Gian Khách

Quyển 3 - Chương 155

Lúc này ánh thái dương ở phía Tây đã hoàn toàn chìm xuống đường chân

trời, bầu không khí trong đêm đen thoáng có chút lạnh lẽo, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn mãi cảm thấy bầu không khí ở trước mặt của mình có chút nóng

bỏng. Mỗi một lần hắn hít thở cũng đều khiến cho cặp môi trở nên khô

khốc, từ trong buồng phổi truyền đến từng trận bỏng rát nóng cháy.

Hắn lúc này đang chạy như điên dọc theo con đường bên dưới một khu sơn

cốc vắng vẻ, trên khuôn mặt tràn đầy khói bụi thỉnh thoảng lại hiện lên

một tia biểu tình đau đớn. Từ đằng xa hắn đã nhìn thấy những hình ảnh

đánh dấu mặt đất, từ trong máy tính xách tay lúc trước từng nhìn thấy.

Hắn nhìn thấy một vài gốc cây thông lá kim cô đơn đứng giữa khu sơn cốc, liền rất nhanh phóng vọt thẳng tới đó.

Bên dưới tàng cây thông

kia là một tầng lá rụng cùng với những quả mục nát đã tích lũy không

biết bao nhiêu năm trời, cho nên cực kỳ mềm mại. Hắn đặt một ngồi phịch

xuống mặt đất bên dưới một gốc thông lớn, vô cùng chật vật cố gắng khôi

phục lại hô hấp dồn dập của mình, để cho cỗ cảm xúc chua xót mãnh liệt

cùng với kiệt lực trong cơ thể dần dần tiêu tán đi. Đồng thời hắn cũng

thông qua đồng hồ đeo tay quân dụng mà định vị hệ thống, xác nhận nơi

này đúng là địa phương mà mình tìm kiếm cực kỳ gian khổ.

Bên

trong sơn cốc này là một mảnh u ám, chỉ có trên bầu trời xa xa bên trên

thỉnh thoảng lóe lên một vài ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt của những

chiếc chiến đấu cơ tuần tra đêm, không biết là của phe nào. Hắn cũng

không nghỉ ngơi hồi phục quá lâu, rất nhanh sau đó từ bên hông lấy ra

một con dao găm, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào những tín hiệu mỏng

manh không ngừng chớp tắt trên cái đồng hồ quân dụng.

Hắn dùng

tay áo lau đi mồ hôm tươm ra trên mặt. Trên gương mặt dính đầy tro bụi

đen đúa lộ ra một màu sắc tái nhợt, dấu hiệu của việc tiêu hao sức lực

quá mức. Trên cặp môi trắng bệch của hắn vẫn như cũ còn có một điếu

thuốc lá khô quắc có chút khói coi. Cặp môi do quá mức khô khan nên sớm

đã nứt nẻ ra, chảy ra một ít máu tươi, pha trộn với bụi bặm dính đầy

trên cái đầu lọc thuốc, nhìn qua vô cùng chật vật.

Hắn chưa bao giờ phóng chạy giống như là không cần sinh mệnh giống như lần này cả.

Đêm hôm nay ở trong khu vực sơn mạch Lạc Phần tiến hành chạy đua với

thời gian, hắn đã vắt đến giọt cuối cùng tất cả tinh thần cùng với lực

lượng cả người mình rồi. Càng đáng sợ hơn chính là, đám Quân viễn chinh

Đế Quốc vốn bị hỏa lực ngập trời của Liên Bang áp bức lại ở phía sườn

Đông của sơn mạch, đột nhiên ngày hôm nay đã xuất động ra không biết bao nhiêu chi bộ đội, tựa như điên cuồng vậy, không ngừng tuần tra khắp nơi bên trong khu vực sơn mạch.

Đám người Đế Quốc biết rõ Quân đội

Liên Bang đang chuẩn bị làm ra đại động tác gì đó, lại không nắm rõ được tình hình. Bọn chúng mơ hồ biết được mạng lưới của Đệ Nhất Hiến Chương

