Gian Khách

Quyển 3 - Chương 157: Khói xanh thương đau ly biệt

Mấy ngón tay thô to của Hứa Nhạc lúc này đã dính rất nhiều bùn đất, bụi

bặm, hắn đưa lên xoa xoa nhẹ cặp mắt mỏi mệt xong, lại trở nên có chút

ẩm ướt. Phần lồng ngực của hắn mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhức, cũng

không biết có phải là những viên đạn của đám người Đế Quốc lúc trước,

mặc dù cũng không có bắn thủng được tấm áo giáp chống đạn rắn chắc, thế

nhưng lại do va chạm quá mạnh, chấn gãy cái xương sườn nào đó của mình

hay không. Hắn cũng không biết cái cảm giác ẩm ướt bên trên mấy ngón tay của mình là bởi vì mấy giọt nước mắt đẫm ra, hay là trên má bởi vì bị

thương mà chảy ra cái gì…

Trên cái môi khô khan, nứt nẻ trắng

bệch của hắn, điếu thuốc lá khô quắt cùng với loang lỗ tia máu, dưới

luồng gió đêm lạnh lùng thoáng qua mà sáng rọi lên. Hắn trầm mặc nhìn

lên những tia lửa đạn rung trời thường xuyên xuất hiện trên bầu trời xa

xa, không một tiếng động âm thầm hỏi:

- Ông lúc này hẳn là nên ở trên Chiến hạm chỉ huy, tính toán các số liệu hỏa lực, đưa ra phương án tác chiến, không chế toàn cục… Kết quả lại chạy đến nơi này, giúp một

tên cô hồn dã quỷ như tôi nói chuyện phiếm đỡ buồn, có khi nào vì vậy mà xảy ra vấn đề gì hay không đó?

- Tôi không chỗ nào là không có

mặt. Trong số đó có một phân thân đặc biệt của tôi, luôn đứng ở bên cạnh của cậu, cứu lại tính mạng của cậu… Có cảm kích tôi hay không?

Nửa câu đầu của cỗ Máy vi tính Trung ương mang vẻ máy móc cứng ngắc,

nhưng mà nửa câu sau lại đưa ra một câu hỏi không chút thú vị nào.

Hứa Nhạc đưa tay gỡ xuống điếu thuốc lá cháy dỡ trên môi, một cái động

tác lơ đãng này thôi cũng khiến cho một lớp da trên môi hắn rớt ra. Cảm

giác nhói lên khiến cho cặp mày của hắn khẽ nheo lại một chút, căm tức

nói:

- Đi chết đi!

Trên đỉnh núi đá ánh sáng bàng bạc

thanh lệ, gió đêm thổi qua lành lạnh, hắn một mình một người ngồi trên

đỉnh tảng đá nhô ra, giống như là một người vô sự ngắm nhìn một hồi

chiến tranh lan rộng bao la hùng vĩ này vậy. Trong lòng cũng rất khó

sinh ra cảm giác kiêu ngạo khi nghĩ đến bản thân mình chính là người lót đường cho một hồi chiến tranh này, ngược lại cảm thấy bản thân có chút

cô đơn, hoàn hảo lại có một cái trình tự cứng ngắc chán nản nhưng lại

dần dần trở nên thú vị hơn, ở bên cạnh cùng hắn nói chuyện phiếm.

Một tia mỉm cười có chút chế giễu chợt nổi lên trên mặt Hứa Nhạc, trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

- Nếu như ngày hôm nay ông không tìm thấy tôi, tôi liền chết chắc rồi.

Tôi mãi đến giờ vẫn cảm thấy ngạc nhiên, ông hẳn phải là ở chỗ sâu dưới

lòng đất trong tòa đại lâu Cục Hiến Chương tại Thủ Đô Tinh Quyển mới

đúng, cho dù sóng điện tử liên lạc xuyên qua thông đạo không gian tinh

vực có cực nhanh đến đâu đi chăng nữa, cũng cần phải mất đến hai, ba

phút mới đi qua được, vì sao ông lại có thể tìm thấy tôi nhanh như vậy?

