Gian Khách

Quyển 3 - Chương 129: Đội quân con ông cháu cha

Hứa Nhạc có thể trải qua vất vả, khó khăn như vậy mà vẫn có thể chấp

nhất kiên nghị mà sống sót, nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì hắn muốn sống. Hắn phải cố gắng trợn tròn hai con mắt hí kia lớn hết cở, để nhìn thấu tất cả những sự bất bình trên thế gian này, để dùng hai cánh tay

mạnh mẽ mà đánh một cú, dùng hai bàn chân cường hãn mà đạp cho mấy cái…

Mà Trung Tá Lý Phong thanh xuân mà thô bạo này, sống một cách vất vả,

khổ cực như thế, cũng không phải chỉ có nguyên nhân bởi vì cái gọi là lý tưởng sống của bản thân. Phần lớn hơn chính là do phải xứng đáng với

vinh quang của gia tộc mình. Hắn chính là con cháu đích tôn duy nhất của Phí Thành Lý Gia, bắt đầu từ nhỏ đã dưới sự quan sát và kỳ bọng của rất nhiều người mà đi vào quân doanh. Bắt đầu từ đó, cuộc sống, cuộc đời

của hắn liền bị bó buộc cố định bên trong một phạm vi giới hạn nào đó –

Có thể chết, nhưng không thể thất bại, càng không thể bỏ trốn.

Những luồng điện lưu, xung điện mạnh mẽ giống như là vô số những con dao nhỏ không ngừng cắt da cắt thịt trên cơ thể của hắn, kích thích từng

sợi cơ bắp trên thân thể. Sự đau đớn cùng với khổ sở đạt đến một trình

độ vô cùng khủng bố. Nhưng mà chỉ có loại kích thích sinh lý có thể gọi

là cực đoan như thế này, mới có thể khiến cho hắn càng dễ dàng nắm bắt

được hướng đi cùng với dấu vết của cỗ lực lượng kỳ diệu kia bên trong cơ thể, cũng càng khiến cho đại não của hắn trở nên tỉnh táo hơn rất

nhiều.

Lý Phong đờ đẵn trầm mặc, im lặng ngồi yên tĩnh trên

giường, thân thể run rẩy kịch liệt. Trên cặp môi đạm mạc của gã thiếu

niên chậm chậm chảy ra một tia máu nhạt. Cặp mắt non nớt đã từng bao hàm vô số ý tứ hàm xúc bạo lực cường hãn lúc này chợt đẫm ra vài giọt nước

mắt nhàn nhạt quanh co. Dù sau vẫn là vô cùng đau đớn, dù sao thân thể

hắn cũng không phải thật sự làm bằng sắt thép, dù sao hắn cũng chỉ là

một gã thiếu niên còn chưa đầy mười tám tuổi… Nhưng mà cái khuôn mặt đau đớn cùng với tâm lý yếu ớt này, vĩnh viễn cũng chỉ có thể xuất hiện ở

bên trong doanh trại đơn độc một mình, ở trong bóng đêm mà thôi…

Đã đến giới hạn thời gian, hệ thống mạch xung điện của cái hòm cá nhân

có thiết bị tự động ngắt mạch, gã Trung Tá thiếu niên hít một hơi thật

sâu, vẻ đau đớn khổ sở trên mặt hoàn toàn biến mất, trên mặt sinh ra một vẻ mặt vô cùng chán chường.

Gã phi công thiếu niên cường đại

nhất Liên Bang biết rất rõ ràng bản thân mình có được thiên phú thao tác Robot có thể nói là tuyệt đối. Nhưng mà thật đáng tiếc, bản thân mình

cũng không có hoàn toàn kế thừa được năng lực về phương diện tu hành của ông nội mình. Hắn mang theo vẻ mặt kinh ngạc ngắm nhìn cánh tay tráng

kiện hữu lực của chính mình, nhìn thấy những cơ bắp hộ ra rõ ràng bên

dưới phần da thịt cứng rắn như sắt thép, nghĩ thầm cái năng lực biến

thái trên phương diện tu luyện của gia tộc mình, tựa hồ như theo huyết

mạch truyền thừa xuống các đời mà dần dần trở nên yếu ớt đi. Trên thực

tế, cha ruột của hắn, Phó Hiệu trưởng Lý Tại Đạo, ở trên phương diện này ngay cả một chút xíu cảm ứng cũng không có.

