Ba chiếc trực thăng màu đen có gắn huy hiệu Tổng Bộ Cảnh Sát chợt xoay nhanh trên bầu trời, dọc theo đường lớn của Lâm Hải Châu, trực tiếp bay nhanh về phía chân trời. Từ trên cabin trực thăng nhìn xuống phía dưới, vẫn có thể nhìn thấy còi xe cảnh sát rít gào bên dưới, vô số xe cảnh sát gào thét mà tới, thế nhưng vẫn không thể nào bình ổn được hỗn loạn.
Xâm nhập mạng nội bộ Cục Cảnh Sát, theo dõi một cách chính xác thông tin liên lạc của đối phương, thành công tiến hành ngụy trang... Công ty bảo an Hắc Ưng cực kỳ chuyên nghiệp này, trong một cái thành phố lớn cứu ra hai gã đang bị cảnh sát truy đuổi, thế nhưng lại làm chuyện này một cách vô cùng dễ dàng. Đương nhiên hành động này vẫn như cũ vô cùng mạo hiểm.
Nếu sau đó Công ty bảo an Hắc Ưng bị điều tra ra chuyện giả mạo cảnh sát Liên Bang, cho dù là công ty này có bối cảnh không nhỏ, nhưng vẫn như cũ vẫn phải đối mặt với lửa giận của Chính phủ Liên Bang.
Cho nên ba chiếc trực thăng đen ngòm kia rút lui cực kỳ gọn dàng, chỉ để lại một tiểu đội tiếp tục phụ trách việc nhiễu loạn thông tin cùng với đánh lạc hướng ra, trên quốc lộ cùng với trong không trung, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì cả.
o0o
Hứa Nhạc híp mắt lại nhìn những cảnh vậy không ngừng xẹt qua dưới chân mình, tâm tình thoáng cảm thấy có chút phức tạp. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ của Thi Thanh Hải, nói với vị Tiết quản lý đang ngồi bên cạnh:
- Chúng tôi đang bị Cục Hiến Chương định vị, thời gian mà Cục Điều Tra Liên Bang nhận được thông tin tọa độ của chúng tôi, đại khái còn khoảng năm phút nữa.
Nghe xong câu đó, sắc mặt Tiết Là Ấn hơi trầm xuống. Hắn thật sự không ngờ rằng nhiệm vụ lần này lại gặp phải chuyện phiền phức đến như thế. Mặc dù hắn chỉ là quản lý của một tiểu đội của Công ty bảo an bình thường, nhưng so với quân nhân Quân đội Liên Bang còn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Chỉ có điều hắn cũng không có gì nắm chắc có thể thoát khỏi sự theo dõi của hệ thống điện tử giám sát của Cục Hiến Chương Liên Bang. Mặc dù mục tiêu bị định vị đang ở trên trực thăng, tốc độ di chuyển nhanh vô cùng, nhưng mà dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương kia, có thể hoàn toàn không để chút tốc độ này vào mắt chút nào.
- Hẳn là một sự kiện cấp độ 5.
Hứa Nhạc nói tiếp.
Biểu tình Tiết Là Ân hơi chút dịu lại một chút, lập tức cầm lấy cái micro vệ tinh, hồi báo cho vị cấp trên lâm thời trong căn cứ biết về thông tin mới nhận được này, yêu cầu cấp trên cho biện pháp giải quyết.
Bên trong buồng của chiếc trực thăng có tám gã nhân viên công tác chuyên nghiệp, được vũ trang đầy đủ cảnh giác nhìn chăm chú vào những động tĩnh bên dưới. Một số người trong đó không ngừng dùng thiết bị đặc thù mà theo dõi hệ thống thông tin liên lạc của Cục Điều Tra Liên Bang, hơn nữa thỉnh thoảng còn phóng xuất ra những tín hiệu đặc biệt, mục đích làm nhiễu hệ thống mạng của đối phương.
Những nhân viên công tác này của Công ty bảo an Hắc Ưng đều dùng mặt nạ chuyên dụng che mặt mình lại, cả người lộ ra một cỗ hơi thở lãnh hãn. Tay lăm lăm súng ống, là loại súng tiên tiến nhất trong hệ thống vũ khí Quân đội Liên Bang. Thi Thanh Hải từ sau khi lên trực thăng vẫn trầm mặc ngồi đó, không hấp dẫn sự chú ý của ai, ngồi trong cabin quan sát tất cả chi tiết xung quanh. Hắn nhìn mấy gã nhân viên công tác của Công ty bảo an Hắc Ưng, trong tròng mắt khẽ hiện lên một tia cười nhạt chế giễu.