- Tôi có hàng ngàn hàng vạn hóa thân, cũng không sợ chuyện khoảng cách không gian, thời gian…

Lão già kia dùng những hàng chữ để trả lời bằng một giọng điệu ưu tư rất có tính triết học:

- Ở bất cứ chỗ nào trong vũ trụ này ta cũng có thể đi đến… Nói thế nào

đi nữa, rất lâu mới lại một lần nữa quay trở lại cái hành tinh này, tôi

cảm giác được bản thân mình lúc này tràn ngập lực lượng…

Hứa

Nhạc lúc này sớm đã quen thuộc với cảnh cái cỗ Máy vi tính Trung ương

lạnh như băng này càng ngày càng đưa ra những phương thức biểu đạt cùng

với những lời nói càng vô nghĩa như thế này rồi. Hắn hiện tại cũng chẳng muốn bắt đại não của mình đi suy nghĩ cái vấn đề mà bản thân không thể

nào giải thích này, cho nên cũng không có bất cứ cảm giác khiếp sợ hay

là ngơ ngẩn gì cả, mà ngược lại, hắn rất nhẹ nhàng nghe hiểu câu trả lời đầy tính triết học này.

Sau khi trầm mặc một lát sau, hắn mới trào phúng nói:

- Có hàng ngàn hàng vạn hóa thân sao? Chẳng lẽ sẽ không bị tinh thần phân liệt à?

o0o

Những hồi chiến đấu kịch liệt lúc này đã lan tràn đến mỗi một tấc đất

phía Đông của khỏa hành tinh 163 này rồi. Cứ mỗi một giây đồng hồ cũng

đều có vô số những binh lính của hai phe ngã xuống, hóa thành những mảnh huyết nhục vô tri vô giác, hoặc là những lớp tro bụi. Tình hình chiến

đấu quá mức giằng co và thảm thiết, Hứa Nhạc một mình một người cô đơn

chờ đợi tại một ngọn núi trọc của sơn mạch Lạc Phần mãi đến giữa trưa

ngày hôm sau, Quân đội Liên Bang rốt cuộc mới có thể rút ra khỏi cuộc

chiến một chiếc phi cơ trực thăng tác chiến, từ trên đỉnh núi kia đón

hắn quay trở về căn cứ.

Thanh âm gầm rú khủng khiếp của chiếc

phi cơ trực thăng đã át đi luôn câu hỏi của gã phi công. Còn bản thân

Hứa Nhạc thì sắc mặt tái nhợt nửa nằm nửa ngồi trong cái cabin tràn ngập mùi vị dầu máy, liếc mắt nhìn nhìn một chút về phía thảo nguyên bên

cạnh vùng đồi núi bên dưới.

Các khu căn cứ chiến địa Quân đội

Liên Bang càng tiến về phía tây, những đội ngũ tập kết trên mặt đất cũng càng nhiều hơn. Từ trên bầu trời có thể quan sát thấy, vô số đạo quân

thiết huyết di chuyển giống như là dòng nước lũ, lấp đầy tất cả những

không gian có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang thong thả mà vô

cùng kiên quyết, hướng về phía những khu vực đã bị Quân viễn chinh Đế

Quốc khống chế mà càn quét đến, quang cảnh cực kỳ hùng vĩ.

Chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu ở một địa phương cách khu căn cứ hình thoi

khoảng hơn mười km liền dừng lại, đáp xuống, sau khi Hứa Nhạc từ trên

trực thăng nhảy xuống, nó lại lập tức cất cánh, gia nhập trở lại chiến

trường cực kỳ khẩn trương. Mà trên cái sân bay lâm thời, cũng sớm đã có

một chiếc xe quân dụng chờ sẵn để đưa Hứa Nhạc trở về căn cứ.

Chiếc xe quân dụng không ngừng run run kịch liệt, chạy dọc theo con

đường xi-măng cao tốc quân dụng, hướng khu căn cứ hình thoi mà chạy đi.

Dọc theo đường trở về căn cứ, Hứa Nhạc bắt gặp cũng có rất nhiều chi bộ đội loại nhỏ, giống như chính mình vậy, đang ngược hướng với dòng nước

lũ của các chi Quân đội chiến đấu, hướng về phía khu căn cứ mà trở về.

