Đây là một gian phòng lớn sạch sẽ, sáng sủa, màu sắc của đồ trang trí và bốn bức tường rất nhạt, từ trắng chuyển dần sang vàng nhạt, khiến người nhìn cảm thấy rất dễ chịu. Một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, dưới bàn là một tấm thảm nhung bóng mượt, trên thảm có một cô gái mặc váy lụa trắng bình thường.
Cô gái ngồi bên cạnh chiếc bàn, lặng lẽ ngồi đọc một quyển sách dày trên bàn, mái tóc màu tím lất phất che tai của cô, vành tai trắng mịn nõn nà lại lộ ra trong những sợi tóc tím. Ánh mặt trời tươi sáng chiếu vào, trong tia nắng thuần khiết không vương một hạt bụi, chiếu vào gương mặt của cô, khiến khuôn mặt trầm lắng của cô càng nhìn càng mê người.
Đôi mi dài cong vút trên mí mắt cô, khuôn mặt trắng như ngọc trong ánh nắng hiện lên hồng hào sáng rọi, độ dày của quyển sách còn dày hơn tay cô đôi chút, càng làm tôn lên vẻ mềm mại thon đẹp của nó.
Cô gái thuần khiết dưới ánh nắng cuối ngày, như đang xem sách, nhưng lại càng giống như đang ngủ say, những sợi tóc tím xõa xuống vầng trán mịn màng của cô, nom giống một giàn lá nho tím, đang khẽ vuốt ve cô gái đang trong giấc mộng.
Đây là một hình ảnh khiến người khác phải động tâm.
Hứa Nhạc thật sự đã động tâm, hắn ngơ ngẩn nhìn ánh nắng mặt trời chiếu bên giường, nhìn cô gái dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy mắt mình cay cay, cảm thấy đầu óc mình lâng lâng. Hình ảnh trước mắt giống như dừng lại, nhưng lại sống động như vậy, giống như bức áp phích mà đại thúc treo trong phòng thao tác năm xưa. Nhưng cô gái đáng lẽ phải xuất hiện trên áp phích này, lại trông chín chắn hơn lúc mười bốn tuổi đôi chút, nhưng vẫn là một cô gái làm đắm say lòng người. Nhưng đôi mắt ấy, chiếc mũi thẳng ấy, vành tai trắng mịn có thể nhìn thấy dưới ánh nắng ấy, đều đang nói cho hắn biết: Đây là Giản Thủy Nhi, đây thật sự là Giản Thủy Nhi, đây là Giản Thủy Nhi bằng xương bằng thịt!
Hứa Nhạc muốn dụi lại mắt mình, nhưng lại phát hiện cánh tay phải của mình đau nhức, thiếu chút nữa là kêu lên, nhưng vì cổ họng bị mất tiếng, nên biến thành một tiếng rên hừ trong cổ họng. Hắn khó nhọc đưa ánh mắt rời khỏi cửa sổ, nhìn xuống người mình. Chỉ thấy thân trên của mình có thêm vài cái ống không biết dùng làm gì, còn mình đang nằm trên một chiếc giường trắng muốt, bên tay còn có nút ấn gọi cứu khẩn cấp, và một ống thở ô xy, xem ra đây là một chiếc giường bệnh.
Những ký ức trước khi hôn mê sớm đã trở về trong đầu hắn, hắn biết tất cả mọi thứ trước mắt không phải là một giấc mơ, tuy rằng nó rất giống đang mơ.
Hắn không biết mình rõ ràng đã sắp chết trong tay của tên phần tử vũ trang ấy, sao lại có thể sống tiếp. Rồi xuất hiện trong phòng bệnh này. Hứa Nhạc là một người trầm tĩnh, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ vào, hắn đã biết, bản thân lúc này chắc chắn đã rời khỏi Lâm Hải Châu, cái thế giới gió tuyết đan xen ấy, không thể nào có ánh nắng rực rỡ như vậy. Nhưng lúc sau, hắn lại không dám khẳng định, lỡ như mình đã hôn mê được nửa năm, thì chẳng phải đã đến mùa hè ở Lâm Hải Châu rồi sao?
