Vẫn là một quán rượu như trước, Hứa Nhạc đẩy cánh cửa thủy tinh nặng nề bước vào, liền ngửi được mùi rượu cùng với mùi các loại thức nhắm bốc ra sực nức mũi. Hắn nhịn không được nở nụ cười, xem ra cho dù là dưới tình trạng bị Liên Bang truy nã gắt gao như thế này, Thi Thanh Hải vẫn như cũ không từ bỏ được thói quen bê tha của mình. Từ góc độ nào đó nhìn lại, người này giống như là thiếu một chút thói quen cuộc sống tốt đẹp của những quan chức chuyên nghiệp.
Lúc này khoảng chừng là hơn mười một giờ sáng. Bên ngoài đường phố Lâm Hải Châu đã tràn ngập tuyết trắng, quán rượu vốn là nơi những gã tửu quỷ dùng để trốn tránh không khí giá lạnh mùa đông bên ngoài, nên đặc biệt mở cửa sớm hơn bình thường một chút. Nhưng lúc này trong quán, sinh ý cũng không thật sự tốt lắm, không khí bên trong tương đối có chút lạnh lùng.
Đối diện với cửa quán rượu, trong cái bàn tận cùng trong góc, có một gã nam nhân tuổi trẻ đang ngồi. Trên người hắn đang mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, mái tóc tém chải cẩn thận, tỉ mỉ, khẽ cúi đầu vùi vào trong bình rượu nhỏ trên bàn. Hứa Nhạc sau khi bước vào quán, ngay lập tức đã nhìn thấy đối phương, có chút giật mình, nhưng cũng không có lập tức bước đến ngồi xuống, mà là chậm rãi chống nạn, thong thả tiến vào, cũng không hề liếc nhìn gã thanh niên kia cái nào, bước sang ngồi bàn bên cạnh, gọi một ly rượu bạch kim.
Gã nam nhân mặc áo khoác màu xám, rất nhanh đã uống xong bình rượu, tựa hồ trầm tư cái gì đó, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên mặt bàn, để lại tiền thưởng, nhẹ nhàng không khiến người khác chú ý đi nhanh về phía sau quán rượu.
- Chắc nơi đó có cửa sau.
Hứa Nhạc thầm nghĩ trong đầu. Hắn cúi đầu, nhìn thứ rượu màu trắng nhạt trong ly trước mặt mình, nhịn không được nhíu mày một cái. Loại rượu lúa mạch tinh khiết đặc sản nồng độ cao này phối hợp với nước chanh tươi, vẫn như cũ vô cùng khó uống, cùng Thi Thanh Hải đi uống vô số lần, hắn vẫn như cũ có chút không quen. Ngồi đó khoảng chừng hơn ba phút sau, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đem ly rượu nặng này uống sạch. Có chút thống khổ liếm liếm môi, trả tiền cộng thêm chút tiền boa cho bồi bàn, hắn hỏi vị trí của toalet. Bồi bàn vô cùng lễ phép trả lời hắn. Hứa Nhạc chầm chậm đi về phía sau quán rượu.
o0o
- Cậu không đi làm gián điệp thật sự rất đáng tiếc...
Hai mắt Thi Thanh Hải bình tĩnh nhìn dọc theo con đường phía trước. Cặp mắt anh đào từng khiến không biết bao nhiêu phụ nữ mê đắm này, vào giờ khắc này xem ra có chút mỏi mệt. Xem ra trải qua mấy ngày kiếp sống trối chết này, đã làm cho vị gián điệp Phiến loạn vĩ đại này đã có chút áp lực trước giờ chưa từng có.
Hứa Nhạc miễn cưỡng nhếch môi cười cười một chút, khẽ kéo nhẹ cái mũ len trên đầu một chút, lại siết chặt cái khăn choàng bằng len tổng hợp trên cổ một tí. Lúc này chiếc xe địa hình màu đen đang im lặng chạy nhanh trên đường phố của Lâm Hải Châu, bên trong xe cũng không có bật lò sưởi, cho nên có vẻ cũng có chút rét lạnh.
- Xe này tôi mướn từ Thượng Dã đến đây. Hiện tại tôi cũng không dám tùy tiện dừng lại đổ xăng dọc đường, cho nên phải tiết kiệm một chút.
Thi Thanh Hải một tay cầm điếu thuốc lá, một tay tựa vào tay lái, bình tĩnh giải thích.
Hứa Nhạc khẽ co rút thân thể của mình trên chiếc ghế một chút, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Ý cậu nói là, cậu là gián điệp do quân Phiến loạn cài vào trong Chính phủ. Mà thân phận của cậu sở dĩ bại lộ, là bởi vì cấp trên của cậu bị phản đồ bên trong quân Phiến loạn bán đứng, do đó liên lụy đến cậu. Quan trọng nhất chính là, hiện tại Chính phủ Liên Bang đang nghi ngờ cậu có liên quan đến sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu... Là do tin tình báo của các quân nhân Bộ Quốc Phòng đưa ra?
