Gian Khách

Quyển 3 - Chương 169

Hứa Nhạc khẽ chuyển khẩu súng lục trong tay phải một cái, liền không một chút do dự khu động cò súng. Bằng lớn một tiếng, một viên đạn bắn ra,

ngay sát phía trước mũi chân của gã binh lính quân Chính phủ đang phát

động tiến công phía trước nhất. Viên đạn bắn thẳng vào trong mặt đất của khu chợ đêm, bốc lên một tia khói trắng nhàn nhạt!

Đám quân nhân chiến sĩ tay cầm đủ các loại vũ khí thô sơ anh dũng xung

phong vào trong cuộc chiến, rõ ràng đối với một phát đạn bất ngờ này của Hứa Nhạc không có chút tâm lý chuẩn bị nào cả. Tuy rằng một phát súng

này của Hứa Nhạc còn cách mũi chân của đối phương khoảng ba phân, nhưng

mà thanh âm thanh thúy của tiếng súng cùng với một đám bùn đất khói bụi

mịt mù phun ra tại điểm đạn rơi, vẫn như cũ khiến cho mọi người ở đương

trường kinh ngạc cùng với chấn động một phen. Đối phương không ngờ thật

sự lại dám nổ súng, hơn nữa động tác nổ súng lại có thể rõ ràng, lưu

loát như thế, cơ bản không một chút do dự, cái này đến tột cùng là lá

gan lớn đến thế nào?

Đám đông như thủy triều dâng lên

thoáng tạm dừng lại một giây đồng hồ, ngay sau đó đột nhiên bên trong

đám người chợt vang lên mấy tiếng mẳng chửi tức giận vô cùng thô tục.

- Đám lão tử có đến mấy chục người! Trong tay của hắn có được bao nhiêu viên đạn cơ chứ?

- Các anh em, lên!

Lúc này cục diện nơi này vẫn như cũ vô cùng nguy hiểm, thậm chí so với

vừa rồi tình hình càng thêm khẩn trương hơn mấy phần. Chỉ có điều tâm

điểm nhằm vào của đám quân nhân thô bạo tràn ngập cảm xúc kia đã từ trên đám quân nhân Thanh Long Sơn chuyển dời sang trên người của Hứa Nhạc

cùng với mấy chục gã đội viên của Tiểu đội 7 đang đứng sau lưng hắn. Đám binh lính đang lâm vào cảm xúc vô cùng điên cuồng nào đó, dưới tác dụng của hơi men, liền quẳng luôn cả sự sinh tử ra ngoài lý trí của mình,

cho nên hiện tại quả thật lý trí rất khó có thể suy xét xem nếu mình tấn công một gã có súng trong tay, thì hậu quả sẽ trở thành như thế nào,

nhưng điều quan trọng hơn chính là, bọn quân nhân binh lính kia căn bản

không tin Hứa Nhạc dám nổ súng về phía bọn họ!

Đám binh lính đã bắt đầu xao động phóng lên, nhưng mà thời điểm này đã có mấy

tên quân nhân sĩ quan sắc mặt đại biến, đứng ra ngăn phía trước đám

người, mạnh mẽ dang rộng hai cánh tay ra, không cho đám người kích động

phía sau tiến thêm một bước về phía Hứa Nhạc nữa.

Đối

tượng mà đám quân nhân binh lính Quân khu II tối hôm nay định mở tiệc

chiêu đãi, chính là mấy gã quân nhân sĩ quan đó. Bọn họ chính là những

quân nhân sĩ quan đến từ Sư đoàn Thiết giáp 7, chi Quân đội đang được

ngàn vạn người sùng bái. Bằng vào những chiến công hiển hách mà bọn họ

đánh hạ được tại tiền tuyến Tây Lâm cùng với sức ảnh hưởng của hệ thống

tuyên truyền Liên Bang, bên trong quân Chính phủ, Sư đoàn Thiết giáp 7

nhận được một danh vọng cực kỳ cao. Ai cũng không có ngờ đến được, vào

giờ phút này lại chính bọn họ chủ động đứng ra ngăn cản cơn sóng dữ kia.

Đám binh lính phía sau tuy rằng cũng không biết bọn họ vì cái gì lại

làm như vậy, nhưng vẫn theo bản năng mà dừng cước bộ lại, nghi nghi hoặc hoặc liếc mắt nhìn một màn diễn ra trước mắt.

