Gian Khách

Quyển 3 - Chương 143: Quay về doanh

- Hai mươi bảy giây!

Bên trong hệ thống liên lạc nội bộ chiến

địa chợt vang lên thanh âm lạnh lùng u tĩnh mà cực kỳ bình thản của Bạch Ngọc Lan, ngay cả hô hấp cũng không hề dồn dập, cũng không có bất cứ

tình tự cảm khái nào cả. Tựa như là vừa rồi hắn cũng chưa hề bắn ra phát đạn nào, không có trong thời khắc nguy nan nhất, trong khoảnh khắc bắn

ra ba viên đạn cực hiểm, bay qua khoảng cách hơn trăm thước trúng ngay

mục tiêu vậy.

Đám đội viên mới cũ của Tiểu đội 7 ở bên trong hệ

thống liên lạc đồng thời nghe được thanh âm này vang lên, cái này đại

biểu cho thời gian mà chi đội không quân Liên Bang hỗ trợ sẽ có thể đến

đây trợ giúp.

Thời gian cũng không có khả năng thật sự bị đông

lại. Khoảnh khắc mấy giây đồng hồ trầm mặc kia cũng chỉ là ảo giác về

mặt tâm lý mà thôi. Theo cái thanh âm này vang lên, tất cả những sự

khiếp sợ cùng với trầm mặc đã hoàn toàn bị đánh nát, những viên đạn lại

tiếp tục gào thét phóng đi, những tiếng kêu thảm lại tiếp tục vang lên.

Vũng bùn vẫn tiếp tục là vũng bùn, con dốc thoải vẫn tiếp tục là con dốc thỏi, nơi này vẫn như cũ là một mảnh chiến trường thời khắc nào cũng có thể có người ngã xuống chết đi.

Gã quân nhân chỉ huy Đế Quốc

ngồi bên trong chiếc xe thiết giáp, thông qua những hình ảnh theo dõi

chiến trường mà nhìn thấy một màn khi nãy, sắc mặt vô cùng trầm trọng.

Hắn ở trong hệ thống liên lạc chỉ huy ngữ khí mạnh mẽ cường ngạnh mà vô

cùng phẫn nộ tuyên bố một loạt các mệnh lệnh. Năm gã binh linh Đế Quốc

đã chết đi trên con dốc kia chính là những gã thân binh thân thiết nhất

của hắn, vốn là trong kế hoạch ban đầu chính là muốn tiêu diệt cái tên

đại hán Liên Bang đang ôm khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm kia, kết quả

không ai có thể dự đoán được, cứ như vậy trong nháy mắt toàn bộ đã chết

đi.

Thanh âm phẫn nộ của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trực tiếp

từ trong chiếc xe thiết giáp vang ra, đồng thời cũng tiến vào trong tay

của đám đội viên Tiểu đội 7 đang ẩn nấp phía sau công sự trên đỉnh con

dốc. Ngay cả bản thân Hứa Nhạc cùng với rất nhiều những người khác cũng

không ai hiểu nổi ngôn ngữ Đế Quốc, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được

sự phận nộ của đám người Đế Quốc kia.

Hơn nữa bọn họ có thể

chứng kiến rõ ràng, ba chiếc xe thiết giáp Đế Quốc ở dưới làn đạn mưa

dày đặc kia cùng với khói súng của những khỏa địa lôi phản bộ binh, mạnh mẽ chuyển hướng sang phía tây sườn của con dốc. Tựa hồ như đám người Đế Quốc kia đã bắt đầu điên cuồng, chuẩn bị dùng một phần ba tổng thể hỏa

lực của mình, đi đối phó với phòng tuyến phía tây con dốc, chỉ có mỗi

mình Hùng Lâm Tuyền cùng với Hứa Nhạc hai người đơn độc chống giữ nơi

đó.

Nghe được thanh âm chấn động mặt đất của hệ thống bánh xích

cùng với những cấu kiện kim loại va chạm với nhau, Hứa Nhạc sau khi hồi

tỉnh lại trong khoảnh khắc sống chết, bắt đầu bỏ chạy, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt thêm vài phần.

- Lão Đại, chạy mau!