Mấy chi bộ đội loại nhỏ này cũng giống như là Tiểu đội 7 vậy, là những

tiểu tổ đặc chủng, ở trên khỏa tinh cầu này chấp hành công tác lắp đặt

thiết bị quan sát điện tử. Nhìn thấy các chiến hữu với những khuôn mặt

ngăm đen tiều tụy, Hứa Nhạc rất nhanh đã có thể nhận ra, các chi bộ đội

này đại bộ phận chính là các tiểu tổ chiến đấu của ba công ty bảo an lớn nhất trong Liên Bang, Tịnh Thủy, Hắc Ưng và Lam Điểu. Hầu như toàn bộ

các chuyên gia chiến đấu nổi tiếng nhất, tựa hồ cũng được tập trung cả

lên khỏa hành tinh 163 này rồi.

Mấy tiểu tổ lắp đặt thiết bị này tuy rằng rút lui sớm hơn một chút so với Tiểu đội 7 của hứn, nhưng mà

dưới sự rãi thảm công kích điên cuồng của Quân viễn chinh Đế Quốc, bọn

họ vẫn phải trả giá bằng những thương vong vô cùng thảm trọng.

Điều khiển cho hắn thoáng có chút khiếp sợ chính là, bên trong những

tiểu tổ chiến đấu đi chấp hành cái nhiệm vụ nguy hiểm này, thỉnh thoảng

vẫn có thể nhìn thấy một số chi Quân đội quần áo có chút lam lũ. Những

gã chiến sĩ này rõ ràng là đã công tác một khoảng thời gian không ngắn

trong khu vực mạo hiểm bị Quân đội Đế Quốc khống chế, thế nhưng vẫn như

cũ có thể duy trì được một trạng thái tinh thần ngang nhiên, chất phác.

Hơn nữa nhìn qua súng ống cùng với trang bị tác chiến của bọn họ rõ ràng có chút lạc hậu.

Ánh mắt Hứa Nhạc dừng lại tại những ký hiệu

trên bộ quân trang có chút tơi tả của mấy gã chiến sĩ này, cùng với đội

hình trang bị khiến người khác nhìn thấy cũng phải ngán ngẩm, ánh mắt

của hắn dần dần nheo chặt lại, tay phải đang nắm lấy thanh vịnh của

chiếc xe quân dụng cũng nắm chặt lại.

Quân đội của Phiến quân Thanh Long Sơn rốt cuộc cũng đã đến rồi.

Trên con đường quốc lộ quân dụng tràn ngập những chi bộ đội chuẩn bị

khởi động đợt sóng Tổng tiến công thứ hai của Quân đội Liên Bang. Các

chiến sĩ Liên Bang ở trên các xe thiết giáp cùng với Robot, vẻ mặt phức

tạp nhìn nhìn đám quân lính chất phác đến từ Thanh Long Sơn này.

Bọn họ ai nấy cũng đều hiểu rất rõ ràng, mấy chi bộ đội đã thương vong

thảm trọng trước mặt này, tuy rằng hiện tại đang rút về khu căn cứ,

nhưng bọn họ tuyệt đối không phải là đào binh, mà ngược lại, bọn họ đều

là những dũng sĩ đáng được tôn kính. Chỉ mới mấy năm trước đây, hai bên

còn là cừu địch thề không đội trời chung, thế nhưng hôm nay lại biến

thành những chiến hữu cùng chung một chiến hào. Rất nhiều người bên

trong Quân đội Chính phủ Liên Bang trong lúc nhất thời rất khó thích ứng với loại chuyển biến nhanh chóng này.

Không biết từ chỗ nào

chợt truyền đến một thanh âm ‘rầm rập’ một tiếng, đám quân nhân sĩ quan

cùng với binh lính của các chi bộ đội chủ lực lúc này đã dừng lại, chậm

rãi giơ tay phải lên, hướng về phía đám lính đánh thuê của ba công ty

bảo an lớn, hướng về phía đám quân nhân của Phiến quân Thanh Long Sơn,

dùng nghi thức chào của Quân đội, đồng thời hướng ánh mắt tràn ngập tín

nhiệm cùng với cảm kích về phía bọn họ.

Chiếc xe quân dụng kéo

theo cái đuôi bụi mù rất nhanh đã chạy đến phía trước doanh trại tập

trung. Hứa Nhạc một tay ôm theo khẩu súng trường bắn tỉa 2126, lưng đeo

cái ba lô quân dụng, một tay gian nan chống đỡ leo xuống khỏi chiếc xe

quân dụng, tươi cười khẽ nói mấy câu gì đó với gã chiến sĩ lái xe, vỗ vỗ vai bả vai của đối phương mấy cái.