Giống như những lời Kiều Trì Tạp Lâm đã nói vậy, Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, trên một số phương diện, vĩnh viễn luôn luôn đứng trên cả hệ thống Pháp luật. Bởi vì bọn họ có nhiều tài nguyên hơn hẳn, tài sản hơn hẳn, tin tức của hơn hẳn Chính phủ. Cặp lông mày thanh tú của Thi Thanh Hải thoáng nhíu lại, trong lòng thoáng nghĩ, mọi người trong Liên Bang đều cho rằng công ty bảo an Hắc Ưng, thế lực phía sau chính là Bộ Quốc Phòng.
Nhưng mà có ai lại ngờ được, công ty cực kỳ có thực lực này, lại là thuộc quyền chi phối của Thai Gia.
Tiếng ồn trong cabin trực thăng rất lớn, Thi Thanh Hải cũng không hề quan sát cái gã Tiết Là Ấn, đang không ngừng khẩn trương liên lạc gì đó với cấp trên của mình. Mặc dù hắn nhạy cảm đoán được, gã Quản lý bảo an họ Tiết này, năm xưa nhất định là một nhân vật lợi hại trong Quân đội Liên Bang, chỉ là hiện tại hắn cũng không có hứng thú quan tâm đến mấy chuyện đó.
Hắn xoay người lại, khẽ kéo lấy áo của Hứa Nhạc, khom người đến sát lỗ tai đối phương, trong tiếng ồn ầm ầm kia, thật phần nghiêm túc hỏi lớn:
- Cậu thật là có quen với Giản Thủy Nhi sao?
Biểu tình Hứa Nhạc nhất thời cứng đờ lại, hắn không thể nào ngờ nổi, trong thời khắc khẩn trương như thế này, thứ mà Thi Thanh Hải nhớ mãi không quên, lại chính là về chiếc mũ lưỡi trai cùng với chuyện của cô gái thần tượng Liên Bang kia.
o0o
Dưới sự hộ tống cùng với che giấu của Công ty bảo an Hắc Ưng, ba chiếc trực thăng màu đen giống như là ba cái u linh, nghênh ngang bay qua mấy phòng tuyến truy bắt của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Tổng cục Cảnh sát Lâm Hải, mang theo Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải rời khỏi thành phố này, hướng về phía Tây Nam bay thêm khoảng bốn mươi km nữa, sau đó chậm rãi đáp xuống một sân bay giản dị gần đó.
Tin rằng sau này khi các Bộ ngành có liên quan trong Chính phủ sau khi tra xét lại, chuyện ba chiếc trực thăng màu đen bỗng nhiên xuất hiện sau đó rời đi, nhất định sẽ bại lộ. Nhưng mà có thể liên hệ ba chiếc trực thăng này với Công ty Bảo an Hắc Ưng hay không, lại phải nhìn xem Chính phủ Liên Bang có đồng ý hao tốn đại lượng tài lực vào chuyện này không, và tra xét mạnh mẽ đến mức nào.
Sau khi xuống khỏi trực thăng, đám bảo vệ võ trang đầy đủ lại bảo vệ xung quanh Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải, hộ tống hai người di chuyển bằng ô tô. Dọc theo đường đi, ngoại trừ Tiết Là Ấn thỉnh thoảng hạ giọng nói chuyện mấy câu với Hứa Nhạc ra, toàn bộ đoàn xe đều có vẻ dị thường trầm mặc và bình tĩnh. Thi Thanh Hải vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đối với thực lực chân chính của Thất Đại Gia Tộc thần bí nhất Liên Bang, hắn có một ấn tượng vô cùng trực quan.
Liên tục chạy nhanh suốt một tiếng đồng hồ, đoàn xe đã chạy tới một căn cứ ở ngoại ô thành phố Thượng Dã. Từ bề ngoài mà xem, đây chỉ là một phân xưởng đóng gói đồ hộp vô cùng bình thường mà thôi, nhưng trên thực tế, nó là một trong những căn cứ mà Thai Giai bố trí tại các Châu lớn của Liên Bang.
o0o
Trong một căn phòng nghỉ, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải đang bổ sung một ít thực vật cùng với nước uống, thì cánh cửa phòng bị đẩy ra. Một gã nam nhân ước chừng hơn 30 tuổi bình tĩnh bước vào, đi tới trước mặt hai người, nhẹ giọng nói.
