Thời tiết đầu mùa xuân, cũng không có làm cho đường phố của Đặc khu Thủ đô trở nên có không khí mùa xuân chút nào. Nhiệt độ không khí khoảng 30 độ, tựa hồ vẫn còn chìm đắm trong ký ức mùa đông chưa tan. Trên đường phố trống trải chỉ có khoảng vài người đi đường vội vã. Tòa nhà Trung Tâm Liên Bang vẫn như trước nghiêm trang mà đơn điệu, cũng giống hệt như những kiến trúc to lớn hai bên đường khác vậy, khiến cho người ta khó mà sinh ra cảm giác thân cận.
Khu phố 12 Đặc khu Tây có vẻ tách rời so với các Bộ ngành Chính phủ khác, có vẻ hơi im lặng. Trên con đường đại tập trung một số Đại công ty của Liên Bang, cũng không giống như khi Cảng Đô vậy, đem sự phồn hoa thể hiện hết ra bên ngoài, cũng không có những hình ảnh không gian ba chiều kỳ quái chỉa thẳng lên bầu trời. Những tòa nhà ở đây bề ngoài vẫn có hình dạng bình thường mà bình tĩnh, có một loại cảm giác miễn dịch với sự phồn hoa, mà lại mang một chút trang trọng của lịch sử nhân loại.
Trong một góc đối diện với quảng trường Hiến Chương, có một tòa nhà to lớn, vách tường bên ngoài là một lớp kim loại nhàn nhạt sáng bóng, thế nhưng lại không hề có sự phản xạ mãnh liệt đối với ánh sáng mắt trời. Những người có chút kiến thức bình thường đều hoàn toàn hiểu rõ, bức tường bên ngoài kia chính là một sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất vừa được áp dụng trên toàn Liên Bang, chính là một loại kiếng hấp thụ quang năng chuyển hóa thành năng lượng công suất cao.
Hứa Nhạc nhìn tòa nhà cao tầng gần như không hề phản xạ chút ánh sáng nào trước mặt này, híp mắt tinh tế đếm đi đếm lại, xác nhận nó có 47 tầng.
Loại hàng động nhàm chán đếm số tầng nhà này, chính là phương pháp mà hắn dùng để đè nén sự khẩn trương trong lòng mình... Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận lời đi phỏng vấn, mà nơi hắn đến phỏng vấn, chính là công ty nổi danh nhất Liên Bang, Công ty Cơ khí Quả Xác.
Khi Hứa Nhạc là một gã học nghề tại cửa hàng sửa chữa đồ điện gia dụng, còn ngồi trong hầm mỏ mà sửa chữa máy móc, được nhận vào làm cho Công ty Cơ khí Quả Xác, chính là một trong những lý tưởng sống của hắn. Đối với những đám người có ý chí trong Liên Bang mà nói, cái tên Công ty Cơ khí Quả Xác, chính là một vầng hào quang khiến cho người khác phải mê muội.
Công ty Cơ khí Quả Xác chính là công ty cơ khí lớn nhất trong toàn bộ Liên Bang, đại biểu cho tất cả các ngành sản xuất cơ bản. Địa vị của công ty cơ khí này, trong sự thật lịch sử chính là thành lập cùng lúc với Liên Bang, đã cải biến cuộc sống của vô số dân chúng Liên Bang. Bình ắc quy năng lượng cao Tĩnh Nông, chính là một phát minh kinh người nhất của công ty cơ khí này từ rất lâu trước kia.
Công ty Cơ khí Quả Xác đi theo từng bước phát triển của xã hội, bước chân vào Hiến Lịch, cùng với sự phát triển của Liên Bang, đã phát triển trở thành một đại nhân vật được toàn xã hội nâng niu. Lĩnh vực hoạt động của nó cực kỳ rộng lớn. Lĩnh vực của nó rất nhiều, từ ô tô, những thiết bị thuyền bè, phi thuyền du hành vũ trụ, thiết bị máy móc hàng không, thiết bị thông tin liên lạc mặt đất... Công ty cơ khí này có một khẩu hiệu vô cùng kiêu ngạo:
Nơi nào có kim loại, liền có dấu hiệu của Quả Xác.
