Những sinh viên chăm chỉ kia, cũng không biết hai người bọn họ vừa đi ra từ trong khu đó, bọn họ chỉ cho rằng đối phương thức sớm hơn mình một chút, không khỏi sinh ra vẻ mặt kính nể. Ngay trong những vẻ mặt như vậy, Hứa Nhạc cùng với Thai Chi Nguyên đang trong bộ quần áo gió màu xanh lục, lén lút trốn ra khỏi thư viện, bước trên con đường tìm kiếm nữ nhân.
- Xem ra đúng là đang làm kẻ trộm.
Mấy hôm trước có một đợt tuyết rơi, khí trời có chút lạnh, Hứa Nhạc đem khăn quàng cổ quấn chặt thêm một ít, nhìn Thai Chi Nguyên đang trầm mặc bên người, trong lòng sinh ra một tia hiếu kì vô hạn, phải mặc trang phục cải trang mới dám ra ngoài, lẽ nào trong nhà tên tiểu tử này nghiêm khắc lắm sao?
Sáng sớm đi qua Đại học Lê Hoa, có vô số sinh viên nữ đang tập thể dục buổi sáng hoặc ăn điểm tâm, Hứa Nhạc xoa nhẹ khuôn mặt có phần uể oải, nói:
- Tỷ lệ nam nữở Thượng Lâm tương phản với Đông Lâm, nữ nhiều nam ít, nếu cậu muốn thoát khỏi thân xử nam thật sớm, khẩn trương đi tìm người yêu đi.
Khuôn mặt Thai Chi Nguyên ở trong chiếc mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, mỉm cười hít chút không khí trong vườn trường, nhìn đám sinh viên đi lại trong làn gió thu, không trả lời câu nói của Hứa Nhạc, mà nói:
- Không phải cậu đang thất tình à? Sao lại đồng ý theo tôi ra ngoài tìm nữ nhân? Tình yêu đó của cậu xem ra cũng hơi rẻ mạt nhỉ.
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, đáp lại:
- Tôi chỉ đồng tình với một người đáng thương bị gia đình quản lý quá nghiêm như cậu, chứ không có ý xuống nước cùng cậu đâu.
Thai Chi Nguyên không để ý đến lời giải thích của hắn, chỉ chuyên chú hưởng thụ sự tự do và khí tức của thế tục khó có thể có được. Thời gian hắn rời khỏi nhà quá ít, Thai phu nhân ban đầu cũng muốn hắn lớn mạnh như một người thanh niên ở Liên Bang, cho nên mới đưa hắn đến một trường tiểu học bình thường ở Đặc khu Thủ đô, nhưng chưa được bao lâu, thân phận của hắn đã bị tiết lộ ra ngoài. Để an toàn và tránh những kẻ đi theo nịnh nọt lấy lòng cứ như hình với bóng, Thai phu nhân không còn cách nào khác phải từ bỏ cách nghĩ này. Thai Chi Nguyên bắt đầu không ngừng chuyển trường, bao gồm cả Khoa Dự bị đại học Đại học Thủ đô, Đại học Lê Hoa, đều là những nơi mà Thai Gia hoàn toàn có thể nắm trong tay, hơn nữa ở trong trường này hắn cũng có được sự bảo vệ đầy đủ nhất.
Cuộc sống rất nhiều năm không giống như người bình thường, Thai Chi Nguyên có chút hoài niệm lại những lúc vui đùa cùng Trâu Úc khi còn bé.
Hai người trầm mặc đi qua một rừng cây, đi qua nhà thi đấu tổng hợp tràn ngập phong cách vũ trụ của Đại học Lê Hoa, đồng thời phát hiện nhà thi đấu hôm nay náo nhiệt dị thường. Vô số xe bốc xếp hạng nặng và xe vận chuyển ở đó, các nhân viên công tác trong trường học, đang khẩn trương bố trí hội trường, một tấm băng rôn cực lớn được treo lên. Chữ viết ở mặt trên đã bị che khuất, không thể nhìn thấy.