đang giống như một sợi dây thòng lọng treo cổ đang chậm rãi hạ xuống,

lại không biết được vị trí hạ lạc của sợi dây treo cổ đáng sợ kia. Đám

sĩ quan chỉ huy cùng với binh lính của Quân viễn chinh Đế Quốc gần như

phát điên lên rồi. Bọn họ giống như là không nhìn thấy được những con lệ quỷ ở trong một gian phòng tối đen, chỉ có thể nghe thấy thanh âm rít

gào cùng với tiếng khốc thổn thức của những con lệ quỷ đó, cho nên khẩn

trương cầm một thanh đại đao khổng lồ ở trong gian phòng đó chém bừa

chém bãi lung tung kịch liệt, thế nhưng cũng chỉ đều chém vào trong

không trung hư vô mà thôi…

Một số những máy bay trinh sát không

người lái còn sót lại không nhiều lắm do đám Quân viễn chinh Đế Quốc

phái ra, cuối cùng ở trong hệ thống theo dõi tín hiệu điện tử quân dụng

của Quân đội Liên Bang, điều tra ra được đang có một gã quân nhân cuối

cùng đang không ngừng giãy dụa phóng chạy vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng

bên trong khu vực sơn mạch vắt ngang khỏa tinh cầu này, cho nên bọn

chúng liền bất kể hy sinh, toàn bộ động viên xuất động tiến hành truy

tìm chẳng khác nào đánh bạc với số mệnh, khiến cho chi bộ đội mà Quân

đội Liên Bang biệt phái ra tiến hành sửa chữa thiết bị trung tâm biến

thành một cái nhiệm vụ bất khả thi.

Hứa Nhạc giống hệt như một

đầu dã thú trầm mặc không ngừng phóng chạy bên trong khu vực sơn cốc,

mục tiêu thể hiện ra tương đối nhỏ hơn rất nhiều so với toàn bộ Tiểu đội 7 xuất động, thế nhưng vẫn là như cũ liên tục va chạm với bốn chi Tiểu

đội tuần tra của đám người Đế Quốc.

Một cái sai lầm ngu xuẩn của đám người Cục Hiến Chương, cần đến đám quân nhân ở ngoài tiền tuyến mà

đi sửa chữa lại. Nếu như nhiệm vụ thất bại, như vậy công cuộc Tổng tiến

công mà Quân đội Liên Bang đã trù bị không biết bao lâu cũng đành phải

tạm hoãn lại. Loại trách nhiệm này, ai có thể phục trách được đây cơ

chứ? Vấn đề là cái nhiệm vụ đi sửa chữa lại cái sai lầm này, thật sự là

một cái nhiệm vụ chết tiệt mà!

Hứa Nhạc hôm nay, không biết suýt chút nữa phải chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nếu không phải trong cơ thể của hắn có được loại lực lượng cường hãn mà kỳ dị như thế này, hắn tuyệt đối không thể nào còn sống sót đến tận bây giờ, có thể ngồi đó trên mớ lá thông êm ái mà nhàn hạ nghỉ ngơi như

vậy. Trên thực tế, có thể còn sống đến được nơi đây, một phần lớn nguyên nhân là do bởi vì vận khí của hắn thật sự quá tốt. Cái áo giáp chống

đạn tiên tiến trên người của hắn sớm đã có hàng ngàn lỗ thủng, giống hệt như một cái tổ ong vậy, thậm chí ngay cả cái mũ giáp bộ binh chống đạn, đã bị đạn bắn thành ra rách nát, bị hắn trực tiếp vứt lại bên trong sơn cốc, cũng đủ để chứng minh điểm này rồi.

o0o

Bên trong

cái sơn cốc u ám này, chỉ có duy nhất hai tia sáng lóe lên, chính là cặp mắt sáng ngời dị thường của Hứa Nhạc. Hắn cũng không có thời gian mà

ngồi đó cảm khái lại những tình huống sinh tử nguy hiểm dọc theo con

đường đi đến nơi này. Hắn dùng dao găm quân dụng rất nhanh đem mớ lá

rụng dày đặc trên mặt đất hất ra một mên, ở trên cái nắp đậy bằng hợp

kim cường độ cao vừa mới lộ ra dưới lớp đất khoảng một tấc kia, nhập vào mật mã kiểm tra đã được Cục Hiến Chương chuyển xuống lúc trước. Biện

pháp che đậy vật lý của thiết bị lắp đặt này vốn dĩ là do Tiểu tổ khác

tiến hành, thủ pháp làm việc của đám đồng đội này quả thật vô cùng

chuyên nghiệp, thế nhưng vẫn không thể nào giấu diếm được ánh mắt linh

mẫn hơn người của hắn, hắn thậm chí còn phát hiện ra mục tiêu sớm hơn cả cái đồng hồ điện tử dò tìm chuyên dụng kia một bước nữa.