Hứa Nhạc phà một hơi thở vào trong hai bàn tay của mình, có chút ngơ ngẩn nhìn dọc theo con đường phía trước:
- Rất rối rắm...
- Quả thật là rối rắm...
Thai Thanh Hải vứt tàn thuốc đi, nhìn thẳng lên con đường tuyết trắng phía trước, nói:
- Vị cấp trên giáo sư của tôi chết quá nhanh, cũng còn chưa có điều tra rõ ràng phản đồ bên trong tổ chức là ai. Tôi tra xét mấy ngày qua, mơ hồ đoán được chút manh mối, nhưng đáng tiếc là không có chứng cứ.
- Vì sao lại bảo tôi phải cẩn thận Trương Tiểu Manh.
Hứa Nhạc đột nhiên mở miệng hỏi.
- Cục Điều Tra Liên Bang cứ mãi tra xét chuyện hành tung của Thai Chi Nguyên làm thế nào bị tiết lộ...
Trên mặt Thi Thanh Hải nổi lên một nụ cười trào phúng:
- Tra tới tra lui, rốt lại đặt nghi vấn lên người của cậu. Thai Gia đối với mấy gã nhân viên công tác của mình vô cùng tin tưởng, tựa hồ hơi có chút quá mức mãnh liệt. Nếu như hành tung của Thai Chi Nguyên là từ trên người cậu mà tiết lộ ra ngoài, cậu hẳn là người biết rõ nhất. Chuyện ngày hôm đó cậu đi xem biểu diễn ca nhạc, đã từng nói qua với những ai... Buổi tối đêm giao thừa, tôi và cậu cùng uống rượu với nhau, trước đó hẳn là cậu có gặp Trương Tiểu Manh.
Cặp mày thanh tú của Thi Thanh Hải khẽ cau lại:
- Tôi có thể khẳng định bản thân mình không hề đem chuyện này nói lại cho bất cứ ai biết... Như vậy, phe chủ chiến của Bộ Quốc Phòng làm thế nào có thể thực hiện hành động ám sát đối với đại thiếu gia của Thai Gia đúng lúc đến như vậy, chính xác đến như vậy? Chỉ có thể có một lời giải thích duy nhất, tin tin báo đó là do từ phía Trương Tiểu Manh phát tán ra.
- Tôi biết... cô ta là gián điệp.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt nắn cái chân bị thương, vì quá rét lạnh nên đã có chút đau... Trên cái khúc xi măng trắng toát kia truyền đến một cảm giác lạnh toát như băng...
- Nàng làm việc cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm...
Chiếc ô tô địa hình màu đen lúc này đã vững vàng dừng lại trên quốc lộ, bên bờ sông Hoa Hồng. Thi Thanh Hải nghiêng đầu, liếc nhìn Hứa Nhạc đứng bên cạnh một cái, dùng ngữ khí rõ ràng và vô cùng nghiêm túc nói:
- Cậu biết rõ nàng là gián điệp, chẳng lẽ cũng không có bất cứ ý tưởng gì hay sao?
- Có thể có ý kiến gì chứ?
Hứa Nhạc dựa vào chiếc ghế sau lưng, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước, có chút cô đơn nói:
- Tôi chỉ có ba người bạn, kết quả là hai trong số đó lại là hai gã gián điệp, duy nhất người còn lại thì lại là một đại nhân vật. Tôi đối với chuyện này có chút không thể nào chịu đựng nổi.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Thi Thanh Hải, vô cùng căm tức, nói:
- Chẳng lẽ tôi có tính cách đặc biệt chuyên thu hút gián điệp hay sao?
Thi Thanh Hải nở nụ cười, biết ý hắn muốn hỏi cái gì, nhún nhún vai, trả lời:
- Lúc tôi quen với cậu, cũng đâu có biết tên tiểu tử cậu có được vận khí tốt đến như vậy, có thể quen biết được với Thai Chi Nguyên... Tôi tin rằng Trương Tiểu Manh cũng như vậy. Sở dĩ hai người chúng tôi đều cùng trở thành bạn bè với cậu, đại khái có lẽ bởi vì trên người cậu có loại khí chất có thể khiến cho người khác có thể tin tưởng...
- Đừng nói mấy chuyện mơ hồ đó.
Hứa Nhạc có chút thương cảm lắc lắc đầu, nói:
- Cậu muốn tôi cẩn thận nàng ta chuyện gì?
- Trương Tiểu Manh chỉ là một cô gái gián điệp cực kỳ không chuyên...