- Ngày mai là Song Nguyệt Vũ Hội, xem ra rất long trọng.
Tâm tình của Hứa Nhạc bỗng nhiên trầm xuống. Trương Tiểu Manh chắc là sẽ tham gia vũ hội cùng vị công tử Nghị Viên kia, hắn tự nhiên sẽ không đi nữa.
- Không chỉ là vũ hội, ngày mai Học viện Quân sự I sẽ viếng thăm trường ta, nghe nói sẽ tiến hành một màn biểu diễn robot ở trong nhà thi đấu.
Thai Chi Nguyên bình tĩnh nhìn về phía nhà thi đấu thể thao, nói với Hứa Nhạc:
- Đi một vòng tròn, thì ra chúng ta vốn ở ngay phía sau nhà thi đấu.
Hắn chú ý thấy Hứa Nhạc đang trầm mặc, nói:
- Vũ hội tổ chức vào buổi tối, tất cả sinh viên đều phải tham gia, tôi cũng không thể trốn được.
- Tôi không đi.
Hứa Nhạc dừng lại một chút sau đó bình tĩnh nói:
- Tôi chỉ là một dự thính sinh. Không đi cũng không có ai nói gì.
- Có phải còn đang lưu luyến người bạn gái trước đã thay lòng hay không?
Thai Chi Nguyên ôn hòa cười nói:
- Tôi khuyên cậu nên đi một chút. Chắc là sẽ có điều kinh ngạc lẫn vui mừng đang đợi cậu đó.
Hứa Nhạc lắc đầu. Mấy ngày nay hắn xác nhận Trương Tiểu Manh đã hạ quyết tâm. Tuy hắn vẫn cho rằng chuyện này có điều gì đó cổ quái. Nhưng hắn vẫn không cam lòng. Tâm địa của nữ nhân vốn không thể nắm bắt. Không thể có điều gì kinh ngạc lẫn vui mừng ở đó cả. Hắn nhìn những nhân viên công tác và những chiếc xe tải hạng nặng đang tấp nập ra vào nhà thi đấu thể thao. Nghi hoặc hỏi:
- Học viện Quân sự I vì sao muốn viếng thăm trường chúng ta? Trường chúng ta không có chuyên ngành điều khiển robot. Đó vốn là màn trình diễn robot của quân đội mà. Tại sao lại vậy?
Hắn có chút hiếu kỳ về các học viên trong Học viện Quân sự cao cấp nhất trong Liên Bang. Nhất là về năng lực điều khiển robot. Nhưng nghĩ tới thao tác điều khiển của mình chậm tới cực điểm. Hắn không có bao nhiêu hứng thú. Về phần tính hiếu thắng. Lại càng không có một chút nào. Thai Chi Nguyên khẽ cười. Trong lòng thầm nói Học viện Quân sự I đến đây biểu diễn điều khiến robot. Tất nhiên là muốn thị uy với Đại học Lê Hoa. Đồng thời chứng minh với Thai Gia, nên trở lại Học viện Quân sự I.
Thai Chi Nguyên tất nhiên sẽ không giải thích cho Hứa Nhạc. Đi qua cổng lớn nhà thi đấu. Đi ra phía bên ngoài trường học. Hai người tùy ý dừng lại ăn một bữa sáng ở phía bên ngoài trường. Thai Chi Nguyên rất thỏa mãn với hương vịở quán ăn nhỏ này. Nhìn Hứa Nhạc khen thưởng:
- Cho cậu làm hướng dẫn viên du lịch, xem ra là một sự lựa chọn không tồi.
- Cậu là một tên nhóc đáng thương.
Hứa Nhạc đồng tình nói:
- Dừng lại một chút đi chỗ nào chơi đã, tôi mời cậu. Đi rạp chiếu phim ở công viên không?
Thai Chi Nguyên nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Tôi chỉ muốn đi tìm nữ nhân.
Hứa Nhạc gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Thật là một người còn chấp nhất hơn cả tôi, nhưng theo tôi biết, những nơi đó buổi sáng không mở cửa.