Cái loại lực lượng

thần bí trong cơ thể này, chính là nguyên nhân để mà Quân Thần Lý Thất

Phu tung hoành khắp các chiến trường mà chưa một lần thất bại, chính là

vốn luyến thật sự để Phí Thành Lý Gia có thể ngạo nghễ thế gian, lạnh

mắt nhìn các gia tộc còn lại trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Nếu như

loại năng lực này có thể để cho tất cả những quân nhân của Quân đội Liên Bang đều có thể học được, như vậy đám người Đế Quốc kia thì tính là cái gì? Nhưng mà Lý Phong cũng rất rõ ràng, đây là chuyện không có khả năng thực hiện được. Nếu như không phải từ nhỏ đã tiếp nhận sự kích thích

mạnh mẽ bằng điện lưu như thế này, có lẽ chính mình căn bản cũng không

thể giống như ông nội vậy, tìm ra được cỗ lực lượng truyền thuyết run

rẩy nóng rực ẩn chứa sâu nhất trong thân thể nhân loại kia.

Hắn

có thể mơ hồ biết được, một vài gã phi công cường đại chân chính của

Hoàng thất Đế Quốc bên kia, có lẽ cũng có được một vài năng lực cực kỳ

cường đại nào đó. Chỉ có điều những người kia số lượng cực nhỏ, hơn nữa

thân phận vô cùng tôn quý, lại phải kiên trì cố thủ bản thổ, bảo vệ xung quanh Hoàng cung, mãi chỉ có thể ở trên khỏa tinh cầu Thiên Kinh kia.

Cho nên hắn thân là chiến sĩ Robot cường đại nhất của Quân đội Liên Bang cũng không có cơ hội kiến thức qua.

Nghĩ đến điểm này, trong

cặp mắt thiếu niên của Lý Phong chợt tuôn trào ra một tia tinh quang

mạnh mẽ, cặp môi khẽ mím chặt lại, thân thể không kềm được mà gồng người chặt lên, trong lòng sinh ra một tia chiến ý mãnh liệt vô cùng.

Cái gã cao thủ chân chính của Đế Quốc, vị Công chúa Đế Quốc kia, người

nghe đồn rằng có năng lực thiên tài không khác gì chính mình, tuổi còn

rất nhỏ đã có thể vượt qua được trình độ kiểm tra thao tác Robot bậc 6…

Mình có cơ hội cùng nàng ta đối chiến một trận hay không?

Thanh

âm cảnh báo phòng không bên trong căn cứ Thu Lâm nhất thời vang lên chói tai. Lý Phong hướng về phía bên ngoài cửa sổ nhìn lại, tia tinh quang

bên trong cặp mắt dần dần mờ nhạt đi, ngược lại hóa thành một tia nghi

hoặc mãnh liệt. Lúc này hắn chợt nghĩ đến một người khác. Bản thân mình

muốn học được năng lực bí truyền của gia tộc, đã phải trả một cái giá vô cùng lớn đến như thế… Ông cậu, hắn… làm thế nào có thể một phen đào tạo ra cái tên gia hỏa kia như thế được?

Nghĩ đến Hứa Nhạc, tâm

tình của Lý Phong nhất thời trở nên có chút phức tạo. Hắn đứng thẳng

người lên, sửa sang lại bộ quân phục trên người mình một chút, trầm mặc

không nói tiếng nào. Trong nội tâm hắn quả thật có chút hâm mộ những sự

tích truyền tụng của cái tên gia hỏa kia. Cái tên gia hỏa kia cũng không phải là một tên quân nhân chuyên nghiệp, có thể bằng vào tính tình liều lĩnh xằng bậy của mình mà muốn làm gì thì làm. Cái sự xằng bậy đó chính là một loại tự do đáng để cho Lý Phong hắn hâm mộ…

