Thomas trân trối nhìn vào chỗ Minho vừa khuất dạng. Bỗng nhiên nó cảm thấy không ưa thằng bé này chút xíu nào. Minho là một Tầm đạo sinh nhiều kinh nghiệm. Còn Thomas chỉ là một đứa mới đến Trảng được vài ngày và vào Mê cung được vài phút. Vậy mà Minho lại chính là đứa bỏ bạn bè để tự cứu mình, ngay khi vừa thấy dấu hiệu rắc rối đầu tiên. Sao nó có thể bỏ mình lại như thế này? Thomas nghĩ ngợi. Sao nó có thể làm vậy được?
Những tiếng động càng lúc càng to dần. Tiếng động cơ rì rì chen lẫn với tiếng loảng xoảng, giống như âm thanh trong một nhà máy cũ kỹ và ghê rợn. Rồi từ đâu bốc lên mùi dầu khét. Thomas chỉ có thể đoán ra điều đang đến. Nó đã từng nhìn thấy một con Nhím sầu, nhưng chỉ là loáng thoáng qua một khung cửa sổ đầy bụi bẩn. Bọn chúng sẽ làm gì nó đây? Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?
Thôi đi, Thomas tự nhủ. Nó cần phải chấm dứt việc phí phạm thời gian ngồi đợi bọn Nhím sầu tới kết liễu mình. Nó quay lại nhìn Alby lúc này vẫn đang tựa người vào bức tường đá giống như một đống đen hù. Thomas quỳ xuống đưa tay lên cổ Alby tìm mạch. Có một chút động tĩnh ở đó. Nó úp tai vào ngực Alby giống như Minho đã làm. Bùm bụp, bùm bụp, bùm bụp.
Còn sống.
Thomas nhổm người đứng dậy, đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Chỉ trong vòng vài giây đó, nó đã nhận ra nhiều điều về bản thân mình. Về Thomas trước đây.
Nó là đứa không thể bỏ mặc một người bạn nằm chờ chết được. Cho dù đó là một thằng gàn dở như Alby.
Nó cúi xuống túm lấy hai cánh tay của Alby quàng từ đằng sau ra phía trước cổ mình, rồi chuyển sang tư thế ngồi xổm, dốc toàn lực vào đôi chân để nâng cơ thể yếu ớt của Alby trên lưng mình, miệng nó buột rên lên vì gắng sức.
Nhưng nó không làm được. Thomas ngã chúi ra đằng trước, còn Alby thì ngã thịch sang bên cạnh.
Tiếng động ghê rợn của lũ Nhím sầu mỗi lúc một lớn hơn, vang dội khắp các bức tường của Mê cung. Thomas tưởng như đã nhìn thấy những ánh sáng lập lòe nhảy nhót trong đêm tối phía đằng xa. Nó không muốn giáp mặt với con vật phát ra những ánh sáng và tiếng động đó một chút nào.
Thử thêm lần nữa, Thomas nắm lấy hai tay của Alby và bắt đầu kéo lê thằng bé trên mặt đất. Nó không thể tin nổi là Alby lại nặng đến thế, và chỉ mới kéo được khoảng ba mét là Thomas đã nhận ra cách này không có hiệu quả. Vậy nó phải đưa Alby đi đâu bây giờ?
Nó vừa kéo vừa đẩy Alby tới khe cửa của Trảng rồi lại để thằng bé trong tư thế ngồi, tựa vào tường.
Thomas cũng ngồi xuống, dựa lưng vào tường suy tính, thở hổn hển vì gắng sức. Trong khi nhìn vào sâu trong Mê cung tối tăm, nó đào bới trong đầu mình tìm một giải pháp. Nó gần như chẳng tìm được gì, và nó biết rằng ngay cả khi nó đủ sức vác nổi Alby thì có chạy cũng vô ích. Ngoài nguy cơ bị lạc, nó còn có khả năng tự dẫn xác tới chỗ lũ Nhím sầu thay vì tránh xa bọn chúng.