- Vừa mới nhận được tin tức, bên phía Cục Hiến Chương đã đình chỉ việc theo dõi định vị các cậu rồi.
Mặc dù người mới đến cũng không phải là Thai Chi Nguyên, nhưng nói như vậy thì hắn cũng là một nhân viên công tác trọng yếu của Thai Gia. Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải đều nhất thời đứng dậy mà chào đón. Dù sao hôm nay cũng nhờ có sự giúp đỡ của đối phương mà mình mới có thể thuận lợi chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của Chính phủ.
Nhưng mà khi Thi Thanh Hải nhìn đến khuôn mặt của gã nam nhân ước chừng khoảng 30 tuổi kia, cặp mày khẽ nhíu lại, nói:
- Cám ơn... Chỉ là, tôi thật không ngờ, hiện tại anh lại làm việc cho Thai Gia.
Hứa Nhạc bây giờ mới biết, hóa ra Thi Thanh Hải lại biết người trước mặt này, không khỏi hơi cảm thấy có chút giật mình. Bất quá tính cách của hắn cũng khiến cho hắn bảo trì trầm mặc, cũng không có tò mò đặt câu hỏi.
Gã thanh niên kia nhìn Thi Thanh Hải cười cười, nói:
- Tôi chỉ làm việc cho Quỹ Cơ Kim Hội. Đương nhiên, từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là làm việc cho Thai Gia rồi... Chuyện đó và chuyện làm việc cho Liên Bang, hình như cũng không có quá nhiều khác biệt thì phải.
Hắn quay sang nhìn Hứa Nhạc, mỉm cười, giống như là đọc được sự nghi hoặc trong lòng Hứa Nhạc vậy, tự giới thiệu:
- Tôi tên là Trầm Cách, năm xưa từng tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, hiện tại đang là Quản lý cao cấp của Công ty bảo an Hắc Ưng. Hành động giải cứu ngày hôm nay là do tôi chỉ huy... Thi Thanh Hải là sư đệ của tôi, cho nên hắn biết tôi.
Thi Thanh Hải lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Anh từ sau khi tốt nghiệp liền biết mất không thấy đâu nữa. Chúng tôi đều nghĩ là anh đã bị Bộ Quốc Phòng điều đi đến Tây Lam chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó rồi, không ngờ là anh lại làm việc cho Thai Gia... Tôi rất ngạc nhiên, trước đây anh từng nói sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập vào Quân đội, cố gắng trở thành một Nhân viên cao cấp mà?
- Tôi là Định hướng Bồi dưỡng sinh. Cậu cũng biết tình hình kinh tế nhà tôi mà, chỉ có thể gia nhập vào Học Viện Quân Đội, vốn không cần phải đóng học phí, mà thôi.
Trầm Cách cười nhẹ, nói:
- Về phần lý tưởng phục vụ Quân đội sau khi tốt nghiệp... chuyện này bây giờ cũng không quan trọng nữa, cũng như tôi cũng không hỏi cậu, từ khi nào thì trở thành... gián điệp của quân Phiến loạn vậy...
Thi Thanh Hải nhún nhún vai, nói:
- Tôi cũng là một người nghèo, đành phải thi vào trong Học viện Quân sự mà thôi... Kiều Trì Tạp Lâm từng nói qua, những người nghèo nhất sẽ có dũng khí để mà thay đổi xã hội.
- Tôi không muốn quấy rầy các cậu ôn chuyện xưa. Hơn nữa tôi lại cảm thấy ngạc nhiên, Học Viện Quân Sự I nổi danh nhất Liên Bang, vì sao những sinh viên ưu tú do nó bồi dưỡng ra... lại không có tòng quân.
Hứa Nhạc nhìn Trầm Cách, hỏi:
- Nhưng mà tôi nghĩ, chuyện chúng ta cần phải lo lắng lúc này, là tương lai của hắn, chứ không phải là mấy chuyện xưa...
Trầm Cách đối với lời thắc mắc của Hứa Nhạc, nói:
- Chúng tôi lập tức sắp xếp đưa anh quay trở về Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I. Những tư liệu anh đăng ký tại sân bay đã tiến hành tiêu hủy rồi. Sau này có nhân viên Chính phủ có điều tra, cũng chỉ thấy hai ngày nay anh vẫn ở trong bệnh viện mà thôi.