Từ phía sau công sự phía Tây của con dốc truyền đến thanh âm hét to hoảng

loạn của Hùng Lâm Tuyền. Gã đại hán này hiện tại cũng đã bắn ra hết tất

cả những viên đạn khủng bố bên trong khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm kia, như mà quyết tâm lùi lại của hắn, không hề thua kém chút nào khi so với cảnh tượng lừng lẫy mạnh mẽ khi bắn ra từng luồng đạn khủng bố lúc

trước. Hắn nhìn thấy những chiếc xe thiết giáp của đám người Đế Quốc

phía dưới đang tiến hành xoay chuyển hướng bắn, vô cùng mạnh mẽ mà vô

sĩ, toàn thân hóa thành một luồng khói bụi, hoàn toàn không để ý đến Hứa Nhạc còn đang đứng ở trước trận tuyến, kinh thiên động địa, như một

tiếng sấm, phóng chạy như điên về phía bình nguyên phía sau.

Một trận hàn ý từ dưới thắt lưng mạnh mẽ tiến thẳng vào trong óc của Hứa

Nhạc, giống như hàng ngàn hàng vạn mũi châm không ngừng đâm mạnh vào lớp da đầu, khiến cho đầu óc hắn cảm giác có chút đau nhức. Hứa Nhạc sau

một lúc cả kinh, nhất thời co chân phóng ngược về phía đỉnh của con dốc

thoải.

Oanh!

Mấy tiếng nổ mạnh khủng bố không ngừng vang lên phía sau lưng. Bùn đất nóng bỏng bắn tung lên, rơi lên trên người

mang theo cảm giác nóng cháy. Hứa Nhạc hả miệng ra không ngừng hít thở

hào hển. Hắn thuần túy là theo bản năng làm ra những động tác né tránh

chiến thuật, dựa vào bản năng trời sinh mà không ngừng tránh né hỏa lực

bắn phá điên cuồng của đám người Đế Quốc phía sau. Hắn nhìn thấy thân

ảnh chạy trốn trối chết giống hệt như một con lợn rừng béo tốt của Hùng

Lâm Tuyền ngay trước mặt mình, thế nhưng hoàn toàn không chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ không ngờ tên gia hỏa này cư nhiên dám chạy trước

cả mình…

Những viên đạn tốc độ cực cao phía sau người không

ngừng gào thét mà qua, bộ áo giáp chống đạn mềm mại trên người chẳng

biết đã bị rách ra mấy chỗ rồi. Hứa Nhạc cảm thấy xương cốt trên cơ thể

mình tựa hồ như bị đứt gãy từng khúc vậy. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn

nhịn không được, cất tiếng cảm tạ ông trời đã cấp cho mình loại sức sống mãnh liệt cường hãn giống như một loại động vật giáp xác, cùng với một

vận khí cực cao như vậy, nhiều khỏa đạn pháo bắn tới như thế, cư nhiên

không có một viên nào bắn trúng trên đầu của mình cả.

Phóng

người lên trên đỉnh của con dốc thoải, tận tình chạy như điên, chỉ là

trong khoảnh khắc, Hứa Nhạc liền đuổi theo kịp Hùng Lâm Tuyền, thân thể

lúc này đã vô cùng chật vật, tựa hồ không thể chống đỡ được nữa rồi.

Hùng Lâm Tuyền ôm trong tay khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm, áp chế được hỏa lực của đám người Đế Quốc hơn mấy chục giây thời gian, thể lực của

người sớm đã tiêu hao đến mức tận cùng. Nhưng mà không biết vì cái gì,

đối mặt với sự truy kích khủng bố của hỏa lên Quân viễn chinh Đế Quốc

kia, trên đường bỏ chạy trối chết, hắn vẫn như cũ luyến tiếc không chịu

ném đi cái khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm nặng nề tựa hồ gấp năm lần cơ

thể hắn này.

Hứa Nhạc mơ hồ có thể hiểu được trong lòng Hùng Lâm Tuyền chính là suy nghĩ cái gì, liền dùng sức đạp mạnh lên trên mặt

đất, cất giọng nói khàn đặc hét lên:

- Đưa tôi!

Hùng Lâm Tuyền cũng không hề có phản ứng gì cả.

Hứa Nhạc xoay nhẹ người, một tay chụp lấy khẩu cơ pháo Đạt Lâm vô cùng

nặng nề, tiếp tục hướng về phía bên ngoài khói súng mà chạy như điên,

chỉ là hai chân hắn hạ xuống mặt đất lúc này có chút nặng nề hơn lúc

trước một chút.

- Mười chín giây!

Bên trong hệ thống liên lạc trong cái mũ giáp lại vang lên thanh âm bình thản của Bạch Ngọc Lan.