Nó nghĩ tới bức tường, đám dây thường xuân. Minho không nói rõ nhưng cũng có vẻ như leo tường là điều không thể. Tuy vậy…
Một kế hoạch thành hình trong đầu Thomas. Tất cả phụ thuộc vào những năng lực của lũ Nhím sầu mà nó không biết rõ. Nhưng đây là điều khả dĩ nhất mà nó nghĩ được.
Thomas đi dọc theo bức tường một lúc, cho tới khi tìm thấy một đám dây thường xuân dày phủ lên gần hết bề mặt đá. Nó cúi xuống rồi đưa tay nắm lấy một cái dây leo mọc tràn xuống đất. Có vẻ như sợi dây leo dày và bền chắc hơn là Thomas tưởng, đường kính của nó cũng khoảng hơn một xen-ti-mét. Thomas vừa lùi ra xa, vừa kéo thử. Sợi dây leo tách ra khỏi tường với một tiếng roạt lớn. Khi nó lùi được khoảng ba mét thì nó không còn nhìn thấy được đầu trên của sợi dây nữa. Nhưng cái cây leo không rơi xuống, nên Thomas hiểu là nó vẫn còn gắn với bức tường ở đâu đó phía bên trên.
Ngập ngừng một lúc, rồi Thomas trì người xuống kéo cái dây thật mạnh.
Sợi dây bám chắc.
Thomas lại giật mạnh lần nữa. Rồi nhiều lần nữa, hết kéo rồi lại thả, bằng cả hay tay. Nó co chân lên khỏi mặt đất rồi bám vào sợi dây, búng người nhảy một cái.
Sợi dây leo vẫn vững vàng.
Thomas nhanh chóng túm lấy một mớ dây leo khác, tách chúng ra khỏi tường, tạo ra một lọat những sợi thừng. Nó kiểm tra từng cái một, tất cả đều tỏ ra rất chắc chắn, giống như sợi đầu tiên. Phấn chấn hẳn lên, nó quay lại lôi Alby tới chỗ mấy sợi dây leo.
Một tiếng rắc đanh gọn vang lên từ trong Mê cung, nối tiếp bởi tiếng kim loại gãy nghe rợn người. Thomas giật mình nhìn quanh, đầu óc nó quá tập trung vào mấy sợi dây nên nãy giờ đã quên không để ý tới lũ Nhím sầu. Nó kiểm tra ba hướng còn lại và không thấy thứ gì di chuyển về phía mình, nhưng tiếng ồn đã to hơn hẳn - tiếng rì rì, rên rỉ, tiếng loảng xoảng. Không gian hơi sáng lên một chút nên nó có thể nhìn thấy một vài chi tiết của Mê cung rõ hơn so với vài phút trước.
Thomas nhớ lại ánh sáng kỳ quái mà nó đã quan sát được qua ô cửa kính cùng với Newt. Lũ Nhím sầu đang ở gần đây thôi. Chắc chắn là như vậy.
Nó gạt nỗi khiếp sợ qua một bên để tiếp tục công việc.
Thomas nhặt một sợi dây thường xuân và quấn quanh cánh tay phải của Alby. Sợi dây leo không đủ dài, nên nó phải nâng người Alby lên cao hết mức có thể. Sau nhiều vòng quấn, nó bụôc một sợi dây lại. Nó tiếp tục nhặt một sợi dây khác và quấn quanh cánh tay trái của Alby, rồi hai cẳng chân, buộc thật chặt từng sợi. Thomas chỉ lo là mình sẽ làm nghẽn mạch máu của Alby, nhưng quyết định cứ liều xem sao.
Cố đánh bật mối nghi ngại trong đầu về kế hoạch này, Thomas tiếp tục làm cho mình.
