Gian Khách

Quyển 1 - Chương 16: Mệnh lệnh Đại nhân vật

Tích tích, tích tích!...

Thanh âm báo động nhẹ nhàng mà cực kỳ thúc giục chợt vang vọng khắp toàn bộ Cục Hiến Chương. Mấy gã nhân viên công vụ mặc âu phục màu đen nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về phía màn hình khổng lồ bên trong toàn nhà. Ngoại trừ lần trước quân đội của Đế Quốc đột nhiên tập kích ra, Cục Hiến Chương đã rất lâu rồi không phát ra tín hiệu báo động cấp I như thế, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Thanh âm báo động vẫn vang lên dồn dập, màn hình của máy tính chủ bắt đầu chớp động liên tục. Nháy mắt sau, kiện đồ vật kiểm nghiệm cùng với bài luận văn phân tích kia đã trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của Cục Trưởng Cục Hiến Chương. Chuông báo động vang lên chấn động toàn bộ Cục Hiến Chương, thế nhưng cũng không khiến cho khuôn mặt của vị lão nhân này có chút biến hóa nào. Ánh mắt lạnh lùng của hắn khẽ liếc qua nội dung của bài luận văn, khóe môi khẽ cong lên một chút:

- Mất tích suốt hơn mười hai năm rốt cuộc vẫn lòi đuôi cáo ra.

Cục Trưởng Cục Hiến Chương cũng không bị cái tên trên văn kiện kia dọa cho khiếp sợ. Trong suốt cuộc đời đằng đẳng của hắn, không biết đã chứng kiến qua bao nhiêu đại sự rồi. Cục Trưởng đem cái văn kiện kia đưa cho Văn Quan, đang đứng bên cạnh, đứng dậy, nói:

- Thông báo cho văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng.

Văn Quan là một trung niên nhân, hắn gỡ chiếc áo khoác từ trên mắc áo xuống, trực tiếp khoác lên trên người, trong lòng không khỏi âm thầm khiếp sợ. Chuông báo động của Cục Hiến Chương vang vọng lớn như vậy, đủ để chứng minh chuyện này đã được máy tính trung tâm phán đoán là báo động cấp độ I. Nhưng mà Cục Trưởng tựa hồ không chút nào để ý đến vậy. Nhưng mà, nếu đã là không thèm để ý,... vì sao lại thông báo cho cả văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng cơ chứ?

Cục Trưởng Cục Hiến Chương cầm lấy cây gậy, bước dọc theo cái hành lang u tĩnh rời khỏi Cục Hiến Chương. Văn Quân trầm mặc đi theo sát phía sau hắn, ánh mắt rất nhanh nhìn lướt qua cái văn kiện kia, trên đó, đọc được một cái tên.

Dư Phùng? Dư Phùng!

Đồng tử của Văn Quan nhất thời co rút lại, nghĩ tới tình hình của cuộc chiến tranh hơn mười mấy năm trước, còn có một chuyện khiến người ta cực kỳ kinh khiếp xảy ra trong hồi chiến tranh đó. Hóa ra máy tính trung tâm đã dò tìm được vị trí của Dư Phùng. Khó trách Cục Trưởng phải lập tức thông báo cho văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng.

Năm đó vị Tổng Thống tiền nhiệm đã từng thề trước màn hình camera của Đài truyền hình Liên Bang, nhất định phải đem gã tội phạm phản quốc, cấu kết Đế quốc, chôn vùi tính mạng của hơn một vạn quân nhân tinh nhuệ kia tầm nã về xét xử. Còn Bộ Quốc Phòng càng bởi vì trong quân xuất hiện một tên binh lĩnh phạm tội không thể tha thứ được như vậy mà phải thừa nhận áp lực cực kỳ to lớn. Nếu như để cho bọn họ biết được gã Cơ Giáp Sư Dư Phùng kia vẫn còn sống, hơn nữa còn sống bình an trong một khu phố của Đại khu Đông Lâm, chỉ sợ toàn bộ Quân đội cũng sẽ cực kỳ phẫn nộ.

Thông qua thiết bị truyền tin cầm tay, tiến hành thông báo cho văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng, Văn Quân bước nhanh về phía trước, đi tới sau lưng Cục Trưởng, hạn giọng nói:

- Hội nghị sẽ diễn ra vào hai giờ chiều.

