẵn mịn bên dưới mấy đầu ngón tay của chính mình, chỉ cần bản thân mình nhẹ nhàng ấn xuống một cái, như vậy một cái sự kiện lịch sử chấn động sẽ

liền phát sinh ở trong tay của chính mình. Vị chuyên gia ám sát bình

tĩnh, ưu tú nhất của cả Bách Mộ Đại này, trên khóe môi chợt nổi lên một

tia cười mỉm bình tĩnh tự tin.

Liền đúng vào lúc này,

cặp mày hắn đột nhiên nhăn tít lại một cái, chậm rãi hướng về phía bên

phải nhìn lại một cái. Tuy rằng hắn cũng không có nghe ra được bất cứ âm thanh đáng ngại, thế nhưng lại cứ có cảm giác trong gian phòng cách

mình một lớp tường kia, luôn có cái gì đó cổ quái.

o0o

Mấy chiếc xe quân dụng của Tiểu đội 7 trực tiếp chạy thẳng vào bãi đậu

xe bên dưới lòng đất của tòa kiến trúc kia. Lúc này ở khu vực Tây Lâm

đều có những chiếc xe quân dụng chạy đi chạy lại đầy đường, bọn họ cũng

không lo lắng bản thân mình sẽ bị người ta để ý đến. Nhưng mà nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh phản quang, nhìn thấy cách đó không xa có mấy

chiếc xe quân dụng chuyên dùng của Quân khu Tây Lâm, Bạch Ngọc Lan đột

nhiên cảm thấy hiện tại không khí có chút quái dị. Hắn trong lòng im

lặng thầm nghĩ, bản thân mình không lo lắng người khác sẽ để ý đến mình, chẳng lẽ mấy người đang ngồi trong các chiếc xe quân dụng kia cũng có ý tưởng giống như vậy hay không?

Hùng Lâm Tuyền chỉ vào bản đồ ba chiều của tòa kiến trúc kia, nhíu nhíu mày nói:

- Tất cả các gian phòng bên trái thuộc tám tầng lầu bên trên cũng đều

thích hợp để ngắm bắn cả… Không có biện pháp này mà khống chế toàn bộ

được. Việc lựa chọn ngắm bắn này thật sự là vô cùng chuyên nghiệp, hoặc

nói là địa điểm lựa chọn để ăn cơm thật sự là rất ngu xuẩn.

Mười đầu ngón tay của Cố Tích Phong giống như bay múa trên cái bàn

phiếm máy tính xách tay, dùng thời gian ngắn nhất liền có thể xâm nhập

vào hệ thống theo dõi của tòa kiến trúc kia. Dưới một số sự phối hợp của các sự kiện nhỏ nhặt nào đó, cùng với việc loại bỏ một số dữ kiện không cần thiết, đã rất nhanh thu hẹp được phạm vi khả nghi. Một lúc sau hắn

khẽ mỉm cười vỗ vỗ nhẹ bả vai Hùng Lâm Tuyền, nói:

- Không cần cậu đau đầu nữa, bọn họ ở phòng 1201!

Trên màn hình máy tính xách tay lúc này đang chiếu lại hình ảnh của hệ

thống ghi hình trong hành lang của tòa kiến trúc. Tại một thời điểm nào

đó trước đây, có hai người kéo theo một cái thùng lớn đi vào trong gian

phòng 1201.

Hùng Lâm Tuyền nhíu mày nhìn theo thân ảnh của gã nam nhân khoác chiếc áo khoác màu xám kia, đột nhiên nói:

- Là chuyên gia!

Bạch Ngọc Lan khẽ đưa tay vén nhẹ mấy lọn tóc màu đen tinh tế phủ nhẹ trên trán, cất giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ của mình, nói:

- Không ngờ được là hắn lại đến đây.

Tiểu đội 7 mấy năm nay ở Tây Lâm cùng với khu vực Bách Mộ Đại đã làm

qua không biết bao nhiêu chuyện mờ ám tại khu vực này, từ một ý nghĩa

nào đó mà nói, bản thân bọn họ tuyệt đối chính là chuyên gia trong giới

ám sát. Mà một kẻ có thể khiến cho bọn họ thật sự nghiêm túc đánh giá là một chuyên gia, tự nhiên cũng chính là một chuyên gia chân chính.

- Nhanh lên kẻo không kịp!

Hùng Lâm Tuyền kéo theo cái thùng đàn vi-ô-lông to lớn bên cạnh mình, sau đó chuẩn bị phóng đi về phía tòa kiến trúc.

Bất chợt trong cái thiết bị liên lạc mini bên trong lổ tai của Bạch

Ngọc Lan chợt vang lên thanh âm của Hứa Nhạc, hắn khẽ nhíu mày một chút, sau đó vẻ mặt ngơ ngẩn, giọng nói ôn nhu có phần vô cùng kiên quyết,

nói:

- Không phải 1201… Mà là 1301!