Bên trong một mảnh chiến địa lửa đạn ngập trời, Hứa Nhạc đem khẩu cơ

pháo nòng xoáy Đạt Lâm nặng nề chuyển sang tay trái, tay phải quơ qua,

kịp thời ôm lấy thân thể Hùng Lâm Tuyền đã thoát lực ngã xuống, mỗi một

sợi cơ bắp bên trong cơ thể đã được dồn nén lên đến mức độ cao nhất. Bên cạnh hắn thỉnh thoảng loại có vô số bùn đất nhấc lên, những viên đạn

không ngừng bùn nổ mãnh liệt, thế nhưng không biết vì cái gì, hắn lại

không nghe thấy thanh âm gào rú của đám người Đế Quốc cùng với tiếng lửa đạn bùng nổ, trong đầu cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng với tiếng bước chân càng ngày càng nặng nề của chính mình.

- Mười… Chín…

Hứa Nhạc chưa bao giờ biết, hóa ra trốn chạy cũng là một chuyện tình

thống khổ đến như thế. Nhất là khi mà mỗi một bước chân của ngươi đều có thể bước nhầm vào một mảnh tử vong. Cái loại tra tấn thế này, thật sự

là khiến cho kẻ khác cảm thấy vô cùng khủng hoảng cùng với tuyệt vọng.

- Bảy… sáu…

Sự hỗ trợ từ phía không trung đến tột cùng là còn bao lâu nữa mới đến?

Bản thân mình cùng với mấy tên gia hỏa của Tiểu đội 7 còn có thể chống

đỡ được đến thời khắc đó hay không? Vì cái gì mà mấy chục giây đồng hồ,

hơn mười giây còn lại, lại có thể chậm qua đến như thế chứ? Vì cái gì mà cái tên gia hỏa Bạch Ngọc Lan kia lúc này vẫn còn có thể bình thản một

cách khốn kiếp như thế chứ? Vì cái gì mà hắn vẫn có thể cất giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy để đếm những giây sinh tử như thế này?

Một

quả đạn pháo chống địa đặc chế của Quân đội Đế Quốc, ở ngay mười thước

phía sau lưng hắn chui nhanh vào mặt đất, sau đó ở ngay mười thước phía

trước mặt hắn ầm ầm nổ tung. Mặt đất chấn động kịch liệt một trận, cỗ

lực lượng chấn động mạnh mẽ đem thân thể của Hứa Nhạc nhất thời hất tung lên trên không trung.

Trên bầu trời lúc này cũng không có thanh tỉnh, có mưa đạn, có khói súng… Hứa Nhạc nheo chặt cặp mắt nhìn lại,

rốt cuộc nhìn thấy được hơn mười đầu chiến đấu cơ của không quân Liên

Bang đang dùng tốc độ cực cao phóng đến.

Đối mặt với viện quân

Liên Bang có được lực lượng không trung tuyệt đối ưu thế, Tiểu đội thiết giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc cơ bản không có bất cứ lực

chống cự gì, cũng không có biện pháp gì duy trì đợi đến khi bên mình

phái viện quân đến hỗ trợ. Đám quân nhân binh lính Quân viễn chinh Đế

Quốc mạnh mẽ không sợ chết kia, ngay sau khi mười cỗ xe thiết giáp bên

phía mình nhất thời biến thành mười đóa hoa rực lửa vô cùng xinh đẹp,

liền phát động một hồi xung phong tuyệt vọng cuối cùng, sau đó biến

thành những cỗ thi thể rãi rác khắp nơi trên con dốc thoải kia.

Những đội viên chiến đấu phụ trách bọc hậu của Tiểu đội 7 cùng với những đội viên đã lùi lại lúc trước, ở một chỗ cách con dốc kia khoảnh 6 km

hội hợp lại với nhau, dưới sự bảo vệ của những chiến chiến đấu cơ Liên

Bang không ngừng diệu võ dương oai trên đỉnh đầu, tiến lên chiếc Chiến

hạm hạng nhẹ, toàn bộ đội ngũ cũng không có trở về căn cứ vũ trụ nghỉ

ngơi hồi phục, mà là chuyển vào khu căn cứ mặt đất.

o0o

Thời gian chuyển sang chạng vạng, những tia mặt trời đỏ nhạt từ phía

chân trời từ từ chiếu rọi đến. Bên trong những tia nắng ấm áp này, chính là tại khu vực tràn ngập những kiến trúc kim chúc khổng lồ, dưới ánh

chiều tà, trong sự ấm áp vẫn còn mang theo một cỗ ý tứ huyết tinh lạnh

lẽo.