Hứa Nhạc hiện tại đã là một đại danh nhân bên trong Liên Bang, nhưng mà mỗi lần

xuất hiện trên phương tiện thông tin liên lạc lúc nào cũng có một cặp

kính râm khổng lồ che lại gương mặt. Hơn nữa từ trước cho đến bây giờ

hắn vẫn chưa từng nhận qua phỏng vấn trực tiếp của giới truyền thông bao giờ cả, mặc dù lúc trước cũng đã từng thoáng xuất hiện trong loạt phim

phóng sự cực hot Tiểu đội 7 trên Đài truyền hình Liên Bang, thế nhưng

chưa từng bao giờ dùng khuôn mặt thật của mình mà xuất hiện trước công

chúng, cho nên cũng không phải có rất nhiều người có thể đem cái tên gia hỏa có khuôn mặt bình tĩnh, giản dị bình thường tại hiện trường ẩu đả

của khu Chợ đêm này mà liên hệ với đại nhân vật trong truyền thuyết kia.

Nhưng mà mấy gã quân nhân sĩ quan đến từ Sư đoàn Thiết giáp 7 này lại

có thể nhận ra hắn. Năm trước trong đợt thao diễn quân sự Ngày Tốt

Nghiệp tại khu căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, cộng thêm

trong lần hành động đột kích và nhắm bắn tại khu vực Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh trên tinh cầu 163 lúc trước, cái khuôn mặt này đã để lại cho

đám quân nhân sĩ quan này một ấn tượng vô cùng sâu sắc, một sự cảm thụ

vô cùng phức tạp.

Thân là thuộc hạ của Sư Đoàn trưởng

Đỗ Thiếu Khanh, bọn họ căn bản phải là vô cùng căm ghét Hứa Nhạc mới

đúng, nhưng mà mỗi khi nhớ đến cảnh một con Robot màu đen giống như một

viên đạn không ngừng nhảy múa bên dưới khu sơn cốc kia, trong lòng bọn

họ lại sinh ra một tia cảm kích, thân thiết cùng với khâm phục tận đáy

lòng.

Nhưng mà bọn họ đứng ra ngăn cản đám binh lính

phẫn nộ kia, cũng không phải là vì muốn bảo hộ sự an toàn của Hứa Nhạc,

mà là họn họ biết rất rõ ràng bên dưới bề ngoài bình tĩnh của gã Trung

Tá trẻ tuổi này là một tính tình vô cùng liều mạng cùng với một thực lực kinh khủng. Nếu như mấy gã binh lính này thật sự dám tiếp tục phóng

lên, gã thanh niên này, thật sự cũng dám nổ súng!

Lúc

này cục diện lại tạm thời hơi có chút chuyển biến tốt đẹp. Những thanh

âm ẩu đả cùng tiếng kêu rên xung quanh dần dần bình ổn trở lại. Nhưng mà gã quân nhân sĩ quan đang bị Hứa Nhạc dí súng vào mi tâm kia lại vẫn

như cũ vô cùng kiêu ngạo là lạnh lùng ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn

chằm chằm hắn, cũng không bởi vì sự bình tĩnh đột ngột phía sau lưng

mình mà cảm thấy ngạc nhiên.

- Xem ra anh hẳn là quân

nhân cấp cao nhất ở nơi này. Tôi muốn anh lập tức hạ mệnh lệnh bảo bọn

họ dừng tay, lui trở về, đợi Hiến Binh đến điều tra!

Hứa Nhạc khẽ rút nòng súng lại, bình tĩnh nói.

- Anh ruột của tao chết tại Thanh Long Sơn!

Gã quân nhân sĩ quan này lạnh giọng nói:

- Đối với mày cùng với đám lính đánh thuê vì tiền mà bán mạng bọn mày,

tao cũng không muốn giải thích dài dòng. Mày chỉ cần biết tao là Thiếu

Tá, chỉ có TAO ra mệnh lệnh cho MÀY, chứ không phải là MÀY ra mệnh lệnh

cho TAO!

- Còn tôi là Trung Tá!

Hứa Nhạc vẫn nhàn nhạt trả lời.

Sắc mặt của gã quân nhân sĩ quan Thiếu Tá khẽ biến, thế nhưng vẫn lại

giống như trước, ngoan cố lỳ lợm không chịu nhượng bộ. Sắc mặt của Hứa

Nhạc khẽ biến, trở thành trắng bệch, ánh mắt theo thói quen khẽ nheo lại một chút, một tia sáng lóe lên trong mắt hắn giống như tia chớp lóe

trên bầu trời đêm. Tình huống hiện tại vô cùng vi diệu, nếu như hắn lui

lại một bước, vậy thì bản thân mình có lẽ sẽ trời rộng thênh thang,

không ai dám đụng vào mình. Nhưng mà tình thế tại khu Chợ đêm tuyệt đối

cũng sẽ không sóng yên biển lặng lại được. Ai cũng không thể cam đoan

được đám binh lính đã vô cùng phẫn nộ kia, sẽ một phen đem đám quân nhân Thanh Long Sơn đã chật vật vô cùng kia thu thập thành hình dáng như thế nào.