Từ

trong chiếc ba lô hành quân sau lưng lấy ra các công cụ cần thiết này

nọ, Hứa Nhạc thoáng hít thở sâu mấy lần, cố gắng để cho tâm tình trở nên bình tĩnh lại vài phần, sau đó mới bắt đầu đối với cái đám cấu kiện

chưa từng nhìn thấy qua lần nào này tiến hành thao tác.

Trên cái màn hình tinh thể lỏng của chiếc điện thoại liên lạc vệ tinh kia hiện

lên một cái sơ đồ thiết kế, được đánh dấu là loại tài liệu tuyệt mật.

Hứa Nhạc im lặng mà rất nhanh dựa theo tấm sơ đồ thiết kế kia mà làm

việc. Từ lúc còn bé đã thể hiện ra năng lực thiên tài trong lãnh vực bảo dưỡng, hơn nữa còn có các kỹ năng do đích thân Phong Dư một tay huấn

luyện ra, thời khắc này tất cả những năng lực của Hứa Nhạc cũng toàn bộ

thể hiện không sót chút nào. Những cái công cụ sửa chữa so với mớ cấu

kiện bên trong lòng đất kia lại càng phức tạp, càng rắc rối hơn nhiều

lần, thế nhưng ở trong tay của hắn lại chẳng khác nào giống như là một

chiếc đũa vô cùng nghe lời vậy, không ngừng tiến hành thao tác. Bên

trong khu rừng sơn cốc im lặng như tờ thỉnh thoảng vang lên thanh âm

điện cơ hoạt động vù vù trầm thấp.

Rắc một tiếng nhỏ vang lên.

Cái cỗ máy cấu kiện chứa đựng thiết bị tổng hợp tín hiệu trung tâm nằm

sâu trong lòng đất, được đống lá rụng che giấu kia, nhất thời hoàn toàn

mở ra. Hứa Nhạc nhìn vào vô số những con chíp vi mạch tổ hợp phức tạp,

lúc này hoàn toàn nằm lõa lồ trước mặt mình, nhìn thấy những đường dẫn

phức tạp rắc rối, phát ra từng luồng hào quang kim loại nhàn nhạt, theo

bản năng buông mớ công cụ trong tay xuống, đưa tay sờ sờ nhẹ lên cái

vòng tay kim loại sáng bóng, đã quen thuộc đến mức gần như xem nó như là một bộ phận thân thể của hắn.

Hắn còn thật sự nghiêm túc giương mắt nhìn chằm chằm về phía con chíp vi mạch nội hạch chuẩn cấp hai đang nằm chính giữa của toàn bộ hệ thống kia. Trong cái ba lô lấy ra một cái kẹp chuyên dụng, cẩn cẩn thận thận vô cùng, chậm rãi mở cái con chíp vi mạch hạch tâm kia ra. Hắn hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của con chíp

vi mạch hạch tâm này, tuy rằng vẫn còn xa mới có thể quan trọng bằng

được con chíp vi mạch dữ liệu mà Mạch Đức Lâm từng định lấy trộm chuyển

sang cho đám người Đế Quốc lúc trước, nhưng mà nếu như cái con chíp vi

mạch hạch tâm này bị luồng điện lưu vô tình phá hủy, như vậy cho dù lúc

này linh hồn đại thúc có linh thiên, nhập vào đầu của hắn, cộng thêm sự

thiên tài của bản thân hắn, cũng không có biện pháp nào trong thời gian

ngắn mà tiến hành khôi phục lại nó một lần nữa.

Lấy ra mấy sợi

dây truyền dữ liệu, đem con chíp vi mạch hạch tâm này kết nối với chiếc

điện thoại vệ tinh trong tay mình, Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía đồng

hồ, chờ con số thể hiện trên mặt đồng hồ nhảy lên đến một khoảng thời

gian đã được ước định sẵn từ trước, hắn liền không một chút do dự ấn hạ

xuống cái nút nhỏ trên chiếc điện thoại vệ tinh, nói nhanh:

- Bắt đầu truyền tải dữ liệu.

Vì để phòng ngừa đám người Đế Quốc sử dụng các thiết bị điện tử dò tìm

ra các tín hiệu dị thường phát xuất từ khu vực này, để đảm bảo cho sự an toàn của khu vực lắp đặt hệ thống thiết bị trung tâm này, hắn cùng với

tiểu tổ của Cục Hiến Chương ở trên Chiến hạm Vũ trụ Liên Bang trên kia

ước định với nhau, cứ mỗi năm phút đồng hồ mới tiến hành liên lạc thông

tin một lần thông qua chiếc điện thoại, hơn nữa mỗi lần tiến hành liên

lạc, cũng đều là vô cùng nghiêm khắc, khống chế trong khoảng thời gian

một phút đồng hồ mà thôi.