Một gã đội viên tân binh của Tiểu đội 7, nằm trong tốp đội viên rạng sáng ngày hôm qua đã trước tiên rút về, cả đêm hôm qua nhận nhiệm vụ canh gác bên ngoài cổng của doanh

trại, lúc này nhìn thấy Hứa Nhạc từ trên chiếc xe quân dụng bước xuống,

trên mặt toát ra một vẻ kinh ngạc cùng với mừng rỡ như điên. Hắn hét lên một tiếng sung sướng, sau đó rất nhanh phóng vọt vào bên trong doanh

trại.

- Lão Đại trở lại rồi!

- Thật không?

Bên

trong doanh trại của Tiểu đội 7 nhất thời vang lên một trận kinh hô cùng với tiếng bước chân chạy rầm rập. Gần cả trăm gã đội viên đồng thời

chạy ra khỏi doanh trại, ngoại trừ mấy gã trọng thương đang tiếp nhận

trị liệu tại bệnh xá quân y, toàn bộ các đội viên còn lại cũng đều vọt

ra đón tiếp Hứa Nhạc trở về. Ngay cả gã Đạt Văn Tây, hai chân bị thương

nghiêm trọng, đã được băng lại cứng ngắc, lúc này không ngờ cũng hai tay chống hai cây nạng lò cò nhảy ra đón mừng.

Hứa Nhạc khẽ nhếch

miệng lên một chút, nhìn về phía đám đội viên đứng đầy trước mặt mình,

muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng chung quy một lời cũng không thể nói

ra, trầm mặc tiến lên, một phen đưa khẩu súng trường cho Bạch Ngọc Lan

cầm, sau đó từ trong tay Lan Hiểu Long đón nhận một gói thuốc lá quân

dụng không nhãn hiệu, lê thân hình bị thương cùng với mỏi mệt của mình,

nghiêm túc phát từng điếu thuốc lá cho mỗi một gã đội viên ở đây.

Một gói thuốc phát xong dĩ nhiên là không đủ, Tòng Tượng Chinh vỗ vỗ

đầu, xoay người phóng nhanh về phía căn tin của doanh trại, không kịp

hỏi mua, đã giật luôn nguyên chồng thuốc lá ở đó, đem tới giao tận tay

cho Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc sau đó tiếp tục nghiêm túc đi đến từng gã đội viên mà phát thuốc lá, sau đó dùng bật lửa châm lên. Đến khi tất cả mọi người cũng đều đã châm thuốc hết rồi, hắn mới dùng thanh âm khàn

khàn mà cực kỳ thành khẩn nói:

- Vất vả rồi!

- Vất vả!

Đám đội viên đồng thời dùng thanh âm cũng đã chút khàn khàn đáp trả lại lời của hắn.

Trên mặt của mấy chục gã đội viên tân binh sáng sớm ngày hôm qua đã bị

Lan Hiểu Long dắt theo lùi về doanh trại trước thì đều toát ra vẻ xấu hổ cùng với biểu tình không cam lòng. Còn đám đội viên ở lại cùng với Hứa

Nhạc bắn giết lùi về đến trên con đường sơn đạo trên phiến núi trọc kia, trên mặt thì lại toát ra vài tia kích động cùng với phấn khởi nhàn

nhạt.

Sau đó, Hứa Nhạc hướng về phía dưới gốc cây cổ thụ quen

thuộc bên cạnh khoảnh sân thể dục của doanh trại chậm rãi đi đến, rút từ trong gói thuốc lá ra mười một điếu thuốc lá, đưa lên miệng châm, rít

nhẹ một hơi ở từng điếu, rồi cẩn thận mà nghiêm trang cắm xuống mặt đất

ngay bên dưới gốc đại thụ thành một hàng chỉnh tề.

Từng trận

khói xanh nghi ngút bay lên, toàn trường nhất thời trở thành một mảnh

trầm mặc, cô đơn nhưng vô cùng trang nghiêm. Ánh mắt của rất nhiều người lúc này cũng đã đỏ ửng lên, cũng không phải hoàn toàn là bi thương, mà

là trong đó còn ẩn chứa những tình tự phức tạp khác nữa.

