- Có gì kỳ lạ?
- Có một bài hát tên là ‘xấu xa khiến người ta yêu’, nhưng cậu lại là người thực thà nhất mà cả đời này tôi gặp, tôi không hiểu là Trương Tiểu Manh kia tại sao lại thích cậu.
Nét mặt Thi Thanh Hải rất điềm tĩnh, trong lòng lại lo lắng trùng trùng, bởi vì thân phận kép của hắn, hắn hiểu Trương Tiểu Manh muốn làm gì hơn bất cứ người nào, còn Hứa Nhạc là anh em của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn Hứa Nhạc bị kéo vào nhan sắc mà cái gì cũng không biết.
Hứa Nhạc nói:
- Không phải tất cả các nữ sinh đều thích người lưu manh như cậu.
- Trương Tiểu Manh, cô gái này có vấn đề.
Thi Thanh Hải im lặng một lúc lâu, rồi trái với quy tắc của tổ chức, nói với Hứa Nhạc:
- Trước đây cô ấy đã đi, giờ lại về đại học Lê Hoa, thật quá kỳ lạ.
- Tôi không quan tâm lắm đến những thứ chính trị này, hơn nữa tôi biết cô ấy là tín đồ của Kiều Trị Tạp Lâm, nhưng anh cũng đừng quên rằng, tín đồ của Kiều Trị Tạp Lâm cuồng nhiệt nhất trong trường đại học Lê Hoa này là công tử của nhà nghị sĩ Châu này, sao tôi không thấy cục điều tra các anh đi điều tra hắn đi?
Thi Thanh Hải đem bàn tay dính vào rượu lau qua phần nhăn của áo, nói:
-Tin tôi đi, tôi luôn biết nhiều chuyện hơn cậu.
- Cho dù cô ấy vẫn đang làm việc cho những người ấy, vậy có liên hệ gì đến tôi đâu?
Hứa Nhạc cười nói:
- Nghị sĩ Mạch Đức Lâm đã đến Liên Bang tranh cử rồi, Liên Bang cũng không thể có nội chiến chứ?
Bản thân hắn chính là một đào phạm, hoàn toàn không liên quan đến chính trị, hơn nữa, nếu đứng trên góc độ tình cảm, hắn có hảo cảm với phe phản đối hơn, dù gì Liên Bang cũng đã giết chết đại thúc, phá hủy quỹ đạo cuộc đời vốn có của hắn. Có điều hắn vẫn không tin cô gái tên Trương Tiểu Manh ngây thơ ngờ nghệch ấu trĩ này, lại là gián điệp của thế lực phe phản đối phái tới Đại Học Thành này. Bởi vì sau đêm qua, hắn đã xác định không còn người nào thấu hiểu cô gái ấy hơn hắn.
- Ít nhất cô ấy sẽ không có lòng muốn lợi dụng tôi, không phải sao?
Nhìn sác mặc âm trầm của Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc biết đối phương đang lo lắng cho mình, bèn an ủi:
- Tôi chỉ là một sinh viên bình thường có chiếc thẻ ngân hàng mà thôi.
- Lời này cũng đúng. Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao lúc này cô ấy còn có thể thoải mái nói chuyện yêu đương với cậu.
Thi Thanh Hải trêu chọc nói.
Hứa Nhạc không hiểu câu nói này.
Hắn ngậm điếu thuốc đứng dậy. Dặn dò:
- Sau này cố gắng ít ra khỏi trường đi. Trâu Hựu đã về quân khu ba. Nhưng đại tiểu thư Trâu gia lại vào trường anh đấy. Nói không chừng lại có chuyện.
Lần đầu tiên Hứa Nhạc nghe thấy tin này, lại hoàn toàn không để ý gì nhiều. Dù gì thời gian đã qua quá lâu. Hơn nữa hắn vẫn còn đang tiếp tục nhớ mong Trương Tiểu Manh. Thi Thanh Hải nhìn thiếu niên thần thái rõ ràng không tập trung này thở dài. Bước về phía bên ngoài quán Bar.