Trong tuyệt cảnh lúc đó, ai đã cứu mình?
Hứa Nhạc ngây người nhìn cô gái tóc tím bên cửa sổ, không rõ Giản Thủy Nhi sao lại từ trong giấc mơ của hắn bước ra, hơn nữa lại lặng lẽ cầm sách ngủ bên cạnh giường của mình.
Nhưng mình đã sống sót, sự thực này khiến Hứa Nhạc cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng vô cùng, trong cuộc sống hai mươi năm nay, lần đầu tiên hắn gần kề với cái chết như vậy. Khiến hắn đã có thêm một nhận thức mới về cuộc sống mới.
Lúc này, hắn lại nghĩ tới giấc mơ màu đen cổ quái trong lúc hôn mê. Nhung ngay lập tức bỏ xó giấc mơ ấy, vì trước mặt hắn cũng có một giấc mơ. Nếu như cơn mơ trong không gian đen tối ấy là một ác mộng, vậy thì hình ảnh sinh động trước mắt này sẽ là một giấc mơ đẹp.
Giấc mơ đẹp trở thành hiện thực.
Hứa Nhạc tỉnh lại sau hôn mê, đã dần lấy lại thần trí, đại não của hắn dần điều khiển được cơ thể, điều này cũng có nghĩa rằng tri giác của cơ thể hắn cũng có thể truyền nhập vào não hắn, sau một cảm giác tê tê, là một cảm giác căng chặt khô khốc ở toàn thân, tiếp theo đó, Hứa Nhạc cảm thấy đau đớn vô cùng tận.
Đùi phải hắn đã có cảm giác, là cảm giác đau, hắn cảm thấy chiếc chân này giống như một bình thủy tinh bị đập nát thành nghìn mảnh, rồi lại được ghép lại, trải đầy vết tích, mỗi một vết tích là một cơn đau.
Còn thân thể của hắn cũng không biết rốt cuộc đã để lại bao nhiêu vết thương, cũng đang đau đớn. Điều khủng khiếp hơn là, bên trong cơ thể hắn, phía sau gáy, mỗi một đầu xương, mỗi một cơ thịt đều bắt đầu tê nhức, giống như đã phải vận động quá độ, tạo thành tổn thương khó mà lành lại.
Rên hừ một tiếng, Hứa Nhạc nhìn trần nhà trắng muốt, đôi mắt đã quen nheo lại nhìn chằm chằm vào nơi đó, mắt mở to ra nhiều, những giọt mồ hôi lạnh toát chảy từ trán hắn xuống, theo theo vành tai, chảy xuống gối.
Hắn rất kiên cường, cũng rất có tính nhẫn nại, hắn là một tảng đá đến từ Đông Lâm, nhưng trong sự đau khổ này khiến hắn vẫn không thể chịu đựng, hắn tìm một cách nào đó để quên cảm giác trong môi trường xung quanh mình, giống như khi Đặc công cắt thịt lấy viên đạn ra, thích xem những bộ phim sắc tình, đây cùng là một cái lý đó.
May mà lúc này trong phòng bệnh có một hình ảnh hoàn toàn có thể thu hút sự chú ý của Hứa Nhạc, hắn khó nhọc xoay cổ, nhìn về cô gái tóc tím ở chiếc bàn bên cạnh cửa số.
Hứa Nhạc nằm trên giường bệnh lại kêu một tiếng đau đớn, đã đánh thức cô gái tóc tím dưới ánh nắng bên cửa sổ ấy, đôi mi dài khẽ động, cô tỉnh lại từ trong giấc mộng, dụi dụi đôi mắt đang mơ màng, nhìn quyển sách dày trong tay, thè lưỡi cười một cách đáng yêu, sau đó đứng dậy, vươn vai một cách thoải mái dưới ánh nắng.