Thế sự đã

phát triển đến mức này, cái ý nghĩ muốn giết chết Hứa Nhạc trong lòng Lý Phong cũng đã sớm tiêu tan đi. Cũng không phải bởi vì một tiếng ‘tiểu

thúc’ mà hắn buộc phải gọi, cũng không phải bởi vì vị ông cậu truyền kỳ

kia của hắn, cũng không phải nguyên nhân bởi vì mối quan hệ giữa Hứa

Nhạc cùng với cô nhỏ Tiểu Mộc của hắn, mà là bởi vì là loại tâm lý đồng

cảm sâu sắc. Dù sao ở trong cái vũ trụ Liên Bang rộng lớn như thế này,

chỉ có hai gã thanh niên bọn họ mới có được cùng một loại năng lực, cùng một loại bí mật mà thôi.

Nhưng mà Lý Phong đột nhiên nhớ đến

câu nói kia của ông nội ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, không

khỏi cau mày lắc lắc đầu mấy cái. Sau đó hắn kéo theo cái hòm cá nhân

của mình, mở cửa phòng ra, hướng về phía con Robot MX màu đen trên mình

có vô số ngôi sao vàng chóe mà đi đến.

o0o

Trong thời

điểm Lý Cuồng Nhân chịu tra tấn, sau đó nghi hoặc tự ngẫm nghĩ, hoặc là

chuẩn bị bắt đầu chiến đấu, Hứa Nhạc cũng là đang nghi hoặc tự ngẫm

nghĩ, hoặc là chuẩn bị bắt đầu chiến đấu, sau đó cảm thấy như bị tra

tấn.

Hắn giương mắt nhìn quét qua một lượt hơn trăm gã quân nhân đang đứng ngồi lố nhố bốn phía bên trong quân doanh. Cặp mày rậm giống

như hai thanh phi đao chưa rút khỏi vỏ kia cuối cùng cũng nhịn không

được nhăn tít lại. Hắn không rõ vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại một phen

đem đám quân nhân phế thải hồ đồ này mà quẳng đến trước mặt của mình.

Hắn cũng không biết cái này là do vị nhạc phụ đại nhân tiện nghi Trâu Bộ trưởng kia an bày, hay là do vị lão gia tử kia đột nhiên nảy sinh một

cái ý niệm gì đó trong đầu.

Sự tồn tại của hắn cùng với hai mươi mấy gã hán tử của Tiểu đội 7 ở trên tiền tuyến quả thật cũng có chỗ kỳ

diệu. Trên danh nghĩa bọn họ chỉ là đám lính đánh thuê của một công ty

trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, nhưng mà Hứa Nhạc thân là lãnh đạo,

cũng đã từng là một gã Trung Tá trong thời hạn nghĩa vụ quân sự của khu

căn cứ Lắp ráp Kỹ thuật của Bộ Quốc Phòng. Ngay cả Quân khu Tây Lâm cũng không có quyền ra mệnh lệnh cho bọn hắn, bọn hắn chính là trực tiếp

nhận mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng Liên Bang. Chỉ là cái mệnh lệnh mới

nhất của Bộ Quốc Phòng mới đưa xuống cho bọn hắn, thật sự là có chút

thất tao bát loạn.

Ba ngày sau, Hứa Nhạc liền phải thống lĩnh

đội ngũ của mình, tiến vào tinh cầu 163, một trong hai tinh cầu đã rơi

vào trong tay giặc, vì các chi bộ đội Liên Bang mà tiến hành một nhiệm

vụ đo vẽ bản đồ chiến địa hung hiểm mà phức tạp thuộc hạng nhất. Đối với sự an hiểm tác chiến đặc chủng của Tiểu đội 7 cùng với sự kỳ vọng vô

cùng cao của các vị đại lão trong Quân đội Liên Bang đối với Hứa Nhạc mà nói, tính hung hiểm của cái nhiệm vụ mới này, bọn họ sớm đã có tâm lý

chuẩn bị rồi. Chỉ là bọn họ không thể nào ngờ trước được, ngay tại thời

khắc chuẩn bị chiến tranh khẩn trương đến như thế, Bộ Quốc Phòng cư

nhiên lại còn ném hơn một trăm gã hồ đồ như phế thải thế này đến trước

mặt hắn, yêu cầu hắn phải mang theo đám phế thải này cùng lên đường thực hiện nhiệm vụ.

