Gian Khách

Quyển 3 - Chương 165: Cuộc đời bất ngờ gặp lại

Cánh cửa phòng lúc này đã đóng chặt lại, trên gàng ghế xa hoa, những

nhạc khúc ồn ào lại không ngừng vang lên, thế nhưng cũng không có người

nào đứng ra ca hát cả. Dưới bầu không khí pha trộn của thuốc lá, hơi cồn cùng đủ loại mùi nước hoa của các cô tiểu thư, đám đội viên Tiểu đội 7

cùng với các cô nương, tiểu thư ở bên cạnh mình không ngừng khe khẽ thì

thầm. Nhìn bề ngoài thì bọn họ giống như đang tán gẫu vô cùng thân

thiện, tận tình vui vẻ, thế nhưng trên thực tế, ánh mắt hoặc là tâm tình của bọn họ vẫn mãi luôn để ý về phía bên kia.

Những ánh đèn

chớp sáng không ngừng chiếu rọi lên trên cái ghế sopha cao cấp, để lại

trên đó những đường cong dài giống hệt như là những vệt ngang dọc trên

thân của các con ngựa vằn. Ở một khu vực cuối các đường cong, trong một

nơi có chút tối tăm, hoặc nói là có chút vắng vẻ, Hứa Nhạc hai tay cầm

lấy ly rượu, biểu tình vô cùng hưng phấn nói chuyện phiếm cùng với cô

thiếu nữ mặc bộ chế phục màu đen tinh xảo kia.

Tất cả mọi người

trong phòng cũng đều vô cùng ngạc nhiên. Cô thiếu nữ gọi là Lộ Lộ này

đến tột cùng là ai, cô ta cùng với Hứa Nhạc đến tột cùng có mối quan hệ

như thế nào?

o0o

- Dạo gần đây cô sống như thế nào?

Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm hai mắt của Lộ Lộ, thân thiết hỏi.

Bởi vì thái độ đó của hắn, Lộ Lộ cảm giác vô cùng ấm áp, khẽ mím môi, nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Làm tại hộp đêm này, đương nhiên so với làm trong hội sở Tinh Thần

thì tốt hơn rất nhiều. Chỉ là Tây Lâm cách quê nhà quá xa, rất khó về

nhà… thỉnh thoảng cũng cảm thấy rất nhàm chán. Không ngờ hôm nay lại có

thể gặp lại một người mà mình từng quen biết tại quê nhà như vậy.

Đây là một cuộc gặp lại tình cờ của cuộc đời. Chuyện xưa trải qua cũng

cách đây không biết bao lâu rồi, nếu như không phải dạo gần đây tất cả

các phương tiện truyền thông bên trong Liên Bang đều không ngừng bùng nổ về scandal tình ái của Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, trên

TV từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần hình tượng Hứa Nhạc đeo kính

râm, Lộ Lộ có lẽ căn bản cũng sẽ không thể nào nhớ lại cái gã nam nhân

đáng yêu thú vị năm xưa này.

Cũng chính là nhờ xem tin tức

thường xuyên trên TV, cho nên Lộ Lộ mới biết được gã thiếu niên đáng yêu năm xưa đã từng có một lần duyên gặp mặt, ngày hôm nay cũng đã trở

thành một danh nhân bên trong Liên Bang như thế này. Nàng cảm thấy vô

cùng khiếp sợ, tự nhiên cũng càng để ý kỹ một chút tin tức của hắn, cho

nên tối hôm nay dưới ánh đèn chiếu rọi có chút tối tăm như thế này, mới

có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Hứa Nhạc.

Lúc ấy trong lòng Lộ Lộ vô cùng khẩn trương, thế nhưng vẫn như cũ thu hết can đảm tiến

lên phía trước, tự tiến cử mình dưới ánh đèn u ám, căn bản không có quá

nhiều hy vọng rằng đối phương có thể nhận ra được mình. Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng cô nàng lại mơ hồ có chút khát vọng… Không ngờ đối

phương lại thật sự còn nhớ đến chính mình.

