Gian Khách

Quyển 3 - Chương 132

- Chúng ta không chạy!

Có kẻ lớn tiếng hô lên.

Tích Bằng lạnh giọng hô lớn:

- Chúng ta yêu cầu được tự do liên lạc ra ngoài!

Một gã công tử khác, là con của một Nghị viên châu phẫn nộ la lớn:

- Vì cái gì lại điều chúng ta ra tiền tuyến? Chi bộ đội Cảnh vệ Đặc khu từ khi nào lại bị điều ra tiền tuyến mà tác chiến chứ? Yêu cầu người

phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng, bằng không chúng ta yêu

cầu Bộ Quốc Phòng phải cấp cho chúng ta một lời giải thích!

Tòng Tượng Chinh tưởng tượng đến cảnh phải đi chiến đấu với đám người Đế

Quốc hung hăng dũng manh như dã thú kia, sắc mặt cũng bị dọa đến mức trở nên trắng bệch. Hắn thống khổ vuốt chặt mái tóc quăn trên đầu mình,

hoàn toàn không hiểu nổi một màn phát sinh trước mắt mình. Hắn hiện tại

không thể thông báo cho cha của hắn, cho người nhà cùng với mấy cô bạn

gái ở tại Cảng Đô của hắn biết được, chẳng lẽ cứ như vậy mà hồ đồ không

biết gì chạy ra tiền tuyến hay sao?

Đám người kia dưới sự thúc

đẩy của đủ các loại tình tự bức xúc khác nhau, bắt đầu trở nên vô cùng

kích động, lớn tiếng phẫn nộ mắng chửi cùng với đòi kháng nghị lên trên, thậm chí là kháng nghị lên cả Nghị Viện Liên Bang… Bọn chúng không một

ai có ý tứ sẽ rời đi, ngược lại còn kéo đến bao vây đám người Hứa Nhạc

cùng với đám hán tử Tiểu đội 7 vào bên trong. Bọn họ xét đến cùng cũng

không thể tính là những quân nhân Liên Bang chân chính, cho nên đột

nhiên phát hiện ra bản thân mình bị đẩy ra chiến trường máu lửa, cảm

giác muốn sống cùng với nổi sợ hãi bị bỏ mặc dâng lên mãnh liệt. Hơn nữa cộng thêm sự cừu hận đối với thái độ sỉ nhục mà Hứa Nhạc đã biểu hiện

ra lúc trước, tất cả xen lẫn lại với nhau, liền biến thành một luồng

thủy triều phẫn nộ ào lên.

Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn Hứa Nhạc

một cái, dùng ánh mắt xin chỉ thị xem có cần hắn tiến hành động tác đàn

áp hay không, chỉ thấy Hứa Nhạc lắc lắc đầu, dùng ngón trỏ đẩy đẩy nhị

cặp kính râm trên trán một cái, hướng đến phía sau đám người chậm rãi đi đến.

Đám quân nhân con ông cháu cha kia hoàn toàn không có ý

định sẽ giải tán cùng với chạy bộ quanh sân, còn mấy tên quân nhân cường hãn đã được Hứa Nhạc điểm danh lúc trước, thì cũng không hề tuân theo

mệnh lệnh lưu lại. Bọn chúng không có một chút kỷ luật nào, thập phần

càn rỡ chạy lại chỗ đặt mấy cái dụng cụ tập luyện thể lực đặt ở gần đó.

Bọn họ lại bất đầu phô bày ra thân thể cường hãn thô chắc của chính

mình, trầm mặc mà khinh thường mặc kệ những phản ứng của đám người bên

này, dùng sự những động tác uy áp cùng với sự trầm mặc mà kháng nghị.

Những dụng cụ tập luyện nâng cao thể lực nặng nề không ngừng va chạm

với nhau, phát ra thanh âm kim loại trầm đục. Trên thân thể đám tráng

hán mặc quần áo bó sát người tràn đầy mồ hôi nhễ nhại. Bọn họ nhìn thấy

Hứa Nhạc đang chậm rãi đi tới, hoàn toàn không hề có ý định đứng dậy.

Trong số bọn chúng, cái gã quân nhân sĩ quan Thiếu Úy tên Nhan Bính Yến

kia, thì lại nhìn Hứa Nhạc mỉm cười một cách khiêu khích, lộ ra hàm răng trắng tinh. Nụ cười của hắn cũng chẳng hề có chút cảm giác rạng rỡ ấm

áp, mà là một mặt tàn nhẫn.

Nhan Bính Yên, trong vòng ba năm gần đây trong Sư đoàn Thiết giáp 17 được mệnh danh là quân nhân mạnh nhất

toàn Sư đoàn. Mang trên người tạ sắt nặng 50kg mà chạy việt dã hơn 10km

đối với tên quái vật này mà nói chẳng khác nào như là đang đi tản bộ

bình thường vậy, vô cùng thoải mái. Giờ phút này hắn đang tiến hành tập

luyện nâng tạ điện tử. Màn hình kiểm tra trên cái tạ điện tử thể hiện ra sức nặng hiện tại mà hắn đang nâng lên đã đạt đến con số 150kg. Thế

nhưng hắn vẫn như cũ có thể ung dung thoải mái nở nụ cười thể hiện vẻ

trào phúng nhàn nhạt như vậy.