- Chiều nay ta có hẹn người khác đi đánh golf rồi.

Cục Trưởng phất phất tay, tiếp tục chống gậy đi về phía trước, cước bộ cũng không hề chậm lại chút nào:

- Cục Hiến Chương đã tìm thấy gã Cơ Giáp Sư kia rồi, về phần quân đội do Bộ Quốc Phòng phái đi, đều là do Tổng Thống biệt phái Đặc công Cục Đặc Cần đi bắt người, có quan hệ gì với chúng ta cơ chứ? Hội nghị chiều nay ngươi thay ta tham dự đi.

Gã Văn Quan ngẩn người, hiện giờ chức vụ của hắn vẫn là Trợ Lý Cục Trưởng, nếu dựa vào quy định của Cục Hiến Chương, những hội nghị bí mật cao cấp như thế, bản thân mình không có tư cách đại diện cho Cục Hiến Chương mà phát ngôn. Nhưng hắn cũng không có thói quen phản đối mệnh lệnh cấp trên, càng không có chuyện không biết cao thấp mà phê bình Cục Trưởng, dưới tình huống như vậy mà còn bỏ đi đánh golf. Hắn bình tỉnh trả lời:

- Vâng, tôi hiểu.

Cung kình nhìn theo thân ảnh cao ngất mà già nua của Cục Trưởng, mãi đến khi nó biến mấy sau góc rẽ của hành lang, Văn Quan mới đứng thẳng người lên. Đối với biểu hiện lúc nãy của Cục Trưởng đại nhân, sự thong dong, thậm chí là thờ ơ đối với lệnh báo động, không hề quan tâm đến hội nghị chiều nay, cũng không làm cho Văn Quan cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì hắn hiểu rõ ràng, bản thân là Cục Trưởng Cục Hiến Chương, cũng đã có đủ tư cách để không thèm để ý đến mấy gã phụ tá của văn phòng Tổng Thống cùng với mấy gã quan chức của Bộ Quốc Phòng. Huống chi sau lưng của lão Cục Trưởng chính là một trong Thất Đại Gia Tộc, bản thân cũng là một gia tộc lâu đời trong lịch sử, được dân chúng tôn sùng nhất.

o0o

Lão Cục Trưởng Cục Hiến Chương ngồi lên hàng ghế sau của chiếc xe điện, quẳng cây gậy cho gã thư ký ngồi kế bên, quay đầu lại, thoáng nhìn qua tòa nhà mà mình đã quản lý biết bao nhiêu năm nay, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia nghi hoặc cùng bất an. Cái gã Cơ Giáp Sư tên Dư Phùng kia, quả thật là tội phạm phản quốc nổi danh nhất trong suốt ba trăm năm của Liên Bang, nhưng mà cho dù phát hiện ra tung tích của hắn, cũng chỉ cần trực tiếp phát ra một cái công văn thông báo cho Bộ Quốc Phòng, kẻ đã cực kỳ phẫn nộ biết bao nhiêu năm nay là được rồi, cần gì máy tính trung tâm phải phát ra một công văn lệnh báo động cấp độ I như vậy chứ?

Nhưng rất nhanh sự nghi vấn kia đã bị quét sạch khỏi cặp mắt âm trầm, bình tĩnh của lão Cục Trưởng. Trong mắt một đại nhân vật của giai cấp lãnh đạo Liên Bang như hắn, gã Cơ Giáp Sư tên Dư Phùng kia bất luận đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, kinh thiên động địa đến đâu đi nữa, vẫn chỉ là một nhân vật cỏn con mà thôi. Hắn cũng không muốn đặt tâm tư vào trong chuyện này nữa, trực tiếp quên đi.