Cô nắm chặt bàn tay dưới ánh nắng, hai cánh tay giơ lên, vươn người một cách thư thái, tư thế này khiến những đường cong trên cơ thể cô lộ ra một cách rõ nét.
Hứa Nhạc trên giường bệnh, nhìn về chiếc cửa kính ánh nắng đang chiếu vào, qua lớp không khí không vương hạt bụi, nhìn cô gái váy trắng ấy, nhất thời ngây ra, quên đi sự đau đớn đang hành hạ cơ thể của mình.
Ánh nắng tản chiếu, chiếu qua chiếc váy trắng cô đang mặc, vải lụa trắng của chiếc váy rất mỏng manh, dưới ánh nắng trực tiếp, không thể phát huy được hết tác dụng của mình. Chất liệu của chiếc áo trắng dưới ánh nắng mặt trời cũng gần như trong suốt, nhẹ nhàng che phủ đi phần thanh xuân của thiếu nữ. Đặc biệt là nhìn từ góc giường bệnh, càng có thể nhìn thấy rõ hơn cơ thể trắng trong như ngọc ấy.
Trong ánh sáng chan hòa, đường cong trên phần ngực mềm mại của thiếu nữ ẩn hiện trong chiếc áo che ngực, chiếc eo thon đang chơi đùa cùng ánh nắng, hiện ra vô cùng đẹp.
Hứa Nhạc ngẩn ngơ nhìn cảnh này, vô thức muốn nhắm mắt lại.
Trước đây Phong Dư đại thúc đã từng nói với Hứa Nhạc. Nếu như trong thời niên thiếu hắn gặp được một cô gái, rõ ràng là nhìn rất đẹp, nhưng anh lại thực sự không muốn nhìn lén cơ thể của cô ấy, càng không dám mơ mộng trong đầu những chuyện liên quan đến dục tính. Vậy thì chứng tỏ là anh thích cô ấy, hơn nữa còn là tình cảm thích thật sự.
Thời niên thiếu của Hứa Nhạc đã kết thúc. Đã trở thành thanh niên, nhưng trong hai mươi năm tuổi đời đằng đẵng, hắn chỉ có cảm xúc này với hai người, một là Trương Tiểu Manh, một người nữa chính là cô nữ sinh tóc tím trước mặt mình.
Đối với hắn mà nói, Giản Thủy Nhi là một giấc mơ xa không với tới, là đối tượng mà hắn muốn lớn tiếng hét lên rằng muốn lấy cô làm vợ, nhưng trong lòng lại vô cùng tự ti, nhưng lại đêm ngày bầu bạn với hồi ức của hắn. Trong lòng Hứa Nhạc, Giản Thủy Nhi là một phức hợp thể rất nhiều cảm xúc, trong thời khắc nào đó, thậm chí hắn còn tự chế giễu mình rằng, thực ra mình đã coi cô thần tượng Liên Bang ấy như em gái của mình, bởi vì hắn có một tình cảm thân thiết rất tự nhiên với cô ấy, giống như nhìn thấy Tiểu Nghệ em hắn vậy…
Cho nên hắn muốn nhắm mắt lại, luôn cảm thấy ánh mắt mình nhìn trộm cảnh dưới váy của cô, là một sự khinh nhờn coi thường cô.
Nhưng Hứa Nhạc đã nhìn thấy cảnh xuân ấy, lúc này hắn không cách nào nhìn đối phương như một người thân ruột thịt, hắn chỉ biết mình đã nhìn thấy nét đẹp diệu kỳ mà vô số đàn ông trong Liên Bang muốn nhìn mà không thể nào nhìn thấy… Trong giây phút ấy, một kẻ yếu ớt như hắn, cũng cảm thấy có một sự kích thích mãnh liệt. Thậm chí còn hơn… có lực sát thương lớn hơn những cô gái không mảnh vải che thân đầy mê lực trong giấc mơ màu đen kỳ quái kia.