Những số liệu hiện lên trên màn hình

của cái điện thoại vệ tinh biểu hiện cho tiến độ chuyển tải dữ liệu hiện thời. Chỉ trong khoảng thời gian mười đồng hồ, đã được khoảng 3% toàn

bộ tiến trình. Hứa Nhạc thoáng khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận một tia mỏi

mệt cùng với thả lỏng dâng lên trên toàn thân thể. Sau khi trải qua một

hồi chiến đấu bên cạnh bãi sông, sự xúc động khi các chiến hữu tử vong,

ôm theo một người bỏ chạy trốn chết như điên trên đường sơn đạo, sau đó

lại một đường di chuyển từ trên sườn núi đến thẳng khu sơn cốc này, hắn

cho rằng bản thân mình lúc này cũng có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi tiến

trình truyền tải dữ liệu này. Hơn nữa nhìn qua một chút, mấy cái sai sót bên trong thông số kỹ thuật của thiết bị tổng hợp tín hiệu trung tâm

này chắc cũng không quá mức nghiêm trọng, các số liệu chuyển tải xuống

hẳn là cũng không lớn lắm.

Đã đến thời gian phải ngắt quá trình

liên lạc, đợi năm phút sau lại mở lên, tiếp tục quá trình truyền tải dữ

liệu. Cứ như vậy tiếp tục tiến hành, khoảng 21 phút đồng hồ sau, toàn bộ số liệu kỹ thuật cần thiết cũng đã toàn bộ gửi xong. Kế tiếp là các

thông tin chỉ dẫn quá trình thao tác kỹ thuật sửa chữa. Nhưng mà đúng

lúc này đồng tử của Hứa Nhạc lại nháy mắt co rụt cực nhanh lạnh. Bời vì

hắn chợt phát hiện ra, tốc độ truyền tải cái văn kiện cuối cùng này có

thể nói là chậm đến cực điểm.

- Giở cái trò gì nữa đây? Làm sao lại chậm đến như thế chứ?

Hắn hạ thấp thanh âm hỏi.

Bên trong chiếc điện thoại vệ tinh chợt có chút xào xạc, sau đó là

thanh âm của một nữ nhân, mang theo chút bối rối, chậm rãi trả lời:

- Kiên nhẫn một chút. Chắc là… sẽ kịp thời gian mà.

- Chỉ là một chút hướng dẫn thao tác kỹ thuật, dung lượng vì cái gì lại lớn đến như vậy? Chẳng lẽ các người lại ngu xuẩn đến mức một phen đem

toàn bộ tài liệu hướng dẫn kỹ thuật mà đóng gói lại gửi xuống đây luôn

à? Mau tách ra, chỉ cần thao tác hướng dẫn sửa chữa chỗ sai là được rồi!

Hứa Nhạc phẫn nộ nói nhanh.

Vị Bạch Phó Chủ nhiệm của Cục Hiến Chương ở trên Chiến hạm Vũ trụ Liên

Bang xa xôi ngoài kia, lúc này bởi vì có chút xấu hổ quá hóa giận, lạnh

như băng nói:

- Đây là một cái văn kiện quyền hạn cấp độ I, cũng chỉ có đơn vị tiến hành công tác lắp đặt thiết bị mới được trao quyền

bộ phận lâm thời. Bản thân chúng tôi không có quyền hạn đó, cho nên ngay cả đọc cũng không có biện pháp đọc, đương nhiên cũng không thể nào phân tách ra được!

- Ngu xuẩn!

Hứa Nhạc cũng chưa có kịp

thốt ra những lời mắng chửi thô tục, bởi vì đã đến thời gian một phút

đồng hồ, chiếc điện thoại vệ tinh nhất thời lâm vào trầm mặc. Tiến trình chuyển tải dữ liệu vốn đã bắt đầu được một chút, lúc này đã lạnh như

băng mà dừng lại ở con số 1%.

Hắn giương mắt lên mà nhìn cái con số biểu thị tiến độ kinh khủng này, trong đầu thoáng tính toán lại một

chút, đến tột cùng là cần phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa để mà

một phen đem cái hướng dẫn thao tác kỹ thuật kia truyền tải xong hoàn

toàn, lại phải mất thêm bao lâu thời gian nữa mới có thể hoàn thành được cái nhiệm vụ chết tiệt này. Một luồng cảm giác lạnh như băng nhất thời

dâng lên, tràn ngập trái tim của hắn. Tiểu đội 7 đã trả một cái giá thê

thảm đến như vậy, đã hy sinh quá nhiều người đến như vậy, nếu như bây

giờ nhiệm vụ lại còn thất bại nữa, bản thân hắn cũng đều không thể tha

thứ cho chính mình.