Nó dùng cả hai tay bám lấy một sợi dây và bắt đầu trèo lên một vị trí cao hơn so với vị trí mà nó buộc Alby. Lớp lá thường xuân dày giúp cho nó nắm chặt hơn, và Thomas vui mừng nhận ra các khe nứt trên bức tường đá là nơi lý tưởng để nó đặt chân vào làm điểm tựa. Nó bắt đầu nghĩ rằng việc leo trèo sẽ dễ dàng như thế nào nếu không có…
Thomas xua cái tư tưởng đó ra khỏi đầu. Nó không thể bỏ Alby lại được.
Một khi đã trèo lên cao hơn bạn mình vài chục xen-ti-mét, Thomas quấn một sợi dây leo quanh ngực nhiều vòng, siết vào nách để cho chắc, rồi nó thả lỏng người buông hai tay ra, chỉ trụ hai chân thật chắc vào một khe nứt lớn. Nó thở phào nhẹ nhõm khi sợi dây vẫn bám chắc.
Bây giờ là phần khó khăn đây.
Bốn sợi dây leo đỡ lấy cơ thể của Alby đang căng ra xung quanh Thomas. Nó nắm lấy sợi dây cột chân trái của Alby kéo lên. Nó chỉ có thể kéo được vài xen-ti-mét rồi đành buông ra. Trọng lượng lớn quá so với sức lực của Thomas. Nó không thể kéo nổi.
Thomas trèo xuống đất, quyết định đẩy từ bên dưới thay vì kéo từ phía trên. Để thử nghiệm, nó nhấc thử từng cái tay cái chân của Alby lên dần dần. Trước tiên, nó đẩy cái chân trái lên, quấn thêm vài vòng dây, rồi tới cái chân phải. Sau khi hai chân đã được buộc chắc, Thomas tiếp tục nâng hai tay của Alby - tay phải, rồi tay trái.
Nó lùi lại để đánh giá, miệng thở hồng hộc.
Alby được treo lơ lửng trong trạng thái bất động cao hơn gần một mét so với năm phút trước.
Trong mê cung lại vang lên tiếng xủng xoảng. Rì rì. Rền rĩ. Thomas tưởng như đã nhìn thấy vài vệt sáng đỏ dưới chân. Những con Nhím sầu đang tiến lại gần hơn, giờ thì rõ ràng chúng có nhiều hơn một con.
Thomas lại tiếp tục công việc.
Nhờ dùng biện pháp nâng từng tay từng chân của Alby lên khoảng một mét mỗi lần, Thomas trèo lên tường một chậm chạp. Nó leo lên cho đến khi ở ngay dưới cơ thể của Alby, quấn một sợi dây quanh ngực cho chắc ăn, rồi đẩy thằng bé lên cao hết mức có thể, từng chi một, không quên cột lại bằng dây thường xuân. Quy trình cứ thế được lặp lại.
Leo, quấn, đẩy, cột.
Leo, quấn, đẩy, cột. Bọn Nhím sầu hình như di chuyển rất chậm trong mê cung và cho Thomas thêm chút ít thời gian.
Từng chút một, hai đứa leo dần lên cao. Công việc thật mệt mỏi. Thomas thở phì phò, mồ hôi túa ra khắp người. Tay nó bắt đầu trượt trên những sợi dây thường xuân. Hai bàn chân nó đau nhức vì phải tì vào các khe đá. Những tiếng động càng lúc càng to thêm - những âm thanh hãi hùng, rùng rợn. Mặc kệ, Thomas cứ tiếp tục công việc.
Khi cả hai đã lên đến độ cao khoảng mười mét so với mặt đất thì Thomas ngừng lại, dùng đôi tay mỏi nhừ kiệt quệ để xoay người trên sợi dây leo đỡ lấy ngực mình, và quay mặt ra phía mê cung. Mọi phần tử trong cơ thể của nó giờ đây đang mệt mỏi chưa từng thấy. Nó đau đớn rã rời, các cơ bắp gào thét. Nó không thể đẩy Alby lên thêm được phân nào nữa. Nó hết sức rồi.
Hai đứa sẽ núp tại đây. Hoặc tử thủ tại đây.