- Ở vũ hội Song Nguyệt. Tôi sẽ ở bên cô ấy.
Hứa Nhạc nhìn theo bóng lưng hắn nói.
- Tôi lại hi vọng cô ta đá bay cậu một cái…Ngoài ra, vũ hội song nguyệt, tôi cũng kiếm lấy một cái giấy mời. Đến lúc đó gặp.
Thi Thanh Hải tay kẹp điếu thuốc vụng về sau vẫy vẫy, bước ra khỏi quán bar.Thi Thanh Hải, Trưởng phòng 4 Phòng Ngoại Cần của Cục Điều Tra Liên Bang ở Lâm Hải Châu. Phòng 4 chuyên chịu trách nhiệm đề phòng tội phạm trong nội bộ Liên Bang và xử lý các phương diện hoạt động xâm nhập và gián điệp. Nhưng ngoài thượng cấp trực thuộc của hắn ra, không hề ai biết rằng. Thân phận thực sự của hắn, là một nhân viên tình báo của quân đội ở khu Liên Bang. Hay nói cách khác, hắn là gián điệp.
Nhiều năm trước, Thi Thanh Hải gặp phải một việc hiếm gặp ở Liên Bang---Người cha làm nông của hắn chết trong một sự cố kỳ lạ không rõ nguyên nhân. Nông trưởng nhỏ của Thi gia bị gạt vào một công ty lớn nào đó của Liên Bang. Bắt đầu từ hôm đó, cậu bé Thi Thanh Hải, đã mất đi tất cả sự tín nhiệm và tôn trọng với Liên Bang này.
Khi còn học ở học viện quân sự I. Giáo sư tâm lý học của hắn đã phát hiện hắn, tiếp nhận hắn và giáo dục hắn, để hắn biết trong Liên Bang vẫn có những người đang không ngừng nỗ lực để xóa bỏ sự bất công được che đậy dưới luật pháp. Vị giáo sư tâm lý học này sau đó đã trở thành cục trưởng cục Lâm Hải Châu, còn Thi Thanh Hải sau khi vào cục điều tra Liên Bang, cũng đã trở thành một gián điệp.
Một trưởng khoa trưởng khoa 4 chuyên phụ trách phòng chống tội phạm và các thế lực xâm nhập, bản thân lại là người của quân đội, sự thật này thật phi lý, những đã nói rõ rằng có những Thế lực đã cố hết sức lực để xâm nhập sâu vào Liên Bang.
Có thể ngồi ở vị trí gián điệp then chốt như Thi Thanh Hải, cực kỳ hiếm thấy. Cũng chứng tỏ sự thận trọng cẩn thận của hắn. Chính bởi vì có thân phận kép và khứu giác nhạy bén như vậy, nên cho dù là cục điều tra Liên Bang sớm đã đình chỉ việc theo dõi Trương Tiểu Manh. Hắn lại vẫn nhạy bén phát giác điểm khác lạ của cô gái này----Đó là một khí chất, năm đó bí mật đến Hoàn Sơn Tứ Châu để huấn luyện trong thời gian ngắn, Thi Thanh Hải không biết nhìn thấy không biết bao nhiêu người trẻ tuổi giống như Trương Tiểu Manh, sẵn sàng thiêu cháy vì lý tưởng, khí chất đó có che đậy thế nào, cũng không thể nào che kín hết.
Thi Thanh Hải hoàn toàn không thích những người trẻ tuổi ấy, hắn thường châm biếm nghĩ rằng, so với mình, những người đó quá không chuyên nghiệp.