Lúc bắt taxi bên đường, Hứa Nhạc gọi điện cho Thi Thanh Hải, cầm điện thoại di động hỏi:
- Lão Thi, cậu có biết chỗ nào buổi sáng cũng mở cửa… Đương nhiên là nói tới cái nơi đó, nơi nào á?… Ách, chính là nơi có thể tìm được nữ nhân.
Thi Thanh Hải đang ôm một thiếu phụ trên giường, cơn buồn ngủ nhất thời bị quét sạch, lớn tiếng tán thưởng qua điện thoại di động:
- Thông rồi à! Xem ra làm bạn trai một ngày đã làm cho cậu thông suốt rồi! Nói bao nhiêu lần là cậu cứ theo tôi, cậu lại không đi… Yên tâm, chỉ cần có tiền, đừng nói là buổi sáng, cho dù là ngày kỉ niệm Chiến tranh Vệ quốc, tôi cũng có thể tìm được nơi mở rộng cửa cho cậu. Bây giờ cậu đang ở cửa sau Lê viên hả? Chờ đó, tôi sẽ đến đón cậu.
Thiếu phụ nửa thân trần trong lòng hắn chợt u oán nhìn hắn, lòng dạ của anh chàng đẹp trai này làm sao cô không biết. Thi Thanh Hải nhận ra ánh mắt của giai nhân trong lòng, khụ khụ hai tiếng, nói qua điện thoại:
- Lát sau gặp lại.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Thai Chi Nguyên bên cạnh, biết đối phương không muốn gặp Thi Thanh Hải, nói qua điện thoại:
- Cậu nói cho tôi địa chỉ là được rồi, không cần đến đây.
Đầu dây bên kia điện thoại, Thi Thanh Hải ngẩn người, cho rằng da mặt của Hứa Nhạc mỏng, suy nghĩ một chút rồi vừa cười vừa nói:
- Vậy cũng được, cậu đem địa chỉ này nhớ kỹ một chút… Được rồi, buổi tối ngày mai là Song Nguyệt Vũ Hội, tôi muốn đi mua quần áo, nhân tiện mua hộ cậu một bộ, ngày mai tôi sẽ mang tới cho cậu.
Hứa Nhạc đang muốn từ chối, nói là mình cũng không muốn tham gia vũ hội, nếu muốn đi vũ hội, hắn cũng đã đi mua y phục, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bộ quần áo đó là đi mua cùng với Trương Tiểu Manh, trong lòng có chút chua xót, lập tức trầm mặc một lúc lâu, Thi Thanh Hải đều bên kia đã ngắt điện thoại.
- Không ngờ đi tìm kỹ viện, lại phải gọi điện đi hỏi sư phụ.
Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày, lắc đầu.
Kỹ viện chính là nhà chứa, nghe nói ở Đế Quốc bên kia gọi là lầu xanh, vô luận là ở thời đại nào, hay đại khu quốc gia nào đi nữa, nghề nghiệp này vĩnh viễn vẫn hưng thịnh phát triển, cùng với chính trị vĩnh viễn trở thành hai đại sự nghiệp không bao giờ bị suy tàn. Ở Liên Bang, nghề mại dâm chưa từng được hợp pháp hóa, từ thời kỳ Hoàng quyền, cho đến xã hội Liên Bang gần nhất, xã hội nhân loại vẫn một mực tranh luận về vấn đề cái nghề nghiệp này cuối cùng sẽ đi về đâu. Để được Ủy ban Quản lý Liên Bang đã thông qua, các Nghị Viên đã tranh luận gần 600 năm, tương lai chắc chắn còn tranh luận không ngừng.