Thi Thanh Hải nói:
- Vấn đề là mấy người mà nàng tin tưởng, phục vụ một cách mù quáng kia, đều là những người cực kỳ chuyên nghiệp. Những người đó có thể dùng một cô gái không hề chuyên nghiệp đó để đạt được những gì mà họ muốn... Tình cảnh hiện tại của tôi, chính là do bọn họ gây ra. Mà cậu chỉ sợ cũng là cái đinh trong mắt đối phương.
- Cậu cho rằng... Nghị Viên Mạch Đức Lâm là kẻ phản đồ trong quân Phiến loạn các cậu sao?
Hứa Nhạc giật mình quay sang nhìn Thi Thanh Hải.
Thi Thanh Hải cười cười, trong nụ cười tràn ngập vẻ không chắc chắn cùng với tự giễu nhàn nhạt:
- Không có đọc tin tức gần đây à? Xem ra vị đồng chỉ Ủy Viên Nghị Viên này đã cùng một ít thế lực trong Liên Bang câu kết với nhau rồi... Đương nhiên, sự suy đoán của tôi dẫu có nói ra cũng không ai tin. Cho dù là lãnh tụ Nam Thủy của Thanh Long Sơn, cho đến công dân của Hoàn Sơn Tứ Châu, cũng sẽ không tin...
Vị gián điệp thành công nhất của quân Phiến loạn cài vào trong Chính phủ này chợt nghĩ gì đó, không khỏi cười tự giễu mình một tiếng. Bản thân mình lúc trước khi dấn thân vào chuyện này, có bao giờ ngờ tới mình cuối cùng lại bị bại lộ thân phận vì nguyên nhân này cơ chứ? Xem ra từ xưa đến nay đều như vậy, địch nhân bên trong nội bộ vĩnh viễn vẫn là khó đối phó nhất.
- Tiếp theo cậu định làm gì đây? Trực tiếp quay trở về Thanh Long Sơn?
Hứa Nhạc lo lắng nhìn Thi Thanh Hải, nhẹ giọng nói:
- Cậu đã bị bại lộ, tự nhiên cũng không có cách nào tiếp tục nán lại trong Liên Bang nữa rồi.
Thuở nhỏ hắn gặp phải vụ tai nạn hầm mỏ, cả gia đình bởi vì sự quan liêu, tắc trách của Chính phủ Liên Bang mà chết thảm. Sư phụ, ông chủ, đại thúc của hắn, bởi vì tấm màn đen phía sau Chính phủ Liên Bang mà chết dưới luồng ánh sáng kinh khủng kia, bạn bè của hắn bị chính phủ gán cho tội danh nào đó mà bắt bỏ tù, hiện giờ không biết thân ở phương nào. Hứa Nhạc đối với Chính phủ Liên Bang có thể nói là không hề có chút xíu hảo cảm nào, cho nên khi hắn bất luận nghe được thân phận thật sự của Thi Thanh Hải, hay là thân phận thật sự của Trương Tiểu Manh, hắn đều không hề có gì sợ hãi hoặc là tâm lý mâu thuẫn cả.
Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn hắn một cái. Từ cái ngày mà Cục trưởng cấp trên của hắn rơi từ trên lầu xuống, chết thảm ngay trước mặt hắn, hắn bắt đầu cuộc trốn chạy của mình. Cục Điều Tra Liên Bang luôn luôn bí mật truy nã hắn. Mấy chục ngày nay trải qua lịch trình trốn chạy vô cùng phấn khích và kích thích, khiến cho hắn căn bản không muốn nhớ lại.
Sau khi đến Thượng Dã, hắn lẩn trốn ở đó hơn mười ngày. Vốn là hắn định thừa dịp nào đó khi mạng lưới lùng bắt hắn thả lỏng ra một chút, lập tức chạy đến Cảng Đô, tìm kiếm đầu liên lạc cuối cùng mà tổ chức để lại cho mình. Nhưng mà ngay trước khi hắn làm chuyện đó, Thi Thanh Hải lợi dụng lỗ hổng mà lúc trước mình gài vào trong mạng nội bộ của Cục Điều Tra Liên Bang, xâm nhập hệ thống thông tin của đối phương, chuẩn bị xem xét một ít tư liệu... hắn vô tình phát hiện ra được... có người đang bí mật điều tra Hứa Nhạc.