Ngày nay, các thế lực sớm đã âm thầm chia thành hai phe trong nội bộ, một phe là phe ôn hòa do nghị sĩ Mạch Đức Lâm đứng đầu, một phe khác thì là phe cánh tả chủ trương dùng lực lượng vũ trang quân đội làm căn bản, trong mắt hắn, bên ngoài vẻ đạo mạo của lão già Mạch Đức Lâm kia, thì hắn cũng giống như những nghị sĩ khác trong Liên Bang, đều là nói lời không biết liêm sỉ, chỉ biết lợi dụng tài nguyên chính phủ để đạt được mục tiêu chính khách vô sỉ của bản thân.
Đương nhiên, xét đến cùng mọi người đều là phục vụ cho thế lực của mình, Thi Thanh Hải không thử đi tìm hiểu điều tra thân phận thực của Trương Tiểu Manh, nhưng tối hôm nay lại nghe thấy Hứa Nhạc nói…Bạn gái của hắn ta là Trương Tiểu Manh!
Tin tức này ngay lập tức khiến Thi Thanh Hải phải trở lên cảnh giác, bởi vì điều này liên quan đến bạn của hắn. Lời của Hứa Nhạc sắp thuyết phục được hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó cổ quái, khi vũ hội lễ song nguyệt sắp đến gần, Trương Tiểu Manh sao có thể có lý do chìm đắm trong tình yêu phong hoa tuyết nguyệt chứ?
Trâu Úc đã vào đại học Lê Hoa, trong mắt những người như Thi Thanh Hải, tự nhiên cũng đã xác định vị trí của “Thái tử”, hắn đoán rằng bên phía nghị sĩ Mạch Đức Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, Trương Tiểu Manh rất có khả năng sẽ vì chuyện này mà tới, cho nên hắn nghĩ không hiểu tại sao Trương Tiểu Manh lại diễn ra trò này trong thời điểm như vậy.
Kỳ thực đây chỉ là vì Thi công tử đã quên đi câu nói mà trước giờ hắn vẫn luôn tin: Những người đó quá không chuyên nghiệm--- Còn Trương Tiểu Manh rõ ràng là một cô gái ngây thơ trong số những người nghiệp dư ấy.
Trước khi lên xe, Thi Thanh Hải vô thức sờ vào túi áo ngực trái, trong đó có thiếp mời vũ hội lễ Song Nguyệt của đại học Lê Hoa mà hắn nhờ người kiếm cho, danh nghĩa được dùng đương nhiên là hắn trước nay nổi tiếng yêu thương các nữ sinh trẻ tuổi. Tình báo liên quan đến mục tiêu “Thái tử” trong đại học Lê Hoa, hắn đã sớm truyền đi, nhưng nhân viên tổ chức trong Liên Bang quá ít, cũng không thể tiếp tục điều tra tiếp, hắn bắt buộc phải đích thân xuất mã đến vũ hội xem. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có một gợn mây đen đang di chuyển, người phía trên tổ chức sau khi nhận được tình báo sẽ chuẩn bị làm gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn ngặn chặn sức ảnh hưởng các lão ưng bộ quốc phòng với “Thái tử” sao? Thái tử rốt cuộc là người thế nào? Tại sao ngoài anh em nhà họ Trâu ra, người của Mạch Đức Lâm và quân đội vẫn phải đi nịnh bợ hắn?
Nếu như là nhân vật có tính quyết định trong đại gia tộc nào đó, quân đội lấy thất đại gia tộc làm mục tiêu cuối cùng tại sao vẫn cần kéo quan hệ với đối phương? Họ nên không từ thủ đoạn để thích sát đối phương mới đúng.
Thi Thanh Hải nhíu chặt mày, cảm giác chuyện có chút vượt quá suy đoán của mình, hắn hoàn toàn không biết rõ những lãnh tụ của quân đội kia, cũng không có quá nhiều cảm giác thân cận, hắn chỉ là muốn làm chút chuyện cho những người muốn đối đầu với Liên Bang, nhưng kết quả chuyện này sẽ khiến mình lún sâu vào, hắn phải suy nghĩ thêm rồi.