Mấy cái tên quân nhân đang tập

luyện thể lực này, lúc nghe được thông tin sắp sửa phải ra tiền tuyến,

cũng không có khủng hoảng giống như mấy tên gia hỏa quân nhân con ông

cháu cha kia, mà ngược lại còn có chút hưng phấn mơ hồ nữa. Chỉ là bọn

chúng trước giờ đã quen với tác phong vô kỷ luật tại Cảng Đô rồi, càng

quan trọng hơn nữa chính là bọn hắn bị hành động chớp nhoáng không hề

thông báo của Bộ Quốc Phòng đã điều bọn chúng đến đây biến thành có chút uất ức, lại thêm bị những lời nói sỉ nhục của Hứa Nhạc chọc cho phẫn

nộ, cho nên mới biểu hiện ra cường ngạnh đặc biệt đến như vậy.

- Tôi bảo các anh lưu lại, cũng không phải là bảo các anh đi tập luyện mấy cái dụng cụ nâng cao thể lực này…

Hứa Nhạc liếc nhìn đám gia hỏa đang không ngừng tập luyện kia, mở miệng nhàn nhạt nói:

- Các người là đám con nít thích chơi trò chơi à? Hay các người chính

là đám trai bao chuyên môn đi tập luyện thể hình, sau đó chạy đi hầu hạ

mấy vị phu nhân góa phụ lớn tuổi? Bằng không vì cái gì mà các người ngay cả một khắc cũng không chịu rời đi mấy cái dụng cụ này vậy?

Rầm một tiếng trầm đục vang lên, sắc mặt Nhan Bính Yến lạnh như băng, quẳng luôn cái tạ điện tử nặng nề trên tay hắn xuống. Cái tạ điện tử nặng nề

hung hăng nện xuống cái bục đỡ tạ bên dưới. Cái thanh tay cầm bằng thép

đặc đường kính khoảng chừng ba ngón tay cũng bị chấn động đến mức rung

lên bần bật.

Mấy tên quân nhân tráng hán còn lại cũng quẳng cái

tạ nặng nề trên tay bọn chúng xuống bệ đỡ, đứng ngay phía sau lưng Nhan

Bính Yến, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Nhạc cùng với đám hán tử đi sau

lưng hắn.

- Thượng cấp, tôi nghĩ ngài tốt nhấn nên thu hồi những lời nói này lại.

Nhan Bính Yến nheo chặt mắt nhìn trực tiếp khuôn mặt của Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

- Tôi đương nhiên không dám uy hiếp ngài, nhưng những thiết bị tập

luyện chuyên dụng của Quân đội lại bị ngài nói thành mấy trò chơi của

đám trai bao, tôi cảm thấy đây là một sự nhục nhã không thể nào chấp

nhận nổi. Đương nhiên, ngài có lẽ cũng không quen thuộc đối với mấy thứ

này…

Nhan Bính Yến vẻ mặt trào phúng nhìn sơ trên dưới cả người Hứa Nhạc một cái, nhếch mép cười nhạt nói:

- Nhưng tôi nghĩ rằng, ở bất luận đơn vị bộ đội nào đi nữa, kẻ mạnh luôn luôn phải nhận được sự tôn kính nhất định.

- Đúng vậy, kẻ mạnh sẽ được tôn kính. Ít nhất chúng ta cùng có một nhận thức giống nhau.

Hứa Nhạc nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên mở miệng nói:

- Đại Hùng, một phen đem tên gia hỏa của cậu cấp cho vị ‘kẻ mạnh’ này cầm thử một chút xem sao.

Thân là chuyên gia về súng ống của Tiểu đội 7, bản thân Hùng Lâm Tuyền

cũng có lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, đặt trong toàn bộ Quân đội Liên Bang

tuyệt đối xếp trong mười người mạnh nhất. Nghe thấy câu nói đó, đám

người Bạch Ngọc Lan nhất thời hiểu được vị chủ quản đại nhân trẻ tuổi

này đang muốn làm gì, khóe môi có chút khẽ nhếch lên.

Hùng Lâm

Tuyền trước đây trong đám hán tử Tiểu đội 7 chính là kẻ không phục Hứa

Nhạc nhất. Nhưng mà sau này trải qua những lần ở chung trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, lại thêm sau buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt

Nghiệp, hắn cũng trở thành kẻ bội phục Hứa Nhạc nhất. Sau khi nghe được

mệnh lệnh của Hứa Nhạc, hắn liền không một chút do dự chạy nhanh về phía sau, chỉ khoảng nửa phút sau, hắn đã ôm lấy kiện vũ khí mà hắn yêu

thích nhất chạy nhanh về phía này.