Cái này không phải là một chiến trường tiền tuyến khói lửa thật sự, nhưng lại tương đương một chiến trường tiền tuyến chính trị vô cùng phức tạp. Trong lòng Hứa Nhạc khẽ quyết định một chút, hai ngón

tay cái nhất thời mở tung chốt an toàn trên hai khẩu súng lục, khẽ lui

về phía sau hai bước, sau đó giơ hai tay lên, nhắm thẳng về phía gã quân nhân sĩ quan này không một chút đồng thời khu động cò súng của cả hai

khẩu súng trên hai tay.

Bằng bằng bằng bằng…

Thanh âm tiếng súng thanh thúy vang rền liên tiếp dày đặc vang lên.

Khói thuốc súng nồng đậm cùng với tia lửa đạn dày đặc và một loại mùi vị thuốc súng đặc biệt nhất thời tràn ngập giữa hai người.

Vô số viên đạn rít gào mà bay qua, tốc độ cực nhanh, phiến sân khấu

bằng gỗ phía sau lưng gã quân nhân sĩ quan Thiếu Tá kia trong nháy mắt

đã xuất hiện vô số lổ hổng. Vô số vụn gỗ tung bay lên. Thỉnh thoảng có

mấy viên đạn va vào những loại vật liệu bằng kim loại nào đó, trong

tiếng thanh âm đinh đinh rung động, tiếng văng loảng xoảng, mấy cái vật

liệu kia chẳng biết tung bay đi nơi nào. Vô số bụi mù bốc lên từ chỗ đầu đạn rơi ra, một loại hình ảnh đặc thù tựa hồ chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh đã xuất hiện trước mắt của mọi người.

Đám

binh lính kinh hãi ngạc nhiên trợn trừng mắt nhìn một màn này diễn ra.

Mãi cho đến khi tiếng súng dừng bặt lại, mới nhất thời phản ứng trở lại, cặp mắt lúc này đã tràn ngập tơ máu lại càng thêm trợn trừng lên. Sự

phẫn nộ, sợ hãi, bi thương nhất thời biến thành một tiếng kêu to mãnh

liệt.

Làn khói súng do nòng súng tản ra nhẹ nhàng tản

đi. Vô số đám binh lính vốn đang chuẩn bị lao lên đánh cho Hứa Nhạc

thành một đống thịt bầy nhầy, lúc này lại kinh hoàng phát hiện ra, gã

thượng cấp của mình vẫn như cũ hoàn toàn không một chút tổn hao nào đang đứng ngay tại chỗ cũ, đứng ở giữa một vòng lớn bao gồm vô số vết đạn

bắn dày đặc ngay dưới chân cùng với cái sân khấu gỗ phía sau lưng. Chỉ

là bộ quân phục trên người, chỗ dọc hai bên thân thể có một vài lỗ thủng còn bốc khói nghi ngút, nhưng kỳ diệu chính là phần da thịt ngay bên

dưới những cái lỗ thủng kia cũng không hề bị thương chút nào. Sắc mặt

của gã quân nhân sĩ quan Thiếu Tá kia lúc này đã tái nhợt vô cùng, nhìn

qua giống hệt như một cái xác chết vậy.

Hứa Nhạc trầm

mặc tiếng lên một chút, nâng hai khẩu súng lục lên, nòng súng chỉ thẳng

vào phần ngực cùng với phần cổ của gã quân nhân sĩ quan Thiếu Tá, dùng

sức đẩy mạnh hắn lui về sát cái sân khấu phía sau lưng, đụng thẳng vào

cái sân khấu gỗ với vô số vết đạn trên đó, phát ra một tiếng bịch trầm

đục.

Thanh âm xèo xèo nhỏ vang lên, hai cái nòng súng

lục vô cùng nóng rát đã khiến cho lớp vải áo quân phục trên người gã

quân nhân sĩ qua thủng một lỗ nhỏ, hơi nóng đốt cháy khiến cho làn da

hắn xung quanh hai cái họng súng của trở nên đen lên một mảng.

Gã quân nhân sĩ quan khẽ hít mạnh một hơi, cặp mày nhíu chặt lại, thế

nhưng cũng không có mở miệng kêu đau, không biết là bị một trận đạn bắn

sát người chấn nhiếp cho ngây người hay là bởi vì nguyên nhân gì khác.