Ngay sau khi hắn vừa rời khỏi Cục Hiến Chương không lâu, trong căn phòng sâm nghiêm nhất của Cục Hiến Chương, cái màn hình kia vẫn như cũng không ngừng chớp động. Trong phòng cũng không còn một bóng người, lộ ra một cảm giác cực kỳ quỷ dị. Trên màn hình chớp sáng kia chợt xuất hiện một hàng chữ nhỏ lướt qua, nhưng cũng không hề đưa ra chỉ lệnh nào cả. Hàng chữ kia chính là:

Mục tiêu số 1, một lần nữa đi vào vùng kiểm soát.

o0o

Đúng 12h trưa, một đoàn xe màu đen di chuyển về phía phòng nghiên cứu số 17, nằm ở ngoại thành Thủ Đô. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám nhân viên nghiên cứu ở đây, nhân viên đặc vụ của Cục Điều Tra Liên Bang tỏa ra, phong tỏa nhà kho, đem gã Nghiên Cứu Viên họ Trần, vừa mới tốt nghiệp Đại Học không lâu, bắt về điều tra. Đồng thời vật chứng ký hiệu AW3278 đang được cất giữ cẩn thận trong nhà kho cũng bị lấy đi. Ngay cả vị Phó Chủ Nhiệm đã từng xem xét qua việc này cũng bị bắt đem lên một chiếc ô tô mày đen.

Đúng hai giờ chiều, một hội nghị nhỏ được tổ chức ngay trên lầu ba của Cục Hiến Chương. Đại biểu Cục Hiến Chương, thay mặt Cục Trưởng tham gia hội nghị, Văn Quân đem bản sao văn kiện đưa tới trước mặt từng vị đại biểu tham gia hội nghị, sau đó bình tĩnh nói:

- Máy tính trung tâm phát ra chỉ lệnh báo động cấp độ I. Tuy rằng là do máy móc phân tích, nhưng nói như vậy cũng là có chút đạo lý. Chuyện tình tuy rằng đã trôi qua hơn mười mấy năm, nhưng Liên Bang tuyệt đối không cho phép bất kỳ một phần tử tội phạm nào trốn thoát khỏi sự chế tài của Pháp Luật được. Huống chi tội mà gã Dư Phùng này phạm phải chính là tội phản quốc.

Một gã quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng, sắc mặt âm trầm nói:

- Đây là sự sỉ nhục của Quân đội. Bộ Trưởng đã hạ lệnh, chuyện này sẽ do Bộ Quốc Phòng trực tiếp xử lý.

- Ai xử lý không phải là vấn đề.

Văn phòng Tổng Thống hôm nay cử đến một quan chức trung cấp, hắn nhìn về vị quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng, nhướng mày nói:

- Quan trọng nhất chính là phải bắt được kẻ đó. Chuyện này Tổng Thống tiên sinh tạm thời còn chưa biết. Cố Vấn An Ninh cho rằng, nếu gã Cơ Giáp Sư kia năm xưa đã là học viên cao cấp của Học Viện Quân Sự, trong Quân Đội nhất định có rất nhiều bạn bè. Năm xưa cũng chính vì những quan hệ này mà hắn đã trốn thoát... Lần hành động này, nhất định phải do Cục Đặc Cần xử lý, Bộ Quốc Phòng chỉ cần hỗ trợ là được.

- Mục đích của mọi người là nhất trí thống nhất, không nên tranh luận nhiều làm gì. Tại sao chúng ta không xem qua kế hoạch hành động do Cục Hiến Chương đề xuất cơ chứ?

Trợ lý Cục Trưởng Văn Quan bình tĩnh ấn một cái nút, bản kế hoạch đã xuất hiện trên màn hình lớn trên tường.

- Gã Cơ Giáp Sư này mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng nếu muốn bắt hắn về xét xử, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Máy tính trung tâm đề nghị, để cho Quân Khu IV của Tây Lâm trực tiếp tiến hành hành động lần này, do cảnh sát của Tổng Cục Cảnh Sát Đông Lâm tiến hành hỗ trợ.

- Quân Khu IV?

Vị quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng gật gật đầu, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này. Đây lại là đề nghị của Cục Hiến Chương, như vậy văn phòng Tổng Thống cũng sẽ không có ý kiến gì:

- Nếu như hắn chống cự thì sao?

Vị quan chức của văn phòng Tổng Thống âm trầm nói:

- Gã Cơ Giáp Sư này không chỉ là sỉ nhục của Quân đội, cũng là sỉ nhục của toàn bộ Liên Bang. Nếu như hắn chống cự, giết trước báo sau.