Làm thế nào mà thực hiện nhiệm vụ? Mặc kệ tất

cả, đem mấy tên gia hỏa phế thải này cùng nhau đi tìm cái chết à? Không

chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là suy nghĩ như vậy, mà kẻ từ trước đến nay vẫn luôn luôn trầm mặc im lặng là Bạch Ngọc Lan, hay là kẻ tính tình hào

sảng là Hùng Lâm Tuyền, tất cả các hán tử khác bên trong Tiểu đội 7 cũng đều có suy nghĩ giống như vậy.

Hứa Nhạc cùng đám người Tiểu đội 7 lúc này vẫn như cũ ở lại Lạc Nhật Châu của Chủ tinh Tây Lâm, chỉ là

không còn ở trong Đại khách sạn Kim Tinh, mà đã đi đến một cái quân

doanh nằm trong một khu vực đồi núi gần đó.

- Tòng Tượng Chinh?

- Có…

- Tích Bằng!

- Có…

Ở bên cạnh Hứa Nhạc, Bạch Ngọc Lan lúc này đang nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu của mình mà tiến hành điểm danh. Ở trước mặt bọn họ, có hơn một

trăm tên quân nhân trả lời một cách chán chường không chút sinh lực.

Gần một trăm tên quân nhân này, kẻ cao người thấp, kẻ mập người ốm,

không chút đồng nhất. Có kẻ thì béo đến mức chỉ cần tăng thêm một ký leo lên con Robot có thể đè cho nó sụp xuống. Có kẻ thì gầy còm đến mức chỉ giảm thêm một ký liền bị gió mạnh trên hành tinh thổi bay mất luôn vào

trong vũ trụ rộng lớn. Có kẻ thì sắc mặt trắng bệch do ăn chơi sa đọa

quá độ, có kẻ thì lại có khuôn mặt của một tên háo sắc, trải qua cuộc

sống nhiều năm ở các khu phố ăn chơi…

Mấy tên quân nhân phế thải này đều là các quân nhân trong thời hạn nghĩ vụ quân sự, thuộc chi bộ

đội 8384 của Đội Cảnh vệ Cảng Đô tại Thủ Đô Tinh Quyển. Bộ Quốc Phòng an bày bọn họ tiến đến Tây Lâm là để trợ giúp cho Tiểu đội 7, làm các nhân viên chiến đấu bình thường hỗ trợ bọn họ. Nhưng mà nhìn bộ dáng bại

hoại cùng cực của mấy tên gia hỏa này, Hứa Nhạc cùng với đám hán tử của

Tiểu đội 7 không khỏi giật mình nghĩ thầm, mấy tên này đến tột cùng là

đến đây giúp đỡ hay là đến đây ăn bám, làm vướng tay vướng chân đây…

Chi bộ đội 8384 là một chi bộ đội có truyền thống vô cùng quang vinh.

Tiền thân của chi bộ đội này chính là Sư đoàn Thiết giáp 17 do đích thân vị Quân Thần Lý Thất Phu đại nhân một tay bồi dưỡng ra. Từ sau khi Quân Thần đại nhân giải giáp về ẩn cư bên bờ hồ, Quân đội Liên Bang vì để

cam đoan chi Quân đội vinh quang này vĩnh viễn là truyền kỳ, cho nên đem toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 triệu hồi về Thủ Đô Tinh Quyển, đạt ở bên cạnh Cảng Đô, thành phố lớn nhất trong toàn bộ Liên Bang, vốn dĩ là một ý tốt. Cũng không ai ngờ nổi, chỉ trải qua thời gian mười mấy năm mà

thôi, sự phồn hoa đô hội của Cảng Đô dần dần ăn mòn đến tận xương tủy,

đã đem cái chi bộ đội vốn nổi danh là thiết huyết dũng mãnh này, chỉ còn lại một cái danh tiếng hào hùng của năm xưa mà thôi, còn bên trong thì