Trong khu căn cứ hình thoi tại một khu vực phía Đông Nam

của hành tinh 163, tại một khu vực bên trong khu căn cứ, được tạo dựng

với vô số mảnh plastic cường độ cao, có rất nhiều những doanh trại lâm

thời đã được dựng lên. Những doanh trại gần sát khu vực vĩ độ bắc đã

được phân chia làm khu sinh hoạt cùng với khu cứu thương.

Lúc

này tại khu vực cứu thương đã tràn ngập mùi vị thuốc sát trùng vô cùng

gay mũi. Những thiết bị phụ trợ trị liệu không ngừng chuyển động, phát

ra thanh âm vù vù trầm thấp, cùng với những thanh âm kêu la thảm thiết

từ phía trong truyền ra, pha trộn cùng một chỗ với nhau, khiến cho mọi

người có mặt bốn phía sắc mặt có chút ngưng trọng, hoặc là có chút khó

coi. Những khuôn mặt này, ngũ quan giống như là bị đeo các loại cao su

chữa bệnh cố định vậy, khó có thể giãn ra được.

Một gã sĩ quan

quân y mang quân hàm Thượng Úy trên vai chậm rãi đi ra khỏi phòng phẫu

thuật lâm thời. Hắn đưa tay day day nhẹ cặp mắt có chút hõm sâu, đỏ ửng

của mình, chuẩn bị châm một điếu thuốc lá để phục hồi một chút thân thể

đã rất mỏi mệt của chính mình. Hắn suất lĩnh đội cứu thương quân y, liên tục không ngừng thực hiện gần hai mươi ca phẫu thuật, vô cùng căng

thẳng, hiện tại đã vô cùng vất vả.

Một điếu thuốc lá đột nhiên

đưa đến, gã sĩ quan quân y có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy

được trước mặt xuất hiện một gã nam nhân. Gã nam nhân này từ trên xuống

dưới, cả người lộ ra một sự bình thản mềm mại, hơn nữa lại còn mang theo một tia hương vị âm hàn ẩn chứa bên trong. Càng làm cho hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên không rõ chính là, gã nam nhân này cư nhiên không có

mặc quân phục.

- Cảm ơn!

Gã sĩ quan quân y tiến lên,

châm điếu thuốc lá vào trong cái bật lửa mà đối phương đã bật sẵn, nhẹ

nhàn hít sâu một hơi sảng khoái.

Bạch Ngọc Lan thoáng khẽ mỉm cười một chút, ôn nhu nói:

- Nên là tôi cảm ơn anh mới đúng.

Hắn vốn là một gã binh lính bên ngoài trầm mặc thanh tú, nhưng lại ẩn

chứa lợi khí nguy hiểm chết người bên trong. Bất luận trước kia đối mặt

với cấp trên trong quân doanh, hay về sau là với những Chủ quản của Công tuy Bảo an Tịnh Thủy đi chăng nữa, trước giờ vẫn chưa bao giờ thể hiện

ra chút xíu tình cảm chân thành nào. Nhưng mà thân là một gã binh lính

dày dặn kinh nghiệm, hắn vô cùng rõ ràng, ở trên chiến trường sinh tử

này, sĩ quan quân y là có ý nghĩ như thế nào.

Từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói, sự sinh tử của mỗi một tên quân nhân trên chiến trường, cũng chính là do những gã sĩ quan quân y này nắm giữ trong lòng bàn tay.

Tiểu đội 7 cũng có bác sĩ quân y của chính mình, chính là Hầu Hiển

Đông, thậm chí ngay cả Bạch Ngọc Lan hay mấy gã đội viên kinh nghiệm của Tiểu đội 7 cũng đều rất tinh thông về việc cấp cứu trên chiến trường,

nhưng mà thật sự muốn xử lý những thương thế nghiêm trọng, bọn họ vẫn là vô cùng cần đến mấy gã sĩ quan quân y này.

Huống chi nhìn vẻ

mặt mỏi mệt của gã sĩ quan quân y này, liền biết được bọn họ đã vất vả

đến mức nào. Một tiếng cảm ơn này của Bạch Ngọc Lan, nói ra chính là vô

cùng thành khẩn.

- Cái chi bộ đội gặp địch trên con dốc thoải bên cạnh bình nguyên ngày hôm nay chính là của anh à?

Gã sĩ quan quân y lặng lẽ hút thuốc, trong lòng cảm thấy hứng thú, quay sang nhìn Bạch Ngọc Lan, hỏi:

- Các anh cũng thật sự là kém may mắn. Trong cả Quân khu này, có hơn ba mươi mấy Tiểu đội đi chấp hành nhiệm vụ cho Cục Hiến Chương. Tiểu đội

của anh có quân số nhiều nhất, nhưng cũng là có vận khí kém may mắn

nhất. Cũng chỉ có mình Tiểu đội của anh là đụng phải Tiểu đội xe thiết

giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc mà thôi.