Thomas biết nó và Alby không thể trèo lên tới đỉnh. Nó chỉ có thể hy vọng lũ Nhím sầu không thể hoặc không nhìn lên phía trên. Hoặc là ít nhất thì Thomas cũng hy vọng mình có thể đánh bại từng con một từ trên độ cao này, thay vì bị đè bẹp ở dưới mặt đất.
Nó không biết điều gì đang chờ đợi mình, càng không biết liệu mình còn thấy được ngày mai hay không. Nhưng ở đây, treo lơ lửng trên mấy sợi dây thường xuân này, Thomas và Alby sẽ phải đối diện với định mệnh của chúng.
Một vài phút trôi qua, rồi Thomas nhìn thấy vệt sáng đầu tiên trên những vách tường mê cung phía trước. Những tiếng động mà nó đã nghe thấy trong một giờ đồng hồ vừa qua được nâng lên mức cao hơn, giống như một tiếng máy móc rú lên chết chóc.
Phía bên trái của Thomas, trên bức tường, xuất hiện một ánh sáng đỏ làm nó chú ý. Nó quay qua nhìn và suýt nữa thì hét lên. Một con bọ dao đang ở cách nó có vài xen-ti-mét, những cái chân thon bấu vào đá xuyên qua đám dây thường xuân. Đôi mắt đỏ sáng rực như một mặt trời nhỏ khiến Thomas không thể nhìn trực diện. Nó nheo mắt lại, cố gắng tập trung nhìn vào thân mình của con bọ.
Phần ngực của nó là một hình trụ màu bạc, đường kính khoảng tám xen-ti-mét và dài khoảng hai mươi lăm xen-ti-mét. Mười hai cái chân nằm rải đều dọc theo bụng của nó, chõai rộng ra, khiến cho nó giống như một con thằn lằn đang ngủ. Thomas không thể nhìn rõ cái đầu con bọ vì bị chùm sáng đỏ chiếu thẳng vào mình, mặc dù con bọ có vẻ nhỏ và quan sát là mục đích duy nhất của nó, có lẽ thế.
Nhưng rồi Thomas trông thấy phần rùng rợn nhất. Nó nhớ là mình đã từng trông thấy điều này ở trong Trảng, lúc con bọ dao chạy lon ton vào rừng. Bây giờ thì nó có thể chắc chắn: ánh sáng đỏ phát ra từ con mắt của con bọ làm cho sáu chữ cái in hoa trên ngực của nó rực lên như máu:
VSAT
Thomas không biết vì sao chữ này được khắc lên mình con bọ dao, trừ phi mục đích của nó là để cảnh báo cho các trảng viên biết rằng nó là một con quỷ. Sát thủ.
Thomas biết con bọ là gián điệp của những kẻ đã đưa những đứa trẻ tới đây, Alby đã cho nó biết đó chính là cách mà nhóm Sáng tạo dùng để quan sát bọn trẻ. Thomas cứng người lại, nín thở, thầm hy vọng là con bọ chỉ có thể dò la được các cử động. Nhiều giây trôi qua, phổi nó nóng rát vì thiếu không khí.
Cùng với một tiếng tích, rồi một tiếng tạch, con bọ dao quay mình chạy vụt đi, biến vào trong đám dây thường xuân. Thomas đớp lấy một ngụm không khí lớn, rồi hít thêm một hơi nữa, cảm thấy sợi dây leo thít chặt quanh ngực mình.
Một tiếng máy rít lên trong Mê cung, ở rất gần, nối tiếp bằng một tràng tiếng động cơ. Thomas cố thử làm giống như Alby, treo mình bất động trên những sợi dây leo.
Thế rồi có một thứ gì đó vòng qua khúc quanh phía trước và tiến thẳng về phía hai đứa.
Một thứ mà nó đã từng nhìn thấy, nhưng chỉ qua một lớp kính dày an toàn.
Một thứ không thể gọi tên.
Một con Nhím sầu.