lại là một đống thối nát không còn gì cả…

Trên thực tế thì đám

hán tử của Tiểu đội 7 vốn cũng xuất thân từ Sư đoàn Thiết giáp 17, chỉ

là rất sớm trước đây đã bị điều đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy, đến ngày

hôm nay đã trở thành một chi bộ đội vương bài. Bọn họ ai nấy cũng đều

trố mắt cứng lưỡi nhìn không chớp mắt đám hậu bối phế thải này, không

khỏi có chút hoảng sợ suy nghĩ, nếu như mấy năm nay chính mình vẫn còn ở lại tại Cảng Đô, có thể nào cũng sẽ biến thành loại phế thải giống như

bọn này hay không?

Sau khi điểm danh xong toàn bộ, Hứa Nhạc vẫn

trầm mặc đứng sững ở đó, ngay cả một câu cũng không nói, im lặng đứng

nhìn mấy gã tân binh từ nay về sau sẽ do chính bản thân mình quản lý.

Đại bộ phận đám tân binh này cũng đều xụi lơ, không dựa thì cũng ngồi

luôn xuống ghế, căn bản không hề để ý đến cái gì gọi là quân uy cùng với kỷ luật Quân đội cả, lại cũng không có bất cứ kẻ nào để cái gã chỉ huy

cao nhất của mình là hắn ở trong mắt cả. Thậm chí còn có vài người đã

thản nhiên móc thuốc ra hút nữa.

Mà đứng ở phía sau đám người

này, thì lại có vài tên quân nhân nhìn qua có vẻ nhanh nhẹn, dũng mãnh

hơn đám người khác một chút, dĩ nhiên là không thể so sánh với đám hán

tử của Tiểu đội 7, thì lại đều lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm về

phía mình, trong ánh mắt tràn ngập một loại lãnh ngạo bất tuân.

Hứa Nhạc trầm mặc lướt nhìn một vòng đám người này, cũng không có lên

tiếng răn dạy cái gì, chỉ là đưa tay lên chỉnh lại cái mũ quân dụng, đẩy đẩy lại cặp kính râm trên mũi, quay sang nói với Lan Hiểu Long đứng

ngay sau lưng hắn.

- Tôi nhớ rõ lúc còn ở khu căn cứ huấn luyện

đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, anh đã từng nói qua, lão gia tử thật sự hi

vọng tôi có thể một phen đem Sư đoàn Thiết giáp 17 gầy dựng lại phong

quang năm xưa. Nhưng tôi nói thế nào cũng không thể tưởng tượng được,

chi bộ đội do đích thân lão gia tử gầy dựng năm xưa lại biến thành bộ

dáng như thế này. Chỉ là ngồi trên Chiến hạm di chuyển một quãng đường

lữ hành dài như thế này, đã mệt mỏi đến mức biến thành một đám chó mắc

mưa như thế này rồi… Tôi không phải là quân nhân chuyên nghiệp gì, nhưng mà cũng biết rõ loại bộ dáng này ngay cả tự bảo vệ mình còn không xong, đừng nói gì đến sức chiến đấu. Anh nói tôi làm sao mà dẫn theo bọn

chúng đi chứ? Còn nữa, đám đại lão của Bộ Quốc Phòng có phải là thần

kinh có vấn đề gì hay không? Mấy tên gia hỏa này quẳng ra chiến trường

lăn lộn, chỉ có thể một phen đút đầu vô miệng cọp mà thôi, làm sao có

thể luyện ra một chi bộ đội thiết huyết cho được? Tôi có quyền không

tiến nhận bọn họ hay không?