- Không phải

là bộ đội của tôi… mà là của Lão Đại chúng tôi. Chính là cái tên gia hỏa mà vừa rồi anh đã tiến hành phẫu thuật đó.

Bạch Ngọc Lan vẫn như trước nhẹ giọng giải thích một câu, nụ cười có chút trào phúng, nói:

- Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta chấp hành nhiệm vụ, kết quả vận khí kém cỏi đến mức trở thành như vậy, tôi cũng không có cách nào giải

thích nổi.

Gã sĩ quan quân y kia đem điếu thuốc co lại trong hai ngón tay, tùy tiện vỗ vỗ nhẹ lên bả vai của Bạch Ngọc Lan, những máu

loãng bên trên cặp găng tay phẫu thuật chuyên dụng cũng tự nhiên dính

lên vai áo của hắn, nói:

- Không cần lo lắng cho mấy tên gia hỏa này, cái vận khí kém may mắn kia của các người đã bỏ lại hết trên chiến trường rồi. Một hồi phòng ngự khủng bố như thế, vậy mà ngay cả một

người cũng không có chết, chẳng qua có vài tên bị thương phải nghỉ ngơi

một thời gian mà thôi.

Bất luận là vết máu loãng dính trên bả

vai, hay là cái tin tức không biết là tốt hay xấu này, cũng đều không có làm cho Bạch Ngọc Lan nhíu mày động dung chút nào, chỉ là khẽ gật gật

đầu một chút mà thôi.

Gã sĩ quan quân y có chút thưởng thức cái phản ứng này của hắn, sau khi trầm mặc một lúc, mới cảm khái nói:

- Chỉ bằng vào mấy cái trang bị bình thường của các người, lại có thể

trụ vững dưới công kích của đám người Đế Quốc lâu đến như vậy, quả thật

không dễ dàng gì. Nghe nói vị chỉ huy của khu căn cứ nghe thấy cũng bị

dọa sốc một phen, ngay cả cha mẹ cũng lôi ra mắng chửi một hồi… Mà này,

các người thuộc chi bộ đội nào vậy?

- Tịnh Thủy, Tiểu đội 7…

Bạch Ngọc Lan trả lời một cách ngắn gọn súc tích.

- Người của Công ty Tịnh Thủy không ngờ lại hút thuốc lá ba số bảy à?

Tôi vẫn nghĩ mấy người các anh ai cũng là đại phú ông cả chứ?

Gã sĩ quan quân y liếc mắt nhìn xuống điếu thuốc lá trên miệng của mình, mỉm cười nói.

Đột nhiên vẻ mặt của hắn khẽ biến, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Lan:

- Tiểu đội 7 Tịnh Thủy? Các người không phải là đã bị giải tán rồi sao? Hóa ra là như vậy, các người là chi đội vương bài như thế, hóa ra các

người chính là Tiểu đội 7 trong truyền thuyết… Khó trách có thể mạnh mẽ

đến như vậy!

Gã sĩ quan quân y kia vỗ đầu mạnh một cái, vô cùng khiếp sợ nói:

- Nói như vậy, cái tên gia hỏa có cặp mắt hí đang nằm trên bàn giải phẫu kia… Chính là vị đó?

Bạch Ngọc Lan gật gật đầu.

Hai mắt gã sĩ quan quân y tỏa sáng lên, một phen đem tàn thuốc quẳng

xuống đất, quay đầu chạy nhanh vào trong phòng phẫu thuật lâm thời phía

sau.

- Chuyện gì vậy?

Trong lòng Bạch Ngọc Lan chấn động.

Gã sĩ quan quân y có chút không biết xấu hổ, trả lời:

- Loại thuốc tê lam thảo rất quý, hơn nữa số lượng cũng ít, cho nên lúc trước do không cần thiết nên tôi không có dùng, phỏng chừng bây giờ hắn đau lắm. Tôi quay lại chích cho hắn một liều nhẹ, để cho hắn có thể ngủ tốt một chút.

Sau đó hắn mang theo một tia hưng phấn nhàn nhạt nháy mắt nói tiếp:

- Thuận tiện tôi cũng xin hắn cho tôi một cái chữ ký… Vừa rồi tôi đã

phẫu thuật cho bạn trai của Giản Thủy Nhi, cần phải đem chuyện này nói

cho mọi người biết mới được, có phải không?