Đám tráng hán đang đứng lố

nhố bên cạnh mớ dụng cụ tập luyện thể lực kia, nhìn thấy trong tay Hùng

Lâm Tuyền đang ôm một khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm vô cùng nặng nề, mà còn có thể chạy nhanh như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó

coi. Ở trong Quân đội Liên Bang này, những kẻ mạnh có thể một mình vác

lên được một khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm chuyên dụng, dành riêng cho

các chiến đấu cơ cùng với Robot sử dụng mà nói, không chỉ là không có

nhiều lắm, trên thực tế, mỗi một người làm được chuyện đó có thể nói là

nhân vật truyền thuyết cả. Mà cái tên gia hỏa trước mặt mình có thể cầm

lấy nó một cách nhẹ nhàng thoải mái đến như vậy, chẳng lẽ nó thật sự là

loại vũ khí tác chiến thường dùng của hắn hay sao?

- Đừng có cố quá!

Hùng Lâm Tuyền cẩn cẩn thận thận từ từ chuyển khẩu Cơ pháo nặng nề từ

tay mình sang cho Nhan Bính Yến, vô cùng nghiêm túc nói. Hắn đương nhiên là sẽ không lo lắng xương cổ tay của tên gia hỏa trước mặt mình có thể

hay không rắc một tiếng gãy luôn, mà chỉ là lo lắng cho cái tên gia hỏa

nhìn qua có chút cường hãn này có thể nào làm rớt hỏng luôn cái bảo bối

kiếm cơm của mình hay không.

Sắc mặt Nhan Bính Yến lúc này vô

cùng khó coi, có chút ngưng trọng cùng với mạnh mẽ quật cường. Hắn hít

sâu một hơi, những cơ bắp trên cánh tay cùng với trên cơ thể gồng mạnh

lên, đón nhận khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm.

Có thể nâng được

khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm, chứng tỏ một điều là gã binh lính vương

bài bất tuân kỷ luật của Sư đoàn Thiết giáp 17 này xác thực cũng có thực lực hơn người. Nhưng mà sắc mặt của hắn lúc này đỏ rực lên, hai vai

không ngừng rung rẩy. Nếu như bảo hắn trên chiến trường dùng khẩu Cơ

pháo nòng xoáy Đạt Lâm mà công kích kẻ địch, khẳng định không có cách

nào làm được. Từ điểm này mà nói, so với Hùng Lâm Tuyền hắn phải kém hơn rất nhiều.

Hắn chỉ kiên trì được khoảng hai giây, liền có biểu

hiện sắp buông rơi khẩu Cơ pháo, Hùng Lâm Tuyền vội vàng giựt lại, sợ

hắn làm rớt hỏng bảo bối cưng, lắc lắc đầu mấy cái sau đó xoay người bỏ

đi.

Sắc mặt Nhan Bính Yến vẫn như cũ, là một mảnh đỏ bừng, ngoại trừ nguyên nhân do dùng sức quá độ ra, phần lớn chính là có chút xấu

hổ. Nhưng mà hắn quả thật vẫn không phục, bởi vì ở trong quân doanh,

cũng không phải là có sức mạnh cường hãn liền đại diện cho năng lực mạnh mẽ.

Hứa Nhạc cũng không cần nhìn đến biểu tình trên mặt của gã

tráng hán này, cũng liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn quay sang

Bạch Ngọc Lan, giơ tay ra nói:

- Đưa cái áo đây cho tôi.

Bạch Ngọc Lan không một chút do dự, cởi ngay cái áo quân phục trên người mình đưa qua cho hắn.

Hứa Nhạc đi đến phía trước cái tạ điện tử tập luyện thể lực nặng nề mà

lúc trước Nhan Bính Yến đã nâng lên, nghiêm túc đem cái áo của Bạch Ngọc Lan quấn lại mấy vòng lên trên cái tay nâng làm bằng thép đặc đường

kính khoảnh ba ngón tay.

Hắn liếc nhìn một chút con số trọng

lượng 150kg thể hiện bên trên màn hình điện tử của cái tạ, biết là do

Nhan Bính Yến cố tình lưu lại, trầm mặc không nói lời nào.

Mọi

người có mặt tại hiện trường cũng đều nghĩ hắn sẽ thể hiện một chút sức

mạnh của chính mình. Đám hán tử của Tiểu đội 7 thì bắt đầu nhún vai một

cái. Còn Nhan Bính Yến cùng với đám người đứng sau lưng hắn thì toát ra

vẻ mặt ngờ vực cùng với khinh thường nhàn nhạt. Bọn chúng tuy rằng cảm

thấy gã thanh niên này còn trẻ nhưng đã mang quân hàm Trung Tá, cũng cảm thấy hắn khẳng định có chỗ hơn người, thế nhưng nhìn thân hình hoàn

toàn bình thường kia của hắn, nói thế nào cũng không có khả năng có được khí lực mạnh mẽ như vậy.

Vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi

người, sau khi trầm mặc một lát sau, Hứa Nhạc cũng không có ngồi lên cái bục nâng tạ, mà là hít mạnh một hơi thật sâu, sau đó hung hăng dùng

cạnh bàn tay chém thẳng xuống cái tay cầm làm bằng thép đặc đã được bọc

một lớp áo.

Một

tiếng rắc nhỏ vang lên, thanh âm phi thường nhỏ, cơ hồ đồng thời lúc đó, lại có thêm hai cái thanh âm xoẹt, xoẹt đồng thời cũng vang lên, cho

nên đại bộ phận những người có mặt tại nơi này cũng đều không có nghe

thấy được tiếng rắc vang nhỏ đầu tiên. Cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là

biết rõ, khẳng địng không có khả năng đó là thanh âm phát ra do xương

bàn tay của mình bị vỡ tan…

Phần tay áo bên phải của bộ quân

phục trên người của hắn bị rách toạc, lộ ra một mảng cơ bắp lớn. Cái áo

quân phục của Bạch Ngọc Lan lúc này đang quấn lấy hai vòng trên cái

thanh nắm tay làm bằng thép đặc kia cũng bị rách lớn hai chỗ.

Hứa Nhạc thu hồi bàn tay của mình, cúi đầu nhìn sơ một cái về chỗ vết

rách trên cánh tay phải, quay sang nói với Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh

cười khổ, nói:

- Hây, tiêu luôn hai bộ quân phục rồi!

Bạch Ngọc Lan cũng chỉ thoáng gật đầu nhẹ một cái chứ cũng không mở

miệng nói tiếng nào, trong lòng hắn lúc này cũng giống như những người ở xung quanh, vô cùng khiếp sợ. Hắn cùng với đám hán tử của Tiểu đội 7

sớm đã quen với thực lực khủng bố vượt trội người bình thường của Hứa

Nhạc rồi, đương nhiên là có thể biết được một chưởng hạ xuống này của

Hứa Nhạc, không có khả năng chỉ là muốn chém rách hai bộ quân phục được. Mục tiêu của hắn tất nhiên chính là cái tay nắm bằng thép đặc được bao

bọc bên trong cái áo quân phục kia.

Vấn đề chính là… đó là một

cái tay nắm bằng thép đặc, đường kính gần bằng ba ngón tay a! Hứa Nhạc

lại dùng tay không mà chặt nó, hắn thật sự nghĩ rằng bàn tay của mình

chính là một cây đao làm bằng loại siêu hợp kim tổng hợp hay sao?

Bạch Ngọc Lan cùng với đám hán tử của Tiểu đội 7 tuy rằng vô cùng tin

tưởng đối với thực lực của Hứa Nhạc, thế nhưng khi nhìn thấy một màn này vẫn như cũ không nhịn nổi giật mình một cái. Bọn họ vô cùng hiếu kỳ,

muốn biết xem bên dưới cái áo quân phục bị rách kia, cái tay nắm bằng

thép đặc kia đã biến thành hình dáng gì rồi.

Nhan Bính Yến cùng

với đám ‘người đẹp thể hình’ kia lại cũng không biết được vẻ khiếp sợ

trên mặt đám hán tử của Tiểu đội 7 kia là có ý tứ gì. Bọn họ mở trừng

lớn hai mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cũng không hiểu nổi cái gã

quan chỉ huy Trung Tá tuổi còn trẻ măng này, vì cái gì lại làm ra cái

động tác lúc nãy? Chẳng lẽ cái gã này có thói quen biến thái tự ngược

đãi thích lấy tay không chặt vào sắt thép hay sao?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhan Bính Yến cùng với đám người đứng phía sau lưng hắn, bình tĩnh nói:

- Nội dung huấn luyện kế tiếp mà tôi an bày cho các anh, chính là phải

chạy bộ quanh sân thể dục bốn tiếng đồng hồ, sau đó tiến hành huấn luyện đội ngũ theo kỷ luật đặc biệt. Bởi vì đám người các anh thiếu đi tính

kỷ luật quân sự một cách nghiêm trọng, để cho đám gia hỏa vừa mới nhập

ngũ không đến một năm chúng ta cảm thấy có chút nhìn không thuận mắt. Kế hoạch huấn luyện năm phút sau lập tức bắt đầu.

Nhan Bính Yến hừ lạnh một tiếng, mở miệng định nói cái gì đó, Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến hắn, lập tức nói luôn:

- Anh đã từng nói kẻ mạnh thì cần phải được tôn kính. Chỉ cần anh có

thể làm được chuyện giống như vừa rồi tôi đã làm, tôi liền cho phép các

anh mỗi ngày được tự do luyện tập thể lực, thể hình…

Nhan Bính

Yến cùng với đám người sau lưng hắn thoáng rùng minh một cái, cũng không rõ ràng lắm là hắn đang muốn nói cái gì. Nhưng mà lúc này Hứa Nhạc cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 cũng đã rời khỏi khu vực tập luyện

thể lực. Lan Hiểu Long cùng với Hùng Lâm Tuyền mãi cho đến lúc rời đi

vẫn còn nhịn không được, quay đầu lại nhìn về phía chiếc áo quân phục

đang quấn quanh trên cái tay nắm thép đặc kia, hoặc nói chính xác là

nhìn về phía cái thanh thép đặc ở bên dưới chiếc áo quân phục, trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự hiếu kỳ cùng với hưng phấn mãnh liệt.