Những lời này thật sự cũng không hề khoa trương. Mặc dù trong hồ sơ Liên Bang không có tiết lộ, nhưng bao gồm cả Đế Quốc trong đó, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, Quân Đội Liên Bang từ khi hình thành cho đến nay, đã từng xuất hiện qua vô số thế hệ robot, tất cả các công việc nghiên cứu chế tạo chúng, đều có sự tham gia không nhỏ của Công ty Cơ khí Quả Xác, Chiến hạm vũ trụ của Quân đội, cũng tự nhiên không tránh khỏi có quan hệ với công ty tư nhân này.
Một cái công ty tư nhân to lớn đến như thế, ảnh hưởng đến hầu hết các mặt của Liên Bang, nhưng vẫn không một ai có thể biết được, công ty tư nhân này thuộc quyền sở hữu của ai. Bất quá cũng không giống như các công ty tư nhân thuộc quyền của Thất Đại Gia Tộc. Công ty Cơ khí Quả Xác là một loại công ty cổ phần, ở phương diện công khai tin tức, tuyệt đối rõ ràng hơn tất cả các công ty nào khác. Một con quái vật lớn như thế, nếu còn chơi đùa theo chủ nghĩa thần bí, bất luận là mấy tên chính trị gia Liên Bang hay là dân chúng bình thường, đều không có khả năng chấp nhận chuyện này.
Sở dĩ mãi cho đến ngày hôm nay vẫn như trước không có bất cứ ai biết chính xác Công ty Cơ khí Quả Xác thuộc quyền sở hữu của ai, là bởi vì cổ phần của Công ty Cơ khí Quả Xác có cơ cấu cực kỳ phức tạp. Ngoại trừ một lần tại Hiến Lịch thứ nhất ra, công ty có công bố thu vào 30% cổ phần của các quỹ công dân Liên Bang ra, ngoài ra còn có vô số quỹ công ích xã hội hoặc là các quỹ tư nhân khác tràn ngập trong đó.
Những quỹ công dân của Liên Bang chiếm 30% cổ phần, tùy theo Ủy ban Quản lý Liên Bang mà đưa ra quyền lợi và trách nhiệm của mình, ngoại trừ lần đó, chỉ có một lần thứ hai nữa công bố cổ đông, chính là Hiệp Hội Quân Nhân Xuất Ngũ, hay còn gọi là Hiệp Hội Cựu Binh. Nhưng mà cái Hiệp Hội Cựu Binh này cũng chỉ nắm giữ có 1% tổng cổ phần mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được, cơ cấu cổ phần của Công ty Cơ khí Quả Xác này phức tạp đến mức khiến người khác nhìn vào phải giận sôi lên.
Sở dĩ tạo thành cái cục diện như hiện tại, chính cũng là do lịch sử quyết định. Một công ty to lớn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Liên Bang như vậy, tất nhiên cũng sẽ bị Liên Bang tuyệt đối khống chế. Nhưng mà mấy cái công ty tài chính khổng lồ kia, cho đến mấy Đại gia tộc nấp sau tấm màn bóng tối, lại làm sao có thể buông tha miếng thịt béo bở này cơ chứ? Trải qua vô số năm đấu đá tranh đoạt, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra ai cũng không có khả năng một mình nuốt trọn cả cái công ty này. Cho nên mới tạo nên một cục diện rối rắm như hiện tại.