Ở trên

khỏa tinh cầu này, Tiểu đội 7 suốt hai tháng trời chấp hành nhiệm vụ

không chết một người nào, thế nhưng trong một lần chấp hành nhiệm vụ

cuối cùng trước khi phát động Tổng tiến công, bị đám người Đế Quốc hung

hăng chém cho một đao, ở trên cái bãi sông kia cùng với trên đường lùi

về, đã có mười một đồng đội huynh đệ ngã xuống không đứng dậy nữa…

Ở trong cái bầu không khí trầm mặc mà trang nghiêm như thế này, có một

số gã đội viên tân binh nhịn không được khóc lên thành tiếng, chợt liền

bị đồng bạn bên cạnh mình hung hăng liếc một cái, liền im bặt lại. Đám

đội viên ai nấy cũng không ngừng hút thuốc điên cuồng, một cây rồi lại

thêm một cây nữa. Tựa như là đang bị thiêu đốt trên môi bọn họ cũng

không phải là những điếu thuốc, mà là sinh mệnh của đám người Đế Quốc

vậy. Toàn bộ doanh trại nhất thời bị bao trùm bởi một bầu không khí trầm mặc nghiêm trang cùng với mùi vị cay độc của loại thuốc lá quân dụng…

Đạt Văn Tây là kẻ hút thuốc nhiều nhất. Hắn một lời cũng không nói,

ngồi bệch dưới mái hiên của doanh trại, trong đầu nhớ đến cái gã đại gia hỏa ngày hôm kia vẫn còn sống cùng ký túc xá với mình, cái gã con của

nông dân đen nhẻm đó… Nghĩ đến cảnh tượng cái mũ giáp phun đầy máu loãng ở trên bãi sông kia, nghĩ đến từ nay về sau mình rốt cuộc không bao giờ có thể ngửi được cái mùi chân thúi của gã gia hỏa kia nữa, ánh mắt hắn

sớm đã đỏ ửng lên. Bên trong màu đỏ ửng lộ ra một cỗ cảm giác phức tạp

khó có thể cảm nhận được.

Ngay thời điểm này, cái tiểu tổ phóng

viên chiến trường do Bộ Quốc Phòng phái đến kia đã lặng lẽ không một

tiếng động xuất hiện bên trong sân thể dục của doanh trại…. Thanh âm

thiết bị ghi hình ong ong vang lên, đánh thức vô số gã đội viên đang đắm chìm trong trong không khí bi thương kia. Tiểu đội phóng viên chiến

trường kia hiện tại chỉ có hai người, ngày hôm qua trên đường rút về của cái nhiệm vụ trước đó, cũng đã đi về luôn, cho nên cũng không có quay

được một tràng chiến đấu thảm thiết ở trên bãi sông kia. Lúc này bọn họ

đương nhiên không muốn bỏ qua những hình ảnh xúc động đủ để đả đọng đến

tình cảm của tất cả dân chúng Liên Bang này rồi.

- Không được quay!

Hứa Nhạc chống tay đứng bật dậy, không thèm nhìn đến vết thương đã chảy máu trở lại trên cánh tay trái của mình, nói với gã nhân viên đang ghi

hình.

Gã nhân viên quay phim thoáng có chút do dự, liếc mắt nhìn về phía gã cấp trên của mình, cũng chính là gã tiến hành phỏng vấn.

- Bọn chó cút ngay! Đã bảo không được quay mà!

Đạt Văn Tây cặp mắt lúc này đã tràn ngập tơ máu, trừng lớn, hét lên một câu, sau đó cũng đứng bật dậy, giống hệt như một đầu mãnh hổ, phóng vọt về phía hai gã tiểu tổ phóng viên chiến trường, một cước đem gã quay

phim đá văng đi, chụp lấy cái camera, không ngừng đập liên tục xuống mặt đất, mãi cho đến khi cái camera vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hai tay của hắn cũng vì dùng sức quá mạnh mà rướm máu vẫn chưa chịu dừng lại.

Hứa Nhạc cúi đầu phất phất tay mấy cái, Lan Hiểu Long cùng Hùng Lâm

Tuyền xông lên đem Đạt Văn Tây ôm lại, Bạch Ngọc Lan thì dùng cặp mắt

thanh tú nhưng ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao đem hai người của tiểu

tổ phóng viên chiến trường bức rời khỏi doanh trại.