Đúng là bởi vì ánh mắt hiếu kỳ của hai gã này, khiến cho đám hán tử quân

nhân cường hãn mà bất tuân quân kỹ đang đứng giữa đống dụng cụ tập luyện kia, nhịn không được đều quay đầu nhìn về phía cái thiết bị tạ điện tử

ngay bên cạnh của Nhan Bính Yến.

Cái tên cao thủ cận chiến trong đám hán tử này, tên là Liễu Thanh Tùng, rốt cuộc cũng không thừa nhận

nổi không khí trầm mặc quái dị ở nơi này cùng với sự nghi hoặc trong nội tâm nữa, hắn tiến lên mấy bước, đem cái áo quân phục đang quấn quanh

cái tay nắm kia soạt soạt mấy tiếng xé rách ra. Ngay khi một mảnh quân

phục cuối cùng bị kéo rơi ra, cánh tay phải đang kéo của hắn nhất thời

cứng đờ lại.

Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, biểu tình của đám

gia hỏa cường hãn bên cạnh khu vực tập luyện thể lực nhất thời trở nên

cực kỳ cuồng nhiệt. Đồng tử trong mắt của Nhan Bính Yến bắt đầu co rút

kịch liệt, trên mặt toát ra vẻ không thể nào tin nổi, khóe mắt bị những

hình ảnh trước mặt kích thích khiến cho không ngừng nhảy lên dồn dập.

Cái nắm tay của cái tạ điện tử, hoàn toàn làm bằng thép đặc, đường kính ước chừng ba ngón tay, lúc này phần nối vào hai cục tạ ở hai đầu thì

vẫn còn nguyên vẹn, nhưng còn phần ở chính giữa tay nắm… lúc này đã hoàn toàn gãy ra làm đôi!

Một thanh thép đặc vô cùng cứng rắn, lúc

này nhìn qua chẳng khác nào một cái cành liễu non mềm mại mà thảm đạm, ở bên trên cái bệ đỡ chắc chắc, tựa hồ như vẫn còn rung lên bần bật chưa

dừng hẳn.

Dùng nắm tay mà chặt gãy thép đặc… Cái loại hành động

biến thái như thế này, trước giờ bên trong Quân đội đã từng xuất hiện

qua loại trường hợp như thế này hay sao? Sắc mặt của Nhan Bính Yến cùng

với Liễu Thanh Tùng lúc này đã hoàn toàn ảm đạm. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng đều phát hiện ra trong mắt đối phương tràn đầy vẻ kinh hãi

cùng với khiếp sợ.

Xem ra bốn tiếng đồng hồ chạy bộ cùng với

những huấn luyện đội ngũ cực kỳ nghiêm khắc và cực kỳ buồn tẻ kia là

chạy không thoát rồi… Trong lòng Nhan Bính Yến suy nghĩ như vậy, đồng

thời hắn vẫn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, muốn xác

nhận một chút xem đây có phải là một thế giới chân thật hay không.

Vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những đám mây u ám trên bầu trời dần

dần tản ra, ánh mặt trời u ám bắt đầu chiếu rọi, nói như vậy buổi chạy

bộ sau đó khẳng định là sẽ vô cùng vất vả rồi.

o0o

- Chặt gãy! Chặt gãy rồi!

- Con mẹ nó, thật sự chặt gãy rồi!

Lan Hiểu Long trước khi bỏ đi còn kịp nghe thấy những động tĩnh từ phía bên kia truyền đến, mang theo tâm trạng hưng phấn vỗ thật mạnh một cái

vào lưng của Hùng Lâm Tuyền đang đi bên cạnh, hạ thấp thanh âm kích động nói.

Hùng Lâm Tuyền liếc nhìn về phía Hứa Nhạc đang đi ở phía

trước, cảm giác thấy da đầu của mình giống như là có chút tê dại. Bản

thân hắn cũng là một gã lực sĩ có thể vác nguyên tảng đá lớn cỡ thân

người mà đập chết người khác, nhưng mà từ sau khi bắt đầu đi theo Hứa

Nhạc, hắn mới phát hiện ra, cái gã chủ quản đại nhân, nhìn bề ngoài thân hình vô cùng bình thường, không có chút xíu cường tráng nào này, hóa ra mới thật sự là kẻ có thực lực mạnh mẽ nhất.

Bạch Ngọc Lan thì

chậm rãi đi theo ngay bên cạnh của Hứa Nhạc, cũng không có quay đầu nhìn lại, cũng đoán biết được động tĩnh xảy ra ở đằng kia. Trong hai trong

mắt nhỏ dài ẩn hiện bên dưới mái tóc đen rũ xuống kia chợt lóe lên một

tia quang mang sáng ngời cùng với sự rung động mãnh liệt. Đối với một

cây côn bằng thép đặc đường kính khoảng ba ngón tay, mà ông chủ mình

không ngờ lại dám dùng tay không mà chặt xuống… Đây hoàn toàn là một

hành động điên cuồng, thế nhưng lại ẩn chứa một sự tự tin mãnh liệt.