Bản thân Thiếu Tá Lan Hiểu Long từ

trước đến giờ vẫn luôn nói nhiều, đanh đá chua ngoa, ngày hôm nay cũng

đặc biệt vô cùng trầm mặc. Bởi vì hắn hiện nay trong Tiểu đội 7 chính là một gã quân nhân sĩ quan duy nhất đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự

của chi bộ đội 8384. Nhìn thấy đám phế binh này, kẻ thì hút thuốc, kẻ

thì quay sang bên cạnh nói chuyện phiếm, thậm chí còn có kẻ ngồi bệch

xuống đất nữa, hắn cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lan Hiểu Long

trên mặt nở nụ cười khổ, phải biết rằng Hứa Nhạc từ trước đến nay đều

rất giỏi trong việc không chế cảm xúc của mình, nhưng mà hôm nay lại nói một lời dài mà tràn ngập vẻ căm tức như thế, thật sự là nói ra được rất nhiều vấn đề…

Bạch Ngọc Lan thu hồi lại bản danh sách điện tử

trong tay mình, liếc nhìn đám quân nhân đứng trước mặt, cho dù là hắn

cũng nhịn không được lạnh giọng nói:

- Trong Sư đoàn như thế nào lại biến thành bộ dáng phế thải như thế này chứ?

Hắn cũng là người của Sư đoàn Thiết giáp 17.

Lan Hiểu Long cười khổ nhún nhún vai, thở dài nói:

- Tuy nói rằng mỗi ngày canh gác tại Cảng Đô quả thật là cuộc sống an

nhàn hạnh phúc, nhưng mà sức chiến đấu cùng với kỷ luật cũng không đến

mức xuống dốc đến bộ dáng như thế này… Căn cứ theo sự hiểu biết của ta,

đám gia hỏa lần này được Bộ Quốc Phòng phái đến đây, cũng đều là những

cực phẩm bên trong chi bộ đội 8384 cả.

Hắn đón lấy bản danh sách điện tử từ trong tay của Bạch Ngọc Lan, đứng sát lên bên cạnh Hứa Nhạc vừa chỉ vừa nhẹ giọng nói:

- Nhất là mấy cái tên gia hỏa này… Chính hai gã Tòng Tượng Chinh và

Tích Bằng mà vừa rồi Hắc Ngọc Lan đã điểm danh, còn có thêm mấy tên gia

hỏa khác nữa.

Vừa nói, Lan Hiểu Long vừa giơ tay chỉ vào một số

gã quân nhân ở trong quân doanh. Những tên quân nhân bị hắn chỉ đến đều

toát ra vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo cùng với khiêu khích, hơn nữa còn

mang theo một tia phẫn nộ cùng với nôn nóng, tựa hồ căn bản cũng không

thèm để ý đến hắn đang cùng với cái gã Trung Tá đang đeo cặp kính râm

kia đang trao đổi cái gì.

- Là có ý gì?

Hứa Nhạc ngạc nhiên hỏi.

- Tòng Tượng Chinh, con trai của Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa. Tích bằng, cháu ruột của Phó Chủ tịch Quốc hội, Nghị viên Tích An…

Lan Hiểu Long vô cùng nghiêm túc nói tiếp:

- Trong hơn một trăm tên quân nhân này, có sáu kẻ là con cháu của Châu

trưởng, năm kẻ là con cháu của Nghị viên các Châu, ba kẻ là con cháu của Nghị viên Quốc hội Liên Bang, những kẻ còn lại cũng đều có bối cảnh

không tầm thường cả… Tôi phải nhắc nhở anh, cái áp lực mà anh đang chịu

cũng không nhẹ chút nào đâu.

Hứa Nhạc rùng mình, không ngờ đến

cái gã thanh niên trẻ tuổi đang vừa hút thuốc vừa chửi tục liền miệng

kia, cư nhiên lại là con của Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa. Càng không thể

ngờ nổi, cái gã thanh niên tóc quăn đang ngồi phịch xuống ghế, chống hai tay ngã ngửa người ra sau, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình kia, lại

là cháu ruột của Phó Chủ tịch Quốc hội, Nghị viên Tích An.

Sau

khi trầm mặc một lát, hắn nhìn đám quân nhân công tử phế thải, nhưng lại có bối cảnh vô cùng cường đại kia, chậm rãi mở miệng nói:

- Cái này có phải chính là đám quân nhân con ông cháu cha trong truyền thuyết hay không?