Thần tượng Liên Bang với mái tóc tím tung bay, trong chiếc váy trắng trong ánh nắng ở căn phòng, đang nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng ùa đến, đôi môi khẽ mở, hài lòng thở một tiếng, càng làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ trong sáng của cô.
Trong phòng bệnh vang lên một tiếng xoẹt nhỏ, cô nhíu mày nhìn xuống chiếc váy trắng của mình, ảo não nói:
- Chiếc váy đáng thương đã làm bạn với ta bốn năm ròng, sao mà vừa vung tay đã rách rồi? Hay là mình béo lên thật?
Cô nhíu mày lại, tự hỏi mình một cách tội nghiệp.
- Không, là vì cô đã lớn rồi.
Hứa Nhạc nhìn cơ thể mùa xuân dưới chiếc váy, có làm thế nào cũng không thể ngờ tình nhân trong mộng của mình, lại nói ra một câu ngây ngô thế này. Trong lòng hắn đã giải thích thay cô, đôi môi mìm chặt vì không thể chịu đựng thêm kích thích của thể xác và tinh thần nữa, hai mắt hắn nhắm lại, đầu quay đi, lại rơi vào hôn mê.
Dường như đã chú ý tới động tĩnh trên giường, Giản Thủy Nhi hơi sững người lại, rồi bước tới bên giường. Cô chăm chú nhìn người trẻ tuổi vẫn đang chìm vào hôn mê trên giường, nhìn gương mặt rất đỗi bình phàm của hắn, chợt nhớ lại cảnh kinh hãi nguy hiểm sau khi kết thúc buổi biểu diễn, nhớ tới lúc mình và chị Đồng làm thế nào cứu người này từ trong vũng máu ra.
Nhìn những giọt mồ hôi lạnh trên mặt người bệnh, Giản Thủy Nhi nghiêng đầu, lấy một chiếc khăn mặt bên cạnh gối ra, lau loạn xạ trên mặt hắn, sau đó ném chiếc khăn sang một bên, rồi bắt đầu ngơ ngẩn nhìn gương mặt của Hứa Nhạc.
Đúng lúc này, cánh cửa của phòng bệnh được mở ra, Giản Thủy Nhi không cần quay đầu, cũng biết người dám không được sự đồng ý của mình, lại dám mở cửa vào phòng này, chắc chắn là chị Đồng.
Một người đàn bà khoảng hơn ba mươi tuổi bước vào phòng bệnh, cô nhìn thấy cảnh bên giường bệnh, mày chợt nhíu lại, trong mắt hiện ra nét không hề đồng tình, nhìn Giản Thủy Nhi nói:
- Tiểu thư, cho dù để tránh phóng viên, chuẩn bị nhập trường mùa xuân này… nhưng tôi nghĩ, cũng không cần ngày nào cũng phải chạy đến bệnh viện ngồi thừ ở đấy. Huống hồ, tôi nhìn ra, thời gian của cô cũng không dành cho các bài ôn tập.
Giản Thủy Nhi cười đáp:
- Bài tập có lẽ không có vấn đề gì đâu. Trưởng ban Đài truyền hình và các phóng viên cũng phiền thật, chọn đi chọn lại, hình như chỉ có bệnh viện này là trốn được.
Cô quay đầu đi, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Hứa Nhạc trên giường bệnh, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình nhìn thấy người này lại có cảm giác thân quen như vậy. Đối phương vẫn hôn mê, tại sao lại có thể làm cho mình có một cảm giác yên bình và… thân thiết như vậy? Giống như rất lâu trước đây đã từng gặp ở đâu rồi.
Ánh mắt của Giản Thủy Nhi lướt qua cánh tay đang lộ ra bên ngoài của Hứa Nhạc, lướt nhìn chiếc vòng tay kim loại, nhưng không quá để ý đến nó.