Từ Quân đội Liên Bang cho đến các viện khoa học lớn, đều có một phần cổ phần trong Công ty Cơ khí Quả Xác này. Năm Hiến Lịch 34, Liên Bang từng một lần tiến hành việc thống kê cùng với tính toán cực kỳ tinh vi một lần sau cuối, nếu đem tổng toàn bộ cổ phần từ các Quỹ công dân Liên Bang, cho đến những quỹ cổ phần có bối cảnh Quân đội tính toán lại hết,... tổng cổ phần mà Liên Bang có thể có trong Công ty Cơ khí Quả Xác đã đạt tới 41%.
Những người tiến hành công tác thống kê cho đến các nhà Kinh tế học, bằng phương pháp tương quan cùng với sự giám sát nghiêm mật, đã xác nhận những tin tức liên lạc của hơn 3000 cổ đông lớn nhỏ đều hoàn toàn bị phong kín. Cơ cấu cổ phần phức tạp hình thành dưới quá trình lịch sử lâu dài kia căn bản cũng không có khả năng thay đổi được nữa. Dưới tình huống như vậy, cho dù mấy gia tộc trong Thất Đại Gia Tộc đồng thời liên thủ lại, đều cũng không có khả năng dưới tình huống không kinh động đến Chính phủ Liên Bang mà tiến hành khống chế được Công ty Cơ khí Quả Xác.
Đến lúc này, Chính phủ Liên Bang mới yên lòng.
Cho nên từ trên danh nghĩa mà nói, Công ty Cơ khí Quả Xác là một công ty thuộc sở hữu của Liên Bang cùng với những Quỹ công dân Liên Bang. Mà vô số những công ty cùng với quỹ tư nhân lẻ tẻ khác, cho dù có nắm cổ phần, cũng chỉ có thể được hưởng lợi tức hoa hồng cho đến những quyền lợi tương quan nhỏ nhặt mà thôi.
Lúc hắn còn chưa có rời khỏi Đại Học Thành của Lâm Hải Châu, lúc còn trong gian phòng bảo vệ của Lê Viên, Hứa Nhạc đã thông qua mạng lưới inte, nộp hồ sơ xin việc cùng với sơ yếu lúc lịch điện tử của mình cho một số công ty cơ khí nổi danh của Liên Bang. Bên trong sơ yếu lý lịch, hắn ghi tên mình với thân phận là một gã dự thính sinh của Đại học Lê Hoa, đồng thời còn gửi kèm theo bức thư giới thiệu của Giáo sư Chu nữa.
Khi hắn thỉnh cầu Giáo sư Chu hỗ trợ viết cho mình một bức thư giới thiệu, Giáo sư Chu không chút do dự lập tức đồng ý. Bởi vì chỉ trong một năm học tập, vị giáo sư này đã tinh tế nhận ra, gã sinh viên Hứa Nhạc này, trong phương diện sửa chữa máy móc có một loại trực giác mẫn cảm vô cùng trân quý, cho đến năng lực thao tác thực tế vô cùng mạnh mẽ... Duy chỉ có một điều khiến cho Giáo sư Chu có chút khó hiểu chính là, nếu như Hứa Nhạc đã là người do Giáo sư Cận nhìn trúng, vì sao Giáo sư Cận không trực tiếp giới thiệu hắn vào trong các Đại công ty. Mặc dù Giáo sư Cận đã mất tích rất nhiều năm, nhưng với thanh danh năm xưa của Giáo sư Cận, học sinh của ông ta hẳn là có tư cách tùy tiện lựa chọn bất cứ công ty nào.
Trên sơ yếu lý lịch kia có ghi lại mã số công dân của Hứa Nhạc. Những loại hồ sơ như thế sau khi nộp vào các Đại công ty Cơ khí Liên Bang liền được xếp vào loại hồ sơ riêng tư, có quyền bảo hộ riêng, ngoại trừ một ít hồ sơ đơn giản, ngoài ra cũng chỉ có những người có liên quan trực tiếp mới có quyền hạn đọc những tài liệu này. Hứa Nhạc cũng không có lo lắng những công ty kia có thể dựa vào sơ yếu lý lịch của mình mà phát hiện điều gì bất thường. Dù sao con chip vi mạch giả kém chất lượng sau gáy của hắn cũng chỉ dùng để chơi trò trốn tìm với Cục Hiến Chương, hoàn toàn không có khả năng gây ra vấn đề gì trong hồ sơ.