Hứa Nhạc nghe được thanh âm nghị luận khiếp sợ của đám hán tử Tiểu đội

7, trong cặp môi đang mím chặt của hắn thoáng có chút khẽ nhếch lên, thể hiện ra một tia đau đớn. Hắn khẽ xoa xoa cạnh bàn tay có chút sưng đỏ,

trong lòng thầm nghĩ, nhớ lại năm xưa mình chính là một kẻ điên, ngay cả chân của Robot cũng dám đạp cho gẫy ngang, huống chi chỉ là một cây côn thép nhỏ nhoi… Chỉ là cây côn thép này thật sự là có chút cứng… Tay

mình… rất đau.

o0o

Đám quân nhân con ông cháu cha của Sư đoàn Thiết giáp 17 lúc này cũng không có tuân theo mệnh lệnh mà chạy

bộ. Bọn chúng đứng giữa quân doanh, biểu tình căm tức phẫn nộ, bất bình

quát mắng ỏm tỏi. Mà mấy gã công tử thiếu gia con cháu của các đại nhân

vật, bao gồm cả Tích Bằng ở trong đó, thì hai tròng mắt rất nhanh chuyển động bốn phía, ý đồ ở bên trong cái khu vực quân doanh đang bị phong

tỏa hoàn toàn này, tìm ra một phương thức nào đó có thể liên lạc được

với bên ngoài. Những gã công tử thiếu gia này tin tưởng chắc chắn rằng,

chỉ cần để cho các trưởng bối trong nhà mình biết được lúc này mình đang thừa nhận phải những sự nhục nhã cùng với nguy hiểm như thế nào, bọn họ nhất định phải có biện pháp gì can thiệp vào lần hành động điên cuồng

kỳ diệu cùng với không thể nào hiểu nổi của Quân đội Liên Bang này.

- Vì cái gì còn không chịu chạy bộ?

Hứa Nhạc đi đến trước mặt bọn họ, lạnh giọng hỏi:

- Các người nên hiểu rất rõ ràng quy củ của Quân đội chúng ta. Tôi

không muốn ngay ngày đầu tiên các người vừa mới đến đây đã ra tay tiến

hành xử phạt nghiêm khắc đâu.

Đám quân nhân con ông cháu cha trẻ tuổi cũng chỉ dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, ngay cả một lời cũng không thèm đáp trả.

Bọn hắn cũng không hề nhìn thấy một màn vừa rồi mới phát sinh lúc nãy

bên cạnh khu vực tập luyện thể lực kia, thật sự cũng không biết được gã

Trung Tá trẻ tuổi đang đeo cặp kính râm kia có thực lực khủng bố đến mức nào. Ngược lại bọn hắn vẫn là theo thói quen trước đây, định dựa vào

năng lực nhìn người đã được rèn luyện ra từ những lần giao lưu giao tế

với giới thượng lưu tại Thủ Đô Tinh Quyển, đem đại bộ phận lực chú ý của bọn chúng đặt lên trên độ tuổi còn rất trẻ của Hứa Nhạc.

Ánh

mắt của bọn chúng nhìn xuyên thấu qua cặp kính râm to kềnh che lại gần

phân nửa khuôn mặt của Hứa Nhạc, tựa hồ có thể khẳng định gã Trung Tá

này vô cùng trẻ tuổi.

Một gã thanh niên còn trẻ đến như thế,

liền có thể trở thành sĩ quan cấp cao bên trong Quân đội Liên Bang đến

như vậy, khẳng định kẻ này cũng có bối cảnh lai lịch không tầm thường.

Đám quân nhân con ông cháu cha này cũng không biết chuyện lần này bọn

chúng bị điều đi ra tiền tuyến, chính là có liên quan đến một trận phong vân ầm ĩ bên trong giới chính trị cao tầng của Liên Bang, trong tình

huống như thế, nếu như nói so đấu về bối cảnh gia thế, mấy tên quân nhân con ông cháu cha này tuyệt đối không bao giờ nhận mình thua kém người

khác.

Tích Bằng không có trả lời câu chất vấn của Hứa Nhạc, sắc mặt âm trầm hét lớn:

- Chúng ta chính là bị bắt cóc đến đây. Trước khi được giải thích rõ

ràng nguyên nhân tình huống, ta tuyệt đối cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh

của bất cứ ai. Hơn nữa ít nhất các người cũng phải để cho chúng ta có

được quyền tự do thông tin cùng với tự do thư tín mà bất cứ công dân

hoặc quân nhân bình thường nào cũng phải có!

- Vì cái gì còn không chịu chạy bộ?