Qua cửa kính chiếc xe nhìn về hướng Hứa Nhạc vẫn đang đờ đẫn trong quán bar, Thi Thanh Hải lắc đầu, chỉ cần không kéo tên này xuống nước cùng là được, may mà hắn không hề có chút quan hệ nào với chuyện này.
Đêm đã khuya, trong gian phòng tầng bảy của ký túc xá Mai Viên, ánh đèn đã tắt ngúm, xem ra Trương Tiểu Manh đêm nay có lẽ đang ngủ trong nhà. Không biết cô hiện tại còn đau không, đêm qua mặc ít áo như vậy có bị cảm mạo không, Hứa Nhạc đứng trên sân vận động nheo mắt nhìn qua cây tán cây mùa thu, nhìn về gian phòng không còn ánh đèn, nghĩ tới lúc trước cũng ở nơi tương tự, Trương Tiểu Manh dùng ngón tay khẳng khiu của mình chỉ về hướng lầu bảy, nói cho hắn biết mình tối tối đều ở đó.
Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh lúc đó chỉ là những người bạn tâm đầu ý hợp, còn lúc này nghĩ tới cảnh đó, Hứa Nhạc lại cảm thấy thì là tất cả sớm đã được định sẵn. Đắm chìm trong cảm giác vui sướng đê mê, hắn đang thầm tính, đợi sau khi Trương Tiểu Manh quay về trường, mình nên đưa cô ấy đi nhà hàng nào ăn một bữa đây? Tiền trong thẻ ngân hàng liên kết Tam Lâm còn rất nhiều, đừng nói là ăn cơm, cho dù tương lai muốn mua một ngôi nhà tầm trung cũng đủ. Nghĩ tới chuyện ăn cơm, Hứa Nhạc chợt nhớ ra một chuyện, kêu lên một tiếng “Hỏng bét”.
Tối qua hứa mang bánh mỡ ăn cùng tên kia , kết quả lại không đi, không biết đối phương có đợi không. Hứa Nhạc nhìn thấy một bình cà phê và vài miếng bánh cá trong phòng nghỉ, nhún vai gạt bánh mỡ sang một bên, chú ý tới tờ giấy viết đầy chữ nhưng nội dung hoàn toàn không mới, nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt, biết cái tên mất ngủ giống mình còn chưa tới, bèn tự bước vào phòng, bắt đầu luyện tập nỗ lực đạt được 20 giây ở cấp sáu.
Không biết bao lâu sau, trong máy bộ đàm vang lên một giọng nói quen thuộc nhưng vẫn lạnh lùng như cũ:
- Tại sao bánh mỡ hôm nay không có cháo xanh? Ăn không ngon.
Hứa Nhạc gỡ chiếc kính quang hộ xuống, cười đáp :
- Tối qua không đến, quên nói với cậu một tiếng, thật xin lỗi. Cháo xanh…Ngày mai tôi muốn để cho bạn gái ăn.
Thai Chi Nguyên ở một gian phòng khác ngẩn người, từ đêm qua đến lúc này hắn luôn nghĩ, tại sao Hứa Nhạc lại bỗng nhiên biến mất, thậm chí còn có đôi chút tức giận, nhưng lòng kiêu hãnh và địa vị của hắn không cho phép hắn mở miệng tra hỏi và tỏ ra không bằng lòng. Lúc này nghe thấy lời giải thích của Hứa Nhạc, hắn mới biết đã xảy ra chuyện gì, khóe môi hiện ra một nụ cười chế giễu, lòng thầm nghĩ cuộc sống ở đại học quả nhiên là vô vị, một tên thú vị như vậy cũng không ngoại lệ mà đã yêu đương rồi.
- Bắt đầu đi.
Thai Chi Nguyên phát ra lời mời đối chiến, giọng điệu điềm đạm lộ ra sự tự tin. Nhưng vừa qua được năm phút, hắn đã di chuyển bàn tay trên màn hình cảm ứng, kiềm chế sự tức giận và sửng sốt của mình, nói vào bộ đàm:
- Hôm nay cậu ăn rồi!