Hắn lại nói thòng thêm một câu:
- Về phía Giản Thủy Nhi tiểu thư, thiếu gia đã đích thân nói chuyện riêng với nàng, nàng ta cũng sẽ không nói chuyện này ra...
Không biết vì cái gì, vị Quản lý Cao cấp của Công ty bảo an Hắc Ưng này, khi nói chuyện với Hứa Nhạc, so với khi nói chuyện với Thi Thanh Hải, hình như hơi kính cẩn hơn một chút. Mặc dù cái này cũng không rõ ràng, nhưng vẫn là có tồn tại.
Trầm Cách xoay người lại, nhìn Thi Thanh Hải, nói:
- Con đường trở về của cậu đã được thông thoáng, nếu cậu đồng ý, lập tức có thể rời đi.
- Đi như thế nào?
Thi Thanh Hải là gián điệp của Phiến quân, hắn cũng không thích cùng với những giai tầng quyền quý của Liên Bang có nhiều quan hệ thân thiết. Nhưng hắn biết hôm nay mình đã thiếu đối phương một ân tình lớn. Nhất là câu nói trước đây của Trầm Cách, có thể khiến cho Cục Hiến Chương lập tức ngưng lại việc định vị tọa độ đối với mình, cho dù là với năng lực của Thai Gia, chỉ sợ cũng phải trả cái giá không nhỏ.
- Nhập cư trái phép.
Trầm Cách cười nhỏ:
- Chẳng phải đây là phương thức di chuyển mà các người như cậu quen thuộc nhất hay sao?
Thi Thanh Hải nghe ra được những ẩn ý bên trong câu nói này của hắn, không khỏi nhíu mày, nói:
- Có lẽ trong tương lai không lâu, các anh cũng sẽ nhập cư trái phép...
Trầm Cách xoay người rời khỏi phòng nghỉ, mang theo luôn dư vị tràn ngập mùi súng đạn trong hai câu nói cuối cùng kia.
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn Thi Thanh Hải, nói:
- Các cậu hẳn là người quen, vì sao lại nói chuyện nghe xung đột quá vậy?
- Quan hệ trước kia của chúng tôi không tệ...
Thi Thanh Hải nói:
- Nhưng nếu đã không đi chung con đường, tự nhiên cũng không có khả năng tiếp tục lại mối quan hệ trước kia.
- Thai Gia cũng không phải là Chính phủ Liên Bang...
Hứa Nhạc có chút đau đầu nói:
- Cho dù cậu là người của quân Phiến loạn, nhưng chung quy hôm nay bọn họ cũng đã giúp cậu mà.
- Mục tiêu của quân Phiến loạn chính là muốn bãi bỏ sự khống chế của Thất Đại Gia Tộc cùng với mấy tên chính khách vô sỉ kia đối với Liên Bang.
Thi Thanh Hải khép hờ hai mắt, nói:
- Mặc dù cái mà hôm nay cậu nhìn thấy, Thai Gia cũng không phải là Chính phủ Liên Bang, nhưng mà là một hình một bóng với Chính phủ Liên Bang.
- Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ không phải vừa mới cùng các cậu ký kết một Hiệp nghị Hòa giải sao?
- Thời gian hòa bình ngắn ngủi bởi vì hai bên đều có lợi ích trong chuyện này.
Thi Thanh Hải cười nhỏ, nói:
- Một ngày nào đó tương lai, lợi ích này không còn nữa, hòa bình tự nhiên cũng biến mất.
Đúng lúc đó, một thanh âm chợt lặng yên vang lên trong căn phòng nghỉ, trong thanh âm tràn ngập vẻ trào phúng:
- Cho nên tôi cũng chưa từng có ý định mưu cầu hòa bình. Đúng theo lời anh nói, mục tiêu của chúng tôi, chung quy vẫn là tiêu diệt đám giặc phản chính phủ các anh.
Trên trần nhà phòng nghỉ chợt thả xuống một màn hình tinh thể lỏng. Trên màn hình, là khuôn mặt có chút tái xanh của Thai Chi Nguyên, bên trong cặp mắt tràn ngập sự bình tĩnh cùng với khinh thường.
Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, trầm mặc một lúc sau rồi nói:
- Cũng như nhau thôi.