Hứa Nhạc giống như là không hề nhìn thấy vẻ phẫn nộ của đám quân nhân

này, nghe Tích Bằng nói một câu như vậy, trong ánh mắt giấu phía sau cặp kính râm lóe lên một tia lãnh quan, cất giọng nói không một chút tình

cảm nào, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Cũng không hề có kẻ nào lên

tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Sắc mặt của Tích Bằng càng thêm khó coi

hơn nhiều. Hắn chẳng những có dấu hiệu gì sẽ bắt đầu chạy bộ, ngược lại

còn đùng đùng quay trở lại dãy ghế ngồi phịch xuống.

Hai tay hắn hướng về phía đám quân nhân con ông cháu cha còn lại vẫy vẫy mấy cái.

Có mấy gã thấy hắn đã dẫn đầu, liền lập tức bắt chước theo, ầm ầm đùng

đùng ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt ầm ầm phẫn nộ, thể hiện vẻ nghênh

nghênh tự đắc, ý muốn nói lão tử ta đây không thèm chấp hành mệnh lệnh,

xem Hứa Nhạc cùng với đám người Tiểu đội 7 kia có thể làm gì bọn hắn.

Một hồi không khí trầm mặc khẩn trương kéo dài suốt mười giây đồng hồ,

cũng không có ai lên tiếng trả lời câu hỏi lặp lại lần thứ hai của Hứa

Nhạc.

Hắn liếc mắt nhìn đám quân nhân con ông cháu cha đang ngồi rãi rác khắp nơi trên mấy cái ghế dài giữa quân doanh, quay đầu lại,

nhẹ giọng nói mấy câu gì đó với Bạch Ngọc Lan đứng ở phía sau.

Cặp lông mi thanh tú mềm mại của Bạch Ngọc Lan trong phút chốc nhất thời chớp lên một cái, giống như đứng trong làn gió nhẹ mùa xuân vậy, bên

trong cảm giác nhẹ nhàng còn mang theo một tia nghi hoặc cùng với ngưng

trọng.

Nghe được sự phân phó của Hứa Nhạc, ngay cả một kẻ bình

thường lãnh lệ như hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn cùng với giật mình một cái. Đám quân nhân con ông cháu cha trước mặt này cùng với đám

‘người đẹp thể hình’ ở trong khu vực tập luyện thể lực kia là hoàn toàn

không giống nhau. Các bậc cha chú của đám người này ai ai cũng đều là

các đại nhân vật thanh danh hiển hách bên trong thượng tầng Liên Bang

cả. Cho dù ngay cả là Bộ Quốc Phòng cũng đều hoàn toàn không có khả năng chống đỡ lại hết thảy các áp lực từ phía các gia tộc này đổ xuống. Tiểu đội 7 mặc dù cũng đều là những kẻ mạnh mẽ bức người nhất trong đám các

lính đánh thuê, thế nhưng một khi đối diện với những áp lực mạnh mẽ đến

từ Thủ Đô Tinh Quyển, đối diện với lửa giận của đám đại nhân vật kia,

bọn họ cũng đều chỉ là mấy gã quân nhân vô cùng bình thường mà thôi, làm sao có thể chống cự lại được?

Tay phải Bạch Ngọc Lan đút vào

trong túi quần, chầm chậm bước tới. Hắn biết rất rõ ràng chuyện tình này khẳng định có liên quan đến Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ

Liên Bang, thậm chí còn có thể liên quan đến cả vị lão gia tử kia ở Phí

Thành nữa, nhưng mà các đối tượng mà bọn họ đang nhắm tới kia, lại chính là đám đại chính khách, các đại thương gia cấp thành toàn bộ thượng

tầng của Liên Bang, sự tình tựa hồ vô cùng phức tạp.

Nhưng mà mệnh lệnh của ông chủ nhỏ đưa ra, cũng lại vô cùng đơn giản…

Sắc mặt Bạch Ngọc Lan âm trầm bất định, trong lòng càng nhất thời cảm

nhận được một cách vô cùng sâu sắc, cái vị Chủ quản đại nhân nhà mình,

cái gã thanh niên tên gọi Hứa Nhạc này, tựa hồ như chuyện mà hắn am hiểu nhất, chính là đem những chuyện tình phức tạp biến thành vô cùng đơn

giản…

Cho nên hắn chậm rãi tiến lên, vất hết những suy nghĩ trong đầu ra phía sau.

Đám quân nhân con ông cháu cha lúc này biểu tình lạnh lùng ngồi im trên ghế, căn bản mặc kệ những mệnh lệnh của Hứa Nhạc. Nhưng mà nhìn thấy

cái gã nam nhân thanh tú đang càng ngày càng tiến đến gần kia, tựa hồ có thể cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo tràn ngập trên người gã này,

trong lòng bọn chúng không khỏi cảm giác một tia ngơ ngẩn kinh hoàng

nhàn nhạt.

Tích Bằng giương mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay phải đang đút vào trong túi quần của Bạch Ngọc Lan, lạnh giọng hỏi:

- Mày muốn làm gì đó?

Bạch Ngọc Lan trầm mặc tiến đến trước mặt của hắn, từ trong túi quần móc ra con dao nhỏ thanh tú quen thuộc của hắn.