Hứa Nhạc nhìn khuôn mặt của hắn đang gần sát trong gang tấc, trầm giọng nói:

- Tôi không muốn nghe mấy cái chuyện xưa ân oán tình thù của anh cùng

với bên phía Thanh Long Sơn nữa. Một phen đem đám người Đế Quốc đuổi ra

khỏi lãnh thổ Liên Bang xong rồi, anh muốn tiến hành báo thù như thế

nào, đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm. Nhưng mà trước khi Liên

Bang không còn bóng người Đế Quốc nữa, tâm thần của anh tốt nhất nên

tỉnh táo lại một chút đi!

Gã quân nhân sĩ quan khẽ run rẩy cặp môi đang mím chặt, thế nhưng cũng không nói tiếng nào.

- Anh hẳn là cũng biết rõ ràng bên trong hai khẩu súng này còn lại được bao nhiêu viên đạn… Cho nên, anh ngàn vạn lần không nên đánh giá quá

cao sự kiên nhẫn cùng với sự tỉnh táo của tôi. Tôi chưa có kinh nghiệm

trong việc xử lý nội loạn, nếu như thật sự một phen bức cho tôi nóng

lên, thì chuyện tình điên cuồng đến thế nào thì tôi cũng dám làm đó!

Hứa Nhạc nói ra lời nói đe dọa với vẻ mặt cùng với giọng điệu vô cùng

bình tĩnh, nhưng cực kỳ tràn ngập lực uy hiếp. Thoáng ngưng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tôi biết anh lỳ lợm đến mức nào, nhưng mà anh không biết tôi lỳ lợm đến mức nào đâu.

Biểu tình trên mặt gã quân nhân sĩ quan khẽ có chút biến đổi, cặp môi

chợt nhếch lênh một cái, phát ra thanh âm giống như nở nụ cười khổ, sau

đó thoáng cúi đầu trầm mặc khoảng vài giây, cuối cùng vẫn là vươn ra

cánh tay phải bị mảnh gỗ cắt trúng khiến cho máu tươi đầm đìa, hướng về

phía đám người bốn phía phất phất tay mấy cái.

Đám quân nhân cùng với binh lính trong khu Chợ đêm nhìn thấy một màn này, theo

bản năng chậm rãi buông xuống những chai bia cùng với những thanh dao

găm tùy thân đang giơ lên, hạ tay xuống, trên mặt toát ra tình tự cực kỳ phức tạp.

Đám Hiến Binh mãi cho đến thời điểm này vẫn

còn chưa có đến đây. Hứa Nhạc cũng không có buông hai khẩu súng đang cầm trong tay. Còn Hùng Lâm Tuyền cùng với đám đội viên đứng ở ngay sau

lưng hắn, dùng ánh mắt cảnh giác cùng chấn nhiếp chăm chú nhìn bốn phía

xung quanh. Mấy gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 bên kia

cũng bắt đầu hỗ trợ duy trì trật tự.

Khu Chợ đêm dần

dần trở lại yên lặng cùng bình tĩnh. Đám quân nhân, binh lính tham gia

ẩu đả lúc này giống hệt như một đám rối gỗ, ngây ngốc đứng thẳng tại

chỗ. Về phần thân phận của gã Chủ quản đám lính đánh thuê, không biết từ địa phương nào chui ra, dám can đảm nổ súng để mà cắt ngang cuộc ẩu đả

giữa quân Chính phủ cùng với quân Thanh Long Sơn kia, bắt đầu có lời dự

đoán, hoặc đúng ra là tin lan truyền từ đám quân nhân sĩ quan của Sư

đoàn Thiết giáp 7, bắt đầu ở bên trong đám người dần dần lan truyền rộng ra. Thỉnh thoảng lại có vài thanh âm kinh hô nhỏ vang lên:

- Là người của Tiểu đội 7?

- Đó chính là Hứa Nhạc à?

Khoảng mười lăm phút sau, bên ngoài Chợ đêm rốt cuộc cũng vang lên

thanh âm cảnh báo thê lương của mấy chiếc xe quân dụng của Tổng bộ Hiến

Binh Tây Lâm.

o0o

- Anh là người của đơn vị nào?

- Bên ngoài quân doanh mà dám nổ súng? Anh có biết cái này chính là làm trái với quân kỷ hay không?

- Về chuyện tình của buổi tối ngày hôm nay, anh trước hết hãy viết một

tờ tường trình chi tiết lại mọt chuyện. Ngài mai sau khi tổ điều tra

thành lập xong, hy bọng anh có thể thành thật trả lời những câu thẩm vấn của chính mình.

- Anh tên là gì? Hứa Nhạc! Hả? Trung Tá Hứa Nhạc?

- Kính chào!

Bên trong gian phòng thẩm vấn có chút u ám của Tổng bộ Hiến Binh Tây

lâm, một gã quân nhân sĩ quan trực thuộc đang tiến hành điều tra sơ bộ

về sự kiện ẩu đả tại khu vực Chợ đêm Hoa Cúc buổi tối ngày hôm nay, vì

thế mới có một loạt mấy câu hỏi liên tục phía trước như thế này.

Điều thật kỳ diệu chính là, những câu hỏi lạnh như băng, cảm giác áp

bức mười phần kia, sau khi gã quân nhân sĩ quan nhìn thấy cái tên của

Hứa Nhạc xong, nhất thời biết thành tiếng kinh hô không thể tưởng tượng

nổi. Bọn họ theo bản năng đứng nghiêm thân thể, hướng về phía vị Trung

Tá trẻ tuổi nhất của lịch sử Quân đội Liên Bang tiến hành kính chào bằng nghi thức của Quân đội Liên Bang.

Hứa Nhạc nhìn thấy một màn

này, trong lòng thầm nghĩ nếu như hôm nay mình một phen đem quân hàm đeo lên trên quân phục, có khi nào xử lý một tràng cuộc chiến tại khu Chợ

đêm Hoa Cúc kia sẽ đơn giản và dễ dàng hơn một chút không?

Kế

tiếp đều là những công tác tường trình tình huống theo lệ mà thôi, là

loại bảng tường trình với vai trò nhân chứng của sự kiện. Chỉ là lúc này thái độ của các gã quân nhân sĩ quan Hiến Binh đối với hắn trở nên ôn

hòa hơn rất nhiều. Cũng không mất thời gian bao lâu, mấy loại giấy tờ

này dưới sự phối hợp tận tình của Hứa Nhạc đã thuận lợi hoàn thành.

- Trung Tá, thật sự xin lỗi. Bởi vì chuyện này liên quan quá lớn. Ba

mươi Sư đoàn, cả hai bốn Quân khu I, II, III, IV đều có người tham gia

vào cả, cho nên áp lực của chúng tôi cũng là rất lớn. Cho nên hiện tại

tạm thời ngài cũng không thể quay về doanh trại, có thể phải đợi đến

ngày mai, sau khi tiểu tổ điều tra tiến hành thẩm vấn chính thức xong,

mới có thể rời khỏi Tổng bộ Hứa Nhạc được.

- Không vấn đề!

- Chúng tôi đã an bày riêng cho ngài một gian phòng nghỉ, xin mời theo tôi.

Hứa Nhạc đi theo phía sau gã quân nhân sĩ quan Hiến Binh, ra khỏi khu

phòng thẩm vấn, hướng về phía trên lầu mà đi. Sau khi hỏi thăm qua, hắn

mới biết được đám Hùng Lâm Tuyền cùng với mấy đội viên Tiểu đội 7 lúc

này đang được sắp xếp nghỉ ngơi trên lầu 3, cũng không bị xử trí gì cả,

nên mới an tâm một chút. Chỉ là hắn cũng không ngờ được, cô tiểu thư Lộ

Lộ kia cư nhiên cũng theo bọn hắn đến nơi này.

Tiếng bước chân

bên trong khu hành lang u ám của Tổng bộ Hiến Binh Tây Lâm vang lên có

vẻ vô cùng rõ ràng. Lúc đi ngang qua một cái cửa phòng, Hứa Nhạc đột

nhiên nghe được từ phía sau chợt truyền đến thanh âm của người nào đó có chút quen tai. Cái thanh âm kia lúc này đang mắng chửi ầm lên. Ngay sau đó, phía sau cánh cửa lại vang lên thanh âm đập bàn đập ghế cùng với vô số thanh âm mắng chửi tức giận mười phần khác.

- Nơi này là phòng họp của Tổng bộ. Hiện tại ngồi bên trong chính là đám thượng cấp của các chi bộ đội tham gia vào trận ẩu đả.

Gã quân nhân sĩ quan Hiến Binh kia nở nụ cười khổ, nói:

- Bọn họ là đến đây để đòi người. Lại nói, mỗi một chi bộ đội kia đều

là những anh hùng chiến đấu thanh danh vô cùng hiển hách. Đụng chạm với

quá nhiều nhân vật như thế… Tổng bộ Hiến Binh thật sự cũng không dám quá mức cường ngạnh, đành phải mặc kệ để bọn họ đập bàn đập ghế một phen

vậy.