Nhưng mà trước khi nhận lời mời tham dự phỏng vấn, trong lòng Hứa Nhạc cũng không có bất cứ lo lắng nào. Bất luận là phiếu điểm trong Đại học Lê Hoa của hắn có tốt đến thế nào, hắn chung quy cũng chỉ là một gã dự thính sinh, ngay cả bằng cấp cũng không có. Lý lịch trước khi nhập học lại càng buồn cười hơn, nếu như nói hắn là một gã binh sĩ trực thuộc đội sửa chữa cơ khí của Quân đội, trong buổi mời phỏng vấn vào các công ty cơ khí, chắc hẳn là có được chút ưu thế, nhưng mà trong hồ sơ của hắn, lại ghi rất rõ ràng, hắn chỉ là một gã binh lính canh gác hầm mỏ trong Đại khu Đông Lâm mà thôi...
Nhưng mà không biết là do tác dụng của thư giới thiệu của Giáo sư Chu, hay là do có nguyên nhân gì khác nữa, sau khi hắn gửi sơ yếu lý lịch không bao lâu. Hứa Nhạc liền nhận được thư mời phỏng vấn của ba công ty cơ khí cùng một lúc.
Hứa Nhạc không chút do dự lựa chọn Công ty Cơ khí Quả Xác, cho nên lúc này hắn mới xuất hiện tại Đặc khu Thủ Đô, xuất hiện trước cửa của tòa nhà này.
- Nơi nào có kim loại, liền có Quả Xác.
Hứa Nhạc híp mắt, nhìn hàng chữ nhỏ trước cửa tòa nhà kia, cho đến cái dấu hiệu đặc thù của Công ty Cơ khí Quả Xác được khắc sâu vào trong bức tường kim loại, hít một hơi thật sâu.
Câu khẩu hiệu ghi trước cửa trụ sở chính của Công ty Cơ khí Quả Xác này, so với câu nói lưu truyền trong dân gian kia còn ngắn gọn hơn một chút, nhưng cũng có sức mạnh hơn nhiều, tựa hồ như có một loại ma lực nào đó vậy. Hắn xác nhận lại lần nữa quần áo của mình cũng không có gì quá thất thố, sau đó mới đi thẳng vào trong đại sảnh.
- Đừng nói là tên tiểu tử Thai Chi Nguyên đã chiếu cố giúp mình đi...
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng.
Từ sau lần nói chuyện trên bờ biển lần trước, hắn cũng không có gặp lại Thai Chi Nguyên lần nào. Mặc dù hai gã thanh niên trên phương diện nào đó mà nói, đúng là bạn bè, nhưng dù sao sự ngăn cách về giai tầng vẫn là quá lớn, cho nên cũng không có khả năng giống như bạn bè bình thường vậy, liên lạc thường xuyên.
Về phần sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, Chính phủ Liên Bang đã đã tiến hành điều tra một thời gian, bất luận là có liên quan đến Thi Thanh Hải hay là Trương Tiểu Manh, cũng đều sẽ liên lụy đến Hứa Nhạc bị Chính phủ chú ý. Hắn đã bị Cục Điều Tra Liên Bang mời lên uống trà, nhưng mà bởi vì biểu hiện tích cực của Hứa Nhạc trong sự kiện lần này, cộng thêm áp lực từ phía Thai Gia, cho nên vai trò của Hứa Nhạc trong chuyện này, đã được khép lại trong bản hồ sơ bí mật của Cục Điều Tra, hắn thành công quay trở về cuộc sống của một người bình thường.
- Hoan nghênh quý khách đến Quả Xác.