Nhưng nghề nghiệp này đã tồn tại, và sẽ vĩnh viễn tiếp tục tồn tại. Các Nghị Viên không cách nào thông qua dự luật, chỉ có thể thông qua một số điều lệ bổ sung, thêm vào một vài quy phạm cho nghề này, ví dụ như thời gian kinh doanh, ví dụ như số lần kiểm tra sức khỏe, ví dụ như phương pháp tính mức thuế, ví dụ như giáo dục phòng chống bệnh tật… Tóm lại, vô số điều lệnh kèm theo cho thấy từ lâu Liên Bang đã thừa nhận loại nghề nghiệp này tồn tại, nhưng không có một pháp quy rõ ràng chứng tỏ Liên Bang cho phép nghề nghiệp này được hoạt động.
Cho nên những nơi tiến hành công việc này không gọi là kỹ viện, cũng không thể gọi bằng từ lầu xanh, bởi vì họ không thể treo lên tấm biển mang phong cách cổ xưa như vậy được. Ở Đông Lâm đại khu, những nơi như thế gọi là trung tâm an dưỡng, cũng chính là nơi Phong Dư đại thúc thích đến nhất, còn ở khu vực giàu có và đông đúc như Thượng Lâm, nó được gọi là Hội Sở.
Tuyết đầu mùa đã làm thay đổi Lâm Hải Châu, làm cho nó có vẻ trong lành mát lạnh khác thường. Lúc này có một chiếc taxi đang an tĩnh đậu ở bên một con phốở Lâm Hải Châu.
Tinh Thần Hội Sở có bề ngoài không trội hơn so với các Hội Sở tư nhân khác, nhưng so sánh với các Hội Sở công cộng, không thể nghi ngờ chính là một địa phương cao cấp trong toàn bộ Lâm Hải Châu. Hai người trẻ tuổi mang dáng dấp sinh viên, mới hơn tám giờ sáng, đã đi vào Tinh Thần Hội Sở.
Tiểu thư phụ trách tiếp đón khách ngoài đại sảnh cảm thấy giật mình, nghĩ thầm thanh niên ngày nay thực sự khó lường, mình ngay cả răng còn chưa kịp đánh, thế mà đã có khách tới cửa rồi. Nàng có chút kỳ quái, nghĩ thầm hai thiếu niên này có phải là đã đi nhầm nơi rồi không?
Thai Chi Nguyên cảm thấy hứng thú nhìn các thiết bị bố trí quanh Hội Sở, trong đầu cảm thấy có vẻ tương đối thích Hội Sở này, nhất là hòn giả sơn phun nước ở đại sảnh được thiết kế tương đối tao nhã, không khí cũng không có mùi vị gì, có vẻ có chút tươi mát.
- Không cần giới thiệu, đưa thực đơn cho ta xem.
Hứa Nhạc đi tới trước sân khấu, quay về phía tiểu thư có khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười ôn hòa, rất thuần thục mở miệng.
Tiểu thư nao nao, chợt nở một nụ cười nghề nghiệp trên mặt, âm thanh mềm mại mê người vang lên:
- Được.
Trong lòng nàng sinh ra vài tia khinh thường, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã là khách quen ở đây rồi, đúng là hạng vô cùng sa ngã mà.
Hứa Nhạc đương nhiên không biết đối phương đang khinh bỉ mình, có chút buồn chán nhìn một lần trên dưới thực đơn, không ngoài dự kiến, phát hiện chi phí ở Tinh Quyển Thủ Đô quả nhiên sang quý hơn rất nhiều so với Đông Lâm đại khu. Hắn nhìn thoáng qua Thai Chi Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sô pha, nhịn không được nở nụ cười, nghĩ thầm tên nhóc này đang cố gắng bình tĩnh đây mà.
- Chọn cái này đi.
Hứa Nhạc chỉ chỉ vào các món ăn trên thực đơn, sau đó hạ giọng thành khẩn:
- Còn bằng hữu của tôi là… Cái kia, giúp tôi chọn một cô ôn nhu lão luyện, ngoài ra chọn một ít đồ ăn trong phòng nữa.
Hứa Nhạc rất lo lắng thân thể tiểu tử Thai Gia này nhiều năm mất ngủ nên gầy yếu, lần đầu tiên làm chuyện này, không biết có hôn mê thêm lần nữa không, nên rất cẩn thận tăng thêm một yêu cầu nữa.