Đúng vậy, vị thiếu nữ xinh đẹp mặc trên người bộ chế phục màu đen tinh xảo này, chính là cô

tiểu thư Lộ Lộ, năm đó khi Hứa Nhạc dẫn Thai Chi Nguyên đến hội sở Tinh

Thần phá thân, ở trong phòng nghỉ của hội sở đã vô tình gặp được.

Cái chuyện đó năm xưa quá mức xa xôi cùng với nhỏ bé, ngoại trừ lưu lại trên các bộ phim truyền hình tại Lâm Hải Châu về một truyền kỳ gà mái

biến thành Phượng Hoàng ra, cũng không lưu lại trong dòng lịch sử lâu

dài của Liên Bang bất kỳ một dấu vết nhỏ bé nào cả. Vị thiếu nữ chiêu

bài A hội sở, Bạch Kỳ trở thành một vị thiếu phụ trẻ tuổi thần bí, mà

những vị tỷ muội cùng với cô ta năm xưa, mãi đến như bây giờ vẫn như cũ

phải kéo dài kiếp sống bán tiếng cười để mưu sinh.

Hứa Nhạc căn

bản cũng không có nhớ rõ, nhưng lại thật sự cũng không có quên chuyện

này. Trí nhớ của nhân loại vẫn luôn là một loại sự tình vô cùng kỳ diệu. Một lần gặp gỡ hữu duyên, nếu như không có gặp lại, cuối cùng vẫn là

luôn lưu trữ thành một đoạn ký ức ngắn ngủi tốt đẹp giấu sâu ở tận đáy

lòng.

Ngày đó ở Hội sở Tinh Thần, sau một giấc ngủ say tỉnh dậy, bàn tay của hắn trong lúc mơ hồ đã chụp phải cái đùi mềm mại của vị cô

nương này. Vị cô nương xinh đẹp này, độ tuổi thật sự so với hắn còn nhỏ

hơn một chút, thế nhưng lại mạnh mẽ ép buộc Hứa Nhạc phải gọi mình là

chị Lộ Lộ. Cô nàng lúc đó từng mặc một bộ áo ngủ, chân mang một đôi dép

lê, lại còn vô cùng thản nhiên ngồi ngay bên cạnh người hắn mà sơn móng

tay, móng chân, mang theo một tia ý tứ hàm xung trêu giỡn mà không ngừng dụ hoặc Hứa Nhạc. Lộ Lộ lúc đó lại còn cùng Hứa Nhạc và các cô tiểu thư cùng hội sở ở trong gian phòng chờ mà nhàn chán lại tràn đầy cảm xúc vớ vẫn, tiến hành đánh bài cùng với nói chuyện phiếm.

Đủ các chi tiết nhỏ nhặt ấy, đều là những ký ức sâu xa, cũng không dễ dàng quên đi được.

Hứa Nhạc rót cho Lộ Lộ một ly rượu, nhìn thấy dung nhan cũng không có

già đi, mà lại càng thêm trẻ trung xinh đẹp của cô thiếu nữ, trong lòng

không nhịn được sinh ra một tia cảm khái quả thật không phù hợp với độ

tuổi của hắn.

Khi đó hắn cũng chỉ là một tên gác cổng nghèo

túng, đối phương lại là một cô nương trong hội sở nổi tiếng. Hôm nay hắn đã là một danh nhân trong Liên Bang, thống lĩnh một chi bộ đội hơn một

trăm người, nắm trong tay vô số súng ống cùng với quyền lực, đối phương

lại vẫn như cũ là một cô nương như năm xưa, chỉ là thay đổi địa phương

công tác mà thôi.

Thời gian quả thật trôi qua quá nhanh, nhoáng

một cái mấy năm trời đã trôi qua rồi. Thế giới này có rất nhiều chuyện

đã thay đổi, cái gã Thái Tử gia mặt mày tái nhợt yếu đuối Thai Chi

Nguyên kia, chắc cũng sẽ không bao giờ, giống như năm xưa vậy, là một gã thiếu niên điên cuồng, cùng mình đối chiến Robot, tán gẫu và chơi gái

nữa…

Lộ Lộ khẽ đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, chú ý đến biểu

tình kinh ngạc của những người khác cùng với áp lực không khí xung quanh mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương nhàn nhạt, khẽ

ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc.