Không hề có dự triệu gì, cũng không có bất cứ sự cảnh báo nào cả, con

dao nhỏ thanh tú của hắn chợt phát ra một tia lệ quang, phát ra tiếng

rít gió, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đâm thẳng vào vai phải của Tích Bằng.

Xẹt một tiếng, máu tươi nhất thời phun ra.

Tích Bằng cũng không có kêu đau, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào con dao thanh tú đang cắm vào trong vai phải

của mình, tựa hồ như đã bị cái hình ảnh vớ vẩn này khiến cho rung động

đến mức không nói nên lời.

Có người dám ra tay chém mình?

Gã kia dám ra tay chém mình?

Không ngờ… có người thật sự dám ra tay chém mình?

Một tiếng phốc lớn vang lên, đám quân nhân con ông cháu cha kia nhất

thời sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm về phía Tích Bằng đã ngã bệch

xuống mặt đất, cả người nhất thời run rẩy. Tòng Tượng Chinh có lá gan

lớn một chút, nhanh chóng chạy vọt lên, một phen đem Tích Bằng ôm vào

trong ngực mình, đồng thời quay đầu phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Ngọc Lan cùng với Hứa Nhạc, lớn giọng hét lên:

- Các người điên rồi à?

- Không nghe theo mệnh lệnh của tôi, các người có đi tinh cầu 163 cũng chỉ có chết mà thôi!

Hứa Nhạc liếc nhìn về phía Tích Bằng đang chảy máu đầm đìa ngồi bệch

dưới đất kia, thật tự nhiên chợt nhớ đến một vị đại nhân vật ở Lưu Phong Pha trước kia, cũng từng mang bộ mặt kinh hoảng như vậy mà nhìn mình,

nhẹ giọng nói:

- Tôi cho các người thêm thời gian một phút đồng

hồ nữa, nếu như còn không chịu bắt đầu chạy bộ, tôi không ngại để cho vị Bạch thư ký tiếp tục ra tay chém từng người từng người các người đâu.

Tòng Tượng Chinh hai tay ôm chặt Tích Bằng, máu tươi giàn giụa trong

lòng ngực hắn, phẫn nộ, sợ hãi khiến cho cả người run rẩy lên, hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, hét lớn:

- Tao sẽ kiện chuyện này lên Bộ Pháp Vụ, tao nhất định sẽ đưa mày lên Tòa án Quân sự Liên Bang!

Hứa Nhạc trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng lạnh nhạt nói:

- Quên nói cho các người biết, chúng ta đều là Tiểu đội Chiến đấu bảy

của Công ty Bảo an Tịnh Thủy trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, chúng ta là… lính đánh thuê, cũng không phải bộ đội trực thuộc Quân đội Liên

Bang, Tòa án Quân sự không quản được tôi!

Đám quân nhân con ông

cháu cha sắc mặt nhất thời trắng bệch. Gã Tích Bằng, dưới sự bảo vệ của

mọi người, đang dùng tay bịt chặt vết thương không ngừng tuôn máu ra

kia, điên tiết giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, lớn tiếng rít gào:

- Mày lên mặt giỏi lắm, mày là ai? Lan Hiểu Long, mau nói cho cái tên điên khốn kiếp kia biết, tao là ai!

Lan Hiểu Long lặng lẽ một một tiếng động, nhích người đứng nấp sau lưng của Hứa Nhạc, dùng ánh mắt liếc nhìn cảnh tượng nhốn nháo cùng với

tiếng phẫn nộ la hét chói tai tại hiện trường, trong lòng thoáng có chút khẽ run rẩy. Hắn thật sự không hiểu nổi Hứa Nhạc đến tột cùng là dựa

vào cái gì mà dám làm như vậy. Nhưng mà ít nhất vào giờ phút này, hắn

biết được rõ ràng, cái gã cháu trai bảo bối của vị Phó Chủ tịch Quốc hội Ủy ban Quản lý Liên Bang kia, tuyệt đối không có khả năng một phen đòi

lại được mặt mũi trong chuyện này rồi.

Ở phía xa xa, đám tráng

hán Nhan Bính Yến lúc này cũng đã bắt đầu mang theo biểu tình cực kỳ khó coi, dưới ánh nắng mặt trời chói chang mà bắt đầu quá trình chạy bộ bốn tiếng đồng hồ mệt mỏi của bọn chúng rồi.

Hứa Nhạc vẫn sắc mặt

lạnh lùng không chút biểu tình, nhìn về phía đám công tử thiếu gia đang

cắn răng nghiến lợi, phẫn nộ cùng cực, la hét ỏm tỏi trước mặt. Hắn trầm mặc một lúc, đưa tay gỡ cặp kính râm trên mặt, nói:

- Tôi mặc

kệ anh là ai. Nhưng tôi nghĩ cũng nên cho các người biết tôi là ai. Tôi

là Hứa Nhạc. Là chỉ huy trực tiếp của các người!