Cái loại tình cảm buồn bực này, khiến cho

trong lòng hắn sinh ra một loại xúc động muốn đem cái điện thoại vệ tinh chết tiệt này đập lên thân cây cho nó vỡ nát luôn. Nhưng mà hắn chung

quy cũng không có bất cứ động tác nào cả, chỉ là trầm mặc lâm vào trầm

tư suy nghĩ mà thôi.

Ở đúng thời điểm này, bên trong phiến rừng

xa xa nhất thời mơ hồ truyền đến một chút thanh âm điều xấu. Cả người

hắn bật dậy, đeo cặp ống nhòm tia hồng ngoại lên trên mắt, hướng về phía phương xa mà nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thánh một Tiểu đội binh lính

của Đế Quốc.

Đồng thời thính giác nhạy bén của hắn cũng nghe

được thanh âm xí xô xí xào không ngừng liên tiếp vang lên. Tiểu đội binh lính Đế Quốc này tựa hồ căn bản cũng không sợ bại lộ ra tông tích của

chính mình, quá mức kiêu ngạo rồi. Trên thực tế cũng chính là một sự

điên cuồng cuối cùng trước khi lâm vào tuyệt vọng.

Ngôn ngữ Đế

Quốc hắn mặc dù nghe cũng không hiểu gì cả, nhưng hắn biết được vô số

các chi bộ đội được đám người Đế Quốc liều mạng rãi thảm như một đàn

kiến đông đúc bên trong khu vực sơn mạch Lạc Phần này thật sự là rất có

tác dụng. Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy đau đầu hơn nữa chính là, thời điểm phát động Tổng công kích của Quân đội Liên Bang lúc này đang từng

bước từng bước tới gần.

- Nếu như có được lão già kia ở đây thì tốt rồi!

Hứa Nhạc xoay người trở lại, nằm sấp xuống mặt đất, giống hệt như những nhà sinh vật học tận tụy đang nghiên cứu cuộc sống hằng ngày của các

sinh vật bên dưới lòng đất vậy. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào trong

cái thanh số liệu tiến độ truyền tải dữ liệu lúc này đã hoàn toàn bất

động. Trong lòng hắn có chút buồn bã âm thầm ngẫm nghĩ. Chỉ tiếc là ở

trên khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc này, hệ thống quan sát điện tử

của Cục Hiến Chương vẫn còn chưa có khởi động, cho nên ngay cả hệ thống

theo dõi mặt đất đơn giản nhất cơ hồ cũng không có tồn tại.

Lúc

này cho dù chỉ có loại bức tường điện tử giống như những bức tường dùng

để vây khốn những con trâu rừng tại Đại khu Đông Lâm xa xôi thôi cũng

được, Hứa Nhạc cũng tin tưởng rằng bản thân mình có thể tiến hành liên

lạc được với cái đầu Máy vi tính Trung ương vạn năng kia. Nghĩ đến một

điểm này, trên khuôn mặt mỏi mệt của hắn nhất thời hiện lên một tia dứt

khoát cường hãn, phốc lớn một tiếng, cả người đã một lần nữa bật dậy.

Hắn lấy từ trong ba lô quân dụng ra một cái bình ắc quy năng lượng Tĩnh

Nông cầm tay, sau đó tiến hành kết nối cái điện thoại vệ tinh vào trong

đó.

Đem cái nắp đậy phía sau điện thoại vệ tinh mở ra, dùng thời gian khoảng mười giây đồng hồ, đã đem mấy sợi dây tín hiệu điện tử nối

lại với nhau, Hứa Nhạc mạnh mẽ tăng công suất truyền tải của cái điện

thoại vệ tinh tăng lên mấy lần, sau đó tiến hành kết nối liên lạc. Tín

hiệu sóng điện ngắn mạnh mẽ xuyên qua tầng khí quyển thật dày bên trên,

đi thẳng vào bên trong chiếc Chiến hạm Vũ trụ Liên Bang trên vũ trụ, vẫn chưa ngừng lại ở đó, sau đó nó còn đi ngược chiều thông đạo liên lạc,

bắt đầu tiến hành liên lạc thông tin.

Thời điểm này vẫn còn cách thời gian năm phút ước định ngắt quản liên lạc đến hơn ba phút đồng hồ, bên kia đầu dây điện thoại truyền đến thanh âm kinh hô ngạc nhiên của

đám người bên trên Chiến hạm. Ngay sau đó là thanh nổi giận bén nhọn của vị nữ nhân viên kỹ thuật Cục Hiến Chương khiến cho người khác vô cùng

căm ghét kia:

- Anh có thể làm lộ tọa độ tín hiệu đó! Tôi ra lệnh cho anh lập tức ngắt ngay thông đạo liên lạc.

Cho dù Hứa Nhạc không có chủ động ngắt đi thông đạo liên lạc, đám sĩ

quan chỉ huy bên trên Chiến hạm trong vũ trụ cũng hoàn toàn có thể mạnh

mẽ ngắt đi thông đạo này. Chỉ là Hứa Nhạc chợt giương mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, dùng một loại khẩu khí bình tĩnh đến mức khiến cho

kẻ khác nghe thấy, tim cũng phải đập nhanh:

- Duy trì thông tin liên lạc liên tục. Nếu như cô ngắt, tôi liền bỏ mặc cái nhiệm vụ này!

Bên kia đầu dây điện thoại nhất thời lâm vào trầm mặc.

Hình ảnh tiến độ chuyển tải dữ liệu bên trên màn hình điện thoại vệ

tinh bắt đầu chậm rãi tăng lên. Hứa Nhạc lại căn bản cũng không cần đến

cái này. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, trong lòng

yên lặng gọi:

- Lão già kia, liên lạc với tôi mau!

Đại

khái chỉ là trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc giống như một cái

chớp mắt, bên trong đồng tử mắt phải của hắn chợt hiện lên một dòng chữ

bằng quang điểm màu trắng:

- Có mặt!

Xem ra bên trong

cái điện thoại vệ tinh quân dụng này, quả nhiên là có một con chíp vi

mạch trung tâm có thể tiến hành liên lạc được với con chíp vi mạch nhân

thể sau gáy mỗi người. Hứa Nhạc biết bản thân mình đánh cuộc đã thắng

được phân nửa rồi. Hắn mạnh mẽ đèn nén lại sự kích động bên trong nội

tâm, trong đầu rất nhanh nói:

- Quá trình lắp đặt thiết bị trung tâm xảy ra vấn đề. Đích thân ông kiểm tra, sau đó một phen đem sơ đồ

hướng dẫn thao tác kỹ thuật sửa chữa tương quan truyền đến cho tôi. Dùng phương pháp nhanh nhất!

Cái Máy vi tính Trung ương kia rất nhanh viết lên trong tròng mắt phải của hắn một hàng chữ dài:

- Đây là tài liệt tuyệt mật quyền hạn cấp độ I. Anh cũng biết, tôi chỉ

là một đầu máy tính đáng thương mà thôi, dưới tình huống không có ai

trao quyền cho tôi, tôi không thể chủ động làm cái gì cả!

- Ông đã nói rằng tôi có quyền hạn cấp độ I, tôi trao quyền cho ông!

- Ừm… Như vậy dường như cũng có thể. Nhưng vấn đề là… chúng ta đã lâu

ngày không gặp nhau rồi. Chẳng lẽ… không tâm sự với nhau một chút cho

vui hay sao?

- Cút!

Hứa Nhạc trả lời một cái ngắn gọn

hữu lực, bên trong thanh âm lại đặc biệt mang theo một tia hàn ý lạnh

thấu xương mà chỉ có cô thiếu nữ quyến rũ Trâu Úc mới có thể có.

Chỉ là đơn giản trong thời gian hai câu đối thoại dở hơi, cỗ Máy vi

tính Trung ương liền làm xong cái công tác mà vô số nhân loại hết năm

này đến năm khác, làm cả ngày lẫn đêm vẫn không thể nào hoàn thành xong

được. Nó đã dễ dàng điều tra rõ nguyên nhân sai sót, sau đó lấy ra các

hướng dẫn thao tác kỹ thuật tương quan, ngắn gọn và chính xác nhất,

thông qua Chiến hạm Vũ trụ, truyền tải thẳng xuống mặt đất của Tinh cầu

163.

Các số liệu kỹ thuật cùng với quy trình thao tác kỹ thuật

tương quan rất nhanh thông qua con chíp vi mạch trung tâm trong cái điện thoại vệ tinh, truyền vào con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của

Hứa Nhạc, sau đó tiến vào đại não của hắn.