-Đây là hai bạn mới và là anh em với nhau.Bắt đầu hôm nay hai em là bạn học của các em.
Sau đó cô quay sang 2 học sinh mới:
-Hai em hãy tự giới thiệu tên của mình với các bạn đi.
Cô em gái quay sang anh nói nhỏ vài câu, người anh lắc đầu và tiếp tục nhìn xuống đất. Cả lớp hồi hộp chờ đợi nhưng 2 học sinh mới vẫn im lặng. Cô Klobe bèn nói:
-Thôi được, để cô nói tên của 2 em. Nhưng nếu cô đọc không đúng thì 2 em cho biết nhé.
Cô để tay lên vai cậu bé rồi giới thiệu:
-Đây là Arslan.
Cậu nam sinh gật đầu.
-Vả đây là Hamide.
Cô nữ sinh cũng gật đầu nhưng vẫn tiếp tục nhìn xuống đất. Cô giáo nhìn quanh lớp để tìm chỗ trống:
- Bây giờ chúng ta phải xếp chỗ ngồi cho 2 bạn. Philipp, bàn em ngồi có 1 mình, nếu em xích qua bên phải 1 chút thì Arslan có thể ngồi kế em và Harmide ngồi sát bên Arslan để thông dịch.
Trong khi 2 học sinh mới về chỗ ngồi,Elvira giơ tay lên tò mò hỏi cô giáo:
-Thưa cô, có phải họ là người ngoại quốc không?
-Hai em là người Thổ Nhĩ Kỳ. Arslan sinh ra ở Thổ Nhĩ Kì còn Hamide sinh tại đây giống như các em.
Ulli giơ tay hỏi:
-Thưa cô họ là anh em sinh đôi?
-Làm sao sinh đôi được trong khi Arslan sinh ở Thổ Nhĩ Kì còn Hamide sinh o Đức?
Arslan lớn hơn 1 tuổi.
-Vậy tại sao cả hai học chung một lớp?
-Vì Arslan không rành tiếng Đức như Hamide.
Barbara thắc mắc:
-Tại sao Arslan là anh mà lại nói tiếng Đức dở hơn?
Cô giáo kiên nhẫn trả lời:
-Vì Arslan mới đến Đức được hơn 1 năm. Nhưng nếu muốn biết rõ hơn thì các em cứ hỏi thẳng 2 bạn vào giờ ra chơi.
Học sinh thôi không hỏi nữa và cô giáo bắt đầu giảng bài.Lippel nhìn cậu bạn mới ngồi kế bên và hỏi nhỏ:
-Bạn không hiểu tiếng Đức sao?
Arslan lắc đầu. Lippel không hiểu rõ ý nghĩa cái lắc đầu của Arslan nên hỏi lại lần nữa, lần này bằng cách khác:
-Bạn hiểu tiếng Đức không?
Arslan gật đầu. Lippel hỏi tiếp:
-Tại sao bạn không nói gì cả?
Arslan cúi xuống lục lạo trong cặp và làm như không nghe câu hỏi của Lippel. Lippel bèn quay sang Hamide nói nhỏ:
-Tại sao 2 bạn lại học giữa khoá vậy?
-Vì ba chúng tôi đổi chỗ làm, gia đình phải dọn nhà từ thành phố Sindelfingen đến đây.
-Sindelfingen?
-Ừ, gần Boblingen đó.
Nhận thấy điều này không gây ấn tượng gì cho Lippel hết nên Hamide nhấn mạnh thêm:
-Nơi đó rất đẹp.
Lippel không hề biết cả Sindelfingen lẫn Boblingen ở đâu nên gật đầu nói cho qua:
-Vậy à?
Vì Arslan ngồi giữa 2 đứa nên Hamide phải chồm ra phía trước để nói chuyện với Lippel:
-Bạn tên gì?
Cậu nói khẽ:
-Lippel.
Lạ thay Hamide là người duy nhất sau khi nghe tên đó lại không hỏi tiếp " Tên gì lạ vậy?" hoặc " Tên thật vậy sao?" mà chỉ đơn giản gật đầu và lập lại "Lippel", xem như đó là một điều bình thường.Lippel lại quay sang Arslan tiếp tục hỏi:
-Tại sao bạn không nói gì hết vậy?
Hamide trả lời thay cho anh:
-Anh ấy còn buồn vì phải rời chỗ ở cũ. Anh không muốn đến ở nơi này.
Arslan nói nhỏ với em vài lời bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, giọng trách móc. Hamide liền im lặng và trong suốt buổi học không nói với Lippel thêm lời nào. Lippel nghĩ rằng có lẽ Arslan không thích mình nên cũng ngồi xích ra ngoài 1 chút và không hỏi han gì nữa.
Mười hai giờ trưa tan học, trước khi ra về, Arslan thọc tay vào túi áo lấy ra 3 viên kẹo, đưa 1 viên cho Hamide, một viên bỏ vào miệng sau khi lột bỏ giấy gói và đưa cái còn lại cho Lippel. Lippel ngạc nhiên hỏi lại:
-Bạn cho tôi?
Arslan gật đầu và chăm chú nhìn Lippel tháo giấy gói, bỏ kẹo vào miệng. Lippel lúng búng trong miệng:
- Cám ơn bạn kẹo rất ngon.
Arslan gật đầu lần nữa rồi cùng em gái rời khỏi lớp. Lippel đưa mắt quan sát tờ giấy gói kẹo: mới nhìn qua thì đó là tờ giấy màu đỏ có mấy chấm xanh trông rất bình thường. Lippel không đọc được vì đó là chữ Thổ Nhĩ Kỳ. Cậu vui thích xếp tờ giấy lại và cẩn thận bỏ vào túi quần, bởi 1 viên kẹo của Thổ Nhĩ Kỳ không phải lúc nào cũng có!