Càng khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ hơn chính là, người bí mật điều tra Hứa Nhạc có quyền hạn vô cùng cao cấp, trực tiếp vượt qua tầng bảo mật của cả phòng Ngoại vụ, lặng yên không một tiếng động truy cập tất cả tư liệu trong vòng một năm nay của Hứa Nhạc tại Lâm Hải Châu. Nếu không phải lúc trước Thi Thanh Hải đã bí mật trong cài vào trong mạng nội bộ phòng Ngoại Vụ Lâm Hải Châu một con virus nhỏ, như vậy, tất cả mọi người trong Cục Điều Tra Liên Bang, kể cả hắn trong đó, cũng không thể nào biết được có người đang điều tra Hứa Nhạc.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Thi Thanh Hải mới mạo hiểm cảnh báo cho Hứa Nhạc.
Đang trong quá trình lẫn trốn đào vong, chỉ cần tiến hành một cuộc liên hệ không cần thiết, cũng có thể đem tông tích của mình bại lộ dưới ánh sáng của Chính phủ... thế nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như vậy, không hề nghi ngờ, sự lựa chọn này phải cần có dũng khí thật lớn. Cũng giống như khi Hứa Nhạc biết chuyện của hắn, không chút do dự chạy ngay về Lâm Hải.
Tình nghĩa của hai gã bạn nhậu, kỳ thật cũng không chỉ có mấy chuyện liên quan đến nhậu nhẹt.
- Đầu mối liên lạc cuối cùng của tôi cũng đã chết rồi. Hiện giờ tôi cùng với quân Phiến loạn trong Thanh Long Sơn cũng rất khó mà bắt liên lạc lại được nữa.
Thi Thanh Hải dùng thanh âm trầm thấp nói:
- Với năng lực của tôi, chỉ cần Cục Hiến Chương không nhúng tay can thiệp, các bộ ngành Chính phủ khác cũng rất khó mà bắt được tôi... Quan trọng nhất là, hiện giờ cậu định thế nào?
- Cậu nói có người điều tra tôi? Tôi có cái gì mà điều tra?
Cặp chân mày giống như phi đao của Hứa Nhạc chợt nhướng lên, kinh ngạc hỏi.
Sự tự tin trong lời nói của Thi Thanh Hải mang lại cho hắn sự an ủi rất lớn. Xem ra cũng không cần tiến hành đổi chip vi mạch cho Thi công tử nữa. Nhưng mà lời cảnh báo nghiêm túc của Thi Thanh Hải, lại làm cho Hứa Nhạc liên tưởng đến rất nhiều chuyện tình đáng sợ. Những người có thể lướt qua quyền bảo mật của Cục Điều Tra Liên Bang cũng không nhiều lắm... Nhưng rõ ràng nhất là, Đệ Nhất Hiến Chương có thể dễ dàng làm được chuyện này.
- Tôi chỉ định cảnh báo cậu một tiếng, không ngờ tiểu tử cậu cư nhiên lại bỏ chạy về đây.
Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nói:
- Không được xem thường năng lực của Thai Chi Nguyên, cũng không nên vì mặt mũi mà không nhờ hắn giúp đỡ... Nếu tương lai có xảy ra vấn đề gì đó, cậu nhất định phải liên lạc ngay cho hắn.
Hứa Nhạc trầm mặc, tâm tình cũng đã bị đám băng tuyết bên ngoài cửa sổ xe thấm vào, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Nếu quả thật cái Máy vi tính Trung ương không gì không làm được của Cục Hiến Chương kia chú ý tới mình, cho dù là Thai Gia cũng không có cách nào trợ giúp mình nổi.
Thi Thanh Hải nãy giờ vẫn không quên việc thông qua kính chiếu hậu mà quan sát tình hình phía sau, đột nhiên đúng lúc này, đồng tử hắn chợt co rút lại, đạp mạnh chân ga tới đáy!
Bánh xe chiếc ô tô màu đen xoay điên cuồng trên lớp tuyết trắng, phóng nhanh về phía trước!
Hai mắt Thi Thanh Hải bình tĩnh nhìn chằm chằm con đường phía trước, nói với Hứa Nhạc bên cạnh:
- Nếu không muốn cái chân còn lại cũng gãy luôn, thì thắt dây an toàn vào... Khốn kiếp! Không biết là ai giám sát, phát hiện ra tung tích của tôi!
Thi Thanh Hải thông qua kính chiếu hậu, nhìn về mấy chiếc xe ô tô màu đen đang phóng nhanh truy đuổi theo xe mình ở phía sau, căm tức mắng một tiếng. Hình dáng của mấy chiếc xe màu đen kia vô cùng quen thuộc với hắn. Đó chính là xe công vụ chuyên dụng của Cục Điều Tra Liên Bang.
Hứa Nhạc cực kỳ nhanh nhẹn thắt dây an toàn cẩn thận, trong lòng cảm thấy một mảnh rét lạnh, chỉ hy vọng trong số mấy thứ đang giám sát Thi Thanh Hải và mình kia, cũng đừng có cái thứ không chỗ nào không có mặt, quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương.