Trong Liên Bang có một bài đồng dao từ lâu rồi, gọi là 27 ly rượu, bài đồng dao hát như thế này:
Ly rượu thứ nhất, ánh nắng chói chang, màu xanh ngoài cửa sổ lan vào mắt ta. Ly rượu thứ hai, gió xuân thổi nhẹ, lá vàng rơi trước mắt ta. Ly rượu thứ ba, chim cất tiếng hót, làm say lòng ta. Ly rượu thứ tư, khẽ nhắm cặp mắt, khiến ta quên mình là ai. Ly rượu thứ 5, tuổi trẻ tung bay, xuyên qua mảnh rừng cây thăm thẳm...
Ly rượu thứ 11, dãy núi xanh ngắt, có ông lão gối đầu lên đá nằm ngủ. Ly rượu thứ 12, từ nhảy xuống vực sâu, vách đã trả lại tuổi tác cho ta. Ly rượu thứ 13, ốc sên mọc sừng, biến cả thế giới trở nên say mê. Ly rượu 14, nhắm chặt cặp mắt, bên cạnh đống lửa đám người đang ngủ say...
Ly rượu 25, nhớ tới cha ta, ngoài cửa sổ trời mưa. Ly rượu thứ 26, tim ta đập nhanh, ta và cậu dưới tàng cây ngắm lá rơi. Ly rượu 27, rơi vài giọt lệ, đặt ly rượu xuống.
Bài đồng dao này xưa nay vẫn tồn tại trong tầng lớp đám học sinh tiểu học của Liên Bang, hơn nữa hầu như tất cả các công dân của Liên Bang đại khác cũng từng biết qua bài ca từ này. Bài thơ này dùng những ca từ bình thường, đơn giản, thậm chí có chút mộc mạc mà miêu tả lại cảnh một người trẻ tuổi ngồi uống rượu một mình, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tâm tư thả hồn theo mây gió bên ngoài, trải qua sự tưởng tượng phong phú, cuối cùng quay ngược trở về bản thân mình, nhớ lại những người thân đã qua đời, vừa uống rượu vừa rơi lệ đầy mặt...
Bài đồng dao đơn giản mà động lòng người này, cũng không ai có thể kiếm ra tác giả ban đầu là ai nữa, hơn nữa trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển cao như ngày nay, cũng không có mấy người còn có thể nhớ rõ ràng toàn bộ bài đồng dao này nữa.
Hứa Nhạc lúc còn ở tại Đại khu Đông Lâm cũng rất ít có cơ hội nghe được toàn bộ bài đồng dao kia. Ngoại trừ một lần vị đạo diễn Lâm Long Cơ khi viết kịch bản một bộ phim điện ảnh nọ, đã vô cùng xảo diệu đem bài đồng dao 27 ly rượu kia lồng vào bộ phim, làm nhạc nền cho nó.
Lần gần đây nhất Hứa Nhạc nghe được bài 27 chén rượu kia, chính là lúc trong một hộp đêm của Lâm Hải Châu, gã quan chức lưu manh tửu lượng cực kỳ kinh người Thi Thanh Hải, trong một đêm mưa rả rích, gã quan chức lưu manh này sau khi uống xong 27 ly rượu mạnh, rốt cuộc say mèm. Hắn dùng một chiếc đũa gõ lên ly rượu, dùng thanh âm đương đương kia làm tiết tấu, vui nhộn mà chậm rãi hát một lần bài hát này.
Giọng ca của hắn cũng không hề dễ nghe, bất quá bị hơi rượu ảnh hưởng khiến cho có chút khàn khàn, lại kết hợp với mấy ca từ kia, có vẻ vô cùng tang thương, khiến cho vài người ứa nước mắt. Mà khi hắn hát tới mấy câu cuối cùng nhớ tới cha ta, tim ta đập nhanh, đặt ly rượu xuống... Thi Thanh Hải rốt cuộc gục lên trên vai Hứa Nhạc khóc rống lên một hồi, nước mắt nước mũi tèm lem...
Cho nên khi vừa đọc tin nhắn, nhìn đến mấy chữ 27 ly rượu, Hứa Nhạc lập tức hiểu được, cái tin nhắn này là do Thi Thanh Hải nhắn. Đã hơn một tháng nay không liên lạc được với gã này, trong lòng Hứa Nhạc vốn có một chút sốt ruột, chẳng qua bởi vì trong đầu hắn xuất hiện mấy vấn đề lớn, hơn nữa khoảng hơn một tháng trước, Thi Thanh Hải đã từng nói với hắn mình đi chấp hành nhiệm vụ bí mật cho Chính phủ, nên cũng mất tích khoảng mười mấy ngày, cho nên Hứa Nhạc cũng không có quá mức lo lắng.
Lúc này đây hắn rốt cuộc đã bắt đầu lo lắng. Thi Thanh Hải lần này dùng một số điện thoại hoàn toàn mới, hơn nữa còn dùng biệt danh 27 ly rượu nữa. Trên thế giới này, ngoại trừ mình và đối phương ra, đại khái cũng không có ai hiểu được 27 ly rượu đến tột cùng là ai. Càng làm cho Hứa Nhạc cảm thấy ngơ ngẩn và khẩn trương chính là, Thi công tử bảo hắn phải cẩn thận Trương Tiểu Manh... đây là vì nguyên nhân gì?
Trương Tiểu Manh đến giờ vẫn còn âm thầm phục vụ cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm trên phương diện quân Phiến loạn. Ngày cuối cùng của năm cũ, trên tháp sắt, nàng đã bỏ mặc kỷ luật của mình, nói cho Hứa Nhạc biết. Hứa Nhạc suy đoán, Thi công tử dù sao cũng là quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang của Chính phủ, có khi nào Chính phủ điều tra ra Trương Tiểu Manh, cho nên hắn mới cố ý nhắn tin cảnh báo mình trước?
Chỉ là hiện tại Mạch Đức Lâm cũng đã là Nghị Viên của Liên Bang, hơn nữa theo tin tức mấy ngày trước, vị tiên sinh kia cùng với Châu trưởng Kinh Châu đã có bài phát biểu trước công chúng, xem như là Chính phủ đã biết Trương Tiểu Manh phục vụ cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm đi nữa, nàng ta cũng không thể xảy ra vấn đề gì mới đúng.
Hứa Nhạc nằm trên giường bệnh, hai mắt híp lại, suy nghĩ thật lâu, chợt nhớ lại chuỗi số điện thoại lưu trong danh bạ của mình. Chuyện này hình như có chút kỳ quái, cho nên hắn phải cẩn thận một chút, ngón tay ấn lên chuỗi số điện thoại đặc biệt kia, tần ngần một lúc khá lâu, rốt cuộc hắn cũng ấn gọi...
- Có một chuyện, tôi muốn nhờ cậu giúp nhanh một chút.
- Chuyện gì?
Thanh âm cực kỳ bình tĩnh của Thai Chi Nguyên vang lên bên kia đầu dây.
- Tôi có một người bạn tên là Thi Thanh Hải, hắn là nhân viên ngoại vụ của Cục Điều Tra Liên Bang tại Lâm Hải, là khoa trưởng Khoa 4 ở đó... Mấy ngày nay tôi không liên lạc được với hắn, không biết hắn đã biết tin tôi đang nằm viện hay chưa...
- Tiếp tục...
- Tôi biết nhà cậu có quan hệ khá tốt với Chính phủ, có thể nào làm phiền cậu giúp tôi hỏi thăm một chút tin tức của hắn, có phải là hắn đang gặp vấn đề gì không? Nếu như hiện tại hắn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì của Chính phủ,... làm phiền cậu xác nhận lại với tôi một tiếng, ít nhất cũng không khiến tôi phải lo lắng...
Thanh âm của Thai Chi Nguyên bên kia đầu dây điện thoại chợt trầm mặc một hồi lâu, Hứa Nhạc đang ngồi tựa lên thành giường, híp mắt lại, cảm thấy có một ít dấu hiệu không ổn.
- Tôi biết Thi Thanh Hải là bạn bè của cậu...
Thai Chi Nguyên cầm điện thoại, bình tĩnh nói:
- Về tin tức của anh ta, mấy ngày trước tôi có nghe qua rồi, vốn định lúc đó nói lại cho cậu biết, nhưng mà lúc đó tình hình sức khỏe của cậu không tốt, cho nên tôi không tiện nói.
Trong cặp mắt híp của Hứa Nhạc hiện lên một chút nghi hoặc, hỏi:
- Hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Cục Điều Tra Liên Bang tựa hồ như đang truy nã người bạn kia của cậu...
Thai Chi Nguyên nói:
- Dưới tình huống như vậy, cậu tự nhiên không thể nào liên hệ với anh ta được.
- Hắn là quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang, vì sao lại bị truy nã?
Biểu tình của Hứa Nhạc đại biến, thất kinh hỏi.
- Tội danh cụ thể thế nào, tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng hình như là có liên quan đến... chuyện tình báo gì đó...
Hứa Nhạc trầm mặc một lúc lâu sau, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tôi lập tức xuất viện, có thể nào giúp tôi chuẩn bị một vé máy bay quay trở về Lâm Hải trong thời gian nhanh nhất hay không?
Thai Chi Nguyên ở bên kia điện thoại chợt nhíu mày lại, thật không ngờ Hứa Nhạc luôn luôn bình tĩnh, sau khi nghe xong tin tức này, thế nhưng lại lập tức làm ra một cái quyết định như thế. Hắn không đồng ý, trầm giọng nói:
- Cậu muốn làm gì? Đừng quên là, cậu bây giờ vẫn còn bị thương nặng, một chân lại tàn phế nữa!
- Vết thương đã hồi phục lại rất nhiều rồi. Chân phải mặc dù không thể động đậy, nhưng ít nhất cũng có thể chống gậy, ngồi xe lăn được.
Hứa Nhạc nghe ra sự quan tâm trong giọng nói oán giận của đối phương, cho nên cũng không tức giận, giải thích.
Thai Chi Nguyên nói như chém đinh chặt sắt:
- Không thể được. Bệnh viện Đặc khu sẽ không để cho cậu xuất viện đâu.
- Cho nên mới cần cậu giúp đỡ...
Hứa Nhạc nói:
- Thi Thanh Hải gặp chuyện rắc rối, tôi phải quay về xem xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Tôi có thể giúp cậu điều tra xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Thai Chi Nguyên cũng không thể nào đem tất cả tình hình thực tế nói lại cho Hứa Nhạc, bởi vì hắn biết rõ tính cách của Hứa Nhạc, nếu như Hứa Nhạc biết được Thi Thanh Hải vì chuyện của hắn mà bị Chính phủ Liên Bang điều tra, cuối cùng lại bị truy nã, chỉ sợ Hứa Nhạc sẽ càng kiên quyết trở về hơn nữa.
- Cậu có thể nào bình tĩnh lại chút được không? Cậu bất quá chỉ là một sinh viên, cho dù bây giờ cậu quay trở về Lâm Hải, cậu cũng có thể làm được chuyện gì?
Thai Chi Nguyên cau mày thuyết phục hắn:
- Hơn nữa cậu cũng đừng quên, anh ta bây giờ đang là tội phạm truy nã của Liên Bang...
Hứa Nhạc lại trầm mặc thêm một lúc, mới nói:
- Tôi cuối cùng cũng phải quay về.
Tội phạm truy nã của Liên Bang, trong lòng bất cứ công dân nào của Liên Bang, nhất định là đối tượng tránh xa không kịp, nhưng bản thân Hứa Nhạc lại chính là tên tội phạm truy nã lẫn trốn sâu nhất, không có trong danh mục tội phạm truy nã, nhưng hắn vẫn kiên quyết nhất định phải quay trở về Lâm Hải. Lúc này đang trong tình hình nguy hiểm, Thi Thanh Hải nhất định đang vô cùng cô đơn, nếu như hắn có thể trở về, nhất định sẽ giống như vừa rồi khi nhắn tin cho mình vậy, hắn nhất định sẽ tìm ra mình, bản thân mình... lại có năng lực có thể trợ giúp đối phương.
Thai Chi Nguyên bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, nói:
- Tình hình hiện tại ở Lâm Hải Châu rất phức tạp, cậu không cần về đây.
Hắn lúc này đang lo lắng cho Hứa Nhạc, nhưng Hứa Nhạc lại đang trong thời khắc khẩn trương, căn bản sẽ không cân nhắc gì cả, trực tiếp xẳng giọng:
- Tôi phải trở về!
Thanh âm Thai Chi Nguyên căng thẳng lên, căm tức mắng hắn:
- Cậu có thể nào bình tĩnh một chút không? Chính chắn một chút đi!
Hứa Nhạc lại trầm mặc một hồi lâu, thanh âm cũng không thay đổi, càng không có phẫn nộ, chỉ là bình tĩnh nói:
- Thi Thanh Hải là bạn của tôi, cậu cũng vậy. Trong lúc bạn bè gặp chuyện không may, tôi không có cách nào bình tĩnh hay chính chắn được. Nếu lúc đó trong Sân vận động, tôi bình tĩnh hơn, chính chắn hơn... cậu đã chết rồi...
Về khái niệm bạn bè vốn có nhiều loại khác nhau, nhưng ở trong đầu của Hứa Nhạc, khi đối phương xuất hiện tình huống lớn liên quan đến vấn đề sinh tử, hắn liền không chút nghĩ ngợi, luôn muốn phải ngay lập tức xuất hiện bên cạnh đối phương, trợ giúp đối phương, đó mới gọi là bạn bè chân chính. Thai Chi Nguyên cũng không cố tình muốn kết bạn với Hứa Nhạc, hắn chỉ xem Hứa Nhạc như một công dân bình thường của Liên Bang mà thôi. Nhưng hắn dù sao cũng không phải là một người bình thường, mà là thuộc về một giai tầng đỉnh cao của cái xã hội này. Dục vọng điều khiển tự nhiên của Thai Chi Nguyên vô cùng mãnh liệt, ngẫu nhiên trong lời nói và cử chỉ, vô tình đều toát ra một chút tư thái của kẻ trên người trước thiên hạ, và đây là điều mà Hứa Nhạc cũng không hề quen thuộc.
Khi hắn phát hiện ra mình không cách nào điều khiển hay khống chế được Hứa Nhạc, trong lòng hắn trở nên vô cùng phức tạp, nhìn không được thở dài một tiếng. Hắn nhìn xuống cái điện thoại đã cúp từ lâu trong tay mình, mỉm cười tự giễu một cái, nghĩ thầm bởi vì cái tên gia hỏa kia không chỉ một lần cứu mạng mình, cho nên chính mình càng muốn ngăn cản đối phương có những hành động không sáng suốt.
- Báo cho người ở Bệnh viện tăng cường giám sát, đừng để cho Hứa Nhạc lẻn thoát ra, chạy về Lâm Hải...
Thai Chi Nguyên quay sang Cận quản gia đang bình tĩnh đứng đó, phân phó:
- Đã bắt đầu điều tra về phía Trương Tiểu Manh, mà Thi Thanh Hải đã trở thành tội phạm truy nã của Liên Bang... Hứa Nhạc lúc này mà quay về Lâm Hải, chỉ tổ khiến cho mọi người hiểu lầm thêm mà thôi, đối với hắn cũng không có gì tốt cả.
- Nếu hắn ngoan cố thì có thể dùng sức mạnh hay không?
Cận quản gia đứng một bên, xin chỉ thị.
Khuôn mặt thanh tú của Thai Chi Nguyên hiện lên một tia trào phúng:
- May mắn là hiện tại hắn đang bị thương... bằng không nếu thật sự hắn muốn xuất viện, chỉ bằng vào đám nhân viên cận vệ của gia tộc chúng ta, ai có thể ngăn cản nổi hắn?
Cận quản gia mỉm cười, hiểu được ý của thiếu gia. Sau khi trải qua chuyện ở Sân vận động, đám nhân viên cận vệ của Thai Gia, ai cũng biết bên cạnh thiếu gia có một người bạn thân sinh viên, mà khiến cho bọn họ không khỏi than thầm chính là, gã sinh viên này trong sự kiện ám sát lần đó, đã thể hiện ra năng lực chiến đấu còn cường đại hơn so với quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp rất nhiều, chỉ bằng lực lượng thân thể đã chặn đứng một con robot, giết chết sáu gã quân nhân chuyên nghiệp, vũ trang đầy đủ...
- Vậy thì không nên sử dụng bạo lực, chỉ cần cho người đi theo hắn 24/24, dùng bức tường thịt người mà giam hắn lại trong bệnh viện.