Từ một vị cô nương

bình thường trong một hội sở của Lâm Hải Châu, biến thành một vị tiểu

thư thẻ đỏ của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng Lạc Nhật Châu Chủ tinh Tây

Lâm, hiển nhiên là mấy năm nay cuộc sống cũng không tệ lắm. Trên thực tế năm đó cô ta cũng đã là một cô thiếu nữ thanh mị cực kỳ xinh đẹp rồi,

chỉ là trong tính tình của cô thiếu nữ vẫn còn một chút cứng rắn, mới

mãi không thể nào nổi danh lên được. Mấy năm nay, dần dần chặt bỏ đi cái đuôi bướng bỉnh của thời thanh xuân, cả người liền có vẻ trầm mặc nhu

mì, mềm mại hơn rất nhiều, cũng không biết có phải là do kiếp sống tang

thương mà ma luyện ra thành như vậy hay không.

- Bên này là ký

hợp đồng chính quy, ông chủ cấp cho chúng ta những đãi ngộ không tệ, mỗi người trực tiếp cấp cho một căn hộ cấp hai, mỗi năm còn được cấp cho lộ phí khứ hồi về thăm quê nhà hai lần nữa.

Lộ Lộ cười cười, tiếp

tục nói về chủ đề lúc trước, đại khái là bởi vì trong lòng có loại cảm

giác tha hương gặp lại cố trí, cho nên cô ta mới khẩn trương thu hết can đảm chủ động đến ngồi xuống bên người của Hứa Nhạc, khi nói chuyện lại

cũng không muốn để cho đối phương toát ra loại tình tự đồng cảm thương

xót với chính mình, cho nên khi trả lời cũng đặc biệt có chút nghiêm

túc, mạnh mẽ thể hiện một loại biểu tình an nhiên tự tại.

Hứa

Nhạc bản thân là một gã cô nhi con thợ mỏ ở dưới tầng chót của xã hội,

lúc thời còn là thiếu niên cũng đã từng theo đại thúc ra vào các loại

trung tâm an dưỡng, bị các vị tiểu thư tỷ tỷ này đùa giỡn quen rồi, như

thế nào lại có kiểu biểu tình đồng cảm cao cao tại thượng cơ chứ?

- Như vậy đúng thật là không tệ!

Hứa Nhạc cũng đáp lại một cách rất tự nhiên, tiếp theo liền không một

chút do dự, đem phương thức liên lạc của chính mình nói cho Lộ Lộ.

Lộ Lộ rõ ràng bị những hành động chân tình của hắn làm cho có chút ngây dại. Gã thanh niên này chẳng lẽ không biết rằng chính mình cùng với cô

ta là người của hai giai cấp khác nhau hay sao? Chẳng lẽ hắn cũng không

biết nếu như muốn tránh gặp phải phiền phức, thì nên bảo trì khoảng cách với chính mình hay sao?

Ngữ khí nói chuyện của Hứa Nhạc vẫn như cũ vô cùng bình thản, nghiêm túc, động tác lưu lại phương thức liên lại cũng vô cùng tự nhiên, bình thản, Lộ Lộ bị những hành động ấm áp thể

hiện rõ bản tính chân thành của hắn khiến cho ngạc nhiên đến ngây người, ngửa đầu kinh ngạc nhìn hắn. Mãi một lúc sau cô ta mới thoáng tỉnh thần lại, cúi đầu rót rượu để che dấu đi tình tự thực tế của chính mình, khẽ thấp giọng thành khẩn nói:

- Có thể nào nói cho tôi biết được không, hiện tại Bạch Kỳ sống như thế nào?

Bạch Kỳ năm đó chính là cô nương chiêu bài A bên trong Hội sở Tinh

Thần, thậm chí ngay cả danh hiệu kỹ nữ cao cấp cũng không được tính, chỉ trải qua một đêm xuân bình thường, lại trở thành thê thiếp chính thức

của Thai Gia, gia tộc truyền thừa ngàn năm. Tuy rằng trong Hội sở cũng

không có mấy nhân vật có thể biết được thân phận thực sự của vị đại quý

khách kia, nhưng mà cô ta dĩ nhiên đã biến thành một đoạn truyền kỳ bên

trong giới ăn chơi tại Lâm Hải Châu.

Thế nhưng Lộ Lộ thì vẫn

luôn lo lắng cho vị tỷ muội sau đó không có bất cứ tin tức gì nữa kia,

Hứa Nhạc có thể nghe ra được sự chân thành bên trong câu hỏi của cô

nàng, trong lòng thầm nghĩ tính tình của cô thiếu nữ này thật sự là cũng được, sau khi thoáng cân nhắc một lúc, mới cười cười nói:

- Theo như tôi biết, hiện tại cuộc sống của cô ta cũng rất tốt.

Bởi vì cũng có chút cảm khái, Hứa Nhạc lại uống thêm vài ly rượu mạnh

nữa, cồn trôi vào trong bụng bắt đầu bốc lên, khiến cho trong bụng lại

có cảm giác chút đói, rất muốn kiếm cái gì đó để ăn.

Bàn tay

phải của hắn có chút không được tự nhiên nắm vào vòng eo mềm mại của Lộ

Lộ, đầu ngón tay cách một lớp áo lụa mỏng manh, sờ vào làn da nhẵn nhụi

trắng mịn, có chút nóng bỏng, có chút cứng ngắc.

Lộ Lộ rõ ràng

là cảm nhận được sự biến hóa tình tự của Hứa Nhạc, trong lòng thoáng

cười trộm một chút, bất chợt cũng thật sự sinh ra một tia xấu hổ nhàn

nhạt, loại tình cảm mà rất lâu rồi cô không có. Trên khuôn mặt thanh mị

của cô ta toát lên một chút đỏ ửng, lại có chút tò mò, ngẩng đầu nhìn

lên bên mặt của Hứa Nhạc, có chút chờ mong buổi tối ngày hôm nay sẽ phát sinh ra chuyện gì đó. Nói thật, lần này là cô ta thật sự nguyện ý, cũng không phải bởi vì gã thiếu niên đáng yêu năm xưa hiện tại đã biến thành một đại nhân vật, mà là bởi vì những chi tiết buổi tối ngày hôm nay,

những chi tiết vô cùng chân thành, vô cùng tốt đẹp.

Hứa Nhạc lại chú ý đến không khí bên trong gian phòng có chút là lạ, rõ ràng thanh

âm của nhạc khúc đã càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng thôi thúc,

ngọn đèn chiếu rọi cũng càng ngày càng mê ly hơn. Thế nhưng đám nam nữ

trong phòng lại vẫn như cũ ngồi cứng ngắc trên mấy ghế sopha, biểu tình

thoáng có chút nôn nóng cùng với bất an.

- Màn diễn múa thoát y hẳn bây giờ cũng nên bắt đầu rồi mới phải.

Đuôi lông mày của Lộ Lộ chợt hiện lên một tia nhíu nhẹ, khẽ cắn cái môi xinh đẹp như một cánh hoa hồng mới nở, tiến đến thấp giọng nói nhẹ vào

bên tai của Hứa Nhạc.

- Ặc!

Hứa Nhạc lúc còn ở tại Đặc

Khu Thủ Đô, thường xuyên bị Lợi Thất Thiếu gia kéo đi đến mấy cái hội sở cao cấp ở đó, cũng đã từng nhìn qua không biết bao nhiêu lần cảnh các

cô minh tinh điện ảnh diễn những cái trò gợi tình quyến rũ, thậm chí có

chút là dâm đãng này. Cho dù hắn chưa thật sự hưởng qua hương vị cuối

cùng, nhưng mà cũng không hề lạ lẫm đối với loại tình huống này. Trong

lòng hắn hơi có chút trầm xuống, liền biết được bởi vì mình đang có mặt

trong gian phòng này, cho nên đám đội viên thuộc hạ kia có chút không

dám phát tác.

Hắn lại càng không muốn để Lộ Lộ ở lại trong này,

tuy rằng cô ta cũng không phải là cái gì của hắn, nhưng mà khi tưởng

tượng đến hình ảnh Lộ Lộ biểu diễn cái tiết mục kia trước mặt bao nhiêu

người như thế, một tia cảm giác kỳ lạ bên trong trái tim nam nhân của

hắn khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Hắn nắm lấy tay của Lộ Lộ, đứng thẳng người dậy, hướng về phía mọi người trong phòng nói lớn:

- Chúng tôi muốn ra ngoài kiếm chỗ ăn khuya, các người cứ việc vui chơi thỏa thích.

Đám hán tử của Tiểu đội 7 thoáng ngạc nhiên một trận, kinh ngạc nhìn

cảnh Hứa Nhạc kéo theo cô thiếu nữ xinh đẹp kia ra khỏi cửa phòng, nhìn

thấy cửa phòng đóng chặt lại, mới hiểu được là đã xảy ra chuyện gì. Bọn

họ trong khoảnh khắc nhất thời bạo phát nên một trận hoan hô mãnh liệt.

Bạch Ngọc Lan từ đầu đến giờ mãi vẫn ngồi ở trong một góc khuất gần chỗ Hứa Nhạc, lúc này liền bỏ bàn tay đang đặt trên đùi của cô thiếu nữ bên cạnh mình, hướng về phía mấy gã lão binh bên cạnh liếc mắt một cái.

Đám đội viên đang chơi bời bên trong đại sảnh của hộp đêm, nhìn thấy

Hứa Nhạc nắm tay kéo một cô thiếu nữ xinh đẹp hướng về phía bên ngoài mà đi, dưới tác dụng của hơi men, đã hồn nhiên quên mất hết sự hận ý cùng

với sợ hãi, kiêng kỵ đối với vị Chủ quản đại nhân này, bắt đầu không

ngừng huýt sáo đầy kích thích.

Những thanh âm huýt sáo rền rĩ

này khiến cho Lộ Lộ cảm thấy xấu hổ trước giờ chưa từng có, hai gò má

chợt đỏ ửng lên rất nhiều. Mái cho đến khi rời khỏi hộp đêm, đứng dưới

một mảnh u lam bên ngoài cổng chính, mới bị những luồng gió biển lành

lạnh từ phía xa xa thổi tới khiến cho thanh tỉnh lại một chút, biết tất

cả những chuyện này cũng không phải là giấc mộng.

- Tuy rằng tôi biết trong những thời điểm như thế này, tốt nhất là không nên quấy rầy

anh. Nhưng vì sự an toàn của nah, cho nên chúng tôi đành phải đi theo.

Bạch Ngọc Lan dẫn theo Hùng Lâm Tuyền và mấy người nữa, vội vàng từ bên trong hộp đêm đuổi theo đi ra, nhìn Hứa Nhạc cười khổ nói.

- Không cần đâu!

Hứa Nhạc mỉm cười lắc lắc đầu:

- Chỉ là ra ngoài kiếm chỗ ăn khuya mà thôi.

Trong lòng mọi người đồng thời hiện ra cái động tác giơ ngón giữa lên một lượt. Bạch Ngọc Lan thì lại bình tĩnh nói:

- Anh đừng quên, cái tin tức lúc trước mà Bộ Quốc Phòng cùng với Cục

Điều Tra Liên Bang đã chuyển đến. Bên phía Bách Mộ Đại đang có hai gã

chuyên gia muốn giết anh. Ở Lạc Nhật Châu chính là cơ hội duy nhất của

bọn hắn.

Lộ Lộ từ đầu đến giờ vẫn luôn giống như một con cừu non ôn nhuận rúc vào bên người của Hứa Nhạc, nghe thấy câu nói đó thoáng

kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, cũng không rõ bọn họ là đang nói đến cái

gì.

- Không cần lo lắng. Hai gã chuyên gia kia vẫn còn chưa đến

được Lạc Nhật Châu. Nếu như bọn họ đến đây, tôi sẽ báo cho các anh. Tôi

tin rằng mấy người các anh mới chân chính là những chuyên gia thật sự,

cũng sẽ không trơ mắt nhìn thấy tôi bị bọn họ giết chết đâu.

Hứa Nhạc nói, ngữ khí vô cùng khẳng định, trong lòng cũng cảm thấy khó

khăn, không biết phải giải thích như thế nào cho đám thuộc hạ biết tin

tức tình báo của mình là từ nơi nào mà đến.

Dưới sự yểm trợ của

một số thế lực thế gia phía sau màn, Cục Điều Tra Liên Bang không thể

nào điều tra ra được tung tích của hai gã sát thủ kia, nhưng Hứa Nhạc

thân là đối tượng bảo hộ thuộc danh sách cấp độ I của Đệ Nhất Hiến

Chương, ngay bắt đầu một giây khi hắn nhận được tin tức cảnh báo, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia cũng đã bắt đầu tiến hành kiểm tra tín hiệu của tất cả những con chíp vi mạch nhân thể xuất nhập tại biên cảnh Bách Mộ Đại cùng với Tây Lâm rồi, sau đó tiến hành phân tích số liệu vô cùng chặt chẽ.

Đối mặt với một lượng dữ liệu vô cùng khổng lồ

như thế, cũng chỉ có năng lực tính toán khủng bố đến không thể tưởng

tượng nổi của Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia mới có thể đảm nhận

việc phân tích nổi mà thôi. Nó sau khi hao phí một lượng bộ nhớ tính

toán khổng lồ, cuối cùng cũng đã làm ra được sự phán đoán chính xác

nhất. Trên thực tế, hai gã chuyên gia đến từ Bách Mộ Đại kia, sau khi

tiến vào Đại khu Tây Lâm không đến bốn tiếng đồng hồ, tất cả tung tích

của bọn chúng đã bị lão già kia điều tra ra từng gốc rễ, tất cả hành

tung cũng đã được truyền đến cho Hứa Nhạc.

Quang huy Đệ Nhất

Hiến Chương giống như là một vòng bảo hộ thần thánh luôn luôn bao phủ

xung quanh thân thể của Hứa Nhạc. Ở trên lãnh thổ Liên Bang này, làm sao có ai có thể ám sát được hắn chứ?

Bạch Ngọc Lan thoáng trầm mặc một lát, liếc mắt nhìn về phía cô thiếu nữ bên cạnh Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:

- Chú ý an toàn cùng với thân phận của anh!

o0o

Năm phút đồng hồ sau, Hứa Nhạc cùng với Lộ Lộ tay trong tay, đi đến một khu chợ đêm cách cái hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng một khoảng không xa

lắm.

Bởi vì gió biển hơi có chút lành lạnh? Hay là bởi vì ở trên chiến trường đã từng nhìn thấy sự sinh tử cách nhau một đường nhỏ nhoi? Lại có lẽ bởi vì lúc này đang ở trên tiền tuyến cách thật xa quê hương, ngẫu nhiên gặp lại một vị thiếu nữ quen biết, bên trong chợ đêm Lạc

Nhật Châu cũng không có ai nhận ra hắn… Cho nên Hứa Nhạc mới làm càn,

chủ động nắm lấy tay con gái… Cảm giác mềm mại mát lạnh thật là thoải

mái.

Phía trước là một khu công viên trồng đầy hoa cúc, nằm ngay bên cạnh biển, cho nên khu chợ đêm này cũng được gọi là chợ đêm Hoa

Cúc.

Ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh một cái bàn ăn tròn rộng lớn ngay chính giữa khu chợ đêm, Hứa Nhạc cũng không kịp đưa tay vén đi những sợi tóc của cô thiếu nữ bên cạnh, bị gió thổi tán loạn, khẽ vương nhẹ lên khuôn mặt của mình, ánh mắt ti hí của hắn cũng đã dừng lại ở

hai bên đường của khu chợ đêm.

Bên hai lề đường của khu chợ đêm

đang có hai đám quân nhân phân biệt ngồi hai bên. Một bên trong số đó là một đám quân nhân sĩ quan, mặc quân trang hơi có chút đơn giản, cũ kỹ,

cũng không có dấu hiệu gì cả. Tư thế ngồi đàng hoàng, quân kỷ nghiêm

minh, đang trầm mặc dùng cơm tối. Đúng là đám quân của Phiến quân Thanh

Long Sơn, đến trợ giúp tiền tuyến Tây Lâm đợt này.

Đám quân nhân sĩ quan còn lại, ánh mắt tràn ngập địch ý, giương mắt nhìn chằm chằm về phía các quân nhân của đám Phiến quân Thanh Long Sơn, chính là người

đến từ Quân khu II.