Trước đại sảnh của tòa nhà, một cô nhân viên công tác diện mạo thanh tú cất tiếng chào hắn. Sau khi xác nhận danh tánh Hứa Nhạc cùng với mã số công dân của hắn, lập tức chỉ về phía một khu vực phía sau đại sảnh, mỉm cười nói:
- Phỏng vấn được tiến hành tại tầng thứ 32. Chúc ngài có một buổi phỏng vấn tốt đẹp.
Thái độ phục vụ rất tốt, hoàn toàn không giống phong cách như là một công ty to lớn của toàn Liên Bang. Trong lòng Hứa Nhạc nao nao, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác vớ vẫn, nhớ tới lúc trước tại Tinh Thần Hội Sở, chính mình cũng đã từng cùng với cô gái tiếp tân nơi đó tiến hành thảo luận về nội dung phục vụ và giá cả. Hắn khẽ chớp chớp mắt mấy cái, thoáng có chút xấu hổ nhìn về cô gái công tác kia, cười cười một chút.
Dùng thanh máy tốc độ cao đi lên lầu 32 của toàn nhà. Sau khi tiến hành đăng ký phỏng vấn, Hứa Nhạc cũng không cần phải xếp hàng, trực tiếp được một nhân viên công tác dẫn vào trong một gian phòng.
Đây cũng không phải là đặc quyền gì cả, phòng Nhân sự của Công ty Cơ khí Quả Xác đang tiến hành tuyển dụng. Tất cả những người được mời phỏng vấn, trước khi tham gia vào kỳ khảo hạch chính thức, cũng sẽ trải qua hai lần sàng lọc, một lần chính là sàng lọc đối với sơ yếu lý lịch, một lần chính là trải qua vòng phỏng vấn.
Phó Trưởng phòng Nhân sự của Công ty Cơ khí Quả Xác tiến hành phỏng vấn hôm nay, là một gã trung niên đầu trọc. Hắn nhìn thoáng qua Hứa Nhạc đang đẩy cửa bước vào, lại nhìn thoáng qua hồ sơ tư liệu cùng với sơ yếu lý lịch của hắn, cặp mày nhịn không được hơi hơi nhíu lại, trong lòng đối với công tác của các đồng nghiệp bộ nhân sự cảm thấy vô cùng không hài lòng.
Đại học Lê Hoa mặc dù là đại học có thực lực nhất trong ba đại hệ thống nghiên cứu của Liên Bang, ngoại trừ ba Học Viện Quân Sự ra, nhưng mà chỉ là một gã dự thính sinh, làm sao có thể đến ứng tuyển vào phòng nghiên cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, mặc dù là có thư giới thiệu của giáo sư, phiếu điểm cũng không tệ lắm...
Vị trung niên đầu trọc khẽ nhìn thoáng qua cấp trên của mình, dùng ánh mắt xin chỉ thị từ cấp trên, sau đó quay sang Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế đối diện, lạnh lùng mở miệng hỏi:
- Tôi sẽ không hỏi cậu vì sao lại muốn đăng ký vào làm cho Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không có ý kiến gì về sơ yếu lý lịch của cậu, bởi vì đây không phải là phạm vi công việc của tôi. Tôi chỉ muốn hỏi cậu, về cái tên nguyên bản của công ty, cậu có ý kiến gì không? Vì sao công ty của chúng ta lại có tên là Công ty Cơ khí Quả Xác?
Hứa Nhạc ngồi trên ghế, tâm tình mặc dù có một chút khẩn trương nho nhỏ, nhưng về mặt biểu tình lại không hề có chút khẩn trương nào. Khi hắn nghe vị quan chức kia hỏi như thế, một tia khẩn trương cuối cùng cũng đã biến mất không thấy. Hắn trầm mặc trong chốc lát, ở trong lòng chuẩn bị đáp án. Vào giờ khắc này, hắn vô cùng tự nhiên nghĩ tới Phong Dư đại thúc cũng với những luận điệu của hắn về máy móc và con người...