Gã bác sĩ

quân y chiến trường Hầu Hiển Đông lắc lắc đầu tiến lên, chích cho Đạt

Văn Tây, lúc này đã điên cuồng lồng lộn trong vòng tay của Lan Hiểu Long và Hùng Lâm Tuyền một mũi thuốc an thần. Thân là những lão binh của

Tiểu đội 7, bọn họ cũng đã từng chứng kiến qua vô số những phản ứng của

đám tân binh khi lần đầu tiên gặp qua cảnh sinh ly tử biệt. Lúc này nhìn thấy Đạt Văn Tây đang dần dần thả lỏng lại, ngủ say, trong lòng bọn họ

cũng đều không ngừng cảm khái.

Bên trong quân doanh vốn cấm

rượu, nhưng không cấm thuốc lá. Một khi đối diện với cái quan khẩu sinh

tử nặng nề, các chiến sĩ cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cần có thuốc lá

để kích thích thần kinh. Ở trong những truyền kỳ của quân doanh, tự

nhiên cũng có câu chuyện nội dung về phương diện này, đó chính là ‘cây

đuốc lửa’.

‘Cây đuốc lửa’ chính là dùng để gọi một kẻ mà ngay từ sáng sớm vừa rời khỏi giường, liền bắt đầu châm thuốc lá hút, từng cây

nối tiếp từng cây, cả ngày căn bản không hề ngừng nghỉ, mãi cho đến khi

mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi mới thôi.

Ba ngày đầu tiên sau khi

kết thúc cái nhiệm vụ cuối cùng, Hứa Nhạc cùng với rất nhiều đội viên

bên trong Tiểu đội 7 cũng đều sống một cuộc sống là một ‘cây đuốc lửa’.

Giọng nói, hình ảnh, nụ cười của những gã chiến hữu đã chết đi cứ không

ngừng vang vọng bên tai, trong mắt của bọn họ. Bọn họ sau khi trải qua

một hồi chiến đấu thảm thiết, cả người mệt mỏi ngơ ngẩn, hoặc là quãng

đời còn lại không ngừng ám ảnh, cũng chỉ có thuốc lá làm bạn mới có thể

đem những thứ đó gạt ra khỏi đầu của mình.

Trong lòng Hứa Nhạc

lúc này cũng đang cất giấu một cây đuốc rừng rực lửa cháy. Nếu không

phải do Cục Hiến Chương phạm phải một cái sai lầm nghiêm trọng, mà lại

ngớ ngẩn đến mức khiến người khác căm phẫn kia, Tiểu đội 7 căn bản không cần tiến hành một lần mạo hiểm cuối cùng đó, mười một cái tên hán tử

tràn ngập nhựa sống kia lúc này hẳn cũng là đang vui vẻ ở trong doanh

trại đánh bài, nói chuyện phiếm, giống như mình cùng ngồi hút thuốc…

Hứa Nhạc biết rõ ràng nhược điểm trong tính cách của chính mình. Nếu

như hắn không thể thay cho mấy gã chiến hữu vốn không cần phải chết kia

mà trút giận, như vậy cái đốm lửa hừng hực trong lòng hắn kia sẽ vĩnh

viễn không thể tắt đi, chỉ có thể thiêu đốt càng ngày càng lớn hơn, đốt

cháy càng ngày càng đau đớn hơn.

Nhưng mà đối phương lại chính

là Cục Hiến Chương thần bí mà lạnh lùng. Ngay tại thời điểm trước khi

hắn kịp hướng về phía Bộ Quốc Phòng mà viết báo cáo kháng nghị, Cục Hiến Chương đã trước tiên tìm đến hắn rồi.

Một gã quan viên Cục Hiến Chương mặc bộ đồng phục màu đen, sắc mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nói:

- Trung Tá Hứa Nhạc, tôi nhận lệnh phải dẫn anh quay về Chiến hạm Vũ

trụ tiếp nhận điều tra nội bộ. Ở trong lúc chấp hành nhiệm vụ anh đã

phạm sai lầm nghiêm trọng, anh cần phải báo cáo với cấp trên về tình

huống chi tiết cụ thể lúc đó, chấp nhận sự phán xét theo kỷ luật Quân

đội!